Thầy Ơi, Em Ghét Thầy

Chương 4



Tôi thở càng ngày càng gấp, thân thể mềmmại không xương leo lên trên người anh, nhắm mắt lại.

Đôi môi hơi mỏng của anh ngậm cánh môitôi, ngu muội khẽ nói thầm với tôi: “Xin lỗi.”

Tôi nhất thời không nghe rõ ý tứ củaanh, vì vậy mở mắt ra nhìn anh.

Chu Dật cúi người xuống, hai tay chốngtrên sô pha, từ trên cao nhìn xuống ôm sát tôi vào trong ngực, nước mưa theo sợitóc của anh rơi trên xương quai xanh gợi cảm của anh, dọc theo làn da nhẵn bóngtiến vào trong quần áo.

Trong nháy mắt tôi miệng khô lưỡi khô, đầulưỡi liếm liếm.

Ánh mắt nhìn về phía trước, chống lạiđôi mắt sâu xa tối tăm của anh, tim thình thịch đạp loạn, hơi đứng thẳng lên đểchủ động ôm lấy anh, đến gần môi anh.

Anh cũng không đẩy ra, ngược lại cànglàm cho nụ hôn này sâu thêm, khẽ cắn cánh môi của tôi, cái lưỡi linh hoạt dườngnhư có sinh mệnh, triền miên đến cực điểm, tôi cảm giác cả người nóng hổi giốngnhư bị nướng trên lửa, nhưng lại nhịn không được mà nhiệt tình đáp lại anh. Đôimôi anh nóng như lửa, hôn dọc theo cổ của tôi dần xuống một tấc, dường như cònkìm nén ham muốn của chính mình.

Da thịt bị môi anh hôn qua đều trở nên đặcbiệt mẫn cảm, tôi không kiểm soát được đong đưa ở trên sô pha: “Thầy ơi, rất ngứađó…”

Anh dừng lại, đưa hai con mắt tràn đầy dụcvọng lên, cười xấu xa hỏi tôi: “Ngứa ở đâu?”

Tôi co người lại: “Cái cổ…”

Anh đột nhiên đè lên, vừa điên cuồng hôntôi, một tay nhẹ nhàng xoa cổ tôi, ngón cái lướt qua mỗi một tấc da thịt củatôi khiến tôi phải cắn môi không cho chính mình kêu lên, ngón tay của anh rấtthon dài, mỗi một ngón đều giống như đang đánh từng nhịp đàn trên da thịt củatôi, khiến cho tôi rất mất tự nhiên.

Tôi bị anh ôm vào trong ngực không thể cửđộng, chỉ có thể dùng hai tay vòng quanh cổ anh bất đắc dĩ kháng nghị, bàn tayto kia của anh ôm sau lưng tôi vuốt ve, bàn tay to mềm mại rắn chắc tiến vàotrong bộ áo quần ẩm ướt của tôi, tôi không thể thốt ra thành tiếng, lại thêm vôlực đáp lại, yếu ớt bám vào hai vai anh thở dố

“Nóng sao?” Anh đột nhiên hỏi một câu ởbên tai tôi.

Tôi dùng sức gật đầu: “Nóng chết mất, thầy,thầy mở điều hoà được không?”

Anh tăng thêm sức lực ôm chặt tôi:“Không mở, nhìn em đầu đầy mồ hôi này!” Anh dành ra một tay lau những giọt mồhôi trên trán cho tôi.

Tôi không được tự nhiên thoát ra khỏilòng anh, ấp a ấp úng nói: “Trên người chúng ta đều là nước, rất khó chịu, nếukhông thì anh… Á…”

Trong mắt anh tràn đầy ý cười thoả mãn,cố ý đưa mặt tới gần miệng tôi: “Nếu không thì cái gì?”

“Có muốn hay không…” Vốn là một câutrong sáng vô tư nhưng trong ánh mắt đen tối của anh hình như trở nên vô cùng bấtchính, tôi thiếu chút nữa cắn phải lưỡi của mình, anh lại truy hỏi một lần nữa,tôi mới ngượng ngịu bẻ ngón tay, tránh né ánh mắt nói: “Nếu không thì… anh cởi...á, áo quần ra…?”

Anh lộ ra ánh mắt hơi khác, ôm tôi cườikhẽ một hồi lâu, tôi thẹn quá hoá giận đẩy đẩy anh: “Không cởi thì thôi, quênđi. Thả em ra!”

Chu Dật lúc này mới thu lại sắc mặt cườicười, vỗ vỗ gương mặt của tôi: “Em nằm sấp trên người anh giống như một quả cầulửa, nhanh đi tắm rửa đi.”

“Tắm… rửa?” Ý nghĩ không tốt của tôi baytới cảnh giới bất lương.

Anh thay tôi chỉnh lại nhiều nếp nhăn quầnáo trên cơ thể, gật đầu: “Ừ, tắm rửa rồi ngủ, để tránh cho em bị cảm.”



Hoá ra là tắm rửa xong rồi ngủ…

Tôi nặng đầu đứng dậy từ trên người anh,nhẹ nhàng bay tới WC, nhìn bộ mặt đỏ tới mang tai, quần áo lôi thôi của mình ởtrong gương mà xấu hổ đỏ mặt, đột nhiên nhớ tới mình còn không cầm quần áo đểthay, vì vậy lo lắng mở cửa, phát hiện Chu Dật đã cầm áo quần sạch đứng ở cửa.

Tôi đoạt lấy áo quần trên tay anh, đóngcửa lại, hai gò má nóng đến mức có thể nướng được khoai.

Nghĩ đến hành động nhiệt liệt trên sôpha vừa nãy, tôi lại co rúm lần nữa, vòm ngực rắn chắcChu Dật dưới chiếc áo sơmi trong suốt như ẩn như hiện, dựa vào trên người anh còn có thể nghe thấy tiếngtim đập mạnh mẽ, khiến cho tôi miệng khô lưỡi khô, ý nghĩ không nói cũng đen tối,mặc anh sắp đặt.

Tôi vội vã tắm rửa sạch sẽ, cầm khăn vừalau tóc vừa đi ra ngoài, Chu Dật đã một thân nhẹ nhàng khoan khoái ngồi trên sôpha.

Anh mặc một bộ áo ngủ cotton ca rô màuxanh da trời, cầm dao gọt vỏ cam, thấy tôi đi ra, nhíu mày ý bảo tôi đi qua đâyngồi.

Bên ngoài mưa vẫn rơi, nhưng mà nhỏ hơnrất nhiều, vì vậy ánh trăng mờ mịt dưới màn mưa vẫn nhìn thấy được lờ mờ, tôi tắmrửa xong cũng cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều, ngồi bên cạnh Chu Dật chămchú nhìn anh gọt vỏ cam, sau đó buồn chán cầm điều khiển từ xa ấn tới ấn luicũng không tìm được chương trình nào coi được.

Chu Dật liếc mắt ngắm tôi, khoé miệng nhếchlên: “Muốn xem cái gì?”

Tôi mệt mỏi ngã vào sô pha: “Cái gì cũngkhông muốn xem.”

Anh đưa qua một nửa quả cam, tôi hời hợtliếc mắt, sau đó yếu ớt nói: “Chia làm từng múi cho ai gia, không thì ăn khônghết.”

Anh hí mắt, bàn tay to nhéo nhéo mũitôi, tức giận: “Em không ăn thì anh ăn hết đó.”

Tôi vừa nghe, vội vàng đứng dậy nhận quảcam: “Đừng đừng đừng, em ăn em ăn.”

Anh đắc ý ăn từng múi, sau đó dùng khăngiấy lau miệng.

Tôi cẩn thận từng li từng tí lột mấy sợisơ màu trắng trên quả cam, Chu Dật ở bên cạnh đọc báo, tôi di chuyển đến gầnanh, cười giống như là một con mèo ăn trộm được thịt, hỏi anh: “Thầy, thầy cònnói thầy không thích em!?”

Anh nghe xong không hề phản ứng, ánh mắtcố định trên tờ báo vẫn không nhúc nhích, hình như căn bản không nghe được.

Tôi nóng nảy, đẩy đẩy cánh tay anh: “Nènè, hỏi anh nói đấy.”

Anh liếc mắt coi thường tôi, giọng điệukia giống như là một quý ông: “Chu Đạm Đạm, anh có nói qua là anh không thíchem sao?”

“Anh!” Tôi ngừng thở, cái này hết sức n

Tôi lại suy nghĩ lại, “Khà khà khà khà.”Cười rộ lên, cười đến mức được gọi là một nụ cười nham hiểm, ghé vào trên lưnganh hỏi anh: “Bản mo-rát, anh thừa nhận đi, anh mau mau thừa nhận việc kia choem, anh lúc nào thì coi trọng Chu Đạm Đạm mỹ lệ vô song thiên hạ đệ nhất thế?”

Anh vươn tay phải vỗ lưng tôi, tóm tôi từtrên người anh xuống, lạnh lẽo hung ác gõ trán tôi: “Mỹ lệ vô song, thiên hạ đệnhất?”

Tôi nháy mắt khiêu khích: “Đúng vậy, anhmau thú nhận đi, lúc nào?”

Anh lộ vẻ mặt nghiêm túc, chăm chú tự hỏimột lát rồi buồn bã lắc đầu: “Thực sự không biết, nhưng mà anh hình như cũngchưa nói anh thích em mà?”

“Cái gì!!! Chu Dật, anh, cái tên biếnthái này, anh đùa giỡn với em hả, anh…” Tôi nắm vai anh lắc qua lắc lại.

“Được rồi, được rồi, đừng lắc nữa.” Anhbất đắc dĩ ôm tôi vào lòng, không cho tôi nhúc nhích.

Tôi ngửi thấy mùi thơm của sữa tắm trênngười anh, bĩu môi giả bộ vô tội: “Thầy này, thầy bảo học sinh của thầy có tìnhcảm thế này thì làm sao chịu nổi.”

Anh buồn cười nhéo nhéo cằm tôi, khôngbiết từ đâu mang ra máy chụp ảnh kỹ thuật số, giống cái của tôi như đúc, tôicòn chưa kịp né tránh, hướng tôi bấm flash tách tách.

Tôi tạo dáng trợn mắt há mồm dữ tợn, mộtlát sau một tấm ảnh hình chữ nhật xuất hiện trên tay, quả thực là vô cùng thêthảm. Chu Dật cầm ảnh chỉ lén cười sung sướng, tôi nhìn bức ảnh xấu đến thươngtâm kia, cố gắng nhịn việc cho Chu Dật ăn đấm, nhảy lên ghế sô pha chém giết tấmảnh trong tay anh.

Anh cố ý đem ảnh chụp lên cao không chotôi cướp được, tôi đứng trên sô pha nửa ngày cũng tịch thu được, liền dấy lên bấtmãn ngồi xuống lườm anh: “Anh mua cái này lúc nào vậy?”

Anh nhìn tôi từ bỏ ý đồ cướp giật, bỏ tấmảnh vào trong túi áo ngủ, nói: “Lúc mua giúp em, anh thấy thú vị nên mua thêm mộtcái.”

“Nham hiểm, gian xảo!”

Anh cười híp mắt, sờ sờ đầu tôi: “Khôngcòn sớm nữa, ngủ đi.”

Tôi ngã vào trên người anh chơi x“Khôngngủ có được không? Em tỉnh rượu, ngủ không được.”

Hai tay anh nhẫn tâm kéo hai má tôi, vôtình nói: “Em không ngủ nhưng anh muốn ngủ, em ở trên sô pha chơi một mình đi.”

Tôi nằm ôm cổ anh: “Không được, không được.Không cho anh ngủ.”

Anh giả vờ lạnh nhạt: “Em học sinh nàysao lại không quan tâm thầy giáo như thế chứ!”

Tôi cũng lạnh lùng nhìn anh: “Anh thầygiáo này sao lại không yêu thương học sinh như thế chứ!”

Anh xì một tiếng bật cười, ôm ngang ngườitôi lên giữa không trung: “Không ngủ đúng không? Vậy em và anh cùng đi giặt áoquần bẩn, được không?”

“Không được!”

“Không giặt quần áo thì ngủ, cho em tựchọn!”

“Em chọn C!”

“Đã quên nói với em, C là viết bài làmvăn cho anh.”

“A A a a, em muốn đi ngủ.”

Gian kế được thực hiện, Chu Dật ôm tôi đặttrên giường ngủ của phòng dành cho khách, thay tôi đắp chăn, tắt đèn.

Tôi thật sự không ngủ được, mở to hai mắttrong bóng tối nhớ lại những màn vừa xảy ra, vui vẻ cười ra tiếng. Bình thườngChu Dật khiến cho người ta cảm thấy chín chắn bình tĩnh, nhưng ở trước mặt tôilại giống như một đứa trẻ to xác, không có uy nghiêm của thầy giáo chút nào cả.

Ngoài cửa sổ vốn là một mảng yên tĩnh, lạikhông biết ở tầng lầu nào đột nhiên phát ra tiếng đàn piano, có lẽ là một đứabé đang luyện tập, nghe được tiếng đàn non nớt, lại ở trong màn đêm yên tĩnhnày, có lẽ một số người sẽ nghĩ là tiếng piano nửa đêm làm phiền giấc ngủ của họ,nhưng tôi nghe thấy lại vô cùng cảm động, những nốt nhạc đơn thuần lướt nhảytrên phím đàn, tựa như những ngón tay thon dài của Chu Dật…

A… Tôi che chăn nhớ tới nhiệt tình củaanh, có chút thẹn thùng.

Tiếng đàn dưới lầu vẫn không ngừng, dầndần trở nên du dương êm tai, tôi càng nghe tâm tình càng tốt, lại càng ngủkhông được, vừa nghe tiếng đàn vừa nghĩ tới Chu Dật đã ngủ chưa, có phải cũnggiống như tôi thưởng thức tiếng đàn nửa đêm hay không?

Nghĩ vậy tôi liền nhịn không được kíchthích, xoay người đứng dậy rời giường, chèn mũi chân mở cửa phòng, rón ra rónrén đi tới cửa phòng Chu Dật, tai dán trên cửa muốn nghe động tĩnh bên trong.

Nhưng đợi một hồi lâu cũng không nghe đượccái gì, cũng không biết người này đã ngủ chưa, tôi thất vọng quay đầu, vừa mớiquay qua đã thấy Chu Dật cười gian như một con quỷ đứng ở sau lưng tôi, tôi sợđến mức thụt lui đâm vào cửa phòng.

“Muốn nghe lén cái gì hả?” Chu Dật phỏngđoán, rõ ràng là giả bộ hồ đồ hỏi tôi.

Tôi lắc đầu khing thường: “Không có gì,chỉ là xem thầy đã ngủ chưa.”

Anh “Hứ” một tiếng đầy ý nghĩa.

Tôi không cam lòng, đi theo sau anh giốngnhư một cái đuôi: “Thầy, thầy muốn ngủ ạ?”

Anh quay đầu nhìn tôi: “Đúng vậy, saonào, tự mình không ngủ được à?”

“Vâng.”

Anh trầm mặc chốc lát: “Anh đi pha sữacho em nhé.”

“Không muốn uống. Thầy, thầy giúp emđi!” Tôi đi ra trước ôm lấy Chu Dật, đầu càng không ngừng mè nheo ở trong ngựcanh.

“Đừng náo loạn Đạm Đạm.” Anh vuốt tóctôi, muốn kéo tôi ra.

Tôi có chết cũng vòng ôm anh khôngbuông: “Em không, em không.”

Anh bị tôi ôm đến mức không động đậy được,không biết nên khóc hay nên cười nói: “Chu Đạm Đạm, anh trước đây cũng khôngphát hiện ra em lại xấu xa như thế đấy.”

Tôi ngẩng đầu cười với anh: “Bây giờphát hiện vẫn không tính là quá trễ.”

Anh bất đắc dĩ ôm lấy tôi.

Đột nhiên tay anh dừng lại, nhăn mitrách cứ: “Sao lại không đi dép, nhanh lên giường che lại, đừng để bị cảm.”

“Tuân mệnh!”

Tôi dương dương tự đắc tiến vào trongchăn của anh, chủ động đắp chăn, lộ ra hai con mắt cười hì hì nhìn anh.

Anh mở ra bên kia chui vào ngủ, trongchăn ấm áp lấp đầy hơi thở của anh, Chu Dật ôm chặt tôi vào trong ngực, sờ sờhai tay tôi: “May mà không bị lạnh.”

Tôi nghiêng đầu, thừa dịp anh không chúý, chụt một cái lên gương mặt sạch sẽ của anh.

Miệng Chu Dật tràn đầy ý cười, không nóichuyện, vẫn nhìn tôi không chớp mắt, ngón tay liên tục vuốt ve qua lại trên mặttôi, gương mặt hơi lạnh của tôi cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay anh, nóng bỏngthiêu cháy.

“Làm sao vậy?” Tôi thấy anh không nói lờinào, liền hỏi.

Ở phía ngược sáng, hai tròng mắt anh cóít sương mù, tay trái xuyên qua tóc tôi, giữ gáy tôi kéo về phía anh, đôi môinóng bỏng của anh ngang ngược hôn lên.

Tế bào toàn thân tôi chưa từng nhảy lênnhư vậy, vô thức thả lỏng, cả người khoan khoái.

Tôi nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn kích thíchnhiệt liệt của anh, trong khi hôn tôi, một bàn tay to vuốt ve bên hông tôi, vôtình vén áo ngủ rộng thùng thình của tôi.

Trong nháy mắt, lòng bàn tay nóng hổi củaanh chạm vào da thịt bên hông tôi, một dòng nước ấm nói không nên lời nảy lêntrong lòng.

Không chỉ có cảm xúc của đầu lưỡi làmtôi ý loạn tình mê, mà da trên người cũng trở nên càng lúc càng nóng, áo ngủ củatôi bị anh vén lên hơn một nửa, mảng lớn da thịt trần trụi lộ ra bên ngoài.

Hai tay tôi không có chỗ để, đặt trên ngựcanh, như có như không vuốt nút thắt áo ngủ của anh, lúc anh cởi nút áo thứ ba củatôi ra, tôi cuối cùng cũng không chịu được cởi áo ngủ của anh.

Anh hơi chấn động, ôm tôi chặt hơn, giốngnhư muốn nhập vào trong thân thể anh, đôi môi nóng hầm hập càng hôn càng xuốngdưới, dọc theo cổ hôn tới xương quai xanh, mà áo ngủ của tôi đã bị anh lột sạchtừ lâu, anh giống như một dòng nước mùa xuân vuốt ve xuống dưới, hoà tan tronglòng anh.

Đột nhiên anh nghiêng người, tôi bỗng chốcmất trọng tâm, đặt anh dưới thân.

Tôi nằm bò trong ngực anh, lẳng lặngnhìn anh, trong phòng ngủ chỉ nghe thấy tiếng hít thở ồ ồ của hai chúng tôi, tiếngđàn dương cầm kia không biết đã ngừng từ bao giờ.

Anh nâng tay đẩy ra mái tóc rũ xuống củatôi, kéo cái chăn bên cạnh phủ lên chúng tôi.

Khuôn mặt của anh cách tôi chỉ có một tấc,chúng tôi đều có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, hơi nóng từ mặt vẫn lantràn trên người, nửa người trên của tôi gần như trần trụi bị anh ôm vào trongngực, mặc dù cả người khô nóng, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Chu Dật thở phì phò ở trên người tôi, vuốtmặt tôi, cố nén dục vọng: “Ngủ đi, Đạm Đạm.”

Tôi nhìn đôi mắt đen như mực như nướcsơn của anh, mở miệng, thốt ra những lời đến chính tôi cũng không tưởng tượngđược: “Làm xong việc rồi ngủ tiếp.”

Chu Dật ở phía dưới, ánh mắt nhất thờiđen đi vài phần, hơi thở càng thêm nặng nề, giọng nói khàn khàn rối bời: “Xuốngđi nào, Đạm Đạm, bây giờ còn chưa được.”

Tôi ôm cổ anh, vùi đầu ở cần cổ anh, cảmgiác được nhiệt độ cơ thể nóng đến kinh người của anh, khẽ kháng nghị: “Em đãmười tám tuổi rồi.”

Phá bỏ tuyến phòng thủ

Chu Dật gần như là nén hơi thở hỗn loạn,lộn xộn, dùng sức hôn tôi, mở miệng tôi, quấn lấy đầu lưỡi của tôi mút vào thậtsâu, mỗi một dây thần kinh của tôi đều bị nụ hôn của anh kích động, nhịp tim kịchliệt tăng nhanh.

“Nè.” Giọng nói khàn khàn của anh đầythan vãn: “Chu Đạm Đạm, em sẽ hối hận.”

Tôi kiên định lắc đầu: “Em sẽ không, emchưa bao giờ hối hận bất cứ chuyện gì mà em đã làm.”

Không biết là do sự kiên định của tôilàm Chu Dật dao động hay là cuối cùng anh cũng dẹp xong phòng tuyến, anh nhiệtliệt mà thâm tình hôn tôi, xoay người đè tôi xuống.

Giữa lúc cá nước thân mật tiếp xúc riêngtư tôi đột nhiên cảm nhận đượcChu Dật nóng bỏng và bành trướng, đã từng học quasinh lí, tôi tỉnh tỉnh mê mê biết rằng đây là phản ứng bình thường của đàn ông.

Tôi bị sốc mà cứng đờ trong lòng anhkhông nhúc nhích, trong cái chăn chật hẹp, quần áo đã cởi hết, tôi run run lo sợmuốn giật ra, không ngờ bị Chu Dật chặn ngang bắt lấy, anh liếm liếm đôi môikhô ráo, đặt tay của tôi lên ngực anh, âm thanh phát ra dục vọng nồng đậm: “ChuĐạm Đạm.”

Tôi dán mình tới: “Thầy, thật ra muốnnhìn trộm cơ bụng của thầy từ lâu rồi!”

Anh hình như nghẹn giọng, kéo tôi quahung hăng hôn xuống.

Tôi thở phì phò tiến vào trong chăn, tayđặt trên ngực anh chậm rãi dời xuống, lần mò tới phần bụng dưới rắn chắc củaanh, nhịn không được bật cười.

Chu Dật nằm ngửa trên giường ôm vai tôi:“Cười cái gì?”

Tôi nhô đầu ra từ trong chăn: “Bình thườngthấy thầy mảnh khảnh, gầy teo, không nghĩ đến thầy cũng rất có cơ bắp.”

Chu Dật nghe xong rên hừ một tiếng, ngóntay vuốt ve mặt tôi.

Tôi nhoài người gối lên ngực anh, tay sờloạn khắp nơi, không nghĩ qua là mò tới phần dưới bụng dưới.

Đầu ngón tay chạm vào một thứ nóng bỏng,giống như một cột buồm nhỏ… Đang phun lửa.

Tôi nhanh chóng rụt tay lại, đón nhận vẻmặt vừa thống khổ vừa trêu chọc của Chu Dật: “Đừng sờ lung tung!”

Tôi nuốt nuốt nước miếng, giọng nói runrun: “Ai sợ, em càng muốn sờ.” Nói là làm, lùi về, tay duỗi ra cẩn thận từng litừng tí đến chỗ sâu trong, thử sờ sờ, thậm chí còn nóng hơn lúc này, hình nhưcòn lớn hơn?

Tôi hồi hộp nhìn mắt Chu Dật, anh nhănmày, trán lấm tấm mồ hôi, tôi tưởng là cầm đau anh, lập tức thả bớt sức lực xoanhẹ cho anh, vừa xoa vừa nóng ruột hỏi: “Còn đau không?”

“Em…” Chu Dật lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười,thở mạnh một hơi, kéo tôi từ trong chăn ra đặt dưới thân, những nụ hôn thật sâuhạ xuống ngắt quãng, trên trán, trên môi, dọc theo cổ một mạch hôn đến xươngquai xanh.

Đầu ngón tay ở trước ngực tôi xoa nhẹ, mộtsự khô nóng khó hiểu từ phần bụng dưới truyền đến, tôi không kịp che miệng lại,liền kêu lên.

Một tay anh xoa hạt mẫn cảm kia, tay kiathì bất tri bất giác trượt tới bên trong đùi tôi, bất cứ nơi nào chạm đến đềunhư châm lửa, toàn thân tôi mềm yếu không còn khí lực, hạ thân vọt tới khát vọngvô tận, cầu xin anh xoa yêu càng nhiều.

Chu Dật cúi đầu, dịu dàng ngậm hạt trướcngực tôi, khẽ cắn mút hút, tôi không kiểm soát được vặn vẹo nâng lên, hơi thở mềmmại xen lẫn hơi thở hổn hển.

Tôi vòng ôm cổ Chu Dật, run rẩy hỏi: “Thầy…Nghe nói lần đầu tiên đều rất đau!”

Chu Dật nghe lời tôi nói, ngẩng đầu, nhẹnhàng hôn tôi, ở bên môi tôi vụng trộm ma sát một lúc: “Em thư giãn đi, đừngquá căng thẳng.”

Tôi cố gắng hít sâu để bản thân không phảicăng thẳng, Chu Dật bảo tôi nhìn anh, cố gắng phân tán sự chú ý của tôi.

Không lâu sau, nơi riêng tư đột nhiênđâm đến một vật nóng bỏng, tôi còn chưa kịp kinh hô đã bị Chu Dật hôn thật sâu,hạ thân chịu đựng vật nóng kia.

Cảm thấy một trận xé rách kéo tới, tôiđau đến mức cắn ngược lại Chu Dật, vẫn cứ va chạm trên da môi của anh, cũngkhông thể giảm bớt chút đau đớn nào, muốn thét chói tai nhưng càng kêu không được.

Tôi nhắm chặt mắt, eo bị nắm tay của ChuDật kéo lên, bỗng dưng cảm giác thân thể của anh lại càng vào sâu từng bước.

Sự đau đớn như kim châm kia làm cho tôimuốn kẹp chặt hai chân, ai ngờ Chu Dật sớm biết được, dùng thân thể chặn tôi lại,một lần lại một lần ở bên tai tôi nói: “Đạm Đạm thông minh, nhịn một chút sẽkhông đau nhức. Em đừng căng thẳng, càng căng thẳng quá mức lại càng đau nhức!”

Mồ hôi lấm tấm trên trán Chu Dật theo sựchuyển động mà rơi trên mặt thậm chí trên người tôi, thả tới những giọt mồ hôigiống như một viên ngọc lửa, vừa nóng, vừa đau, nhưng chỗ sâu trong lại tản mátra một loại dục vọng cùng khoái cảm khó nhịn.

Tôi nâng eo anh, vô tình chịu đựng hở ratiếng rên thở dài đau nhức, không cách nào suy nghĩ, không cách nào hô hấp,trong mắt là hai tròng mắt ôn nhu của Chu Dật, ôm chặt da thịt anh, cái kiểu cảmgiác hợp hai thành một này làm cho tôi lại kìm lòng chẳng đặng một lần nữa, eovặn vẹo nghênh đón anh.

Càng đau đớn càng căng thẳng quá mức,tôi rõ ràng cắn môi anh bật máu, toàn bộ mùi máu tươi từ môi anh tràn đến trongmiệng tôi, máu tươi đỏ sẫm từ trên da của miệng anh chảy xuống, hoà với mồ hôicực nóng chảy trên người tôi, tất cả đều là máu và mồ hôi của anh.

Đau nhức cùng vui sướng của đêm nay cả đờitôi cũng không thể quên được, không biết làm nhiều hay ít lần, nhưng mỗi một lầnđều khắc cốt ghi tâm như vậy, tôi cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao rất nhiều ngườiyêu nhau đều bằng lòng dùng phương thức này để thổ lộ hết ý nghĩ yêu thương.

Tôi ngủ trong lòng Chu Dật, bị anh ôm chặtvào trong ngực, lại ngủ thẳng đến bình minh.

Rất nhiều năm sau, tôi oán giận lần đầutiên Chu Dật lại nhẫn tâm làm nhiều lần như vậy, anh lại làm như chuyện khôngliên quan đến mình nhướng mày: “Nếu anh nhớ không lầm thì đó chính là tự em yêucầu.”

“Em chỉ yêu cầu lần đầu tiên thôi, anhlà đồ cầm thú! Làm nhiều lần như vậy!”

Chu Dật buông máy vi tính trong tay, hỏi:“Lần thứ hai có đúng em chủ động bảo anh không cho phép đi ra không?”

“…”

“Lần thứ ba có đúng em chủ động đè lênngười anh hay không?”

“…”

“Lần thứ tư có đúng em…”

“Anh câm miệng cho em!”

“Vợ à…” Thấy tôi thẹn quá hoá giận, ChuDật ôm lấy tôi từ phía sau.

“Làm gì?”

“Nếu không… lại một lần nữa?”

Chu Dật dậy sớm hơn tôi nhưng không gọitôi rời giường, chờ lúc tôi tức dậy thì anh đã làm xong bữa sáng đặt trên bàn,còn mình thì ở trong phòng khách đọc sách.

Thấy tôi mở cửa đi ra, anh vội vàng đặtsách xuống: “Sao không ngủ thêm chút nữa?”

Tôi vẫn còn buồn ngủ, trừng mắt với anh:“Đều tại rèm cửa sổ của anh, ngay cả ánh nắng cũng không che được, sao đây!”

Anh gõ gõ đầu tôi, đột nhiên nhớ tới cáigì đó, đầu tiên là nhìn tôi mấy lần, sau đó mới hỏi: “Em… Trên người đaukhông?”

Tôi trừng mắt trắng: “Thầy, anh nói lờinày không phải là vô ích sao?”

Anh thẹn thùng, dẫn tôi đến trước bànăn: “Trước tên ăn một chút gì lót dạ đã, tý nữa chúng ta ra ngoài ăn.”

Tôi đứng trước bàn, tuỳ ý chọn mấy cáibánh xốp nhét vào trong miệng, suy nghĩ một chút, lắc đầu với anh: “Không được,anh đưa em về nhà đi, hôm nay ba em từ nhà cô út trở về.”

Anh gật đầu: “Được, áo quần của em đềugiặt khô phơi khô rồi, anh để ở trong phòng cho em.”

“A, cảm ơn.”

Sau khi ăn xong, Chu Dật lái xe đưa tôivề nhà, xe đứng cách nhà tôi một chỗ xa đầu phố, tôi ngọt ngào nói cảm ơn vớianh chuẩn bị xuống xe.

“Chờ một chút.” Anh ở phía sau gọi tôi lại.

“?”

“Chiều mai có bận gì không? Anh đưa em đếnmột nơi.”

Tôi chế nhạo nói: “Đây có tính là hẹn hòkhông đấy, thầy~~”

Anh bật cười: “Nhanh về nhà đi. Nghỉngơi thật tốt đấy. Không được chạy lung tung.”

Nghe anh dặn dò xong, tôi xấu hổ đỏ mặt,xoay người chạy…

Không tới một phút đồng hồ, điện thoạidi động báo có tin nhắn của người nào đó: “Không phải bảo em đừng chạy rồi sao,Hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai gặp.”

Tôi xem tin nhắn xong bước chậm lại,quay đầu lại nhìn, xe của người nào đó vẫn đứng tại chỗ.

Tôi hướng cửa sổ xe vẫy vẫy tay, chậmrãi đi về phía nhà mình.

n�/p�rPd

Tôi run rẩy đứng lên, anh ta chạy tớitrước mặt tôi, khoé mắt, đuôi lông mày đều lạnh lẽo, thấy cả người tôi ướt đẫm,càng không nói hai lời kéo tôi vào dưới ô.

Tôi bướng bỉnh căn đôi môi run rẩy, ChuDật bỗng dung nắm cằm tôi, bức tôi nhìn thẳng hai mắt sắc bén của anh ta, mỗichữ mỗi câu đều tức giận bức người nói: “Chu Đạm Đạm, thầy thực sự là quá thấtvọng với em rồi.”

Tôi không đẩy anh ta ra, nước mắt lại mộtlần nữa không chịu thua kém mà chảy xuống: “Em cũng rất thất vọng đối với thầy!”

Anh ta bung dù đứng ở trong mưa, đôi mắtđen kị nhìn tôi, không đành lòng mà giơ tay lau nước mắt cho tôi, tôi phẫn nộkéo tay anh ta ra: “Thầy có biết vì sao em thất vọng với thầy không?”

“Bởi vì thầy ngay cả một cô gái mười támtuổi cũng không bằng! Thầy ngoài miệng thì nói không thích, lại còn đuổi theoem, em là gì của thầy hả, không cần thầy chăm sóc như thế, thầy là một loại ngườinhát gan.”

Vẻ mặt anh ta tái nhợt, trước nắm cổ taytôi: “Chu Đạm Đạm, em theo thầy về nhà.”

“Ai muốn về với thầy, em không cần. Thầybuông ra!”

Tôi dùng sức thoát ra khỏi tay anh ta,còn tiện thể đá anh ta một cái, sau đó rống lớn một câu: “Thầy! Em ghét thầy!”Liền xoay người chạy…

Mưa to giống như viên đạn bắn vào ngườitôi, đối với tôi đã không còn cảm giác đau đớn, ý nghĩ vừa bị cồn làm mê muộiđã bị nước mưa gột sạch, tỉnh táo lại.

Tôi đi trên đường, còn không bằng mộtcon chuột ướt sũng, có đôi tình nhân tốt bụng đem cái ô dư ra cho tôi, tôi cườitừ chối. Tôi chỉ muốn cho trận mưa này thức tỉnh mình, làm cho tôi không còn simê con người nhát gan Chu Dật này nữa!

Tôi ướt sũng lang thang trên đường,không dám về nhà.

Lbiết Chu Dật thì ngược lại với tôi,đang ở trên đường lo lắng tìm tôi.

Áo khoác của tôi bỏ quên trong quán bar,trên người chỉ còn khoảng ba mươi mấy đồng, ở trạm taxi kêu một chiếc xe, báora địa điểm của một người quen, cuối cùng trả tiền thì tiêu hết gần ba mươi haiđồng.

Chỗ này tôi đã tới hai lần, vừa xa lạ vừaquen thuộc như vậy, tôi ướt sũng đứng trong thang máy, cảm thấy bản thân lạilàm một chuyện ngu xuẩn.

Nhưng tôi làm nhiều chuyện ngu xuẩn nhưvậy, bạn cũng quan tâm chuyện này sao?

Tôi đi tới trước cửa nhà anh ta, lẳng lặngđứng một lúc, sau đó do dự ôm đầu gối ngồi ở cửa.

Liên quan đến việc mắc mưa, cả người tôiđều đang lạnh run, tay chân cứng ngắc, môi lạnh buốt, quần áo ẩm ướt, mưa lạnhxâm chiếm cùng việc tiếp xúc với sàn nhà lạnh giá, một sự bứt rứt lan tràn đếntoàn thân lạnh lẽo.

Tôi lấy tay lau khô nước trên mặt, vẫnngồi tại chỗ không nhúc nhích.

Có lẽ rất nhiều năm sau, tôi sẽ cảm thấyquyết định lúc này của tôi không ngu ngốc, suy nghĩ cũng không cần suy nghĩ làmra một số chuyện không có lí trí, nhưng hiện tại tôi không quan tâm, tôi giữ vữngdũng khí dám yêu dám hận chạy tới cửa nhà Chu Dật chờ anh ta, mặc dù không biếtanh ta không ở nhà.

Nếu đêm này, tôi không cương quyết làmnhư vậy, tôi nghĩ tôi sẽ hối hận, nhưng tôi không muốn khiến cho mình lúc còntrẻ như vậy lại làm rất nhiều rất nhiều chuyện hối hận, thế cho nên sau này giàrồi, một phần ba hồi ức của tôi tất cả đều là hối hận.

Tôi ôm đầu gối ngồi ở cửa nhà anh ta thậtlâu thật lâu, điện thoại di động hết pin tắt máy, tôi không biết thời gian.

Giữa lúc tôi sắp buồn ngủ thì thang máyđối diện “Đinh” một tiếng làm tôi giật mình tỉnh giấc, tôi vội vàng đứng thẳngdậy, linh tính mạnh mẽ nói cho tôi biết là Chu Dật.

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, bên trongđi ra một thân ảnh uể oải, cây dù đen ban đầu đã không còn, mái tóc đen dàycũng không còn hình dạng.

Vẻ mặt Chu Dật trắng bệch lấy ra chiếcchìa khoá đi về hướng tôi, sau đó ngẩng đầu, tay dừng lại giữa không trung,cùng lúc kinh hỉ nhìn tôi, bước qua.

Môi của anh ta hơi mở ra, âm thanh trầmthấp khàn khàn: “Em… Sao lại ở chỗ này?”

Tôi cắn môi, thì thào nói: “Thầy…”

“Em đứng lên trước đi.”

“Chân tê rồi, không đứng lên được.” Tôiđáng thương nói.

Anh ta ngồi xổm xuống, hai tay vắt nganghai tay của tôi, ôm tôi lên. Lập tức lấy chìa khoá ra mở cửa phòng.

Tôi dè dặt kéo góc áo của anh ta: “Thầy,em đến để xin lỗi.”

“??”

“Vừa rồi ở cửa quán bar em không nên nóithầy như vậy, em sai rồi, sau này em không bao giờ sẽ đến làm phiền thầy nữa…”

Tôi còn nói chưa dứt lời, cả người đã bịanh ta ôm chặt, trọng lượng cơ thể hầu như đều dựa vào trong ngực anh ta, cằm bịbàn tay to của Chu Dật nâng lên, một nụ hôn cực nóng cứ như vậy ấn xuống.

Cả người tôi giống như bị lửa đốt, từnggiọt mưa trên mái tóc đen của anh ta rơi xuống xương quai xanh của tôi hoáthành dòng nước chảy vào trong quần áo, tay kia vuốt ve sau lưng tôi.

Đôi môi nóng bỏng chặt chẽ đè nặng tôi, ởtrên môi tôi trằn trọc vụng trộm ma sát nhiều lần, thân thể của tôi dần dầnnóng lên, thậm chí còn sinh ra một loại dục vọng không thể cưỡng lại, xem xét,nhón ngón chân nhiệt tình đáp lại anh ta.

Chu Dật kéo gáy tôi, tôi lảo đảo ngã lênsô pha, anh ta ôm tôi, chiếc lưỡi linh hoạt cạy mở khớp hàm của tôi, tiến quânthần tốc, mút, liếm...

Tôi thở càng ngày càng gấp, thân thể mềmmại không xương leo lên trên người anh, nhắm mắt lại.

Đôi môi hơi mỏng của anh ngậm cánh môitôi, ngu muội khẽ nói thầm với tôi: “Xin lỗi.”

Lén lút

Tôi quy củ trở về nhà, nửa người dưới bắtđầu bủn rủn, hời hợt, lại rất khó chịu.

Ngồi ở phòng khách một lúc, ba sẽ trở về,tôi giống như tội phạm vừa mới được thả ra khỏi nhà tù, bắn lên từ ghế sô pha,cẩn thận nhận lấy đồ ăn trong tay ông: “Ba~ Ngài đã về rồi!”

Ba tôi nghiêng đầu xem xét hai mắt tôi:“Đây là thế nào, sao cười cứng ngắc như vậy?”

Vẻ mặt của tôi lập tức mắc kẹt giữa khôngtrung, co rút, nói: “Có thể là ngày hôm qua ăn nhiều quả óc chó quá, cạp cạp.”

Mẹ ơi, tôi thật muốn dùng gạch đập chếtchính mình, còn cạp cạp nữa chứ!

Ba nghĩ rằng tôi đang chọc cười, đặc biệtphối hợp cười hai tiếng, còn khen ngợi: “Đạm Đạm, thật buồn cười.”

Tôi thiếu chút nữa đâm tường mà chết, gặpphải một ông bố ngốc bẩm sinh như thế tôi có thể không sao ư? Tôi giúp để đồ ănvào tủ lạnh, lúc đi ra thuận tiện rót cho ba một ly nước.

Ông đứng ngồi không yên trên sô pha, tôinhìn vẻ mặt của ông, cảm thấy có chút bất thường.

“Ba, ba làm sao vậy?”

“Hả?” Ông hoảng hốt nhìn tôi, theo phảnxạ có điều kiện mà giấu tay sau lưng: “Hơi mệt, ba vào phòng nghỉ đây.”

Tôi híp mắt lại, quấn đến bên cạnh ông:“Cho con xem tay của ba!”

Vẻ mặt ông đau buồn, dù bị thúc giục vẫnkhông nhúc nhích.

Vì vậy giọng của tôi tăng lên quãng tám:“Ba, đưa tay ra đây!”

Lúc này, ông mới dè dặt đưa tay trái ra,tôi vừa nhìn mới biết được tính nghiêm trọng của nó, trên lòng bàn tay là một dấuvết lớn, mặt trên nổi lên mấy cái mụt nước, hẳn là bị phỏng.

Tôi chân chính tức giận: “Ba, bị phỏngnghiêm trọng như thế mà ba che giấu cái gì chứ, chúng ta đến b

Ba thở dài, rút tay lại: “Ba con đã giàrồi, cái này còn không biết ư, từ sáng sớm đã đến phòng khám bệnh của chúTrương ở góc đường xem qua rồi, cũng bôi thuốc rồi.”

Tôi nghi ngờ nắm tay ông nhìn chăm chú mộtlúc mới nói: “Không được, con không tin chú Trương thành thạo thuật chữa bệnh,ba vẫn nên theo con đến bệnh viện khám, phỏng nghiêm trọng như thế, thật là,làm sao bây giờ?”

Ba giằng co không muốn: “Đản Đản, con cứvào phòng ôn bài đi, chút vết thương nhỏ này thực sự không sao đâu.”

Tôi cũng khó lay chuyển, không chịu thảra: “Không được, con lo lắng, huống chi hiện tại ba là đầu bếp của nhà hàng,tay bị thương sao được.”

Cuối cùng, ông đối phó không được vớitôi, đồng ý cùng tôi đến bệnh viện khám.

Lúc ra khỏi cửa, ông bất đắc dĩ lắc đầuvới tôi: “Đản Đản, con đứa nhỏ này, từ lúc xảy ra chuyện của mẹ con, liền khôngthể nhìn thấy người khác bị thương, cái thói quen này của con phải thay đổi haykhông thay đổi mới tốt đây.”

Tay tôi nắm chìa khoá, giả vờ thoải máitrả lời: “Chẳng lẽ không tốt, như vậy mới có thể chăm sóc cho ba mà.”

May mà gần nhà của tôi có một bệnh việnchính quy lớn, không để chậm trễ thời gian, tôi liền lấy số cho ba.

Có lẽ là vì đúng lúc cuối tuần, trong bệnhviện tấp nập người, xen lẫn với mùi cồn và tiếng khóc của trẻ con.

Tôi có ấn tượng không tốt với bệnh viện,trong trí nhớ của tôi nơi này là một chỗ đầy mùi máu tanh và thuốc sát trùng,bác sĩ cũng không dễ gần, thậm chí có thể xem là không kiên nhẫn, biển ngườinhiều lắm, có người ăn mặc gọn gàng, cũng có người áo quần tã tơi, có thể nóilà nhìn thấy đủ các hạng người.

Tôi không chịu được cảm giác này, chonên thừa dịp lúc ba băng gạc, chạy ra cửa bệnh viện hít thở không khí tronglành.

Trận mưa to tối hôm qua đã rửa sạch toànbộ dơ bẩn của thành phố, đổi lấy thời tiết nắng đẹp ngày hôm nay. Hai cây đạithụ không biết tên của bệnh viện đã rụng hết lá, trơ trụi đong đưa trong gió,mùa đông này lén lút phủ xuống bên cạnh chúng tôi không biết từ lúc nào.ng mộthồi, tôi vừa định xoay người đi vào đón ba, đột nhiên có người vỗ mạnh lên vai,tôi kinh ngạc quay đầu lại, lấy làm kinh hãi, hoá ra là Lí Đông Lâm.

“Ơ, sao cậu lại ở chỗ này?” Tôi buột miệnghỏi.

Lí Đông Lâm cười ha hả, chà xát hai tay:“Giáo viên thời trung học của tớ bị bệnh, tớ đến thăm bà ấy, đang chuẩn bị đithì thấy cậu ngây ngốc đứng đần ra ở cửa.”

Tôi sờ sờ đầu xấu hổ: “Không khí bêntrong không tốt, tớ ra đây hít thở không khí trong lành.”

“Làm sao vậy, cậu bị bệnh ư?”

“Không phải, tay ba tớ bị phỏng, đang ởtrong bôi thuốc, tớ đang đợi ông ấy.”

Hắn nâng tay nhìn đồng hồ: “Dù sao tớcũng không có việc gì, cùng cậu trò chuyện giết thời gian đi.”

Tôi không tìm ra lí do từ chối, vì vậy gậtđầu đồng ý.

Tôi và hắn tìm được một cái ghế dài gầncửa ngồi xuống, hắn quan tâm ngồi vào chỗ bị gió thổi, chắn gió cho tôi. Tuy rằngbên ngoài ánh nắng mặt trời rực rỡ nhưng gió lạnh thổi, vẫn cực kì lạnh.

Hắn nhìn bên ngoài, sau đó xoa xoa cáimũi bị gió thổi đỏ lên: “Thật là lạnh, mùa đông này chắc sẽ rất khó khăn.”

“Tớ vẫn rất thích mùa đông.”

Hắn cười cười, không nói tiếp. Hai ngườitrầm mặc một lúc, đột nhiên hắn quay đầu sang nhìn tôi, mở miệng chần chừ hỏitôi: “Cậu… Tối hôm qua, tớ thấy cậu và…”

Lòng tôi nhảy rơi nửa nhịp, rất sợ hắnnói ra gì đó, vì vậy vội vàng tiếp thu, thoải mái tự nhiên nói: “Ờ, tớ uống hơinhiều, Lăng Linh giúp tớ gọi thầy Chu, thầy đưa tớ về nhà.”

Lí Đông Lâm khẽ cười, hỏi: “Cậu và thầyChu của các cậu có quan hệ rất tốt à?”

Tôi căng thẳng nhìn hắn, cho rằng hắn đãphát hiện ra cái gì, trong lòng hơi hỗn loạn, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnhnói: “Đúng vậy, thầy Chu và mẹ tớ là bạn cũ, cho nên tương đối chiếu cố.”

Lúc này, Lí Đông Lâm mới lộ ra vẻ mặtthì ra là thế, gãi đầu: “Thảo nào

Không đợi hắn nói xong, tôi liền có ýchuyển hướng vào trọng tâm câu chuyện: “Tối hôm qua sau khi tớ đi, các cậu cònchơi bao lâu hả?”

Hắn lắc đầu: “Sau khi cậu đi, tất cả mọingười uống gần giống nhau, say có say, mờ mịt có mờ mịt, lập tức đều về nhà.” Hắndừng lại một lát. “May mà tớ uống ít, tớ về nhà liền lập tức vào phòng, cởi áoquần, thấy toàn là mùi khói thuốc, mùi rượu, haizz…”

Tôi cười hai tiếng, trêu ghẹo nói: “Lầnsau đến quán bar, nhớ mang theo lọ nước hoa.”

Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lạithấy may mắn, may mà lúc ra khỏi cửa đã thay quần áo, nếu như để Lí Đông Lâmnhìn thấy áo quần mình mặc tối hôm qua, đã được giặt sạch, nói không chừng hắnsẽ nghĩ đến gì đó.

Giờ khắc này, tôi thật may mắn vì mìnhthông minh!

Nhàn rỗi vô sự, hắn lại hỏi tôi: “Muốn họcđại học nào vậy?”

Tôi giả bộ bất đắc dĩ: “Haizz, vấn đềnày tớ đều trả lời đến phát chán rồi, cậu là người thứ 31 hỏi tớ như vậy.”

Hắn cười cười.

“Học Khoa Truyền Thông của Đại học Athôi, thành tích của tớ hiện nay không đủ để học đại học Hoa Bắc, khoa TruyềnThông của đại học A coi như có tiếng, tớ cũng thoả mãn rồi.Cậu thì sao?”

Lí Đông Lâm suy nghĩ một chút: “Nguyện vọng1 cũng là đại học A, tớ muốn học kiến trúc.”

Nói thật chứ, không biết là tớ quá lườinhác, hay căn bản là không để tâm đến nguyện vọng, đối với việc này tớ vốnkhông có hứng thú, không thể làm gì khác hơn là qua loa chiếu lệ.

Hắn vẫn chậm rãi mà nói, nói xong đangvui vẻ thì điện thoại trong túi của tôi đột nhiên vang lên, tôi tưởng ba xong rồikhông tìm thấy tôi mới gọi điện, vì vậy không chút suy nghĩ liền nhận điện.

“A lô.” Bên kia truyền đến giọng nói trầmthấp.

Tôi sửng sốt, cuống quít nhìn Lí ĐôngLâm đang ở bên cạnh, hắn chắc không nghe được đâu, cho dù nghe được, hắn cũngkhông biết đó là ai.

Tôi thả lỏng, sau đó vẻ mặt thản nhiênnói: “A lô, có việc gì không?”

Ở bên kia, Chu Dật hình như bất ngờ vớigiọng điệu của tôi, lại hình như phản ứng quá, nén ý cười: “Không có gì, đanglàm gì đấy?”

Tôi cưỡng chế vui vẻ, vẻ mặt thản nhiêntrả lời: “Đang ở bệnh viện, tay của ba bị thương.”

Chu Dật uể oải nói vào điện thoại: “Anhnhặt được ngọc bội của em ở trên giường, tự mình qua lấy hay là anh đem qua choem?”

Trên giường…

Tôi thoáng chốc hô hấp không thuận,gương mặt đỏ lên: “Ak… Anh, anh đem qua cho em đi!”

Lí Đông Lâm không hiểu, liếc mắt nhìntôi, tôi vội vàng tắt điện thoại, giả bộ bình tĩnh đem điện thoại bỏ vào túi.

“Mặt cậu sao lại đỏ như vậy?”

Tôi che nửa bên mặt: “A, có thể là dokhông khí không thoáng đấy.”

Hắn gật đầu: “Được rồi, hôm qua cậu để cặpxách trong quán bar, quên đem về, tớ lấy giúp cậu, không biết liên lạc với cậuthế nào, cũng không nghĩ tới hôm nay gặp được cậu, nếu không thì ngày mai đưacho cậu nhé?”

Tôi tuỳ tiện gật đầu, vị chua nha vịchua nha, tôi sao lại giống một con ngốc quăng đồ đạc lung tung vậy, đầu tiênlà cặp xách, nữa là ngọc bội, gà trống vỗ vỗ cũng không vứt bừa bãi như tôi vậy,chí ít nó biết đem trứng của vợ tập hợp lại thành một đống, tôi ngay cả vỗ vỗcũng không bằng, tôi không sống được mất!

Đang miên man suy nghĩ thì ba đã băngtay xong đi ra, tôi đi tới trái phải kiểm tra, bị ông chế nhạo: “Được rồi, đượcrồi, con cũng không biết, đây là y tá quấn, đứa nhỏ con không cần bận tâm.”

Không đợi tôi nói, Lí Đông Lâm cười tiếnlên: “Chào bác trai.”

“Đây là?”

“Ba, đây là bạn học của con, trùng hợp gặpở bệnh viện.” Tôi nói vài câu đơn giản, Lí Đông Lâm nhìn tôi và ba chuẩn bị đira ngoài, cũng lễ phép nói: “Cháu đi trước đây, tạm biệt bác trai ạ.” Sau đó gậtđầu với tôi.

Sau khi về nhà, tay của ba không làm việc,chỉ có thể nằm trên giường xem tivi, tôi ở trong phòng ôn tập nội dung kì thihàng tháng vào cuối tuần, lúc đem vở ghi chép của các môn sắp xếp lại, mới pháthiện đã chiều tối.

Vội vã mở tủ lạnh lấy đồ ăn và cơm rahâm nóng, tuỳ tiện giải quyết chuyện no bụng.

Sau khi tắm rửa xong, tôi vừa lau tóc vừalo lắng, rốt cuộc có nên nói chuyện thẳng thắn với Lăng Linh về Chu Dật haykhông?

Đang suy nghĩ thì điện thoại di độngrung, lần này tôi nhìn chăm chú, thấy rõ là ai mới nhận điện thoại.

“Chu Đạm Đạm, xuống lầu đi, anh đang ởdưới lầu nhà em.”

Thiếu chút nữa tôi đã ném văng cái máy sấytóc: “Anh chạy đến dưới lầu nhà em làm cái gì?”

m thanh của Chu Dật nghe có chút buồn cườicùng bất đắc dĩ: “Trả lại ngọc bội cho em, nếu không phải thì em cho là còn cóthể làm gì?”

“Vậy… Anh chờ em ba phút.”

Tôi vội vã khoác áo khoác ngoài áo ngủ,đi dép đi xuống lầu.

Dọc theo ánh sáng đèn đường đi tới đầuphố.

Liền thấy Chu Dật đứng đưa lưng về phíatôi, mặc một cái áo khác ngoài màu đen, cái bóng cao ngất thon dài bị đèn đườngkéo ra thật dài.

Tôi tung tăng chạy tới, mạnh mẽ nhào vàongười anh, ôm lấy anh từ phía sau: “Lạnh không?”

Anh cười khẽ, xoay người ôm lấy tôi, thấyrõ cách ăn mặc của tôi, nhíu chân mày: “Em là kim cương à, sao mặc ít như vậy?”

Nói xong kéo tôi vào trong áo khoác củaanh, tôi lộ ra ánh mắt ai oán: “Người ta còn không phải vì muốn nhanh chóngnhìn thấy thầy giáo ngài sao, chính là không thể chờ được mà.”

“Ba hoa!” Anh giả vờ tức giận gõ trántôi.

Lập tức lấy từ trong túi áo khoác ngoàimột khối ngọc bội xanh đậm, phía dưới là sợi dây tơ hồng dài nhỏ.

Tôi cố ý hỏi anh: “Anh làm sao biết là củaem!”

Aừ lạnh, tháo sợi dây ra: “Trừ em ra,còn có thể là ai.”

Tôi cười đắc ý.

Chu Dật vén tóc bên tai tôi, hai tay ômcổ tôi, hơi cúi người đeo ngọc bội giúp tôi.

Ngọc bội lạnh lẽo trong tay anh hạ xuống,anh giúp tôi điều chỉnh độ dài, sau đó buông ra: “Không được lại làm rớt nữa.”

Tôi nhìn gương mặt đẹp trai của anh gầntrong gang tấc, nghịch ngợm ôm mặt anh, dâng lên môi mình.

Anh ôm chặt tôi, cúi đầu hung hăng hônxuống, sau khi triền miên mới lưu luyến buông ra.

Lại hôn trán tôi: “Ở trường học cũngkhông thể như vậy.”

Bầu trời quang đãng

Dưới ánh trăng, cái bóng của hai chúngtôi bị kéo dài, quấn cùng một chỗ, hợp hai thành một.

Tôi ôm lấy cổ anh không để anh đi, anhkhông lay chuyển được tôi, quấn quýt nửa ngày, cuối cùng đồng ý tản bộ cùngtôi. Đoạn đường chúng tôi đi vừa đến buổi tối đêm khuya, vắng người, lại đặc biệtan bình, giống như là vùng ngoại ô thành phố, không chỉ rời xa âm nhạc và tiếngđộng lớn ầm ĩ mà còn có thể ngửi thấy mùi cỏ xanh lúc ẩn lúc hiện.

Bóng đêm trêu người, tôi kéo Chu Dật đidạo trên con đường đá cuội nhỏ, anh luôn luôn giúp tôi kéo chặt áo quần, trái lạitôi lại không quan tâm, đột nhiên tôi nhìn thấy trước mặt là quầy hàng thực phẩmtrên đường phố, đôi mắt sáng lên.

“Muốn cũng đừng nghĩ.”

Không đợi tôi nói ra, Chu Dật đã làm mặtlạnh đánh đòn phủ đầu, từ chối thẳng thừng.

Tôi oán giận trừng mắt liếc anh: “Em ăncơm tối không no!”

“Vậy thì đi ăn cơm tối.”

“Cơm tối ăn không vô, em muốn ăn tômcàng.”

Tôi ai oán nhìn trước mặt bày ra nào làtôm càng, đậu hũ hầm, cua chiên, hải sản thịt nướng… Một đống đồ ăn ngon, trongmắt cũng chảy nước bọt.

“Thầy~ anh ngửi ngửi đi, vừa cay vừathơm, chắc chắn anh chưa từng ăn, chúng ta đi nếm thử đi mà!”

Chu Dật nghiêm mặt hung dữ: “Bây giờ mấygiờ rồi, ăn cay lại không tốt cho dạ dày, hơn nữa không sạch sẽ.”

Tôi lôi kéo tay áo anh đong đưa trái phải,ôm lấy, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu: “Em ăn ở chỗ này vài chục năm rồi, đặc biệtsạch sẽ, đã lâu em chưa được ăn lại, đặc biệt vô cùng nhớ nhung, thầy~~ chúngta đi ăn nha. Thầy không ăn cay, thầy có thể ăn cái khác mà!”

Anh làm mặt lạnh nghiêm khắc hồi lâutrong gió lạnh, tôi thực sự nhịn không được, gọi lớn: “Chu Dật!”

Cuối cùng anh thở dài, tước vũ khí đầuhàng: “Đi thôi, đừng ăn nhiều quá đấy, ngày mai còn phải đi học.”

“A, được!” Tôi hoan hô, kiễng chân hônlên mặt anh, sau đó kích động lôi kéo tay anh đi qua đường cái vắng tanh, chọnmột vị trí gần bên ngoài ngồi xuống, kêu ông chủ gọi món ăn.

“Hai cua nướng, nửa cân tôm càng cay,còn thêm một phần hoa não nướng!” Tôi nồng nhiệt gọi món ăn.

Chu Dật ở bên cạnh, góc lông mày co giật:“Chu Đạm Đạm, em ăn hết nhiều như vậy không?”

“Ăn không hết thì đóng gói nha, thầy,anh muốn ăn cái gì?”

“Anh uống trà!”

Ông chủ buôn bán đã vài chục năm, taychân lanh lẹ, mặc dù làm ăn phát đạt, tốc độ làm món ăn cũng cực kì nhanh,không quá mấy phút, tôm càng cay thơm thơm của tôi đã mang tới.

Tôi lập tức mang bao tay nhựa ăn nhanhchóng, tốc độ lột tôm không ai có thể đạt tới, tôi nhanh chóng lột vỏ cứng, cầmtôm bóc vỏ hồng hào trêu đùa, đưa đến bên miệng Chu Dật: “Nếm thử đi thầy, dư vịtuyệt đỉnh nha!”

Anh bất đắc dĩ mở miệng, ngậm lấy tômbóc vỏ trong tay tôi, hơi nhíu nhíu mày

“Rất cay ạ?” Tôi quan tâm hỏi, tôi đãkêu ông chủ để cay vừa vừa, mùi vị này vừa vặn với tôi, không nghĩ tới Chu Dậtkhông thể ăn cay như thế.

Chu Dật nhấp một ngụm trà: “Không phải,quá mặn.”

“Mặn?” Tôi lập tức lột một con nhét vàomiệng: “Cũng được mà, thầy, anh ăn nhạt à.”

Anh gật đầu: “Ừ, bình thường khẩu vịkhông nặng.”

Tôi thè lưỡi: “Em ăn một mình nha.”

Anh gật đầu, lấy một tờ khăn giấy ở bêncạnh, lau ớt bên mép cho tôi: “Đừng ăn nhiều quá.”

Tôi hết sức tập trung vào ăn đồ ăn ngon,Chu Dật ở bên cạnh cũng nhận thấy mùi thơm, tay chống trên bàn, bên miệng ẩn chứaý cười nhìn tôi, trái lại tôi bị anh nhìn trộm nên cực kì xấu hổ.

“Anh đừng nhìn chằm chằm em nha! Em ănkhông vô đó.”

Anh lắc đầu, lấy điện thoại di động ởtrong túi ra, cầm trên tay ngắm nghía: “Không nhìn em nữa, nhanh ăn đi!”

Lúc này tôi mới yên tâm, lớn mật ăn mộtmiệng lớn cua.

Đột nhiên, bên cạnh tách tách một tiếng!

Tôi cảnh giác quay đầu sang, thấy Chu Dậtmặt không chút thay đổi cầm điện thoại di động… Về phía tôi.

Tôi vội vàng thả con cua trong tay, muốnlấy máy trong tay anh: “Anh phiền ghê! Anh lại chụp ảnh em! Chu Dật, anh, cáitên tiểu nhân này.”

Anh chặn lại, móng vuốt khua khua giữakhông trung vuốt ve tôi: “Tập trung ăn!”

“Không được, em muốn xem ảnh chụp vừa rồi.”

Anh không cho tôi chạm vào điện thoại đểtránh việc tôi xoá đi, chỉ đem màn hình tới trước mặt tôi, tôi thiếu chút nữa cắnlưỡi tự sát!

Ảnh chụp tôi ngậm cua, toàn tâm toàn ý cắnvỏ, dưới ánh đèn nóng sáng tựa như một con cua sống quái dị!

“Hu hu hu hu, thầy ơi, xin anh xoá đi!”

“Anh bác bỏ!”

Anh không để ý phản đối mãnh liệt củatôi, cẩn thận từng ly từng tý bảo lưu ảnh chụp, sau đó ngoài cười nhưng trongkhông cười nói: “Em vẫn rất ăn ảnh, xem ra sau này anh phải đem theo một camerachuyên dụng để chụp lại dáng vẻ ngốc nghếch của em.”

“Ăn ảnh cái đầu á, giống như một kẻ ngốc!”Tôi nắm tay lại kháng nghị.

Anh không để ý tới: “Ăn xong rồi à?”

“Bị anh chọc tức no rồi, không ăn nữa.”

Anh thoả mãn gật đầu: “Được, không ăn nữa.Ông chủ, tính tiền!”

Anh thanh toán xong, chúng tôi quay lạiđường cũ.

Tôi sờ soạng trong túi quần áo hồi lâu,cuối cùng mò được máy của tôi.

“Chu Dật! Anh phải để em chụp lại anh mớicông bằng!”

Anh nhíu mày, ôm tôi: “Không được!”

“Vì sao không được, nếu không thì haingười chúng ta cùng chụp là được rồi chứ!” Tôi cầm điện thoại di động lầm bầm.

Anh liền liếc mắt cười: “Vậy đi.”

Lúc này, tôi mới phản ứng lại với bộdáng cố tình rõ ràng của người này, trừng mắt liếc anh, nhưng vẫn dùng một taygiơ điện thoại di động lên, một tay thì ôm lấy anh kéo xuống phía ống kính, lộra một bộ dáng tươi cười sáng lạn.

Điện thoại di động của tôi độ phân giảikhông cao, chụp ở trong đêm tối chỉ mơ mơ hồ hồ, nhưng vẫn có thể thấy rõ dángvẻ đẹp trai của Chu Dật cùng với nụ cười tươi rói của tôi, sau lưng là ngọn đènven đường mờ nhạt, trông rất đẹp mắt.

Tôi vui rạo rực lưu ảnh chụp vào album ảnh.

Khi đó chụp vội vội vàng vàng, tôi thếnào cũng không nghĩ tới, tấm ảnh chụp này lại lẳng lặng nằm trong cái điện thoạidi động này của tôi hai năm, mãi cho đến lúc bị ăn trộm.

Đứng ở đầu phố, hứa mười vạn lời bảo đảmngày mai không đến muộn với Chu Dật, lúc này anh mới hôn tôi, để tôi về nhà.

Vì lời hứa hẹn này, quả nhiên ngày thứhai tôi giống như có quan hệ huyết thống với con gà, rời khỏi giường rất sớm,không những không ném đá chết con gà trống Phác Phác ở trước cửa nhà, trái lạicòn cười quyến rũ với nó, nó sợ đến mức thẳng phía tường mà gáy.

Làm nóng ly sữa đặt trong phòng ba tôixong, khẽ ngâm nga ra khỏi cửa đến trường, đi qua cửa hàng của Tóc Đỏ, tiếnvào, còn đặc biệt mua hộp sữa chua. Tóc Đỏ cười vô cùng mờ ám, tiến lại gần:“Đoán xem tối hôm qua tao thấy mày với ai!”

Tôi cầm hộp sữa chua, mặt không đổi timkhông đập nói: “Tao với bạn học thôi!”

Tóc Đỏ cười hì hì trêu chọc tôi: “Bạntrai hả?”

Tôi trừng mắt liếc hắn: “Không được phépnói cho ba tao biết. Còn có mẹ của mày nữa!”

“Được được được, thực sự là bạn trai hả?”

“Ừ, hừ!”

“Tút tút tút.”

Tôi liếc mắt ngang qua hắn: “Không đượcphép đi nói lung tung đó, cẩn thận tao vạch trần mày cùng thằng bạn trai xinh đẹpcủa mày.”

“Mày, mẹ nó, cút mau!”

Tâm tình tôi sung sướng bước vào phòng học,vẻ mặt Lăng Linh cười đến xấu xa: “Nhanh khai báo thành thật một chút, đêm đóchuyện gì xảy ra hả?”

Tôi yên lặng uống hết ngụm sữa chua cuốicùng, giọng điệu thong thả, buồn bã nói: “Cuối cùng tớ cũng đã thành một conyêu quái có thân phận!”

Lăng Linh kinh hô một tiếng, lén lút ghévào bên tai tôi: “Đêm đó, hình như Lí Đông Lâm cũng nhìn thấy cậu và thầy Chu,không có vấn đề gì chứ?”

Tôi trầm ngâm: “Chắc là không có việcgì, hôm qua tớ gặp phải hắn, giải thích với hắn, hình như hắn tin.”

Lăng Linh nhìn qua còn hứng phấn hơn sovới tôi, kéo tôi tiếp tục nói: “Tớ đã nói mà, thầy Chu rõ ràng để tâm với cậuhơn so với chúng tớ, lần trước cậu xin nghỉ, lúc tớ đến phòng làm việc còn nhìnthấy thầy đang xem tư liệu của cậu, chỉ biết là có vấn đề rồi! Ha hađồng chí ChuĐạm Đạm, cậu thật sự là càng ngày càng lên cấp hơn nha.”

“Cảm ơn, cảm ơn, thường thôi thường thôimà!”

“Đi chết đi!”

Vừa lúc, ba tiết buổi sáng đều là môn củaChu Dật, anh mặc một cái áo sơmi màu trắng, bên ngoài khoác áo len gió của trườnghọc, thoạt nhìn trẻ hơn vài tuổi so với bình thường.

Tôi âm thầm cười trộm, ngồi ở phía dướitôi có thể thoải mái lộ liễu nhìn anh, anh cũng không thể ở trên bục giảngkhông kiêng nể gì mà liếc tôi.

Vì cuối tuần có một kì kiểm tra hàngtháng cuối cùng nên rất nhiều giáo viên đều đặt trọng tâm vào việc ôn tập, ChuDật cũng không ngoại lệ, giảng lại toàn bộ các tác phẩm văn thơ cổ một lần nữacho chúng tôi, để tạo ấn tượng sâu sắc.

Trong tiết học của anh, tôi kỳ thực coinhư ngoan ngoãn, tức là không làm bài tập toán, cũng không nghe nhạc Tiếng Anh,dùng con mắt thẳng tắp ôm lấy anh, nghe giọng nói trầm thấp tuyệt vời của anh,nhìn anh mỉm cười như cây trong gió xuân của anh, cũng là một loại hưởng thụ.

Thỉnh thoảng nhìn chăm chú đến nỗi thấtthần thì bị ánh mắt trách cứ của anh làm cho tỉnh lại, mới tập trung tinh thầnhọc tập.

Hết tiết một, anh bị một đám người vâyquanh ở trên bục giảng hỏi một số vấn đề, mà tôi, để tránh bị nghi ngờ vẫn ngồiở chỗ của mình xem cổ văn, đang muốn đứng dậy đi WC thì gặp phải Lí Đông Lâm ởcửa.

Hắn đem theo cặp sách của tôi, mặt lộ vẻáy náy: “Thật xấu hổ quá, bây giờ mới đưa tới cho cậu được, không làm lỡ môn họccủa cậu chứ?”

Tôi thấy ánh mắt xung quanh đều nhìnchòng chọc thì vội vàng nhận lấy cặp sách: “Không có đâu. Dù sao thì cặp xách củatớ cũng không để cái gì cả!”

Hắn cười cười: “Vậy thì tốt rồi, tớ đixuống phía dưới trước đây.”

Tôi xoay người trở lại phòng học, hắn lạinói với tôi: “Buổi trưa, cùng nhau ăn được không?”

Tôi liền cảm thấy ở phía sau có một ánhmắt đáng sợ từ trên bục giảng phóng tới, tôi dựng đứng cột sống, bối rối nói:“Hôm nay tớ và An Nhược có hẹn đi ăn rồi, lần sau đi!”

Hắn thất vọng gật đầu, đi xuống lầu.

Tôi ôm cặp sách, đi qua bục giảng, cố lấycan đảm hướng về phía trước, mắt lén liếc nhìn.

Chu Dật đang cười như không cười nhìntôi, tôi vội vàng trở lại chỗ ngồi.

Đản Đản thất vọng

Thời gian ăn trưa sắp đến, Lăng Linhnhìn ra sự phân vân của tôi, vì vậy lanh lợi chạy lên bục giảng, quang minhchính đại hỏi Chu Dật: “Thầy Chu, buổi trưa thầy có việc gì không? Cùng chúngem đi ăn cơm đi ạ!”

Mấy học sinh nữ vây quanh bên cạnh Chu Dậtcười trộm mấy tiếng, đều nhìn Lăng nh.

Thực ra ở Nhất Trung, bình thường có thểthấy cảnh giáo viên tuổi còn trẻ lại được hoan nghênh cùng học sinh lớp mình điăn cơm, tất cả mọi người đều không cảm thấy kì lạ, nhưng mà từ lúc Chu Dật đến,ngoại trừ lần trước chúng tôi mời anh đi ăn cơm ở ngoài, thật sự là chưa hềcùng anh ăn bữa trưa.

Ở lớp học, tuy rằng Chu Dật vừa khiêm tốnvừa dịu dàng như quân tử, tính tình tốt đến không thể chê, lớp học không có mấyhọc sinh ghét anh, nhưng không hiểu sao anh luôn luôn mang theo một loại cảmgiác xa cách, thế cho nên cho đến bây giờ không có học sinh nào mời anh ăn cơmtrưa.

Hành động không gì sánh được này củaLăng nh làm dấy lên hứng thú của mọi người, ai cũng hăng hái dạt dào ngẩng đầunhìn Chu Dật, chờ mong phản ứng của anh.

Chu Dật nhẹ giật mình, sau đó một đôi mắtphượng ếc qua mặt tôi không để lại vết tích, khoé miệng nhếch lên, hoà nhã dễgần gật đầu với Lăng nh: “Được, thầy mời!”

“OH YES!” Lăng nh kích động giơ chữ Vvới cả lớp, bước đi nghiêm chỉnh xuống bục giảng, ngồi vào bên cạnh tôi, nháy mắt,đẩy đẩy khuỷu tay của tôi.

Tôi cảm kích nháy mắt mấy cái, hôn gió vớicảm ơn~!”

Đối diện trường học có mấy nhà hàng tưnhân, nhưng mà có người nói là do người thân của hiệu trưởng mở, tuy rằng điềukiện thông thường nhưng dễ ăn dễ tiêu lại ngon nữa, Chu Dật không thích vị mặn,chắc là anh sẽ thích.

Học sinh trong lớp thấy Chu Dật đồng ýđi ăn còn chủ động yêu cầu đãi khách, không cách nào không thở dài đã bỏ qua cơhội tốt, có người ở gần trường phải về nhà ăn, có người đã hẹn đi ăn ở ngoài vớibạn học khác, cứ như vậy đi hết, chỉ còn lại tôi, Lăng nh, Đàm Tư Tư, PhùngYên cộng thêm nam sinh duy nhất Trần Tống.

Nghỉ học buổi trưa, Chu Dật từ phòng làmviệc đi ra thấy nhóm đội quân tóc dài chúng tôi chỉnh tề đứng ở cửa nhíu mày,Trần Tống vẻ mặt đau khổ nói với Chu Dật: “Thầy Chu, thầy xem xem áp lực của emnhiều chưa, thầy phải nhân tiện mời em uống nước đó.”

Đối mặt với loại người cháy nhà mà đihôi của này, Chu Dật cười thành tiếng, xem như giả bộ cam chịu, nhìn ra đượctâm tình rất tốt.

Tầng học này cách nhà hàng không xa, tôimang nét mặt tự nhiên đi bên cạnh Chu Dật, giống như một nhân viên chào hàngnói: “Thầy nè, món ăn của nhà hàng này rất nhạt, đặc biệt món cơm chiên TamTiên là thương hiệu của họ, đợi lát nữa thầy có muốn ăn thử hay không?”

Chu Dật nghiêng mặt ếc mắt nhìn tôi:“Được.”

Thành phố A là một thành phố phía Nam,phần lớn mọi người thích ăn cay, cho nên một cửa hàng nổi tiếng với vị ngọtkhông hấp dẫn với học sinh trường chúng tôi, làm ăn cũng không tốt bằng nhưngnhà hàng khác trong trường học, chúng tôi chọn một bàn tròn ngồi xuống.

Nếu là Chu Dật mời, tự nhiên việc gọimón ăn sẽ giao cho anh.

Chu Dật cầm thực đơn tuỳ ý lật qua lật lại,hỏi người phục vụ bên cạnh: “Có cơm chiên Tam Tiên không?”

“Có, là thương hiệu món ăn của chúngtôi.”

Anh gật đầu: “Vậy cho một phần.”

Sau đó, anh chuyển giao thực đơn: “Cácem xem thích cái gì thì gọi.”

Mấy người chúng tôi thương thương lượnglượng một hồi, cuối cùng gọi hai mặn hai chay nhìn qua có vẻ

Đàm Tư Tư và Trần Tống không cùng đi ăncơm với Chu Dật lần trước nên hai người bọn họ có vẻ đặc biệt kích động, Trần Tốngngồi bên trái Chu Dật, tò mò nhô đầu, hỏi một vấn đề tầm thường mà toàn bộ thếgiới học sinh sẽ hỏi giáo viên: “Thầy này, thầy có bạn gái chưa?”

Lăng nh dừng động tác uống trà, cườithầm.

Lúc này tôi không dám cúi đầu, vội vànggiả bộ cảm thấy hứng thú nhìn Chu Dật. Chu Dật tay nắm chén trà, mắt phượng sángrực chói loá, nhìn qua như là lo lắng một lát, sau đó hơi nhấc nhấc cằm, nhẹnhàng gật đầu.

Con mắt của Trần Tống và những ngườikhác đều sáng, Đàm Tư Tư cũng nhịn không được tò mò hỏi: “Là cô giáo nào củatrường chúng ta sao ạ?”

“Không phải.”

“Bạn gái của thầy chắc chắn rất đẹp.”

“Phì!” Tôi không kìm nén được, thiếuchút nữa bật cười.

Lăng nh ở bên cạnh còn giả bộ bìnhtĩnh: “Làm sao vậy Đạm Đạm?”

Tôi khoát khoát tay nhịn xuống kíchthích muốn cười, Chu Dật nhìn mắt tôi: “Cẩn thận một chút.”

“Vâng ạ.”

Đàm Tư Tư vẫn quanh co, Trần Tống cũng đặcbiệt không cam lòng, truy hỏi: “Bạn gái của thầy trông như thế nào ạ?”

Nhưng mà sau khi hỏi, cảm thấy có vẻkhông ổn cho lắm, vội vàng bổ sung một câu: “Nhưng mà đây là chuyện riêng củathầy, không nói cũng không sao đâu ạ.”

Chu Dật thản nhiên cười thành tiếng, giọngnói nhẹ nhàng nhưng rất có từ tính, nói đều đều: “Bạn gái của thầy không đượctính là đẹp, nhưng rất có khả năng.” Sau đó thì dừng lại.

Hai người bọn họ cũng thức thời khôngtruy hỏi thêm nữa.

Tôi vừa ăn cơm vừa nhịn xuống vui sướngtrong lòng, thiếu chút nữa bị nghẹn đến nội thương.

Nhưng mà trọng tâm câu chuyện rất nhanhđã bị Chu Dật thay đổi, nói về kì thi hàng tháng hai ngày tới. Có người nói ChuDật cũng là giáo viên ra đề văn lần này, Lăng Linh cười xấu xa hỏi dò anh: “Thầynày, nghe nói thầy cũng tham gia ra đề, có thể tiết lộ không ạ?”

Tôi vội vàng vểnh tai.

Chu Dật suy nghĩ chăm chú hồi lâu, sauđó thận trọng gật đầu: “Sức ăn của thầy Chu lớp bên cạnh rất kinh người.”

…….

Chu Dật lại sử dụng chiêu bài cũ củaanh, cố ý giả bộ hồ đồ!

Nhưng mà Lăng nh và chúng tôi cũng hỏichơi thôi, đương nhiên cũng biết Chu Dật sẽ không tiết lộ đề cho chúng tôi.

“Nhưng mà.” Anh dừng lại, “Thầy tin cácem cũng đã nhìn ra, trọng điểm lần này là cổ văn, nhớ học thuộc lòng thật kĩ nhữngcâu trọng điểm thầy cho các em.”

“A!!” Phùng Yên che miệng kinh hô, “Emcũng học thuộc lòng không được nhiều mà!”

Lập tức bị Đàm Tư Tư cười nhạo.

Bữa cơm trưa này rất bình thường, phần lớncuộc trò chuyện là vấn đề học tập, như một số vấn đề nh tinh, một số câu xoayquanh Chu Dật, hai câu trả lời qua, mấy câu còn lại là căn bản không đáp, rồi lạirất khéo léo cho mọi người đáp án kiểu ông nói gà bà nói vịt. Có cảm giác hoànhã dễ gần, nhưng thực tế lại có cảm giác xa cách vô hạn.

Nghĩ đến năm ngoái, lúc đi ăn với cácgiáo viên khác, cùng nhau ăn xong, thậm chí ngay cả ngày sinh tháng đẻ của anhchị em của giáo viên đó chúng tôi đều rõ như lòng bàn tay, nhưng bữa cơm vớiChu Dật này, tuy rằng cũng trò chuyện rất vui vẻ, nhưng cái gì cũng không hỏi đến.

Ra khỏi nhà hàng, anh vẫn là giáo viênchủ nhiệm lớp đẹp trai lịch sự mà cao cao tại thượng.

Phùng Yên nhỏ giọng than một câu: “Thậtsự không chỉ là diện mạo hơn người mà còn không thể khinh suất trêu đùa nha!”

Chu Dật giống như là bức tường chắn gió,toàn bộ trên người đều là câu đố, mà người ta không biết phải phá giải từ nơinào.

Tôi vừa vui mừng vừa sầu não.

Tôi luôn luôn biết anh có một thân phậnkhác, nhưng anh chẳng bao giờ đề cập qua với tôi

~~~~~

Tan học hai ngày này, để tăng cường ôn tậpcho kì thi hàng tháng, Chu Dật luôn luôn phụ đạo cho tôi đến hơn tám chín giờ,ngoại trừ Ngữ Văn, tôi còn cực kì ghét lịch sử và địa lí.

Trong khi phụ đạo, chúng tôi giống nhưthầy trò bình thường, so với mọi ngày anh càng kiên nhẫn hơn, cũng chịu đựng sắcmặt tính nết của tôi mỗi lúc ngẫu nhiên phát càu nhàu, lúc tôi làm bài anh đềungồi bên cạnh đọc sách, giống như quản lí sách, cũng không biết có ích lợi gì vớianh nữa, mỗi lần tôi hỏi anh, anh đều cười mà không nói, giục tôi làm bài.

Nhiều lần như vậy, tôi cũng lười hỏi lại.

Cả một đêm trước kì thi hàng tháng, tôilàm xong đề rồi nằm xem TV trên sô pha, anh ngồi bên cạnh gọt táo, khéo léo gọttừng vòng từng vòng thật dài vỏ táo cuốn xuống dưới, giống như vòng trôn ốc vậy.

Anh đưa cho tôi một quả táo nguyên vẹnđược cắt thành sáu miếng: “Ngày mai, môn thi đầu tiên là Tiếng Anh, lát nữa anhđưa em về nhà, đêm nay đi ngủ sớm một chút, anh ở cổng trường chờ em.”

Tôi cắn táo, mơ hồ không rõ hỏi: “Ngàymai anh làm giám thị phòng thi nào?”

Anh suy nghĩ một lát: “Phòng thi số 4,không phải của em.”

Tôi cười hì hì dựa vào vai anh: “Cũngmay anh không coi thi em, nếu không thì lúc em làm bài nhìn thấy anh lại căngthẳng, vậy thì xong đời rồi.”

Anh cười buồn bã, quay đầu sang nhẹnhàng hôn tôi: “Thi thật tốt nhé, đừng làm cho anh thất vọng.”

Tôi ôm eo anh: “Yên tâm đi.”

~*~

Sáng sớm ngày hôm sau, tôi tự tin tràn đầyđi đến trường học, từ xa đã thấy Chu Dật đứng cạnh cổng chính, hai tay để trongtúi áo khoác, diện mạo đẹp trai đứng giữa sương mù dường như nếu không cẩn thậnsẽ biến mất không tìm thấy.

Tôi chạy tới thở ra khói trắng, anh nhìntôi, nhíu mày, đem khăn quàng trên cổ xuống cho tôi mang lên.

May mà còn sớm, cổng chính không có ai,tôi sờ sờ khăn quàng cổ của anh, cười ngọt ngào với a

Anh vuốt tóc tôi: “Vào đi thôi, cố lên.”

Không biết có phải là tôi bị ảo giác haykhông, tôi có cảm giác có người đang nhìn chằm chằm.

Lúc thi, thời gian qua rất nhanh, saukhi tôi trả lời hết các câu, cẩn thận kiểm tra lại hai lần rồi nộp bài thi, đitìm Lăng nh ở phòng thi bên cạnh, cô nàng cũng rất thần tốc, đã nộp bài đi rarồi.

Chúng tôi không dò đáp án với nhau, ăn ýnói chuyện khác. Lúc xuống lầu thì gặp phải Lí Đông Lâm, hắn bất ngờ đi tới,quan tâm hỏi: “Thi thế nào rồi?”

“Cũng không tệ lắm.” Tôi cười.

Thành tích của Lí Đông Lâm luôn luôn xuấtsắc nhất, cũng khéo nói. Chúng tôi nghỉ ngơi không bao lâu thi bắt đầu vàophòng thi môn thứ hai.

Các kì thi định kì cuối cùng trước kìthi cuối năm đã nhanh chóng kết thúc trong chớp mắt. Trong một năm lãng phínày, hầu như mỗi lần thi tôi đều ngủ cho qua, lần này cảm giác bình tĩnh tự tinlàm bài như vậy khiến tôi một lần nữa dấy lên ý chí chiến đấu.

Bởi vì kì thi lần này rất quan trọng,các giáo viên hầu như là thực suốt đêm chấm bài, sau ngày thi thứ hai, chúngtôi đã có thể biết được thành tích của mình.

Bởi vì lo lắng và bất an, trước khithành tích được công bố trước lớp tôi không gọi điện thoại hỏi Chu Dật.

Cho nên lúc Chu Dật trước sau như một đivào lớp học, lòng tôi mắc tại cổ họng của mình, hận không thể lập tức biết đượcthành tích của mình.

Trên tay anh cầm lộ ra một danh sách mỏng,bạn học ngồi ở dãy đầu thậm chí còn rướn người vươn cổ nhìn lên tên trên đó.

Ánh mắt sâu sắc của Chu Dật ếc nhìntôi, sau đó nhìn một vòng xung quanh lớp học: “Lần này cả lớp đều tiến bộ rấtnhiều, thầy rất vui mừng.” Nói xong nhìn vào danh sách một lát, tiếp tục nói:“Cả lớp có hai mươi hai học sinh có tên trong một trăm người đứng đầu toàn trường.”

“Oa! Trâu bò nha!” Lập tức phía dưới cóngười kinh ngạc.

Tôi cũng lấy làm kinh hãi, không nghĩ tớilần này lớp chúng tôi thi tốt như vậy. Toàn trường có tổng cộng hơn một nghì họcsinh, chui vào được 100 học sinh đứng đầu có thể xem là trâu bò tới cỡ nào.

“Lần này, Lăng nh lớp chúng ta đứng đầulớp, đứng thứ 6 toàn trường.”

!!!!!!!

Tôi quay đầu lại nhìn Lăng nh, cô nàngchết tiệt mạnh mẽ kia, cô nàng hình như cũng không thể tin được há hốc mồm: “Tớtớ tớ tớ…”

Tôi gật đầu khẳng định: “Đừng không thểtin nữa, cậu nha không nằm mơ đâu, giỏi, cậu là đỉnh nhất (ngưu C) rồi.”

Lăng nh hưng phấn đến mức thiếu chút nữađập bàn, tôi cũng vì cô nàng mà vô cùng vui vẻ, mấy tuần lễ này, tuy rằng cônàng chưa nói, tôi cũng biết mỗi đêm cô nàng đều ngủ muộn hơn nhiều, trên gươngmặt trắng nõn treo hai bọng mắt vừa đen lại vừa dày.

Vị trí thứ nhất của cô nàng cũng khôngthẹn với lương tâm.

Chu Dật chờ cả lớp rối loạn xong bìnhtĩnh lại, mới tiếp tục nói: “Mà lần này tiến bộ lớn nhất trong lớp chúng tachính là Chu Đạm Đạm.”

Tôi đột ngột ngẩng đầu, nhìn ánh mắt khẳngđịnh của Chu Dật đang cười với tôi: “Bạn ấy xếp hạng 7 lớp ta, xếp hạng 42 toàntrường.”

Tôi đoán rằng hiện tại vẻ mặt của tôicòn vênh hơn so với Lăng nh vừa rồi, nói thật, tôi không nghĩ mình lại lọtvào trước hạng năm mươi, tuy rằng trong khoảng thời gian này quả thực là tu rấtkhổ, nhưng tôi đã chơi suốt một năm, phải bắt đầu tu toàn bộ, kì thực cũng là mộtcông trình khổng lồ.

Bạn học xung quanh đều kinh ngạc thán phục.

Chu Dật đứng trên bục giảng, đọc têntôi, biểu dương tôi, trên gương mặt luôn luôn chững chạc có ý cười sâu đậm.

Đột nhiên có loại cảm giác hăng hái.

Tôi thật vất vả đợi lúc tan học, lúc họcsinh các tầng đều đã về gần như toàn bộ, mới chạy đến phòng làm việc của Chu Dật.

Quả nhiên, anh đang đưa lưng về phíatôi, đang phê chữa bài tập.

Ánh mặt trời chiều vàng óng ánh ngoài cửasổ chiếu trên người anh, bao phủvầng sáng, giống như một pho tượng thần điểntrai.

Tôi ngừng thở, rón ra rón rén đi tớiphía sau anh, đột ngột che mắt anh từ phía sau, cố ý không nói lời nào.

Anh hình như giật mình, sau đó cả ngườitrầm tĩnh lại, tựa lưng vào ghế ngồi, mang theo ý cười nói: “Còn muốn che tớikhi nào?”

Tôi bĩu môi buông tay ra: “Anh cũngkhông đoán em là ai?”

Anh kéo tôi đến trước người, búng mũitôi: “Còn phải đoán sao?”

Tôi cười rộ lên, nghiêng đầu dựa vàoanh: “Khụ khụ, người nào đó có phải nên làm tiệc chúc mừng cho em hay khôngnha!”

Anh cúi đầu xuống, cũng cười, sau đónghi hoặc hỏi: “Tiệc chúng mừng? Tiệc chúc mừng cái gì? Em được cử đi học ThanhHoa hả?”

Tôi nâng mặt trừng anh: “Chúc mừng haylà không chúc mừng đây?”

Lúc này anh mới bất đắc dĩ lắc đầu: “Anhcòn dám không chúc mừng sao? Đi thôi, muốn ăn cái gì?”

“Cái gì cũng có thể, hắc hắc!” Tôi buônganh ra, ngồi bên cạnh anh: “Em chờ anh chấm xong rồi đi.”

“Ừ, anh xong nhanh thôi, chờ anh mườiphút nhé.”

Tôi móc kẹo bạc hà ở trong cặp sách raném vào miệng, nằm bò trên cửa sổ ngắm phong cảnh, ngoài cửa sổ là sân tập củatrường, được ánh chiều tà ấm áp mênh mông chiếu xuống, trên sân đội viên của độiđiền kinh mặc quần soóc chạy đến toát mồ hôi.

Cây đại thụ trơ trụi bên cạnh giống nhưngười khán giả yên tĩnh, giờ khắc này, vườn trường được ánh trời chiều bao phủtrở nên yên lặng ôn hoà, tôi quay đầu chăm chú nhìn hình dáng của Chu Dật, nhịnkhông được nhếch khoé miệng, trịnh trọng nói với anh: “Thầy ơi, em sẽ không đểcho anh thất vọng.”

Anh dừng lại, lập tức buông bút trongtay, đứng dậy đi tới.

Gương mặt góc cạnh rõ ràng hiện ra vẻ sủngnịch, anh nhẹ nhàng ôm tôi, đôi môi mềm mại bắt đầu triền miên một hồi.

“Mãi mãi cũng đừng để anh thất vọng.”

Tôi gật đầu.

Trong tích tắc tôi gật đầu, tôi vẫn chưatừng nghĩ tới trong cuộc sống sau này tôi sẽ làm ra từng chuyện lại từng chuyệnkhiến anh thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng.

Tôi nhớ kĩ anh đã từng nói một câu, hứamột lời hứa thoả đáng thì cũng không phải là một lời nói dối.

Mà khi tôi biến những lời hứa này thànhlời nói dối làm tổn thương anh. Lúc đó, tôi trở nên căm hận, không thể nói lý,giống như ma quỷ điên cuồng.

Thậm chí bị coi thường.

Hôm nay Chu Dật không lái xe, tôi và anhsóng vai đi ra vườn trường, bởi vì vẫn còn có học sinh ở lại, tôi và anh duytrì khoảng cách, thoạt nhìn giống như học sinh và giáo viên bình thường, đi rakhỏi cổng trường.

Mùa đông của thành phố A không lạnh như ởphương Bắc, nhưng luôn ẩm ướt lạnh lẽo, thường thường có từng đợt mưa nhỏ, làmcho tinh thần không dậy nổi.

Trên cổ tôi vẫn còn quàng khăn quàng cổcủa Chu Dật, rất ấm áp, rất thoải mái.

Sau khi đi ra khỏi khu vực trường học,tôi đề nghị đi ăn sủi cảo, hai chúng tôi ền tìm cửa hàng sủi cảo trên đườngđi.

Đi qua mấy con phố cũng không tìm được,cuối cùng anh kéo tôi đi siêu thị mua da và nhân thịt của bánh sủi cảo, tự mìnhgói cho tôi ăn.

Tôi ngồi xếp bằng trên sô pha xem tin tứcthời sự, Chu Dật ở bên cạnh cẩn thận gói bánh, nắm tay anh mở da sủi cảo ra,dùng đôi đũa gắp một lượng nhân thịt vừa phải, sau đó ngón tay khéo léo nặn dasủi cao, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng nắn nắn vào, vài giây sau, xuất hiện mộtcái bánh sủi cảo có hình dạng lả lướt.

Lúc ở nhà tôi cũng giúp ba gói qua sủi cảo,nhưng có lẽ là trời sinh chân tay vụng về, luôn luôn gói thành một cái bóng da,không phải lòi thì cũng tan ra trong nồi, dần dần, lâu ngày tôi cũng không góisủi cảo nữa.

Ban đầu, tôi còn rất muốn giúp Chu Dật,nhưng người này lại ruồng bỏ tôi, không cho tôi gói, nói tôi làm sủi cảo khẳngđịnh là làm lãng phí vỏ và nhân sủi cảo.

Tôi ngồi bên cạnh nhàn nhã đến phát sợ,vì vậy nhảy chân trần từ trên sô pha xuống, lấy máy ảnh kĩ thuật số của Chu Dật,thừa dịp một tay anh còn dính bột mì không thể chống trả, đột ngột chụp ảnhanh, sau đó đem năm sáu tấm ảnh chụp được bày lên trên bàn thưởng thức.

Chu Dật híp mắt lại: “Chu Đạm Đạm, quađây!”

“Không qua!”

“Anh đây qua!” Anh nói xong, đứng lên,hùng hổ đi tới, hai tay còn dính bột mì trắng bóng.

Tôi vội vàng nhảy lên sô pha, cách xaanh: “Anh đừng tới đây, nhanh đi làm vằn thắn đi!”

Anh không thèm để ý, đưa tay khiêng tôitừ trên sô pha xuống, sau đó nhìn ảnh chụp trên bàn, hung hăng dùng bột mì trêntay vè ba chòm râu ở trên mặt tôi.

“Chu Dật, anh là đồ tiểu nhân, không phảichỉ chụp anh mấy tấm thôi sao! Trêu chọc nóng nảy như vậy, em cầm đến trường họcbán đó!” Tôi chạy đến trước bàn cơm, cố ý làm tay dính đầy bột mì, nhào tớitrên người Chu Dật trêu đùa anh, thế nhưng anh rất cao, tôi với không tới, đànhphải lấy tay đẩy anh, ai ngờ đẩy không được anh thì thôi đi, ngược lại còn khiếnmình lảo đảo, thiếu chút nữa bị té, may mà Chu Dật đúng lúc đỡ lấy tôi.

“Còn muốn đem đi bán!”

Anh chùi sạch bàn tay dính bột mì, vénnhững sợi tóc rơi lả tã ra sau tai, sờ soạng mặt của tôi, những nụ hôn nóng bỏngrơi xuống.

Shit… Mỹ nhân kế.

Nụ hôn tinh mịn ngọt ngào mê người, tôikhông để ý đến hai tay đầy bột mì vòng ôm cổ anh, nhón đầu ngón chân đáp lạianh.

Đôi môi vụng trộm ma sát càng thêm kịchệt, tôi kìm lòng chẳng đặng há miệng giao đầu lưỡi với anh, sắc mặt ửng hồng.Một bàn tay to của anh gian xảo tiến vào trong áo lông của tôi vuốt ve tôi,toàn thân tôi mềm mại không xương, hai chân mềm nhũn, ngồi vào trên bàn cơm.

Những chỗ bị anh vuốt ve qua trở nên cựckì mẫn cảm, châm dục vọng lên mỗi một tấc, anh vùi đầu hôn cổ tôi, tôi hơi ngửađầu, thở phì phò rên rỉ một tiếng: “Thầy…”

Hai tay anh dừng lại, động tác đột nhiênngưng giữa chừng, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì, lập tức thở dài thật sâu,sau đó đứng thẳng dậy, giúp tôi mặc lại áo.

“Anh đi luộc sủi cảo.

Tôi ngơ ngác sững sờ tại chỗ, không rõvì sao anh ngừng lại hành động vừa rồi.

“Thầy, vì sao vậy?”

“Sau này em sẽ hiểu rõ?” Anh buồn bãnói.

Ăn xong sủi cảo, anh tự mình rửa sạchchén bát dụng cụ trong phòng bếp, sau đó đi ra, lấy áo khoác trên sô pha khoáclên: “Đi thôi, anh đưa em về nhà.”

Dọc theo đường đi, hai chúng tôi đều cóvẻ trầm mặc, lúc gần đến nhà của tôi, tôi đột nhiên ngẩng đầu hỏi anh: “Thầy, nếunhư em đậu đại học, thầy còn dạy học không?”

Anh giật mình, trầm mặc một lúc, nói:“Anh không biết.”

Tôi thất vọng gục đầu xuống.

“Đừng nghĩ những việc này nữa, đượckhông?”

Tôi im lặng gật đầu.

Anh cúi người, có lẽ là muốn hôn tôi, độtnhiên lại dựng thẳng người lên, mặt mỉm cười, nhìn phía sau tôi khẽ gật đầu:“Chào bác.”

Tôi kinh ngạc quay đầu lại, hoá ra làba.

Bất ngờ ngoài ý muốn

Chu Dật lén lút kéo dài khoảng cách vớitôi, tôi lo lắng đứng thẳng lưng, sắc mặt cứng ngắc: “Ba, sao ba lại ở đây?”

Ngoài miệng hỏi, đôi mắt nhìn thẳng chằmchằm vào vẻ mặt của ông, rất sợ ông nghe được cuộc đối thoại giữa tôi và Chu Dật.

Ba cũng hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó cườichất phác: “Đi mua cho con canh nấm tuyết, định về nhà hâm nóng lại cho con ănkhuya.” Ông nói xong, chuyển ánh mắt sang người bên cạnh tôi, Chu Dật: “Là thầyChu sao? Bên ngoài lạnh lắm, vào nhà ngồi

Tôi im lặng, nhìn chằm chằm dưới đất, mộtcảm giác xấu hổ cùng mặc cảm tội lỗi tự nhiên nảy sinh, tôi không để ý tới ChuDật mà đi thẳng vào trong nhà.

Nhưng thật ra, Chu Dật vẫn vẻ mặt thẳngthắn, vô tư đi cùng ba tôi ở phía sau, nhiệt tnh đỡ lấy canh nấm tuyết trongtay tôi.

“Thầy Chu, thật sự là làm phiền đến thầyrồi.” Ba xấu hổ sờ sờ đầu.

Chu Dật khẽ nhếch khoé miệng, thờ ơ nói:“Không có việc gì đâu ạ, muộn như thế này rồi còn quấy rầy bác.”

Ba muốn nói lại thôi, nhẫn nại: “Đản Đảnnó… phạm sai lầm gì sao?”

Trong suy nghĩ của ba, đoán là chỉ có phạmvào lỗi lớn, chủ nhiệm lớp mới có thể tối rồi vẫn không ngại cực khổ mà đến nhàhọc sinh như thế.

Chu Dật bước lên cầu thang nhỏ: “Khôngcó ạ, biểu hiện của em ấy ở trường rất tốt, lần này thi tháng đã tiến bộ rất lớn.”

Ba nghe xong mặt mày rạng rỡ: “Cảm ơn sựquan tâm của thầy Chu, Đạm Đạm con bé này ấy, tính tình khá bướng bỉnh, bìnhthường ở trường học cũng gây cho thầy không ít phiền phức đây.”

Tôi mang tới mấy ly nước uống, không hiểusao lại khó chịu, vì vậy ngồi một mình ở ghế dựa của phòng ăn quay lưng về phíaphòng khách bọn họ ngồi.

Chu Dật nhìn thấy bộ dạng này của tôi cólẽ là hiểu rõ ý của tôi, lịch sự đứng lên: “Hôm nay, cháu phụ đạo cho em ấy trễ,sợ đứa trẻ này về nhà không an toàn, liền thuận tiện đưa em ấy về, không cóchuyện gì đặc biệt, cháu xin phép về trước ạ.”

Ba cũng đứng lên theo, luôn miệng cảmơn: “Phiền phức cho thầy quá, để tôi tiễn thầy ra ngoài.”

Chu Dật kiên quyết ngăn ông lại: “Khôngcần đâu ạ, mọi người nghỉ ngơi sớm một chút.”

Tôi đứng lên khỏi ghế, lắc lắc tay vớianh: “Tạm biệt thầy.”

Anh liếc mắt nhìn sâu vào tôi: “Tạm biệt.”

Đoạn nhạc đệm nhỏ này ba tôi đã quên rấtnhanh, nhưng lại tản ra trong lòng tôi không đi, nếu như mối quan hệ của tôi vàChu Dật bị ba biết, ông sẽ phản ứng như thế nào?

Tôi cất giữ tâm tư phiền não này rấtlâu, cứ như vậy, đã qua một ngày một đêm, tình cảm của tôi và Chu Dật càng ngàycàng thắm thiết, trong trường học quan hệ của chúng tôi vẫn như bình thường,quan hệ người yêu tuy lén lút nhưng cũng ngọt ngào ấm áp.

Hình như chuyện này được che giấu rấtkhá, ngoại trừ Lăng Linh, cũng không có ai biết.

Thỉnh thoảng, Lí Đông Lâm cũng sẽ đến lớptôi tìm tôi ăn cơm, tôi và hắn vẫn duy trì quan hệ bạn bè không mặn không nhạt,Chu Dật vốn hơi để ý, nhưng dần dần cũng không nói thêm gì nữa.

Thành tích của tôi do Chu Dật đe doạ dụdỗ quả thực có thể nói là đột nhiên tăng mạnh, mãi cho đến lúc tới Lễ GiángSinh.

Ngày Giáng Sinh đó vừa vặn là ngày thứsáu, trường học vốn không đề cập tới những ngày lễ dương lịch này, nhưng nhịnkhông được những phương thức liều mình đối phó của học sinh nên cũng treo lên mấybộ đèn màu, cây ngô đồng lạnh lùng ảm đạm trên con đường nhỏ thoáng cái náo nhiệthẳn lên.

Không phải lên lớp một số tiết học, ChuDật lại mang đến cho mọi người tin tức làm phấn chấn lòng người, thông báo đưara, toàn bộ giáo viên và học sinh được nghỉ buổi chiều, bao gồm cả năm ba ởtrong đó.

Tin tức này vừa ra, cả toà nhà đều sôitrào, từng làn sóng hoan hô này tiếp làn sóng hoan hô khác, tôi cũng vui vẻ xúcđộng ôm Lăng Linh. Vốn vẫn oán giận lễ Giáng Sinh này không được ở cùng một chỗvới Chu Dật, có chút thất vọng.

Không nghĩ tới chuyển ngoặt nhanh như vậy,tôi hài lòng với nụ cười của Chu Dật ở trên bục giảng.

Trong ánh mắt anh tràn đầy ý cười, sauđó anh nhẹ gật đầu, bắt đầu phân công công việc cho chúng tôi.

Đêm Giáng Sinh màu sắc sặc sỡ, ngay cảnhững cửa hàng ở ngoài trường chúng tôi cũng đều trưng bày cây thông Noel, chứđừng nói đến cảnh đẹp trung tâm khu phố. Suối phun ở giữa quảng trường vang lêntiếng nhạc dance, một đoàn những đôi tình nhân anh em em anh đi dạo trên đường,thỉnh thoảng lại có mấy cô bé bán hoa hồng nhảy ra.

Các siêu thị lớn cố ý đẩy thời gian mở cửaqua rạng sáng một chút, thậm chí còn có buôn bán suốt đêm.

Cho nên có rằng, lễ Giáng Sinh của ngườiTrung Quốc vừa là một kiểu trá hình của lễ tình nhân, nhìn tới nhìn lui tất cảđều là một cảnh tượng bong bóng màu hồng ngọt ngào mạo hiểm.

Tôi ôm cánh tay của Chu Dật, cùng anh đidạo bên cạnh suối phun trung tâm, anh mặc áo khoác ngoài cổ lật, đang lúc nóichuyện trong miệng thở ra khói trắng, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: “Đạm Đạm,chúng ta làm gì ở chỗ này?”

Tôi ngửa mặt cười khanh khách: “Cùng emnghe tiếng chuông nhé.”

Lông mày anh co quắp hồi lâu, dường nhưrất không tán thành với đề nghị này: “Có cái gì dễ nghe, buổi tối em ăn rất ít,giờ có đói bụng không?”

Tôi vội vàng lắc đầu: “Không đói bụng,chúng ta qua bên kia ngồi đi.”

Anh xoa nhẹ hốc mắt, bị tôi kéo tới cáighế ngồi dài bằng gỗ có khắc hoa. Mười ngón tay của tôi và anh đan vào nhau, lẳnglặng nhìn cảnh tượng phi thường náo nhiệt trước mắt, xa xa đang mở bài hát lễNoel, ở quảng trường còn có những nhân viên công tác mặc trang phục ông giàNoel đang để cho những bạn nhỏ gửi đi bong bóng miễn phí.

Chu Dật lười biếng ngồi một lúc, độtnhiên nhớ tới cái gì, lấy từ trong túi áo khoác ngoài ra một chiếc máy ảnh kĩthuật số màu bạc xinh xắn. Xoa nhẹ đầu tôi, hất cằm về phía suối phun: “Qua đóđi, anh chụp ảnh cho em.”

Tôi nghiêng đầu nhìn anh: “Em phát hiệnra anh đặc biệt nghiện việc này!”

“?”

“Đặc biệt thích chụp ảnh cho em. Nói!Anh có phải là có ý đồ xấu xa gì không?”

Chu Dật tức giận trừng mắt liếc tôi:“Chu Đạm Đạm, anh thấy em đúng là có đôi cánh cứng dài rồi, mới dám cãi lại thầy.”

Tôi khinh thường lơ anh: “Cánh của em khôngcứng cũng dám cãi lại anh.”

Tôi bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặpmặt anh, bản thân mình tự cao gian xảo, căn bản không để hình dạng của anh vàomắt, nghĩ thấy cực kì buồn cười.

Chu Dật nhéo nhéo mặt tôi: “Nhanh qua đóđứng.”

Trong lúc đó, tôi bị anh đẩy một cái, cảngười đứng thẳng ở cạnh suối phun, những bọt nước phun ra từ cột nước tr đổi nhẹnhàng bay đến trên người tôi.

Chu Dật đứng ở trước mặt tôi, giơ chiếccamera màu bạc, tanh tách một tiếng

“Ơ kìa! Em còn chưa tạo dáng mà!”

Chu Dật buông camera: “Vậy lại một lần nữa.”

Tôi nhắm ngay ống kính, cười tươi nhưhoa, lộ ra hai hàng răng trắng đều, kiểu dáng ngốc nghếch bị chụp vào camera.

Tôi chạy chậm đến bên cạnh anh, túm lấytay áo anh: “Đến lượt anh, em chụp cho anh.”

Anh rút camera về, vẻ mặt thản nhiên:“Không chụp.”

Anh xị mặt, giống như một đứa trẻ:“Camera này là của anh.”

Tôi giả vờ rống giận anh: “Chu Dật! Anhlại chơi xấu!”

Anh nghe xong, vẻ mặt lại sinh động hẳnlên, với tay qua kéo tôi vào trong lòng anh, cằm đặt trên đỉnh đầu tôi, một látsau, mới nghe anh rì rầm nói rằng: “Trong chiếc camera này, chỉ có thể có em.”

Một dòng nước ấm chui vào trong lòngtôi, tôi quay người ôm lấy anh.

Tôi và anh tiếp tục đi dọc theo con đườngdành cho người đi bộ về phía tòa nhà Đế Đô cạnh tháp chuông, dọc theo đường đianh nắm tay tôi, đột nhiên chẳng biết từ đâu xuất hiện một cô bé bán hoa hồng,giọng nói non nớt kêu anh chị.

Tôi và Chu Dật cùng nhíu mày.

Mấy cô bé này đều là bị người lớn saikhiến, nếu như anh mua một bông hoa, cô bé sẽ xin anh mua càng nhiều, thậm chímấy đứa bé bán hoa khác xung quanh đó sẽ ùa lên vây lấy anh.

Tôi đã từng gặp qua, mấy đứa bé vâyquanh một đôi tình nhân đều quỳ xuống, cuối cùng đôi tình nhân này phải mua hếttoàn bộ hoa.

Kiểu ngày nghỉ lễ này, những đứa trẻcàng thêm càn rỡ.

Tôi liền liên tục lắc lắc tay: “Anh chịkhông muốn.”

Cô bé kiên trì bất động, đau khổ cầuxin. Chu Dật nắm chặt tay tôi: “Chạy!

Còn không kịp phản ứng lại, anh cũng đãlôi tôi chạy như bay, tiếng gió vù vù thổi bên tai, anh nắm tay phải của tôi,tóc mái tung bay trong gió, sườn mặt mang theo nụ cười đẹp trai.

Thấy đứa trẻ không đuổi theo nữa, chúngtôi liền dừng lại, tôi liếc nghiêng trêu ghẹo anh: “Anh, người thầy này làm tổnthương mấy bạn nhỏ đó.”

Anh ôm ngang tôi, kín đáo nói bên taitôi: “Giờ anh cũng không phải là thầy giáo gì cả!”

Hai mắt tôi long lanh nhìn chằm chằmanh: “Lần đầu tiên anh nhìn thấy em là ấn tượng gì vậy?”

Anh ngẩn người, nhớ lại một lúc, lộ ra mộttia biến hoá kỳ lạ, cười: “Bướng bỉnh thành thói, phản nghịch đa đoan, chẳng biếtăn năn.”

Tôi vừa nghe xong, ra vẻ hung thần ácsát trừng anh: “Không có một điểm tốt?!”

Anh chăm chú suy nghĩ một chút, lắc đầu:“Không có.”

Tôi tức giận đến mức giẫm anh một cái.

“Hi.” Anh nhịn đau gõ gõ trán tôi:“Không nhẹ không nặng.”

Tôi thấy đúng là anh rất đau, vội vàngcúi đầu nhận sai, nửa oán giận nửa làm nũng đỡ lấy anh: “Đáng đời!”

Một lát sau, anh đứng thẳng dậy, con mắtđen kịt ở trong đêm tối sáng lên lấp lánh, mang theo dịu dàng cưng chiều, hơingồi xuống, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt tôi, chỉnh lại tóc tôi bị gió thổi rối.

Mỗi chữ mỗi câu trầm thấp thâm tình nóirằng: “Anh hy vọng Đạm Đạm trở thành một cô gái tự tôn tự ái, tự tin tốt bụng,tự có trách nhiệm.”

Tôi cúi đầu nhìn anh: “Thế nhưng… Em bâygiờ còn không phải…”

“Anh biết, anh sẽ giúp em trở thành mộtcô gái ưu tú như vậy.” Ánh mắt Chu Dật sâu sắc, “Em thông minh lanh lợi, còn trẻtuổi như thế, bản thân cần phải đuổi theo khát vọng. Mà anh, sẽ theo cạnh em,chỉ bảo cho em, giúp đỡ em, được không?”

Tôi bị anh làm cho cảm động đến chẳng biếtnói gì cho phải: “Em… Anh thực sự tin tưởng emnh im lặng, kiên định nhìn tôi mỉmcười.

Viền mắt tôi đỏ lên, nhào vào trong lònganh: “Cảm ơn anh.”

Anh siết chặt tay, mắt ngời sáng rực rỡ:“Đây mới là cô bé của anh.”

Tôi vươn người từ trong lòng anh lên, xấuhổ quá mức… kéo anh, đi đến tháp chuông.

Đã gần đến mười hai giờ, trước thápchuông đã vây đầy người, tháp chuông được trang hoàng cực kì bắt mắt, đèn nêông đan xen loé hồng xanh.

Chu Dật nắm chặt tay tôi để tránh bịđoàn người chen chúc mà rơi ra, tôi nhìn những con người bên cạnh, đột nhiênnghĩ đến một điều đặc sắc, đong đưa cánh tay anh: “Chu Dật!”

Anh quay đầu.

Tôi cười trộm: “Hai chúng ta thật ra làđồng tính luyến ái!”

Trong mắt anh hiện lên nghi hoặc: “…”

“Đừng căng thẳng, anh họ Chu, em cũng họChu, không phải tình yêu cùng họ là gì?”

Anh nhướn lông mày: “Xem ra mấy trăm nămtrước chúng ta là người một nhà.”

Tôi cười rộ lên khanh khách.

Đột nhiên cảm giác có ánh sáng mạnh mẽchợt loé ở phía sau, tôi quay đầu lại nhìn trộm.

Lúc này người chụp ảnh rất đông, tôi vốnkhông nên cảnh giác như thế, nhưng dù sao vẫn thấy có chỗ nào đó không đúng.

Chu Dật hình như cũng đã nhận ra, hờ hữngnhìn bốn phía một lát, cầm chặt tay của tôi.

Lúc mười hai giờ, tiếng gõ vang lêntrong tích tắc, đoàn người bắt đầu thét chói tai, bầu không khí nóng lên, mọingười ở phía trước đều thả bong bóng trên tay, bầu trời đêm được vẩy mực trongnháy mắt liền đầy đủ mọi sắc màu bóng bay nhẹ nhàng, số lượng ở trên chứa đựngrất nhiều nguyện vọng của mọi người.

Sau khi làm ầm ĩ một phen, bụng tôi cóhơi đói, liền lôi kéo Chu Dật muốn đi ăn vặt.

Hai chúng tôi xoay người quay lại, đámngười hơi chật chội, tôi lại không cao, mũ thiếu chút nữa bị chen cho lệch đi,trái lại Chu Dật, thân hình cao ngất trong đám người như hạc đứng giữa bầy gà.

Sau khi đi tới ngã tư đường, cuối cùngcũng không chen chúc như vậy nữa, Chu Dật cẩn thận từng li từng tí dắt tôi đi,hai người không hề chú ý đến người ở trước mắt.

Đến lúc tới gần mới hối hận không kịp.

Sau khi đèn đỏ chuyển thành đèn xanh,tôi và Chu Dật sánh vai đi qua lối qua đường, bước chân hướng về bên trái, vừabước một bước, thì bỗng nhiên dừng lại.

Vui cười vốn ở trên mặt tôi nhất thời cứngngắc, xấu hổ nhìn đối phương cũng đang vô cùng kinh ngạc.

Lý Đông Lâm.

Chu Dật cũng sửng người, sau đó liền cườirộ lên, cuối cùng chào hỏi với hắn, nhưng ý cười trong đáy mắt đều không có.

Tôi nhất thời cảm thấy chân tay luống cuống,hạ khoé miệng nhìn Lý Đông Lâm. Hắn cũng cẩn thận đi qua, con mắt vẫn khoá trênmười ngón tay đan vào nhau của tôi và Chu Dật, sau đó há miệng, nhưng cái gìcũng không nói ra.

Ngược lại, nét mặt Chu Dật bình tĩnh, giọngđiệu bình ổn, không ngại chút nào, cũng không rút tay cầm tay tôi về.

Tôi bất chấp khó khăn kéo khoé miệng vớihắn: “Hi~”

Lý Đông Lâm mặc một cái áo lông màu lamđậm, nhưng cũng không có vẻ mập mạp, trên khuôn mặt nhã nhặn điển trai khôi phụclại nụ cười bình thường: “Thật trùng hợp nhỉ.”

“Đúng vậy…”

Hắn hơi nghiêng đầu, con mắt nhìn chằmchằm Chu Dật: “Chào thầy.”

Chu Dật mỉm cười, gật đầu.

Tôi bỗng nhiên cảm thấy không khí bấtthường này, vội vàng khách khí nói: “Chúng tôi đi trước đây, cậu cứ từ từ vuichơi nha.”

“Được, gặp lại ở trường.”

Tôi lôi kéo Chu Dật đi nhanh về hướngphía sau Lý Đông Lâm, cho dù đi xa rất xa, vẫn cảm giác có một ánh mắt chăm chútheo ở phía sau đang tìm tòi nghiên cứu

Ở trên xe của Chu Dật, ngay lập tức niềmkiêu hãnh trên vẻ mặt tôi hạ xuống, đăm chiêu ủ dột nhìn anh.

Chu Dật xoa nhẹ gương mặt của tôi:“Không có việc gì đâu, em đừng lo.”

“Ngộ nhỡ cậu ấy…”

Chu Dật dỗ dành tôi: “Yên tâm, anh sẽ xửlí, tin tưởng anh.”

Tôi than thở hồi lâu mới gật đầu: “Đượcrồi.”

Nhưng trong lòng vẫn tính sẽ nói rõ ràngvới Lý Đông Lâm như thế nào vào cuối tuần.

Tôi cũng không có tâm tư mà ăn vặt, ChuDật không thể làm gì khác hơn là đưa tôi về nhà, ở trên xe hôn tôi: “Không nênsuy nghĩ lung tung.”

Tôi không biết Chu Dật có mánh khoé gì,trong lòng luôn không nỡ đối với anh.

Cuối tuần này quả thực là rối loạn, tôivà Lăng Linh nấu cháo vài giờ trên điện thoại, gồm việc buổi tối đêm giáng sinhđó bị Lý Đông Lâm bắt gặp và chuyện hắn sẽ nói ra.

Phản ứng của Lăng Linh không ngoài dựđoán của tôi, cô nàng cân nhắc hồi lâu, mới nói: “Tớ nghĩ Lý Đông Lâm chắc sẽkhông nói ra đâu.”

Nhưng tôi luôn luôn lo lắng: “Nếu như hắnkhông cẩn thận nhỡ miệng để lộ thì sao?”

Lăng Linh cũng hiểu được có chút không ổn,an ủi tôi: “Vậy ngày thứ hai cậu hẹn hắn đi ăn cơm đi? Ý thăm dò xem, có cần tớđi với cậu không?”

Tôi trầm ngâm: “Cũng được, cậu nên đừngđi cùng tớ, để một mình tớ nói chuyện với hắn.”

Lăng Linh cách một lúc lâu sau, âm thanhhơi thấp nói rằng: “Đạm Đạm, có thể, tớ sẽ đến thành phố khác.”

“Cái gì?!” Tôi bỗng chốc bật dậy từ trêngiường “Thế nhưng, chúng ta không phải đã nói xong là học đại học A rồi sao? Vìsao?”

Ở bên kia, Lăng Linh trầm mặc rất lâu: “Liênquan đến việc trong nhà của ba mẹ tớ, có thể phải đi Thượng Hải.”

Thanh âm của tôi hơi run: “Vậy… Sau nàychúng t không thể gặp mặt sao?”

“Ai nói! Nghỉ định kì tớ nhất định sẽ trởvề gặp cậu, cậu cũng có thể đến Thượng Hải tìm tớ đi chơi mà!”

“A…”

Tắt điện thoại, tôi đột nhiên cảm thấy mộtcảm giác bất lực, có phải sau khi kì thi vào đại học kết thúc, bạn bè ở bên cạnhđều phải chạy đông chạy tây hay không? Thời gian sẽ làm nhạt phai tất cả, đã từnglà đôi bạn bè sẽ trở thành một hồi ức tốt đẹp.

Bên cạnh mình người đến rồi lại đi, đi mộtnhóm người sẽ có một nhóm người mới đến, mà đến cuối cùng, chỉ còn lại có chínhbản thân mình ư?

Lăng Linh phải đi Thượng Hải, thành tíchcủa An Nhược không quá hy vọng thi đậu được đại học A, Lục Hạo muốn tham giavào quân ngũ, Phùng Yên còn đang do dự, mà Đàm Tư Tư đã quyết định ra nướcngoài.

Tôi từng ngây thơ cho rằng trái đất làhình tròn, mặc kệ mọi người xa nhau bao lâu, luôn luôn sẽ lại một lần nữa tụ họpcùng nhau.

Nhưng rất nhiều năm sau mới biết được, mỗingười mỗi việc, bỏ lỡ thì không còn cơ hội gặp nhau nữa, để lại cho chính mình,chỉ là sự gặp lại trong giấc mơ và những tấm hình đã ố vàng.

Đây là sự tàn khốc của xã hội, cũng là sựvô tình của cuộc sống ư?

Cuối cùng, ngày thứ hai cũng đến, tôinhân lúc kiểm tra sức khoẻ mắt chuồn ra cửa sau, chạy xuống lầu tới lớp học củaLý Đông Lâm, đứng sau cửa nhìn vào trong. Đột nhiên phát hiện ra, luôn là LýĐông Lâm lên lầu tìm tôi, mà tôi, chưa từng chủ động đi tìm hắn.

Không quá lâu sau, kiểm tra sức khoẻ củamắt đã xong, hắn và Đinh Trạch đi ra phía trước, lúc thấy tôi, hình như hơikinh ngạc, ngay sau đó liền thoải mái, bình tĩnh hỏi thăm: “Có việc à?”

Tôi nhìn vẻ mặt sóng lớn không sợ hãi củahắn, cũng tự nhiên hỏi: “Buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi?”

Hắn ngừng lại một chút: “Được, hai ngườichúng ta cùng đi thôi à?”

“Đúng!”

Buổi trưa tôi cố ý lượn qua phòng làm việccủa Chu Dật, cùng Lý Đông Lâm chọn một nơi tương đối vắng vẻ, tuỳ ý ăn vài th

Giữa bữa, tôi cẩn thận từng li từng týquan sát vẻ mặt của hắn, suy nghĩ làm sao để mở miệng.

Từng động tác của tôi hắn đều nhìn thấy,cũng không nhiều lời, tuỳ ý hỏi: “Nguyện vọng một của cậu là đại học A hả?”

“A? Há. Đúng vậy!”

Hắn nhếch môi: “Xem ra chúng ta lại trởthành bạn học.”

Tôi cười xoà, thuận theo hắn nói tiếp, mộtlúc không nói gì, hắn lại hỏi sang một vấn đề khác, tôi không có cách nào, chỉphải tiếp tục nói chuyện với hắn. Cứ như vậy, thời gian một buổi trưa, tôi mộtbụng nghi hoặc lại chẳng nói ra gì cả, hình như hắn cố ý tránh né chuyện trọngtâm kia, giả vờ không biết gì.

Lý Đông Lâm đích thực sẽ không nói rangoài.

Cuối cùng, lúc tính tiền rời khỏi đó,trong mắt hắn loé lên một tia nhìn phức tạp, đứng ở bên cạnh tôi ý tứ hàm xúckhông rõ ràng nói: “Tớ vẫn nghĩ cậu là một cô gái thông minh, hy vọng cậu đừngtự huỷ hoại chính mình.”

Tôi thất thần tại chỗ, hắn đã đi xa vàimét rồi.

Ánh sáng phản chiếu bóng lưng, làm chocó cảm giác tin tưởng kiên định.

Quả nhiên, những ngày kế tiếp không xảyra chuyện gì, sinh hoạt ở trường học vẫn như mọi khi.

Mà tôi bắt đầu vội vàng chuẩn bị cho kìthi cuối kì, liền dần dần quên đi chuyện này, quan hệ với Lý Đông Lâm so vớitrước đây càng thân hơn, sau ngày đi ăn đó, hai chúng tôi ăn ý cũng không đề cậpqua chuyện này nữa.

Sau khi kì thi cuối kì khiến người tahít thở không thông kết thúc, kì nghỉ đông này đối với học sinh năm ba chúngtôi mà nói vừa vội vàng vừa mệt mỏi cũng lặng lẽ theo tới.

Che giấu sự thật

Lễ mừng năm mới gần đến, trên đường lớnvừa mới cởi ra trang phục của lễ Giáng Sinh liền thay bằng những đèn lồng lớn đỏrực, đèn màu, pháo hoa cũng bắt đầu được bán ra, tuy rằng vẫn chưa tới Giao thừa,nhưng cũng đã có những đứa trẻ không chịu nổi yên tĩnh mà vào ban đêm lén lút bắnlên.

Nhà hàng của ba làm ăn thịnh vượng, cảngày bận trong bận ngoài, gầy đi không ít.

Vì vậy tôi cắt xén vài lần hẹn với Chu Dật,giúp đỡ nhà hàng. Dì Thạch cũng mang theo nhiều bạn bè tới, còn cố ý tặng chotôi và ba mấy hộp quà, cũng lén nói cho tôi biết, nghe nói Viên Trạch Khải lạivừa ‘thăng cấp’.

Bầu không khí của ngày lễ này càng lúccàng đậm hơn, càng tới gần đêm Giao Thừa – đêm 30, trên đường lớn lại càng yêntĩnh, những nhà hàng siêu thị to nhỏ đều ngừng kinh doanh, nghỉ ngơi. Ba cuốicùng cũng đóng cửa nhà hàng trước đêm Giao Thừa – đêm 30, ở nhà cùng tôi chuẩnbị cơm tất niên.

Cây Hoè trong sân nhà chúng tôi được mấyđứa trẻ khéo léo treo lên mấy chiếc đèn lồng, từng nhà mở đèn, chiếu sân vườnsáng tỏ.

Cơm tất niên muốn ăn trước sân, mấy ngườitrong nhà đều bưng lên mấy món đồ ăn ngon sở trường, sau đó mọi người vây cùngmột chỗ ăn, vẫn là một truyền thống bốn sân nhà chúng tôi.

Tôi đặc biệt thích ăn sủi cảo ở trước mặtmà chú Trương làm, lớp bao ngoài mỏng lõm vào, cắn xuống một cái giống như là vịmỹ tiên hương.

Đang ăn bỗng nhiên nhớ tới dáng vẻ Chu Dậtlàm vằn thắn, vì vậy lấy điện thoại di động ra nhắn cho anh một tin ngắn sủi cảomừng năm mới, không lâu sau, anh liền nhắn trở lại.

“Năm mới hạnh phúc, Đạm Đạm.”

Tôi cười trộm, nắm chặt máy ở trong tay,trong đầu tưởng tượng lúc này Chu Dật đang làm cái gì.

Hay là cũng giống như tôi, ở quanh bàntròn cùng người nhà ăn bữa cơm đoàn viên hoà thuận vui vẻ, ngoài ra còn có âmnhạc.

Thím Trương thấy sắc mặt tôi không tốt,vui vẻ gắp rất nhiều đồ ăn cho tôi: “Đạm Đạm lớn lên, dáng vẻ này càng ngàycàng giống như mẹ cháu.”

Tôi đưa đôi đũa vào trong miệng thì ngừnglại một lúc: “Hì hì, cháu s có thể đẹp hơn mẹ cháu được.”

Trên mặt thím Trương lộ ra nét mặtthương tiếc, tôi biết mấy người lớn chủ của những sân vườn này đều thương cảmtôi, hoặc là thương cảm tôi và ba, đứa bé không có mẹ, đều là kẻ đáng thương.

Sau khi cơm nước xong, mấy người lớnmang theo một đám trẻ con đi ra phố mua pháo và pháo hoa, sau đó đặt ở khoảngtrống của sân lớn bắn, bùm bùm, ở trong không trung, pháo hoa sáng rực toả rachiếu sáng gương mặt của mọi người.

Tôi nhớ tới mẹ, cũng là vào đêm Giao Thừa– đêm 30 lạnh buốt như thế này, bà lén lút mua một hộp pháo lớn, cho tôi mộtkinh hỉ, sau đó mang theo toàn bộ đứa trẻ trong sân đi chơi thẳng đến sáng sớm.

Vào đêm cuối cùng của lễ mừng năm mới,tôi thường mơ về bà, giống như trước đây đưa chúng tôi đi xem pháo hoa.

Ngày thứ ba của Tết, ba tôi lại mở nhàhàng, tuy rằng thanh nhàn, nhưng mỗi ngày cũng buôn bán được không ít.

Tôi biết, nếu như mẹ còn sống, ba nhất địnhsẽ không làm việc bán mạng như bây giờ, ba nhất định sẽ ở nhà xem TV với mẹ,bóc hạt dưa cho mẹ.

Tôi ở nhà xé lịch, qua mấy ngày cuối tuầnnữa là sinh nhật của Lăng Linh, tôi mới đột nhiên nhớ tới còn chưa mua quà.

Vì vậy sáng ngày thứ tư, tôi tính thờigian trung tâm mua sắm lớn sẽ mở cửa liền ngồi xe đi tới khu trung tâm, áng chừngsố tiền tiêu vặt hàng ngày còn ở trong túi, nhưng không có ý tưởng gì để muaquà cho anh.

Tết vừa hết, người đi trên đường thưa thớtcó mấy người, tôi đeo găng tay đông nhìn tây nhìn, bị shock vì tìm không ra cáigì có thể làm cho hai mắt tôi ngời sáng.

Đi dạo gần đến trưa, hai tay vẫn trốngtrơn, có chút thất vọng, lười nhác đi dạo ở trên đường phố, bất tri bất giác lạiđi tới trước «Kim cương Phong Dật».

Kim cương dưới ánh đèn thuỷ tinh loé raánh sáng làm cho ánh mắt không thể di chuyển, tôi đứng ở cửa sợ run một lúc, thởdài muốn rời khỏi nơi này, bỗng nhiên thấy Viên Trạch Khải chỉ cao khí ngang từphía sau đi tới.

Mấy năm này hắn rất hăng hái, người cũngmập ra không ít, mặc âu phục cao cấp, một người trợ lí đi theo sau, thoạt nhìngiống như đang dò xé

Điều này làm tôi nhớ tới một vài ngàytrước tôi có vở tuồng Cung đình, tôi bỗng nhiên hoảng sợ khi cảm thấy tay ViênTrạch Khải này cùng với gã tổng quản thái giám tao thủ lộng tư [23] đúng là họhàng, một em trai của hà mã, một anh trai của tê giác, luôn luôn theo phía saulà một đám chó nô lệ mắt mù.

[23] Ám chỉ ra vẻ khoe khoang phôtrương. Xuất xứ từ “Hậu Hán Thư Lý Cố Truyện” – Phạm Diệp, Thời Tống, Nam Triều.

Lúc không còn ông chủ, hắn liền diễu võdương oai, bóc lột cấp dưới, lúc có ông chủ, hắn lại dỗ ngon dỗ ngọt, chạy theongửi rắm ngựa, chỉ còn thiếu nước quỳ xuống liếm chân ông chủ mà thôi.

Tôi không cẩn thận liếc trộm dáng vẻ caongạo của Viện Trạch Khải, nhớ tới vẻ mặt khúm núm của hắn ở phía sau mẹ mấy nămtrước, thật là cảnh còn người mất, thời gian thay đổi con người.

Có lẽ là tôi dừng lại ở trước cửa hànglâu quá khiến cho bên trong chú ý, cặp mắt của Viên Trạch Khải đảo qua lại nhìnchằm chằm tôi, tôi không biết hắn còn có thể nhận ra tôi hay không, coi thườnghắn vài giây, sau đó chậm rãi đưa tầm mắt sang một bên nhìn đường, xoay người bỏđi, lưng toát ra mồ hôi lạnh.

Gió lạnh vù vù thổi vào trong áo lông củatôi, tôi ngồi trên chiếc ghế dài lạnh giá, nhắm mắt lại.

Lúc mẹ nhảy xuống ở trên tầng cao nhất củanơi này, cũng rất lạnh ư.

Mưa bụi ngấm vào vải, gió tuyết lạnh thấuxương, cùng màu máu tươi chói mắt.

Tôi sẽ trả thù cho mẹ.

Đến lúc gần tối, hai tay tôi trống trơntrở về nhà, đáng thương như vậy mà gọi điện thoại cho Chu Dật.

Điện thoại kêu rất nhiều tiếng, sắp cắtđứt thì mới được nhấc máy, thanh âm của Chu Dật nghe có vẻ gấp gáp.

“Đạm Đạm?”

“Dạ, anh ở bên ngoài à?”

Bên kia dừng lại “Ăn cơm ở nhà, làm saovậy?”

Quả nhiên bên kia có hơi ầm ĩ, thậm chícòn có tiếng cười của trẻ con, tôi hít hít mũi: “Không có gì, anh đi ăn cơm đi,em chỉ muốn gọi điện đùa anh

Chu Dật khẽ cười: “Có phải nhớ anhkhông?”

“Đương nhiên không phải!”

“Ờ? Vậy là cái gì?”

“Em đang suy nghĩ anh giao thật là nhiềubài tập nghỉ đông! Phiền chết được!”

“Em!... Chu Đạm Đạm, ngày mai em qua đâymột chuyến.”

“Anh nghĩ rằng em là thú cưng của anhsao, kêu đến liền đến.” Tôi ở bên cạnh bất mãn.

Anh cười rầu rĩ: “Được rồi được rồi, bọnhọ gọi, anh cúp máy trước.”

Vào buổi tối, tôi đột nhiên tâm huyếtdâng trào, chạy tới phòng bếp lấy ra ở trong tủ lạnh da và nhân thịt bánh sủi cảomấy ngày trước, nhớ tới hình dạng Chu Dật làm vằn thắn, nổi hứng nghiên cứucách làm bánh.

Vắt được mỗi cái lại mèo khen mèo dàiđuôi một lúc, không quá lâu sau thì bao được đầy đủ sủi cảo.

Xếp lên trên bàn sứ mấy cái yếu ớt vôích, có béo có gầy, dẹp thấp cao đủ loại kiểu dáng, bỏ đi sự thật khí phách củabậc thầy, xin hỏi có ai làm vằn thắn có thể gói được mấy kiểu dáng bên ngoàikhông giống người thường như vậy chứ.

Tôi liền thoả mãn gật đầu, bỏ mâm sủi cảonày vào tủ lạnh.

Sáng sớm hôm sau, tôi cực kì hứng thúthay áo quần, sau đó gói lại sủi cảo đã làm xong trong tủ lạnh cất vào cặp, sauđó lấy khăn quàng cổ dày quấn lên chạy ra ngoài.

Không ngờ bên ngoài lại nổi lên một trậngió tuyết nhỏ, từng viên từng viên nhẹ nhàng rơi xuống, xoay xoay theo gió tuyết,cực kì đẹp.

Rải trên mặt đất là một lớp tuyết mỏng lộnxộn, người đi tới giẫm lên, liền biến mất không thấy.

Đã nhiều năm thành phố A không có tuyếtrơi, tôi hưng phấn vươn tay đón lấy những hạt tuyết từ trên trời rơi xuống.Trên đường cũng có đôi tình nhân nhỏ giọng kinh hô, bọn nhỏ còn cãi nhau vì tuyếtrơi.

Tôi thở ra một làn khói trắng, đi lên lầu,bấm chuông cửa nhà Chu Dật

Cửa mở, Chu Dật mặc áo quần ở nhà, tócthoạt nhìn mới gội xong, mềm mại rủ xuống. Anh vui mừng nhướng mày nhìn tôi ởngoài cửa.

Tôi mặc áo khoác màu hồng, cười cộc lốc,đứng ở cửa cung kính lạy anh: “Thầy Chu, chúc thầy năm mới hạnh phúc, vạn sựnhư ý, đại cát đại lợi, hằng năm có dư!”

Anh nhíu mày, dựa vào cửa: “Ở đâu ra cáikiểu diễn kịch làm trò này chứ? Còn không mau đi vào.”

Tôi vừa nghe, ngẩng đầu trừng anh, chìatay trái: “Nhanh cho em nha!”

Anh nghi hoặc hồi lâu: “Cho em cái gì?”

“Tiền lì xì! Em cũng chúc Tết anh rồi,còn không đưa tiền lì xì cho em!”

Anh shock nửa giây, lập tức phản ứng lại,vẻ mặt không biết làm thế nào: “Anh không có tiền lì xì!”

“Khó mà làm được, không có tiền lì xì, sẽkhông có sủi cảo.” Tôi đem sủi cảo giấu ở sau lưng đưa lên, cười hì hì nói.

Mắt anh xem xét sủi cảo, ngoài cườinhưng trong không cười: “Đây là đứa trẻ nhà ai gói sủi cảo đây?”

Tôi vừa nghe, liền ngưng bực bội: “Thựcsự rất khó nhìn sao?”

Anh đỡ lấy sủi cảo trong tay tôi, cân nhắcmột lúc, nói chậm như rùa: “Đâu chỉ là xấu xí đó…”

“…Xấu xí anh cũng phải ăn!”

Anh vừa treo áo khoác của tôi lên vừa điềuchỉnh độ ấm của điều hoà lên, lại xoa xoa tay tôi: “Lạnh không?”

“Tàm tạm, không lạnh.” Tôi nằm úp trênsô pha ngáp một cái.

Chu Dật đem sủi cảo vào phòng bếp, tôi ởtrên sô pha trở mình, đột nhiên nhìn tới trên bàn trà một chồng giấy A4 dày,con dấu ở trên cùng ấn mấy chữ đậm «Kim cương Phong Dật».

Theo bản năng tôi muốn dời tấm mắt,nhưng lại nhìn thấy tên của mẹ tôi ở trên cùng của tờ giấy phía dưới.

Không hiểu sao trong lòng tôi căng thẳng,vừa định ngồi dậy, Chu Dật ở phòng bếp đi ra: “Đi rửa tay, át nữa có thể ăn.”

Tôi không yên lòng đi đến WC, trống ngựcđập thình thịch liên tục.

Lúc rửa tay xong trở lại phòng khách, chồngtư liệu dày đã không thấy.

Tôi thất vọng nhìn Chu Dật từ trongphòng đi ra, bỗng nhiên hăng hái gì cũng không có, chán nản nói: “Thầy, em hơimệt, không muốn ăn cơm.”

Anh không đồng ý: “Ăn cơm xong ngủ tiếp.”

Tôi ngẩng đầu nhìn vào mắt anh: “Anh cóchuyện gì muốn nói với em?”

Ví dụ như, thân phận của anh.

Ví dụ như, tên của mẹ tôi sao lại nhìnthấy trên tư liệu của anh.

Anh kinh ngạc sửng sốt, trong mắt hiệnlên một tia phức tạp, cuối cùng bình tĩnh lắc đầu: “Không có, nhanh tới ăn sủicảo, ăn rồi ngủ.”

Tôi yên lặng cùng anh ăn xong sủi cảo, bầukhông khí hơi đóng băng. Không quá hai cái, tôi liền ầm ĩ kêu mệt, lui vàophòng.

Tôi nằm ở trên giường của Chu Dật, tâmtình tự dưng nặng nề, không tự chủ được nhớ tới tôi và anh trải qua một đêm suốtđời khó có thể quên được ở trên chiếc giường này, vào đêm đó, tôi đem thứ quýgiá nhất của mình cho anh, tôi không biết mẹ tôi ở trên trời có nhìn tôi bằng vẻmặt phức tạp hay không, tôi mong muốn bà không nhìn thấy, bởi vì tôi nghĩ bà sẽvì tôi mà rơi lệ.

Nghĩ vậy, tôi vươn người chôn đầu dưới gối,khắp đầu mũi là mùi của Chu Dật, khiến lòng vừa đau vừa ấm áp, vì vậy, thế nàocũng không ngủ được.

Tất cả với tôi mà nói đều quá khó khăn,quá khó khăn.

“Không phải vừa mới nói muốn ngủ sao? Hiệntại lại ngủ không được?” Trên đỉnh đầu đột nhiên có thanh âm của anh, trầm thấpêm tai, vai tôi bỗng chốc cứng ngắc.

Tôi hít hít mũi, xoay người nhìn anh cườiấm áp, ranh ma nói: “Thầy, em đột nhiên tiếc nuối mình còn trẻ như vậy, mà anhlại đang già đi. Than thở lại than thở.”

Anh cười nhẹ nhàng, hai tay chống haibên tôi, chúng tôi cứ như vậy lưỡng lưỡng tương vọng, thời gian tích tắc, tôihi vọng giờ khắc này có thể sâu sắc hơn.

Anh nói: “Chu Đạm Đạm, em mới biết đượcthầy là ông già sao?” Anh búng vào mũi tôi: “Đáng tiếc đã muộn.”

Tôi lẳng lặng nhìn anh, đột nhiên mở miệngnói: “Thầy, em nhớ mẹ, hát cho em bài hát ru được không?”

Anh bỗng giật mình, lúc đó tôi cho rằnganh muốn cự tuyệt tôi, nhưng anh bắt đầu hát.

“Ngủ đi, ngủ đi, bảo bối thương yêu củamẹ~~”

Thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng chậm chạphát bên tai tôi.

Mũi tôi đau xót, trên mặt có gì đó lànhlạnh chảy từ viền mắt xuống, ngăn cũng không ngăn được.

Chu Dật nhìn tôi, ánh mắt rất phức tạp.

Tôi nói: “Cảm ơn.”

Anh cúi đầu, cẩn thận hôn lên.

Tôi ngủ lúc nào không biết, nhưng giữamơ mơ màng màng cảm giác được Chu Dật đã rời khỏi phòng ngủ.

Một mình tôi giống như một con bạch tuộcnằm sấp trên giường lớn, mơ mơ màng màng như người say rượu, đang muốn ngủ, độtnhiên một chuỗi tiếng pháo bùm bùm ở ngoài cửa sổ khiến tôi bỗng nhiên giậtmình tỉnh giấc.

Tôi còn buồn ngủ nên lăn lộn trên giườngmột lúc nữa, tiếng ồn ào đáng ghét kia vẫn không ngừng, không thể làm gì kháchơn là bất đắc dĩ rời giường. Vừa nhắc tới ban ngày người ta đi bắn pháo phân vừamặc áo khoác vào.

Tôi đang muốn mở cửa phòng ra phòngkhách uống nước thì đột nhiên nghe được tiếng nói chuyện nhỏ ở bên ngoài truyềnđến.

Có lẽ là bạn của Chu Dật, tôi cúi đầunhìn quần áo nhiều nếp nhăn cùng đầu tóc xoã tung của mình một chút, nén xuốngthúc đẩy muốn uống nước, để tránh mất mặt.

Tôi lại nằm trên giường lần nữa, nằm dàinhìn trần nhà, tiếng đối thoại ở bên ngoài chợt lớn hơn vài lần.

“Giám đốc Chu, không biết văn kiện cấpdưới của tôi chuyển cho ngài, ngài đã xem qua chưa?”

Thanh âm của Chu Dật ng lạnh lùng khôngngờ: “Ừ, tư liệu làm được không tệ, nhưng có một vấn đề.”

Một thanh âm thân thiện khác vang lên:“Xin giám đốc Chu chỉ bảo.”

Tôi chậm rãi ngồi xuống, hai mắt nhìn chằmchằm cửa phòng ngủ, một dự cảm không rõ ràng nảy sinh rồi sinh sôi trong lòngtôi.

Tôi đi chân không, tay chân nhẹ nhàng đèxuống nắm cửa, hở ra một khe nhỏ, vừa vặn hướng về hai người trong phòng khách.

Chu Dật ngồi ở giữa chiếc ghế dài, tayphải đặt ở trên, đăm chiêu nhìn người ngồi trên chiếc sô pha nhỏ bên cạnh, bênmép vẽ nên một nét cười như ẩn như hiện, hình như đang châm chọc?

Tôi không thể không chuyển ánh mắt quatrên người ngồi trên ghế sô pha nhỏ, hắn đưa lưng về phía tôi, ngồi ngay ngắn,lưng thẳng, thoạt nhìn hơi căng thẳng, mà thân hình phát tướng mập mạp lại nhìnrất quen mắt.

Chu Dật hơi gật đầu, mắt phượng hơi mỏngtoả ra một vẻ uy nghiêm doạ người, giọng điệu bình thường nói với đối phương:“Vậy chuyện của Trần Nghiên, hình như…”

Người mập phía đối diện khẽ run lên, tôiđứng ở sau cửa, một luồng hơi lạnh lẽo từ bàn chân lẻn đến đỉnh đầu, chết lặngnhìn Chu Dật.

Bên tai vang lên âm thanh khúm núm củagã mập: “Giám đốc Chu, sự kiện đích thật là chuyện ngoài ý muốn, cá tính của TrầnNghiên quá mạnh mẽ, không nói đến điều này hại người hại mình, còn thiếu chút nữalàm hỏng việc buôn bán của tiệm. Nhưng gần đây lại có người không hiểu chuyệnđem việc cô ấy tự sát đổ tội lên đầu tôi, chao ôi, tôi không còn lời nào để nói,vừa may cây ngay không sợ chết đứng, ngài cũng biết đạo lí này.”

Chu Dật lạnh lùng ném cho hắn một cái liếcmắt: “Vì sao văn kiện vụ án năm đó của cô ấy không đưa qua đây cho tôi.”

Giọng điệu của người mập càng nôn nónghơn: “Việc này… Văn kiện vụ án này chắc chắn Giám đốc Chu ngài đã xem qua,không có con dấu của ngài, cấp dưới chúng tôi sẽ không xử lí, Trần Nghiên lén đổikim cương thật giả, việc này ngay cả Chủ tịch cũng biết.”

Thấy Chu Dật im lặng, người mập lại nóithêm: “Lần này có người lật lại vụ án này, rõ ràng có ý đồ gây rối, tôi… Khụ,tôi cũng sắp lên chức, chuyện này đối với tôi quả thực là bất lợi. Nhưng Giám đốcChu ngài phải tin tưởng bản thân tôi sẽ không làm chuyện bức chết đồng nghiệp mấthết tính người này, hơn nữa Trần Nghiên bản thân cô ấy có chứng trầm cảm, cũngkhó tránh… haizz…”

Tôi siết chặt nắm tay, gắt gao cắn môi,nhìn chằm chằm tên Viên Trạch Khải lương tâm chó má này.

Lại bịa ra lời nói dối mẹ mắc chứng trầmcảm như thế!

Hiện tại, tôi thật muốn lập tức lập tứctrong nháy mắt lao ra chọc thủng cổ họng hắn.

Chu Dật trầm mặc trong chốc lát, giọngđiệu cũng không hùng hổ doạ người như vừa rồi, trái lại thờ ơ hỏi: “Chứng trầmcảm?”

“Không thể như vậy sao?”

Chu Dật lười biếng dựa vào sô pha, quansát Viên Trạch Khải, bỗng nhiên đổi đề tài: “Tháng sau được điều động lên Tổngbộ?”

Viên Trạch Khải cười: “Nhờ có Giám đốcChu ngài cất nhắc và chỉ bảo.”

Chu Dật hé miệng cười: “Không dám nhận.”Liền dừng vài giây “Chuyện của Trần Nghiên, tự ông xử lí công bằng, về phầnnguyên nhân gì đó…”

Không đợi Chu Dật nói xong, Viên TrạchKhải đã đứng dậy: “Cảm tạ Giám đốc Chu chỉ điểm.”

Tôi ở sau cửa, lẳng lặng nhìn hết tất cảchuyện này, tâm đã rơi xuống đáy cốc rồi.

Xem ra, tôi đoán thực sự không sai.

Tôi từng ngây thơ cho rằng trái đất làhình tròn, mặc kệ mọi người xa nhau bao lâu, luôn luôn sẽ lại một lần nữa tụ họpcùng nhau.

Nhưng rất nhiều năm sau mới biết được, mỗingười mỗi việc, bỏ lỡ thì không còn cơ hội gặp nhau nữa, để lại cho chính mình,chỉ là sự gặp lại trong giấc mơ và những tấm hình đã ố vàng.

Đây là sự tàn khốc của xã hội, cũng là sựvô tình của cuộc sống ư?

Cuối cùng, ngày thứ hai cũng đến, tôinhân lúc kiểm tra sức khoẻ mắt chuồn ra cửa sau, chạy xuống lầu tới lớp học củaLý Đông Lâm, đứng sau cửa nhìn vào trong. Đột nhiên phát hiện ra, luôn là LýĐông Lâm lên lầu tìm tôi, mà tôi, chưa từng chủ động đi tìm hắn.

Không quá lâu sau, kiểm tra sức khoẻ củamắt đã xong, hắn và Đinh Trạch đi ra phía trước, lúc thấy tôi, hình như hơikinh ngạc, ngay sau đó liền thoải mái, bình tĩnh hỏi thăm: “Có việc à?”

Tôi nhìn vẻ mặt sóng lớn không sợ hãi củahắn, cũng tự nhiên hỏi: “Buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi?”

Hắn ngừng lại một chút: “Được, hai ngườichúng ta cùng đi thôi à?”

“Đúng!”

Buổi trưa tôi cố ý lượn qua phòng làm việccủa Chu Dật, cùng Lý Đông Lâm chọn một nơi tương đối vắng vẻ, tuỳ ý ăn vài th

Giữa bữa, tôi cẩn thận từng li từng týquan sát vẻ mặt của hắn, suy nghĩ làm sao để mở miệng.

Từng động tác của tôi hắn đều nhìn thấy,cũng không nhiều lời, tuỳ ý hỏi: “Nguyện vọng một của cậu là đại học A hả?”

“A? Há. Đúng vậy!”

Hắn nhếch môi: “Xem ra chúng ta lại trởthành bạn học.”

Tôi cười xoà, thuận theo hắn nói tiếp, mộtlúc không nói gì, hắn lại hỏi sang một vấn đề khác, tôi không có cách nào, chỉphải tiếp tục nói chuyện với hắn. Cứ như vậy, thời gian một buổi trưa, tôi mộtbụng nghi hoặc lại chẳng nói ra gì cả, hình như hắn cố ý tránh né chuyện trọngtâm kia, giả vờ không biết gì.

Lý Đông Lâm đích thực sẽ không nói rangoài.

Cuối cùng, lúc tính tiền rời khỏi đó,trong mắt hắn loé lên một tia nhìn phức tạp, đứng ở bên cạnh tôi ý tứ hàm xúckhông rõ ràng nói: “Tớ vẫn nghĩ cậu là một cô gái thông minh, hy vọng cậu đừngtự huỷ hoại chính mình.”

Tôi thất thần tại chỗ, hắn đã đi xa vàimét rồi.

Ánh sáng phản chiếu bóng lưng, làm chocó cảm giác tin tưởng kiên định.

Quả nhiên, những ngày kế tiếp không xảyra chuyện gì, sinh hoạt ở trường học vẫn như mọi khi.

Mà tôi bắt đầu vội vàng chuẩn bị cho kìthi cuối kì, liền dần dần quên đi chuyện này, quan hệ với Lý Đông Lâm so vớitrước đây càng thân hơn, sau ngày đi ăn đó, hai chúng tôi ăn ý cũng không đề cậpqua chuyện này nữa.

Sau khi kì thi cuối kì khiến người tahít thở không thông kết thúc, kì nghỉ đông này đối với học sinh năm ba chúngtôi mà nói vừa vội vàng vừa mệt mỏi cũng lặng lẽ theo tới.

Che giấu sự thật

Lễ mừng năm mới gần đến, trên đường lớnvừa mới cởi ra trang phục của lễ Giáng Sinh liền thay bằng những đèn lồng lớn đỏrực, đèn màu, pháo hoa cũng bắt đầu được bán ra, tuy rằng vẫn chưa tới Giao thừa,nhưng cũng đã có những đứa trẻ không chịu nổi yên tĩnh mà vào ban đêm lén lút bắnlên.

Nhà hàng của ba làm ăn thịnh vượng, cảngày bận trong bận ngoài, gầy đi không ít.

Vì vậy tôi cắt xén vài lần hẹn với Chu Dật,giúp đỡ nhà hàng. Dì Thạch cũng mang theo nhiều bạn bè tới, còn cố ý tặng chotôi và ba mấy hộp quà, cũng lén nói cho tôi biết, nghe nói Viên Trạch Khải lạivừa ‘thăng cấp’.

Bầu không khí của ngày lễ này càng lúccàng đậm hơn, càng tới gần đêm Giao Thừa – đêm 30, trên đường lớn lại càng yêntĩnh, những nhà hàng siêu thị to nhỏ đều ngừng kinh doanh, nghỉ ngơi. Ba cuốicùng cũng đóng cửa nhà hàng trước đêm Giao Thừa – đêm 30, ở nhà cùng tôi chuẩnbị cơm tất niên.

Cây Hoè trong sân nhà chúng tôi được mấyđứa trẻ khéo léo treo lên mấy chiếc đèn lồng, từng nhà mở đèn, chiếu sân vườnsáng tỏ.

Cơm tất niên muốn ăn trước sân, mấy ngườitrong nhà đều bưng lên mấy món đồ ăn ngon sở trường, sau đó mọi người vây cùngmột chỗ ăn, vẫn là một truyền thống bốn sân nhà chúng tôi.

Tôi đặc biệt thích ăn sủi cảo ở trước mặtmà chú Trương làm, lớp bao ngoài mỏng lõm vào, cắn xuống một cái giống như là vịmỹ tiên hương.

Đang ăn bỗng nhiên nhớ tới dáng vẻ Chu Dậtlàm vằn thắn, vì vậy lấy điện thoại di động ra nhắn cho anh một tin ngắn sủi cảomừng năm mới, không lâu sau, anh liền nhắn trở lại.

“Năm mới hạnh phúc, Đạm Đạm.”

Tôi cười trộm, nắm chặt máy ở trong tay,trong đầu tưởng tượng lúc này Chu Dật đang làm cái gì.

Hay là cũng giống như tôi, ở quanh bàntròn cùng người nhà ăn bữa cơm đoàn viên hoà thuận vui vẻ, ngoài ra còn có âmnhạc.

Thím Trương thấy sắc mặt tôi không tốt,vui vẻ gắp rất nhiều đồ ăn cho tôi: “Đạm Đạm lớn lên, dáng vẻ này càng ngàycàng giống như mẹ cháu.”

Tôi đưa đôi đũa vào trong miệng thì ngừnglại một lúc: “Hì hì, cháu s có thể đẹp hơn mẹ cháu được.”

Trên mặt thím Trương lộ ra nét mặtthương tiếc, tôi biết mấy người lớn chủ của những sân vườn này đều thương cảmtôi, hoặc là thương cảm tôi và ba, đứa bé không có mẹ, đều là kẻ đáng thương.

Sau khi cơm nước xong, mấy người lớnmang theo một đám trẻ con đi ra phố mua pháo và pháo hoa, sau đó đặt ở khoảngtrống của sân lớn bắn, bùm bùm, ở trong không trung, pháo hoa sáng rực toả rachiếu sáng gương mặt của mọi người.

Tôi nhớ tới mẹ, cũng là vào đêm Giao Thừa– đêm 30 lạnh buốt như thế này, bà lén lút mua một hộp pháo lớn, cho tôi mộtkinh hỉ, sau đó mang theo toàn bộ đứa trẻ trong sân đi chơi thẳng đến sáng sớm.

Vào đêm cuối cùng của lễ mừng năm mới,tôi thường mơ về bà, giống như trước đây đưa chúng tôi đi xem pháo hoa.

Ngày thứ ba của Tết, ba tôi lại mở nhàhàng, tuy rằng thanh nhàn, nhưng mỗi ngày cũng buôn bán được không ít.

Tôi biết, nếu như mẹ còn sống, ba nhất địnhsẽ không làm việc bán mạng như bây giờ, ba nhất định sẽ ở nhà xem TV với mẹ,bóc hạt dưa cho mẹ.

Tôi ở nhà xé lịch, qua mấy ngày cuối tuầnnữa là sinh nhật của Lăng Linh, tôi mới đột nhiên nhớ tới còn chưa mua quà.

Vì vậy sáng ngày thứ tư, tôi tính thờigian trung tâm mua sắm lớn sẽ mở cửa liền ngồi xe đi tới khu trung tâm, áng chừngsố tiền tiêu vặt hàng ngày còn ở trong túi, nhưng không có ý tưởng gì để muaquà cho anh.

Tết vừa hết, người đi trên đường thưa thớtcó mấy người, tôi đeo găng tay đông nhìn tây nhìn, bị shock vì tìm không ra cáigì có thể làm cho hai mắt tôi ngời sáng.

Đi dạo gần đến trưa, hai tay vẫn trốngtrơn, có chút thất vọng, lười nhác đi dạo ở trên đường phố, bất tri bất giác lạiđi tới trước «Kim cương Phong Dật».

Kim cương dưới ánh đèn thuỷ tinh loé raánh sáng làm cho ánh mắt không thể di chuyển, tôi đứng ở cửa sợ run một lúc, thởdài muốn rời khỏi nơi này, bỗng nhiên thấy Viên Trạch Khải chỉ cao khí ngang từphía sau đi tới.

Mấy năm này hắn rất hăng hái, người cũngmập ra không ít, mặc âu phục cao cấp, một người trợ lí đi theo sau, thoạt nhìngiống như đang dò xé

Điều này làm tôi nhớ tới một vài ngàytrước tôi có vở tuồng Cung đình, tôi bỗng nhiên hoảng sợ khi cảm thấy tay ViênTrạch Khải này cùng với gã tổng quản thái giám tao thủ lộng tư [23] đúng là họhàng, một em trai của hà mã, một anh trai của tê giác, luôn luôn theo phía saulà một đám chó nô lệ mắt mù.

[23] Ám chỉ ra vẻ khoe khoang phôtrương. Xuất xứ từ “Hậu Hán Thư Lý Cố Truyện” – Phạm Diệp, Thời Tống, Nam Triều.

Lúc không còn ông chủ, hắn liền diễu võdương oai, bóc lột cấp dưới, lúc có ông chủ, hắn lại dỗ ngon dỗ ngọt, chạy theongửi rắm ngựa, chỉ còn thiếu nước quỳ xuống liếm chân ông chủ mà thôi.

Tôi không cẩn thận liếc trộm dáng vẻ caongạo của Viện Trạch Khải, nhớ tới vẻ mặt khúm núm của hắn ở phía sau mẹ mấy nămtrước, thật là cảnh còn người mất, thời gian thay đổi con người.

Có lẽ là tôi dừng lại ở trước cửa hànglâu quá khiến cho bên trong chú ý, cặp mắt của Viên Trạch Khải đảo qua lại nhìnchằm chằm tôi, tôi không biết hắn còn có thể nhận ra tôi hay không, coi thườnghắn vài giây, sau đó chậm rãi đưa tầm mắt sang một bên nhìn đường, xoay người bỏđi, lưng toát ra mồ hôi lạnh.

Gió lạnh vù vù thổi vào trong áo lông củatôi, tôi ngồi trên chiếc ghế dài lạnh giá, nhắm mắt lại.

Lúc mẹ nhảy xuống ở trên tầng cao nhất củanơi này, cũng rất lạnh ư.

Mưa bụi ngấm vào vải, gió tuyết lạnh thấuxương, cùng màu máu tươi chói mắt.

Tôi sẽ trả thù cho mẹ.

Đến lúc gần tối, hai tay tôi trống trơntrở về nhà, đáng thương như vậy mà gọi điện thoại cho Chu Dật.

Điện thoại kêu rất nhiều tiếng, sắp cắtđứt thì mới được nhấc máy, thanh âm của Chu Dật nghe có vẻ gấp gáp.

“Đạm Đạm?”

“Dạ, anh ở bên ngoài à?”

Bên kia dừng lại “Ăn cơm ở nhà, làm saovậy?”

Quả nhiên bên kia có hơi ầm ĩ, thậm chícòn có tiếng cười của trẻ con, tôi hít hít mũi: “Không có gì, anh đi ăn cơm đi,em chỉ muốn gọi điện đùa anh

Chu Dật khẽ cười: “Có phải nhớ anhkhông?”

“Đương nhiên không phải!”

“Ờ? Vậy là cái gì?”

“Em đang suy nghĩ anh giao thật là nhiềubài tập nghỉ đông! Phiền chết được!”

“Em!... Chu Đạm Đạm, ngày mai em qua đâymột chuyến.”

“Anh nghĩ rằng em là thú cưng của anhsao, kêu đến liền đến.” Tôi ở bên cạnh bất mãn.

Anh cười rầu rĩ: “Được rồi được rồi, bọnhọ gọi, anh cúp máy trước.”

Vào buổi tối, tôi đột nhiên tâm huyếtdâng trào, chạy tới phòng bếp lấy ra ở trong tủ lạnh da và nhân thịt bánh sủi cảomấy ngày trước, nhớ tới hình dạng Chu Dật làm vằn thắn, nổi hứng nghiên cứucách làm bánh.

Vắt được mỗi cái lại mèo khen mèo dàiđuôi một lúc, không quá lâu sau thì bao được đầy đủ sủi cảo.

Xếp lên trên bàn sứ mấy cái yếu ớt vôích, có béo có gầy, dẹp thấp cao đủ loại kiểu dáng, bỏ đi sự thật khí phách củabậc thầy, xin hỏi có ai làm vằn thắn có thể gói được mấy kiểu dáng bên ngoàikhông giống người thường như vậy chứ.

Tôi liền thoả mãn gật đầu, bỏ mâm sủi cảonày vào tủ lạnh.

Sáng sớm hôm sau, tôi cực kì hứng thúthay áo quần, sau đó gói lại sủi cảo đã làm xong trong tủ lạnh cất vào cặp, sauđó lấy khăn quàng cổ dày quấn lên chạy ra ngoài.

Không ngờ bên ngoài lại nổi lên một trậngió tuyết nhỏ, từng viên từng viên nhẹ nhàng rơi xuống, xoay xoay theo gió tuyết,cực kì đẹp.

Rải trên mặt đất là một lớp tuyết mỏng lộnxộn, người đi tới giẫm lên, liền biến mất không thấy.

Đã nhiều năm thành phố A không có tuyếtrơi, tôi hưng phấn vươn tay đón lấy những hạt tuyết từ trên trời rơi xuống.Trên đường cũng có đôi tình nhân nhỏ giọng kinh hô, bọn nhỏ còn cãi nhau vì tuyếtrơi.

Tôi thở ra một làn khói trắng, đi lên lầu,bấm chuông cửa nhà Chu Dật

Cửa mở, Chu Dật mặc áo quần ở nhà, tócthoạt nhìn mới gội xong, mềm mại rủ xuống. Anh vui mừng nhướng mày nhìn tôi ởngoài cửa.

Tôi mặc áo khoác màu hồng, cười cộc lốc,đứng ở cửa cung kính lạy anh: “Thầy Chu, chúc thầy năm mới hạnh phúc, vạn sựnhư ý, đại cát đại lợi, hằng năm có dư!”

Anh nhíu mày, dựa vào cửa: “Ở đâu ra cáikiểu diễn kịch làm trò này chứ? Còn không mau đi vào.”

Tôi vừa nghe, ngẩng đầu trừng anh, chìatay trái: “Nhanh cho em nha!”

Anh nghi hoặc hồi lâu: “Cho em cái gì?”

“Tiền lì xì! Em cũng chúc Tết anh rồi,còn không đưa tiền lì xì cho em!”

Anh shock nửa giây, lập tức phản ứng lại,vẻ mặt không biết làm thế nào: “Anh không có tiền lì xì!”

“Khó mà làm được, không có tiền lì xì, sẽkhông có sủi cảo.” Tôi đem sủi cảo giấu ở sau lưng đưa lên, cười hì hì nói.

Mắt anh xem xét sủi cảo, ngoài cườinhưng trong không cười: “Đây là đứa trẻ nhà ai gói sủi cảo đây?”

Tôi vừa nghe, liền ngưng bực bội: “Thựcsự rất khó nhìn sao?”

Anh đỡ lấy sủi cảo trong tay tôi, cân nhắcmột lúc, nói chậm như rùa: “Đâu chỉ là xấu xí đó…”

“…Xấu xí anh cũng phải ăn!”

Anh vừa treo áo khoác của tôi lên vừa điềuchỉnh độ ấm của điều hoà lên, lại xoa xoa tay tôi: “Lạnh không?”

“Tàm tạm, không lạnh.” Tôi nằm úp trênsô pha ngáp một cái.

Chu Dật đem sủi cảo vào phòng bếp, tôi ởtrên sô pha trở mình, đột nhiên nhìn tới trên bàn trà một chồng giấy A4 dày,con dấu ở trên cùng ấn mấy chữ đậm «Kim cương Phong Dật».

Theo bản năng tôi muốn dời tấm mắt,nhưng lại nhìn thấy tên của mẹ tôi ở trên cùng của tờ giấy phía dưới.

Không hiểu sao trong lòng tôi căng thẳng,vừa định ngồi dậy, Chu Dật ở phòng bếp đi ra: “Đi rửa tay, át nữa có thể ăn.”

Tôi không yên lòng đi đến WC, trống ngựcđập thình thịch liên tục.

Lúc rửa tay xong trở lại phòng khách, chồngtư liệu dày đã không thấy.

Tôi thất vọng nhìn Chu Dật từ trongphòng đi ra, bỗng nhiên hăng hái gì cũng không có, chán nản nói: “Thầy, em hơimệt, không muốn ăn cơm.”

Anh không đồng ý: “Ăn cơm xong ngủ tiếp.”

Tôi ngẩng đầu nhìn vào mắt anh: “Anh cóchuyện gì muốn nói với em?”

Ví dụ như, thân phận của anh.

Ví dụ như, tên của mẹ tôi sao lại nhìnthấy trên tư liệu của anh.

Anh kinh ngạc sửng sốt, trong mắt hiệnlên một tia phức tạp, cuối cùng bình tĩnh lắc đầu: “Không có, nhanh tới ăn sủicảo, ăn rồi ngủ.”

Tôi yên lặng cùng anh ăn xong sủi cảo, bầukhông khí hơi đóng băng. Không quá hai cái, tôi liền ầm ĩ kêu mệt, lui vàophòng.

Tôi nằm ở trên giường của Chu Dật, tâmtình tự dưng nặng nề, không tự chủ được nhớ tới tôi và anh trải qua một đêm suốtđời khó có thể quên được ở trên chiếc giường này, vào đêm đó, tôi đem thứ quýgiá nhất của mình cho anh, tôi không biết mẹ tôi ở trên trời có nhìn tôi bằng vẻmặt phức tạp hay không, tôi mong muốn bà không nhìn thấy, bởi vì tôi nghĩ bà sẽvì tôi mà rơi lệ.

Nghĩ vậy, tôi vươn người chôn đầu dưới gối,khắp đầu mũi là mùi của Chu Dật, khiến lòng vừa đau vừa ấm áp, vì vậy, thế nàocũng không ngủ được.

Tất cả với tôi mà nói đều quá khó khăn,quá khó khăn.

“Không phải vừa mới nói muốn ngủ sao? Hiệntại lại ngủ không được?” Trên đỉnh đầu đột nhiên có thanh âm của anh, trầm thấpêm tai, vai tôi bỗng chốc cứng ngắc.

Tôi hít hít mũi, xoay người nhìn anh cườiấm áp, ranh ma nói: “Thầy, em đột nhiên tiếc nuối mình còn trẻ như vậy, mà anhlại đang già đi. Than thở lại than thở.”

Anh cười nhẹ nhàng, hai tay chống haibên tôi, chúng tôi cứ như vậy lưỡng lưỡng tương vọng, thời gian tích tắc, tôihi vọng giờ khắc này có thể sâu sắc hơn.

Anh nói: “Chu Đạm Đạm, em mới biết đượcthầy là ông già sao?” Anh búng vào mũi tôi: “Đáng tiếc đã muộn.”

Tôi lẳng lặng nhìn anh, đột nhiên mở miệngnói: “Thầy, em nhớ mẹ, hát cho em bài hát ru được không?”

Anh bỗng giật mình, lúc đó tôi cho rằnganh muốn cự tuyệt tôi, nhưng anh bắt đầu hát.

“Ngủ đi, ngủ đi, bảo bối thương yêu củamẹ~~”

Thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng chậm chạphát bên tai tôi.

Mũi tôi đau xót, trên mặt có gì đó lànhlạnh chảy từ viền mắt xuống, ngăn cũng không ngăn được.

Chu Dật nhìn tôi, ánh mắt rất phức tạp.

Tôi nói: “Cảm ơn.”

Anh cúi đầu, cẩn thận hôn lên.

Tôi ngủ lúc nào không biết, nhưng giữamơ mơ màng màng cảm giác được Chu Dật đã rời khỏi phòng ngủ.

Một mình tôi giống như một con bạch tuộcnằm sấp trên giường lớn, mơ mơ màng màng như người say rượu, đang muốn ngủ, độtnhiên một chuỗi tiếng pháo bùm bùm ở ngoài cửa sổ khiến tôi bỗng nhiên giậtmình tỉnh giấc.

Tôi còn buồn ngủ nên lăn lộn trên giườngmột lúc nữa, tiếng ồn ào đáng ghét kia vẫn không ngừng, không thể làm gì kháchơn là bất đắc dĩ rời giường. Vừa nhắc tới ban ngày người ta đi bắn pháo phân vừamặc áo khoác vào.

Tôi đang muốn mở cửa phòng ra phòngkhách uống nước thì đột nhiên nghe được tiếng nói chuyện nhỏ ở bên ngoài truyềnđến.

Có lẽ là bạn của Chu Dật, tôi cúi đầunhìn quần áo nhiều nếp nhăn cùng đầu tóc xoã tung của mình một chút, nén xuốngthúc đẩy muốn uống nước, để tránh mất mặt.

Tôi lại nằm trên giường lần nữa, nằm dàinhìn trần nhà, tiếng đối thoại ở bên ngoài chợt lớn hơn vài lần.

“Giám đốc Chu, không biết văn kiện cấpdưới của tôi chuyển cho ngài, ngài đã xem qua chưa?”

Thanh âm của Chu Dật ng lạnh lùng khôngngờ: “Ừ, tư liệu làm được không tệ, nhưng có một vấn đề.”

Một thanh âm thân thiện khác vang lên:“Xin giám đốc Chu chỉ bảo.”

Tôi chậm rãi ngồi xuống, hai mắt nhìn chằmchằm cửa phòng ngủ, một dự cảm không rõ ràng nảy sinh rồi sinh sôi trong lòngtôi.

Tôi đi chân không, tay chân nhẹ nhàng đèxuống nắm cửa, hở ra một khe nhỏ, vừa vặn hướng về hai người trong phòng khách.

Chu Dật ngồi ở giữa chiếc ghế dài, tayphải đặt ở trên, đăm chiêu nhìn người ngồi trên chiếc sô pha nhỏ bên cạnh, bênmép vẽ nên một nét cười như ẩn như hiện, hình như đang châm chọc?

Tôi không thể không chuyển ánh mắt quatrên người ngồi trên ghế sô pha nhỏ, hắn đưa lưng về phía tôi, ngồi ngay ngắn,lưng thẳng, thoạt nhìn hơi căng thẳng, mà thân hình phát tướng mập mạp lại nhìnrất quen mắt.

Chu Dật hơi gật đầu, mắt phượng hơi mỏngtoả ra một vẻ uy nghiêm doạ người, giọng điệu bình thường nói với đối phương:“Vậy chuyện của Trần Nghiên, hình như…”

Người mập phía đối diện khẽ run lên, tôiđứng ở sau cửa, một luồng hơi lạnh lẽo từ bàn chân lẻn đến đỉnh đầu, chết lặngnhìn Chu Dật.

Bên tai vang lên âm thanh khúm núm củagã mập: “Giám đốc Chu, sự kiện đích thật là chuyện ngoài ý muốn, cá tính của TrầnNghiên quá mạnh mẽ, không nói đến điều này hại người hại mình, còn thiếu chút nữalàm hỏng việc buôn bán của tiệm. Nhưng gần đây lại có người không hiểu chuyệnđem việc cô ấy tự sát đổ tội lên đầu tôi, chao ôi, tôi không còn lời nào để nói,vừa may cây ngay không sợ chết đứng, ngài cũng biết đạo lí này.”

Chu Dật lạnh lùng ném cho hắn một cái liếcmắt: “Vì sao văn kiện vụ án năm đó của cô ấy không đưa qua đây cho tôi.”

Giọng điệu của người mập càng nôn nónghơn: “Việc này… Văn kiện vụ án này chắc chắn Giám đốc Chu ngài đã xem qua,không có con dấu của ngài, cấp dưới chúng tôi sẽ không xử lí, Trần Nghiên lén đổikim cương thật giả, việc này ngay cả Chủ tịch cũng biết.”

Thấy Chu Dật im lặng, người mập lại nóithêm: “Lần này có người lật lại vụ án này, rõ ràng có ý đồ gây rối, tôi… Khụ,tôi cũng sắp lên chức, chuyện này đối với tôi quả thực là bất lợi. Nhưng Giám đốcChu ngài phải tin tưởng bản thân tôi sẽ không làm chuyện bức chết đồng nghiệp mấthết tính người này, hơn nữa Trần Nghiên bản thân cô ấy có chứng trầm cảm, cũngkhó tránh… haizz…”

Tôi siết chặt nắm tay, gắt gao cắn môi,nhìn chằm chằm tên Viên Trạch Khải lương tâm chó má này.

Lại bịa ra lời nói dối mẹ mắc chứng trầmcảm như thế!

Hiện tại, tôi thật muốn lập tức lập tứctrong nháy mắt lao ra chọc thủng cổ họng hắn.

Chu Dật trầm mặc trong chốc lát, giọngđiệu cũng không hùng hổ doạ người như vừa rồi, trái lại thờ ơ hỏi: “Chứng trầmcảm?”

“Không thể như vậy sao?”

Chu Dật lười biếng dựa vào sô pha, quansát Viên Trạch Khải, bỗng nhiên đổi đề tài: “Tháng sau được điều động lên Tổngbộ?”

Viên Trạch Khải cười: “Nhờ có Giám đốcChu ngài cất nhắc và chỉ bảo.”

Chu Dật hé miệng cười: “Không dám nhận.”Liền dừng vài giây “Chuyện của Trần Nghiên, tự ông xử lí công bằng, về phầnnguyên nhân gì đó…”

Không đợi Chu Dật nói xong, Viên TrạchKhải đã đứng dậy: “Cảm tạ Giám đốc Chu chỉ điểm.”

Tôi ở sau cửa, lẳng lặng nhìn hết tất cảchuyện này, tâm đã rơi xuống đáy cốc rồi.

Xem ra, tôi đoán thực sự không sai.

Tôi từng ngây thơ cho rằng trái đất làhình tròn, mặc kệ mọi người xa nhau bao lâu, luôn luôn sẽ lại một lần nữa tụ họpcùng nhau.

Nhưng rất nhiều năm sau mới biết được, mỗingười mỗi việc, bỏ lỡ thì không còn cơ hội gặp nhau nữa, để lại cho chính mình,chỉ là sự gặp lại trong giấc mơ và những tấm hình đã ố vàng.

Đây là sự tàn khốc của xã hội, cũng là sựvô tình của cuộc sống ư?

Cuối cùng, ngày thứ hai cũng đến, tôinhân lúc kiểm tra sức khoẻ mắt chuồn ra cửa sau, chạy xuống lầu tới lớp học củaLý Đông Lâm, đứng sau cửa nhìn vào trong. Đột nhiên phát hiện ra, luôn là LýĐông Lâm lên lầu tìm tôi, mà tôi, chưa từng chủ động đi tìm hắn.

Không quá lâu sau, kiểm tra sức khoẻ củamắt đã xong, hắn và Đinh Trạch đi ra phía trước, lúc thấy tôi, hình như hơikinh ngạc, ngay sau đó liền thoải mái, bình tĩnh hỏi thăm: “Có việc à?”

Tôi nhìn vẻ mặt sóng lớn không sợ hãi củahắn, cũng tự nhiên hỏi: “Buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi?”

Hắn ngừng lại một chút: “Được, hai ngườichúng ta cùng đi thôi à?”

“Đúng!”

Buổi trưa tôi cố ý lượn qua phòng làm việccủa Chu Dật, cùng Lý Đông Lâm chọn một nơi tương đối vắng vẻ, tuỳ ý ăn vài th

Giữa bữa, tôi cẩn thận từng li từng týquan sát vẻ mặt của hắn, suy nghĩ làm sao để mở miệng.

Từng động tác của tôi hắn đều nhìn thấy,cũng không nhiều lời, tuỳ ý hỏi: “Nguyện vọng một của cậu là đại học A hả?”

“A? Há. Đúng vậy!”

Hắn nhếch môi: “Xem ra chúng ta lại trởthành bạn học.”

Tôi cười xoà, thuận theo hắn nói tiếp, mộtlúc không nói gì, hắn lại hỏi sang một vấn đề khác, tôi không có cách nào, chỉphải tiếp tục nói chuyện với hắn. Cứ như vậy, thời gian một buổi trưa, tôi mộtbụng nghi hoặc lại chẳng nói ra gì cả, hình như hắn cố ý tránh né chuyện trọngtâm kia, giả vờ không biết gì.

Lý Đông Lâm đích thực sẽ không nói rangoài.

Cuối cùng, lúc tính tiền rời khỏi đó,trong mắt hắn loé lên một tia nhìn phức tạp, đứng ở bên cạnh tôi ý tứ hàm xúckhông rõ ràng nói: “Tớ vẫn nghĩ cậu là một cô gái thông minh, hy vọng cậu đừngtự huỷ hoại chính mình.”

Tôi thất thần tại chỗ, hắn đã đi xa vàimét rồi.

Ánh sáng phản chiếu bóng lưng, làm chocó cảm giác tin tưởng kiên định.

Quả nhiên, những ngày kế tiếp không xảyra chuyện gì, sinh hoạt ở trường học vẫn như mọi khi.

Mà tôi bắt đầu vội vàng chuẩn bị cho kìthi cuối kì, liền dần dần quên đi chuyện này, quan hệ với Lý Đông Lâm so vớitrước đây càng thân hơn, sau ngày đi ăn đó, hai chúng tôi ăn ý cũng không đề cậpqua chuyện này nữa.

Sau khi kì thi cuối kì khiến người tahít thở không thông kết thúc, kì nghỉ đông này đối với học sinh năm ba chúngtôi mà nói vừa vội vàng vừa mệt mỏi cũng lặng lẽ theo tới.