Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 172: Ngọn núi



Tôi còn đang miên man suy nghĩ thì Hoàng Cường uống một hớp rượu mạnh, nuốt đánh "ực" một cái rồi mới tiếp tục kể chuyện.

"Nếu cậu đã là Đạo sĩ thì hẳn đã nhận ra ngọn núi đó không phải nơi tốt lành gì, giờ còn bị nước lũ làm sạt lở nên những oan hồn kia mất cả chỗ chôn thân khiến cả thôn nhà tôi suýt chút nữa thì 'toang'!"

"Oan có đầu nợ có chủ, những oan hồn này không còn chỗ dung thân thì đương nhiên sẽ về tìm người nhà của mình. Cho nên trong thôn của tôi thời gian đó gần như nhà nào cũng không được yên".

Tôi yên lặng lắng nghe, lờ mờ đoán ra diễn biến tiếp theo của câu chuyện.

Hoàng Cường mặc dù chỉ là một Đạo sĩ gà mờ nhưng trong mắt những người bình thường thì ông ấy còn có vẻ đáng tin hơn mấy tay Đạo sĩ khác nhiều. Trong thôn nhà mình xảy ra chuyện quỷ dị như vậy thì đương nhiên họ sẽ đi tìm người hiểu biết tới giải quyết.

"Haizzz, có lẽ ông Tôn cũng đã nói với cậu về chuyện của tôi, tôi quả thực biết chút ít về mấy việc âm dương, cũng có một vài món bảo vật nhưng nghiêm túc mà nói thì tôi vẫn chỉ là một ma mới gà mờ trong lĩnh vực này thôi. Nếu oan hồn quấy nhiễu hay những chuyện nho nhỏ khác thì tôi còn giải quyết được chứ những chuyện như thế này, tôi nào có xử lý được?"

Hoàng Cường nói đến đây, như thể hơi ngại ngùng nên ho khan một tiếng. Xem ra ông ấy rất ngượng ngùng vì thân phận Đạo sĩ gà mờ của mình, đặc biệt là khi ở trước mặt những người thực sự hiểu Đạo.

Sợ ông ấy xấu hổ nên tôi nhìn ông ấy rồi mỉm cười an ủi.

"Ông Hoàng lại khiêm tốn rồi, ông quả thực là người có bản lĩnh, chẳng qua là mỗi người mạnh một lĩnh vực mà thôi".

Nghe tôi an ủi, Hoàng Cường hơi đỏ mặt, xem ra lời tôi vừa nói đã có tác dụng.

Những lời tiếp theo, Hoàng Cường nói với vẻ thoải mái và tự nhiên hơn.

"Có điều quê nhà xảy ra chuyện lớn, bà con trong thôn lại tin tưởng nên tôi không thể không về quê một chuyến đúng không? Cho nên trước lúc đi, tôi xin của ông Tôn một mẩu gỗ sét đánh. Ông Tôn đúng là rộng rãi, đã cho tôi hẳn một miếng gỗ sét đánh vô cùng hiếm, dùng nó đối phó với ma quỷ đúng là rất có tác dụng. Nó đã giúp tôi không ít".

Vừa nhắc tới ông cụ Tôn, Hoàng Cường càng cười tươi hơn một chút. Ngoài ra, tôi còn thấy vẻ kính nể hiện ra trên gương mặt ông ấy.

"Tôi đem miếng gỗ đó phân thành những mẩu nhỏ sau đó phát cho những gia đình xảy ra chuyện trong thôn để phòng thân, cũng coi như giúp cả thôn yên bình lại một chút".

"Nhưng mười ngày trước đây, chuyện còn quỷ dị hơn đã xảy ra. Vừa sáng sớm, tôi mới mở mắt ra thì từ trên ngọn núi kia đã vọng tới những tiếng ầm ầm. Đợi khi tôi chạy tới đó thì cậu đoán xem? Ngọn núi đó đã khôi phục lại hình dạng ban đầu!"

Vừa nghe đến đây, tim tôi cũng đập rất mạnh.

Nơi đã sụp đổ đột nhiên trở lại nguyên dạng, đây lại còn là nơi có âm khí cực mạnh.

Việc này không phải giống với tòa cao ốc Phương Viên sao?

"Vậy chuyện sau đó thì sao?"

Tôi vội vã hỏi tiếp.

Ai ngờ Hoàng Cường thở dài, vẻ mặt không giấu nổi sự bất lực.

"Sau đó, tôi quay trở lại".

Thấy mặt tôi có vẻ không hiểu, Hoàng Cường kiên nhẫn giải thích.

"Việc lớn như vậy một mình tôi không thể giải quyết được, thậm chí đến nguyên do của nó tôi cũng không rõ. Có điều sau khi ngọn núi này trở lại nguyên dạng thì đám tiểu quỷ kia cũng quay lại đó. Mặc dù bọn chúng cứ bay lượn bên ngoài trông vô cùng đáng sợ, nhưng ít nhất cũng không chủ động đi hại người".

"Thấy mọi chuyện đã tạm ổn, tôi liền quay lại đây muốn nhờ ông Tôn tới xem giúp nhưng ai ngờ quay lại đã mấy ngày rồi mà chẳng thấy bóng dáng ông ấy đâu".

Nghe đến đây, tôi mới hoàn toàn hiểu ra. Hoàng Cường quay lại để tìm cứu viện nhưng ông ấy chưa biết ông cụ Tôn đã tới nhà họ Uy rồi.

Nghe ông ấy nhắc đến ông cụ Tôn, trong lòng tôi thấy rất ngột ngạt.

Giờ ông ấy ở nhà họ Uy, sống chết thế nào tôi không rõ. Tam Thanh thì cơ bản giờ đã giống như một người chết rồi. Mỗi khi nghĩ đến kết cục này, tôi đều cảm thấy như trong lòng mình bị ai dùng dao khoét mất một mảng, vô cùng khó chịu.

Có điều những việc này tôi đều không nói cho Hoàng Cường biết, tránh gây thêm rắc rối.

Tôi mỉm cười với Hoàng Cường, nói ông cụ Tôn bế quan tu luyện, sau đó nói vài câu qua loa lấy lệ mới xua tan được nỗi nghi ngờ của ông ấy.

Có điều sau khi nghe Hoàng Cường nói vậy, tôi đột nhiên có một ý định.

Đó chính là thử về quê ông ấy một lần xem sao.

Nghe lời ông ấy miêu tả thì có vẻ như ngọn núi đó đã trở lại trạng thái ban đầu trước cả cao ốc Phương Viên. Có khi tới đó rồi tôi lại phát hiện ra vài việc có ích không chừng.

Suy nghĩ một lát xong, tôi liền đem ý định này nói với Hoàng Cường.

Nghe xong, Hoàng Cường không vội đáp lời mà đánh giá tôi một lượt với vẻ hơi hoài nghi.

"Nhóc con, không phải tôi không tin cậu, chủ yếu là trên ngọn núi đó có rất nhiều ác quỷ, thậm chí còn hung hơn cả tòa cao ốc Phương Viên này. Nếu không cẩn thận chọc phải bọn chúng thì không dễ thoát thân đâu".

Hoàng Cường miệng nói không phải không tin tôi nhưng những lời này tôi nghe rõ ràng là thể hiện một ý tứ khác.

Đó chính là "với năng lực của cậu thì có được không? Đừng có ngựa non háu đá rồi không những không giải quyết được vấn đề rồi còn mất luôn cái mạng".

Điều đó quả thực khiến tôi hơi ngượng ngùng, cũng không thể trách ông ấy nghi ngờ tôi như vậy. Quả thực là năng lực của tôi chẳng đến đâu, đến tôi còn khó lòng tin tưởng chính bản thân mình nữa là.

Trước đây mỗi gặp chuyện, nếu không phải ông cụ Tôn và Tam Thanh giúp đỡ thì cũng là có tiên gia phù trợ. Nếu không với thực lực của tôi thì chẳng làm được gì.

Tôi không khỏi cảm thấy tự trách, quả thực tôi có lỗi với ông nội.

"Hoàng Cường, mặc dù năng lực của tôi còn non kém nhưng ít nhiều cũng học được một số thứ từ sư phụ. Hơn nữa nghe chuyện ông kể chắc chắn không phải chuyện mà một hai người có thể giải quyết được. Nếu tình hình hai nơi đã giống nhau như vậy thì cứ để tôi tới đó xem xét, biết đâu sẽ tìm ra một số manh mối quan trọng. Đến lúc đó sư phụ xuất quan, tôi cũng có thể báo cáo chi tiết lại đúng không?"

Tôi tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội tìm ra sự thật này, cho dù cuối cùng không gặt hái được gì nhưng trực giác nói với tôi, chuyến này tôi nhất định phải đi.

Hoàng Cường lúc này đã say, logic cũng không còn mạch lạc như trước nữa. Nghe lời tôi nói xuôi tại nên cũng đồng ý.

Sợ khi tỉnh rượu ông ấy sẽ đổi ý nên tôi không dám chậm trễ. Tôi gọi điện dặn dò Liễu Nguyệt Như vài câu rồi liền kéo Hoàng Cường lên chuyến tàu đi về phía Bắc.

Quê của Hoàng Cường là một thôn nhỏ vô cùng hẻo lánh ở vùng Sơn Đông. Sau khi xuống tàu, chúng tôi còn phải ngồi một chuyến xe bus, rồi lại ngồi một chiếc ô tô nhỏ tới khoảng tám tiếng đồng hồ mới tới nơi.

Khi về tới nơi thì trời đã tối lắm.

Nơi này khá giống Trương gia thôn, đều được núi non bao quanh. Có điều núi non nơi này còn dày đặc và âm u hơn cả Trương gia thôn.

Ban đầu trên chiếc ô tô nhỏ chật ních người, có điều họ đều xuống dọc đường, mỗi nơi một hai người. Thôn của Hoàng Cường là điểm đến cuối cùng, cho nên khi trời đã tối đen như mực, ngoài tài xế ra, trên xe chỉ còn lại tôi và Hoàng Cường.

"Hai người cứ phải tới Tây thôn vào đêm muộn thế này sao? Tôi nghe nói ở đó có một ngọn núi rất âm tà, tôi thực sự không muốn đưa hai người tới đó".

Có lẽ là do đường đi quá yên tĩnh và tối đen như mực khiến tài xế sợ tới nỗi dựng tóc gáy nên liền mở miệng nói chuyện với chúng tôi.