Khi kỳ thi tháng đầu tiên được tổ chức, đã hơn một tháng kể từ khai giảng, ngày xuân có nhiều thay đổi, gió hoang, nhiệt độ không ổn định, hoa nhài đông đã nở, những bông hoa vàng nhạt bám vào từng cành lá xanh tươi. Giang Độ thích nhất mùa xuân, nhưng tiếc thay, mùa xuân này lại là mùa chia xa.
Nhóm lớp chưa tan rã, nhưng ai cũng không còn mặn mà với bạn học như hồi cấp hai nữa, bây giờ mới lớp 10, dù thế nào thì học cùng một trường, vẫn luôn có cơ hội gặp nhau.
Vì liên quan đến vấn đề phân ban, các bạn đều rất coi trọng kỳ thi tháng này. Thầy Hứa tổ chức buổi họp lớp cuối cùng, trên bảng đen viết "Bao nhiêu nỗ lực, bấy nhiêu hào quang" khích lệ mọi người.
Sau khi làm bài kiểm tra mấy môn, Giang Độ cảm thấy cũng không sao, nhưng rốt cuộc có thể vào được lớp thực nghiệm Văn không thì không dễ nói, dù sao Mai Trung cũng có quá nhiều người. Ban Xã hội có tổng sáu lớp, nhưng lớp thực nghiệm Văn chỉ có một, nên sự cạnh tranh khá lớn.
Vừa thi xong, cả trường chật cứng người, đông như nước lũ.
Quầy bán báo chật ních các bạn gái mua tạp chí, Giang Độ dừng lại, phát hiện thấy Vương Kinh Kinh. Hai người họ vẫn không trở lại trạng thái thân thiết như xưa, chỉ có thể nói là duy trì trong phạm vi giao tiếp bình thường của các bạn học, cô ấy đến mua tạp chí, không gọi Giang Độ, mà đi cùng một bạn nữ khác cũng chọn ban Tự nhiên.
Thi xong, mọi người tạm thời thả lỏng, một mình Giang Độ cũng không biết làm gì, liền đi ngắm hoa nhài đông. Cô thích hoa nhài đông vô cùng, màu vàng yêu kiều làm sao, sạch sẽ, trải dài ở đó như những vì sao, nhân lúc mọi người không để ý, cô ngắt một bông, ghim vào cúc áo khoác.
"Lớp mấy đây, đang làm gì thế?" Phía sau truyền đến một tiếng trách mắng trầm thấp, doạ Giang Độ run cầm cập, nhưng quay đầu lại phát hiện là Lâm Hải Dương, trong lòng chợt thở phào, nhưng vẫn có chút xấu hổ.
Lâm Hải Dương cười haha, cậu ta nói: "Trông có giống thầy chủ nhiệm không? Lần trước thầy bắt được bọn tớ hút thuốc, bị phạt ngồi xổm đi, hôm sau tớ đi bộ bị khập khiễng luôn."
Giang Độ cuối cùng cũng cười theo: "Rõ ràng hút thuốc là không đúng." Vừa nói, tự nhiên nghĩ đến người nào đó, nụ cười ngừng lại - sau này không thể ngồi lớp bên cạnh cậu ấy nữa.
"Này," Lâm Hải Dương không hề xa cách vỗ vào cánh tay cô, "Cậu với Vương Kinh Kinh sao thế? Không phải là vì Nguỵ Thanh Việt đó chứ?"
Trái tim Giang Độ bỗng chốc như bị người ta nắm lấy, sắc mặt không tốt lắm: "Sao cậu lại nói như vậy?"
"Hôm qua tớ vô tình gặp Nguỵ Thanh Việt, cậu ấy nhờ tớ chuyển lời, nói rằng chuyện cậu ấy nhờ cậu cậu làm giúp cậu ấy chưa, cậu ấy vẫn luôn đợi. Sợ ảnh hưởng cậu thi nên hôm nay mới nói với cậu, có phải vì chuyện gì của Nguỵ Thanh Việt, nên cậu với Vương Kinh Kinh xích mích? Con gái các cậu chính là thích giận dỗi, tớ biết." Lâm Hải Dương có thể nói còn nhiều hơn phụ nữ, một khi mở miệng thì không thể dừng lại.
Không phải Giang Độ không có giận dỗi, cô thầm nghĩ, sao lại gọi là con gái thì thích giận dỗi chứ, tớ rất ít khi tức giận, nhưng cô sẽ không để lộ ra ngoài, vẻ mặt lạnh nhạt: "Không có chuyện gì, tớ với Nguỵ Thanh Việt không thân."
"Vậy cậu ấy nhờ cậu chuyện gì thế?" Lâm Hải Dương vẫn còn đang hóng chuyện, Giang Độ bị cậu ta hỏi đến phiền phức, cố nhịn nói: "Tớ không tiện nói ra." Cô biết Lâm Hải Dương không có ác ý, chỉ là ồn quá, bình thường cảm thấy thú vị kì lạ, không hiểu hôm nay làm sao cô đột nhiên cảm thấy tâm tư bấn loạn, vì chuyện phân ban, vì nhiều chuyện nhỏ nhặt.
Kết quả được công bố một tuần sau đó, vào ngày này trước bảng thông báo mới gọi là đồ sộ. Ai cũng nóng lòng muốn tìm tên mình, thỉnh thoảng lại có tiếng hò reo trong đám đông, có người hò vui, cũng có người thở dài, trước giờ đều có vài người vui người buồn.
Giang Độ vào lớp Văn thực nghiệm.
Giây phút biết kết quả, cô như sống lại, cô có hy vọng, có hy vọng thi vào trường đại học trọng điểm.
Không có gì đáng ngạc nhiên, Vương Kinh Kinh vào lớp Tự nhiên thường, mà tên của Nguỵ Thanh Việt, cao cao tại thượng xếp ở vị trí đầu tiên lớp Tự nhiên thực nghiệm, nhìn xuống dưới, không xa là xếp hạng của Trương Hiểu Tường.
Tên của mình, như cách bọn họ cả nghìn ngọn núi con sông.
Giang Độ bị mọi người đẩy tới đẩy lui, nhưng hai mắt vẫn luôn dán chặt vào ba chữ Nguỵ Thanh Việt, đây là cơ hội ngày càng hiếm có, cô phải nắm bắt lấy nó, điểm số mỗi môn của Nguỵ Thanh Việt đều khắc sâu vào tâm trí, nhớ mấy cái này có ích gì chứ? Không phải tất cả mọi thứ đều bắt buộc phải có ích, Nguỵ Thanh Việt chính là ý nghĩa thời thiếu nữ của cô.
Tiếp theo sẽ vô cùng bận rộn: chuyển ký túc xá, đổi phòng học, mọi người chính thức bước vào thời gian phân ban thực nghiệm. Vào ngày này, A2 tổ chức một bữa tiệc chia tay ngắn ngủi, thầy Hứa vẫn hài hước như trước, mọi người nghe hết khóc lại cười, phải chuẩn bị khởi hành rồi, một hành trình mới.
Sau khi mọi người giải tán, Giang Độ chậm rãi không rời đi, cô ngồi trong phòng học trống rỗng, như con ve sầu dưới đất, yên tĩnh như vậy. Đây là lần cuối cùng ngồi ở đây rồi, ánh hoàng hôn chiếu dài trên mặt bàn qua ô cửa sổ.
Tủ đựng cuối hành lang đã được chuyển sang hành lang lớp mới.
Giang Độ vuốt ve thời khoá biểu cạnh bục giảng lần cuối, niềm vui vào Văn thực nghiệm biến mất quá nhanh, cô không còn dễ dàng nhìn thấy cái cây trước thư viện nữa, cũng không thể giả bộ vô ý nhìn quanh bóng dáng ở lớp bên cạnh, tất cả những gì cô có thể làm, là viết những bức thư sẽ không bao giờ gửi đi.
"Số mới của 《Thư Thành》sau khi phát hành lại, thư viện thành phố đã có rồi." Nguỵ Thanh Việt không biết đứng ở cửa lớp A2 từ lúc nào, dựa người ở đó, nói chuyện với cô thậm chí còn không dùng lời mở đầu.
Giang Độ giật mình, quay đầu lại.
Cô có chút lắp bắp, vội vã trả lời: "Thật sao? Tớ rất lâu không đến đó rồi, nghỉ đông phải học thêm, thời gian này vẫn luôn chuẩn bị cho kì thi phân ban."
"Chúc mừng cậu, vào Văn thực nghiệm rồi." Nguỵ Thanh Việt móc từ trong túi quần sau của mình ra thứ gì đó, cứ thế ném cho Giang Độ, Giang Độ chân tay lúng túng bắt lấy, ôm chặt nó.
Là mặt dây chuyền Tweety Bird, mới tinh.
"Đợt thi tháng đầu tiên của kỳ trước, hình như tôi làm hỏng mặt dây chuyền của cậu, vừa mới nhớ ra, đền cậu cái mới đấy." Cậu nói rất nhanh.
Giang Độ nắm chặt Tweety Bird, cô rất vui, loại vui sướng chỉ cần nhìn thấy cậu ấy, mọi phiền muộn sẽ tạm thời vứt hết đi chỉ còn lại vui vẻ. Nguỵ Thanh Việt biết cô vào Văn thực nghiệm, cũng biết mặt dây chuyền của cô là Tweety Bird, còn nói với cô thư viện thành phố có tạp chí cô yêu thích rồi, có trời mới biết, cô vì điều này mà vui mất bao lâu.
"Cảm ơn cậu." Giang Độ cười nhẹ, vừa cười, mặt mày theo đó giãn ra, Nguỵ Thanh Việt lại nói: "Cậu xem, tôi nhớ cậu thích đọc tạp chí 《Thư thành》, mời cậu ăn KFC, còn đưa cậu về nhà, như thế này, tính là bạn rồi nhỉ?"
Giang Độ bị hỏi tới sững sờ... Bạn? Cậu ấy muốn cô làm bạn? Hay là nói, bọn họ chỉ có thể là bạn? Vậy còn mong đợi gì nữa? Vốn dĩ ban đầu chỉ là người lạ.
Vẻ mặt cô có phần mất tự nhiên, cố hết sức che giấu: "Đương nhiên, nếu cậu đồng ý làm bạn với tớ, vậy thì chúng ta là bạn."
Như thể Nguỵ Thanh Việt thấy câu này buồn cười, cậu bật cười: "Nhìn dáng vẻ cậu như này, hình như rất không bằng lòng."
"Không, tớ không có, tớ rất bằng lòng được làm bạn với cậu." Giang Đội vội muốn biện hộ cho bản thân, mặt đỏ bừng.
Nguỵ Thanh Việt gật đầu, nhìn cô đầy ý vị: "Nếu đã là bạn rồi, chuyện nhờ cậu, sao cậu không để tâm chút nào thế?"
Giang Độ tức khắc không nói nên lời.
Cô hiểu cậu nói gì.
Trong lòng như có cơn mưa xối xả, Giang Độ lấy hết dũng khí, hỏi: "Sao cậu muốn nhận thư?"
"Cậu nói xem tại sao?" Nguỵ Thanh Việt kỳ quái hỏi ngược lại.
Hơi thở Giang Độ trở nên dồn dập, cô lắc đầu, mơ hồ nói: "Sao tớ biết được."
Lòng bàn tay bị cấu đến hơi đau, cô cảm thấy, ánh mắt của Nguỵ Thanh Việt vừa đen lại vừa sáng, giống như có thể nhìn thấu tâm tư của mọi người, cô không dám nhìn thẳng vào đó.
Hít thở cũng trở nên dè dặt, sợ sai tần số.
"Bởi vì," Nguỵ Thanh Việt dựa vào cửa, vẫn luôn không nhúc nhích, nhìn cô nói, "Tôi đoán bạn nữ viết thư cho tôi có thể rất nhút nhát, giống như cậu vậy, luôn dễ căng thẳng. Tôi muốn nói với cô ấy, tôi không có đáng sợ như vậy, tiếp cận tôi đối với cô ấy mà nói không khó, tôi nghĩ, chúng tôi vẫn có thể nói chuyện tiếp, nếu như cô ấy viết thư cho tôi, tôi rất sẵn lòng hồi âm. Nếu như ngại nói chuyện trực tiếp với tôi, chúng tôi có thể viết thư để giao lưu," nói đến đây, cậu dừng lại, "làm bạn."
Giang Độ cả người căng thẳng, lúc này, bỗng nhiên thả lỏng, làm bạn.
Mũi cô hơi chua, hai tay xoắn vào nhau, ở giữa, là Tweety Bird.
"Giống như làm bạn qua thư sao?" Giọng nói của Giang Độ nghe giống như bị gió lạnh làm cho run rẩy.
Nguỵ Thanh Việt hạ mắt xuống cười một tiếng, nói "Không phải", nhưng cũng không nói là gì, cậu thở một hơi dài: "Rốt cuộc cậu nói cho cô ấy chưa vậy?"
"Thư là Vương Kinh Kinh viết, cậu cũng có nick QQ cô ấy, có thể hỏi thẳng cô ấy." Giang Độ trong lòng bị bức đến mức sắp không phát ra tiếng được nữa, đành cúi đầu miết tóc.
Nguỵ Thanh Việt không phản bác, chỉ nói một câu "Vậy sao?", Giang Độ ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của cậu, vội vàng tránh né, chuyển chủ đề: "Lần đó, mặt dây chuyền không hỏng, nhưng dù sao cũng cảm ơn cậu."
"Không có gì." Nguỵ Thanh Việt cười, đứng thẳng người, "Tôi đi trước đây, kiếm chút gì ăn."
Nhắc đến đồ ăn, Giang Độ không nhịn được liền hỏi cậu: "Cuối tuần cậu về nhà ăn cơm như thế nào?"
"Có lúc dì qua dọn dẹp tiện thể nấu cho tớ bữa ăn, có lúc ra ngoài mua, chuyện gì thế?"
Tim Giang Độ đập vang không ngừng: "Bà ngoại tớ nói đồ ăn bên ngoài không sạch, đồ nhà vẫn tốt hơn, cậu cố bảo dì nhà cậu nấu cơm cho ăn đi."
Vẻ mặt Nguỵ Thanh Việt sao cũng được: "Sống chết có số, nên sống bao lâu thì sống bấy lâu." Cậu đột nhiên cười ranh mãnh, "Hay là, tôi đến nhà cậu ăn? Nhà cậu luôn có người nấu cơm."
Giang Độ tưởng thật, tuy cô đỏ mặt, nhưng lại trả lời: "Cũng không phải không được, ông bà tớ đều rất hiếu khách."
Nói xong tự bản thân cũng cảm thấy không hợp, cô không lên tiếng nữa.
Có cơn gió nhẹ thổi qua, mái tóc dài mềm mại của cô tung bay, Nguỵ Thanh Việt đột nhiên muốn đưa tay ra chạm vào, tự hỏi liệu cái cảm giác có mềm mại mát mượt như cậu nghĩ hay không.
Tóc của con gái hóa ra rất đẹp, lần đầu tiên Nguỵ Thanh Việt chú ý đến mái tóc của con gái.
Nếu đã chú ý tới mái tóc, ánh mắt lưu động, cậu rất nhanh để ý đến dáng người nhỏ nhắn của cô, đôi chân thon dài, chiếc cổ trắng ngần, đôi lông mày như vẽ ra, còn có... bộ ngực hơi phồng lên, đến khi ý thức được mình đang nhìn cái gì, Nguỵ Thanh Việt ngay lập tức thu ánh mắt lại.
Giang Độ bị cậu nhìn càng lúc càng chột dạ, cô không khỏi thấp giọng hỏi: "Quần áo tớ dính gì sao?"
Yết hầu Nguỵ Thanh Việt hơi chuyển động, cậu chỉ vào bả vai cô, làm như không quan tâm: "Chỗ đó cậu có vài cọng tóc."
Ở ký túc xá ngày nào cũng có người rụng tóc, lúc quét nhà sẽ vướng vào chổi, ở nhà cũng vậy, Giang Độ nhanh chóng nhặt mấy cọng tóc dính trên vai, cười ngượng: "Để tóc dài sẽ rụng đó."
"Đi đây." Nguỵ Thanh Việt che miệng ho khan một tiếng, Giang Độ liền gật gật đầu, một mình đứng trong phòng học đợi một lúc, khoảng một lát sau, mới chạy về hướng cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Nguỵ Thanh Việt lại khoác lên chiếc áo khoác bò của cậu, mái tóc bồng bềnh, rung rung theo từng bước chân cậu, tựa như cũng bừng bừng sức sống.
Sau mấy ngày bận rộn, Giang Độ đến lớp học mới, có bạn cùng bàn mới, là một cô gái không thích nói chuyện trông có vẻ thờ ơ, tên của cô ấy cũng rất cá tính, Chu Ngọc Long.
Khi Giang Độ vào lớp, xếp hạng thành tích cũng theo sau, mỗi năm lớp thực nghiệm ban Tự nhiên đều có vài bạn học sinh cảm thấy không theo kịp tiến độ mà tự động chuyển về lớp thường, Văn thực nghiệm rất ít khi có trường hợp như vậy, cô nhìn những gương mặt lạ lẫm kia, tự hạ quyết tâm, nhất định phải nỗ lực hơn mới được.
Chu Ngọc Long không thích nói chuyện, trông rất cao lãnh, bất kể nói gì cũng mặt rất bình thản không chút biểu cảm. Giang Độ không chủ động nói chuyện, cô ấy cũng sẽ không bao giờ chủ động bắt chuyện với cô, trùng hợp là bọn họ còn ở chung một ký túc xá. Khi dọn đến, Giang Độ mới phát hiện bầu không khí thực sự khác với lớp thường trước đó, nói cách khác, lớp Văn thực nghiệm này mọi người dường như đều có vẻ độc lập ai làm việc nấy, cá tính vô cùng.
Bởi vì Giang Độ làm văn tốt, trong lớp có vài bạn A1 từng nghe đến danh cô, nhưng không có nghĩa là họ thực sự ngưỡng mộ cô. Những người này, khi còn học tiểu học đã thích bắt chước viết theo tạp chí 《Manh nha》 ăn khách nhất lúc bấy giờ, miêu tả thanh xuân một cách khó hiểu, cấp hai tham gia cuộc thi làm văn khái niệm mới, lấy được giải thưởng nhóm B, trong chuyện viết văn này, chí khí đúng là rất cao.
Tất nhiên, sự cạnh tranh trong học tập diễn ra gay gắt hơn.
Giang Độ một dạo cảm thấy không thích ứng được, cô liên tục tự an ủi mình rằng ai cũng như nhau, đến lớp mới cũng cần thời gian thích ứng. Nhưng nhóm lớp mới được lập, cô không muốn quen ai cả, ngược lại cô rất nhớ Vương Kinh Kinh Trương Hiểu Tường bọn họ, nhưng mà một khi đã tách ra rồi, hình như ai cũng có cuộc sống mới, có vòng bạn bè mới của mình, chẳng nhẽ chỉ có mình cô hoài niệm thứ cũ?
Mỗi lần nghỉ giải lao, Giang Độ đều không nhịn được xuống tầng đi dạo, trong lòng hi vọng gì đó. Đáng buồn thay, đến một lần cũng không có.
Mãi đến cuối tháng 4, thời khoá biểu của Văn thực nghiệm vì lý do của giáo viên mà có chút thay đổi, giờ học thể dục buổi chiều được đổi sang tiết ba buổi sáng, cô mới phát hiện ra, thế mà lại bất ngờ trùng với lớp Tự nhiên thực nghiệm.
Trong giờ thể dục, Giang Độ mỗi lần chỉ chạy một vòng, sau khi hoạt động thường thời gian còn lại đều hoạt động tự do, lúc nhìn thấy Trương Hiểu Tường, cô có chút ngượng ngùng vẫy tay với cô ấy. Các bạn nữ lớp Tự nhiên thực nghiệm cũng rất khoẻ, chơi bóng rổ ở đó, Trương Hiểu Tường dáng người không cao, nhưng đủ năng động, lúc chiến đấu trông rất đáng sợ.
Bên đó, các bạn nam lại chiếm một sân bóng khác.
Giang Độ nhìn thấy Nguỵ Thanh Việt, cậu đang rê bóng, cô giống các bạn nữ Văn thực nghiệm, ánh mắt đều nhìn về phía các bạn nam Tự nhiên thực nghiệm. Bởi vì mọi người đều nói rằng con trai lớp Văn thực nghiệm này trông xấu.
Nguỵ Thanh Việt thỉnh thoảng lại vén áo lên lau mồ hôi, vòng eo gầy của thiếu niên chợt vụt qua.
Các bạn gái liền thì thào một lúc.
Giờ giải lao, Nguỵ Thanh Việt vừa không chú ý gì tiếp tục vén áo lau mồ hôi, vừa đi về phía cổng trường.
Bảo vệ cổng trường vừa hay đang bị một người đàn ông dây dưa.
Cậu vốn dĩ chỉ vô tình liếc qua, nhưng ngay sau đó, khi nghe thấy một cái tên quen thuộc, quay đầu lại nhìn.
"Tôi là phụ huynh, tôi cũng có thể nói tên, Giang Độ lớp 10 ban Xã hội lớp Văn chọn gì đó, là con gái tôi. Để tôi nói cho anh, con gái tôi đang học lớp chọn Mai Trung, sao con mẹ nó anh không để tôi vào? Dựa vào đâu?" Người vừa nói là người đàn ông mà Nguỵ Thanh Việt vừa nhìn có thể nhận ra.
Cái tên tiếp xúc khiếm nhã đó, từng gặp ở hiệu sách, Nguỵ Thanh Việt luôn nhớ đến ông ta. Kể cả sau này, cậu cũng vô tình gặp ở cổng trường, đôi mắt tam giác u ám, khuôn mặt gầy mảnh.
Cái mùa này, người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, vừa bẩn vừa nhăn nheo, nửa cánh tay lộ ra đầy lỗ kim châm, da dẻ bầm tím.
Ông ta đang ầm ĩ muốn vào trường tìm người, bảo vệ không cho, bảo vệ cũng đã nhìn thấy người đàn ông này không chỉ một lần rồi. Người này gần đây cứ luôn đi lang thang quanh trường, nhà trường thậm chí còn từng gọi cảnh sát.
Nguỵ Thanh Việt dừng hẳn chân lại, ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm người đàn ông đang chửi rủa suýt nữa quấy rối tình dục Giang Độ.