Sau đó Thượng Quan Tuyết nói tiếp: “Nếu chúng tôi đã đưa anh tới đây thì theo lý cũng nên tiễn anh trở về mới phải, Tư Ngữ!”
Nữ thư ký vội vàng đáp: “Đúng thế đúng thế, chúng tôi nên đưa anh về!”
Sau đó nữ thư ký lái xe, còn Thượng Quan Tuyết và Trương Mặc Vũ thì ngồi ở hàng ghế sau.
Không hiểu sao Thượng Quan Tuyết có chút thận trọng, pha thêm vài phần dáng vẻ thục nữ, thậm chí thỉnh thoảng còn lén lút liếc Trương Mặc Vũ một cái, cũng không biết đang suy nghĩ vẩn vơ điều gì.
Không còn cách nào khác, người bị câu mất hồn phách sẽ không thể giải thích được mà muốn gắn bó với người khác, không chủ động sáp tới đã được tính là rất biết tiết chế rồi.
……
Chuyện trong ngày kết thúc, Thượng Quan Tuyết cùng thư ký từ biệt Trương Mặc Vũ cũng trở lại nhà Thượng Quan.
“Cô chủ, ngày mai chúng ta còn phải tới tiệm phong thủy của Trương Mặc Vũ không?”, nữ thư ký Lâm Tư Ngữ dò hỏi.
Thượng Quan Tuyết không chút do dự đáp: “Tất nhiên rồi!”
Sau khi rời khỏi Trương Mặc Vũ, cô lại khôi phục lại tính cách mạnh mẽ vang dội quyết đoán của ngày thường.
“Cô chủ, gần đây không phải chị vẫn luôn ngủ không ngon giấc sao, còn luôn gặp ác mộng nữa, em cảm thấy Trương Mặc Vũ chắc chắn am hiểu những thứ này, hay là chị kêu anh ta nhìn thử xem sao?”.
Thượng Quan Tuyết mỉm cười: “Cái này em không cần lo lắng, tôi tự có tính toán”.
“Anh ta đúng là lợi hại mà!”, Lâm Tư Ngữ nói.
Thượng Quan Tuyết lập tức hỏi: “Cho nên chuyện anh ta nói em có hai người bạn trai là thật sao?”
Lâm Tư Ngữ ngay lập tức tỏ ra cay đắng: "Cô chủ, chị không thể nghe tên đó nói bậy bạ, em chỉ là chơi bời mà thôi, không hề có hai người bạn trai”.
Thượng Quan Tuyết hừ một tiếng: "Tư Ngữ, em làm việc ở bên cạnh tôi nên thân phận rất nhạy cảm, cũng nên chú ý một chút tới đời sống riêng tư của bản thân”.
“Những kẻ thân cận đó của em rốt cuộc ôm ý đồ gì, em tốt nhất nên tự mình tìm hiểu cho rõ, tôi không muốn có người làm ra những chuyện bất lợi cho nhà Thượng Quan thông qua em đâu”.
“Cô chủ yên tâm, sau này em sẽ không cùng bọn họ chơi đùa nữa!”, Lâm Tư Ngữ vội đáp.
……
Ngày hôm sau, Thượng Quan Tuyết và Lâm Tư Ngữ đúng giờ có mặt tại tiệm phong thủy của Trương Mặc Vũ.
Thượng Quan Tuyết chính là người như vậy, nói được làm được, bất luận làm chuyện gì cũng sẽ không sai hẹn.
Sau khi chào hỏi, cô và Lâm Tư Ngữ tự tìm một chiếc ghế ngồi xuống một bên.
Không thể không nói người đến người đi trên phố Phù Dung rất nhiều.
Sự việc vào công viên nhặt xác ngày hôm qua đã được lan truyền rộng khắp, rất nhiều người đã quay video và đăng tải lên nhiều hội nhóm địa phương.
Vì vậy hôm nay có không ít người biết đến trên phố Phù Dung vừa khai trương một tiệm bói toán.
Cửa tiệm mở cửa chưa được bao lâu đã có người tới xem bói rồi.
Những vị khách này ngày hôm nay tương đối bình thường, chỉ là có chút bát nháo.
Một người đàn ông trung niên có nhà hàng xóm mới đẻ thai đôi, muốn đặt tên cho đứa nhỏ mới sinh đó.
Có một người công nhân luôn bị bà chủ quấy rối, khăng khăng muốn anh ta tăng ca, yêu cầu anh ta phải tới nhà mình sửa máy tính. Anh ta không thể chịu đựng thêm nữa, đang có ý định xin nghỉ việc nói với ông chủ, đặc biệt tới đây xem lá số tử vi tương lai.
Cũng có một cô gái làm tình nhân mang thai tới hỏi vợ của gã chồng kia lúc nào thì quy thiên, cô ta đã không thể chờ đợi thêm để leo lên làm chính thất nữa rồi.
Còn có một cô gái xinh đẹp nói rằng ‘cha nuôi’ của mình gần đây không cung cấp đủ tiền sinh hoạt, muốn đổi một người ‘cha nuôi’ khác, còn chu đáo để lại thông tin liên lạc cho Trương Mặc Vũ, nói rằng ngộ lỡ anh gặp được người tới xem bói giàu có nào có thể giúp đỡ giới thiệu lại cho cô ta.
Thậm chí còn có một người cháu ‘hiếu thảo’, hỏi rằng có thể dùng cách gì khiến bà ngoại của hắn ta trở nên hồ đồ, thuận tiện chuyển nhượng lại vài căn nhà cho mình hay không?
……
Trương Mặc Vũ đều giải đáp cho từng người một, có thể đưa ra ý tưởng đều đưa, hầu hết khách hàng đều rất hài lòng.
Chỉ trong hai giờ đồng hồ đã thu được ba ngàn tệ.
Tuy nhiên, vấn đề mà hầu hết khách hàng gặp phải đều tương đối đơn giản, cũng không thể nhìn ra trình độ thực sự của Trương Mặc Vũ.
Thượng Quan Tuyết và thư ký của mình ngược lại xem tới say mê, cảm thấy bộ môn bói toán này rất thú vị.
Đặc biệt là Thượng Quan Tuyết, vì nguyên nhân một phần hồn phách bị Trương Mặc Vũ câu mất đi nên càng nhìn anh lại càng cảm thấy có phong cách và tuấn tú lạ thượng, trái tim không kìm được nhảy loạn.
“Trời ạ, mình sẽ không phải thực sự thích anh ta đó chứ?”, Thượng Quan Tuyết không ngừng tự vấn.
Nếu Trương Mặc Vũ có thể nghe được tiếng lòng của cô thì có lẽ sẽ mặt không cảm xúc đáp một câu: “Không, không phải đâu, chỉ là ảo tưởng của cô sau khi bị tôi câu mất hồn phách mà thôi”.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mặc vest đen, trên tay xăm từng mảng đen xì, trên miệng còn ngậm điếu thuốc hút dở đẩy cửa tiến vào.
Người đàn ông trung niên này có vóc người cao lớn thô kệch, trên mặt còn có một vết sẹo dài, nhìn có vẻ vô cùng dữ tợn.
Đôi mày Trương Mặc Vũ hơi chau lại, anh không thích mùi thuốc lá.
Chỉ thấy anh nghiêm mặt nói: “Hút thuốc thì ra ngoài hút”.
Gã đàn ông mặt sẹo tựa như không nghe thấy lời anh nói mà tiếp tục đi thẳng tới trước mặt anh với điếu thuốc trên miệng.
Lúc này gã ta còn cố ý nhả một ngụm khói về phía anh, tiếp đó dùng giọng điệu trịch thượng hỏi:
“Này, nghe nói cậu xem bói rất giỏi?”
“Bới lông tìm vết?”, Trương Mặc Vũ trong lòng phát lạnh, không ngờ mới mở hàng ngày thứ hai đã có du côn mò tới cửa.
Trương Mặc Vũ không nhân nhượng mà đanh mặt lại, quát một tiếng: “Cút ra ngoài!”
Gã mặt sẹo bất chợt cười gằn: “Nhãi con, tôi thấy cậu hình như không muốn bám trụ ở phố Phù Dung này nữa rồi thì phải, cũng không nghe ngóng thử xem ông đây là ai”.
Câu này của gã vừa vang lên, Thượng Quan Tuyết liền không thể ngồi yên được nữa, đứng phắt dậy nói: “Lưu sẹo, từ lúc nào mà phố Phù Dung này đến lượt anh quyết định rồi?”
Đúng vậy, Thượng Quan Tuyết quen biết gã mặt sẹo này.
Lưu sẹo, một kẻ du thủ du thực* không có công việc đàng hoàng, cả ngày gây lộn với người khác.
*chơi bời lêu lổng, không có nghề nghiệp
Trước đây gã còn hay tới phố Phù Dung chơi bời bịp bợm, muốn ăn quỵt uống quỵt dùng miễn phí.
Cuối cùng Thượng Quan Tuyết không chút kiêng dè, trực tiếp tìm người ấn đầu gã ta xuống bồn cầu, xém chút thì dìm chết gã.
Từ đó về sau, Lưu sẹo không dám bén mảng tới phố Phù Dung nữa.
Loại người này trong mắt Thượng Quan Tuyết chỉ giống như một con chó, làm người ta ghê tởm, hung hăng đánh một trận là được.
Mỗi lần Lưu sẹo chạm mặt Thượng Quan Tuyết thì đều giống như chuột thấy mèo, đến nửa cái rắm cũng không dám đánh.
Nhưng hôm nay gã ta dường như vực dậy được một chút tự tin.
Thấy cô lên tiếng, gã lập tức nặn ra một nụ cười giả tạo: “Ôi chao, thì ra là cô chủ nhà Thượng Quan, không ngờ cô cũng ở đây”.