Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 110: Cô gái thần bí



Không trong trẻo, lanh lẹ như giọng của Liễu Nguyệt Như, giọng nói của cô gái này thấp thoáng sự u ám.

Và nghe cũng rất lạ.

Ý thức của tôi vẫn còn hơi hỗn loạn. Sau khi trải qua sự thất bại khi gieo quẻ, tinh lực của tôi bị tổn thương nặng nề và vẫn chưa thể hoàn hồn khỏi mê trận.

Dù tôi đã mở mắt thì trước mặt vẫn mơ hồ hiện ra hình ảnh của bát quái.

“Ừ! Đúng là tỉnh rồi nhưng dường như ý thức vẫn còn chưa được rõ ràng”.

Tôi thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn ghé sát mặt tôi và quan sát kỹ lưỡng phản ứng của tôi.

Tôi muốn đáp lại nhưng rất khó để kiểm soát được thần thức. Tôi chỉ mở trừng mắt, nhìn cô ấy và không thể hiện được bất kỳ phản ứng gì.

“Anh ngủ lâu như vậy chắc là khát lắm đúng không?”

Cô gái trẻ tuổi nhẹ nhàng hỏi tôi. Sau đó khuôn mặt cô ấy rời khỏi tầm nhìn của tôi.

Một lúc sau, một dòng nước ngọt thanh, âm ấm được đưa vào miệng tôi, chảy xuống vùng họng khô rát và ngấm vào ruột.

Vị dễ chịu đã lâu mới có này khiến tôi lập tức có cảm giác như được sống lại.

Nhưng cảm giác hào hứng không kéo dài được lâu. Ý thức của tôi nhanh chóng trở nên hỗn độn. Mí mắt nặng trĩu và rồi lại chìm vào cơn mộng mị…Tôi mơ hồ là mình trải qua ba lần nửa tỉnh nửa mê như thế. Và tới lần thứ tư thì thần thức của tôi mới quay trở về được thực tại.

Lần này tỉnh lại, vẫn là cô gái xa lạ đó chăm sóc tôi.

“Cô là ai?”

Ý thức tỉnh lại, tôi cũng bắt đầu hồi phục được năng lực ngôn ngữ và tư duy.

Cô gái này là ai? Tại sao trong lúc hôn mê luôn là cô ấy chăm sóc tôi? Ông Tôn đi đâu rồi? Hình như cô gái cảm thấy không hài lòng với câu nói của tôi thì phải.

“Anh lại có thái độ như vậy với ân nhân cứu mạng của anh sao?”

Ân nhân cứu mạng? Tôi nhớ là mình chỉ gieo quẻ trong phòng của mình và kết quả là rơi vào quái tượng không tỉnh lại được.

Làm gì có chuyện có ân nhân cứu mạng? Thấy tôi hoang mang, cô gái lại chỉ vào người tôi.

“Anh bị sét đánh trúng người giữa đêm, nếu không phải vì gặp được tôi thì anh đã chết từ lâu rồi”.

Nghe thấy vậy, tôi càng cảm thấy hoang mang hơn.

“Ai bị sét đánh trúng cơ? Tôi sao? Có phải là cô nhầm không?”

Tôi đang định ngồi dậy nói rõ ràng thì bỗng vừa cử động tôi phát hiện ra toàn thân tôi đau nhức mãnh liệt.

“Ấy, anh đừng cử động linh tinh. Bác sĩ nói, anh bị sét đánh từ đầu tới chân, đánh xuyên người mà không chết đúng là mạng lớn. Giờ anh cần nằm yên trên giường tĩnh dưỡng, nếu không, xảy ra chuyện gì thì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy”.

Thấy tôi định cử động, cô gái kia sợ hãi ngăn tôi lại, đôi mắt to tròn của cô ấy chớp chớp thể hiện sự lo lắng.

Cảm giác đau đớn trên người tôi, dù không phải là do sét đánh đi nữa thì cũng là bị thương nặng. Giờ tôi đến cử động một ngón tay cũng cảm thấy đau tới mức vã mồ hôi toàn thân.

Thế nhưng rõ ràng là tôi không ra khỏi cửa, rốt cuộc là đã bị thương như thế nào chứ? Khi tôi đang suy nghĩ và định hỏi cô gái thì bỗng có âm thanh kỳ lạ từ ngoài cửa vọng vào.

Đây là một âm thanh thế nào nhỉ? Sao nghe giống như tiếng hét của một cô gái, nhưng khi nghe kỹ thì lại giống như tiếng đang gào khóc.

Đến cuối cùng thì lại có cảm giác như âm thanh đó biến thành điệu cười kỳ dị.

“Hầy, lại tới rồi. Anh nằm đây nghỉ ngơi, tuyệt đối không được cử động linh tinh đấy”.

Nghe thấy âm thanh kỳ lạ, cô gái khẽ thở dài, dường như vẫn không yên tâm nên cô ấy dặn dò tôi thêm một câu rồi mới mở cửa ra ngoài.

Đợi cô ấy ra khỏi phòng, tôi vội vàng quan sát tình hình xung quanh.

Quy tắc thiết kế căn phòng này thì có vẻ như nó được nằm trong một tòa nhà. Tường được quét sơn trắng, góc tường còn chất chồng không ít sách và tạp chí và một chút đồ dùng cá nhân.

Còn phía bức tường bên tay phải tôi là một tấm rèm cửa dày dặn được kéo lại.

Nhìn thì khá luộm thuộm và là một căn phòng bình thường không có gì kỳ lạ.

Tôi không khỏi rời mắt khỏi tấm rèm cửa sổ.

Tấm rèm không được kéo khít, từ vị trí tôi nằm vừa hay có thể nhìn thấy được tình hình phía sau tấm rèm đó.

Điều kỳ lạ là, phía sau tấm rèm cũng là một bức tường màu trắng, không hề có cửa sổ. Nhìn có vẻ như có gì đó không ổn. Bản năng khiến tôi có cảm giác có gì đó nguy hiểm nhưng dù tôi có nghiến răng và liều mạng tới mức nào thì cơ thể vẫn không thể nhúc nhích.

“Này, sao anh lại không nghe lời tôi chứ?”

Tôi đang định cố gắng ngồi dậy thì một giọng nói u ám từ cánh cửa khép hờ vọng lại khiến tôi giật mình và lập tức ngoan ngoãn nằm yên.

Thấy tôi nghe lời, cô gái kia mới từ từ mở cửa ra và đi tới trước mặt tôi.

Trước đó khi tỉnh dậy tôi không hề phát hiện ra, giờ cô ấy tới gần tôi mới cảm thấy từ cô ấy còn có khí tức vô cùng lạnh lẽo.

Khí tức này tôi đã từng biết đến, đó là khí tức của người chết…Ánh mắt tôi lập tức nhìn về phía bờ vai của cô gái.

Mặc dù tam hỏa vô cùng yếu ớt nhưng vẫn đang cháy.

Tôi thầm thở phào, vẫn còn may, ít nhất thì cô gái này là người sống.

“Tôi không biết anh là ai, nhưng giờ tôi đã chăm sóc anh thì tôi hi vọng anh có thể ngoan ngoãn nghe lời của tôi”.

Khác hoàn toàn với giọng nói ngọt ngào, dịu dàng khi nãy. Giọng nói lần này lạnh lẽo không chút cảm xúc, nghe giống như đang uy hiếp tôi vậy.

“Thực ra tôi có gia đình, chi bằng liên hệ với họ đưa tôi về, như vậy thì cô cũng nhàn nhã hơn”.

Tôi vội vàng nặn ra một nụ cười, khách sáo nói với cô ấy. Sợ cô ấy hiểu nhầm ý mình nên tôi còn bổ sung thêm một câu.

“Cô đã cứu tôi, tôi nhất định sẽ báo đáp cô. Cô yên tâm. Chỉ cần người nhà tôi tới thì tôi lập tức thực hiện lời hứa”.

Tôi cố gắng bày tỏ sự vô hại của mình và nói nhỏ thương lượng với cô ấy.

Nào ngờ cô gái nghe xong thì lắc đầu quả quyết.

“Không được, không được sự đồng ý của tôi thì người lạ không được phép bước vào đây nửa bước”.

Cô ấy từ chối vô cùng dứt khoát khiến tôi không biết phải tiếp lời thế nào.

“Hay là, để tôi gọi điện cho người nhà nói với họ tôi vẫn bình an cũng được, để tránh họ lo lắng”

Tôi vẫn không từ bỏ. Vẫn tiếp tục bàn điều kiện với cô ấy.

Thế nhưng lần này cô ấy còn chẳng buồn đáp lại tôi, cứ thế quay người bỏ đi.

Tôi nằm bất lực trên giường, không thể cử động, và cái bụng thì sôi ùng ục vì đói.

Vì căn phòng này không có cửa sổ nên tôi không phân biệt được bây giờ đang là ngày hay đêm, càng không biết mình đã hôn mê bao nhiêu ngày rồi.

Điều tôi càng không hiểu là rốt cuộc tôi đã bị thương như thế nào? Và đã tới đây như thế nào? Lẽ nào đây lại là kế hoạch của nhà họ Uy? Tôi đang suy nghĩ thì cô gái kia lại bước vào.

Lần này, trong tay cô ấy có thêm một bát cơm.

“Hôn mê lâu như vậy, sống dựa vào dinh dưỡng trong cơ thể nên chắc giờ anh đói lắm phải không? Có điều tay nghề của tôi không được tốt lắm, anh cố gắng ăn để sống đi”

Cô ấy vừa nói vừa ngồi xuống bên giường tôi.

Nhưng dù đang đói đến phát điên thì tôi cũng không nhìn vào bát cơm mà chỉ nhìn chăm chăm phía sau lưng cô ấy...