Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 153: Ngọc giản Long Phượng



Miếng ngọc màu xanh lục trong tay hình nhân giấy kia rất giống miếng ngọc bội tôi mang bên mình.

Tôi vô cùng kinh ngạc, vội vã lục tìm trong người.

May mà ngọc của tôi vẫn còn!

Theo lời bà nội Nguyễn Vân nói thì miếng ngọc giản này là tín vật của người giữ đèn. Nếu làm mất thì e rằng sẽ gây ra đại loạn.

Tôi lại quan sát kỹ lưỡng thêm, miếng ngọc trên tay hình nhân này nhìn có vẻ giống miếng ngọc mà Uy Tinh lấy ra lúc trước.

Lúc còn ở trong động, Uy Tinh tưởng nhầm con linh hồ kia là Hồ tiên nên muốn lấy miếng ngọc bội ra làm tín vật để thu phục nó.

Trong lòng tôi thầm nghĩ.

Cửu Vỹ Hồ tiên này là tiên bảo hộ của ông nội tôi, nếu cô ta muốn lấy miếng ngọc bội đó làm tin thì chẳng phải miếng ngọc đó cũng là đồ của ông nội tôi sao? Vậy tại sao Uy Tinh lại có được nó?

Càng kỳ lạ hơn là, tại sao miếng ngọc đó giờ lại ở trong tay những hình nhân này? Bọn chúng muốn làm gì?

Mấy hình nhân đó đưa miếng ngọc đến trước mặt tôi, đôi mắt được vẽ bằng hai chấm mực đen nhìn tôi chằm chằm. Hai chấm hồng trên gương mặt trắng bệch nổi bật đến nhức mắt, nhìn vô cùng quỷ dị và đáng sợ.

Tôi nhất thời không biết mình có nên nhận miếng ngọc đó hay không.

"Cháu trai... đừng... đừng đụng vào..."

Tôi còn đang do dự không biết nên làm thế nào thì Tam Thanh ban nãy bất tỉnh nhân sự giờ đột nhiên lên tiếng.

"Sư thúc!"

Vừa nghe giọng Tam Thanh, tôi đột nhiên thấy nhẹ nhõm hẳn như thể có được chỗ dựa đáng tin cậy. Tôi vội vã bước tới bên cạnh Tam Thanh.

"Sư thúc, không sao chứ?"

Mặc dù Tam Thanh đã tỉnh lại nhưng sắc mặt rất tệ. Hơn nữa giọng nói của Tam Thanh rất yếu ớt, như thể không còn chút hơi sức nào.

"Không sao... chỉ là bị lão già kia vỗ cho một cái làm gãy vài cái xương..."

Tam Thanh cố gắng ra vẻ như mình không sao, nhưng dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi chịu đựng đã bán đứng những lời vừa rồi.

"Ngọc bội này vốn là một cặp Long Phượng ngọc giản. Cái mà cậu cầm là Long giản, còn đây là Phượng giản. Nếu như cậu nhận nó thì nghĩa là đồng ý hôn sự này".

Tam Thanh cố gắng nén sự khó chịu, nhỏ giọng giải thích ngắn gọn với tôi.

Nhưng lời giải thích đó càng làm tôi thấy khó hiểu.

"Hôn sự? Hôn sự với ai?"

"Nếu việc này không xảy ra thì tôi cũng sẽ không nghĩ ra được. Cổ thi nghìn năm đó hoàn hồn thực ra không đơn giản chỉ là vì cậu mà còn vì có Uy Tinh ở đó".

Tam Thanh vừa nói vừa nhìn hình nhân giấy kia.

"Uy Tinh và cậu mới là một cặp trời sinh".

Nghe xong câu này tôi trợn tròn mắt, bất giác đỏ mặt.

"Ông nội cậu năm xưa nghịch thiên cải mệnh, tạo ra một Liễu Nguyệt Như là vì muốn thay thế Uy Tinh này. Mặc dù hiện giờ tôi vẫn chưa hiểu tại sao ông nội cậu làm vậy nhưng long đã gặp phượng thì trời đất sẽ xoay chuyển".

Nói đến đây, Tam Thanh như thể lên cơn đau, không nén nổi mà ho hai tiếng. Thấy tôi cau mày lại mặt đầy mông lung thì Tam Thanh càng bất lực thở dài.

"Trương Ly, nói thật lòng thì giờ tôi cũng không hiểu được ông nội cậu rốt cuộc đã bày ra trận pháp gì trên người cậu. Có điều hiện giờ theo tôi thấy thì trận pháp này vừa giống như bảo vệ cậu lại vừa giống như phong ấn cậu, tương sinh tương khắc, nhưng rốt cuộc là tại sao? Trương Ly, rốt cuộc cậu là ai?"

Nói đến đây, ánh mắt Tam Thanh nhìn tôi ngày càng trở nên mông lung khó hiểu.

"Sư thúc, những điều thúc vừa nói tôi nghe không hiểu. Có điều những chuyện này khi nào về nhà chúng ta sẽ thảo luận kỹ hơn. Sư thúc xem hai hình nhân này cứ đứng đây nhìn tôi chằm chằm khiến tôi rợn cả tóc gáy. Nếu đã không thể nhận miếng ngọc này thì giờ tôi phải làm sao?"

Thấy Tam Thanh càng nói càng đi xa vấn đề, tôi không khỏi liếc nhìn hai hình nhân giấy kia rồi vội vã cắt ngang lời Tam Thanh.

Trước đó tôi cũng từng được thấy thuật dùng hình nhân giấy của ông cụ Tôn nhưng hai hình nhân trước mặt này thậm chí còn linh hoạt hơn hình nhân giấy của ông cụ Tôn khi đó gấp trăm lần.

Có thể thấy, người đang điều khiển hình nhân giấy này phải lợi hại đến mức nào!

Có điều tôi vẫn không hiểu, nếu ngọc giản này đã là của Uy Tinh thì lẽ nào người đang điều khiển nó chính là Uy Tinh?

Vậy tại sao lúc ở trong động cô ta không trực tiếp đưa nó cho tôi?

"Đơn giản thôi, đưa Long giản trên người cậu cho nó là được".

Tôi còn đang mải suy nghĩ về xuất xứ của ngọc giản này thì lời Tam Thanh nói khiến tôi trợn tròn mắt.

Lúc bà nội Nguyễn Vân giao miếng ngọc này cho tôi đã từng nói đây là món đồ thuộc về nhà họ Trương chúng tôi. Hơn nữa còn là tín vật của người giữ đèn, sao có thể dễ dàng đưa cho người khác như vậy?

"Sư thúc, có phải thúc hồ đồ rồi không? Đối phương có quan hệ với nhà họ Uy, vậy thì sao tôi có thể tùy tiện đưa Long giản cho họ chứ? Nhỡ đâu bọn họ lấy ngọc giản này để vào thánh địa thì phải làm sao?"

"Tầm bậy, ngọc giản nói cho cùng cũng chỉ là một món đồ mà thôi. Thứ có tác dụng thực sự là chính cậu kìa. Nếu không thì ban đầu miếng ngọc này ở nhà họ Nguyễn thì người nhà họ Nguyễn sẽ thành người giữ đèn chắc?"

Thấy tôi nhất quyết không chịu buông miếng ngọc giản kia, Tam Thanh bắt đầu cáu. Đọc nhanh & update liên tục tại trang VietWriter

Có điều lời sư thúc tôi nói quả thực có lý.

"Thế nhưng..."

"Nếu cậu không muốn đưa cũng được thôi, có hai giải pháp. Một là cậu nhận lấy Phượng giản này, đến nhà họ Uy thành hôn với Uy Tinh, sau này sẽ dính chặt với nhà họ Uy, sống chết không rời".

Thấy tôi không chịu tiếp thu, Tam Thanh liền đưa ra luôn giải pháp thứ hai cho tôi. Có điều giải pháp này tôi vừa nghe xong đã cau chặt mày lại.

Tôi và nhà họ Uy có thù không đội trời chung, sao tôi có thể dính dáng tới bọn họ được?

"Thứ hai, giờ cậu đi tìm người điều khiển con rối này rồi giết người đó".

Tam Thanh nói nghe vô cùng nhẹ nhàng nhưng tôi nghe xong thì vô cùng bực bội.

Chỉ nhìn vào thuật điều khiển hình nhân này thôi tôi cũng đã biết người đứng đằng sau lợi hại thế nào. Mà nếu người đứng sau thực sự là Uy Tinh thì tôi cũng không thể nào ra tay.

Còn một vấn đề nữa, xác ông nội tôi vẫn còn đang ở trong tay nhà họ Uy cho nên tôi mới lo lắng nếu tôi chọc tức họ thì liệu họ có hủy luôn thi thể ông nội tôi không?

Mặt tôi lúc nóng lúc lạnh, phân vân một hồi lâu mới đành lấy ra miếng ngọc giản của mình, đưa cho hình nhân kia.

Hình nhân giấy đó mặc dù không nói gì nhưng nó linh hoạt y như người sống vậy. Thấy tôi đưa ngọc giản cho nó, nó lập tức nhận lấy rồi quay lưng nhảy chân sáo về phía cây liễu ban nãy.

Tôi nhìn chằm chằm vào cây liễu đó.

Cây liễu đó rất to lớn, cành lá dày đặc đan chằng chịt vào nhau khiến tôi chỉ nhìn thấy một khoảng không đen đặc, ngoài ra không thấy gì khác.

"Bỏ đi, không cần nhìn nữa. Hôm nay dù hai chúng ta bỏ mạng ở đây thì cũng không phải đối thủ của người này. Hơn nữa xem ra đây không phải người nhà họ Uy, nhà họ Uy không có nhân vật nào có bản lĩnh lớn như vậy".

Tam Thanh thấy tôi vẫn chưa từ bỏ thì thở dài bất lực nói.

"Mau dìu tôi về nhà trọ, Uy Chấn Tử đó ra tay đúng là thâm độc, xem ra tôi phải nghỉ ngơi mấy tháng mới hồi phục được".

Không biết Tam Thanh đang e ngại điều gì mà vội vã muốn rời khỏi đây.

Thấy Tam Thanh muốn đi, tôi vội vã bước tới dìu Tam Thanh. Chúng tôi đang định rời khỏi thì tôi chợt nhớ ra một việc nên cất tiếng hỏi.

"Sư thúc, cửa động này có cần phong ấn lại không? Nếu không cổ thi kia lại chui ra thì phải làm thế nào?"