Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 175: Long mạch



Đợi khi chiếc xe van rẽ khúc ngoặt và rời đi, không còn thấy đèn xe nữa thì con đường núi bỗng trở nên tối mù chẳng nhìn nổi năm đầu ngón tay.

“Cậu nhóc, chúng ta cũng đừng lo lắng cho người khác nữa, mà hãy nghĩ xem tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?”

Hoàng Cường nhìn xung quanh núi rừng tối đen mà không khỏi cảm thấy ớn lạnh.

Câu nói của ông ta đã nhắc nhở tôi. Từ đây cách nhà Hoàng Cường vẫn còn một đoạn đường hai dặm. Nói xa thì không phải xa mà gần thì cũng không phải gần.

Nếu như ở trong thành phố thì hai dặm đường này chỉ cần đi tầm mười phút là được.

Thế nhưng ở nơi đường núi khúc khuỷu như thế này, rồi lại thêm trời tối thì căn bản không thể nhìn rõ đường đi và sẽ tốn không ít thời gian.

Mấu chốt là, chúng tôi vừa mới bị chồn yêu chặn đường, ai mà biết được nó đã đi xa hay chưa?

Nếu như nó mất hứng, lại chặn chúng tôi lần nữa thì giờ chúng tôi chẳng móc nổi nửa đồng cắc tiền mua mạng nữa đâu.

Nếu tới bước đó thật thì chỉ còn cách sống chết liều mạng với nó mà thôi.

Nghĩ tới đây tôi bỗng cảm thấy run rẩy.

“Ông Hoàng, nơi đây không nên ở lại lâu, đường về càng xa hơn, chúng ta đành phải liều mạng tiếp tục đi về phía trước thôi”.

Tôi căng thẳng nhìn xung quanh.

Tôi không nhìn thấy chồn yêu mà cô hồn dã quỷ thì có hai con nhưng điều đó chẳng có gì đáng ngại.

Trên người Hoàng Cường có gỗ sét đánh, trên người tôi có cũng lục phù mà trước đó Tam Thanh chuẩn bị cho mình, vì vậy những tên cắc ké không dám tiếp cận hai người chúng tôi.

Thế nhưng giờ điều khiến tôi để ý là phía trước có một ngọn núi nhô lên.

Ngọn núi đó không cao, thậm chí kẹp giữa những ngọn núi khác trông giống một cái đồi hơn nhưng trên đỉnh núi có một luồng sát khí dày đặc đang bao trùm.

Tôi mơ hồ cảm thấy có lẽ đây chính là ngọn núi mà Hoàng Cường đã nhắc tới.

Nếu như dựa theo những gì Hoàng Cường miêu tả thì việc ngọn núi này được phủ đầy bởi sát khí cũng chẳng có gì kỳ lạ.

Nhưng điều khiến tôi không hiểu là phía trên vùng sát khí còn có một lớp linh khí mơ hồ đang bao phủ.

Tầng linh khí này tạo ra một vùng sáng mờ nhạt giữa màn đêm giống như khảm lên cả ngọn núi vậy.

Tôi cảm thấy không hiểu rốt cuộc đã xảy ra truyện gì?

Từ xưa tới nay tà chánh đối lập, âm dương cách biệt.

Vùng đất chết là vùng đất chết, vùng đất phúc là vùng đất phúc, làm gì có chuyện vùng đất chết lại là vùng đất phúc chứ?

Tôi chau mày nhìn chăm chăm ngọn núi sừng sững trước mặt, ngây ra một lúc cũng không nhận ra điều gì.

Hoàng Cường thấy tôi nhìn về phía Bắc với vẻ thất thần bèn chỉ tay về phía ngọn núi đó.

“Đây chính là ngọn núi đó, có thể nhìn thấy đỉnh núi”.

Tôi gật đầu, xem ra tôi đã đoán đúng.

Sợ lại dụ chồn yêu tới nên chúng tôi không dám cả bật đèn pin, cứ thế mò mẫm trong bóng tối đi về phía trước.

Vừa đi tôi vừa hỏi Hoàng Cường với vẻ tò mò.

“Ông Hoàng, trời tối tôi nhìn không rõ nhưng tôi cảm thấy thôn của ông là vùng đất địa linh, trong thôn có ai kiệt xuất không?”

Hoàng Cường nghe thấy tôi hỏi vậy thì nhìn tôi với vẻ kinh ngạc, sau đó mới đáp lại bằng giọng kiêu ngạo.

“Không ngờ cậu lại nhạy cảm với phong thủy như vậy. Không giấu gì cậu, thôn của chúng tôi nằm trên lưng rồng, không chỉ là vùng đất địa linh sinh nhân kiệt mà còn là vùng đất phong thủy cực tốt nữa”.

“Cậu có biết thôn của chúng tôi có bao nhiêu người đỗ trạng nguyên không? Hơn nữa người ở đây không chỉ thông minh mà đến động vật cũng thành tinh nữa, vô cùng lạnh lẹ”.

Có thể nhận ra Hoàng Cường cảm thấy hết sức tự hào về quê hương của mình.

Tôi cười đáp lại, không nói thêm gì nữa.

Chẳng trách chồn yêu lại chặn đường, hóa ra nơi đây có long mạch.

Sống ở vùng có long mạch, vạn vật được nuôi dưỡng, xuất hiện vài động vật thành tinh không phải là điều gì kỳ lạ.

Cao ốc Phương Viên vốn cũng nằm trên đường long mạch nhưng bị nghi thức tế trời của nhà họ Uy trấn áp long nhãn nên khiến vùng đất quý trở thành hung địa.

Và ngọn núi xảy ra chuyện này cũng nằm trên đường long mạch.

Xem ra đối phương cố tình nhằm vào đường long mạch này.

Tôi càng nghĩ càng thấy kinh ngạc, bỗng nhiên tôi nhớ tới vùng đất thánh sau núi nhà họ Trương.

Tôi bỗng có một suy nghĩ chẳng lành, có khi nào đối phương sẽ vươn tay ra cả nơi đó?

Tôi vừa đi vừa cảm thấy dằn vặt nên nhất thời quên đi chuyện về chồn yêu, đợi khi Hoàng Cường gọi tên của tôi thì tôi mới ngẩng đầu vào phát hiện ra chúng tôi đã tới nơi.

Thôn này có vẻ rất coi trọng hình thức, ngoài cổng thôn có một tấm biển dựng đứng, bên trên ghi hai chữ “ Thôn Tây”.

Lúc này trời đã tối, nhìn về phía trước, cả thôn nhuốm màu đen kịt, thi thoảng mới có một, hai nhà sáng đèn.

“Tới nơi rồi, may mà cả đường đi không xảy ra chuyện gì”.

Hoàng Cường nhìn thấy thôn mình thì lập tức thở phào, ông ấy quay lại nhìn với vẻ sợ hãi như kiêng dè điều gì đó.

Tôi thì chỉ cho rằng ông ấy sợ chồn yêu đuổi theo nên không để ý nhiều.

Nhà Hoàng Cường cách cổng thôn không xa, có lẽ do đã thông báo trước với gia đình nên nhà ông ấy có đèn thắp sáng.

Người mở cửa là một phụ nữ đôn hậu, thật thà, nhìn có vẻ ít hơn Hoàng Cường vài tuổi.

Nhưng thái độ mà bà ấy nói chuyện với Hoàng Cường thì có vẻ như họ là vợ chồng.

Tôi suy nghĩ rồi mở miệng chào hỏi trước.

“Chị dâu, tôi là Trương Ly”.

Dù đối phương không già thì tôi cũng không thể gọi như người nhiều tuổi, đây là điều mà Liễu Nguyệt Như đã dạy cho tôi.

Quả nhiên, khi tôi gọi là chị dâu thì người phụ nữ lập tức cười và ánh mắt nhìn tôi cũng trở nên nhiệt tình hơn nhiều.

“Trước đây tôi đã nghe ông Hoàng nói về cậu, mau vào trong đi”.

Sau khi chào hỏi và bước vào trong thì tôi thấy vợ Hoàng Cường nhéo cánh tay ông ấy với vẻ bất mãn và phàn nàn.

“Không phải đã nói bảy giờ sẽ về tới sao? Ông xem xem giờ là mấy giờ rồi?”

Hoàng Cường bị nhéo tới mức xuýt xoa nhưng vẫn phải cười vui vẻ giải thích.

Bị vợ của Hoàng Cường nhắc nhở tôi mới thuận tay đưa điện thoại lên nhìn.

Sau khi nhìn rõ ràng thì tôi bỗng sững sờ.

Lúc này thời gian hiện trên điện thoại đã là đúng mười hai giờ.

Vợ Hoàng Cường nói không sai. Nếu như không phải bị chồn yêu chặn đường thì đúng là bảy giờ có thể tới nhà được rồi.

Nói cách khác, lúc người tài xế bỏ chúng tôi ở lại thì chưa tới chín giờ tối.

Đoạn đường hai dặm mà tôi và Hoàng Cường đi từ chín giờ tới mười hai giờ đêm, đi hết ba tiếng đồng hồ sao?

Không thể nào?

Mặc dù trên đường đi chúng tôi không nói gì nhưng mọi thứ đều thuận lợi và cũng không hề gặp phải hiện tượng ma che mắt. Theo những gì tôi tính toán thì đúng ra phải chưa tới mười giờ đã tới nơi mới phải.

Tôi kinh hãi nhìn Hoàng Cường.

Thấy ánh mắt tôi không ổn, Hoàng Cường chau mày với vẻ kỳ dị.

“Sao thế? Có chỗ nào sai sao?”

Vợ Hoàng Cường thấy bầu không khí có gì đó sai sai thì trở nên căng thẳng. Cô ta bất an nhìn chúng tôi và bỗng hỏi nhỏ với vẻ sợ hãi.

“Sao thế? Lẽ nào hai người đã gặp phải thứ gì không sạch sẽ? Lẽ nào, bọn chúng trở lại rồi sao?”

Vừa nói, vợ Hoàng Cường vừa ôm ngực và căng thẳng co rúm người đứng ra phía sau lưng Hoàng Cường.