Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 203: Câu hồn



Ông Tôn nói liên tục, tôi càng nghe càng thấy mơ màng.

“Sư phụ, ý của sư phụ là người của thôn Trương gia vốn đều là người chết đi sống lại sao?”

Làm trái ý trời, chết đi sống lại vốn là chuyện không thể, huống hồ còn là một tập thể những con người sống lại nữa?

Từ nhỏ tôi lớn lên ở thôn này, chưa bao giờ cảm thấy những người ở đây có điều gì bất ổn. Quan trọng nhất là ông Tôn cũng đã nói rồi, người là do ông nội tôi làm sống lại.

Ai trên thế gian này cũng muốn sống, ông nội tôi đã giúp bọn họ sống lại thì đúng là ông phải là đại ân nhân mới phải.

Vậy mà trong ấn tượng của tôi, từ khi tôi có thể ghi nhớ thì những người trong thôn chẳng có mấy người chịu gần gũi với ông.

Càng không cần phải nói tới việc trấn thủ âm dương hai mươi năm một lần nữa.

“Sư phụ, những lời của sư phụ có phần không thực tế. Tại sao tôi lại phải khiến nhiều người sống lại một cách vô duyên vô cớ chứ? Hơn nữa tôi cũng chưa từng nghe nói tới việc trấn thủ cổng gió âm”.

Tôi không tránh khỏi việc cảm thấy nghi ngờ đối với tính xác thực trong lời nói của ông Tôn.

Ông Tôn mím môi, rồi lắc đầu.

“Khi tôi mới nghe được những này từ cái đám yêu quái thì tôi cũng có phản ứng y như cậu bây giờ, cảm thấy có khả năng do bệnh tuổi già nên họ nhớ nhầm, nhưng giờ thì tôi cảm thấy tin hơn vài phần rồi”.

“Có nghĩa là gì?”

Tôi ngoái đầu nghiêm túc nhìn ông Tôn, đợi ông ấy đưa cho tôi một câu trả lời chính xác.

Ông Tôn mở miệng, định nói gì đó nhưng còn do dự.

“Thôi bỏ đi, đối với chuyện này tôi chỉ biết có một nửa, chẳng qua do một lần ngẫu nhiên nghe được vài câu từ miệng của mấy người trưởng lão của nhà họ Uy, đợi tôi xác định chính xác rồi giải thích kỹ lưỡng cho cậu nghe nhé”.

Tôi chau mày, lại là chiêu này.

“Sư phụ, những thứ khác thì cũng thôi, chuyện lớn như vậy, ông không giấu tôi có được không? Ông biết những gì, mau nói cho tôi” Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer

Thế nhưng ông Tôn cũng không hề bị rơi vào bẫy của tôi, tôi càng nóng ruột thì ông ấy càng trở nên điềm đạm.

“Chính vì chuyện quan trọng nên tôi không thể giải thích lung tung cho cậu được. Nhỡ đâu giải thích sai, gây thêm rắc rối thì chi bằng đợi có thời gian tôi với cậu tới tiên đường của nhà họ Uy, có lẽ khi đó có thể tìm được đáp án mà cậu mong muốn”.

Nói xong, ông Tôn nhắm mắt lại ngủ.

Lúc này, Phương Tuyết im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.

“Có một chuyện tôi phải nói với mọi người. Trước khi tới đây đón hai người tôi đã đặc biệt đi tới gần cao ốc Phương Viên một chuyến. Tôi…tôi phát hiện ở đó có chút kỳ lạ”.

Lời nói của Phương Tuyết có phần hụt hơi như sợ hãi.

Lúc này tôi mới phát hiện ra sắc mặt Phương Tuyết có gì đó không ổn.

“Sao thế? Cao ốc Phương Viên có gì kỳ lạ sao?”

Ông Tôn vừa nhắm mắt nghe thấy vậy thì vội mở ra, sà lên hỏi Phương Tuyết.

Phương Tuyết quay lại nhìn chúng tôi với vẻ sợ hãi, sau đó ngập ngừng nói.

“Mọi người cũng biết, từ khi cao ốc Phương Viên nổi lên với chuyện ma quỷ thì nơi đó đã bị phong bế. Nhưng tối qua tôi lại mơ thấy mẹ tôi, bà nói là bà nhớ tôi, bảo tôi đi thăm bà, nên tôi…nên tôi đã mang theo ít giấy tiền tới gần tập đoàn Phương Viên định đốt cho bà ấy, nhưng…”

Nói tới đây, Phương Tuyết đột nhiên giật mình, sắc mặt càng trắng bệch hơn, hai tay ôm chặt vô lăng của cô ta trở nên run rẩy.

“Lúc tôi đi đốt giấy tiền, tôi, tôi nhìn thấy mẹ bước ra từ cao ốc Phương Viên. Bà ấy cứ gọi tên tôi, nói tôi đi tới cạnh bà ấy. Chỉ có điều sau khi đi tới chỗ bị phong ấn thì bà ấy không thể bước ra được nữa, cứ đứng ở phía xa đó vẫy tay gọi tôi liên tục”.

“Đợi đã, cô nói hồn thể của mẹ cô vẫy tay với cô, kêu cô đi cùng bà ấy sao?”

Ông Tôn nghe Phương Tuyết nói xong thì cuống quýt vỗ mạnh vào lưng tôi.

Lưng tôi vốn bị mắt quỷ dày vò như muốn chết đi sống lại, rồi lại không biết bà Tư làm cái quái gì trên đó nữa nên giờ đau tới mức người cứ như đi mượn.

Cộng thêm với việc ông Tôn đập mạnh như vậy khiến cơ thể tôi run lên bần bật.

“Sao thế sư phụ, sao kích động vậy ạ?”

Tôi đau tới mức nghiến răng, chỉ cảm thấy phản ứng của ông Tôn có phần hơi quá.

Tình hình của cao ốc Phương viên do chính mắt tôi nhìn thấy. Bên trong có hàng trăm hồn thể bay qua bay lại, hơn nữa đó vốn là địa bàn của nhà họ Phương, có mẹ của Phương Tuyết cũng chẳng phải điều gì kỳ lạ.

Thế mà rõ ràng là sắc mặt ông Tôn trở nên khó coi vô cùng.

“Đồ đệ, lẽ nào cậu không phát hiện ra điểm gì bất ổn sao?”

“Mặc dù ai cũng có thể nhìn thấy hồn thể trong tập đoàn Phương Viên nhưng chúng không bao giờ vượt giới, cũng không hề biểu hiện ý hại người. Vậy mà bây giờ Phương Tuyết có thể cảm nhận được sự kêu gọi của hồn thể trong đó, điều này bất thường rồi!”

Mặc dù ông Tôn đang hỏi tôi nhưng không hề đợi tôi trả lời mà vội vàng nói ra đáp án với tôi.

Nghe phân tích của ông Tôn, tôi lập tức giật mình.

Chẳng phải vậy sao? Từ sau khi tôi biết tập đoàn Phương Viên bị người khác mở đường âm dương thì nơi đó luôn có hồn ma ngao du, nhưng dù bị người khác phong ấn trước đó hay là sau này thì đám hồn thể đó cũng chỉ ở trong phạm vi của tập đoàn Phương Viên, chưa bao giờ đặt chân đi chỗ khác. Ngoài ý muốn tấn công tôi ra thì có thể nói là chúng vô hại đối với người bình thường.