Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 190: Đốt nghiệp chướng



Ông cụ Tôn quay trở lại bất ngờ, hành động này cũng có chút khó hiểu.

Đặc biệt là ông ấy lại xuất hiện ngay sau khi bà nội Uy Chính Thiên tìm tới tôi, điều đó khiến tôi cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

"Sư phụ, sao sư phụ lại quay về? Không sợ người nhà họ Uy truy sát sao?"

Đã mấy tháng trời tôi không gặp ông cụ Tôn nên giờ ông ấy đột ngột xuất hiện khiến tôi không khỏi hoài nghi.

Nhưng không thể phủ nhận rằng giây phút nhìn thấy ông ấy, trong lòng tôi dâng lên cảm giác rất vui mừng và thân quen.

Ông cụ Tôn uống một ngụm trà, nhìn tôi như thể có điều gì suy nghĩ rồi hỏi ngược lại tôi.

"Có phải bà Tư đến tìm cậu không? Thế nào, bà cụ nói hết cho cậu rồi chứ?"

Tôi ngẩn người ra, sau đó vội vã bước tới nắm lấy cánh tay ông cụ Tôn.

"Sư phụ, nghe lời sư phụ nói thì sư phụ đột nhiên tới tìm tôi là có chung mục đích với bà cụ kia sao?"

Nói rồi, tôi vẫn không cam tâm mà bổ sung thêm một câu.

"Sư phụ, từ lúc nào mà sư phụ đồng lòng với người nhà họ Uy như vậy?"

"Ranh con!"

Nghe cái giọng quái gở của tôi, ông cụ Tôn quay đầu cho tôi một bạt tai.

"Đã là lúc nào rồi mà cậu còn lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử hả?"

Bao ngày không gặp, giờ nghe ông cụ Tôn nói chuyện văn hoa hơn hẳn. Chắc hẳn trong quãng thời gian ở nhà họ Uy đã không ít lần đấu võ miệng với những người khác.

"Chuyện ở cao ốc Phương Viên cậu đã nhìn thấy chưa? Quê nhà Hoàng Cường cậu cũng đã tới, giờ sư đệ tôi thì cứ như người chết rồi. Cục diện như vậy chưa đủ thê thảm sao?"

Ông cụ Tôn vừa giáo huấn tôi, nét mặt cũng nghiêm lại.

"Giờ có kẻ muốn hủy diệt con đường âm dương này, đến nhà họ Uy còn khó giữ được mình. Hơn nữa rõ ràng có kẻ mượn thế lực nhà họ Uy để đổ cái họa này lên đầu bọn họ, cho nên nhà họ Uy mới hoảng sợ nhờ tôi giúp đỡ".

"Giúp đỡ việc gì?"

Tôi lờ mờ đoán ra được câu tiếp theo ông cụ Tôn sẽ nói.

Tôi nhìn ông cụ Tôn, ông ấy cũng nhìn lại tôi, hai chúng tôi bốn mắt nhìn nhau một lúc, sau cùng ông cụ Tôn không nén được mà thở dài một tiếng.

"Cậu yên tâm, nhà họ Uy có thù với cậu. Hơn nữa, nếu không phải do năm đó bọn họ muốn lập đại trận thống lĩnh thiên hạ thì đến nay đã không bị kẻ khác lợi dụng tàn trận đó ép cho vào thế tiến thoái lưỡng nan thế này. Kể ra thì họa cũng là do bọn họ tự chuốc lấy".

"Có điều..."

Ông cụ Tôn nhìn tôi với vẻ thâm sâu khó lường, đột nhiên nhân lúc tôi không phòng bị, đưa tay ấn lên trán tôi một cái.

Tôi đang chăm chú nghe ông ấy nói, không hề đề phòng mà lại bất thình lình bị ấn mạnh vào trán. Tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì một cơn đau từ vị trí đó lan dần ra khắp cơ thể tôi.

"Sư phụ... sư phụ làm gì vậy..."

Tôi lăn lộn vì đau đớn như thể Tôn Ngộ Không bị vòng Kim Cô siết chặt, vừa lăn lộn vừa hét lớn.

Trong lúc đang giãy giụa, tôi còn lờ mờ nghe tiếng ông cụ Tôn niệm chú nhưng do đầu tôi quá đau nên căn bản không nghe rõ ông ấy niệm những gì.

Cơn đau kéo dài một lúc, sau khi ông cụ Tôn niệm chú xong thì cơn đau của tôi mới dần dần giảm bớt.

Khi tôi có thể mở mắt ra nói chuyện thì mới phát hiện nước mắt, nước mũi, nước miếng của tôi đã chảy đầy mặt.

"Sư phụ, sư phụ định lấy mạng tôi sao..."

Tôi cảm thấy cơn đau này khiến tôi sống không bằng chết.

"Nghĩ gì vậy, chuyện tốt như vậy sao đến lượt cậu được?"

Thấy tôi đã đỡ hơn một chút, ông cụ Tôn vội vã đưa tay ra ấn một cái nữa lên trán tôi.

"Nhìn chút tài mọn của cậu xem, chẳng qua chỉ giúp cậu đốt một ít nghiệp chướng mà cậu đã khóc lóc đến mức này".

Ông cụ Tôn vẫn dáng vẻ không chính trực như trước. Ông ấy đã làm cho tôi thê thảm đến vậy mà cũng chẳng thèm an ủi, lại còn không ngừng nhiếc móc tôi.

Có điều lúc này tôi đang vô cùng khổ sở đến nỗi không có tâm trạng đấu võ mồm với ông ấy. Tôi ôm đầu co rúm lại trên mặt đất không lên tiếng.

"Tôi và sư thúc cậu không ở đây nên cậu làm càn đúng không? Hoàng đại tiên mà cậu cũng dám đắc tội sao?"

Thấy tôi không lên tiếng, ông cụ Tôn mới bắt đầu lải nhải.

"Khi tôi vừa vào đến cửa đã thấy cậu nuôi một con chồn vàng trong sân, tôi biết ngay là cậu lại gây chuyện rồi. Quả nhiên, vừa thấy cậu tôi đã phát hiện ra có gì đó không đúng lắm".

"Nhóc con, cậu có mắt âm dương để nhìn tam hỏa của người khác nhưng lại không nhìn được của chính mình phải không?"

Nói rồi, ông cụ Tôn ngồi xổm xuống vỗ cái bốp vào vai tôi.

"Tam hỏa của cậu đã tắt hai ngọn rồi, lẽ nào cậu không cảm nhận được sao?"

Ông cụ Tôn nói vậy làm tôi sợ hết hồn.

Tôi biết chắc chắn là do con chồn yêu kia sẽ báo thù, cho nên vẫn nuôi nấng con chồn con kia rất cẩn thận.

Nhưng tôi không biết từ bao giờ mà Tam hỏa của mình đã tắt mất hai ngọn, nếu tắt nốt ngọn cuối cùng thì cũng là lúc tôi đi chầu Diêm Vương.

"Chồn yêu báo thù là chuyện cả một đời, cậu nuôi con chồn này được cả đời chắc? Hơn nữa cậu cũng quá coi thường bọn chúng rồi, tưởng bọn chúng chỉ biết đổi mạng thôi sao?"

Câu nói của ông cụ Tôn khiến tôi ngẩn người ra.

Nói thực lòng thì tôi quả thực không nghĩ được nhiều như vậy, cũng chỉ hiểu biết sơ sơ về chồn yêu.

Hôm nay nghe ông cụ Tôn giáo huấn như vậy tôi mới biết bản thân mình quá ngu ngốc.

"Cho nên giờ cậu đã biết tại sao hôm nay sư phụ cậu đến đây chưa? Con chồn yêu đó muốn âm thầm lấy mạng cậu nên tôi giúp cậu giải nghiệp chướng. Sau khi đốt nghiệp chướng này thì coi như cậu trả nợ cho nó. Mặc dù sau này nó vẫn có thể tìm cậu báo thù nhưng ít nhất hiện giờ nó sẽ không lấy mạng cậu".

Nói rồi, ông cụ Tôn vỗ vỗ tay, sau đó cẩn thận cất một thứ gì đó vào trong người.

"Có điều con chồn yêu này dù bản lĩnh có lớn đến đâu cũng không thể cùng lúc dập được hai ngọn Tam hỏa của cậu. Đây cũng chính là điểm mà tôi thấy rất bất thường, đại đồ đệ, ngoài con chồn này ra, gần đây cậu có đắc tội với ai không?"

Nói đến đây, mặt ông cụ Tôn bỗng nghiêm lại.

Tôi ôm cái đầu vẫn còn sưng, cẩn thận suy nghĩ lại một lượt.

E là ngoài người nhà họ Uy ra thì không còn ai khác nữa.

Ông cụ Tôn biết tôi sẽ không nói dối, ông ấy cau mày ngẫm nghĩ một lát, sau cùng ra vẻ an ủi vỗ vỗ vai tôi.

"Không sao, vi sư đã trở về rồi thì nhất định sẽ giúp cậu tìm ra nguyên nhân. Dù sao giờ cũng đã thắp lại được một ngọn Tam hỏa, cậu vẫn tạm thời được yên ổn!"

Nhìn dáng vẻ không đứng đắn của ông cụ Tôn, tôi cũng không biết phải tiếp lời ra sao.

"Sư phụ, ban nãy sư phụ nhắc tới bà Tư. Bà ta nói tôi nhất định không được quay về Trương gia thôn, lý do là gì vậy?"

Ảo ảnh mà bà ta cho tôi xem hệt như một cơn ác mộng, lúc nào cũng lặp đi lặp lại trong đầu tôi.

"Bà ta còn cho tôi xem một ảo ảnh. Ảo ảnh đó rốt cuộc là thật hay giả?"

Bà ta càng không muốn tôi quay về Trương gia thôn thì tôi lại càng muốn quay về. Hơn nữa, tám cây cột tôi nhìn thấy trong ảo ảnh cũng vô cùng cổ quái.

Ban đầu khi nhìn thấy, kỳ lạ là tôi lại cảm thấy khá có thiện cảm với chúng.

Nếu bốn mươi năm trước quả thực có mấy cây cột đó thì hiện giờ chúng đang ở đâu? Tại sao lúc chúng tôi tới đó lại không nhìn thấy?

Thấy tôi còn nhiều nghi hoặc, ông cụ Tôn cũng có vẻ hơi do dự.

"Nếu đã muốn biết đáp án, vậy thì chúng ta cùng về Trương gia thôn một chuyến đi?"