Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 183: Hố tuyệt hộ



Lúc này Tào Thần vẫn còn chìm đắm trong đau thương, không hề ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Nghe tôi bảo đi tìm vợ mình thì còn tưởng tôi lo lắng cho việc lâm bồn của vợ anh ta.

“Đại sư, con người cậu thật tốt, nhưng cậu yên tâm, đứa bé dự sinh vào ngày mai, vừa rồi tôi cũng đã gọi điện cho vợ rồi, tạm thời không có vấn đề gì, hơn nữa ông bà cũng đang ở cùng cô ấy. Dù không nói thẳng ra nhưng người nhà cũng sợ điềm xui nên nói tôi ngày mai quay về ở bên cạnh là được”.

Tào Thần lấy ống tay áo lau nước mắt, nói xong thì nâng chén rượu lên uống.

Tôi thấy anh ta không còn được minh mẫn thì sốt ruột.

Vợ và con sắp không còn mà vẫn có tâm trạng để uống rượu sao?

“Tào Thần, những lời tôi nói anh có tin không?”

Nghĩ tới việc lúc này có khả năng con chồn yêu sắp ra tay thì tôi càng sốt ruột hơn.

Tào Thần vẫn còn chưa bình tĩnh trở lại, đột nhiên thấy tôi nghiêm túc như vậy thì sững người. Nhưng may mà anh ta không ngốc nên vẫn kiên quyết gật đầu.

“Tin! Trương đại sư, cậu nói gì tôi cũng tin!”

“Nếu đã tin tôi thì nghe tôi nói. Hậu sự của bố anh giờ chỉ có thể được như vậy. Những chuyện khác để mẹ anh lo. Chúng ta mau quay về huyện... Mà không, một mình anh quay về ngay, ngay lập tức!”

“Nhớ kỹ, nhiệm vụ của anh chỉ có một, mau quay về huyện ở cạnh vợ mình, nhất định không được rời nửa bước, tuyệt đối cẩn thận để phòng những người muốn tách anh ra, một khi có gì đó không ổn thì lập tức gọi điện thoại cho tôi”.

Tối sốt ruột dặn dò sau đó quay người rời đi.

Tôi vốn định cùng Tào Thần đi chăm sóc vợ anh ta nhưng nghĩ có khi tới lúc đó có thể chồn yêu đã nhanh hơn chúng tôi một bước và tới huyện thì có nói gì cũng là muộn.

Chậm một bước thì có thể chuyện gì cũng sẽ rơi vào thế bị động.

Giống như Tào Kiến Quân, cuối cùng dù tôi có tìm được con chồn đổi mạng đó thì cũng không thể làm gì được nữa, chỉ có thể trân trân nhìn ông ta bị hành hạ mà chết thảm.

Chuyện như vậy, tuyệt đối không thể để xảy ra lần hai được.

Thấy tôi chỉ nói vài câu không ra đầu ra đuôi rồi bỏ đi, Tào Thần có phần hoang mang.

“Đại sư, cậu định đi đâu?”

Lúc này sắp ra khỏi sân thì đột nhiên nhớ ra điều gì đó, tôi quay đầu lại dặn dò anh ta một câu với vẻ không an tâm.

“Còn một câu tôi muốn dặn dò anh, nếu…tôi nói là nếu thôi”.

Câu nói tiếp theo thật khó nói nên lời.

Nhìn bộ dạng của tôi, Tào Thần cũng trở nên căng thẳng, thậm chí là khuôn mặt còn có phần trắng bệch.

Sau khi do dự vài giây, tôi nghiến răng nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ dặn dò rằng.

“Thôi bỏ đi, anh quay về chuẩn bị chút đồ, một con gà nướng, một bát cơm sống dở, một bó hương, những thứ khác đợi tôi nghĩ ra rồi nói tiếp, nhanh, giờ về luôn đi!”

Nói xong, tôi không lải nhải thêm gì nữa mà vội vàng bỏ đi.

Điều tôi không nói ra là có khả năng đứa trẻ trong bụng vợ anh ta đã bị 'ly miêu hoán thái tử' rồi.

Nói cách khác là đứa bé mà cô ấy mang thai có khả năng không phải là một con người.

Nhưng tôi không nói ra được.

Dù sao bố anh ta vừa mới bị chồn yêu hại chết, việc vợ mình sắp lâm bồn đúng ra sẽ giúp anh ta được an ủi một chút nhưng kết quả là đứa bé lại không phải là người.

Giờ nếu tôi nói cho anh ta biết sự thật thì có lẽ anh ta sẽ phát điên mất?

Vì vậy giấu được lúc nào hay lúc đó, hi vọng là chỉ do tôi nghĩ nhiều mà thôi.

Ra khỏi nhà họ Tào tôi chạy vào cửa tiệm nhỏ trong thôn mua một cái cuốc chim, một cái xẻng và cả một cái thùng sắt lớn rồi tới cửa hàng thực phẩm chín mua năm con gà quay.

Chuẩn bị xong những thứ đó, tôi đổ dầu vào thùng sắt, xách những thứ đó đi tới ngọn núi gần nơi đây nhất.

Tìm một địa hình bằng phẳng và tôi bắt đầu cắm đầu đào hố.

Đào cái hố này cũng cần chút kỹ thuật, miệng rộng dưới hẹp, hơn nữa còn là hố vát. Với cái hố này chui vào rất dễ nhưng muốn chui ra thì mất sức.

Chỉ riêng việc đào cái hố đã khiến tôi ngốn gần hai tiếng đồng hồ.

Sau khi đào xong tôi lại đắp đống đất bên miệng hố và bôi một lớp dầu lên thành hố.

Sau khi làm xong, tôi mệt tới mức toàn thân nhức mỏi, tay thì nổi lên mấy cái bọng nước.

Sau đó tôi vứt năm con gà nướng vào trong hố rồi mới phủi tay, thu dọn đồ nghề và quay đầu đi xuống núi.

Việc còn lại là chờ đợi.

Sau khi xuống núi tôi lại quay về nhà họ Tào.

Đúng là Tào Thần đã nghe lời. Khi tôi trở về thì anh ta đã lái xe trở về nhà mình trong huyện, nhưng khi tôi gọi điện thì giọng nói của anh ta vẫn còn mang vẻ nghi ngờ.

“Trương đại sư, cậu bảo tôi quay về có phải là sợ chồn yêu chuẩn bị ra tay với vợ và con trai của tôi không? Nhưng ở đây cách nhà tôi mấy chục cây số, nó tới kiểu gì chứ? Hơn nữa trong huyện thành không giống nông thôn. Ở đây người đông, xe nhiều, tới đây thì nó không sống nổi đâu”.

Vậy thì có khác gì anh ta cho rằng tôi đang lo chuyện không đâu chứ.

Tôi không giải thích gì cho anh ta chỉ nhấn mạnh là anh ta chuẩn bị hết những thứ tôi dặn sau đó chăm sóc tốt vợ anh ta là được, còn về phía gia đình thì tôi sẽ để ý cho anh ta.

Sau khi giúp mẹ Tào Thần một hồi rồi ăn thêm bữa cơm và nghỉ một giấc ngắn thì trời đã tối.

Tôi vác chim cuốc và lại đi lên núi.

Còn chưa đi tới cái hố thì tôi đã nghe thấy tiếng kêu.

Tiếng kêu the thé vừa giống tiếng kêu cứu vừa giống tiếng kêu gọi, nghe vô cùng cấp bách.

Tôi cảm thấy vui mừng, xem ra đã thành công rồi.

Tôi vội vàng tăng tốc, chạy về phía trước cái hố.

Khi tôi tới nơi thì nhìn thấy một cái đống màu vàng với cái đuôi đang đi vòng quanh cái hố, thi thoảng lại thò nửa người vào nhưng dường như còn kiêng dè nên vội rụt lại và rồi lại đi vòng quanh cái hố nữa.

Đợi khi tôi tới gần, cái thứ đó nghe thấy tiếng bước chân của tôi thì cảnh giác ngẩng đầu, hai con mắt bé tí của nó nhìn tôi.

Quản nhiên là một con chồn yêu.

“Súc sinh, để tao xem mày chạy đi đâu!”

Vừa nhìn rõ đó là một con chồn thì tôi lập tức giơ cuốc chim lao về phía nó và chửi rủa.

Vốn con chồn yêu nhìn thấy tôi còn nhe răng định hù dọa, bày ra vẻ tấn công tôi. Kết quả bị tôi quát cho thì lập tức sợ hãi, quay đầu bỏ chạy, mặc kệ tất cả.

Cái thứ đó chạy cũng nhanh ghê, trong chớp mắt đã không thấy đâu. Tôi cũng không đuổi theo mà chỉ đi tới cái hố và đưa tai lên nghe bên trong.

Bên trong phát ra tiếng kêu the thé yếu ớt.

Tôi nhếch miệng cười, không ngờ chuyện tôi làm lại thuận lợi đến vậy .

Tôi đào cái hố này gọi là hố tuyệt hộ. Đây cũng là thứ mà năm xưa ông nội dạy cho tôi, nhưng trước giờ ông không đào bao giờ, tuyệt hộ mà, nghe cái tên đã biết là cái hố này dùng để bắt cả gia hộ.

Chồn thích ăn gà, đây là chuyện ai cũng biết.

Tôi nghĩ, con chồn yêu kia chạy tới đòi mạng của Tào Kiến Quân thì chắc chắn nó sẽ sống ở gần khu núi này, hơn nữa nó đổi mạng còn không hề dùng mạng của chính mình.