Quá mức, quá mức rồi, lo lắng quá lo lắng,mọi người phân tích đúng sai mà xét xem để cho một đứa bé sáu tuổi bất mãn nhảytừ lớp mẫu giáo thẳng vọt lên lớp một là cái nguyên tắc gì chứ?
Vì thế tôi cảm thấy cực kì buồn rầu, vìthế buổi tối không thèm để ý đến phản kháng của Chu Lê Tích gội sạch đầu nó, chỉlà gội đầu mà thôi, nó làm gì phải hét thảm thiết như thế chứ, tôi thực sự làphục đứa trẻ này rồi.
Thật vất vả mới làm cho nó mặc áo quầnngồi lên giường, tôi cầm khăn mặt vừa lau đầu cho nó vừa hỏi nó: “Tây Tây à, mẹnói cho con biết lớp một cũng không chơi vui giống như con tưởng tượng đâu, conđi học không thể ăn kẹo, không thể bỏ học, không thể chơi đùa, còn có một núibài tập phải hoàn thành, con còn muốn đi không?”
Ừ, tôi là muốn cho nó biết khó mà lui.
Chu Lê Tích chậm chạp nhìn qua Chu Dậtđang quay bút nghiên cứu bản hợp đồng trong phòng khách, sau đó lại chậm chạpnhìn trở về, nghiêm túc nói: “Mẹ à, mẹ không nên có ý đồ làm cho con hồi tâmchuyển ý, còn nữa mẹ không nên gọi là Tây Tây, tên giống như con gái vậy, rất mấtmặt!”
Hả…
Tôi nổi giận.
“Con trai, đó là tên thân mật mẹ gọicon, những người khác mẹ còn không cho người ta gọi đấy chứ, ba con cũng khôngđược, biết không! Mẹ rõ ràng là nói cho con biết, nếu con không theo kịp tiến độhọc ở trường, mẹ cũng sẽ không quản con, ba con gần đây rất bận, càng không thểquản con.”
Chu Lê Tích lúc còn nhỏ đã là một đứa trẻgià dặn, dùng một loại ánh mắt vô cùng buồn bực nhìn tôi, hỏi: “Mẹ, con rốt cuộccó phải là con đẻ của mẹ không vậy? Ba nói chỉ cần con không hiểu có thể đến hỏiba, ba tất nhiên sẽ quản con. Trái lại mẹ thì, con nghe ba nói trước đây mẹkhông thích học, không thích lao động, còn thường xuyên nói dối giáo viên, là mộtđứa trẻ hư. Con nghĩ mẹ mặc kệ con trái lại là chuyện tốt đấy.”
Tôi nín thở, thiếu chút nữa tức chết:“Con con con… Chu Lê Tích con tất nhiên là do mẹ sinh ra! Không phải là ba conđâu đấy!”
Chu Lê Tích không hổ là con
Thằng quỷ nhỏ này cực kì biết nhìn sắc mặtngười khác, thấy tôi gần như nổi bão, nó vội vàng đổi thành vẻ mặt áy náy quantâm, ân cần hỏi han tôi: “Mẹ mẹ đừng nóng giận, không thì gương mặt xinh đẹpnày sẽ già đi nha. Con sẽ học đánh vần thật giỏi, gần đây ba có dạy con rồi,con cảm thấy học lớp lớn mẫu giáo rất nhàm chán, giáo viên nước ngoài nói nhữngchuyện trước đây đều có dạy cho con rồi, ba nói học lớp nhỏ hay lớp lớn cũng khôngkhác biệt lắm, không bằng để con lên lớp một luôn, mẹ không phải mẹ thường nóithiên tài tự tồn tại một mình, không giống người bình thường sao, lẽ nào mẹkhông nghĩ con có năng lực này sao?”
Đối mặt với con trai đang thao thao bấttuyệt tôi chìm vào suy nghĩ sâu xa.
Chính xác, tôi có nói, thiên tài đềuhành động độc lập, nhưng mà chuyện kia cứ như nó tự cho mình là Mozart ấy?
Tôi cũng không thể làm tổn thương lòng tựtrọng của Tây Tây, như vậy rất vô lương tâm.
Làm một người mẹ độc ác ở thời điểm đỉnhcao này, ừ là tôi, người mẹ độc ác cười tủm tỉm sờ đầu Tây Tây nói: “Tất nhiênlà không! Tây Tây con là người đặc biệt thông minh nhất! Trong lòng mẹ conchính là thiên tài nhỏ bé siêu cấp! Là áo bông tri kỉ của mẹ!”
Con trai Chu Lê Tích nghe tôi nói như thế,liền bò lên người tôi, ôm eo tôi cọ qua cọ lại, dễ thương nói: “Mẹ, mẹ là tốtnhất, Tây Tây yêu mẹ nhất, con có thể thương lượng với mẹ một việc không?”
Tôi vuốt tóc mềm trên đầu Lê Tích, rấtkhông chống lại được bộ dạng này của nó, vì vậy không chút do dự phê chuẩn:“Đương nhiên có thể rồi! Nói đi, con trai muốn cái gì nào?”
Tây Tây cười tủm tỉm ôm mặt tôi đề nghị:“Con muốn có em gái.”
Tay tôi run lên: “Hả?”
Thằng nhãi con Chu Lê Tích này rấtnghiêm chỉnh gật đầu: “Sau này con phải làm một người đàn ông chân chính, banói muốn làm một người đàn ông chân chính thì phải bảo vệ người sẽ mang thaicon của mình, con đã nghĩ rất lâu rồi, cảm thấy mẹ có thể sinh em gái cho con bảovệ, như vậy con chính là một người đàn ông chân chính rồi!”
Tôi có chút mệt mỏi: “Con à, con đây làđang ngụy biện đó.”
Không đợi Chu Lê Tích nói, Chu Dật ởphòngkhách kêu tên nó, nói là tìm được một cái mô hình máy bay mà con trai thích. Vừamới nói xong, hai mắt của Chu Lê Tích liền phát sáng nhanh chân chạy ra ngoài,sau đó ở phòng khách một tiết mục làm nũng hôn qua cọ lại.
Tôi đưa dép lê ra ngoài cho nó, cố ý caogiọng hỏi nó: “Tây Tây vậy con yêu mẹ nhiều hơn hay yêu ba nhiều hơn hả?”
Tốt lắm, vấn đề nan giải của thế kỉ nàyquả nhiên cũng gây khó khăn cho thiên tài bé nhỏ này.
Thiên tài bé nhỏ của nhà chúng tôi nhìnmặt tôi một lát rồi nhìn mặt ba một lát, cuối cùng làm một kẻ phản bội khônglương tâm, phản bội lại ba nó, nhào tới trong lòng tôi: “Con yêu mẹ nhiều hơn.”
Tôi đắc ý ôm lấy Chu Lê Tích khiêu khíchném về phía Chu Dật đang ngồi trên sô pha một ánh mắt quyến rũ.
Chu Dật mím môi khép lại bản ghi chép, từsô pha đứng lên, bàn tay to bế Lê Tích ra khỏi lòng tôi: “Nhanh đi làm bài tậpcuối tuần, ngày mai ba kiểm tra.”
“…Ba.” Đôi mắt Chu Lê Tích rưng rưng
“Chu Dật.” Tôi thì vẻ mặt bất đắc dĩ.
Chu Dật ‘hiền lành’ nhéo nhéo hai má ChuLê Tích: “Ngoan, nhanh đi, qua vài ngày nữa ba đem mô hình máy bay A380 về chocon.”
Vật có năng lực tràn ngập mê hoặc nàytrong nháy mắt đánh bại Chu Lê Tích, nhanh như chớp chạy đi.
Vì vậy, phòng khách im lặng.
Tôi lấy khăn mặt ném lên người Chu Dật,bất mãn đâm anh: “Anh, con người này sao lại keo kiệt như vậy, con cũng thích mẹnhiều hơn.”
Chu Dật hé miệng cười, kéo tôi lại gầnanh, nói: “Sao em lại ngốc thế, nếu như Lê Tích bị em lây nhiễm thì làm thế nàobây giờ, vẫn là giống anh thì tốt hơn.”
“Í~~” Anh nhướng mi búng vào trán tôi:“Em bao nhiêu tuổi rồi, còn giống như một đứa bé.”
Tôi liếc một mắt bất mãn, cố ý lắc đầunói: “Dù sao thì cũng trẻ hơn anh.” Nói xong lại cảm thấy lương tâm bất an, vìvậy không thể làm gì khác hơn ôm anh, học theo bTây Tây cọ cọ hai cái.
Tây Tây cũng không ít lần làm khổ Chu Dật,mới sinh ra được mấy tháng nó đã phát sốt rất cao mấy lần, Chu Dật hầu như cả đêmkhông thể ngủ yên ổn, nửa đêm thức dậy đo nhiệt độ cơ thể nó, ban ngày thì tìmcách chọc cho nó vui vẻ, tự mình cho nó uống thuốc… Dù sao thì cũng làm cho ngườimẹ như tôi khá xấu hổ.
Mấy năm nay Chu Lê Tích hay uống vắcxin, cuối cùng cũng lớn lên khỏe mạnh, Chu Dật quả không hổ là đã từng là mộtthầy giáo gà mờ, dạy bảo con từng chút một, không chỉ có không giống như ngườikhác cưng chiều nó, trái lại yêu cầu đối với nó đặc biệt nghiêm ngặt.
Anh sẽ không tùy tiện mua đồ này nọ chonó, nếu như là bản thân Tây Tây nói ra là muốn, anh sẽ định ra một chỉ tiêu muốnTây Tây hoàn thành, nếu như không làm được thì sẽ không có.
Mỗi lần thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mongchờ lại cực kì nhẹ dạ của Tây Tây, có một lần tôi nói với Chu Dật về vấn đềnày, anh cười hiểu biết, nghiêm túc nói: “Không thể bởi vì gia đình có điều kiệnkhiến cho con sinh ra tâm lí muốn cái gì là dễ dàng có được, nếu như đó là mộtthứ mà chính con khổ cực nỗ lực đạt được, sẽ làm cho con thêm quý trọng. Anhlàm như vậy quan trọng là muốn làm cho Lê Tích từ nhỏ đã ý thức được thiên hạkhông có bữa cơm trưa nào là miễn phí, đồng thời biết quý trọng những thứ trướcmắt.”
Được rồi, tôi phải thừa nhận sự sùng báicủa tôi đối với Chu Dật lại bay lên một tầng nữa.
Buổi tối Chu Dật ôm tôi, thay tôi che lạicẩn thận chăn phía sau lưng, nhẹ giọng nói: “Đạm Đạm, cuối tuần sau anh phải điNew Zealand một chuyến, một tuần sau mới về, em và Lê Tích có muốn qua bên bahay không, anh sợ hai người ở nhà không an toàn.”
Tôi kinh ngạc nhíu mày: “Không cần,trong nhà còn có nhiều việc phải làm. Nhưng mà nhất định phải cuối tuần sausao? Anh không đưa Tây Tây đến trường sao, lại là ngày đầu tiên con vào tiểu học.Em sợ con sẽ thất vọng.”
Chu Dật ôm chặt tôi, thoải mái nói: “Anhđã nói qua với con rồi, con nói nó muốn làm một người đàn ông chân chính, hi vọnganh đừng đi. Em muốn cái gì, trong tủ lạnh sữa nguyên lòng trắng trứng em uốngđó có phải sắp hết hay không? Lần này anh sẽ mua thêm về cho em.”
Tôi có chút rầu rĩ không vui không dậy nổihứng thú: “Sao cũng được. Anh sớm trở về một chút, cuối tuần này em cũng khôngcó chương trình quốc gia đại sự gì, sẽ rất buồn chá
Chu Dật buồn bã cười một tiếng, nâng đầutôi đang chôn trong lòng anh lên, không để ý gì nữa bá đạo hôn, đôi môi nóng bỏnghôn một đường xuống phía dưới, giọng nói khàn khàn của anh vang bên tai tôi: “ĐạmĐạm, anh còn muốn một đứa con gái nữa.”
Phiên ngoại
Đi du học
Năm thứ hai Chu Dật ở nước Anh, có hàngxóm là một cô gái người Đài loan tên Liz, phát âm của cô ấy không tốt, khôngkhá trong việc xã giao, lá gan cũng rất nhỏ, cho nên thường xuyên bị dân bản xứbắt nạt, cũng không dám phản kháng, một mình trốn ở hành lang mà khóc.
Chu Dật xuất phát từ sự thông cảm, có thểgiúp người cùng quê liền hết sức giúp đỡ, trước lạ sau quen, Liz cũng dần dần bắtđầu tín nhiệm Chu Dật, lại phát hiện Chu Dật sống lẻ loi một mình, ba bữa ăn uốngthất thường, mỗi lần nấu cơm thường nấu nhiều hơn một phần, sau đó chủ độngmang sang cho Chu Dật ở cạnh nhà, coi như là trả thù lao việc anh giúp cô.
Tuy rằng Liz có tính nhát gan bẩm sinh,nhưng thành tích lại vô cùng ưu tú, đồng thời còn có thể làm đủ các món ăn địaphương, thường chia sẻ với Chu Dật.
Ở trong mắt người Trung Quốc, Liz ngoanngoãn vâng lời như vậy, thành tích nổi trội, trên phòng khách, dưới phòng bếp,là một cô gái dịu dàng săn sóc, hoàn toàn chính là kiểu mẫu bà xã hoàn mĩ.
Có một lần Chu Dật ngồi ở ghế dài ngoàinhà trọ hút thuốc, đúng lúc Liz tan học về, chào hỏi nhân viên quản lý, vị quảnlý kia cũng cực kỳ tự nhiên hỏi một câu: “Where is your boyfriend?”
Viên quản lý ngạc nhiên nhún nhún vai tỏý xin lỗi.
Nhưng Liz hình như là lấy được lòng tintừ viên quản lý, đối với Chu Dật cũng càng ngày càng để ý, cho đến có một ngàycô một mình ngăn Chu Dật lại, cố lấy dũng khí thổ lộ, Chu Dật mới đề phòng.
Anh nói: “Tôi không thích cô.”
Vốn tưởng rằng Liz sẽ cảm thấy xấu hổ bỏđi, thế nhưng cô lại kiên định nhìn anh: “Em biết, em vô tình nhìn thấy ảnh chụptrong máy tính của anh, cô gái kia thực đáng yêu, nhưng mà, hai người đã chiatay không phải sao?”
Chu Dật sắc bén trừng mắt: “Cô còn biếtcái gì?”
Liz sợ hãi giải thích: “Em cái gì cũngkhông biết, chỉ là trực giác của phụ nữ chúng em rất chuẩn.”
Chu Dật không nói một câu.
Nhưng tự nhiên Liz lại có dũng khí lạthường, cô tiếp tục nói: “Có lẽ khi anh về nước, cô ấy đã quên anh rồi, hoặc làbên cạnh cô ấy đã có người thay thế anh. Hai người đã chia tay, chứng tỏ tronglúc đó chắc chắn giữa hai người đã tồn tại vấn đề nên không thể ở cùng một chỗ,có lẽ hai người không hề thích hợp, nếu anh không thể tiếp nhận cô gái khác, vậycả đời này anh cũng không thể biết được mình rốt cuộc thích hợp với cô gái nhưthế nào. Nếu em thích anh, tại sao anh không cùng em thử xem chứ? “
Chu Dật không ngờ rằng Liz sẽ nói ra nhữnglời này, anh một lần nữa đánh giá lại cô gái trước mặt này.
Anh không nói gì, giống như đã chấp nhậnyêu cầu của Liz.
Lúc đó, Liz mừng rỡ như điên, lựa ý hùatheo bảng giờ giấc của Chu Dật, bỏ qua bài chuyên ngành của mình, giống như đemChu Dật trở thành trung tâm của bản thân, xoay quanh anh. Trừ lần đó ra, Lizcũng có thể được xem là một bạn gái tri kỷ, rời giường sớm làm bữa sáng cho ChuDật, buổi trưa Chu Dật không trở về nhà trọ ăn cơm, Liz sẽ chạy đến siêu thịTrung Quốc mua nguyên liệu, sau đó buổi tối sẽ nấu canh cho Chu Dật uống. Côkhông làm phiền Chu Dật hướng dẫn học tập, Chu Dật có việc ra ngoài, cô cũng rấthiểu chuyện không quấy rối, cũng không chất vấn ác liệt.
Có một lần Chu Dật cho rằng mình đã trởthành thái thượng hoàng rồi.
Một tuần sau, Chu Dật đưa ra lời chiatay.
“Vì sao?”
Chu Dật gẩy tàn thuốc, cười nhạt nói:“Tuần vừa qua rất cám ơn sự chăm sóc của cô, tôi nghĩ tôi đã biết mình rốt cuộcthích loại hình cô gái nào rồi.”
Liz thất vọng, hỏi: “Là cô gái trong máytính kia? Anh cô ấy ở điểm nào?”
“Cô ấy tên là Chu Đạm Đạm, từng là họcsinh của tôi. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, cô ấy nghịch ngợm, tùy hứng, bướng bỉnh,cố chấp, thông minh hết lần này đến lần khác. Nhưng lại rất nhiệt tình, hoạtbát, chân thành, ừ…” Trước mắt Chu Dật hiện ra dáng vẻ nhăn mặt của Chu Đạm Đạm,trên mặt không tự giác tràn ra ý cười: “Lúc bướng bỉnh rất đáng yêu, làm nũng lạiđặc biệt chết người. Mặt khác, nếu như làm cho cô ấy phát cáu, tính tình lại cựckỳ ghê.”