Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 165: Tượng người bằng gỗ liễu



Hai lần tôi dùng chiêu Cước Thích Khôi Đẩu này đều là vào những lúc cấp bách, uy lực đều mạnh ngoài sức tưởng tượng.

Nói thẳng ra, tôi cũng chỉ đọc qua về chiêu này trong cuốn "Thiên Địa kinh" mà ông nội để lại nên đương nhiên tôi chưa từng nghĩ nó sẽ có tác dụng như vậy.

Cho dù lần này tôi đã bỏ qua vài chiêu thức dạo đầu nhưng cơ thể tôi vẫn gần như bị rút cạn toàn bộ sức lực.

Có điều với tình hình ban nãy, nếu người tung cú đá này là một người có Đạo hạnh cao hơn thì e là đám hồn thể trên con phố này ít nhất cũng bị "bay màu" một nửa.

Sau khi bị chiêu thức ban nãy làm bị thương nặng, bọn chúng có vẻ cũng kiêng dè hơn một chút nên không dồn dập lao lên như lúc nãy nữa.

"Sư thúc, sao tôi cứ có cảm giác chúng ta sẽ xong đời ở đây vậy?"

Thấy đám hồn thể vẫn nhìn chằm chằm chúng tôi như hổ đói, tôi hít sâu một hơi, chuẩn bị tinh thần để một mất một còn với bọn chúng.

Có điều, trong lòng tôi vẫn có nhiều khúc mắc. Với những gì xảy ra trước đây, chỉ cần tôi và Tam Thanh chuẩn bị chu đáo thì chắc chắn sẽ không rơi vào bước đường cùng này.

Nhưng Tam Thanh lần này lại vội vàng thúc giục, hai người chúng tôi lao vào đây mà chưa hề chuẩn bị gì.

Đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết mà.

"Cháu trai, cháu thử gọi Hồ đại tiên tới xem sao? Chẳng phải Hồ đại tiên đã nói sau khi ký khế ước thì chắc chắn sẽ tới giúp cháu sao?"

Thấy tôi đã hết cách, Tam Thanh bắt đầu gợi ý.

Nghe Tam Thanh nhắc nhở tôi mới nhớ ra. Đúng vậy, tôi còn có Hồ đại tiên nữa mà?

Ba chữ "Hồ đại tiên" vang lên vào lúc này chẳng khác nào một cái phao cứu sinh đối với tôi. Tôi vội vã nhắm mắt lại, gạt bỏ những tạp niệm, âm thầm gọi ba lần tên của Hồ đại tiên.

Sau khi gọi xong ba lần, tôi mở mắt ra chờ đợi Hồ đại tiên xuất hiện trước mặt mình.

Nhưng kể cũng lạ, sau khi vừa gọi xong tên Hồ đại tiên, tôi đột nhiên cảm thấy nhói đau ở lưng.

Ở chỗ mắt quỷ trên lưng tôi lại đau nhói khiến tôi đứng không vững, lập tức quỳ sụp xuống đất.

"Hỏng rồi... sư thúc, đau... đau quá..."

Lần này cơn đau còn dữ dội hơn lần trước, khiến tôi nghiến răng nghiến lợi, toàn thân run rẩy. Nếu không phải vì giờ tôi không thể cử động thì tôi chỉ hận một nỗi không thể đâm đầu vào tường chết luôn ở đây. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer

Tôi không hiểu được, chẳng qua tôi chỉ muốn nhờ Hồ đại tiên tới giúp mà thôi. Tại sao cái mắt quỷ mà cổ thi kia để lại trên người tôi lại phản ứng mạnh đến vậy?

Với tình hình này thì đám hồn thể kia không cần ra tay, tôi đã bị cái mắt quỷ này hành cho chết trước rồi.

Vào lúc tôi đang bị mắt quỷ giày vò đến chết đi sống lại, một bàn tay đột nhiên đặt lên lưng tôi.

Khi bàn tay đó chạm vào tôi, lập tức một luồng linh khí mát lành đi vào cơ thể, vào thẳng lục phủ ngũ tạng.

Sau khi trải qua cơn đau thấu xương, luồng linh khí này có tác dụng thanh tẩy chẳng khác nào nắng hạn gặp mưa rào khiến tôi cảm thấy vô cùng sảng khoái.

"Sư thúc, không phải thúc nói cái mắt quỷ này bảo vệ tôi sao? Sao tôi lại cảm thấy như nó muốn lấy mạng tôi thì đúng hơn..."

Được luồng linh khí kia đi vào cơ thể tôi mới dần thở đều trở lại, nói năng cũng trôi chảy hơn.

Chẳng trách mỗi khi ra trận, tướng quân nào cũng muốn mang theo một vị thần y. Vào thời khắc quan trọng thì kiểu gì cũng sẽ dùng tới.

Tôi ngồi phịch trên mặt đất thở hổn hển, đang định chống tay đứng dậy thì nhờ luồng ánh sáng le lói còn lại tôi phát hiện đằng sau lưng tôi hình như có hai bóng người!

Đầu tiên tôi giật mình sợ hãi nhưng sau đó lại lập tức thở phào nhẹ nhõm.

"Hồ đại tiên, đại tiên thực sự đến rồi!", tôi vô cùng vui mừng.

Thật không ngờ Hồ đại tiên lại tới đây thật!

Với khả năng của Hồ đại tiên thì việc chuồn khỏi đây là việc có thể giải quyết chỉ trong phút mốt!

Thế nhưng khi tôi đang vô cùng vui mừng quay đầu nhìn về phía sau thì lại đông cứng người lại.

Chỉ thấy Tam Thanh lúc này đang ngồi cách tôi khoảng hai mét, còn chủ nhân của bàn tay vừa đặt lên vai tôi lại là một người thanh niên mặc đồ đen!

Nhìn bên ngoài, người này có vẻ cũng chỉ trạc tuổi tôi, có điều từ người đó lại toát ra khí chất vô cùng cổ điển.

Nói đúng hơn là khí tức khá giống khí tức trên người Hồ đại tiên.

Tôi ngẩn người nhìn người thanh niên vô danh trước mặt. Tam Thanh thì còn kinh ngạc hơn, há hốc miệng.

"Đây... đây là?"

Tôi kinh ngạc, người thanh niên này xuất hiện từ lúc nào mà tôi không hề hay biết vậy?

"Đúng là vô dụng".

Người thanh niên kia vừa mở miệng đã thốt ra bốn chữ vô cùng lạnh lùng.

Nhưng bốn chữ này giống như một tiếng sét đánh bên tai tôi khiến đầu óc tôi ù đi.

Giọng nói này để lại cho tôi ấn tượng quá sâu sắc!

Giọng nói này, ngữ khí này, chẳng phải là giọng của vị tiên gia thần bí trên người tôi sao?

"Ông... ông là tiên gia sao?"

Tôi lắp ba lắp bắp.

Trước đó tôi năm lần bảy lượt muốn mời vị tiên gia này tới nhưng không được. Sao hôm nay tự dưng ông ấy lại xuất hiện ngay trước mặt tôi? Mặt trời mọc ở đằng Tây sao?

"Nếu không thì còn ai vào đây? Nếu không phải tôi thì còn ai tình nguyện đến vùng tử địa này cứu cậu?"

Vị tiên gia này che mặt rất kỹ. Mặc dù trông thì có vẻ trạc tuổi tôi nhưng ngữ khí thì lại giống như một bậc trưởng lão.

Trước đây chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của tiên gia trên người thì tôi còn chấp nhận được. Nhưng hôm nay tôi nhìn thấy vị tiên này còn trẻ như vậy mà cứ không ngừng giáo huấn tôi nên cũng không phục cho lắm.

"Việc đó... tiên gia... tại sao tiên gia đột nhiên lại lộ diện vậy?"

Tôi có chút ngượng ngùng, nói năng lắp ba lắp bắp.

Ai ngờ tôi vừa hỏi xong thì mặt người thanh niên đó sa sầm lại.

Đôi mắt sâu như vực thẳm đó nhìn tôi rồi hằn học nói.

"Hứ! Tưởng tôi thích bị quấy rầy lắm hay sao? Nếu tôi còn không tới thì cậu chết ở đây cũng không ai dám tới nhặt xác!"

Vị tiên gia này cứ mở miệng ra nói chuyện là đã thấy hằn học, uy lực toát ra từ ông ấy giống như một ngọn núi khổng lồ chèn cho tôi nghẹn họng nói không lại được câu nào.

Tam Thanh nãy giờ vẫn ngồi đó quan sát giờ đột nhiên mở miệng.

Có điều sư thúc tôi cũng có vẻ như vô cùng kinh ngạc, đến nói chuyện cũng hơi vấp váp.

"Tiên... tiên gia là tượng người gỗ liễu sao?"

Câu nói vừa dứt, bầu không khí xung quanh im lặng lạ thường.

Còn tôi im lặng là do không hiểu tượng người gỗ liễu mà Tam Thanh vừa nói là thứ gì.

Trong sách mà ông nội tôi để lại hình như không hề nhắc tới thứ này.

"Chẳng trách... chẳng trách Trương Kinh lại dám để lại cổ thi đó cho Trương Ly. Hóa ra là do có tượng người gỗ liễu bảo vệ!"

Tam Thanh nhìn người thanh niên trước mặt, một lúc lâu vẫn không hoàn hồn lại được. Sư thúc tôi ngồi đó lẩm bẩm.

"Tượng người bằng gỗ liễu? Sư thúc, thúc nói vậy là sao?"

Tôi càng nghe càng không hiểu, lại càng nóng ruột muốn biết.

Tôi vừa hỏi Tam Thanh vừa quay đầu lại nhìn đám hồn thể kia.

Lúc này đám hồn thể kia vẫn tụ tập ở phía trước nhưng không dám tiến lại gần.

Có điều nhìn vào ánh mắt sợ hãi của chúng, tôi đã hiểu ra mọi điều.

Bọn chúng không dám tấn công không phải vì sợ tôi mà là vì sợ người thanh niên đứng trước mặt tôi!