Đản Đản hai mặtKhi tôi vẫn còn muốn nằm nướng trên giường,thì bên ngoài con gà cất tiếng gáy thật đúng giờ như bị động kinh. Nó là con gàyêu quý của dì Phương nhà ở đối diện, là bạn tốt của con người chúng ta, là ánhsao mai buổi sáng, và là cái loa phóng thanh của toàn bộ khu vực này.
Tôi xin lỗi vì đã dùng từ quá văn chươngđể diễn tã nó. Trên thực tế, nói thẳng ra nó chính là con gà trống, mỗi ngàykhông ngừng cất tiếng gáy đáng ghét đánh thức mọi người trong xóm này.
Tiếng gà gáy ồn ào khiến tôi cảm thấyphiền không thể ngủ tiếp được. Từ trên giường phóng xuống mở cửa sổ, tôi nhặt vộimấy hòn sỏi nơi ban công chọi vào con gà đang làm ầm ĩ ngoài kia, làm nó sợ tớimức an phận không dám kêu la nữa.
Giải quyết con gà phiền phức xong, tôi mớiphát hiện bên ngoài đang mưa lất phất. Đây là cơn mưa đầu tiên khi bước sangmùa thu. Mưa dai dẳng không dứt, tiếng mưa rả rích khiến tôi không cưỡng được sựhấp dẫn của cái giường ấm áp, muốn vùi vào chăn tiếp tục ngủ nướng.
Cho đến khi bên ngoài có tiếng đập cửa củaba tôi vọng vào: “Đản Đản ơi! Dậy đi con, ba đã làm món trứng chiên Phù Dung màcon thích. Mau ra ngoài ăn, nếu không sẽ trễ học bây giờ…”
Tôi miễn cưỡng cầm cái đồng hồ báo thứclên xem… My God! Chúng tôi học lúc tám giờ, mà bây giờ chỉ có sáu giờ rưỡi. Cầngì phải thức sớm như vậy, tôi có phải là chú gà trống đâu chứ!
Tôi bực bội nằm trên giường lăn qua lộnlại vài lần, rồi mới chịu ngồi dậy, ho lên một tiếng như cố xua tan cơn buồn ngủ.Sau đó, mới ngọt ngào trả lời: “Ba à, con đã dậy rồi, sẽ lập tức ra ngoài ngay.Ba trở về phòng đi, kẻo bị cảm lạnh đấy…” Vừa nói xong, tôi lấy vài bộ đồ từtrong tủ nhét vào chiếc cặp to đùng, rồi lấy bộ quần áo trên móc xuống thay.
Tôi mặc cái áo màu hồng phấn hoa đào, kếthợp với chiếc váy da v hình cánh sen. Nếu ba nhìn thấy, chắc chắn sẽ cảm độngchết luôn!
Vừa đẩy cửa ra, đã thấy ba ngồi chờ mìnhbên bàn ăn. Tôi tỏ vẻ ngoan ngoãn nở nụ cười, cúi đầu ăn từng miếng từng miếngmón trứng chiên Phù Dung thơm phức mà ba đã chuẩn bị.
Nói đến món trứng chiên Phù Dung, xémchút quên giới thiệu với các bạn: Tôi tên là Chu Đạm Đạm, là Đạm Đạm chứ khôngphải Đản Đản nhé! Còn về việc vì sao ba yêu quý của tôi vẫn thích gọi tôi bằngĐản Đản… Thì vấn đề này quá sâu xa, thật sự hơi làm khó tôi rồi.
Theo như lời ba kể lại, thì khi vừa sinhra, đầu của tôi vừa vàng vừa nhỏ, bé xíu bằng cái bát trứng chiên Phù Dung. Đâyrõ ràng là một câu chuyện cười, tôi có chỗ nào giống với cái chén trứng chiênPhù Dung chứ?
Vì vậy, tôi đoán rằng, lúc mẹ tôi còn sốngcó tên thân mật ở nhà là Đản Đản. Thế nên, kết quả tôi cũng được gọi như vậyluôn. Tuy nhiên, ngoại trừ ba tôi ra, nếu ai dám kêu tôi một tiếng Đản Đản, tôisẽ không tha đâu!
Ăn xong miếng trứng cuối cùng, tôi đặtbát xuống, khẽ mỉm cười: “Ba, Con đi học đây! Hôm qua trước cửa trường của conmới mở một tiệm bánh bao, khi tan học con sẽ mua mấy cái về cho ba nếm thử…”
Ba nghe vậy rất hài lòng, nói: “Tốt lắm,nhưng con đừng mua nhiều quá, chúng ta ăn không hết đâu, ăn cho biết mùi là đượcrồi. Con mau đến trường đi, trong giờ học nhớ đừng phạm lỗi gì, biết không?”
“Vâng, con chào ba!” Tôi thong thả bướcra khỏi cửa.
“Đợi một chút đã, Đản Đản.” Ba bỗngnhiên đi đến cầm túi sách tôi lên ước lượng, sau đó nhướng mày hỏi: “Nhóc con!Rốt cuộc mỗi ngày túi sách của con chứa thứ gì trong đó, sao nặng quá vậy?”
Ôi mẹ ơi! Không biết tại sao hôm nay batôi tự nhiên nhớ tới chuyện này!
Tôi nhanh nhẹn ôm chặt túi sách vàolòng, nói: “Nặng gì đâu, con chỉ mang thêm mấy quyển sách để ôn bài, ba đừng lolắng.” Nói dứt lời, tôi lập tức mở cửa ra vẫy vẫy với ba: “Con phải đi đây, chàoba.”
Khi chạy đến giữa sân thì tôi gặp dìPhương – chủ nhân của con gà ồn ào chết bầm kia. Bà đang thở hổn hển, đưa chotôi một cái bánh quẩy, nói: “Này, Đạm Đạm! Sao trông cháu gầy quá. Mỗi ngàyráng ăn nhiều một chút, thì cơ thể mới cao lớn lên được. Rồi mai mốt thi vào mộttr học tốt, để cha cháu nở mày nở mặt với hàng xóm láng giềng.”
Thi đại học à, việc này thật sự muốn làmkhó tôi mà.
Chú ở nhà bên cạnh không biết xuất hiệntừ lúc nào cũng góp lời: “Thi vào đại học đối với Đạm Đạm chắc dễ như trở bàntay. Nếu con gái chú cũng học giỏi, và biết quan tâm săn sóc người khác như ĐạmĐạm đây, thì đời chú đã cảm thấy quá thỏa mãn rồi.”
“Ha ha ha….” Lòng tôi có cảm giác trốngrỗng, đi như lướt ra khỏi sân lúc nào không hay.
Sau đó, tôi chạy một mạch như điên đếnsiêu thị nhỏ nơi góc đường, không thèm quan tâm đến ánh mắt hằn học của gã trẻtuổi đứng sau quầy thu ngân, vội vàng vọt vào trong. Tôi cởi chiếc áo màu hồng,sau đó lấy từ trong túi sách ra cái áo có in hoa cùng áo khoác ngoài mặc cảvào, đổi cái váy ren da bò thành quần Jean bó sát.
Cuối cùng tôi ngắm mình vào gương mấycái, rồi lười biếng đi đến chỗ gã Tóc đỏ, chẳng thèm liếc một cái, cướp luônchiếc kẹo bắp trên tay hắn.
Gã Tóc đỏ hung hăng nhìn tôi, nói: “Này,Chu Đạm Đạm! Cậu có biết mình giỏi nhất là gì không?”
Tôi quá hiểu câu châm ngôn: ‘Miệng chólàm sao mọc được ngà voi’, cố tình làm ra vẻ yếu đuối: “Người ta giỏi nhấtchính là việc học chứ gì nữa.”
“Xì…” Hắn xì một hơi rõ dài, nói: “Cậu hả?Giỏi nhất chính là làm ra vẻ đáng thương.”
“Người ta không thèm nói chuyện dư thừavới cậu nữa, người ta phải đi học rồi.” Tôi làm ra vẻ tội nghiệp, vẫy tay với hắn,rồi từ từ đi đến trạm xe.
Sau lưng còn mơ hồ nghe được tiếng lầm bầmgiận dữ của gã Tóc đỏ: “Nhìn cái tướng đáng ghét như thế, mà mẹ tôi nói phải lấynó làm tấm gương noi theo? Hừ! Còn cho rằng nó là mẫu nàng dâu lý tưởng nữa.”
Nếu đó là sự thật… Obama cũng có thể hátOpera! [1]
[1] Obama: Tổng thốngMỹ. Opera: Loại nhạc chính kịch, thường đuợc ví là dòng nhạc sang trọng và đượcgiới chuyên môn đánh giá rất cao. (nhưng khó nghe thấy mồ tổ)
Tôi rất muốn có ý kiến với nội quy: Támgiờ học thì bảy giờ ba mươi phải có mặt tại trường. Ý kiến của tôi là: Không cầnquan tâm đến cái quy định khác người đó. Nếu tám giờ vào lớp, thì tám giờ tôi sẽcó mặt.
Nhắc đến trường học, tôi không ngại xấuhổ mà khoe khoang một chút: Nhất Trung là một trường trung học danh tiếng nhất ởthành phố A này. Nơi đây đã đào tạo ra những nhân tài lẫy lừng như: Các nhàlãnh đạo quốc gia, các nhà khoa học, các nhà văn, nhà thơ…
Dĩ nhiên, một trường học nổi danh như thếcũng thu hút rất nhiều thành phần con ông cháu cha, dùng tiền để mua lấy bằng cấpcho mình. Vì vậy, Nhất Trung cũng đồng thời đào tạo một đám những thành phần cặnbã.
Bạn thân của tôi – Lăng Linh thường cảmthấy khó hiểu. Bởi vì, trong nhân loại còn có một loại người không thể phân biệtđược họ là nhân tài hay là kẻ vứt đi. Kẻ đó chính là tôi!
Tôi không mang theo dù, bước chầm chậmtrong mưa phùn, thật nên thơ vô cùng.
Không phải vì tôi ngại đón xe buýt mà lộibộ đến trường. Tôi làm vậy vì mình là một cô gái ngoan hiền có tâm hồn thi sĩ.
Nhưng làm nhà văn thường không có kết quảtốt. Mưa càng ngày càng nặng hạt, tôi chỉ còn cách nép vào mái hiên chờ mưa tạnh.Trong lúc tôi đứng yên lặng thưởng thức mưa rơi, thì một chiếc xe nhẹ nhàng lướtqua, bỏ lại phía sau một làn gió mát và… một vũng bùn màu vàng văng tung tóelên chiếc quần Jean yêu quý của tôi.
Tôi giống như một con trâu rừng đangphun ra lửa, giận dữ nhìn chăm chú biển số của chiếc xe màu đen kia, ghi nhớ kĩtrong lòng.
Đối với chuyện vừa xảy ra, tôi chỉ có thểngửa mặt lên trời hét to:
“Trời không giúp con thì thôi, nỡ lòngnào làm con mệt tâm trí, còn đừ luôn cả người nữa… a…”
* * *
Cuối cùng lúc tám giờ mười bảy phút, tôicũng có thể lê bước chân tàn tạ tới ngôi trường thần thánh. Vào lúc này, toàntrường đều im lặng, chỉ còn một mình tôi… kéo từng bước chân rã rời đến lớpsáu, khối cấp ba.
Đi đã lâu cũng thấm mệt, tôi lấy tay launhững giọt nước dính trên tóc, mất kiên nhẫn đẩy cửa lớp học ra đi về chỗ ngồicủa mình. Trong lớp yên lặng một cách kì lạ.
Trong lúc tôi đang, thì sau lưng bất ngờcó một giọng nam vang lên: “Em là Chu Đạm Đạm phải không?”
Tôi quay lại, thì thấy một chàng trai trẻmím môi, không biết đang vui hay đang giận. Trên tấm bảng đen sau lưng anh cóviết hai chữ rất đẹp và cứng cáp: Chu Dật.
Lăng Linh liên tục nháy nháy mắt ra hiệu,nhưng tôi không hiểu ý. Vì vậy tôi lạnh lùng hỏi:
“Anh là ai vậy?”
Chàng trai đứng trước bảng đen nhìn xuống,một đôi mắt phượng mỏng manh, giọng nói đầy thu hút: “Tôi là giáo viên Ngữ Vănmới, kiêm chủ nhiệm lớp của em.”
Anh ta dừng lại một chút, khóe miệng hơinhếch lên: “Chu Đạm Đạm, em đến muộn gần nửa tiết, để tránh ảnh hưởng đến các bạnkhác, mời em ra đứng ngoài hành lang.”
Bắt đứng ngoài hành lang? Tôi trợn mắtkhông thể tin nổi, cảm giác vừa mất mặt vừa giận dữ không biết từ đâu ùa về.Cái này có được xem như là đòn ra oai đánh phủ đầu của lão thầy giáo chủ nhiệmmới không?
“Thầy ơi! Thầy không biết loại hình phạtnày chỉ thích hợp với những học sinh tiểu học thôi sao?” Tôi lên tiếng phản đối.
Cái tên gọi là chủ nhiệm lớp không hề cóphản ứng gì, nói: “Tôi không biết, mời em lập tức đi ra ngoài, để tôi còn phảitiếp tục dạy.”
Tôi trợn mắt há mồm… Trời ơi! không thểtin được, tôi bị anh ta đuổi cổ ra khỏi lớp!
Đản Đản vô sỉ
Tôi nhìn đồng hồ, còn hai mươi phút nữa mới tới giờ tan học. Tôi chậm rãi trở lại hành lang ngoài lớp học.
Điều làm cho tôi cảm thấy quê nhất chính là tên đàn ông đáng ghét kia đang đứng ở cửa, mặt không chút thay đổi nhìn tôi đi qua. Tôi có cảm giác chân mình giống như tàn phế.
Đáng lẽ ra anh ta đang dạy học mới đúng, không phải ở đây ôm cây đợi thỏ. Mà con thỏ là tôi chỉ yên lặng đi lướt qua, không nói gì.
“Thầy tên là Chu Dật, em có thể gọi thầy là thầy Chu cũng được.”
Hứ! Tại sao lại nổi điên tự giới thiệu về mình thế kia? Tôi khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn anh ta. Thấy anh ta đang nở nụ cười như ma quỷ, thật gian trá.
“Không phải tôi bảo em đứng ở hành lang à? Vừa rồi em bỏ đi đâu?”
Tôi giả vờ tỏ ra trong sáng ngây thơ, kiên cường nói: “Thưa thầy, em cho rằng bữa ăn sáng là bữa ăn quan trọng nhất trong ngày của chúng ta. Vì vậy, em mới vừa xuống căn tin ăn bữa sáng. Thầy không để ý chứ, chỉ khi ăn một bữa sáng ngon lành mới có sức để học thật tốt, đó là quan điểm của em.”
Thầy Chu đẹp trai tao nhã nhất thời bị nghẹn họng. Sau đó định thần lại, hai mắt vẫn còn kinh ngạc: “Tốt lắm, vậy tiếp tục đứng nhé.”
Tôi buồn bã dựa vào lan can của hành lang. Đối diện cửa sổ là một cây cổ thụ, cành lá xanh um, tôi bứt từng chiếc lá làm cây như muốn trụi rồi mà vẫn chưa tới giờ tan học. Loại chờ đợi này, một giây dài như một năm là cảm giác lần đầu tôi cảm nhận được một cách sâu sắc.
Vì thế tôi chạy xuống lầu đi dạo trong hoa viên của trường, thuận tiện đi qua từng cửa phòng dừng lại ló đầu lén nhìn vào. Lúc đi ngang qua cửa lớp, tôi nhón chân nhìn vào tìm kiếm cái đầu của Đinh Trạch đẹp trai.
Tôi nghĩ là do trong lòng có tật giật mình, chứ chẳng phải tôi gây ra tiếng động quá lớn. Đinh Trạch quay đầu lại nhìn thấy tôi núp sau cánh cửa, hắn nở nụ cười yêu thương, miệng ra dấu như muốn nói: “Mau trở về học đi.”
Tôi cảm thấy thật thỏa mãn, trong lòng tràn đầy vui sướng, nhảy dựng lên chạy nhanh về phòng học của mình.
Tập trung nhìn vào! Ặc, tôi nhịn không được muốn chửi thề một tiếng. Tại sao Chu Dật vẫn còn đứng ở cửa? Hình như anh ta đã nhìn thấy tôi chạy rong khắp nơi.
Tôi hít thật sâu một hơi, bình tĩnh nhẹ nhàng tiến lên.
Nhìn người đàn ông này đẹp trai lịch sự như thế, nhưng thái độ thì chẳng hiền hòa tí nào. Nét mặt của anh ta luôn tạo cho người khác một áp lực khó chịu
“Lại vừa đi đâu về vậy?” Anh ta nhẹ nhàng đặt câu hỏi.
Có vô số lý do bay tới bay lui trong đầu, nhưng tôi tỉ mỉ lựa ra một phương án tuyệt vời nhất, bày ra dáng vẻ đáng thương, nói: “Thưa thầy, không phải trước đó em có nói với thầy là mình vừa ăn sáng sao? Nhưng em lỡ ăn quá nhiều, không biết trúng gì bị tiêu chảy… Vừa rồi em mới bị Tào Tháo rượt phải đi nhà vệ sinh.”
Chu Dật ngoài cười nhưng trong lòng không cười nhìn tôi: “Thì ra là bị tiêu chảy, hèn chi sắc mặt của em trông kém quá. Thật may lúc còn trong trường đại học, thầy biết sơ qua một chút kiến thức y khoa. Như thế này đi, còn một phút nữa là hết tiết, em đến thẳng văn phòng nhé. Thầy sẽ khám thử xem có phải do em ăn nhiều quá hay không, được chứ?”
“…” Lòng dạ của gã thầy này thật là quá nham hiểm mà.
“Em không dám làm phiền thầy đâu. Vừa rồi em đã giải quyết xong, đã cảm thấy khỏe hơn rất nhiều! Thầy tiếp tục công việc của mình đi ạ!”
Anh ta gật đầu, nói: “Nhớ mang bài tập lên nộp.” Trước khi rời khỏi, anh ta còn liếc tôi rõ dài, rồi mới xoay người đi về phía văn phòng.
Tôi thật không chịu nổi khi nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Chu Dật. Vì vậy khi anh ta đi ngang qua, tôi vốn muốn đưa chân ra làm anh ta té chổng vó. Không ngờ, phản ứng của tên Chu Dật này như con rắn, nhanh nhẹn bước qua chân tôi.
“Trò… Chu Đạm Đạm!” Tội nghiệp thầy Chu đã bị chọc bốc lên lửa giận, nheo mắt lại, răn đe: “Đừng ép tôi phải ra tay với em, biết không?”
Tôi khinh thường bĩu môi: “Thầy Chu, thầy đang nói gì vậy? Em có ép gì thầy đâu, sao thầy mắng em?”
Tôi cười rạng rỡ: “Bây giờ thầy mắng em vì thầy chưa hiểu hết con người của em. Chờ mai mốt hiểu rõ, thì thầy nhất định sẽ ra tay đánh em.”
“…” Chu Dật im lặng nhìn tôi.
Sau đó, anh ta cũng học tôi cười thật rạng rỡ. Đôi mày kiếm nhăn lại cùng một chỗ, đôi mắt phượng hẹp dài bắn ra những tia hào quang: “Cái dáng vẻ vô sỉ của em rất giống tôi khi còn trẻ.”
Lúc này tôi thật muốn giết ai đ
Tôi hỏi Lăng Linh: “Tại sao cả vị trí chủ nhiệm lớp và thầy giáo Ngữ Văn lại biến thành gã đàn ông đáng ghét này? Thầy Từ phì dạy chúng ta lúc trước đâu rồi?”
“Nghe nói thầy Từ phì đi xuống lầu không may bị trượt té ngã gãy xương, bây giờ đang còn nằm trong bệnh viện, thật tội nghiệp…”
Lăng Linh tặc lưỡi vui sướng: “Thật ra chúng ta phải cám ơn thầy Từ phì. Bởi vì, nhờ ông ấy bị gãy chân mới mang đến cho chúng ta một thầy Chu đẹp khuynh quốc khuynh thành thế kia.”
Tôi không thể không ngăn nó lại: “Dáng vẻ của ông ta đẹp như vậy mình không thể chê vào đâu được, nhưng còn năng lực thì sao? Mình nghĩ ông ta chỉ là một bình hoa di động thôi.”
Hàn An Nhược giận dữ xen vào: “Thầy Chu còn giỏi hơn cô Diệp xinh đẹp dạy cấp hai.”
Lăng Linh vỗ nhẹ đầu có chút đăm chiêu: “Thật ra lúc thầy Chu vừa bước vào, với khí chất ấy, khuôn mặt và dáng người ấy, mình vốn nghĩ thầy phải dạy môn Toán hay Anh văn. Không nghĩ đến đó là một thầy giáo dạy Ngữ Văn, thật có chút cổ điển.”
Tôi bĩu môi. Chỉ sợ rằng cái bình hoa kia ngay cả Tiếng Anh nói như thế nào cũng không biết, làm sao có thể dạy Tiếng Anh cho chúng tôi?
An Nhược gật đầu phụ hoạ Lăng Linh: “Các cậu nói thầy Chu của chúng ta nhìn có giống thầy giáo không? Mình thấy thầy giống một nhà quý tộc cao quý hơn.”
Qúy tộc à? Gã Chu Dật kia á? Ha ha ha… Đừng làm tôi mắc cười đến rụng răng chứ! Vừa nhìn thấy anh ta đã biết là một ông thầy nghèo kiết xác và quê mùa rồi.
Hai tay Lăng Linh bắt chéo hình chữ thập trước ngực, nhìn rất háo sắc: “Cho dù thầy Chu là một quý tộc nghèo khổ, chúng ta vẫn thích và yêu thầy.”
* * *
Tôi không thèm để ý, gục đầu vào trên bàn nhắm mắt dưỡng nhan sắc, Lăng Linh chọc chọc vào người tôi: “Ngồi dậy đi, tới giờ học rồi.”
Tôi ngẩng đầu lên, đúng lúc Chu Dật đang tươi cười bước vào phòng với cái vẻ đẹp trai rạng ngời, khiến lòng tôi sợ hãi. Một người đàn ông trưởng thành có dáng vẻ như vậy cũng không có gì quan trọng, nhưng điều đáng nói ở đây là nó đến từ một thầy giáo. Tôi cảm thấy hơi quặc. Tôi e rằng, dáng vẻ này sẽ ảnh hưởng đến chất lượng dạy học cho chúng tôi.
Nói thật ra tôi chưa từng thấy qua một người thầy giáo trẻ tuổi đầy sức thu hút như thế. Tôi huých khuỷu tay của Lăng Linh hỏi: “Ông ta có nói mình bao nhiêu tuổi không?”
Đã vậy còn quá trẻ nữa, chỉ hơn chúng tôi có vài tuổi.
Tôi rất hoài nghi trình độ dạy học của anh ta. Toàn thể đội ngũ giáo viên của trường Nhất Trung được công nhận là những giáo viên có tiếng đứng đầu cả nước. Một giáo viên trẻ như vậy, không lẽ do trường đặc biệt tuyển vào, lại còn dạy năm thứ ba?
Thấy Lăng Linh không thèm quan tâm mình, chỉ lo chăm chú nhìn Chu Dật, tôi cảm thấy rất giận. Tôi cũng không thích người nào chỉ dựa vào vẻ bề ngoài để kiếm cơm, đây là một nguyên tắc sống khác nữa của tôi.
Có lẽ do không khí trong phòng học không thoáng, Chu Dật cởi áo khoác ngoài vắt lên ghế, chỉ mặc một áo sơ mi dài tay và quần bò nhìn rất trẻ trung. Nếu không biết anh ta là thầy giáo, còn tưởng là một học sinh như chúng tôi.
Mũi của anh ta thẳng tắp, làm như không để ý gì, mở quyển sách giáo khoa.
“Các em hãy mở mục bảy của cuốn Luận Ngữ, tôi sẽ đọc qua một lần. Sau đó mời các em giải thích ý nghĩa trong đó.” Anh ta hơi vuốt cằm, đi từ bảng xuống vòng vòng qua các dãy ghế.
“Khổng Tử viết: Giàu và sang, người ta ai cũng muốn, nhưng chẳng phải đạo mà giàu sang thì người quân tử cũng chẳng thèm. Nghèo và hèn, người ta ai cũng ghét, nhưng nếu chẳng phải lỗi đạo mà phải nghèo hèn thì người quân tử chẳng bỏ. Người quân tử mà từ bỏ đức nhân thì sao gọi là quân tử? Người quân tử dù trong một bữa ăn cũng không làm trái đạo làm người, dù trong lúc vội vàng cũng làm theo đạo làm người.”
Tôi vừa nghe hết đoạn văn mà đầu óc như lạc vào cơn mộng. Đầu thì choáng váng, tai cũng ù luôn. Tôi bất đắc dĩ quay đầu lại, nhìn thấy Lăng Linh như đang thưởng thức một món ngon, lắng nghe một cách say mê. Tôi vỗ đầu cô nàng một cái, tên nhãi này mới tỉnh hồn.
“Đạm Đạm, cậu không nhận thấy giọng của thầy Chu rất thích hợp đọc cổ văn sao? Giọng nói trầm ấm lại chứa sự trầm tĩnh. Trong trầm tĩnh lại mang theo âm luưa, khiến người nghe như chìm đắm vào thế giới ấy, không cách nào thoát ra được.”
Tôi cau mày hoảng sợ: “Cô nương, tại sao trước kia tôi không phát hiện cô thích văn chương như thế, rốt cuộc cô là ai đây?”
Lăng Linh lộ ra vẻ thẹn thùng, nhưng không đợi cô nàng lên tiếng, đã có người nhanh hơn một bước.
Sau khi Chu Dật dạo xong một vòng đã trở lại trên bục giảng, tay phải cầm một viên phấn dài nhỏ màu trắng viết nhẹ nhàng trên bảng: “Chu Đạm Đạm, hãy giải thích cho mọi người biết câu thầy vừa đọc có nghĩa gì?”
Tôi? Tại sao lại là tôi chứ?
Trong lòng tôi giống như một cuộn len bị rối bời, đầu óc trống rỗng. Vì sao vậy? Thầy giáo dạy Ngữ Văn trước đây không bao giờ gọi tôi giải thích những vấn đề này. Huống chi, cho dù có hỏi thì cũng đã có những học sinh xuất sắc khác trả lời rồi. Không đến lượt một đứa luôn ngồi trong góc phòng như tôi.
Nhìn thấy tôi ngơ ngác, ý cười trên môi Chu Dật càng sâu hơn: “Trò Chu Đạm Đạm muốn ngồi tại chỗ trả lời cũng được. Tuy nhiên, thời gian rất quý báu nhé.”
Anh ta… nhất định là cố ý mà.
Tôi nghiến răng, không thèm tốn hơi thừa lời, cố lấy trấn tĩnh. Nếu anh ta nói tôi có thể ngồi trả lời, thì tôi nhất định sẽ không đứng lên.
Mở trang sách anh ta vừa đọc qua, tôi có cảm giác thật khó thở, giống như vừa nhìn thấy sao Hỏa.
Nhìn vẻ bối rối của tôi, anh ta tỏ ra là người biết điều, nói: “Có nói sai cũng không việc gì. Dù sao tôi cũng chưa dạy qua, em có thể thử giải thích theo ý mình, chỗ nào sai thầy sẽ giúp em sửa lại.”
Nói vậy cũng như làm khó tôi rồi. Trong lòng tôi cười lớn một tiếng, ngồi yên trên ghế, hắng giọng, rồi giả bộ làm ra vẻ trang nghiêm nói: “Ý đoạn văn này nói rằng: Giàu sang là ham muốn của mọi người, vì có rất nhiều người không có cách để có được nó nên trở nên đau khổ. Nghèo hèn cũng có ý nghĩa tương tự, ai cũng cảm thấy chán ghét cái nghèo, nhưng không có cách nào vứt bỏ nó, nên càng bi ai. Còn người tài… người tài… là cái quái gì… em không biết…”
“Ha ha ha…” Tôi thẹn quá hóa giận, bất ngờ làm trò cười cho cả
Tuy nhiên, trong số đó không có Chu Dật. Anh ta dùng thứ ánh mắt đe dọa khiến người ta sợ hãi nhìn tôi, gằn từng tiếng: “Chu Đạm Đạm, ra đứng ở phía sau cho tôi.”
Lại bắt đứng? Vì sao bắt tôi đứng? Tôi bất mãn ngẩng đầu lên: “Là thầy bảo em nói, còn hứa nếu em nói sai thầy sẽ giúp em sửa lại. Hiện giờ em không giải thích được, thầy muốn phạt em đứng là sao, làm như vậy hợp lí không?”
“Sửa lại với điều kiện trước tiên là em thử giảng nghĩa.” Anh ta không giận chỉ cười cười: “Trò Chu, dường như em chưa hề cố gắng giải thích.”
Tôi khinh thường nhướng nhướng mắt: “Thầy Chu này! Không lẽ ngoài cách phạt đứng ra, thầy không còn cách nào khác sao?”
Anh ta nghĩ một lúc rồi nói: “Sau khi tan học lên văn phòng gặp tôi.”
Tôi chỉ ráng nhịn mà không nói gì…
Ánh mắt của An Nhược chứa đầy những vì sao sáng lấp lánh ngưỡng mộ, rồi ôm chặt lấy tôi nghẹn ngào: “Hãy quý trọng cơ hội lần này.”
* * *
Lúc tan học, thì trời đã tạnh mưa.
Tôi hiên ngang theo sau Chu Dật đi về phía văn phòng. Lúc đi ngang qua vườn hoa, tôi còn nhàn nhã nhìn những bông hoa nhỏ xinh và những giọt mưa long lanh còn đọng lại trên những cánh hoa đó. Vườn trường vừa được cơn mưa rửa sạch, tỏa ra một mùi hương tươi mát.
Cho dù chết tôi cũng phải bình tĩnh ở góc phòng chờ Chu Dật răn dạy.
Anh ta vừa ngồi xuống, đã bắt tay vào chia bài tập ra thành nhiều phần, rồi lấy ra một tờ giấy trắng viết vài chữ như rồng bay phượng múa gì trên đó. Cô giáo ngồi đối diện liếc tôi một cái, thấy không thể trách cứ, sau đó cười khanh khách hỏi Chu Dật: “Có lẽ thầy Chu đã quen với cách làm việc ở đây rồi.”
Chu Dật gật đầu: “Đúng, bọn trẻ năm thứ sáu đều rất ngoan ngoãn nghe lời.”
“Ơ...” Tôi đang âm thầm nói xấu sau lưng anh ta. Cái gì đây chứ? Anh ta chỉ hơn chúng tôi có vài tuổi, mà nói chuyện như ông cụ. Hừ! Bản thân anh ta cũng là một đứa nhóc thôi
Người nào đó có lẽ nghe thấy tiếng cười của tôi, bổ sung thêm một câu: ”Ngoại trừ cái đám cá biệt không nghe lời, có hơi nhức đầu.”
Cô giáo ngồi đối diện cười ha ha: “Tôi đi dạy trước đây.”
Trong phòng chỉ còn lại hai người là tôi và Chu Dật. Thời gian chậm chạp trôi qua từng giây từng giây một, Chu Dật dường như quên hẳn sự tồn tại của tôi.
Không mắng tôi cũng không thèm quan tâm tôi, để cho tôi đứng ngơ ngác ở góc tường. Chính tôi cũng không biết mình đứng đây làm gì nữa.
Một làn gió nhẹ thổi vào mặt tôi, như thấm vào ruột gan. Trong lúc tôi đang tắm mình trong làn gió tươi mát đó, thì Chu Dật bỗng nhiên quay đầu lại gọi: “Chu Đạm Đạm, lại đây.”
Tôi đứng bên cạnh, vụng trộm đánh giá một bên mặt anh ta. Rõ ràng anh ta có một đôi mắt phượng mê hồn và một bàn tay lớn.
Anh ta rút ra tờ giấy trắng kia, ý bảo tôi ngồi bên cạnh.
“Nếu không hiểu, thầy sẽ giảng nghĩa từng câu từng câu cho em.” Tay trái anh ta cầm một cây bút máy.
Ơ! Tôi phải phản ứng như thế nào đây? Dạy tôi giảng nghĩa sao? Không phải anh ta gọi tôi lên đây để trừng phạt à?
Tư duy của vị thầy giáo này còn cao siêu hơn so với tôi!
Anh dùng cây bút gõ gõ trên mặt bàn, nói: “Tập trung một chút, nhìn vào đây này.”
“Câu đầu tiên: Giàu và sang mọi người đều muốn đạt đến, nhưng nếu không dùng cách lương thiện để có nó, thì sẽ không hưởng thụ được. Thật ra, vừa rồi em giải thích nửa phần đầu cũng không sai, nhưng ý nghĩa của nó không phải là bi ai, mà là không thể hưởng thụ được, em hiểu chưa?”
Chu Dật còn nghiêm túc đánh dấu từng chữ từng chữ trên giấy, tôi không theo kịp. Vì vừa rồi bị shock quá chưa thể tập trung tinh thần, chỉ ngây thơ gật đầu.
Nhìn thấy thái độ của tôi tốt hơn, anh ta tiếp tục giải thích câu dưới.
Anh ta một tay cầm bút, tay kia chỉ vào từng chữ một cho tôi xem, còn thường ngẩng đầu lên phản ứng của tôi. Có lẽ do khoảng cách quá gần, nên khi nhìn thấy rèm mi của anh ta còn dài hơn so với tôi mà mất hồn. Sau đó, còn nhận ra làn da mịn dàng không tìm thấy vết chân lông càng làm tôi thêm khiếp sợ.
Anh ta nghi hoặc ngẩng đầu lên, hỏi: “Làm sao vậy?”
Tôi buột miệng: “Thầy ơi! Thầy không đi làm trai bao thật sự đáng tiếc.”
Sắc mặt anh ta trở nên lạnh lùng: “Chu Đạm Đạm, lần sau tôi sẽ không đối xử với em một cách ôn hoà nữa, tôi không phải là người hiền lành đâu, biết không?”
“…” Loại thời điểm này, bầu không khí dọa người sợ hãi này, tôi chỉ có thể im lặng.
Im lặng một lúc lâu, vẻ mặt anh ta dịu lại. Giống như cái tên ác ma hung ác vừa rồi không hề tồn tại, trầm giọng nói: “Ý của mấy câu đó là giàu sang và phú quý là khát vọng của mọi người muốn đạt được, nhưng nếu không dùng cách lương thiện để có nó, thì sẽ không hưởng thụ một cách trọn vẹn. Còn nghèo khó và tự ti là những thứ mà mọi người đều chán ghét, nhưng nếu không cố gắng thì không thể thoát khỏi nó. Quân tử nếu không có nhân đức, thì sao có thể gọi là quân tử? Quân tử không thể vì miếng cơm manh áo mà từ bỏ nhân đức, cho dù trong thời điểm gặp khó khăn mấy đi nữa cũng phải dựa trên cơ sở nhân đức mà làm việc, ngay cả lúc lang bạt tha phương cũng vậy.”
Nói xong anh ta nhìn tôi, hỏi: “Thầy nói vậy em hiểu không?” Vẻ mặt anh ta lạnh lùng, mang theo nét uy nghiêm.
Tôi chỉ lẳng lặng gật đầu.
“Em về đi, hãy nhớ kỹ những lời thầy vừa dạy.” Nói xong, còn đem tờ giấy còn chưa ráo mực nhét vào tay tôi.
Lúc tôi xoay người chuẩn bị rời khỏi văn phòng, thì bị anh ta gọi giật lại.
Tôi quay đầu, vẻ mặt uy nghiêm vừa rồi của người nào đó chợt bay đi mất, chỉ còn lại trên môi nụ cười nham hiểm, chỉ chỉ vào trang giấy tôi đang cầm trong tay: “Sự trừng phạt của thầy chính là: Về nhà đem những câu này và ý nghĩa của nó sao chép năm mươi lần. Thầy tin em nhất định sẽ đọc thuộc lòng, ngày mai mang nộp lên cho thầy.”
Gì chứ? Vừa rồi tôi đã bị cái dáng vẻ người tốt ấy lừa rồi! Tên Chu Dật này căn bản chính là một kẻ biến thái
Đản Đản đẫm máu
Tôi bị Chu Dật chọc cho tức giận muốn hộcmáu. Khi về tới nhà nhớ lại càng cảm thấy khó chịu hơn. Vì thế, thừa dịp lúctrong nhà bốn bề vắng lặng, tôi ra tay trút giận lên con gà trống đang ngon giấcngoài kia, đuổi nó chạy khắp nơi chà đạp một phen. Con gà há mồm kêu quang quáctỏ vẻ bất mãn tới cực độ trước hành động này. Nhìn dáng vẻ bất bình của nó, cơnbực tức của tôi tạm thời giảm đi phân nửa.
Đặt cái túi xách mềm nhũn có in hình huyhiệu của trường lên bàn ăn, tôi trở vào phòng lấy tờ giấy mà Chu Dật đưa, ngồiyên lặng nhìn nó cả nửa ngày.
Trên tờ giấy trắng tinh như tuyết có viếtmấy dòng chữ cứng cáp bằng mực đen, còn tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt.
Nét chữ này chả phù hợp với cái gã tênChu Dật xảo quyệt đến tột độ kia. Mọi người đều nói nhìn nét chữ đoán được tínhcách con người. Tôi đặc biệt may mắn khi nhìn thấy dáng vẻ của anh ta trước nétchữ này. Nếu không, có lẽ tôi đã bị nó che mắt đánh lừa rồi. Tôi nghĩ thầmtrong lòng.
Lúc tôi đang nằm trên giường suy nghĩmiên man, có nên chép lại năm mươi câu Luận ngữ kia hay không, thì chợt có tiếngđiện thoại vang lên. Thấy tên Đinh Trạch hiện lên màn hình, mắt tôi bỗng sáng lấplánh, nhịp tim cũng tăng gia tốc.
“Alô.”
Tiếng nói của người tôi ngày đêm tưởngnhớ từ đầu dây bên kia truyền đến: “Đạm Đạm, cuối tuần này cậu rảnh không?”
Có có có, một trăm một vạn lần có! Cho dùkhông, tôi cũng sẽ nói với anh là có mà.
Tôi gật đầu lia lịa, đồng thời tính toántrong đầu: “Có có, cậu có chuyện gì sao?
“Thật ra cũng không có chuyện gì, tốinay chúng ta đi ra ngoài dùng cơm đi. Mình mới phát hiện ra một nhà hàng nấu đồăn ngon lắm.”
Tôi hào hứng nắm chặt ‘con dế’ nhỏ béđáng yêu trong tay, giống như nhìn thấy có con bướm đang bay lượn xung quanhtôi. Tâm trí bắt đầu mơ mộng đến cảnh tượng tôi cùng Đinh Trạch ăn tối một cáchngọt ngào bên nhau, không gian ấm cúng chỉ tồn tại hai người.
“Được, không thành vấn đề. Đến lúc đómình gọi điện thoại cho cậu nhé.”
Nghe giọng nói dịu dàng khi nhận lời điăn tối của Đinh Trạch, tôi có cảm giác như đang đắm chìm trong sự say mê ngọtngào của hương vị kẹo đường.
Tiếng cười của Đinh Trạch trong điện thoạivọng lại, sau đó hỏi tôi: “Sao hôm nay không đứng ở hành lang hay chạy lòngvòng quanh trường, mà rảnh quá vậy?”
Tôi lúc này mới chợt nhớ tới một hiện thựcđau lòng, gối đầu trên chân, nói: “Lớp của mình vừa có một thầy giáo mới kiêmchủ nhiệm lớp. Phiền chết được! Tính tình ông ấy rất cổ quái, có nhiều quy định,còn cố ý làm khó dễ mình. Mình đâu phải không giải thích được ý của câu đầutiên trong đoạn văn hôm nay, vậy mà ông ấy nỡ nào bắt mình chép phạt tới nămmươi lần, quả thật biết cách hành xác người ta mà!”
“Ha ha, mình có nghe mấy nữ sinh nói vềthầy giáo mới của lớp cậu, những lời đó quả thật không sai. Đạm Đạm, cậu nên cẩnthận đừng coi thường ông ấy đấy.”
“Mình làm sao có gan coi thường thầygiáo. Mình sợ ông ấy còn không kịp, bắt chép năm mươi lần đó, không phải đùađâu! Nhiều phát khiếp.”
Đinh Trạch trầm ngâm: “Đạm Đạm, cậu nênchép phạt đi, coi như giúp bản thân mình. Tính tình của cậu quá nóng nảy, mai mốtnếu không có việc gì thì đừng chống đối thầy giáo nữa, biết không? Ông ta có thểdạy được ở đây, cũng chẳng phải thứ tầm thường đâu.”
Tôi coi lời của Đinh Trạch là đúng nhấttrên đời này. Vì cậu ấy, cho dù có chép phạt trăm lần cũng chẳng nhằm nhò gì.
“Ừ, mình sẽ chép, ngày mai đem nộp làmcho ông ta cứng họng luôn.”
Về cái lai lịch ‘bất hảo’ của Chu Dật,đã bị tôi thêm mắm dặm muối, đồn thổi lên tận chín tầng mây.
* * *
Sáng sớm hôm sau, trải qua một đêm gầnnhư thức trắng để hăng hái chiến đấu, tôi đã đánh mất toàn bộ khí lực, nên phảichọn một bộ váy liền áo để che dấu sự căng thẳng này. Rồi ôm theo năm mươi bảnLuận ngữ nặng trịch đi đến lớ
Lăng Linh vừa nhìn thấy tôi, ánh mắt củacô ấy so với chuông đồng còn lớn hơn: “Ôi, Chu Đạm Đạm! Cậu bị trúng tà hay saohôm nay lại ăn mặc như vậy? Không nhớ hôm nay có tiết thể dục hả?”
Bước chân tôi như bị kiềm hãm lại, tôithật sự quên mất.
Tôi giống như một bà cụ từ từ đi tới chỗngồi của mình. Mông vừa chạm ghế, cả người đã mềm nhũn ra.
Đặng Tiệp ngồi bên cạnh cười tôi: “Tạisao hôm nay nhìn có vẻ ‘héo’ quá vậy? Ngày hôm qua vận động quá sức hay đánhnhau với ai à?”
Tôi ghé đầu vào bàn, quay lại liếc hắn mộtcái: “Xí, vừa nhìn thấy cái miệng chó của cậu lên tiếng, thì tôi đã liên tưởngđến món rượu ngâm thịt chó mà bà ngoại tôi hay làm. Với ánh mắt và dáng vẻ ngườikhông giống người, kiếp trước cậu có họ hàng với chó à?”
Đặng Tiệp bị những lời của tôi làm nghẹnhọng. Một tên ba hoa chích chòe như hắn chưa bao giờ là đối thủ của tôi. Vì vậy,hắn chỉ phớt lờ, thế là xong!
Tôi làm ra vẻ đáng thương nhìn về phíaLăng Linh oán hận nói: “Linh Linh thân yêu ơi! Hiện giờ thắt lưng, xương sống củamình đều tê điếng. Đầu thấy choáng váng, tai thì ù. Hơn nữa, bụng cũng đauquá.”
“Cậu nói giỡn chơi hả? Không phải ngàyhôm qua còn khoa tay, múa chân à? Sao bây giờ lại yếu ớt như con sên thế kia?”
Tôi bị những lời so sánh của cô ấy làmcho khựng lại, buồn bã lắc đầu: “Mình không biết, sáng nay thức dậy đã bị thếnày rồi.”
Lăng Linh cũng không biết làm cách nào,đành nói: “Nếu vậy cậu ngủ tí đi, khi nào thầy giáo đến mình sẽ đánh thức nhé.”
Vì thế, tôi liền gục trên bàn chìm vàogiấc ngủ. Trong mơ màng, còn nghe được giọng nói của Chu Dật, và sau đó có tiếngcủa Lăng Linh giải thích: “Thầy Chu, bạn ấy không được khỏe ạ.”
Gì cơ?
Sau khi tỉnh táo một chút, tôi he hé mắtngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Chu Dật đang ngồi trên bục giảng, còn cả lớp thìđang tự học. Anh ta cau mày không biết đang ghi ghi chép chép gì nữa.
Vừa nhìn thấy anh ta, tôi nhớ mớ Luận ngữđang tra tấn mình thê thảm kia! Nhanh như cá chép vàng quẫy đuôi, tôi ngồi xuốnglấy từ trong túi sách ra xấp giấy đã chép tối qua, tràn đầy tự tin đi đến bụcgiảng. Sau đó ‘bộp’ một tiếng, chớp chớp rèm mi, nở nụ cười đắc ý, thảy tất cảtrước mặt anh ta.
“Thầy Chu, đây là bài ngày hôm qua thầybắt em chép phạt. Em đã chép xong rồi, xin thầy kiểm tra đi.”
Hiển nhiên anh ta cảm thấy hơi bất ngờ,khóe môi cong lên, ánh mắt hút hồn ngạo nghễ nhìn tôi: “Thầy không ngờ em có thểchép xong.”
Tôi khinh thường không thèm quan tâm đếnvẻ trêu chọc trong giọng nói ấy, ý bảo anh ta tự mình xem đi.
Anh ta cầm quyển vở đến trước mặt tôi, lậtlật vài trang, giống như hài lòng gật đầu: “Không sai, có cố gắng.”
Sau đó lại lắc đầu: “Nếu chữ viết đẹp mộtchút, câu từ đúng văn phạm một chút, vậy sẽ hoàn mỹ hơn.”
Tôi mím môi, trong lòng thầm mắng anh takhông tiếc lời. Đã bắt tôi chép phạt, còn có nhiều yêu cầu này nọ. Cái gì chữviết đẹp, cái gì viết đúng văn phạm chứ? Anh ta cho rằng tôi đang tham gia thiviết thư pháp sao?
Lăng Linh nghi hoặc hỏi tôi: “Vì sao cậughét thầy Chu quá vậy? Mọi người ở đây, ngay cả nam sinh đều rất thích thầy Chumà.”
Tôi nghĩ vấn đề này nhất định phải trả lờithật rõ ràng một lần, vì thế tôi thật sự tự hỏi bản thân mình một lúc thật lâu:“Thứ nhất, dáng vẻ của ông ấy giống như một bình hoa biết đi. Thứ hai, ông ấy cốý làm khó mình. Thứ ba, mình tin vào trực giác của bản thân, đạo đức của ông ấykhông vĩ đại giống như bề ngoài của bản thân đâu.”
Trực giác của tôi luôn luôn chính xác.Huống chi trong trường hay ở nhà, tôi cũng là ví dụ điển hình của kẻ hai mặt,ánh mắt quan sát người khác tương đối chuẩn.
Lăng Linh liếc tôi: “Lý do gì kỳ cục vậy?Biết thế, mình không thèm hỏi cậu làm gì cho mệt xác. Cậu hãy ngồi đó ngẫm nghĩxem trong giờ thể dục chiều nay, nên làm thế nào mới tốt.”
“Làm sao bây giờ đây? Nếu bí quá, cùng lắmthì mình trốn học thôi.”
“Mình không thèm giúp cậu nữa.”
Buổi chiều, tiết thứ nhất giờ thể dục.Trường Nhất Trung được coi như nhân từ, cho những sinh viên năm thứ ba nhưchúng tôi mỗi tuần một giờ vận động ngoài giờ. Người dân cả nước đều quý trọngsức khỏe của mình, trường Nhất Trung cũng vậy vì không muốn là kẻ thù của toàndân. Vì vậy vừa đến giờ thể dục, chúng tôi đều vô cùng vui vẻ. Đặc biệt là nhữngnam sinh, ôm trái bóng rổ, bóng tròn chạy thẳng ra ngoài sân.
Tôi vốn đang ngồi ngủ trưa, nước miếngchảy ra khóe môi. Đột nhiên bị tiếng chuông đánh thức, ngẩng đầu lên thì nhìnthấy lớp học vắng lặng không có một bóng người.
Con heo ngốc nghếch Lăng Linh này! Tạisao không đánh thức tôi dậy? Tôi vừa mắng vừa đứng lên… Kết quả mới vừa đứng dậy,bỗng nhiên cảm thấy bên dưới giống có một sự chuyển động không ngừng tăng vọt, ấmáp dào dạt, như mùa xuân có ánh mặt trời chiếu rọi bốn phương.
Nhưng sắc mặt của tôi không thể ấm ápdào dạt như ánh mặt trời được. Tôi đứng yên một chỗ, không biết làm thế nào chophải. Nhớ tới việc hôm nay mình mặc váy đi học, một bước cũng không dám cử động.
Cảm ơn trời, cảm ơn đất, cảm ơn số phậnkhiến cho tôi và dì [2] gặp nhau. Trái tim tôi đang muốn rũ ra chết ngỏm đâynày!
[2] Chữ dì ở đây là phụnữ khi đến tháng. Cảm ơn trời, cảm ơn đất (cảm ơn ánh dương chiếu xuống quả địacầu)… câu này trong một bài hát.
Tôi quay đầu nhìn lại phía sau của mình,mặt tối sầm lại. Cái váy màu vàng nhạt đã bị nhiễm đỏ một mảng lớn. Tôi khóckhông thành tiếng, cảm giác giống như hoá đá, chẳng thiết sống nữa.
Tôi chỉ biết, sáng nay thắt lưng vàxương sống cảm thấy hơi đau, nhưng không có dấu hiệu bị đau bụng.
Tôi khóc không ra nước mắt kêu lớn:“Today is my lucky day.” (Hôm nay là ngày ‘hên’ của tôi)
Trong lúc tôi quẫn bách đến trào máu,thì cánh cửa phòng từ từ mở ra. Lòng tôi như đống tro tàn vừa châm ngọn lửa… Cửavừa mở, tôi đã nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Chu Dật.
Anh ta cũng đồng thời nhìn thấy tôi.
Tôi há miệng thở dốc, á khẩu chẳng nóiđược lời nào.
Anh ta cũng há miệng thở dốc hỏi: “Emlàm gì ở trong này?”
Tôi chớp chớp mắt, tiếp tục im lặngkhông nói gì.
Anh ta bước từng bước đi đến gần, tronglòng tôi như có tảng đá đè nặng càng lúc càng nặng nề. Tôi run rẩy, hoảng sợ,giơ nắm đấm lên thủ thế: “Thầy… đừng tới đây.”
Nhìn thấy vẻ mặt quái dị của tôi khiếnanh ta nghi hoặc hỏi: “Chu Đạm Đạm, em đang làm gì vậy?”
Tôi ấp a ấp úng nhìn xuống đất, ánh mắtmơ hồ, nói quanh co nửa ngày không ra đầu đuôi gì cả… Vì thế chỉ giả khờ cườingây ngô.
Anh ta nhướng mày: “Nói đi! Nếu không thầysẽ tới đó.”
Thấy anh ta nhấc chân có ý định bước tớigần, trong lòng tôi quýnh lên. Cái gì cũng không lo được nữa, thẹn quá hóa giậnhét lớn lên với anh ta:
Tôi giận dữ rống lên câu long trời lở đấtđó, trong đầu phừng phừng như bốc lửa, nhưng tôi nhanh chóng xìu xuống…
Chỉ thấy thầy Chu đáng thương của tôi, sắcmặt biến đổi. Giống như bình hoa trên bàn thờ, thật rực rỡ chói mắt, cuối cùngđen lại như vẻ tăm tối giữa trời đêm. Vầng trán cương nghị, bờ môi sắc nét, đôimắt phượng mê hồn đang run rẩy, tất cả những thứ đó cho thấy anh ta nhất định bịchấn động rồi.
Tôi nhịn không được xuất ra một ‘chiêu’sát thủ cuối cùng. Đôi mày nhăn lại như một bà cụ non, yếu đuối nằm trên bàn,vươn bàn tay nhỏ bé đầy móng vuốt của chim ưng trong không trung, nói: “Thầyơi… nửa đời còn lại của em… hoàn toàn phải dựa vào thầy.”
Cả người Chu Dật thoáng run lên, ánh mắtoán hận liếc tôi một cái: “Em ở đây chờ tôi.” Rồi anh ta nhanh nhẹn bước ra cửa,để một mình tôi cô quạnh trong phòng học.
Chuyệnã đến nước này, mai mốt tôi nhất địnhphải thận trọng hơn khi ra quyết định về một việc gì đó trong cuộc sống củamình.
Nếu lỡ cái tên biến thái Chu Dật nổi cơnđiên, ném tôi lại nơi này để mình tự sinh tự diệt. Khi tiếng chuông báo hết giờvang lên, những bạn học trong lớp kéo nhau trở về, nhìn thấy tôi đứng trongphòng một mình, cả người cứng đờ… Rồi có những ánh mắt phía sau, nhìn thấy nửathân dưới của tôi bê bết máu đỏ. Họ… họ sẽ nghĩ những gì?
Tối nay, chuyện tôi bị chảy máu sẽ trởthành mục tiêu nóng bỏng và đề tài bàn luận sôi nổi hàng đầu của đám học sinh củatrường Nhất Trung. Từ nay về sau, cuộc sống của tôi sẽ không có một ngày yên ổn.Người ta sẽ cười nhạo tôi cho đến chết, đến khi biến mất trên thế gian này…
Nửa giờ sắp trôi qua, tôi vui mừng pháthiện: Thật ra… trí tưởng tượng của mình quá phong phú. Cho dù Chu Dật có chánghét đến mấy, nhưng anh ta cũng là một thầy giáo, không điên đến mức vứt bỏ lạitôi.
Thầy Chu thân yêu mang vẻ mặt tối tăm,trên tay cầm một túi nylon màu đen đẩy cửa bước vào. Lúc nhìn thấy gương mặt đẹptrai ấy, tâm trạng hoảng hốt của tôi mới nguôi dần, và cảm thấy thật gần gũikhi nhìn những giọt mồ hôi trên trán anh ta.
Anh ta mím môi, nghiêng đầu đưa túinylon cho tôi. Sau đó, đôi chân mày nhăn thật chặt, khi thoáng liếc qua chiếcváy màu vàng tươi trên người của tôi.
Cầm lấy chiếc túi, tâm tình tôi trở nênvô cùng thoải mái. Ngay cả bụng dưới, và thắt lưng cũng không còn đau nhức nữa.Sung sướng thật, đúng là một chiếc túi kì diệu! Thấy Chu Dật đang bận rộn gìđó, không để ý đến tôi. Vì vậy, tự nhiên lấy gói băng vệ sinh trong túi ra.Nhưng bỗng nhiên… trong đầu nảy ra một mưu kế.
Được rồi, được rồi! Tôi thừa nhận kẻ biếnthái và điên cuồng kia chính là tôi, chứ không phải Chu Dật! Bởi vì đang lâmvào tình trạng nguy hiểm thế này, mà tôi vẫn có thể nghĩ ra những độc chiêu đểđối phó anh ta…
“Thầy ơi…” Tôi nhỏ giọng gọi anh ta.
Chu Dật nghiêng đầu về phía tôi, hỏi:“Có chuyện gì nữa đây?”
Tôi yên lặng đưa miếng băng vệ sinh đếntrước mặt anh ta: “Thầy mua nhầm rồi… Miếng băng này không phải loại em cần…”
Dường như anh ta rất kích động, lườmtôi: “Chu Đạm Đạm, rốt cuộc em muốn gì?”
Tôi làm ra vẻ đáng thương bĩu môi: “Thậtsự đúng là như vậy, miếng băng này không có cánh [3], sẽ dễ dàng bị lệch, cònquá ngắn nữa…” Không đợi tôi nói dứt lời, mặt Chu Dật tối sầm, bước chân ra khỏiphòng mà không mang theo vẻ lưu luyến gì.
[3] Cánh: loại băng vệsinh có hai miếng nhỏ dán vào quần lót khỏi bị lệch.
Tâm tình của tôi lập tức chìm sâu…
Tuy nhiên, tôi không đủ thời gian để suynghĩ miên man, khi nghe những tiếng chân dồn dập trên cầu thang… Nhìn Chu Dậtđang sải những bước dài trở lại, tôi sợ hãi lùi thật nhanh về phía sau… Ối, ối!Thầy là thầy giáo, đừng đánh em nhé!
Sau đó, tôi chú ý thấy trong tay thầyChu đang cầm một cái túi lớn hơn gấp hai cái lần trước, đưa lại gần tôi. Đôichân mày kiếm của anh ta giãn ra, và khẽ nở một nụ cười ngấm ngầm, nói: “Chắcchắn lần này em sẽ thích.”
Nói xong, anh ta thò tay vào trong túi lớn,ung dung lấy ra… một miếng thật lớn.
Tôi… trượt tay xuống, suýt chút nữa đứngkhông vững. Cứ ngỡ đầu mình bị úng nước, hoặc máu không kịp lưu thông, khi nhìnđăm đăm vào thứ đồ mà anh ta đang cầm. Nhưng cuối cùng cũng xác định được, thìra đầu óc của người thầy kính yêu này mới bị úng nước.
Ý cười của anh ta càng sâu, đôi mắt phượngloé lên những tia sáng lấp lánh. Thứ anh ta đang cầm là tã dành cho trẻ nhỏ!Trông anh ta cứ như một pho tượng nam thần tự do đang cầm tã trẻ em. [4]
[4] Tượng nam thần tự do: nhái theo tượngnữ thần tự do ở New York, Mỹ.
Đôi môi tôi run rẩy, không thể tin đượcchỉ vào cái bịch tã đáng yêu đó: “Thầy Chu, đây không phải là thứ em cần… thầy…”Kết quả là tôi lúng túng nói chẳng được tròn câu.
Anh ta ra vẻ đứng đắn, gởi cho tôi mộtánh mắt mờ ám. Sau đó nhìn bịch tã trong tay, nghiêm nghị nói: “Dĩ nhiên tôi biếtem không cần thứ này. Nhưng bỗng dưng nhớ đến đứa cháu ở nhà đã hết tã, nên thuậntay mua luôn một gói. Chẳng lẽ em cho là mình cần dùng thứ này sao, trò Chu ĐạmĐạm?”
Nói xong, anh ta dùng ánh mắt như vừa thấymột đứa ngốc nhìn tôi.
Tôi… tôi thật sự không biết nên nói gì nữa.Vì thế nuốt nước miếng xuống cổ họng, nói: “Đương nhiên em biết ạ, em không hềtưởng như vậy đâu, thật mà!”
Anh ta chỉ cười không nói gì, đem tất cảnhững thứ còn lại trút xuống trước mặt tôi.
Tôi hoảng sợ mở mắt to ra nhìn. Bởi vìtôi quên nói mình cần loại băng vệ sinh nào. Và vị thầy giáo thần kinh này muatất cả các loại. Không chỉ mua tất cả nhãn hiệu, mà ngay cả loại dùng cho banngày và ban đêm cũng mua nốt. Tôi… gã Chu Dật này thiệt là điên mà…
“Đây là sao? Thầy Chu à, thật ra emkhông cần nhiều như vậy đâu.”
Ánh mắt Chu Dật thật gian trá, cười xảoquyệt đáp: “Không sao, trò Chu Đạm Đạm! Em cứ tùy ý chọn lấy một loại, còn lạicoi như quà ra mắt của thầy. Sau này, có nhu cầu nữa thì lấy mà dùng.”
Quà gặp mặt ư? Bạn đã gặp qua vị thầygiáo nào tặng học sinh của mình một tá băng vệ sinh làm quà gặp mặt chưa?
Cái không khí lạnh lẽo u ám che dấu hoàntoàn sự điên cuồng của tôi. Tôi nhanh chóng lấy ra một miếng băng vệ sinh mìnhthường dùng, sau đó đem những thứ còn lại nhét vào túi sách.
Tôi xoay người chuẩn bị đi đến nhà vệsinh, thì đột nhiên Chu Dật gọi giật tôi lại: “Chu Đạm Đạm, em đã quên mìnhđang mặc váy à?”
Tôi có chút khó xử trả lời: “Em khôngquên, nhưng em không mang theo quần dài.”
Hắn chợt thở dài, đứng lên: “Em đi đếntrước cửa nhà vệ sinh chờ tôi.”
Tôi nghi hoặc gật đầu, chẳng lẽ anh ta sẽcởi quần bò cho tôi mặc? Còn anh ta chỉ mặc độc quần lót đi vòng vòng trong sântrường?
A… a… a! Hình ảnh này kích thích quá!Tôi không dám tưởng đến cảnh: Chu Dật chỉ mặc chiếc quần lót đi tới đi lui trướcmặt tôi. (^_^)
Tôi thử ướm lời: “Thưa thầy, thật ra, thầykhông cần ‘hy sinh’ vì em như thế đâu. Em… em có thể chạy về nhà được mà.”
Anh ta phớt lờ, liếc tôi một cái: “Cáigì hy sinh? Em cứ việc đứng yên tại đây chờ tôi.”
Tôi đứng trước cửa nhà vệ sinh nữ kiễngchân, đột nhiên cảm thấy hình ảnh này có chút quái dị.
ột nữ sinh ‘bị dính máu’ đứng ở trước cửanhà vệ sinh lẳng lặng chờ thầy chủ nhiệm tới… tôi thật không dám tưởng tượng tiếp.
Chỉ một lúc sau, từ xa đã thấy bóng ChuDật đi đến, rồi ném vào lòng tôi một chiếc túi. Bên trong chứa thứ gì đó, mềm mềm,dài dài…
Vào toilet, tôi lôi đồ từ trong túi ra.Đó là một cái quần thể thao hiệu Adidas màu đen, rất hợp ý tôi. Một sự biết ơnthầm kín trổi dậy, tôi nhanh chóng thay quần áo, sửa sang lại ngay ngắn, rồiđem chiếc váy bẩn xếp gọn, cất vào túi. Nhưng mới vừa đi được vài bước, chiếcquần quá dài làm tôi xém vấp té…
“Thầy ơi.” Tôi bị tra tấn gần như hấp hối.
“Quần dài quá… không thể đi được.” Tôichỉ còn cách dùng tay túm lấy lưng quần mới có thể miễn cưỡng đi được.
Anh ta nhăn mày, khoanh tay bước lại gầntôi trong vô vàn khó chịu. Trong lúc tôi nghĩ rằng anh ta sẽ cất tiếng mắng nhiếc,thì Chu Dật đã nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt tôi, và vươn bàn tay ra cầm lấy ốngquần đang phết đất kia, cẩn thận săn lên từng cuốn một.
Tôi đứng yên không dám nhúc nhích, chỉ lẳnglặng nhìn đỉnh đầu của anh ta. Mái tóc đen như nhung làm tôi choáng váng. Sauđó, tôi để ý thấy trên ngón tay và cổ tay của anh ta đeo một vật gì trông rấtcó giá trị. Có lẽ là do tôi thiếu máu, mới thấy gà hóa cuốc.
“Đại ca, thầy… thật đáng để nương tựa.”Tôi lẩm bẩm nói.
Không chờ cho tôi đủ thời gian để ngơngác, anh ta đã xắn lai quần xong. Bất chợt nhìn thấy lưng quần của tôi, anh tađắn đo một lát, rồi nói: “Tôi quên mua dây nịt cho em rồi.”
Cái đầu nho nhỏ của tôi bỗng nhiên trởnên thông minh, lập tức khoát tay: “Không sao đâu, em có vật khác có thể thaythế dây nịt mà.”
Anh ta tỏ vẻ nghi ngờ.
Vì để chứng minh lời nói của mình, tôichạy nhanh vào phòng học. Lôi từ hộc bàn một sợi dây thừng dùng để nhảy dâytrong tiết thể dục, gỡ bỏ hai đầu, biến thành một sợi dây nịt ‘dã chiến’.
Tôi vô cùng vui sướng hướng về Chu Dậtkhoe thành tích của mình, nhưng không biết tại sao… trông mặt anh ta tối sầm.
Không cần thời gian nghĩ nhiều, tôi đemsợi dây vòng qua thắt lưng mình một cách thật thoải mái.
Tôi kiêu hãnh như con chim khổng tước[5], nhìn vào đáy mắt lạnh lùng của Chu Dật, dốc hết sức làm ra vẻ thật quyếnrũ: ”Nhìn gì chứ? Đây là kiểu mới đó, thầy chưa từng thấy qua sao?”
Nói xong, tôi cầm túi xách lên, nói vớianh ta bằng một thái độ thật kính trọng: “Thầy Chu! Hôm nay em cảm ơn thầy rấtnhiều. em phát hiện ra, thầy có rất nhiều mặt tốt. À, những tiết còn lại cho emxin phép nghỉ, thầy nhé. Em phải đi rồi, bye bye!”
[5] Chim Khổng Tước: là chim công, mộtloại chim đẹp.
Không chờ anh ta trả lời, tôi liền tự ýchạy ra khỏi phòng học. Khi ngoái đầu lại, bắt gặp trên môi Chu Dật nở một nụcười… một nụ cười thật sự… bắt hồn kẻ khác.
Bước chân tôi đang reo vui trong gió… bỗngthoáng một chút rùng mình!
Bi kịch của Đản Đản
Tôi cầm điện thoại, giọt vắn giọt dài kểlể về vụ ‘huyết án’ bi thảm vừa xảy ra chiều nay. Hình như Lăng Linh rất vuithích, vui thích đến nỗi ca hát luôn trong điện thoại.
Trong lúc tôi âm thầm tưởng tượng cônàng nghĩ gì và sẽ phản ứng như thế nào, thì Lăng Linh đã ‘mở máy’ không ngừng:“Trời đất quỷ thần thiên địa ơi! Vậy là cậu đã có tiếp xúc ‘thân mật’ với thầyChu rồi, hai người lén lút như thế mà cậu còn chưa bằng lòng nữa à? Cậu nghĩxem, từ việc này, chúng ta có thể nhận thấy thầy Chu là một người đàn ông hiểuý, quan tâm và yêu thương học trò biết bao nhiêu. Thế mà cậu còn nỡ lòng đitrêu chọc thầy! Chu Đạm Đạm, lương tâm của cậu vứt đi đâu rồi?”
Tôi nghẹn họng nhìn trân trối chiếc điệnthoại trong tay mà cấm khẩu, bị bạn học Lăng Linh oanh tạc cho một phen long trờilở đất. Tôi cứ nghĩ cô nàng muốn trực tiếp khiêu khích tôi, hay xem nhẹ chuyệnChu Dật dám dùng tã lót để ‘chơi’ tôi một vố. Vì vậy, trong đầu tôi chợt hiệnra con ngươi đen lay láy sáng lấp lánh của Chu Dật. Tôi bấc giác hoảng hốt, lậptức nói lảng sang chuyện khác
“Lăng Linh, cậu biết không? Tối nay mìnhcó hẹn ra ngoài ăn tối với Đinh Trạch đấy. Ha ha ha.”
Lăng Linh gầm lên: “Không thể nào, số cậuhên quá vậy? Sao hẹn được anh ta?”
Tôi bay bổng như đi trên mây, cười lớn mộttiếng thật khoa trương: “Ha ha ha, không phải, là cậu ấy hẹn mình mà.”
Lăng Linh dĩ nhiên quá khiếp sợ, cố ý đảkích nhiệt tình đang tăng tốc không ngừng của tôi: “Này cô gái ngốc nghếch! Đừngvui mừng quá sớm, chị đây nói lén cho em biết, em chỉ thuộc dạng chó ngáp phảiruồi thôi đấy.”
“Cậu cứ trù mình đi, cậu đang ghen tị vớimình chứ gì? Ha ha ha.” Tôi mừng như điên lăn lộn trên giường.
Lăng Linh quyết định cúp điện thoại thậtdứt khoát.
Lúc nằm trên giường, tôi không ngừng tưởngtượng ngày mai nên mặc đồ gì đi ăn tối với Đinh Trạch, và nguyên nhân Đinh Trạchmời tôi bữa cơm này.
Ngoài cửa sổ, đêm khuya thanh vắng, trênbầu trời chỉ có vài vì sao rải rác sáng lấp lánh. Tôi bỗng nhiên nhớ lại ngày đầutiên mình gặp được Đinh Trạch.
Đó là khi tôi vừa vào ngôi trường nàychưa lâu, các thầy cô giáo chưa mất lòng tin dạy dỗ tôi như bây giờ, mà còn đặcbiệt yêu mến tôi. Có một lần, tôi đến văn phòng thì nhìn thấy một giáo viên chủnhiệm đang nhăn mặt nhíu mày, ra vẻ rất hung tợn ‘dạy dỗ’ đám học trò cá biệt.Thấy cảnh ấy khiến tôi nhịn không được mà bật cười.
Kết quả, người đứng bên cạnh cũng cườikhúc khích, tôi quay lại nhìn, hóa ra là Đinh Trạch.
Đó là một gương mặt sáng sủa với nụ cườiấm áp.
Vốn dĩ lúc ấy bầu không khí trong vănphòng rất nghiêm túc, nhưng bị tiếng cười của hai chúng tôi mà dịu đi ít nhiều.
Sau đó tôi và Đinh Trạch có dịp tham giađội huấn luyện thi đấu cùng nhau, vì vậy quan hệ giữa tôi và cậu ấy ngày càngthân thiết. Cho tới bây giờ, cậu ấy vẫn luôn là ‘hòn ngọc quý’ được các giáoviên yêu thương. Còn tôi thì trở thành con chuột ghẻ bị mọi người cười chê. Mộtlần kia cậu ấy hỏi tôi, tại sao không chịu học, tôi không thèm nói cho cậu ấy
Cuối cùng cậu ấy cũng không hỏi tôi về vấnđề này nữa, nhưng quan hệ giữa hai chúng tôi vẫn thân thiết, lâu lâu còn cùngnhau ăn cơm trong căn tin.
Thật ra mỗi khi nghĩ đến vấn đề này, tôivẫn không biết dùng từ nào để diễn tã mối quan hệ giữa chúng tôi. So với bạn bèbình thường thì thân hơn một chút, nhưng lại chẳng có gì mờ ám cả. Sự hiểu biếtcủa tôi chỉ giới hạn ở mức: cậu ấy là một học sinh xuất sắc, thái độ khiêm tốnvà nụ cười trong veo.
Vốn nghĩ rằng vì quá vui mừng nên mình sẽmất ngủ. Ai dè đâu, cứ suy nghĩ miên man mà tôi chìm vào giấc ngủ trong vô thức,với chiếc điện thoại vẫn nắm trên tay.
Hôm sau là cuối tuần, tôi thức dậy hơitrễ. Vừa mở cửa phòng, đã thấy ba đang chuẩn bị ra ngoài, có lẽ muốn đến quánăn. Tôi nhanh chóng rửa mặt, chạy đến quán Đạm Đạm nhỏ ở đường đối diện để phụmột tay.
Khi bước vào quán thấy rất đông khách,chuyện buôn bán cũng không tệ lắm. Ba tôi đầu đầy mồ hôi đang loay hoay trong bếp,tôi vội chạy ra ngoài mang một chiếc ghế vào cho ông nghỉ ngơi.
“Ba ơi, ba đừng làm mệt quá, lỡ bịthương đến mắt thì làm sao, chuyện nhỏ này bảo chú Tư làm được rồi.”
Ba tôi cười ha ha lắc đầu: “Quán ăn củamình, tự tay xuống bếp sẽ cảm thấy yên tâm hơn.”
Không thể bắt ba nghỉ tay, tôi chỉ cònbiết ra phía trước giúp thu tiền.
Quán Đạm Đạm là do cha tôi mở hai nămtrước, chuyên về món cay Tứ Xuyên. Quán không lớn lắm, chỉ có thể chứa khoảngmười bàn hai người ngồi. Tài nấu nướng của cha tôi rất nổi tiếng ở khu vực này,vì vậy chuyện làm ăn hai năm nay cũng không tệ, so với những ngày nghèo khó trướckia tốt hơn rất nhiều. Mắt trái của cha tôi bị đục thủy tinh thể, mấy năm trướcchữa trị mất không ít tiền, nhưng cuối cùng không có kết quả mà hỏng luôn.Nhưng cha tôi vẫn vui vẻ, có thể thoát khỏi bóng ma của hai năm trước, tôi cũngyên tâm.
Sáu giờ bận rộn trôi qua thật nhanh,thoáng cái đã xế chiều. Nếu bây giờ có tấm gương trước mặt, tôi đoán mỗi sợitóc đều dựng lên vì vui sướng! Mỗi cọng lông mi đều run rẩy, bởi vì tôi sẽ đi gặpĐinh Trạch – người làm tôi đứng ngồi không yên.
Về nhà, tôi trang điểm cho mình thành mộtcô gái tập hợp nhiều dáng vẻ của s quyến rũ và xinh đẹp, nhưng không mất đi vẻthuần khiết trong sáng. Tôi mang theo tâm trạng ngọt ngào vui sướng, bước ra khỏicửa nhà mình.
* * *
Những ngọn đèn của Thành phố A tỏa ánhsáng quyến rũ ra bốn phía. Có lẽ trời không tốt lắm do mây đen che xám xịt,nhưng những ánh đèn neon của những toà nhà cao tầng không kiêng nể gì vẫn rọithẳng lên trời cao.
Tôi đứng trước đại sảnh gần cửa ra vào củanhà hàng danh tiếng vào bậc nhất, vô cùng thích thú nhìn người qua lại tấp nậpvà xe chạy như thoi đưa trên đường. Tâm trạng của tôi rất vui vẻ, có một cô gáiăn mặc rất hợp thời trang đi ngang qua liếc nhìn tôi một cái, tôi cũng nở nụ cườithật tươi với cô ta.
Nơi đây là trung tâm thành phố và cũnglà nơi náo nhiệt nhất. Ở đây, nam nữ đều ăn mặc tươm tất sang trọng. Tôi nhìngương mặt ngây thơ trong trang phục đơn giản qua tấm kính của nhà hàng mà khôngtránh khỏi khiếp đảm, ngửa mặt lên kêu trời. Bất giác, tôi nghĩ đến Đinh Trạch.Tôi và cậu ấy đều là học sinh, tiêu pha phung phí như vậy, chẳng biết cậu ta cókham nổi không? Tôi còn chưa biết hoàn cảnh gia đình của cậu ấy ra sao nữa.
Tôi âm thầm hạ quyết tâm, đêm nay tronglúc ăn tối nhất định phải tìm hiểu thật kỹ ‘gia cảnh’ của cậu ấy mới được.
Bỗng nhiên phía sau có ai vỗ nhẹ vào vaitôi, người đó chính là Đinh Trạch.
Điều khiến tôi có chút kinh ngạc là cáchăn mặc của cậu ấy không đơn giản như lúc đi học. Áo quần trên người toàn là đồhiệu, tóc cũng chải chuốt rất kĩ.
Tôi có cảm giác nóng hừng hực như contôm tươi mới chạm vào nước sôi. Đầu óc như có vô số những đám mây màu hồng nhạtđang bay là đà. Quả nhiên, bữa ăn tối nay là có mục đích. Tôi giận mình vì saokhông ăn mặc cho thật xinh đẹp trong cuộc hẹn chính thức này!
Đinh Trạch nâng cổ tay nhìn nhìn nói:“Chắc cậu đợi đã lâu, mình bị kẹt xe nên tới trễ, ngại quá.”
Cậu ấy cười cười: “Cậu muốn ăn gì, đêmnay mình mời cậu. Cứ gọi tự nhiên nhé.”
Tôi cười hắc hắc, chỉ vào bảng hiệu bằngđiện rực rỡ có ghi nhà hàng Thiểm Thiểm dang tiếng nói: “Cậu đừng lo, những cnhư thế này mình không bạc đãi bản thân đâu.”
Tôi tức giận trừng mắt liếc cậu ấy mộtcái, nhấc chân muốn bước đi: “Chúng ta vào thôi.”
Cậu ấy thật nhanh giữ chặt tôi lại, giơtay lên nhìn đồng hồ: “Chờ một chút, mình có hẹn với một người bạn nữa.”
“Ồ? Hử…” Tôi dừng bước ngơ ngác đứng bêncạnh cậu ấy, có một dự cảm xấu bao phủ xung quanh. Tôi không nghĩ cậu ấy còn hẹnngười khác. Chẳng lẽ bữa cơm này chỉ là bữa ăn đơn thuần, mà không phải cậu ấycó ý gì với tôi sao? Tôi đưa tay vỗ nhè nhẹ nơi trái tim đang run lên mãnh liệtấy, như cố lấy lại bình tĩnh.
Nhưng vẻ bình tĩnh ngắn ngủi đó nhanhchóng thành mất bình tĩnh!
Khi tôi đang đứng co ro trong gió, thìđôi mắt đột nhiên sáng lên, vì tôi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp nhẹ bước vềphía mình. Cô ấy nở nụ cười ngọt ngào như bắt chuyện, làm lộ ra hàm răng trắngđều như bắp.
Trước nay, tôi là người không cưỡng lạisắc đẹp, vì thế cũng giơ tay ngơ ngẩn chào đón cô ấy. Trong lòng tự hỏi, tôiquen với cô ấy? Và cô ấy quen tôi?
Lúc tôi đang suy tư, thì cô gái xinh đẹpnhỏ nhắn đã đứng trước mặt chúng tôi. Tôi chưa kịp lên tiếng, Đinh Trạch đãchào đón cô ấy: “Tại sao đến trễ vậy?”
Cô gái nhỏ xinh đẹp thè lưỡi: “Bị kẹt xemà, hai người đợi lâu chưa?”
Đinh Trạch vuốt ve mái tóc mềm mại củacô ấy, dịu dàng nói: “Không lâu lắm, chúng ta vào đi.”
Vì thế... Những cô bác anh chị đang đitrên đường, xin hãy mắng tôi một cách hoa lệ đi!
Tôi tự mình đa tình, tự mình suy nghĩ viểnvông, tôi... tôi không nên như vậy! Vì sao, vì sao và vì sao…
Tôi như một pho tượng đứng sừng sững trướccửa, những đám mây hồng bay bay trên đầu lập tức biến thành mây đen, kèm theonhững tia sấm chớp ầm ầm.
Tôi cố làm ra vẻ bình tĩnh nhưng tronglòng không thể nào bình tĩnh nổi, vì trái tim tôi như bị ai bóp chặt, không ngừnggiãy dụa. Vừa rồi tôi còn như một con tôm đầy sức sống, nhưng hiện tại sắp trởthành con tôm luộc mất rồi, trong miệng còn dính bọt biển màu trắng phun raliên tục.
Cô gái nhỏ xinh đẹp chớp chớp mắt, cơngió nhẹ thổi những sợi tóc bay bay nhìn rất trang nhã. Cô ấy lịch sự giơ tayra: “Cậu khỏe không, mình tên là Thiểm Diệu.”
Người đẹp, ai đặt tên cho cô vậy? Thực sựrất hợp với cô, người đẹp Thiểm Diệu!
Tôi đang đau khổ cố chịu sự dày vò, càngđau khổ hơn khi lúc này phải đưa tay ra làm như không có việc gì để bắt tay cô ấy:“Mình tên Chu Đạm Đạm.”
Cô ấy chớp chớp mắt, ánh mắt sáng lấplánh như những vì sao: “Tên thật dễ nghe.”
Đinh Trạch dẫn đường, ba người chúng tôithong thả bước về phía đại sảnh tráng lệ. Người đẹp Thiểm Diệu đi song song bêncạnh tôi, tỏ vẻ xin lỗi: “Thật ngại quá, vừa rồi trên đường mình bị kẹt xe vìthế khiến cậu đợi hơi lâu.”
Tâm hồn yếu đuối của tôi không chịu nổikhóc hu hu, đừng trách tôi độc ác, thật ra tôi đang có chút chờ mong, Thiểm Diệucô nương tuy dáng vẻ xinh đẹp nhưng có thể rất xấu tính khó ưa, thì tôi đây vẫncòn cơ hội.
Nhưng giờ này lòng tôi lạnh như băng mấthết hy vọng rồi. Thiểm Diệu cô nương thật sự xinh đẹp, còn không nhăn nhó kênhkiệu, là vẻ đẹp mà tôi thích, tôi có thể làm gì đây? Tôi chỉ yên lặng lắc đầu:“Không sao, lúc mình đi cũng hơi bị kẹt xe.”
Người phục vụ hướng dẫn chúng tôi đến mộtcái bàn cạnh cửa sổ, dĩ nhiên đã có dự tính trước, Thiểm Diệu cô nương và ĐinhTrạch ngồi cạnh nhau, bỏ tôi một mình ngồi cô đơn ở đối diện.
Có thể dùng câu ‘lòng như đống tro tàn’để diễn tã tâm trạng của tôi vào lúc này. Tôi cho rằng như vậy vẫn không chínhxác lắm, đầu óc tôi dường như trống rỗng chẳng biết làm sao để bầu không khísinh động lên. Nếu bây giờ các bạn nhìn thấy tôi, nhất định các bạn sẽ muốn mắngto một tiếng: “Cô gái này chắc có tật à? Không lẽ bị mắc bệnh gì, cười cứng ngắcnhư vậy!”
Quan hệ của Đinh Trạch và người đẹp ThiểmDiệu không cần nói cũng biết. Tôi cảm thấy thật đau khổ khi phải ngồi đối diệngiữa hai người họ, tôi chẳng hiểu nổi ý nghĩa của bữa ăn tối nay là gì nữa.
Sau khi ăn xong, tôi ngồi yên lặngchanh, Đinh Trạch dịu dàng nhìn Thiểm Diệu, rồi nói với tôi: “Thật ra hôm naylà sinh nhật của Thiểm Diệu. Mình tính chỉ có hai đứa vui vầy bên nhau. Nhưngcô ấy thường nghe mình nhắc đến tên cậu, nên muốn gặp mặt. Sinh nhật có nhiềungười chia sẻ, càng náo nhiệt hơn.”
y da... Hóa ra là thế.
Tôi cố nặn ra một nụ cười: “Thì ra làsinh nhật của cậu, Đinh Trạch không nói cho mình biết. Thật ngại quá, mìnhkhông chuẩn bị quà gì cả.”
Thiểm Diệu rất vui vẻ, nói: “Không hềgì, cậu đến chung vui với bọn mình là tốt rồi.”
Cuộc đối thoại ghê tởm này, khiến tôi cócảm giác muốn buồn nôn.
Cô ấy có gì để mất vui? Ấn tượng của tôiđối với Thiểm Diệu cô nương càng tốt hơn.
Thái độ của cô ấy rất tao nhã, cách cư xửlại khôn khéo thông minh. Thông minh đến mức gián tiếp đả kích âm thầm vào tâmhồn non nớt của kẻ tình địch – là tôi đây. Cô ấy rất xứng đáng là một người bạngái ân cần và chăm sóc.
Tuy nhiên, trái tim non nớt mới bỡ ngỡtrước chữ ‘tình’ của tôi, đã bị bàn tay ngọc ngà của người đẹp Thiểm Dịu bópnát. Cô ấy thật sự khiến tôi đau lòng muốn chết.
Tôi cố nuốt một ít đồ ăn nhưng chẳng cònmùi vị. Bối rối khiến tôi không biết mình ăn những gì và món nào nữa. Trong bữaăn, tôi nhìn thấy đôi môi mềm mại và ánh mắt long lanh của Đinh Trạch, mà đầuóc như có tiếng kêu ‘vo ve’ của bầy ong mật.
Vì thế tôi đã làm một chuyện không hay lắm.Thừa dịp hai người họ không chú ý, lén lút lấy điện thoại cầm tay ra nhắn tincho Lăng Linh: “Có việc gấp, mau gọi điện thoại cho mình ngay.”
Quả nhiên, cô em gái ‘ruột dư’ đáng yêumà cũng đáng giận Lăng Linh một giây sau đã gọi điện thoại tới.
Tôi mở điện thoại ra, bắt đầu diễn trò.Và sau đây là toàn bộ quá trình cuộc gọi của tôi:
Tôi: “Cậu bị gì vậy?”
Lăng Linh: “Cậu bảo mình gọi cho cậu mà,còn hỏi gì nữa?”
Tôi: “A? Thật vậy
Lăng Linh: “Cậu bị bệnh à!”
Tôi: “Cậu đừng vội, mình qua đó bây giờ,được không?”
Lăng Linh: “Đúng là đồ thần kinh!”
Tôi lập tức cúp điện thoại, tỏ vẻ xin lỗi:“Thật ngại quá, bạn mình có chuyện gấp nhờ mình qua đó giúp. Hai người ăn từ từnha, mình đi trước được không? Thật sự ngại quá.”
Không đợi Đinh Trạch trả lời, em ThiểmDiệu thân thiết bảo tôi: “Bạn của cậu không bị chuyện gì chứ? Không sao đâu, nếucậu có chuyện gấp đi trước đi. Cám ơn cậu hôm nay chúc sinh nhật mình, lần saunếu có rảnh chúng ta cùng đi chơi nhé.”
Tôi gật đầu lia lịa, cầm túi xách lên đinhư bay ra khỏi nhà hàng.
Đi ra tới đầu đường, tôi quay lại nhìnnhà hàng danh tiếng vào bậc nhất của thành phố này. Bỗng nhiên có cảm giác chỉcó thể nhìn xa xa chiêm ngưỡng, mà không thể chạm, tựa như mối quan hệ giữa tôivà Đinh Trạch vậy.
Có lẽ hai năm trước, tôi có thể cùng cậuấy sánh vai đứng chung một chỗ. Nhưng hiện tại tôi không có tư cách này.
Haizz, tôi vuốt nhẹ tóc, nhìn trung tâmthành phố phồn hoa nhộp nhịp choáng ngợp, nhưng dường như chả có gì ấn tượng lọtvào mắt tôi.
Trời sụp tối, không khí bắt đầu se lạnh.Hai mắt tôi bắn những luồng ánh sáng ra bốn phía, thêm vào vẻ mặt lạnh lùng khiếnnhững người đi ngang qua cảm thấy sợ hãi. Vì vậy, không ai dám nhìn tôi lâu.
“Ôi~~ cưng ơi, cưng đừng giận nha, chúngta trở về tâm sự tiếp…”
Bỗng nhiên phía sau vang đến một giọngnam đầy yêu mị lấn át tất cả những tạp âm khác lọt vào tai, khiến cả người tôirun rẩy. Tôi quay phắt người nhìn về phía phát ra giọng nói đó.
Không nhìn thì thôi, chứ vừa nhìn thấyđã khiến tôi như phát điên lên!
Kinh ngạc, khiếp sợ, thông cảm, tha thứ,đồng tình và vui sướng… đủ các loại tâm trạng nhồi nhét vào đầu óc như hư khôngcủa tôi đêm nay.
Tôi bị kích động đến run lên, thật sựghê
Tôi nhìn thấy sắc mặt của thầy Chu Dậtkính yêu xanh mét đứng trước một tòa nhà cao tầng với kiến trúc hào nhoáng vànhững tiếng hát lượn lờ truyền ra từ bên trong. Giữa tòa nhà có một chữ đơn giảnrất lớn: ‘Hủy’
Tòa nhà này rất nổi tiếng và là trụ sợbí mật của hội đồng tính luyến ái. Vì do hội viên lập ra, nên người bình thườngkhông thể đi vào.
Thầy Chu của tôi bị một người đàn ông đẹptrai quyến rũ quấn lấy, dùng thứ ánh mắt dịu dàng như nước nhìn chằm chằm vàoanh ta.
Thầy giáo kính yêu
Tôi đột nhiên nhớ ra tiếng hát quen thuộccch một nghìn năm bên đường kia. Quả nhiên, Chu Dật – thầy Chu cũng giống ĐinhTrạch, đều là những người không đơn giản!
Nhìn gã đàn ông tuyệt vời bên cạnh anhta, cả người tôi bất giác run rẩy. Cái eo nhỏ mềm mại uốn éo như con rắn, toátra phong thái quyến rũ đầy ma lực, dường như muốn khiêu khích tầm nhìn của tôivề thế giới này.
Tôi núp bên đường đối diện, nhìn bọn họđăm đăm như bị động kinh. Nhưng tiếc thay, tung tích của tôi đã bại lộ rấtnhanh. Đồng chí Chu Dật ngước lên đôi mắt oán hận nhìn trừng trừng vào tôi! Còntôi đứng trong cơn gió lạnh, chẳng biết phải phản ứng ra sao.
“Này – bé Chu! Thật trùng hợp quá.”
“Ơ, thầy Chu! Thầy thật hung dữ quá đi.”
“Em không nhìn thấy gì hết nhé, thầy cứtự nhiên tiếp tục đi.”
Vô số lí do hiện lên trong đầu tôi,nhưng trong lúc này tôi do dự không biết nói gì mới phải.
Tôi suy nghĩ một cách khổ sở, càng suynghĩ càng khiến tôi mất bình tĩnh, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Hôm nay cách ăn mặt của thầy Chu vô cùngsang trọng, hiên ngang kéo‘bạn trai’ yêu nghiệt đằng đằng sát khí bước về phíatôi.
Lúc Chu Dật đứng trước mặt, nhìn thẳngvào tôi với ánh mắt lạnh lẽo, cuối cùng tôi cũng lấy lại sự thăng bằng.
Tôi tỏ vẻ am hiểu, nhìn anh ta một cáchsâu xa, lắc nhẹ đầu nói: “Thầy ạ! Em nghĩ thật ra thầy cũng chẳng cảm thấy dễchịu gì. Yên tâm đi! Em tuyệt đối không nói chuyện này với ai đâu.”
Anh ta cau mày, thái độ có chút xem thườngcách suy nghĩ của tôi: “Em…”
“Ồ!” Tôi ngắt lời anh ta.
“Tuy nhiên ngoại trừ những tình huống bấtkhả kháng như: Khi em say rượu, ngủ mớ, hay ăn uống quá no nê. Nếu xảy ra nhữngviệc như vậy, thì khó tránh khỏi em lỡ mồm khui ra chuyện tình giấu diếm nhiềunăm nay của thầy cho người khác biết.”
Đôi mắt phượng của Chu Dật nhìn tôikhông chớp, môi cong lên một nụ cười ngấm ngầm như kiểu: ‘Em muốn chết hả?’, nụcười đó khiến tôi sợ phát khiếp trong lòng.
Một bàn tay của anh ta bị tên yêu nghiệtkia quấn lấy, bàn tay còn lại giơ lên giữa không trung… Rồi bỗng nhiên Chu Dậtnắm lấy cằm của tôi, nâng lên để mắt tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Trò Chu, sứctưởng tượng của em quá phong phú rồi đấy. Em nên đem tâm tư đó tập trung vào việchọc của mình, được chứ?”
Hành động của anh ta khiến tôi hoảng sợđến nỗi không thốt thành lời. Miệng há hốc, chỉ có thể trơ hai mắt nhìn taychân cứng đờ, mặc cho anh ta định đoạt.
Cằm bị ngón trỏ và ngón cái của Chu Dật xiếtchặt. Khi tiếp xúc với miền da thịt lạnh lẽo của anh ta, bỗng dưng có một cảmgiác xôn xao khó hiểu truyền tới người tôi.
Nếu nói thái độ thường ngày của Chu Dật ởtrong trường luôn hòa nhã, dễ gần, lịch thiệp và nghiêm túc, thì hiện giờ, thầyChu đang đứng trước mặt tôi chính là một phiên bản khác: Một ác ma Chu Dật vớithái độ ngạo mạn, lạnh lùng nguy hiểm và gương mặt góc cạnh của anh ta toát lênvẻ tà mị chết người… Đột nhiên, tôi muốn tháo chạy ra khỏi nơi này.
Lăng Linh hay nói, tôi chỉ như một kẻluôn bắt nạt người yếu thế. Tôi cảm thấy cô nàng nói thật có lý.
Ví dụ như bây giờ, cả người tôi trở nênmềm nhũn, bất lực nhìn đôi mắt sâu thăm thẳm của anh ta, lẩm bẩm nói: “… Chu.”
“Xxx!” Đột nhiên tên đàn ông yêu nghiệtbên cạnh anh ta mắng tôi ba chữ rất kinh dị, sau đó lập tức buông tay Chu Dậtra.
“Được rồi, được rồi! Không phải anh muốnchơi đùa ư? Nhưng tại sao tìm một cô gái nhà lành xinh đẹp để trút giận, thậtkì quặc nha.” Nói xong, hắn đứng dưới tàng cây yên lặng ngắm nhìn mây bay gióthoảng.
Sắc mặt của tên ác ma hóa thân thành ChuDật không chút biến đổi, nhìn tên đàn ông yêu nghiệt kia một cái, rồi buông lỏngtay đang nắm cằm tôi ra.
Trong phút giây tích tắc đó, tôi cảm thấymình được trở về trái đất, hít lấy không khí trong lành.
Chu Dật trầm ngâm, sau đó mỉm cười vỗ nhẹvào vai tôi: “Chuyện vừa rồi có nhiều khả năng em đã hiểu lầm điều gì đấy, coinhư thầy sợ em rồi. Bây giờ đã trễ, bé con! Hãy trở về nhà nghỉ ngơi sớm đi.”
Đối với một nhân vật trở mặt nhanh như vậy,phản ứng của tôi có lẽ hơi quá chậm. Nhưng chẳng lẽ thầy Chu này là người đanhân cách sao?
“Colin.” Phía sau vang lên một giọng nữ.Chu Dật đang đứng trước mặt tôi xoay người lại gật đầu. Tôi nghiêng đầu nhìn thấymột người phụ nữ xinh đẹp, thành thục và khêu gợi.
Cô ta nở nụ cười dâm đãng với thầy Chu.Tôi thật không ngờ Chu Dật lại có khẩu vị như thế. Chậc chậc! Hóa ra anh tacũng là kẻ đụng gì ăn nấy.
Chu Dật lạnh lùng liếc tôi: “Đừng đi đâuhết, đứng đây chờ tôi.”
Không để ý tới phản ứng của tôi, anh tachào đón người phụ nữ đang đi tới, có vẻ mất kiên nhẫn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Tôi và A Phù tính sao bây giờ?” Ánh mắtcủa người phụ nữ làm ra vẻ như vô tội.
Nhưng thầy Chu im lìm rất tàn nhẫn lạnhlùng, chỉ bảo: “Về nhà.”
Cái người được gọi là A Phù kia cỡ tranglứa với tôi, vừa nở nụ cười xấu xa, vừa nhìn gã đàn ông yêu nghiệt đang hút thuốc.Tôi có cảm giác ánh mắt này như đang liếc mắt đưa tình.
Hắn dường như đang trần trụi bị tôi nhìnthấy hết, cuối cùng tôi cũng thấy ngờ ngợ như đã gặp qua hắn ở chỗ nào rồi. Tôtiến lên từng bước, dùng tài ăn nói trôi chảy của mình, bắt chuyện: “Bạn học,đúng đúng! Chính là bạn, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?”
Tôi vừa dứt lời, vẻ mặt của ba người độtnhiên biến đổi lớn. Trong đó thái độ của gã đàn ông yêu nghiệt là khoa trươngnhất! Hắn căm tức nhảy vào giữa tôi và người thiếu niên, nói: “Thật nhìn khôngra, còn nhỏ tuổi như vậy mà đã không vừa rồi. Nhưng anh đây nói cho cô em biết,chiêu này quá xưa rồi! Cô đừng có ý nghĩ muốn cướp cục cưng của tôi!”
Ai muốn cướp cục cưng của ông… Thứ vôduyên! Nhưng khoan đã, cục cưng á?
Khóe miệng của tôi giật giật nhìn ngườiđàn ông yêu nghiệt, lại nhìn sang thiếu niên kia.
“Các người?”
Yêu nghiệt ôm cổ thiếu niên ngây thơ:“Đúng, đúng vậy! Cô em đừng mơ tưởng!”
Tôi chỉ im lặng, lùi về phía sau từng bước,trở lại vị trí ban đầu, và muốn chạy trốn…
Người phụ nữ bên cạnh Chu Dật liếc mắtđưa tình, hỏi: “Cô gái đó là ai vậy?”
Sau đó… tôi ngoan ngoãn cùng thầy Chu bướcra ngoài.
Tôi và anh ta sánh vai mà chẳng biết điđâu, dọc đường đi, bầu không khí căng thẳng bao trùm lên cả hai người. Cảnh tượngnày khiến tôi không thoải mái để thốt thành lời.
Trời xanh, mây trắng, gió thu mơn man dathịt, xa xa có tiếng ca du dương không biết từ đâu vọng tới. Với cảnh sắc này,làm tôi ao ước mình được đi dạo cùng Đinh Trạch, cha mẹ, Lăng Linh, An Nhược vàcả con mèo nhỏ Lượng Lượng trước kia của tôi nữa.
Thật không tài nào ngờ nổi tôi sẽ đi dạotrong một khung cảnh nên thơ thế này với người thầy chủ nhiệm mà mình ghét cayghét đắng. Tôi lén lút liếc nhìn Chu Dật – kẻ cao hơn mình một cái đầu đang đibên cạnh.
Trong bất giác, một cảm giác bối rối chợtnảy lên từ đáy lòng. Tại sao vậy? Bởi vì, dù chỉ nhìn thoáng qua, tôi cũng nhậnra diện mạo của Chu Dật rất được. Một bên mặt hoàn mỹ với chiếc cằm có độ congtao nhã. Từ góc độ này, anh ta hiện lên trong mắt tôi như một bức tranh thủy mặcthanh nhã, nổi bật giữa chốn thành đô phồn hoa trụy lạc này. Với bộ âu phục màuđen thẳng thớm vừa khít, khiến anh ta như một con hạc cao quý lạc giữa bầy gàloi choi.
Tôi rùng mình, vội vàng lắc lắc đầu.
Chu Dật nhìn thấy cử chỉ đó, nghiêng đầuhỏi: “Em lạnh sao?”
Tôi đứng bên cạnh xua xua tay pha trò:“Không lạnh, không lạnh! Thầy trăm ngàn lần đừng đưa âu phục của mình cho em mặc,em lo thân thể cao quý của thầy bị nhiễm lạnh.” Nói xong, răng của tôi cũng cảmthấy ê, thật sự muốn cho mình hai cái tát!
Anh ta kinh ngạc sửng sốt, rồi chợt hiểura. Trên môi anh ta vừa nở nụ cười vừa khinh thường nhìn vào mắt tôi nói: “Thầycó nói muốn cho em mượn áo bao giờ?”
Tôi chỉ biết… mình một lần nữa rơi vàogian kế của tên biến thái này rồi!
Lòng trào lên sự bất mãn nặng nề, tôicăm giận trừng mắt nhìn anh ta một cái. Anh ta không cho là đúng, lấy bao diêmtrong túi ra, lẳng lặng châm thuốc hút.
Tôi kinh ngạc la lên hai tiếng: “A… a.”
Tôi hơi bất ngờ trước một tên khiêm tốnngụy quân tử như Chu Dật cũng biết hút thuốc. Tuy nhiên tôi cho rằng, dù saocũng thuộc một loại ngụy quân tử. Anh ta hút thuốc, chắc phải có ẩn tình gì bêntrong.
Có thể do thái độ của tôi quá lộ liễu,Chu Dật nhẹ nhàng phà khói lượn lờ che mắt, sau đó hỏi tôi: “Em bất ngờ hả?”
“Sao cơ? À… có một chút.”
Anh ta im lặng, một lúc lâu sau khôngthèm để ý bảo tôi: “Chu Đạm Đạm, em qua đây.”
Những lời ấy vừa lọt vào tai, tôi ngơngơ ngáo ngáo bước về phía anh ta. Chỉ còn hai bước nữa thì đến gần, tôi dừng lạihỏi: “Có chuyện gì vậy thầy?”
Anh ta cười khẽ, lắc nhẹ đầu, cúi ngườiáp dần vào tôi.
Tôi sợ tới mức tim đập thình thịch, suýtchút nữa nhảy ra ngoài đường. Gương mặt đẹp trai của Chu Dật hiện rõ trước mặt,và nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm ấy, tôi có thể thấy sự hoảng hốt ngốc nghếchcủa mình.
Trên người anh ta phảng phất một hơi thởthơm mát khó cưỡng lại, trộn lẫn với mùi thuốc lá làm tôi gay mũi. Cứ như thế,tôi bị hương thơm của anh ta quấn quít bao quanh.
Trong nhất thời, tôi chả hiểu lão thầygiáo vô lại này muốn giở trò gì nữa.
Khi tôi đang bực tức muốn trào máu, thìanh ta nở nụ cười mê hồn, đứng thẳng người, nhìn vẻ bối rối của tôi mà buồn cười.
Có quái gì phải cười chứ! Muốn cười, xincứ tự nhiên!
Đang lúc giông gió sắp nổi lên, thì anhta bỗng nhiên nghiêm mặt gõ nhẹ vào đầu tôi một cái: “Mùi thuốc lá có hại cho sứckhỏe. Thầy biết em muốn chống đối với thầy, nhưng dẫu sao em cũng là một côgái. Mặc kệ là bây giờ hay về sau, cũng đừng dính vào thuốc lá, hiểu không?”
Hóa ra là vì điều này? Tôi nhẹ nhàng thởra, gật đầu lia lịa: “Không phải toàn bộ những kẻ hay cãi lời đều hút thuốc lá.Em sẽ không dây vào nó đâu, nhà em cũng chẳng ai hút thuốc cả. Điều này thầy cóthể an tâm, ha ha.”
Anh ta liếc tôi một cái thật sâu, im lặngkhông thèm nói thêm nữa.
Đi chưa xa lắm, tôi và anh ta đứng trướcmột ngã tư. Hóa ra đã đến trạm xe.
Những chiếc xe trống xếp thành hàng dài,Chu Dật vứt đầu thuốc lá vào thùng rác, quay trở lại nói: “Lên xe bây giờ đi,trên đường nhớ cẩn thận chú ý an toàn của mình nhé.”
“Thầy yên tâm ạ! Thứ nhất em không có tiền,thứ hai em không có nhan sắc, chả có gì để người ta cướp ở em cả, ha ha.”
Tôi cười hì hì ngồi vào xe taxi, thò tayra vẫy chào anh ta.
“Chào thầy ạ, hẹn gặp lại sau.”
Anh ta nở nụ cười, gật đầu.
Lúc tài xế định cho xe chạy đi, tôi độtnhiên quay cửa kính xuống, gọi giật giọng: “Thầy Chu ơi! Thầy qua đây một chútđi.”
Chu Dật bước nhanh tới, hỏi: “Sao vậy?Trên người không có tiền à?” Nói xong, anh ta lập tức mở ví ra.
Tôi vội vã ngăn lại, á mặt vào cửa kínhxe cười nịnh bợ: “Không phải, không phải! Thật ra, trước khi đi em còn một vấnđề muốn thỉnh giáo thầy!”
Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của tôi, theothói quen, anh ta cau mày lại.
Tôi cho rằng anh ta im lặng là đồng ý,vì thế hắng giọng, lên tiếng hỏi thật rõ ràng:
“Thưa thầy, xin hỏi lúc trên giường thầynằm trên hay nằm dưới vậy?”
Vừa nói xong, tôi đã thấy sắc mặt củaChu Dật trở nên u ám dữ tợn, ánh mắt tối sầm nhìn tôi đăm đăm, rồi rảo nhanh vềphía xe tôi đang ngồi: “Chu Đạm Đạm, em…”
“Ha ha, bác tài ơi, cho xe chạy đi ạ.”
Tôi gập người lại, cười nghiênh ngả. Vừacười vừa nhìn theo bóng Chu Dật đang nổi giận đùng đùng trong kiếng chiếu hậu,vẫy tay chào.
Xe đã chạy khá lâu, nhưng dường như tôivẫn còn hình dung ra được cái dáng đẹp trai đang nổi cơn tam bành của Chu Dật.
Đêm nay, tôi tạm thời quên mất chuyện bị‘thất tình’, vì được Chu Dật bất ngờ lấy lòng, mà rơi vào giấc ngủ một cách vôcùng say sưa.
Hiệp nữ Đản Đản
Tôi đeo túi xách trên lưng, mặt vẫn cònngái ngủ đứng trước cửa nhìn Chu Dật đang đi về phía lớp học. Tôi có cảm giáchôm nay anh ta khác hơn lúc trước. Đợi anh ta đến gần, tôi ngước mắt nhìn anhta một cách thật chăm chú. Hóa ra, nằm trên cái mũi thẳng tắp kia là một cặp mắtkính, dấu đằng sau đôi tròng kính trong suốt ấy là hai con mắt đen thăm thẳm. Bộâu phục trang nhã tối qua đã thay bằng áo lông và quần Jean, khiến cả người ChuDật toát ra vẻ tao nhã như ngọn gió xuân, như một… ‘nhược thụ’ [6].
Khụ, khụ! Trên thực tế, tôi không phảilà một hủ nữ [7] chân chính. Nhưng ở cạnh người bạn thân An Nhược ‘tu hành đắcđạo’, chẳng kiêng nể gì ai, tối ngày cứ trưng ra một tập ‘truyện hot có độ nóngcao’ trước mặt… thì thật tội nghiệp cho tôi và Lăng Linh, khó tránh khỏi kiếp sốbị ảnh hưởng theo kiểu: ‘Mưa dầm thấm đất’.
[7] Hủ nữ là ngườithích xem các thứ liên quan đến Gay, nhưng là một straight rõ ràng.
Nói đến nhược thụ này nọ, tôi chỉ có thểtóm gọn rằng: Bề ngoài của tên nhãi ranh Chu Dật rất xứng với vai trò đó. Nhưngtrái tim độc ác thì cực giống nam nhân vật chính cuốn tiểu thuyết mà An Nhượccho tôi xem hôm kia. Trong truyện, tên đế vương ‘công’ [8] trần truồng như nhộng,không phải là anh ta thì còn ai vào đây nữa!
[6] & [8] Công vàThụ là khái niệm dành cho giới đồng tính nam trong truyện đam mỹ. ‘Công’: đạidiện cho sự mạnh mẽ, nắm thế thủ quyền cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. ‘Thụ’: thìngược lại, yếu đuối như phái nữ
Đừng hỏi vì sao tôi cảm thấy như thế, vìcách nhìn người của tôi luôn thật chính xác.
Cũng đừng bảo tôi đi thử xem rốt cuộcanh ta có thuộc người trong ‘thế giới thứ ba’ hay không. Tôi chẳng có hứng thúvới điều đó, thậm chí có chút run sợ. Nếu nhỡ là sự thật, thì sớm muộn gì anhta cũng lột da uống máu, rồi lọc lấy xương của tôi để nấu thành canh… Ựa, mớinghĩ đến đã thấy buồn nôn!
Tôi nhìn anh ta thật sâu: “Thầy ơi! Thầymuốn dùng mắt kính để che dấu đồng chí nội tâm bên trong sao?”
Anh ta nghe xong cũng sâu kín liếc nhìntôi một cái thật sắc, nói: “Trò Chu, tốt nhất em đừng chạm đến giới hạn của thầy.Lần đầu tiên thầy đã nói, mặc dù thầy không phải là một người có lòng dạ độcác. Nhưng đối với những thủ đoạn của em, thì xin thưa rằng: Em còn non nớt lắm.”
Thật là một sự uy hiếp trắng trợn!
Trước kia, bất kể là tôi có khiêu khíchanh ta như thế nào, anh ta cũng dẹp qua một bên. Ai dè đâu, sau khi trải qua mộtđêm thứ bảy ‘nhục nhã’ đặc biệt kia, thầy Chu đáng kính dễ gần của tôi cũng sắpphát nổ.
Thật ra… tôi là một hảo hán không tínhtoán thiệt hơn trước mắt. Nói khó nghe một chút thì các bạn cũng biết đó, tôikhông thích bắt nạt kẻ yếu. Vì vậy, tôi cười gượng hai tiếng, chuẩn bị rút lui.
Bỗng nhiên anh ta nắm chặt bả vai tôi từphía sau, nói: “Còn điều này nữa.”
“Vâng?”
Tôi quay đầu lại đã thấy Chu Dật đứng trướccửa phòng học, nhìn những ánh mắt như ốm đói bên trong, trên mặt nở nụ cười thậtdịng, nhỏ giọng như cố tình chỉ để mình tôi nghe thấy: “Quà thầy tặng cho emnhân ngày gặp mặt, em còn giữ không? Hy vọng hôm nay trò Chu Đạm Đạm không bị đẫmmáu. Nếu có, người thầy này không giúp em giải quyết nữa đâu nhé.”
Oành một tiếng, tôi nghe như có tiếng sấmrền bên tai. Sau đó, trước mắt xuất hiện một cái túi với đủ lại băng vệ sinh, bỗngchốc nói năng lộn xộn.
Tên thầy giáo biến thái chết bầm này!Chu Dật vô liêm sĩ, không biết xấu hổ, không biết xấu hổ và không biết xấu hổ!
Tôi cảm thấy trên mặt mình như có lửa,răng nghiến chặt vào nhau kêu ken két:
“Thầy! Thầy thật đáng xấu hổ, đi toiletđi.”
Anh ta tiến vào lớp học thêm một bước,trên mặt nở nụ cười vô hại, nói: “Tốt lắm, Chu Đạm Đạm, tan học đến gặp thầynhé! Bây giờ trở về chỗ ngồi đi, chúng ta vào học nào.”
Cử chỉ của anh ta như đang dạy dỗ một đứatrẻ học mẫu giáo.
Tôi không cam lòng. Thật sự không camlòng. Không cam lòng chết đi được!
Lăng Linh hứng chí bừng bừng xô nhẹ tôi:“Vừa rồi cậu với thầy Chu nói chuyện gì ở ngoài cửa thế? Nhìn thầy rất vui vẻnha.”
Tôi ném cho cô nàng một ánh mắt xem thường,vô cùng bình thản nói:
“Mình nói ông ta có tố chất gay. Ông tanói cảm ơn, rồi còn cho rằng bạn trai mình sẽ rất hạnh phúc nữa.”
Khỏi cần phải bàn, An Nhược đang ngồitrước mặt tôi thiếu điều nhảy dựng lên, đầu lắc lư như con rối gỗ. Còn phản ứngcủa Lăng Linh khiến tôi xém bật cười thành tiếng. Miệng cô nàng há hốc, đôi mắtkính cận, rèm mi và cái mũi nhăn lại vo thành một cục, con mắt lộ ra vẻ khó tinthật sâu.
“Oh no, oh no! Sao có chuyện đó! ThầyChu đẹp trai, đàn ông mạnh mẽ chẳng ai bì kịp thế kia, sẽ không là một tiểucông!”
Vẻ mặt của An Nhược thật bình tĩnh, chụplấy vai Lăng Linh, hung hăng quả quyết nói: “Làm gì có chuyện đó. Chu Đạm Đạmngốc nghếch này chắc chắn muốn vu khống thầy Chu của chúng ta. Cậu ấy thích vàrành rõi nhất là cách làm ra những việc thiếu đạo đức, vô liêm sĩ và không cótiêu chuẩn như thế.
Ơ hay! Vì nhan sắc của một người đàn ông,mà các bạn thân có thể trở mặt nói xấu tôi như vậy á?
Sao có thể nói tôi làm những việc thiếuđạo đức, vô liêm sỉ lại chẳng có tiêu chuẩn chứ? Những thứ đó tất tần tật đềucó thật mà.
y da, dù có như thế nào, thì so sánh giữatôi và tên Chu Dật càng thiếu đạo đức, càng vô liêm sỉ và càng không có tiêuchuẩn này, chẳng lẽ các người không chọn tôi sao?
Cuối cùng hai cô nàng đạt thành nhấttrí, phớt lờ luôn sự phản đối của tôi.
Thầy Chu là một người kiên nhẫn, hòa nhãvà có học thức uyên bác, chắc chắn sẽ không so đo với một kẻ tiểu nhân như tôi.
Tôi thật bất hạnh khi không được bạn bètin tưởng.
Chu Dật bỉ ổi kia đã chiếm được hai phiếubầu rồi.
Anh ta đại thắng hoàn toàn.
An Nhược bỗng nhiên nghĩ ra chuyện gì,tròng mắt phát ra những tia sáng sâu kín, miệng lẩm bẩm một mình: “Thầy Chu biếnthành tiểu công cũng chả sao. Khuyết điểm duy nhất chính là không có tiểu thụtuyệt vời nào có thể sánh đôi với thầy. Haiz, đáng tiếc, thật đáng tiếc!”
Một phút đồng hồ sau: “Mình thật sự muốnnhìn dáng vẻ của thầy Chu đổ mồ hôi như mưa, không mảnh vải quấn thân nằm ởtrên giường.”
Khụ… khụ… khụ… khụ… khụ.
Tôi thiếu điều té lọt ghế, rơi xuống đất.
Chị An Nhược à, nếu mai mốt có thốt ranhững lời chết người thế này, làm ơn báo cho ‘bần tăng’ trước một tiếng nhé. Vìtrái tim của ‘bần tăng’ không được khỏe cho lắm.
Tôi ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn chằm chằmvào Chu Dật đang đứng trước tấm bảng đen. Trong đầu tưởng tượng ra cảnh ngườinào đó mồ hôi đổ ra như mưa, trên người trần trụi không mảnh vải che thân.
Á…á…á! Có tiếng hét điếc tai vang lên.Lòng dạ tôi đen tối quá, đừng nên như vậy mà!
Người nào đó vẫn ở trên hướng dẫn từngbước, giống như không để ý đến vẻ mặt đang run rẩy của tôi: “Ôn tập là một việcrất quan trọng, các em về nhà có thể bỏ qua bài tập của thầy cho, nhưng nhất địnhphải đem nội dung bài giảng của thầy ôn lại trong đầu một lần. Như vậy, ấn tượngsẽ sâu sắc hơn…”
Tôi bỏ qua những lời dặn dò của anh ta,nhìn An Nhược và Lăng Linh đang chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn gật đầu phụhọa, mà tinh thần xuống dốc không phanh, rồi cơn buồn ngủ từ đâu ập tới chóngvánh.
Trong cơn ngủ say, tôi mơ thấy mình đangở trên máy bay tư nhân, tay cầm ly sâm banh và được tiếp đãi như một vị kháchquý giàu có. Bỗng dưng có một tiếng động đánh thức tôi không đúng lúc.
Tôi nuốt nước miếng sắp tràn ra trở vào,ngồi thẳng lưng, vừa nhìn thấy khuôn mặt ấy… Xong, hết đỡ nổi!
Hóa ra Chu Dật đang trong tâm trạng vuivẻ đứng cạnh bàn tôi, ngón tay mảnh mai cầm viên phấn, cúi đầu quan sát kĩ tôiđang dán chặt trên bàn, vẻ mặt lộ ra nụ cười ngấm ngầm:
“Trò Chu Đạm Đạm, nói kế hoạch ôn tập củaem cho thầy nghe xem.”
Kế hoạch ôn tập á? Đó là cái quỷ gì? Từkhi bước vào trung học đến nay, tôi chả biết ôn tập là cái cóc gì!
Anh ta thật sự là một gã thầy giáo cổ lỗsỉ!
Nụ tười tinh quái của anh ta được giấusau cặp kính: “Sao thế? Không việc gì chứ?”
Ha ha, tưởng dạy dỗ được tôi à? Đừng cónằm mơ nhé!
Tôi thong thả lắc đầu, thái độ tỏ ra cóchút miễn cưỡng đáng tiếc: “Không phải em bỏ qua ôn tập đâu thầy! Thật ra, emcó nỗi khổ tâm riêng.”
Anh ta hơi bất ngờ: “Ồ, nỗi khổ tâm gì?”
Ơ…
Tôi hắng giọng ho lên hai tiếng, dồn khílên đan điền, làm ra vẻ thật nghiêm túc, nói: “Tổ quốc chưa thống nhất, em chưacó tâm tình ôn tập ạ.”
“Ha… ha… ha… ha…”
Cả lớp học chợt bật cười nghiêng ngã. Đầuóc trống rỗng của tôi như gặt hái được sự thỏa mãn lớn, vì đám đông khẳng địnhnhững tế bào hài hước của tôi.
“Ha ha…” Chu Dật cũng bắt chước đám đôngcười hai tiếng, làm tôi hết hồn suýt nữa rơi cả kính sát tròng ra ngoài.
Anh ta nhàn nhạt nhếch môi nhìn tôi châmchọc, sau đó trở lên bảng: “Thầy sẽ cho bài tập của ngày hôm nay, các em hãy giảinghĩa và phân tích vấn đề từ trang 98 – 104.”
“A, tốt quá~~~!” Cả lớp hào hứng vỗ tayhoan hô, vì số lượng bài tập của lão Chu biến thái cho hôm nay đặc biệt rấtnhân từ.
“Tuy nhiên…” Anh ta đẩy mắt kính lên caomột chút rồi nói tiếp: “Đối với học trò cá biệt, thì thầy phải cho bài tập mộtcách đặc biệt để nâng cao năng lực học tập.”
Anh ta nhìn quanh lớp học một vòng, tiếptục dùng giọng điệu nhàn nhã nói: “Trò Chu Đạm Đạm, ngoài những bài tập thầyđưa, em hãy viết một bài tiểu luận như yêu cầu đề thi vào trường đại học. Đề mụctự chọn, không được sao chép mà phải viết bằng tay mô phỏng theo các bài thi.Ngày kia đem nộp lên cho thầy nhé.”
Gian trá – nguy hiểm – xảo quyệt không biếtxấu hổ! Ỷ mình là thầy giáo, liền khoác áo lang sói bắt nạt người khác!
A a a a a a a!
Tôi khóc không ra nước mắt, ngửa mặt lênhét to ghi hận trong lòng. Tôi muốn thí cái mạng già với tên Chu Dật này!
Lướt quanh những khuôn mặt đang tươi cườihả hê khi thấy người gặp họa. Tôi thật muốn rút trong túi sách ra một cây đao,vọt tới trước mặt Chu Dật chém cho lòi phèo anh ta ra.
Anh ta gật đầu hài lòng, thậm chí còn rấtđắc ý nói: “Tan học.” Sau đó lấy tay tháo cặp mắt kiếng xuống, nghênh ngang bướcra khỏi cửa.
Miệng tôi gần như trào máu nóng rangoài. Hai vị bạn tốt Lăng Linh và An Nhược, chẳng những không trợ giúp mà cònhùa theo đám đông kia hủy bỏ 2B – tôi [9]. Mặc dù, tôi cần 2B cũng là chuyện thật,nhưng các người đừng dùng cái này làm trò cười đến khoa trương như thế chứ!
Tôi oán hận khóc lóc kể lể chỉ trích haicô nàng một lúc. Sau đó mang theo tâm trạng như đưa đám chạy ra khỏi lớp.
[9] 2B: to be.
Phong bên ngoài trường học thật sự rất đẹp.Mùa đông đã tới, lá cây ngô đồng hai bên đường nhỏ lung lay theo gió rũ nhẹ xuống,chạm vào nhau kêu kẽo kẹt như tiếng nghiến răng ken két của tôi.
Tuy nhiên, phong cảnh nên thơ ấy vẫnkhông làm giảm bớt cơn tức giận bừng bừng và sự phiền muộn vô cùng trong lòngtôi. Vì thế với tâm trạng cực kì bi phẫn lẫn thất vọng, đã khiến tôi đưa ra mộtquyết định vĩ đại.
Gác buồn phiền qua một bên, biến bithương thành lạc thú.
Khi đi ngang qua quầy bán quà vặt, tôighé vào mua một que kem, vừa đi vừa liếm tiến vào cửa trường học.
Trong giờ học, trên đường vắng bóng họcsinh, thỉnh thoảng chỉ có vài người công nhân vệ sinh đang quét dọn. Ánh mắt họvô tình nhìn tôi, nhưng tôi không hề cảm thấy áp lực gì.
Trường của chúng tôi thật biến thái. Đểchứng tỏ địa vị không nơi nào sánh được tại thành phố A này, đã xây dựng mộtkhu vực giảng dạy thật lớn để ra oai. Nhưng chỉ tội nghiệp đám học sinh cấp banhư chúng tôi. Bởi vì là học sinh cuối cấp, nên bị nhà trường cố tình an bàicho nơi học cũng xa xôi nhất.
Khi tôi từ lớp xuống dưới thang lầu,ngang qua sân bóng rổ, rồi qua con đường gồ ghề đầy bùn. Sau đó đi tới côngviên trung tâm, rồi đi xuyên qua sân thể dục rộng lớn, cuối cùng xuống hết cầuthang bốn mươi bậc. Rốt cuộc tới được cánh cửa lớn, tôi đã mệt nhoài người nhưvừa canh xong một con bò già, thở hồng hộc dựa vào chiếc ghế dài nghỉ ngơi.
Liếm que kem ngọt ngào trong cơn gió lạnh,nhưng tôi cảm thấy thích thú lạ thường, chưa bao giờ thoải mái hơn lúc này.
Tôi say mê thưởng thức những giây phút tựdo ấy. Nhưng trời già ghen ghét người hồng nhan, không cho tôi hưởng thụ xonggiây phút yên tĩnh. Phía sau bỗng dưng xuất hiện một đám người cười nói ồn ào.
Tôi mở to hai mắt, khó chịu quay đầu lạinhìn.
Đó là vài tên chẳng ra gì đang quăng tànthuốc, trưng ra bộ mặt như họ là người độc nhất trên đời.
Tôi muốn giết…
Không phải tôi kì thị nhóm học sinh bấtlương, ít ra… tôi… cũng coi như là một nửa bất lương đi.
Tôi đặc biệt chán ghét loại người đem bảnthân mình làm chuyện vớ vẩn, còn bày ra vẻ lưu manh dữ tợn nữa… Các người muốnhù dọa ai đây?
Tôi lặng lẽ xê dịch mông, căng mắt quansát xem cái bóng dáng thanh tú đang đưa lưng về phía tôi là ai.
“Oh yeah, cuối cùng hôm nay cũng bắt đượcmày rồi.” Tên đi đầu trông có vẻ rất lưu manh nói.
“Chậc, chậc! Nè, nghe nói mày là người đồngtính, nên đại ca bọn tao rất có hứng thú.”
Cái quái gì thế? Tại sao bây giờ người đồngtính lại trở nên nổi tiếng như vậy? Vì sao, vì sao?
Trời ơi, đừng có nói cho tôi biết, đạica bọn này là người cầm đầu băng ‘Sát Mã Đặc’ nha!
Nếu không tôi sẽ ngửa mặt lên trời nhẹnhàng nhỏ ra những giọt nước mắt thuần khiết, đừng phá hoại sự tưởng tượng hoànmỹ của tôi đối với BL như vậy. [10]
[10] BL: Boy love,tình yêu đồng tính nam x nam
Bóng dáng đó lùi về phía sau từng bước,cất giọng nói thật trong trẻo: “Hình như tôi không quen các anh.”
“Tổ mẹ nó! [11] Bọn mày nghe cái giọngnói ẻo lả của nó đi. Mẹ kiếp! Tao nổi hết da gà lên đây này.”
[11] Nguyên bản: CTNDlà một tiếng slang chửi thề.
“Ha ha, tao đã nói nó là Gay mà bọn màykhông tin.”
“Diện mạo thì có khả năng lắm, nhưngkhông biết đã có ai ‘chui cửa hậu’ [12] của nó chưa?”
[12] Nguyên bản: Bạocúc: là hành vi quan hệ bằng đường hậu môn đặc trưng của đồng tính nam.
Phốc! May mắn tôi đang cầm chặt que kemtrong tay. Cảnh tượng này thật sự như đang mùa hè bỗng dưng trời đổ từng cơnmưa tuyết.
Tính tò mò của tôi rất nặng, trí nhớ củatôi cũng rất tốt. Vì vậy khi vừa thấy cái bóng dáng ấy, tôi đã cảm thấy quenthuộc lạ thường. Cho nên, tôi lẳng lặng đi vòng về phía trước, muốn nhìn cho kĩcuối cùng đó là ai.
Nửa thân trên trần trụi của thầy Chu
Tôi yên lặng rón rén đi vòng qua bồnhoa, ngỡ như mình là một nữ đặc công không bị bất kì kẻ nào phát hiện. Nhưngtôi lầm rồi, tôi quá đề cao năng lực ẩn nấp của mình.
Trong đám nhóc đó, đột nhiên có một tênmập cao lớn lực lưỡng nhảy ra hai bước bắt lấy cổ tay tôi, làm tôi đau đến nhănmặt. Tên mập chết tiệt này còn đắc ý nói:
“Đại ca, mau nhìn em ‘tóm’ được đứa congái này nè.”
Mẹ nó! Bà cô này không phải là động vật,xin đừng dùng từ ‘tóm’ khó nghe như vậy được không?
Tên mập chỉ cần dùng một tay nhấc tôimang đi. Dù có chết tôi cũng không theo, giả mạo làm giáo viên nói: “Trò, em làhọc sinh trường Nhất Trung hả? Tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp cuối cấp, chúngta nên đến văn phòng nói cho rõ việc này.”
Tên mập vừa nghe xong, quay đầu lại thậtnhanh, quan sát kĩ lưỡng tôi từ trên xuống dưới. Hắn chưa đưa ra kết luận nào,thì đám nhóc hỗn tạp cách đấy hai thước cười nhạo khinh thường, nói: “Nhị Béo,mày mất trí hả? Mày có thấy giáo viên chủ nhiệm nào mặt non choẹt còn búng ra sữathế kia chưa? Ha ha ha ha…”
Tên mập đột nhiên bừng tỉnh, tức giận tậntrời xanh, xách tôi đi tới.
Phía bồn hoa bên này hơi kín đáo, rất íthọc sinh đi ngang qua, chỉ có hai bên đường xe cộ chạy qua lại. Nhưng phần lớnngười trên xe cũng chẳng chú ý đến bồn hoa đang xảy ra chuyện gì, lỡ có nhìnthì cũng chỉ đảo mắt sơ qua.
Ối ối, đám người này nhìn chẳng giống họcsinh trong trường tôi, lại có vẻ hung hăng quá. Không lẽ hôm nay chính là ngàytận thế của tôi sao?
Tôi bị tên mập giữ chặt hai tay kéo đếnđứng bên cạnh người có giọng nói trong trẻo kia. Tôi tò mò vô cùng, nên cố ýquay đầu một góc chín mươi độ, xem rốt cuộc đó là ai.
Ồ, bạn học ‘cục cưng’, chúng ta lại gặpnhau nữa rồi.
‘Đồng chí cục cưng’ có vẻ cũng nhận ratôi, kinh ngạc nói: “Là
Tôi hít hít mũi trả lời: “Đúng, đúng,chúng ta lại gặp nhau. Thật sự là chị em có hoạn nạn cùng chia nha.”
Đám người vây quanh bỗng ngớ ra như đámgà đông lạnh.
“À à, hóa ra là chỗ quen biết. Hèn chitrông mặt con bé này nhát như chuột, may mắn có tên mập tóm được cô ta.”
Thật đáng giận! Đã nói không được dùng từ‘tóm’ này rồi mà!
Một tên tép riu run rẩy từ phía sau đilên hỏi tên cầm đầu: “Đại… đại ca, anh thích tên nhóc kia chúng em đều tánthành. Em… em thích con bé này, anh có thể cho em được không?”
Tên đại ca nhóm ‘Sát Mã Đặc’, đắn đonhìn tôi và ‘đồng chí cục cưng’ một lúc lâu, sau đó trả lời dứt khoát: “Khôngđược, anh đây ‘ăn’ luôn cả nam lẫn nữ.”
Tôi giết! Mẹ nó! [13] Anh là người lớnmà hành động như thế, tôi còn chưa nhổ vào mặt là hên lắm rồi. Còn tính xơi táiluôn tôi và người chị em đang gặp hoạn nạn này, nằm mơ đi!
Tôi đang là một trong những nữ anh hùngcủa trường Nhất Trung, nếu không giục ngựa dẹp cái đám lưu manh này, thì còn aicó thể dẹp được? Hừ, hừ, hừ!
[13] MLGB: slang bêntiếng Trung là chửi thề. Đại khái là nó nặng hơn từ sis dùng một chút LOL.
Tôi nhẹ liếc mắt đưa tình về phía ‘cụccưng’, nói: “Cậu yên tâm, mình sẽ giải quyết hết đám này, lát nữa cậu tránh xamột bên nhé.”
‘Cục cưng’ kiên cường gật đầu, vẻ mặt thậtsùng bái: “Hóa ra cậu là một cao thủ ‘không xuất đầu lộ diện’ à?”
“Ừm, đó là dĩ nhiên.”
Tôi ổn định hô hấp, lấy lại bình tĩnh,ra vẻ như một nhà đàm phán hỏi tên đại ca kia: “Mục đích của các anh hôm nay làgì?”
Người anh em ‘Sát Mã Đặc’ trả lời hết sứcsảng khoái: “Muốn cái tên ẻo lả bên cạnh cô và cả cô đi theo lão đây.”
Ựa! ‘Cục cưng’ của tôi khí chất trong sạchthuần khiết thế kia, làm sao có thể để đám lâu la các người vấy bẩn? Tôi đại diệncho toàn bộ giới BL chiến đấu đến cùng, và tôi tin rằng, nếu An Nhược biết tinnày chắc sẽ vui đến ba đêm mất ngủ.
Chả còn cách nào khác, cái bọn lưu manhkhông biết xấu hổ này chẳng chịu bỏ qua, thì tôi – nữ anh hùng Đản Đản – chỉ cóthể tự mình giải cứu ‘cục cưng’ ra khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng này.
Thừa dịp một tên trong bọn chúng khôngchú ý, tôi quay giò lái ra sau lưng, đá một cú chuẩn xác vào bộ vị trọng yếu củatên Mập. Tên Mập chết tiệt lập tức hét toáng lên, lấy tay che chỗ ấy lại.
Tôi lanh tay lẹ mắt đem ‘đồng chí cụccưng’ đẩy sang một bên, nhanh chóng đem que kem ăn chưa hết ném lên đầu của tênđại ca ‘Sát Mã Đặc’.
Những ánh sáng lóe lên như những đóm lửa,xung quanh mọi người đều im lặng, nhìn cây kem trắng muốt dính tung tóe trênmái tóc của tên đại ca ‘Sát Mã Đặc’ đang nhỏ xuống từng giọt…
Một hình ảnh kì dị làm người ta thật hảgiận.
Tôi nở nụ cười, và người anh em ‘Sát MãĐặc’ cũng cười.
Nhưng tôi cười hết nổi rồi, vì người anhem này cười đến quá mức dữ tợn. Sau đó, rút trong túi quần ra một cây dao nhỏdài, hét: “Con ả chết tiệt này, dám làm bẩn tóc ông đây à? Chó chết, mày chán sốngrồi hả?”
Răng tôi đánh vào nhau cầm cập, vội luinhanh về phía sau. Mặc dù lời nói của tên đại ca này rất sáo rỗng, nhưng cáidao chẳng tầm thường đâu nhé. Tôi không muốn mình còn trẻ phải chết non, khiếncha tôi đau lòng ôi… ôi… ôi…
Cả đám người, bao gồm luôn ‘cục cưng’ đềuchoáng váng mặt mày. Tôi run rẩy nắm chặt hai tay thật lâu, rồi uất ức kêu to:“Đại ca, tôi sai rồi! Tôi mù mắt rồi nên không biết nhìn người. Tôi… tôi… tôikhông nên làm hỏng kiểu tóc bóng mượt rất đẹp của anh. Anh là đại nhân, chấp nhặttiểu nhân làm gì? Tha cho em út đi nhá.”
Hy vọng sẽ có người nghe thấy tiếng kêuthê lương của tôi mà cứu chúng tôi ra ngoài.
Tên đại ca ‘Sát Mã Đặc’ im lìm, nổi giậnđùng đùng đuổi theo tôi. Tôi cố vùng vẫy nhưng không thoát được, liều chết gạtcái dao nhỏ hắn đang quơ tới quơ lui. Chẳng may, ngón trỏ bên tay phải bị cắttrúng, một tia máu theo đó chảy ra…
Oh no! Đừng như thế, tôi thấy máu là đãchoáng váng…
‘Đồng chí cục cưng’ rốt cuộc cố lấy camđảm chạy đến kéo tôi ra.
Khi hai mắt chúng tôi đẫm lệ nhìn nhautrong tuyệt vọng, chuẩn bị liều chết xông lên, thì có tiếng thắng xe rất gấpsát bên cạnh. Rồi một tiếng nói lạnh lẽo từ cửa xe truyền ra: “Các người đanglàm gì vậy?”
Nghe tiếng nói quen thuộc ấy, đáy lòngtôi vì vui mừng mà bật khóc. Tôi quay đầu lại thì thầm: “Thầy Chu à, thầy Chuơi! Thầy thật là thần tiên sống, xuất hiện quá kịp lúc. Em và ‘cục cưng’ đều phảidựa vào thầy rồi!”
Ánh mắt nóng bỏng của tôi đã tiết lộtoàn bộ thông tin. Nhưng thầy Chu có nhận ra được hay không thì tôi chịu!
Anh ta mở cửa, xuống xe và đóng cửa lại.
Chu Dật một mình đi về phía chúng tôi.Càng đi càng gần, tôi phóng lên trên ngăn cản: “Thầy Chu… Chu… Chu… Bọn nó códao đấy.”
Anh ta mím chặt môi, nhìn ‘cục cưng’ rồidi chuyển tầm mắt qua cổ tay bị sưng và ngón tay bị chảy máu của tôi, không hérăng, rút trong túi ra chiếc khăn tay, nói: “Lau máu đi. Còn nữa, rốt cuộc chuyệnnày là thế nào?”
“Bọn họ bắt nạt ‘cục cưng’…”
Bọn ngốc bên kia lại nhốn nháo: “Đại ca,anh mau lại nhìn đi, thêm một đứa ẻo lả nữa kìa.”
Chu Dật lạnh lùng nhìn qua.
‘Cục cưng’ lo lắng nhìn vào mắt Chu Dật.
Tôi đồng tình bằng mắt như kiểu: ‘Thầy,xem ra bọn họ coi thường thân phận cao quý của thầy rồi.’
Rèm mi của Chu Dật run nhẹ, vẻ mặt kiêucăng thốt ra một câu không phù hợp tí nào với thân phận của anh ta: “Muốn đánhnhau sao?”
Thái độ như vậy, giọng điệu như thế, chẳngcó một chút nào tốt lành để làm tấm gương cho người khác.
“Ha ha ha, hôm nay đến thật đúng chỗ, gặpliên tục hai tên ẻo lả, trong đó một tên còn dám khiêu khích ông đây. Trường NhấtTrung quả nhiên là nơi thật tốt, ha ha ha…”
Tôi yên lặng không nói gì, thì ra tênngu ngốc này xem Chu Dật là một học sinh
Hình như Chu Dật rất tức giận, xoay ngườingầm bảo ‘cục cưng’ vào xe, nhân tiện ném luôn tôi vào trong đó.
Tôi cảm giác như người trước mặt mình làanh hay em sinh đôi với Chu Dật. Trong ấn tượng của tôi, tên Chu Dật giả dốinày, không phải là người dễ dàng nổi giận như thế.
‘Cục cưng’ ở bên cạnh nhìn tôi tỏ vẻ hiểubiết, nói: “Anh Colin ghét nhất là bị người khác nói mình ẻo lả.”
Colin là tên Tiếng Anh của Chu Dật sao?Tôi bỗng nhớ tới đêm hôm đó, vì vậy hỏi hắn: “Vậy cậu và thầy ấy có quan hệ gìthế?”
‘Cục cưng’ chớp chớp mắt, nói: “Tôi tênlà Lâm Phù, cũng là học sinh trường Nhất Trung. Nhưng mà quan hệ của tôi và anhấy là gì, chờ khi nào tâm tình của tôi tốt hơn sẽ nói cho cậu nghe.”
Lại còn bày đặt giấu giấu diếm diếm nữa,quan hệ giữa cậu và anh ta chắc rất thâm sâu nhỉ?
Tôi buồn bã lắc đầu: “Hay là chúng ta gọithầy Chu vào lái xe chạy đi. Hình như thầy ấy không giỡn chơi đâu.”
Lâm Phù im lặng, ý bảo tôi nhìn ra bênngoài xem.
Vừa rồi bị Chu Dật ném vào ghế tay lái,tôi dựa vào vô lăng, cẩn thận quan sát tình hình bên ngoài.
Mặt mày Chu Dật lạnh tanh, hùng hồn cởiáo khoác ra, liếc nhẹ những cơ bắp đang cuồn cuộn một cái, sự khinh thường tỏrõ trên mặt.
Tên đại ca ‘Sát Mã Đặc’ cười điên cuồngnhư phát rồ, rồi vung dao hướng về phía Chu Dật đâm tới.
Chu Dật không tránh né, mà ngược lạichào đón đòn tấn công. Sau đó… sau đó, nhấc chân lên đá một cú nhanh gọn, condao của tên đại ca ‘Sát Mã Đặc’ và cả người hắn ngã lăn quay ra đất.
Những tên đồng bọn đồng loạt xông lênbao vây, tấn công.
Tôi ở trong xe thấy cái hành động ‘chóhùa’ của bọn chúng mà chán ngấy. Bọn tép riu này nhìn thấy đại ca mình bị đá nằmlăn ra đất, thì muốn nhào lên đánh trút giận, nhưng sức lực lại quá yếu, khôngbằng một nửa của thầy Chu. Chưa đến năm phút sau, cả đám đã bị dần cho một trậnkêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng h
Lúc cả đám bọn chúng ngã xuống, tôi cuốicùng cũng đã thấy được chỉ cần một mình – Chu Dật thôi cũng đã đủ san bằng tấtcả.
Oh no…
Khi anh ta cởi áo khoác ngoài ra, bêntrong chỉ mặc chiếc áo T-shirt mỏng manh. Bởi vì vừa rồi vận động quá mạnh mà vạtáo đã bị người khác kéo lên từ lúc nào không biết…
Cho nên tôi đã nhìn thấy… cơ bụng sáumúi cường tráng của thầy làm cho người ta phun máu mũi…
Thầy Chu à, em lại một lần nữa xuyên tạcthầy rồi. Trông thầy thế kia, làm sao mà ẻo lả được?
Ngay từ đầu thầy đã là đồ quý hiếm,không nên hạ mình xông lên đánh bọn chúng. Lúc bọn chúng nói thầy ẻo lả, thầychỉ việc đem quần áo cởi sạch cho bọn chúng thấy cái dáng người đáng kiêu hãnhcủa thầy, thế là xong!
Cứ như vậy, thầy không mất sức mà toànthắng.
Cuối cùng tôi cũng hoàn thành giấc mơ củaAn Nhược, thấy được nửa thân trên trần trụi của thầy Chu. Mặc dù anh ta không đổmồ hôi như mưa, nhưng tôi đã thỏa mãn và kích động ghê lắm rồi!
An Nhược, cậu an tâm đi! Tất cả nhữnghình ảnh bất lương đó, em gái Đản Đản này đã giúp cậu ‘thu nhận’ hết rồi.
Đánh đông dẹp tây một lúc sau, sắc mặt củaChu Dật hơi tái nhợt. Dưới ánh nắng, làn da nhìn thật láng mịn, cứ như ngườiđánh ngã mấy tên lâu la kia không phải là anh ta.
Thấy anh ta không mang thương tích gì đilại đây, tôi lập tức từ trên ghế lái xe đứng bật dậy, kinh hãi nói: “Thầy ơi!Thầy vất vả rồi, em… em… em lại gây thêm phiền phức cho thầy.”
Giọng của anh ta ngấm ngầm sâu xa: “ChuĐạm Đạm, có vẻ như tôi giúp em hơi nhiều đấy. Em không có gì đền đáp sao?”
Đền đáp á?
“Thầy là thầy mà. Ở trong trường côngkhai đánh nhau sẽ bị người ta đàm tiếu.” Tôi có lòng tốt nhắc nhở anh ta.
Anh ta phớt lờ liếc tôi một cái, rồi lấyáo khoác mặc vào: “Nơi này là trong trường học
“À, không phải ạ.”
“Bọn họ là học sinh trường Nhất Trung hả?”
“Hình như không phải.”
“Tôi có lòng tốt giúp hai học sinh đánhđuổi đám côn đồ, như vậy có vấn đề ư?”
“Ồ, không… không thành vấn đề.”
Em nói bừa thôi! Chuyện này lại một lầnnữa thể hiện bản tính tà ác của tên Chu Dật, và cũng nhắc nhở tôi nhớ kĩ một điều:Trăm ngàn lần đừng chọc giận tên họ Chu này, nếu không muốn bị đá dính vách…
Tôi than thầm khi nhìn tên đại ca nhóm‘Sát Mã Đặc’ đầu dính đầy kem, đang nằm lăn lộn đau đớn kêu trời trên đất.
Haiz, Amen! Ai bảo các người xui xẻo đụngphải một thầy giáo như vậy làm chi.
Thảm kịch của Đản Đản
Giữa trưa vừa tới giờ tan học, các họcsinh từ trong lớp lục đục ùa nhau đi ra. Có hai khuôn mặt non choẹt đang nhìn lạiđây, làm lòng tôi bỗng dưng vang lên những tiếng ‘ling ling’ cảnh báo.
Tôi không phải là người thích khiêu chiếngây sự, đám côn đồ cũng chẳng phải tôi dẫn tới. Tôi là một người ngây thơ – vôtội – trong sáng – thuần khiết, nhiều lắm cũng chỉ có quan hệ thầy trò với kẻđánh người kia thôi. Nếu lỡ bị ai nhìn thấy, đi điều tra, tôi… tôi… tôi… tôikhông muốn bị mấy tên đang rên la trên mặt đất kiện tụng. Để tránh rắc rối, tôinên chuồn êm.
“Thưa thầy… tay của em đau quá! Em lại rấtsợ máu, em cần phải đi bệnh viện. Hẹn gặp lại thầy sau.”
Tôi nhanh chân chạy biến đi, nhưng ngẫmnghĩ lại thấy có chút bất thường, ở trong gió dùng chiêu ‘cháy nhà hôi của’:“Buổi chiều, em xin phép nghỉ bệnh. Thầy là người chứng kiến nhé!
Tôi không dám quay đầu nhìn Chu Dật. Tôiđoán chừng mặt anh ta còn xanh hơn so với Chung Quỳ lúc bắt quỷ nữa. [14]
[14] Chung Quỳ: là một vị tướng được NgọcHoàng Thượng Đế sai xuống nhân gian bắt quỷ.
Thế nên tôi cố chạy trốn thật mau. Bất hạnhthay lại bị trặc chân, đau đến muốn tắt thở. Tuy nhiên, tôi là một cô gái kiêncường, vì vậy đã vượt qua được, nhanh chóng phục hồi lại sắc thái bình thường.
Khi cầm theo ngón tay đầm đìa máu tươi,và cái cổ chân trật khớp đi về nhà. Nhưng đã xui lại gặp xẻo, đụng phải ba tôiđang chuẩn bị ra cửa.
“Ủa Đản Đản, sao con lại về nhà?”
Bình thường lúc đi học, buổi trưa tôi đềuở căn tin cùng hai cô nàng Lăng Linh và An Nhược tự giải quyết đói no. Hôm naygiờ này đã về nha, khó trách ba lại tỏ ra nghi ngờ.
Tôi thật sự không đàng lòng nói nguyênnhân và hậu quả của chuyện xảy ra vừa rồi cho ông biết, bao gồm cả việc tôikhông vâng lời thầy giáo, trốn học đi ra ngoài. Nếu thế tôi e rằng, cái hình tượngngoan ngoãn nhiều năm qua tôi cố công gây dựng sẽ sụp đổ và bị thiêu hủy hoàn toàntrong nháy mắt.
Đó là chưa kể có hai kết cục bi thảm khótránh khỏi: Thứ nhất, ba tôi sẽ bị đứa con gái vô cùng đáng yêu luôn ngoanngoãn dọa cho cả người mềm nhũn, khiến cái xẻng đang cầm trong tay ‘vô tình’ rớtlên trúng đầu tôi. Thứ hai, ba nổi giận lôi đình, thuận tay dùng cái xẻng gõluôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi.
Tóm lại, hai cái kết cục đều là tôi bịcái xẻng kia làm chết thảm. Tôi nghĩ, mình chết như vậy thật quá bi kịch. Vì thế,lắc đầu từ bỏ ý định, bày ra một nụ cười đúng tiêu chuẩn.
“Buổi chiều bọn con phải tự học đó ba.Nhưng trong trường ồn ào quá, nên con xin thầy về nhà.”
“Thế hả? Vậy con mau vào ôn tập đi, bakhông làm phiền con nữa.”
Tôi gật đầu, lại nhìn thấy ánh sáng phátra từ cái xẻng trong tay ông, hỏi:
“Ba cầm xẻng đứng ngoài cửa làm gì vậy?”
Ông sờ sờ đầu tôi, mỉm cười hiền hòa: “Xẻngnhà chú con vừa bị gãy, ba mang cho họ mượn dùng tạm.
Nói xong, chỉ vào một góc sân của nhàchú Hạ: “Con vào ôn tập bài vở đi, ba ra tiệm đem vài món về cho con.”
Tôi vâng lời bước vào nhà, trở về phòngcủa mình.
Do miệng vết thương nhỏ, nên ngón tay đãngừng chảy máu. Nếu không, vết sẹo này của tôi sẽ khó mà lành được.
Tôi lấy tay xoa nhẹ lên cổ chân bị trậtkhớp, cho đến khi không còn thấy đau nữa.
Tôi định leo lên giường nghỉ ngơi, vừanhắm mắt nằm xuống thì có tiếng điện thoại di động vang lên.
Những lần trước, người gọi cho tôi khôngphải là Lăng Linh thì cũng là An Nhược. Đằng nào cũng hỏi mấy câu đại loại như:Bọn mình sẽ đi đâu? Hoặc tôi đã ăn cơm chưa?
Tôi chả thèm đắn đo, vẫn nhắm mắt trả lờiđiện thoại luôn: “Ừ, mình về nhà rồi, không đi ăn đâu. Vừa rồi xảy ra một chuyệnlong trời lở đất, các cậu đừng nói không tin nha. Các cậu chắc chắn không thểtưởng tượng nổi, thầy Chu – Chu Dật kia là một tên vô cùng thô bạo. Hồi nãy tạicổng trường, ông ta đánh một đám học sinh tơi bời không tha mống nào hết. Trờiơi là trời, thật khủng bố! Tại sao nhà trường lại mời một người bạo lực và nguyhiểm như thế về làm chủ nhiệm lớp chúng ta? Các cậu nói có đúng không?”
Tôi liến thoắng diễn thuyết lung tung vớiđầu dây bên kia về cuộc ẩu đả đầy kịch tính ban nãy. Nhưng tôi nhận được câu trảlời hoàn toàn bất ngờ, bên kia đầu dây chỉ truyền lại tiếng hít thở và một sựim lặng đáng ngại…
“Trò Chu Đạm Đạm, em cảm ơn thầy giáo củamình như vậy sao?”
Tôi sợ tới mức từ trên giường đứng bật dậy,thiếu điều té lăn quay ra đất, điện thoại cũng sắp tuột khỏi tay. Tại sao giọngnói bên kia là… của tên thầy bạo lực mà tôi vừa nhắc tới?
“Thầy… thầy… thầy… sao thầy biết số điệnthoại của em?”
“Đừng quên thầy là giáo viên chủ nhiệm lớpem.”
Tôi hừ một tiếng, đang có ý định muốn nhụcmạ anh ta, thì bất ngờ cửa phòng bật mở, ba thò đầu vào dò xét: “Đản Đản, conđang nói chuyện phiếm với ai đấy? Đi ra ngoài ăn cơm mau.”
Hết cách, trước mặt ba mình, tôi khôngthể thô bạo được.
“Vâng ạ… Thưa thầy, em phải đi ra ngoàiăn cơm.”
Tôi sợ ba nghe được, cố đè thấp giọng,làm ra vẻ thành thật hỏi: “Thầy tìm em có việc gì không ạ?”
Người đầu dây bên kia dường như sửng sốt,có lẽ không đoán được tại sao thái độ của tôi lại thay đổi chóng mặt như vậy.
“Buổi chiều em có thể nghỉ, thầy chophép.”
Tôi sung sướng đứng phắt dậy: “Thật sao ạ?Thầy thật sự quá tốt và rất quan tâm đến học sinh bọn em.”
Giọng của Chu Dật nghe như thật vui vẻ:“Ha ha, thầy chưa nói xong mà Chu Đạm Đạm. Em đã xin nghỉ chiều nay, thì thầy sẽđưa một ít bài tập cho em làm ngày mai nộp lên. Thầy tin tưởng, không có bạn bèquấy rầy, em sẽ hoàn thành thật nhanh chóng. Còn nhớ cách thức không? Đó là giảinghĩa bài văn và viết một bài tiểu luận tự chọn, mô phỏng như bài thi chính thứcnhé.”
Niềm vui mừng của tôi trong chớp mắt đãđóng băng, và rạn vỡ thành một tiếng nức nở… Cái gì thế này? Muốn tôi trong mộtbuổi chiều phải làm xong một bài giải nghĩa và tiểu luận như bài thi á? Ông giếtquách tôi cho rồi…
“Thầy ơi! Em... em là một người không cólý tưởng lớn lao. Mai mốt cũng không muốn trở thành nhà thơ hay nhà văn gì cả,xin đừng tàn nhẫn như vậy.”
Người ở đầu dây bên kia nghe xong trầmngâm, hỏi một câu thật sâu xa: “Vậy lý tưởng của em là gì?”
Tôi ho lên hai tiếng, cầm điện thoại dodự vài giây, rồi nói như đinh đóng cột: “Em vốn nghĩ muốn làm nhà đầu tư cổ phiếu,nhưng cảm thấy phiêu lưu quá lớn. Sau khi tìm hiểu kỹ thị trường, em cho rằnglàm đậu hủ là an toàn nhất. Nếu làm cứng gọi là đậu phụ khô, nếu làm mềm là đậuhủ non, làm mỏng là tàu hủ kỵ, làm lỏng là sữa đậu nành, nếu lên men là chao,công việc nhẹ nhàng mà không mệt. Thầy, lý tưởng của em chính là làm đậu hủ.”
“Xoẹt…” Người nào đó nhịn không được cườikhẽ.
Tôi ở bên này đắc ý dào dạt, thử xem thầydạy dỗ em như thế nào đâ “Trò Chu Đạm Đạm, lý tưởng của em thật đặc biệt và thậtchi tiết, khiến thầy cảm thấy mặc cảm quá.” Chu Dật nói chậm rãi.
y da, sùng bái tôi thì cứ việc nói thẳng,cần gì phải quanh co lòng vòng.
“Nếu sau này thấy em bán đậu hủ bên đường,thầy nhất định sẽ ủng hộ. Tuy nhiên trò Chu Đạm Đạm à, hiện giờ em chưa tốtnghiệp, vẫn còn trong sự quản lý của thầy, nên chuyện làm bài tuyệt đối khôngthể miễn, càng không thể từ bỏ. Mai mốt em muốn bán đậu hủ hay muốn làm Tây Thiđậu hủ thì cũng phải ráng học. Bởi vì nếu em giỏi văn chương, người ta sẽ khenem là một Tây Thi đậu hủ có văn hóa, danh tiếng càng thêm vang dội. Được rồi!Hãy cố làm bài tập cho xong, ngày mai nộp lên không cho phép trễ nãi… Đi ăn cơmđi, đừng để ba em chờ lâu.”
Nói xong, anh ta cúp điện thoại một cáchdứt khoát, mà tôi cầm điện thoại trong tay ngơ ngẩn cả người.
Nói cái gì là Tây Thi đậu hủ, còn là TâyThi đậu hủ có văn hóa nữa!
Tôi thèm chắc? Tại sao trước kia tôi lạikhông phát hiện ra, tên thầy giáo vừa bạo lực vừa biến thái này lại có thêm cáitính ba hoa nữa?
Buổi tối trước khi đi ngủ, bài tập anhta giao phó tôi chưa động vào chữ nào. Nhìn chằm chằm mớ sách vở trên bàn, tôicố thúc đẩy trí óc thông minh mau chóng hoạt động.
Cuối cùng phải dùng cách nào mới có thểlàm ngày mai tôi đi học đúng giờ, mà không cần phải nộp bài tập đây?
Ánh trăng vàng nhạt bên ngoài thật nênthơ, tôi nghĩ đến khuôn mặt đẹp trai mê hồn, cùng một bụng đầy ý xấu xa của anhta mà cau mày chán nản.
Tôi lăn qua lộn lại trên giưòng, độtnhiên nhìn thấy một cuộn băng gạc.
Tôi luôn muốn xây dựng hình tượng một đứacon gái ngoan ngoãn nghe lời, nên trong phòng chất kín những đạo cụ để giả bệnh.Vì vậy, nếu các bạn thấy tôi lôi từ dưới gối ra một cái ống chích, thì các bạncũng đừng quá kinh ngạc.
Vừa nhìn thấy cuộn băng gạc kia, mưu kếđã nẩy mầm ngay trong đầu tôi.
Sáng hôm sau, tôi cố nén buồn ngủ dậy thậtsớm. Nhét linh tinh mấy miếng băng gạc vào giỏ, rồi hấp tấp đeo túi sách lênlưng chạy tới chỗ của gã tóc đỏ
Gã tóc đỏ vừa nhìn thấy tôi trang bị đủthứ, nhịn không nổi cất tiếng hỏi: “Cậu muốn gặp nạn vào nằm bệnh viên hả? Cậukiềm chế một chút đi, Chu Đạm Đạm.”
Tôi tặng hắn một ánh mắt xem thường,nói: “Còn không mau giúp mình băng bó lại.”
Gã tóc đỏ im re, không nói thêm gì.
Tôi ngồi gác chân lên ghế, đem băng gạcquấn lại thành từng lớp. Cuối cùng nở nụ cười hài lòng, khi nhìn thấy đùi mìnhđược bó như một con nhộng to tướng. Sau đó giơ ngón tay bị thương lên, nói tiếp:“Đến đây, giúp chị bó ngón tay thành con nhộng nhỏ đi.”
Gã tóc đỏ làm rất khéo tay, khiến tôi thậtvừa bụng.
Khâu cuối cùng còn nhỏ vài giọt nước màuđỏ bên ngoài tượng trưng cho máu. Bây giờ trông tôi xinh đẹp nhưng thật quáđáng thương.
Cứ thế, tôi khập khiễng đi tới lớp học.Vì đi từng bước, nên khi đến nơi thì trong lớp đã ngồi đầy hơn phân nửa.
Với cái vẻ đặc biệt đáng yêu ấy, đã thuhút rất nhiều ánh mắt và sự quan tâm của mọi người.
Tôi tỏ ra điềm đạm, dễ thương nhìn Chu Dậtđang đứng ở cuối lớp: “Thưa thầy…”
Chu Dật nghi ngờ nhìn ngón tay ‘lực lưỡng’,rồi lại nhìn cái đùi ‘cường tráng’ của tôi, hỏi: “Chu Đạm Đạm, em bị gì vậy?”
Tôi vội vàng vờ như cố hết sức đi về chỗngồi của mình: “Không có việc gì đâu ạ! Ngày hôm qua tay em bị cắt sâu quákhông cầm máu được, chân cũng trật khớp. Nhưng không sao đâu thầy, em có thể họcđược mà.”
Ấn đường của Chu Dật nhíu lại: “Nếu vậy,em không cần tham gia tiết thể dục.”
Amen! Thật gặp may quá rồi!
An Nhược lặng lẽ đi đến nói nhỏ vào taitôi: “Bọn mình phải chạy tám trăm mét. Cậu nha, đi chết đi!”
Tôi khoái chí cười ha ha, trời xanh cũnggiúp tôi phen này.
Chu Dật sâu kín đi tới trước mặt tôi,nhìn thật kĩ rồi nói: “Các trò khác sẽ chạy bộ trong gi thể dục, còn em đi đếnvăn phòng của thầy ngồi yên lặng.”
Ngồi yên lặng á?
“Tại sao vậy thầy?”
“Chân tay của em băng bó như vậy không cầnnghỉ ngơi sao? Thầy sợ em chạy lung tung bên ngoài, rồi bắt thầy làm anh hùng cứumỹ nhân nữa. Thầy chẳng đủ mười cái mạng để giúp em mãi đâu.”
Lăng Linh ở bên cạnh mừng như điên, chêmvào: “Ở cùng một chỗ với thầy Chu nha. Haiz, Đạm Đạm à, sao số cậu lại may mắnđến thế?”
Tôi nghẹn họng.
Trời đất! Chỉ có mình tôi và tên thầy bạolực, biến thái ở chung trong một văn phòng thôi á?
Tôi rất sợ anh ta thừa dịp bốn bề vắng lặng,bày trò ăn hiếp tôi.
Thời tiết bên ngoài rất tốt, tôi bỗngnhiên muốn ngây thơ rạng rỡ chạy bộ trên sân thể dục với mọi người. Được như thếthì khỏe mạnh biết bao nhiêu, thích thú biết cỡ nào.
So với ngồi yên lặng trong văn phòng củalão thầy kia thì, vui sướng hơn gấp trăm ngàn lần.
Các học sinh đều lục đục kéo nhau sánhvai đi ra sân thể dục. Lăng Linh và An Nhược liếc nhìn người què quặt là tôi mộtcái, rồi vui vẻ chạy đi.
Tôi run rẩy đứng lên, đi theo sau Chu Dậtvề văn phòng như một cô dâu mới vừa về nhà chồng.
2B Đản Đản
Thời tiết càng ngày càng lạnh, ngay cảkhi tôi mang theo cái chân băng bó nặng nề như thế cũng cảm thấy lạnh xông lênđến đ
Phía trước cái bóng chiếu dài của Chu Dậtnhìn rất nhàn nhã đi tới văn phòng. Tôi theo sau lạnh run rẩy, rồi phóng tới gầnanh ta hỏi:
“Thầy ơi~ thầy không lạnh hả?” Hừm! Saothầy đi nhanh như chớp vậy? Em đi theo sau lạnh sắp thành băng rồi đây.
Anh ta liếc tôi một cái thật sắc: “Em đuổitheo cũng kịp mà.”
Chết rồi! Tôi đi quá gấp, suýt chút để lộnguyên hình mình đang giả người què.
Tôi vội vàng cắn chặt răng nói: “Điềunày còn không phải vì em lo cho thầy bị lạnh sao? He he he…”
Chu Dật phẫn nộ cười cười, phớt lờ tôi.
Lúc đến nơi, văn phòng chỉ có thưa thớtvài người. Sau khi tiếng trống vang lên, tất cả đều vào lớp. Để lại tôi và ChuDật ngồi trong đó…
Anh ta đẩy ghế tôi lại sát ghế dựa củaanh ta, nói: “Ngồi đi, trên bàn có sách đấy.”
Tôi thiếu điều ngất xỉu, nhanh chóng xuatay: “Không đọc được không ạ?”
Anh ta lạnh lùng trừng mắt nhìn tôi: “Biếttrước sẽ như vậy mà.”
Hừ, đây là thái độ gì chứ? Tôi bĩu môixem thường: “Biết vậy sao còn hỏi?”
Hai chúng tôi nói chuyện không hợp nhau.Anh ta cũng chẳng buồn hỏi lại tôi, tập trung viết viết lách lách gì đó thoănthoắt trên giáo án. Tôi ngồi bên cạnh nhàm chán đến suýt ngủ gục. Vì vậy, tôimiễn cưỡng đặt hai chân lên ghế, cằm để trên đầu gối ngồi ngẩn người ra.
Trường tôi thường có một con mèo hoangchui qua cửa sổ chạy vào, trông nó kiêu ngạo và xinh đẹp giống như cái ngườiđang ngồi bên cạnh tôi đây.
Trước kia tôi cũng có nuôi một con mèotên Lượng Lượng, nó là một con mèo hoang màu đen. Lúc vừa nhặt được, nó chỉ nhỏbằng nắm tay của ba tôi và run rẩy thật đáng thương. Tôi năn nỉ mẹ thật lâu, bàmới miễn cưỡng đồng ý để tôi nuôi chú mèo đen ấy trong nhà. Lúc đầu nó rụt rènhư một cô gái với tâm hồn yếu đuối, không dám làm gì thiếu suy nghĩ. Mỗi ngàytôi đi học về cũng không làm bài tập ngay, mà việc đầu tiên tôi làm là cầm sợilen quấn thành con chuột giả chơi với nó hoặc lấy cốc sữa nóng hổ dụ dỗ nó.
Rốt cuộc tôi cũng thắng con mèo nhỏ ấy,cuối cùng nó cũng chịu chạy nhảy. Buổi tối đôi đồng tử của nó giãn ra sáng hơnmuôn vì sao trên trời, vì vậy tôi đã đặt tên nó là Lượng Lượng.
Khoảng nửa tháng sau Lượng Lượng đã hoàntoàn quen với cuộc sống mới, lá gan càng ngày càng lớn. Cho dù khu nhà mười tầngnó cũng có thể ưỡn ngực trèo lên không hề sợ hãi. Mẹ tôi nói tính nó giống tôi,hoạt bát lại tinh quái. Đồ chơi nó thích nhất là con chuột bằng lông chim, đồăn thích nhất là cá ngừ cali, người nó thích nhất là mẹ, thứ ghét nhất là conchó nhà bên cạnh, chuyện yêu thích nhất là ngủ ở trên tấm thảm trong phòngtôi...
Tôi vẫn luôn cho rằng Lượng Lượng sẽ lớnlên cùng tôi, sẽ ở bên tôi cả khi tôi vào đại học. Nhưng thực tế luôn ở lúc bạnsắp xếp mọi thứ một cách tốt nhất, bỗng từ đâu giáng xuống đầu một đòn cảnh báokhiến bạn chưa kịp đối mặt thì phải học cách chấp nhận kết quả như thế nào.
Nửa năm sau, mẹ tôi qua đời, tối hôm đóLượng Lượng cũng chẳng thấy. Lúc trước nó rất thích đến công viên cạnh nhà chơiđùa, nhưng chơi chán chê nó vẫn nhớ kĩ đường về nhà. Nhưng hôm ấy, trời đãkhuya mà nó vẫn biệt tăm, tìm thế nào cũng không ra. Nó cũng như mẹ, vĩnh viễnbiến mất khỏi cuộc đời tôi.
Chu Dật múa bút thành văn một hồi, độtnhiên quay lại nhìn tôi: “Đang than vãn cái gì? Chân đau sao?”
Ngơ ngẩn cũng chẳng có gì hay, tôi lạilà người không thể ngồi yên một chỗ. Vì vậy ra vẻ tội nghiệp cười cười nói vớiChu Dật: “Thầy Chu, thầy đừng bắt em ngồi yên một chỗ mà chẳng làm gì đượckhông?”
Chu Dật lắc đầu, vẻ mặt hiện rõ sự mệt mỏi:“Em thật là… vậy em muốn làm gì? Đừng mơ được trốn học đi chơi nhé.”
Tôi cười khổ chỉ chỉ vào chân mình: “Thầyơi, thầy cảm thấy em có thể chạy lung tung được sao?”
Anh ta vừa đồng tình vừa thương hại nhìntôi, rồi hỏi: “Tại sao chân em bị thương?”
Tôi hít một hơi, mang lời kịch buổi sánghọc thuộc lòng trong đầu sổ ra: “Không phải ngày hôm qua vì đi với thầy mà bịthương. Lúc em đi bệnh viện khám, nào biết trên đường có một công nhân đang sửaống nước, em chẳng may giẫm phải nên trật khớp. Sau khi đến bệnh viện phải chụpX-quang, rồi băng bột. Haiz, trời cao ghen ghét người hồng nhan thầy
Chu Dật im lặng chờ tôi nói xong, hai mắtnheo lại. Trong lòng tôi bỗng hoảng hốt, chẳng lẽ có lỗ hỗng nào sao?
Anh ta đăm chiêu nhìn cái chân bị băngbó thật dày của tôi, sau đó đứng dậy.
“Thầy định làm gì?” Tôi căng thẳng hỏi.
Anh ta lắc lắc cái ly trong tay: “Uốngnước~”
Anh ta đi đến bình nước nóng bên cạnhrót một ly, ngửa đầu ra uống từ từ từng hớp một.
Từ phía tôi nhìn lại, cái cổ tao nhã củangười nào đó đón ánh sáng ngoài cửa rọi vào trở nên trắng kinh người. Cái yết hầunhô cao, đường cong xương đòn trơn bóng mê người. Dáng người thon thả và nộitâm âm hiểm của người này chẳng có chút hòa hợp. Thượng đế tạo con người thậtthiếu công bằng.
Tay cầm chiếc ly còn dư một ít nước, anhta đi đến bên cạnh chậm rãi nhìn cái chân băng bó của tôi. Rồi một chút sơ ý,chiếc ly bằng nhựa rơi vuông góc trên đùi tôi…
Sơ ý con bà nó, anh ta chính là cố ý!Anh ta nghi ngờ tôi giả vờ bị què, nên cố ý đến thử xem mà!
Biết rõ anh ta cố tình, nhưng tôi bất đắcdĩ phải làm ra vẻ khổ sở, miệng kêu ối ối: “Đau quá thầy ơi, chân của em… sắp gẫy…”
“Haiz, Chu Đạm Đạm, thầy không có ý, đểthầy dìu em đứng lên xem sao.”
Tôi nghiến răng đứng lên: “Thầy… thầycòn trẻ tuổi mà dễ bị trúng gió như vậy, thì nên đi bệnh viện khám đi.”
Anh ta bất động tủm tỉm cười: “Chu Đạm Đạm,thầy thì lại cảm thấy tình hình của em không được tốt lắm. Chắc là nên đi bệnhviện kiểm tra thôi.”
Có mà điên, tôi có thể đi bệnh viện sao?Làm vậy coi như tiêu đời! Tên thầy bụng dạ xấu xa này đã hoài nghi, nên mới bàyra trò này để bẫy tôi.
Anh ta giả vờ sơ ý làm rơi chiếc ly lênchân tôi, nếu tôi không kêu la ối ối, thì nhất định anh ta sẽ hỏi: ‘Trò, khôngphải chân em bị thương hả? Sao lại không đau? Để thầy xem nào.’
Tôi chỉ muốn rên rỉ ối ối, chẳng ngờ kếtquả chính là… bị mang đến bệnh việnôi… tôi… tôi phải mau nghĩ cách từ chối anhta mới được.
“Thầy… thật ra em cũng không đau lắmđâu. Cái ly cũng chưa rơi trúng miệng vết thương.”
Anh ta nghiêm túc trầm tư một lúc, đôi mắtlấp lánh: “Ừ, cũng phải, nhưng thầy rất lo lắng. Thầy dắt em đến phòng y tế kiểmtra một chút xem sao nhé.”
* * *
Anh ta vừa phân trần vừa vươn tay vềphía tôi, trên môi nở một nụ cười thân thiện, nhìn thật dịu dàng và đẹp trai.Đôi mắt phượng tỏa ra mê lực hấp dẫn câu hồn, khiến người gặp người thích, xethấy xe dừng: “Đến đây, thầy giúp em.”
“Á?”
“Thầy làm chân em bị thương, không giúpthì sao em đi được?”
“Ơ…”
Tôi giơ tay phải ra đặt vào lòng bàn taytrái của anh ta. Thật bất ngờ, nó vô cùng ấm áp.
Cần gì chớ! Chu Đạm Đạm – Đản Đản – Đảnnhi, mày cần phải bình tĩnh, mày không thể bị mê mụ trong sắc đẹp như vậy. Sắcđẹp mặc dù rất ưa nhìn, nhưng nó có thể độc chết người.
Tôi lập tức bình ổn hơi thở, cố giữnghiêm nghị, chân ghì lại, hồi hộp để anh ta đưa đến phòng y tế. Cửa vừa mở, ruộtgan tôi muốn chạy lên cổ họng, suýt chút nữa phải cúi đầu ‘tự thú’.
Nhìn vào trong chẳng có một bóng người.
Chả có gì cũng dọa tôi đổ hết mồ hôi lạnh,chắc tên bác sĩ lại lén lút đi ra ngoài hút thuốc lá rồi.
Khi tôi mới nhập học năm đầu tiên, vẫncòn chưa bày ra đủ trò phá phách. Vì thế mỗi lần đến tiết thể dục mệt mỏi, đềuđược An Nhược và Lăng Linh kéo đến phòng y tế hóng mát. Cái tên bác sĩ thiếu đạođức của lương y kia luôn lén lút trốn ra ngoài hút thuốc bị ba chúng tôi bắt gặp,nên để chúng tôi ở lại trong đó đã thành thói quen.
Chu Dật dìu tôi ngồi trên giường, vôcùng đau xót nhìn cái chân ‘cường tráng’ của tôi: “Chu Đạm Đạm, nếu đau thì nóithầy, thầy đi tìm y sĩ cho em
Tôi xấu hổ cười cười: “Thầy đừng tựtrách, thật ra… thật ra cũng không có gì đâu ạ.”
Mẹ nó! Thật ra là tôi đang giả vờ, thầyđừng có bày ra cái vẻ mặt nghiệp chướng nặng nề như đưa đám thế kia, tôi chịukhông nổi đâu.
Anh ta liên tục khuyên tôi ngồi yên, rồimở cửa đi ra ngoài. Để tôi một mình bên trong mày mò nghĩ cách đối phó.
Thật ra cũng chẳng có việc gì to tát lắm,nếu không muốn thì có thể nói thẳng với Chu Dật là tôi đang giả bộ cũng được. Mặcdù rất có khả năng anh ta bị tôi chọc tức, sau đó ghi thù và cuối cùng là chờthời cơ trả thù tôi.
Thấy anh ta đột nhiên dịu dàng như vậylàm tôi thật sự không quen. Anh ta cảm thấy tội lỗi nặng nề, còn tôi lại cảm thấylương tâm bất an.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ miên man thìcửa bị đẩy ra. Chu Dật dấu một tay phía sau, mỉm cười bước vào.
Tôi hít sâu một hơi, chuẩn bị sự thật vớinh ta.
Anh ta đi tới, ngồi chồm hổm dưới chântôi, bình tĩnh đưa tay phía sau ra.
Bàn tay to của anh ta với những khớpxương rõ ràng… đang cầm một quả tạ trơn bóng màu đen.
Tôi tự hỏi thời gian ngắn như vậy, anhta tìm đâu ra quả tạ kia?
Anh ta… muốn làm gì?
“Chu Đạm Đạm, thầy nhìn thấy trong sáchcó nhắc tới một phương pháp điều trị, chân bó bột dùng quả tạ đập lên trên, lănđến khi chân mất đi tri giác mới dừng lại, hôm sau lập tức sẽ khỏi hẳn. Ngồiyên duỗi thẳng chân ra, thầy sẽ giúp em đập.”
Chu Dật cúi người, tôi từ trên nhìn xuốngrõ ràng thấy khóe môi anh ta đang cười trộm! Đừng tưởng thầy dùng mái tóc che lại,tôi sẽ không nhìn thấy.
Tôi giết! Tên biến thái chết tiệt này chắcchắn biết tôi giả chân đang bị thương! Cố ý mang tôi đến chỗ quỷ quái này, còndùng phương pháp đập vỡ trên trời gì đó để hù dọa tôi.
Tôi chậm phát triển tới 350 lần, mới cóthể khờ khạo cho rằng thằng nhãi này bị lương tâm cắt rứt, nên mới ngoan ngoãnphục vụ tôi như vậy.
Anh ta nghiêm túc giơ quả tạ nặng nề chếttiệt kia lên giữa không trung, sắp sửa nện xuống… Má ơi! Chân tôi vốn dĩ khôngbị thương cũng bị đập cho tàn phế. Đây là một thầy giáo đó nhé! Thầy giáo mànhư vậy ư? Tại sao tôi lại cảm thấy như xã hội đen thế kia? (^_^)
Tôi hoảng sợ đứng bật dậy, chạy một mạchra khỏi cửa. Vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn tên thầy giáo khủng bố ấy.
Một tay anh ta nâng quả tạ, một tay đútvào túi quần, khóe môi nhếch lên một nụ cười vụng trộm: “Chu Đạm Đạm, lần saugiả bệnh tim đi. Xem thầy trị em như thế nào nhé.”