Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 118: Âm trạch nhà họ Uy



Đợi tới khi tôi quay vào nhà thì mấy người đang dọn dẹp và nấu cơm vô cùng rộn ràng. Xem ra họ rất hòa hợp, giống như người trong một nhà vậy.

Tôi đứng một bên nhìn và càng cảm thấy trong lòng rối rắm.

“Đồ đệ, đang nghĩ gì vậy? Mau tới giúp một tay đi”.

Thấy tôi đứng ngây ra, ông Tôn bèn vẫy tay.

Thấy ông ấy vẫn với bộ dạng cợt nhả, phổi bò như vậy thì tôi bật cười.

Tôi nghi ngờ ai thì không nghi ngờ, lại đi nghi ngờ ông Tôn? Thật đúng là vô lương tâm.

Bữa cơm diễn ra thật đầm ấm.

Cũng không biết hai cô gái nói chuyện gì mà nhanh chóng tụm lại một chỗ thật giống hai chị em ruột.

“Đồ đệ, số cậu được đấy. Đến cả âm nữ mà cậu cũng tóm được, người làm thầy như tôi nói cho cậu biết, âm nữ này không chỉ xinh đẹp mà còn rất vượng phu nữa”.

Lúc ăn tối do có uống một chút rượu nên ông Tôn bắt đầu khoa môi múa mép.

Tôi nghe thấy vậy thì biết là ông Tôn lại định nói linh tinh bèn nhét một cái đùi gà vào miệng ông ấy.

“Sư phụ, sư phụ uống nhiều rồi”.

Rõ ràng là Tam Thanh ngồi bên cạnh cũng biết ông Tôn đang nói quá chớn nên mặc kệ không cần biết ông ấy ăn no hay chưa bèn dìu ông ấy về phòng.

Rộn ràng cả buổi tối cho tới gần sáng thì chúng tôi mới đi ngủ.

Thế nhưng tôi nằm lên giường, trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.

Khi đầu tôi đang day dứt với những chuyện xảy ra vài ngày qua thì tôi bỗng nghe thấy tiếng động nhẹ bên ngoài cửa.

Hơn nữa dường như tiếng động còn ở rất gần phòng của tôi.

Tôi bỗng giật mình, lập tức ngồi dậy và nhìn chăm chăm ra cửa.

Một lúc sau, cánh cửa khẽ mở ra.

Một cơ thể mềm mại chen vào giữa khe cửa.

Đầu tiên tôi nhìn tưởng là Liễu Nguyệt Như. Có lẽ do mấy ngày không gặp nên cô ấy tới tâm tình với tôi, nghĩ vậy tôi cảm thấy kích động.

Nhưng khi bóng hình kia đi tới gần thì tôi mới ngạc nhiên phát hiện ra người bước vào là Nguyễn Vân.

Đêm hôm khuya khoắt, Nguyễn Vân chạy vào phòng tôi làm gì?

“Em, em, đêm hôm không ngủ, có việc gì không?”

Sự kích động trong tôi bỗng biến thành sự căng thẳng. Tôi líu lưỡi, vô thức kéo chặt chăn.

Nguyễn Vân đưa ngón tay thon dài lên miệng ra hiệu ‘suỵt’ một tiếng, sau đó chậm rãi ngồi xuống bên giường.

Tôi căng thẳng tới mức toát mồ hôi hột. Nhìn thấy cảnh tượng này nếu mà không nghĩ lung tung thì mới là điều bất thường.

“Ờ…thì Nguyễn Vân, nếu có chuyện gì thì chúng ta tới phòng khách nói chuyện đi”.

Tôi vừa nói vừa định bước xuống giường. Nhưng Nguyễn Vân lập tức giữ cánh tay tôi.

“Không được, không thể ra ngoài được. Người đông tai mắt nhiều, chỉ có thể ở đây thôi”.

Nguyễn Vân thì thầm khiến da đầu tôi tê dại.

“Nhưng, nhưng Nguyễn Vân, anh, anh không thể làm điều có lỗi với Nguyệt Như được”.

Bị bàn tay mềm mại như không xương của Nguyễn Vân giữ lại khiến tôi hoảng loạn mất thần hồn, không biết phải làm thế nào mới tốt.

Nguyễn Vân nghe thấy vậy bỗng khựng người.

Cô ấy ghì chặt tay tôi như chạm phải điện sau đó đứng bật dậy và tức giận ghì giọng chất vấn tôi:

“Trương Ly, anh nghĩ đi đâu vậy? Người nhận em làm em gái cũng là anh, giờ sao anh lại suy nghĩ lung tung thế? Trong mắt anh, lẽ nào em lại hèn hạ như vậy sao?”

Câu nói chất vấn của Nguyễn Vân khiến tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng và không biết chui đi đâu.

Cô ấy nói không sai, mặc dù bề ngoài tôi luôn nhấn mạnh mình là người đàng hoàng thế nhưng thực tế thì lại suy nghĩ lệch lạc. Nguyễn Vân thì do từ trong căn đế đã là người thẳng thắn, đàng hoàng nên cô ấy mới không hề kiêng dè gì.

“Xin lỗi, anh…”, tôi không biết giấu mặt đi đâu và không biết phải giải thích về hành vi lỗ mãng của mình như thế nào.

“Chính vì để tránh tai mắt người khác nên mới tìm anh vào giờ phút này, vì có một chuyện em cần nói ngay với anh”.

Thấy tôi xấu hổ, Nguyễn Vân không làm khó tôi nữa mà điều chỉnh tâm trạng, nói nhỏ với tôi vấn đề chính.

“Lúc nãy khi chúng ta ăn cơm, em nhìn thấy một tương lai khá mông lung. Bên cạnh anh hình như có người có toan tính nhưng em không dám chắc có liên quan tới nhà họ Uy hay không, nhưng tâm cơ bất thường có khi sẽ khiến anh gặp nguy hiểm nên anh nhất định phải lưu ý”.

Nghe xong tôi mặc kệ sự xấu hổ, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Vân với vẻ nghiêm túc.

“Em còn nhìn thấy gì nữa không?”

Nguyễn Vân lắc đầu.

“Em cũng không biết. Dự cảm của em mang tính kích động, hơn nữa có đôi khi chỉ nhìn thấy hình ảnh trong thời gian ngắn. Hơn nữa vừa nãy khi nhìn thấy cảnh tượng đó, em chỉ thấy anh bị thương nặng, miệng hét lên hai chữ “phản đồ” nên em nghĩ có thể là người thân cận với anh”.

Nghe Nguyễn Vân nói xong, người đầu tiên hiện ra trong đầu tôi chính là ông Tôn.

Điều này khiến tôi lập tức trở nên hỗn loạn.

Sự nghi ngờ giống như một hạt giống gieo xuống trong lòng tôi. Dù tôi có nỗ lực tự khuyên mình đừng tin thì vẫn không thể nào khống chế được.

Thấy tôi rơi vào trầm tư, Nguyễn Vân cũng không làm phiền tôi nữa chỉ im lặng ngồi bên cạnh.

Đúng lúc này, có tiếng bước chân khẽ khàng từ bên ngoài cửa vọng vào.

Tôi nghe là biết, dù tiếng bước chân rất nhẹ nhưng chắc chắn là của ông Tôn.

Lẽ nào ông Tôn vẫn chưa ngủ? Nguyễn Vân cũng đã nghe thấy, chúng tôi nhìn nhau, sau đó im lặng không nói gì.

Tiếng bước chân dừng bên ngoài cửa phòng tôi sau đó đi về phía cửa chính.

Tôi chau mày. Muộn như thế này rồi, ông Tôn còn đi đâu chứ?

“Trương Ly, anh đang nghĩ gì vậy?”

Tiếng bước chân nhanh chóng biến mất trong sân.

Trong bóng tối, Nguyễn Vân thấy tôi yên lặng không nói gì thì vội hỏi.

Vừa rồi cô ấy nói bên cạnh tôi có khả năng sẽ xuất hiện người có tâm cơ, đúng lúc này thì ông Tôn lại ra ngoài giữa đêm hôm quả đúng là trùng hợp.

Lúc này chúng tôi có cùng một suy nghĩ.

Tôi đứng dậy mặc áo khoác sau đó đi tới trước Nguyễn Vân.

“Cảm ơn lời nhắc nhở của em. Giờ không còn sớm nữa, em mau đi nghỉ ngơi đi, anh sẽ chú ý”.

Nói xong, tôi mở cửa phòng, khẽ khàng đi ra ngoài.

Lúc này, ông Tôn vẫn chưa đi xa. Tôi cố gắng giữ khoảng cách an toàn theo sau ông ấy.

Có thể nhận ra, ông Tôn có phần cảnh giác, thi thoảng lại đột ngột dừng lại nhìn xung quanh. Tôi cố gắng nín thở, ngồi xụp ở một góc tối, không dám cử động.

Nhưng tôi cảm thấy không chắc chắn lắm. Dù sao thì ông Tôn còn tinh mắt hơn tôi nhiều. Tôi cũng không chắc là ông ấy có phát hiện ra mình hay không vì vậy đành phải đánh liều.

Tôi cũng không biết vì sao mình lại quyết định đi theo ông ấy. Có thể là tôi chỉ muốn xác định thôi, hi vọng người phản bội tôi không phải là ông Tôn. Sau khi đi lòng vòng theo ông ấy thì cuối cùng cũng tới một vùng cỏ rậm.

Thực ra nơi này không quá xa biệt thự thuộc vùng đất phong thủy bảo địa của nhà Phương Tuyết, nó nằm trên đường long mạch.

Thế nhưng rõ ràng là khu vực này có sát khí nặng hơn.

Khi tôi vừa bước vào vùng đất này thì đã có thể cảm nhận được ngay một luồng âm khí.

Điều đó chứng tỏ có không ít người đã chết ở đây. Nếu không, sát khí đã không nặng tới mức như vậy.

Tôi đang thầm cảm thấy kinh ngạc, không hiểu ông Tôn tại sao lại tới đây thì bỗng nhiên thoắt một cái, ông Tôn đã biến mất trước mặt tôi.

Tôi sững sờ, phản ứng đầu tiên là nghĩ rằng ông Tôn đã phát hiện ra tôi nên cắt đuôi.

Đang định đứng dậy đi tới để thăm dò thì bỗng có một bàn tay thò ra từ phía sau lưng và ghì vai tôi.

Tôi căng thẳng nhìn phía trước nên không hề phát hiện ra có bàn tay xuất hiện phía sau mình.

Sau khi giật mình thì tôi vô thức suy nghĩ.

Nhưng ngay khi tôi vừa nghĩ được gì đó thì cổ họng bỗng cứng ngắc.

Tôi không dám cử động.

Ở nơi rừng núi hoang vu, nếu có người đặt tay lên vai bạn thì tuyệt đối không được quay đầu lại, vì đó có thể là ác quỷ đang muốn đoạt mạng.

Nghĩ tới lời dặn của ông nội, mồ hôi lạnh bỗng chảy từ tóc mai xuống khuôn mặt tôi…”