Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 221: Kẻ mạnh



Hướng Đông Nam của cao ốc Phương Viên chính là con đường men theo long mạch tới biệt thự nhà họ Phương.

Lăng Linh đã không chỉ rõ địa điểm thì tôi và ông Tôn đành phải tự tìm kiếm.

“Hầy, sư phụ, ông nói xem Tĩnh Đàn pháp sư đã đạt tới trình độ có thể cảm trời biết đất thì chẳng phải cũng biết chúng ta đang tìm ông ấy sao? Không biết chừng việc chúng ta nói gì ông ấy cũng biết luôn đấy”

Mặc dù trên đường long mạch này người thưa thớt nhưng các ngôi nhà cũng không phải là ít. Muốn tìm một người thì cũng khó khăn như mò kim đáy biển vậy.

Nhìn người đi qua đi lại, trong đầu tôi bỗng hiện lên cảnh tượng thường thấy trong phim truyền hình.

Không biết chừng Tĩnh Đàn pháp sư kia đang ngồi ở nơi nào đó và nhìn thấy nhất cử nhất động của chúng tôi như xem tivi vậy.

“Đừng có đoán già đoán non. Mặc dù người ta có thể biết được chuyện tương lai, nhưng chúng ta cũng chỉ là một hạt dẻ trong thế giới phàm trần này. Người ta phải rảnh lắm thì mới đi theo dõi cậu”.

“Có điều tôi cảm thấy có lẽ chúng ta gần tới ông ấy lắm rồi. Cậu không cảm thấy càng đi về phía trước thì càng yên lặng sao? Giống như phía trước có thứ gì đó mang lại cảm giác cực kỳ an toàn cho người khác. Tôi nghĩ đó chính là ánh sáng Phật soi chiếu như trong truyền thuyết đó”.

Ông Tôn nói xong bèn nhắm mắt lại cảm nhận.

Mặc dù tôi chưa từng gặp nhân vật chỉ có trong truyền thuyết nhưng tôi cảm thấy những gì ông Tôn nói có phần hơi khoa trương.

“Sư phụ, nếu đúng là ánh sáng Phật chiếu rọi vậy thì đúng ra tôi phải nhìn thấy từ xa rồi. Vậy mà tới giờ tôi vẫn chưa thấy gì, thế mà ông đã cảm nhận được? Có lẽ đó là tâm lý thôi?”

Nói xong, tôi không nhịn được bật cười.

Ai mà ngờ ông Tôn mặc kệ tôi cứ thế nhắm mắt ngẩng đầu và đứng bất động tại chỗ tận hưởng.

Cả người ông ấy cứ như bị ma nhập, miệng lầm bầm không ngừng.

“Tới gần rồi…gần rồi…gần rồi…”

Tôi bị ông ấy lầm bầm tới mức cảm thấy càng lúc càng căng thẳng. Đang định phát tiết thì đột nhiên một bóng hình xuất hiện trước mặt chúng tôi.

Đồng thời, ông Tôn bỗng run mạnh, và đột nhiên kích động mở mắt.

“Hai vị thí chủ đang tìm tôi sao?”

Một giọng nói trong như nước suối vang lên khiến người ta có cảm giác như bừng tỉnh khỏi cơn mê.

Tôi quay đầu về hướng phát ra âm thanh.

Chỉ thấy một người đàn ông mặc tăng y đơn giản, giày đã khâu vài vết với một sợi vòng Phật bên tay trái, tay phải bưng một cái bát bạc.

Nếu không phải đôi mắt kia mang lại cảm giác vô cùng thoát tục thì tôi căn bản không thể liên tưởng được Tĩnh Đàn pháp sư mà ông Tôn nói tới với người này.

Đừng nói là ánh sáng Phật soi chiếu mà đến cả một tia linh khí tôi cũng chẳng nhìn thấy. Chẳng khác gì người bình thường, thậm chí còn không bằng cả Hóa Duyên hòa thượng.

Điểm duy nhất khác biệt là tam hỏa trên vai người này vô sắc. Nếu như không phải có dấu vết của sóng lửa thì nhìn còn tưởng là tam hỏa đã bị dập tắt.

“Là…là Tĩnh Đàn pháp sư phải không ạ?”

Mặc dù nhìn đối phương hết sức bình thường nhưng tôi không dám tỏ ra bất kính, tôi đang định hành lễ thì bỗng đổi sang chắp tay, cúi người cung kính.

Ông Tôn ở bên cạnh dường như bị Tĩnh Đàn trấn hồn, hai mắt cứ mở trừng trừng. Ngoài cái miệng há hốc ra thì ông ấy chẳng nói nổi điều gì.

Nhân lúc hành lễ tôi bèn lẳng lặng quan sát Tĩnh Đàn pháp sư.

Nhìn lần đầu thấy vô cùng bình thường, nhìn lần thứ hai thì khó mà dứt ra được.

Lý do nói là khó dứt ra được là vì vị hòa thượng này càng nhìn càng thấy thú vị.

Dáng vẻ không đẹp không xấu, còn về tuổi tác, nhìn lần đầu cảm giác như hơn hai mươi, nhìn lần nữa thì như ba mươi, đợi khi nhìn hết một lượt thì cảm thấy ít nhất cũng phải hơn một trăm tuổi rồi.

Điều đặc biệt là, rõ ràng là tôi đã nhìn rất kỹ hình dạng của người này rồi nhưng khi tầm mắt tôi rời khỏi khuôn mặt đó thì đầu tôi lập tức quên ngay hình dạng kia.

Khi tôi còn đang day dứt với bề ngoài của người này thì Tĩnh Đàn pháp sư đã ung dung lên tiếng.

“Trương Ly, tôi đã đợi cậu lâu lắm rồi. Giờ thiên cơ đã tới, tôi nguyện cùng cậu thử một lần”.

Pháp sư Tĩnh Đàn này đúng là giống những gì Lăng Linh nói. Mở miệng là nói về thiên cơ.

Thế nhưng dù người này cười nói nhưng tôi nghe lại giống lời cảnh báo hơn.

Điều này khiến tôi đột nhiên cảm thấy không dám thăm dò vị pháp sự Tĩnh Đàn trước mặt này, vì như sợ bị người này khinh nhờn.

Chỉ là tôi thầm cảm thấy kinh ngạc.

“Hóa ra đây chính là cảnh giới cao của cao nhất. Vừa tồn tại trong thế giới mà như vừa rời khỏi thế giới, như có như không, hư vô kỳ diệu”.

Một lần nữa tôi lại cúi người hành lễ và ghì ông Tôn.

Lúc này ông Tôn đứng ngây như phỗng mới kịp bừng tỉnh. Thấy hai người chúng tôi cùng nhìn về ông ấy thì ông ấy bỗng đỏ mặt.

Tôi thầm cảm thấy buồn cười.

Thực ra Phật Đạo hai giới có mối quan hệ hết sức vi diệu. Cùng là chính đạo nhưng không ai phục ai mà mơ hồ ẩn chứa sự đối kháng, Phật Đạo bất dung.

Nếu để một đệ tử của Đạo giáo hành lễ trước Phật giáo thì đúng là một sự sỉ nhục.

Nhưng trước vị Tĩnh Đàn pháp sư này thì dường như không tồn tại khoảng cách đó.

Đây chính là cái gọi là kẻ mạnh có thể dùng thực lực chèn ép tất cả.