Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 128: Tam nguyên bất bại



Chúng tôi bước vào trong một căn phòng trọ, lúc này tôi đã biết ngay cả việc tìm một chỗ ở đối với Tam Thanh cũng tốn sức như thế nào.

Căn phòng này được gọi là "Tam nguyên bất bại".

Đông, Nam, Tây, Bắc bốn hướng chính đại diện cho bốn luồng sức mạnh mạnh nhất trong vũ trụ. Từ bốn hướng chính này còn có thể kết hợp để tạo ra mười hai hướng phụ nữa. Trong phong thủy người ta dùng mười hai địa chi để đặt tên cho chúng. Bất cứ một căn nhà nào nếu quay về một trong những hướng này thì đều là thế phong thủy cực tốt.

Tam Thanh gieo quẻ hỏi ý trời mặc dù có thể tiến hành ở bất cứ đâu nhưng người đời vẫn luôn tâm niệm rằng hành sự phải có thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Nếu chẳng may trong lúc gieo quẻ Tam Thanh gặp phải thiên cơ khó giải thì yếu tố địa lý có thể hỗ trợ để giải được quẻ khốn.

Sau khi tìm được hướng đẹp, Tam Thanh lấy ra Bát Quái đồ, sáu đồng tiền xu rồi bắt đầu ngồi gieo quẻ.

Tôi lo lắng đứng một bên.

Nhìn phản ứng của Tam Thanh ban nãy, chỉ e quẻ lần này mà sư thúc tôi gieo có liên quan tới vô số mạng người. Phạm vi càng rộng thì quẻ tượng trong nội cảnh càng quỷ quái, càng dễ khiến người gieo quẻ bị lạc trong đó.

Hiện giờ tình hình sư phụ tôi thế nào còn chưa biết, nếu Tam Thanh có mệnh hệ gì thì tôi thực sự không biết phải làm sao.

Quẻ lần này của Tam Thanh hóc búa chẳng khác nào quẻ về ngọn núi phía sau nhà tôi.

Sau khi Tam Thanh gieo sáu đồng xu, lông mày bắt đầu cau chặt lại.

Gần như ngay lập tức, cơ thể Tam Thanh bắt đầu lắc lư, trán toát mồ hôi hột.

Tôi nhìn mà phát lo.

Đáng tiếc Đạo hạnh của tôi hiện giờ quá nông, không vào được nội cảnh. Nếu không tôi nhất định sẽ cùng sư thúc tiến vào trong đó. Như vậy tôi sẽ không cần ngồi cạnh lo lắng như thế này.

May mà lần gieo quẻ này của Tam Thanh thuận lợi hơn tôi tưởng nhiều.

Mặc dù cũng gặp một số nguy hiểm, nhưng Tam Thanh đều hóa giải được.

Thời gian gieo quẻ chỉ có mười chín phút nhưng tôi lại cảm thấy như hàng tiếng đồng hồ đã trôi qua.

"Sư thúc, tình hình thế nào?"

Đợi khi Tam Thanh bỏ tay ra khỏi Bát Quái đồ, tôi lập tức lo lắng lao tới hỏi han.

"Kỳ lạ..."

Tam Thanh không vội trả lời câu hỏi của tôi mà lại tự độc thoại một câu. Sau đó sư thúc tôi hai mắt nhắm nghiền, cúi đầu không nói, như thể vẫn còn băn khoăn về lời quẻ vừa rồi.

Mặc dù tôi rất lo lắng nhưng cũng biết lúc này không nên giục giã nên đành đứng bên cạnh im lặng theo dõi.

Một lúc sau, đột nhiên Tam Thanh choàng mở mắt, đôi mắt đầy vẻ mơ màng nhìn tôi rồi hỏi.

"Trương Ly, cậu còn nhớ quẻ tượng mà tôi gieo để hỏi về bố cậu không? Quẻ tượng nói bố cậu hồn đã quy tiên, nhưng lời quẻ lại nói với tôi rằng bố cậu vẫn còn sống. Quẻ tượng và lời quẻ mâu thuẫn với nhau, lần này tôi lại gặp tình huống tương tự".

Tam Thanh vừa nói, vẻ mặt như thể vẫn còn trăm ngàn thắc mắc chưa được giải đáp.

"Tôi hỏi tại sao lại có nghi lễ hiến tế này. Quẻ tượng nói với tôi rằng sẽ có hàng trăm thi thể lộng hành, cũng có nghĩa là gần đây có rất nhiều người chết. Nhưng lời quẻ lại nói, có hàng trăm thi thể được trùng sinh? Trương Ly, cậu nghĩ xem đây rốt cuộc là ý gì?"

Một cái đầu không thể nghĩ thông nên Tam Thanh nói cho tôi nghe thắc mắc trong lòng.

Tôi cau chặt mày lại.

Hàng trăm thi thể hoành hành? Hàng trăm thi thể trùng sinh?

Hai câu này kết hợp lại với nhau, tôi đột nhiên nhớ ra câu mà sư phụ nói với tôi đêm hôm đó.

"Trương Ly, cậu có tin người chết rồi vẫn có thể sống lại không?"

Tôi kinh ngạc nhìn Tam Thanh hỏi.

"Sư thúc, lẽ nào ý quẻ là gần đây có rất nhiều người chết. Nhưng những người này sau khi chết đi sẽ lại hồi sinh?"

Đáp án này của tôi Tam Thanh đương nhiên cũng đã nghĩ ra rồi, chỉ là vẫn còn nghi hoặc cho nên mới hỏi lại tôi.

Nghe tôi nói câu này xong, nét mặt Tam Thanh càng trở nên khó coi.

"Trương Ly, nếu thực sự như vậy thì lần này lớn chuyện rồi. Nói không chừng, nhà họ Uy đang làm thí nghiệm ở đây? Bọn chúng rốt cuộc muốn làm gì chứ?"

Tam Thanh cũng nghĩ không thông, trong đầu toàn là mây mù.

Nếu như đây chỉ là một thí nghiệm của nhà họ Uy, rốt cuộc bọn chúng muốn có được cái gì? Muốn đảm bảo bí thuật hồi sinh này không có tác dụng phụ gì sao? Hai chỉ đơn giản là muốn thành thục nắm vững bí thuật này.

"Đợi đã, sư thúc, có phải nhà họ Uy có một nhân vật quan trọng nào đó đã chết không?"

Nghĩ đến hai khả năng này, tôi đột nhiên phát hiện ra bọn chúng có thể chỉ có một mục đích sau cùng, đó chính là hồi sinh một nhân vật quan trọng nào đó cho nên mới không ngừng thí nghiệm bí thuật này trên con người.

Nghe tôi hỏi vậy, Tam Thanh cau mày suy nghĩ.

"Nhà họ Uy hành sự trước giờ thần bí khó lường, người ngoài khó lòng hiểu được việc trong nhà bọn họ. Có điều... tôi cảm giác việc này là do một nhân vật lớn đứng đằng sau nhà họ Uy nhúng tay vào".

"Tại sao sư thúc lại nghĩ vậy?"

Trước đây tôi cũng từng nghĩ nhà họ Uy có thể chỉ là một con cờ trong tay kẻ khác. Hiện giờ đến Tam Thanh cũng nói như vậy, xem ra phỏng đoán trước đó của tôi không sai.

Tam Thanh định nói gì đó với tôi, nhưng đột nhiên lại dừng lại. Sư thúc tôi trầm ngâm một lát, sau cùng vẫn quyết định bỏ qua vấn đề này.

"Chuyện này tạm thời vẫn chưa có manh mối gì, chúng ta không thể phán đoán hồ đồ. Trước mắt cần nghĩ xem có cách nào phá giải thế cục trước mắt không?"

Nói rồi, Tam Thanh lại nhắm mắt lại, không nói thêm lời nào nữa.

Tôi cảm thấy rất hồ nghi, Tam Thanh như thể đang giấu tôi điều gì đó. Lẽ nào nhân vật đứng sau nhà họ Uy có quan hệ mật thiết với tôi?

Đêm đó, tôi và Tam Thanh trong lòng đều ngổn ngang những suy nghĩ khác nhau nên ngủ không ngon giấc.

Sáng ngày hôm sau, trong lúc tôi vẫn còn ngái ngủ thì bên ngoài phát ra những âm thanh vô cùng hỗn loạn.

Tôi lờ mờ nghe có người nhắc tới hai chữ "người chết". Tôi giật mình, lập tức tỉnh táo lại.

Tam Thanh cũng giống như tôi, lúc này đang ngồi trên giường nhìn chằm chằm ra ngoài cửa.

"Sư thúc, hình như có biến thật rồi".

Không hiểu tại sao nhưng lúc này tôi vô cùng hoảng loạn, như thể ngày tận thế đang tới vậy. Tôi hoảng đến nỗi tim đập loạn nhịp mãi không thôi.

Tam Thanh không cả thèm đi giày, nhảy xuống khỏi giường rồi phi ra mở cửa phòng.

Bên ngoài có mấy người đang túm tụm lại, vẻ mặt kinh hãi xì xào thảo luận gì đó.

"Các cậu có nhìn thấy không, biết bao nhiêu người lềnh bềnh trên mặt nước, dọa tôi chết khiếp!"

"Chết cả rồi sao?"

"Chết cả rồi, chết hết rồi! Nhìn xác họ thì ít nhất phải ngâm trong nước một đêm rồi".

Tôi càng nghe càng kinh ngạc, Tam Thanh cũng vội vã chạy tới hỏi xem có việc gì xảy ra.

Hỏi rồi mới biết, hóa ra có mấy cô gái đã hẹn nhau sáng sớm cùng ra ngoài xem mặt trời mọc.

Ở Ma thành này có một cái hồ nhân tạo rất lớn. Lúc mặt trời mới mọc, đứng cạnh hồ sẽ thấy cảnh mặt trời mọc tuyệt đẹp.

Nhưng hôm nay mới sáng sớm, mấy cô gái kia đi tới bên hồ ngắm cảnh thì lại nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng.

"Hai mươi mấy người, có người ngửa mặt, có người úp mặt lềnh bềnh trên mặt hồ, đúng là hết hồn hết vía!"

Trong số mấy cô gái đi ngắm cảnh, có cô sợ quá bật khóc lao vào lòng một cô gái đứng cạnh.

"Hai mươi mấy người sao? Cô chắc chắn chứ? Không phải hơn một trăm người sao?"

Tam Thanh trợn to mắt, lo lắng hỏi.

Vừa nghe câu hỏi này xong thì mấy cô gái kia lại hết hồn lần nữa. Ai nấy bất giác tránh xa, sau đó nhìn Tam Thanh như nhìn một tên biến thái vậy.

Tôi vội bước tới ngại ngùng giải thích vài câu, sau đó kéo Tam Thanh về phòng.

"Không ngờ lại nhanh đến vậy. Chỉ trong một đêm mà chết bao nhiêu người", Tam Thanh lẩm bẩm.