Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 148: Thuật Tái sinh



Cả một vùng sát khí dày đặc đã bị cổ thi kia hút sạch sẽ chỉ trong một thời gian ngắn.

Lúc này, không chỉ có Miêu quỷ cảm thấy kinh ngạc mà đến cả ông cụ Hồ cũng vô cùng hoảng hốt.

Sau khi sát khí rút đi, tôi bỗng cảm thấy tê dại chân tay.

Tôi đưa ngón tay lên nhìn, lúc này tôi mới phát hiện ra, mười đầu ngón tay của tôi đã trở nên đen xì, màu đen lan ra tới gần nửa bàn tay.

Nhìn Uy Tinh đứng ngây người bên cạnh, tình hình cũng không hơn tôi là bao, tới một nửa bàn tay cũng là màu đen, chỉ có điều cô ta vẫn chưa phát giác ra có điều gì bất ổn mà thôi.

Tôi bỗng sợ hãi, cảm giác lão tặc này dùng khói đen không chỉ để che tai mắt người khác mà còn có độc tính nữa.

Khiến người khác bị trúng sát khí mà không hề hay biết.

“Chết tiệt! Uy Tinh, đừng ngây ra nữa, mau tự giải độc đi!”, tôi vội vàng hét lên.

Tam Thanh giỏi nhất là trị bệnh cứu người nên đã để lại trên người tôi một vài loại thuốc khi cần gấp.

Lúc này, khi thấy bàn tay đã bị trúng độc, đầu ngón tay dần dần mất cảm giác, tôi bình tĩnh lần vào trong ngực lấy ra một bình sứ nhỏ.

Bình sứ này trong suốt, để dưới ánh sáng còn có thể nhìn thấy cả sóng ánh sáng lưu chuyển.

Chỉ riêng nhìn cái bình cũng đã biết là thứ đặc biệt.

Thế nhưng lúc này tôi nào có tâm trạng để đi thưởng thức xem cái bình này đẹp tới mức nào.

Sát khi này như thuốc làm tê liệt thần kinh, càng chậm trễ thì tôi càng cảm thấy bàn tay dường như không phải của mình nữa.

Tôi dùng miệng tháo nắp bình, mặc kệ và dốc bình lên đổ vào miệng tới một nửa.

Trong nháy mắt, vị chua ngọt đắng cay đủ các mùi vị chạm vào lưỡi tôi, một cảm giác cay xộc lên tận đỉnh đầu!

Tôi chau mày, lau nước mắt đang chảy ra do bị kích thích và lại đưa bình thuốc lên nhìn.

Rốt cuộc thì Tam Thanh đã phối hợp thuốc thần tiên gì vậy? Tôi không bị độc tố của Miêu quỷ khiến bị chết mà suýt nữa thì bị loại thuốc này của Tam Thanh khiến suýt chết.

Tôi quay lại nhìn Uy Tinh, cũng không biết cô nhóc có thể nuốt nổi loại thuốc này không?

Thế nhưng đợi khi tôi nhìn thấy Uy Tinh thì phát hiện ra ông Tôn đã đi tới bên cạnh cô ta và véo mũi rồi đổ thuốc vào miệng. Từ bề ngoài của bình thuốc đó với bình thuốc trong tay tôi thì dường như là được sản xuất từ cùng một chỗ…

Tôi cảm thấy yên tâm, rồi cố gắng bò dạy, vừa bò vừa lết đi tới bên cạnh Tam Thanh đang mềm nhũn.

Tôi vội vàng đưa tay kiểm tra hơi thở của Tam Thanh.

Vẫn còn sống.

Tôi bỗng cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Mặc dù không biết tại sao tay của Tam Thanh không hề có dấu vết bị trúng độc nhưng để đề phòng thì tôi vẫn rót nửa bình thuốc còn lại vào miệng Tam Thanh.

Làm xong mọi việc tôi mới nhìn về phía Miêu quỷ và Hồ Tiên.

Lúc này hai đại tiên vẫn còn tức giận lắm nhưng không còn ai dám khinh suất ra tay nữa.

“Rốt cuộc thì cổ thi này tới từ đâu? Tại sao đến sát khí độc hại như vậy mà cũng có thể bị hấp thụ vào cơ thể?”

Sau khi giằng co, cuối cùng thì Miêu quỷ trong cơ thể của Uy Chấn Tử vẫn không chịu nổi phải lên tiếng trước.

Tôi cũng rất tò mò về vấn đề này, chỉ đáng tiếc ông cụ Hồ hình như đã bị chọc giận nên mặc kệ Miêu quỷ, chỉ thấy ông cụ khẽ vung tay viết trong không trung một dòng phù hiệu.

Cùng với từng nét vẽ thì một thể khí màu vàng cũng được hình thành trong không trung.

Khi ông cụ Hồ vẽ liền một mạch và dừng lại thì hình lục phù lấp lánh hoàn thiện đã hiện ra trước mặt chúng tôi.

Tôi há miệng trợn mắt.

Tam Thanh có thể dùng tay không tạo phù, điều này tôi không lấy làm lạ, nhưng có thể hóa linh khí thành một thực thể thì đây là lần đầu tôi nhìn thấy.

Sau khi ông cụ Hồ hình thành lục phù thì khẽ quát, hình lục phù giống như được chỉ lệnh bèn bay về phía cổ thi kia.

Có lẽ mục đích tới đây của ông cụ Hồ là để trấn nhiếp cổ thi này.

Vì vậy có lẽ lục phù màu vàng này là chiêu thức dùng để phong ấn.

Thế nhưng ngay khi lục phù sắp dán lên trán của cổ thi thì cổ thi đột nhiên cử động.

Cổ thi từ từ đưa cánh tay khô khốc như cái que củi lên, nhẹ nhàng túm lấy hình lục phù màu vàng.

Rồi cổ thi này khẽ miết, lục phù lập tức hóa thành bụi cát và rơi lả tả xuống dất.

Ông cụ Hồ tái mặt khi nhìn thấy vậy.

“Trương Ly, mau rời khỏi đây!”

Ánh mắt như ôm trọn cả hàng vạn ngàn năm thế giới của ông cụ Hồ đột nhiên trợn trừng với tôi. Một luồng âm khí lập tức từ sống lưng chạy thẳng xuống gót chân.

Đồng thời có một sức mạnh nhanh chóng đập vào ngực và khiến tôi mất thăng bằng, loạng choạng lùi về sau hai bước.

“Định chạy? Không có cửa đâu!”

Mặc dù Uy Chấn Tử chưa hiểu rõ tình hình trước mặt nhưng thấy Hồ tiên kêu tôi rời đi thì ông ta cuống cả lên.

Cũng không biết ông ta lấy từ đâu ra một sợi dây màu đỏ và vung về phía tôi.

Sợi dây như có mắt lập tức bò tới và quấn chặt vào chân của tôi.

Thấy tôi không thoát được, ông cụ Hồ nheo mắt rồi mới lại nhìn Uy Chấn Tử.

“Ông muốn chết thì ở đây mà chờ chết đi, đừng ép tôi phải ra tay!”

Đối với cổ thi kia, ông cụ Hồ từ đầu tới cuối không nói gì, nhưng đối với Miêu quỷ thì ông cụ Hồ vô cùng căm hận, chỉ muốn ra tay giết chết nó!

Thế nhưng đôi bên còn chưa kịp ra tay thì cổ thi kia lại phản ứng.

Không biết có phải là do hấp thụ âm khí hay không mà cổ thi này vốn mang làn da khô khốc giờ bỗng từ từ đầy đặn trở lại.

Ngoài hai cái hốc mắt đen xì thì làn da trên toàn bộ cơ thể cổ thi đã dần hồi phục trạng thái như của người sống!

“Thuật…thuật Tái sinh sao?”

Uy Chấn Tử buột miệng kêu lên khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt. Tiếng kêu đó còn mang theo sự thèm khát.

Tôi thầm hừ giọng, đương nhiên hiểu được dục vọng của ông ta là gì.

Cùng với năng lực của Miêu quỷ, ông ta ăn thịt người, uống máu người để duy trì trạng thái bất tử.

Vậy mà cổ thi đã chết hàng trăm năm này, sau khi toàn thân khô khốc, chỉ cần hấp thụ sát khí là đã có thể hồi phục được trạng thái như của người sống.

Điều này đối với một kẻ đang theo đuổi sự trường sinh bất tử như Uy Chấn Tử mà nói thì đúng là một trạng thái hoàn hảo.

Lúc này tôi nhìn chăm chăm vào cổ thi kia.

Tôi không có chút hứng thú nào với cái gọi là thuật Tái sinh hay là cơ thể bất tử. Mà tôi chỉ có vài điều nghi ngờ.

Đó là sau khi cổ thi này hồi phục dung mạo của người bình thường thì sao tôi lại có cảm giác quen thuộc đến thế chứ.

Ngoài hai cái hốc mắt đen kịt kia thì khuôn mặt, mũi, thậm chí là cả nốt ruồi bên hàm cũng giống y hệt một người mà tôi thân thuộc nhất.

“Mẹ, là mẹ sao?”

Tôi càng nhìn càng kinh hãi và kích động, cuối cùng không thể kiểm soát được nữa bèn kêu lên.

Không sai, cổ thi hàng trăm nằm trông giống y hệt mẹ tôi.