Mấy phút sau, Trương Mặc Vũ nói: “Sáng nay sáu giờ rưỡi cô gặp phải chuyện gì? Rất khác so với những việc trước đây, khiến cho cô có ấn tượng sâu sắc”.
“Sáu rưỡi sáng tôi vừa mới ngủ dậy... ơ, tôi nhớ ra rồi, sau khi ngủ dậy tôi gặp phải một việc đáng buồn nôn”.
“Nói!”, Trương Mặc Vũ hỏi.
“Sáng nay vừa ra khỏi nhà, tôi nghe thấy trên đỉnh đầu có một con chim khách đang kêu”.
“Tôi vừa ngáp ngủ ngẩng đầu lên nhìn con chim, kết quả bẹt một cái, phân của con chim khách kia rơi thẳng vào miệng tôi, làm cho tôi buồn nôn muốn chết, vội vàng nhổ phân của con chim khách kia ra”.
“Nhổ rồi???”, Trương Mặc Vũ giật mình, như thể cô ta vừa làm một việc gì đó vô cùng kỳ lạ.
Liễu Mộng Đình nhìn vẻ mặt của Trương Mặc Vũ, thoáng hoài nghi, cẩn thận hỏi lại: “Không đúng sao?”
“Cô nên nuốt nó xuống!”, Trương Mặc Vũ hơi đau lòng nói.
“Hả?”, Liễu Mộng Đình há to miệng.
Lúc này Trương Mặc Vũ mới thở dài: “Thôi vậy thôi vậy, nhổ thì nhổ rồi, có những việc, vốn dĩ là định mệnh”.
“Anh ơi, không phải anh định nói với tôi là, vì tôi đã nhổ phân của con chim khách kia đi, cho nên vận tiền tài kia của tôi cũng mất luôn rồi chứ?”, Liễu Mộng Đình thoáng căng thẳng hỏi.
Trương Mặc Vũ lắc đầu: “Cũng không đến mức đó, nếu cô đã gặp được tôi thì vận tiền tài này vẫn sẽ là của cô”.
Chỉ là, nửa câu còn lại Trương Mặc Vũ không nói tiếp.
Nếu như cô ta nuốt phân chim thì cô ta mới giữ được vận tiền tài kia.
Nhưng cô ta lại nhổ phân chim đi rồi, thì vận tiền tài này vẫn sẽ có, nhưng cũng sẽ chỉ là qua tay cô ta mà thôi, cô ta sẽ không thể giữ được.
Nghĩ đến Liễu Mộng Đình có một người bạn trai ăn hại... thì cũng hợp logic thôi.
Lúc này Trương Mặc Vũ nói: “Được rồi, tôi sẽ nói cho cô trước, vận tiền tài kia ở đâu”.
“Xin đại sư chỉ điểm”, Liễu Mộng Đình dựng thẳng tai lên nghe.
Những người ở xung quanh đều tỏ ra vô cùng tò mò, muốn xem xem thầy tướng này có thực sự thần kỳ như vậy không.
Trương Mặc Vũ hỏi thẳng: “Chỗ cô ở là một căn nhà cũ?”
Liễu Mộng Đình vội gật đầu: “Không sai, căn nhà cũ đó của tôi ở rất gần với phố Ngọc Bình, chỉ là căn nhà quá cũ, mấy ngày gần đây tôi còn đang định bán nó đi”.
Vì để dồn tiền cho bạn trai, Liễu Mộng Đình cũng dốc hết gan ruột.
Lúc này Trương Mặc Vũ nói: “Đi đến chỗ mà cô há miệng nhận phân chim khách xem xem, điềm lành từ trên trời xuất hiện, tiền tài sẽ đến từ trên mặt đất, nếu như tôi đoán không nhầm, thì căn nhà cũ kia của cô có người giàu từng ở”.
Tiếp sau đó, Liễu Mộng Đình nói: “Đại sư, vậy anh hãy đi cùng tôi!”
Liễu Mộng Đình đứng dậy đi trước dẫn đường, Trương Mặc Vũ chuẩn bị đi theo Liễu Mộng Đình tìm số tiền kia.
Cửu Thập cũng chẳng có tâm trạng nào bày sạp nữa, anh ta cũng thu lại sạp hàng: “Tôi cũng đi, tôi còn chưa từng gặp được thầy tướng nào có bản lĩnh thật sự cả!”
Một số người đứng hóng chuyện xung quanh cũng muốn đi theo, nhưng mà Trương Mặc Vũ lại ngăn mọi người lại, anh chắp tay với mọi người:
“Các vị, tuyệt kỹ này của tôi không truyền ra ngoài, biển không lộ đáy, vợ lẽ vào cửa không được đi qua sảnh, tiền tài xuất hiện không được để nhiều người thấy, mọi người đừng đi theo nữa”.
Trương Mặc Vũ nói một câu mà đã khuyên được tất cả những người tò mò hóng chuyện xung quanh, chỉ đưa theo Cửu Thập, ba người đi đến căn nhà cũ bên trong thôn Thành Trung.
Trên đường đi, Trương Mặc Vũ đã được nghe Liễu Mộng Đình kể lại rõ ràng câu chuyện.
Bố của Liễu Mộng Đình vốn dĩ làm việc trong Liên đoàn người khuyết tật, nhưng lạm dụng chức quyền, thu lợi cho mình, đã chiếm đoạt không ít tiền của các nhà hảo tâm.
Có tiền rồi thì đi nuôi bồ, kết quả cái bụng của cô bồ không chịu thua kém mà sinh ra được một cậu con trai.
Cho nên, bố của Liễu Mộng Đình mới muốn ly hôn vợ.
Mẹ của Liễu Mộng Đình uất ức, quay ngược lại tố giác ông ta, chứng cứ rõ rành rành, cứ thế mà tống thẳng bố của Liễu Mộng Đình vào tù.
Mẹ của Liễu Mộng Đình xả được nỗi hận, nhưng bà ta cũng chẳng thu được lợi lộc gì, tiền được chia lúc ly hôn đều là tiền phi pháp nên đều bị tịch thu hết, vì vậy mà cuộc sống của hai mẹ con càng ngày càng sa sút.
Sau này, mẹ của Liễu Mộng Đình tái giá, Liễu Mộng Đình mới lên thuyền.
Xét cho cùng, gia đình của Liễu Mộng Đình cũng từng giàu có, căn nhà cũ có chôn một ít đồ thì cũng chẳng phải chuyện lạ.
Rất nhanh, ba người đã đi đến căn nhà cũ.
“Cô nhận lộc trời từ chỗ nào?”, Trương Mặc Vũ hỏi.
Liễu Mộng Đình đi đến bên dưới gốc cây táo: “Ở đây!”
Trương Mặc Vũ bỗng nói: “Đi về phía Đông ba bước, lại đi về phía Nam chín bước, sau đó đào xuống sâu ba mét ba, ắt sẽ có tiền tài bất ngờ”.
Liễu Mộng Đình làm theo đúng chỉ dẫn của Trương Mặc Vũ, đi đến dưới một gốc cây mẫu đơn.
“Chẳng lẽ là ở đây?”, Liễu Mặc Đình hỏi.
Trương Mặc Vũ gật đầu, liếc nhìn cửa chính: “Đóng chặt cửa lại, vận tiền tài không được để lộ”.
Liễu Mộng Đình vội vàng đi đóng cửa, cài chặt then sau đó còn khóa hai lớp.
Ngay sau đó, Trương Mặc Vũ cầm lấy một sợi dây thừng màu đỏ, buộc gọn tán lá của cây mẫu đơn.
“Tôi giữ tài vận, hai người dùng xẻng đào đi”, Trương Mặc Vũ nói.
Nửa tiếng sau, xẻng sắt của Cửu Thập bỗng đập vào một vật cứng, anh ta thoáng dừng lại: “Hử? Có đồ ở đây thật!”
Liễu Mộng Đình vui sướng: “Chẳng lẽ ông bố đáng băm của tôi thực sự đã trôn bảo bối ở đây?”
Rất nhanh, có một cái thùng đặc chế được đào lên.
Dùng đầu búa đập mạnh để phá khóa.
Từng xấp từng xấp tiền mệnh giá trăm tệ xếp ngay ngắn bỗng xuất hiện trước mắt ba người, chẵn một triệu tệ!
“Ông trời ơi, phát tài rồi!”, Liễu Mộng Đình sung sướng không thôi.
Lúc này, Liễu Mộng Đình đã vui đến mức nhảy lên choi choi.
Cô ta vì dồn tiền cho bạn trai mà dự định bán căn nhà cũ này đi, giá cả cũng đã đàm phán xong cả rồi, chỉ trong mấy ngày này thôi là bán.
Nếu như không vì có Trương Mặc Vũ thì số tiền này đã chẳng còn liên quan gì với cô ta nữa rồi.
Lúc này, ánh mắt Liễu Mộng Đình nhìn Trương Mặc Vũ đã thay đổi hoàn toàn.
Bây giờ, cho dù bây giờ Trương Mặc Vũ có bảo đi lên giường để khai quang cho cô ta thì cô ta cũng sẽ không hề do dự mà đồng ý.
Hiển nhiên, Trương Mặc Vũ không vừa mắt với kiểu phụ nữ phong trần này.