Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 130: Hoa khôi trường



Nữ sinh này mặc một bộ đồng phục rất đẹp, nhìn cô ấy vừa xinh đẹp vừa trẻ trung, đặc biệt là chiếc váy ngắn xếp ly càng làm nổi bật đôi chân dài trắng nõn nà như thể không tỳ vết.

Chỉ cần nhìn cũng biết gia thế của cô gái này không phải dạng vừa đâu. Từ cô ấy còn toát ra khí chất lạnh lùng vương giả.

Lúc này Tam Thanh đang rối bời về nghi thức hiến tế kia, giờ lại bất thình lình nghe người khác nhắc tới nhà họ Uy nên còn tưởng gặp được ai đó hiểu rõ về nhà họ Uy. Nhưng thật không ngờ lại là một cô gái có vẻ như chẳng biết gì. Tam Thanh bực dọc đáp trả một câu:

"Không liên quan đến cô, không có việc gì thì đừng có đi nghe ngóng linh tinh. Ra chỗ khác chơi!"

Mặc dù số mệnh của Tam Thanh không giống ông cụ Tôn, phạm phải chữ "Cô", nhưng do từ nhỏ đã tu luyện dương khí cho nên không hề quan tâm tới nữ sắc.

Nữ sinh kia có vẻ như không ngờ Tam Thanh lại gắt với mình như vậy nên vẻ mặt có chút sững sờ.

"Cô quen người nhà họ Uy sao?"

Nhưng trái lại tôi lại khá quan tâm đến chuyện này, nhà họ Uy cách đây hơn một trăm kilomet, thế mà cô gái này lại hứng thú với nhà họ Uy. Lẽ nào cô ấy quen người nhà họ Uy?

Nghe tôi hỏi xong, cô gái kia còn chưa đáp thì Vương Cường đã vội vã níu lấy cánh tay rồi thì thầm vào tai tôi.

"Đại sư, đại sư chưa biết đó thôi. Nữ sinh này là 'người nổi tiếng' ở trường tôi. Mặc dù tôi không biết nhà họ Uy mọi người nói có phải là một không, nhưng cô gái này cũng họ Uy, lại còn là đại tiểu thư cành vàng lá ngọc nhà họ Uy, tên là Uy Tinh. Cô gái này là hoa khôi của trường chúng tôi".

Trong giọng nói của Vương Cường còn có vẻ gì đó như ngưỡng mộ. Xem ra Vương Cường cũng rất thích Uy Tinh này.

Uy Tinh?

"Vậy cô có quen Uy Chính Thiên không?"

Sợ bỏ qua đầu mối nào đó nên tôi quyết tâm phải nghe ngóng cho bằng được.

Nghe tôi hỏi xong thì nữ sinh kia lại càng có vẻ hoài nghi. Đôi mắt xinh đẹp đột nhiên nhìn tôi và Tam Thanh với vẻ đầy cảnh giác.

"Các người rốt cuộc là ai? Có quan hệ gì với nhà họ Uy?"

Xem phản ứng của cô ấy, trong lòng tôi đã có đáp án.

Xem ra cô gái này đúng thực là người nhà họ Uy.

Tôi đang định hỏi tiếp thì Tam Thanh bên cạnh lúc này cũng đã đứng ngồi không yên. Sư thúc tôi bước thẳng tới trước mặt Uy Tinh, dùng ánh mắt dò xét nhìn cô ấy, chỉ thiếu điều nắm lấy cổ áo Uy Tinh mà thôi.

"Nói! Nhà họ Uy các người rốt cuộc muốn làm trò gì!"

Uy Tinh bị Tam Thanh bất thình lình dọa cho sợ hãi, vội vã lùi về phía sau một bước. Nhưng Tam Thanh vẫn theo sát, nửa bước không rời.

"Hiến tế người sống, phục sinh người chết, lẽ nào các người muốn làm âm dương đảo lộn, thiên hạ đại loạn?"

Giọng Tam Thanh vô cùng lạnh lùng, không hề có chút nhượng bộ vì Uy Tinh là phận nữ.

Tôi cau mày lại, không biết tại sao nhưng từ khi đến Ma thành, Tam Thanh như thể nóng vội hơn rất nhiều, không hề điềm tĩnh như lúc trước.

Uy Tinh bị Tam Thanh chất vấn như vậy ban đầu còn có vẻ hoảng sợ nhưng rất nhanh sau đó đã trấn tĩnh lại.

"Tôi không biết anh đang nói cái gì, mặc dù tôi là người nhà họ Uy nhưng chưa từng hỏi trước giờ họ đang làm việc gì, cũng không tham gia vào việc họ đang làm. Muốn gì thì ông đi tìm họ, đừng có tới tìm tôi".

Nói rồi, Uy Tinh quay lưng bỏ đi.

Có điều mới đi được hai bước, Uy Tinh như thể nhớ ra điều gì nên lại quay lại.

"Đúng rồi, nếu hai người cũng hiểu chuyện âm dương thì tôi cũng tiện nhắc nhở hai người một chuyện. Hình như dưới tòa ký túc của cô gái tự sát có thứ gì đó rất kỳ quái".

Nói rồi, Uy Tinh còn chỉ về phía tòa ký túc hướng Đông Bắc.

Trong phong thủy có bốn cửa. Tây Bắc là thiên môn, Đông Nam là địa hộ, Tây Nam là nhân môn, còn Đông Bắc là quỷ môn.

Tôi nhìn theo hướng mà Uy Tinh đang chỉ, ở nơi đó như thể có một cái nhà kho nhỏ.

Được Uy Tinh nhắc nhở tôi mới phát hiện ra đó quả thực là nơi có âm khí mạnh nhất.

"Vương Cường, gian nhà này dùng để làm gì thế?"

"Đó là phòng của quản lý ký túc xá. Người quản lý này cũng kỳ quái lắm, chả bao giờ dọn phòng, bên trong bừa đến nỗi không ai dám vào. Cho nên chúng tôi hầu như chưa từng có ai đi vào đó".

Nhắc tới gian nhà đó, Vương Cường có vẻ khinh bỉ.

Nhưng Uy Tinh nghe Vương Cường nói vậy thì lắc đầu, đôi mắt lanh lợi nhìn tôi rồi nói.

"Anh sai rồi, không phải căn phòng của người quản lý ký túc mà là thứ ở bên dưới đó".

Lúc này tôi mới phát hiện ra vấn đề, quay đầu lại nhìn Uy Tinh hỏi.

"Cô cũng có mắt âm dương sao?"

Tôi cảm thấy thật kỳ lạ, mắt âm dương quả thực có thể nhìn thấy sát khí nhưng chỉ nhìn thấy phương hướng chủ yếu của luồng khí đó.

Lúc này thứ tôi nhìn thấy là cả gian nhà đó đang bị bao trùm bởi sát khí, căn bản là không nhìn rõ nguồn gốc của sát khí là ở đâu.

Nếu không phải Uy Tinh chỉ rõ ra thì tôi vẫn cứ đinh ninh nguồn sát khí đó tỏa ra từ phòng 444.

"Mắt âm dương? Không có, tôi chẳng nhìn được gì hết nhưng tôi có thể cảm nhận được. Dưới căn phòng đó dường như có một thứ khiến tôi cảm giác cực kỳ khó chịu".

Nói đến đây, Uy Tinh cau mày lại.

"Hơn nữa vào đêm mà Tiểu Phương nhảy lầu, tôi đã nói với mọi người rằng tôi cảm nhận được có rất nhiều thứ không sạch sẽ đi vào ký túc xá của chúng tôi. Chỉ tiếc là không ai chịu tin tôi".

Nghe Uy Tinh nói xong, cả tôi và Tam Thanh đều đồng loại đưa mắt nhìn cô gái này.

Trước đó, cả hai người chúng tôi không hẹn mà đều cho rằng nghi thức hiến tế này chắc chắn là nhà họ Uy làm.

Nhưng sau khi gặp Uy Tinh thì chúng tôi đột nhiên nảy sinh nghi ngờ.

Nếu Uy Tinh là đại tiểu thư nhà họ Uy, vậy tại sao nhà họ Uy lại chọn nơi cô ấy đang ở để tiến hành nghi thức hiến tế?

Lẽ nào bọn họ không sợ liên lụy đến người nhà mình sao? Vẫn còn bí mật gì mà chúng tôi chưa tìm ra?

"Sao thế? Sao hai người lại nhìn tôi như vậy?"

Thấy tôi và Tam Thanh đều đứng ngẩn ra đó, Uy Tinh có vẻ hơi bất bình.

"Ban nãy tôi đã nói rồi, tôi không can dự gì vào chuyện của nhà họ Uy hết. Hai người có tin tôi hay không cũng chẳng sao, tôi chỉ nói những gì tôi biết cho hai người thôi".

Nói rồi, Uy Tinh có vẻ không muốn phí sức với chúng tôi nữa nên quay lưng đi thẳng.

"Quá đẹp, đại sư nói xem sao trên đời lại có thể có người con gái đẹp như vậy? Đại sư, đây có phải hồ ly chuyển thế không?"

Vương Cường mắt vẫn dán chặt vào bóng lưng Uy Tinh, tự mình lẩm bẩm vài câu.

Tôi cau mày, Vương Cường này gan thì nhỏ nhưng lại rất háo sắc.

"Sư thúc, giờ chúng ta làm thế nào đây?"

Thấy Uy Tinh đã bỏ đi, tôi quay lại nhìn Tam Thanh rồi hỏi.

Tam Thanh lúc này đang chăm chú nhìn về góc phía Đông Bắc đó, một lúc sau mới lắc đầu với tôi.

"Không đi được, nếu chúng ta cứ đường đột xông vào thế này, sợ là bỏ mạng trong đó".

Như thể Tam Thanh đã biết trong đó có thứ gì. Sư thúc tôi gọi Vương Cường tới bên cạnh, dặn dò với vẻ vô cùng thận trọng.

"Tòa ký túc này giờ đã không thể cho người ở nữa. Trước đêm nay, tất cả mọi người phải lập tức chuyển ra!"

Nghe xong, vẻ mặt Vương Cường hiện rõ vẻ khó xử.

"Đại sư, chuyện này tôi cũng không thể quyết được. Bao nhiêu học sinh như vậy, làm sao mà di tản hết trong một đêm được? Hơn nữa nhà trường cũng chưa từng có chế độ như vậy bao giờ".

Vương Cường vừa dứt lời thì Tam Thanh đã bước tới nắm lấy cổ áo ông ta.

"Chế độ quan trọng hay mạng người quan trọng? Tôi nói thật với ông, nếu không nghe lời tôi thì đêm nay trong ký túc xá này học sinh sẽ đi gặm xác nhau. Không chỉ là gặm xác thôi đâu, đến cả người sống chúng cũng sẽ gặm!"