Lúc này ánh mắt của Trương Mặc Vũ nhìn chằm chằm Lưu seo, giọng lạnh lùng:
“Vé số trúng thưởng, ông bói được!”
“Nhưng, ông có bói được thì cũng không có nghĩa là mày sẽ có mạng để hưởng”.
“Trên thế giới này mỗi ngày đều có người đánh rơi tiền, nhưng mày có vận may để đi nhặt về không?”
“Mày chỉ là kẻ mang mệnh hèn, còn muốn hỏi xin số trúng thưởng, mày thấy mình có xứng không?” Lưu sẹo mặc dù bị Trương Mặc Vũ bóp chặt cổ tay nhưng gã đến đây vì nhiệm vụ.
Lúc này Lưu sẹo run rẩy lắp bắp nói:
“Anh, anh nói là, anh có thể xem được vé số trúng thưởng?”
“Đương nhiên”, Trương Mặc Vũ nói.
Ngay sau đó Trương Mặc Vũ nói tiếp:
“Nhưng mà ấy à, số mạng của mày quá hèn kém, vé số trúng thưởng cho mày rồi thì mày cũng không sống lâu được”.
Lưu sẹo chẳng thèm tin gã vội vàng nói:
“Anh, anh cho tôi vé số trúng thưởng đi, tôi có mệnh hưởng hay không thì đó là việc của tôi, nhưng nếu như anh có thể xem được thì ngày mai tôi sẽ đến đây lạy anh một trăm cái để xin lỗi”.
“Nếu mày đã chán sống rồi vậy thì tao tác thành cho mày, muốn vé số trúng thưởng đúng không? Được!”
Lưu sẹo vội vàng rút tay mình lại, xoa nhẹ cổ tay, vẻ mặt đầy e dè và không tin.
Lúc này Trương Mặc Vũ lạnh lùng cười, rút ra một mảnh giấy, trong đầu thoáng hiện lên một ý niệm, lập tức viết ra một dãy số lên trên giấy.
Lưu sẹo vội vàng vươn tay muốn lấy mảnh giấy.
Nhưng Trương Mặc Vũ lại tránh đi, không đưa tờ giấy cho Lưu sẹo.
Lúc này Trương Mặc Vũ mới cười nói:
“Có mấy quy tắc, mày phải nhớ kỹ”.
Trong mắt Lưu sẹo chứa đầy sự tham lam, gã vội vàng gật đầu:
“Anh cứ nói, chỉ cần cho tôi vé số kia, anh nói gì cũng được hết”.
Trong đầu Lưu sẹo lúc này đã kích động lắm rồi.
Nếu như vé số này là sai thì nhiệm vụ của gã hôm nay cũng kết thúc rồi, đến lúc đó chuyện Trương Mặc Vũ xem bói sai cũng sẽ được tung ra, sau đó gã có thể hống hách mà nói rằng phố Phù Dung có người lừa đảo.
Trên thực tế, Thượng Quan Tinh bảo Lưu sẹo đến phố Phù Dung để gây chuyện, vốn dĩ là muốn hủy hoại danh tiếng của phố Phù Dung, khiến cho Thượng Quan Tuyết mất mặt.
Như vậy, trong cuộc họp gia tộc Thượng Quan vào tháng sau, Thượng Quan Tinh sẽ có thể lấy chuyện này ra làm chủ đề để vượt qua được Thượng Quan Tuyết.
Mà nếu như Trương Mặc Vũ bói đúng vậy thì càng tốt, Lưu sẹo gã được phát tài thì có gì mà không ổn chứ? Cho nên tính đi tính lại, chỉ cần Trương Mặc Vũ đưa mảnh giấy ghi số trúng thưởng này cho gã thì gã cũng chẳng thiệt.
Lúc này Trương Mặc Vũ nói:
“Thứ nhất, nội dung của mảnh giấy này chỉ có mình mày được xem, nếu bị người khác nhìn thấy thì sẽ không linh nghiệm nữa”.
“Cái này tôi hiểu!
“, Lưu sẹo vội nói.
“Thứ hai, mảnh giấy này mày buộc phải mang theo bên người và giữ thật kỹ, không được làm mất, không được đốt bỏ hoặc nuốt, nếu không tài vận cũng sẽ mất”.
“Được được được!
“, Lưu sẹo vội vàng đồng ý.
Lúc này Trương Mặc Vũ mới mỉm cười:
“Được rồi, cút đi”.
Nói xong đưa mảnh giấy cho Lưu sẹo.
Lưu sẹo sau khi cầm được mảnh giấy thì vội vàng mở ra đọc, muốn ghi nhớ dãy số này vào trong đầu.
Lúc này Trương Mặc Vũ bỗng cười nói:
“Đúng rồi, ngoài vé số trúng thưởng, tao còn miễn phí tặng thêm cho mày một quẻ bói:
ra cửa không được rẽ về phía Đông, hôm nay, mày không được nhìn lên những chỗ cao”.
Lưu sẹo ngây ra, ngơ ngác hỏi:
“Rẽ về phía Đông, hoặc là nhìn lên trên cao thì vé số trúng thưởng sẽ không linh nghiệm nữa à?” Trương Mặc Vũ cười nói:
“Cho dù mày có chết đi nữa, chỉ cần dãy số này không bị người khác nhìn thấy thì sẽ vẫn linh nghiệm”.
“Tao nói không được rẽ về phía Đông, không nhìn lên trên cao, ý là ở nơi đó có người hại mày, quẻ bói này, là miễn phí tặng mày”.
Nếu như là người sành sỏi nghe được bốn chữ “miễn phí xem bói” thì chắc chắn sẽ biến sắc ngay.
Bởi vì xem bói có quy tắc riêng, người bói bắt buộc phải nhận tiền, chỉ khi nhận tiền rồi thì mới trấn áp được phúc khí.
Chỉ trong một số cực ít trường hợp mới miễn phí xem bói.
Ví như người được xem bói sắp chết, hoặc là sau khi xem quẻ bói này xong thì sẽ không được sống những ngày sung sướng nữa, cuộc đời ngày càng bi đát.
Như vậy chỉ trong những tình huống cực đoan thì mới được miễn phí xem bói.
Lưu sẹo đâu hiểu được điều này, gã vừa nghe thấy có người hại mình liền bật cười ha hả:
“Hại tôi? Ha ha, tôi cũng muốn xem ai có gan dám hại tôi!”
Nói xong, Lưu sẹo xoay người đi ra đến cửa, sau đó rẽ thẳng về hướng Đông.
‘Trương Mặc Vũ nhìn hành động của Lưu sẹo, thoáng cười nhẹ:
“Nếu như mày đã muốn chết, vậy thì không trách ai được!”
Thượng Quan Tuyết lên tiếng hỏi:
“Trương Mặc Vũ, gã đi về hướng Đông thì sẽ gặp nguy hiểm gì?” Lúc này Trương Mặc Vũ nói:
“Vốn dĩ, gã đi về phía đó thì cũng chẳng có nguy hiểm gì cả, tục ngữ nói mạng hèn thì dễ nuôi”.
“Nhưng mà, gã lại cầm vé số trúng thưởng, cái mạng hèn của gã không trấn áp được, có đi về phía nào thì cũng đều không đúng”.
Thượng Quan Tuyết thoáng ngẩn ra hỏi:
“Vậy vì sao anh lại nói, đi về phía Đông sẽ gặp nguy hiểm?” Trương Mặc Vũ đáp:
“Ồ, đi về phía Đông, chết nhanh hơn một chút”.
Lâm Tư Ngữ há hốc miệng, trên đầu đây dấu chấm hỏi.
Mà Trương Mặc Vũ lại giải thích:
“Lưu sẹo nếu như:
nghe lời tôi, không đi về phía Đông, nói không chừng còn có thể sống được đến lúc chạm vào mấy triệu tệ, gã không nghe lời khuyên của tôi, lại cứ nhất quyết đi về hướng Đông.
Ha… Tôi dám cược là, trong vòng nửa giờ đồng hồ, gã ắt sẽ gặp phải hạn chết chóc!”
Đôi mắt Thượng Quan Tuyết sáng bừng, quay đầu lại nhìn về phía nữ trợ lý:
“Tư Ngữ, đi xem xeml” Nữ thư ký Lâm Tư Ngữ cũng rất hiếu kỳ, cô ta đứng dậy âm thầm đi theo phía sau.
Lưu sẹo sau khi ra khỏi cửa, trong lòng cũng đầy nghỉ ngờ.
Nhưng rất nhanh sau đó, gã hít sâu một hơi rồi gạt hết những suy nghĩ vớ vẩn lung tung ra khỏi đầu.
“Khốn kiếp, anh Tinh bảo mình đến gây chuyện, thế thì bắt buộc phải làm đến cùng, không đi về phía Đông? Mình cứ đi đấy!