Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 371





Mặc dù trên đường long mạch này người thưa thớt nhưng các ngôi nhà cũng không phải là ít.

Muốn tìm một người thì cũng khó khăn như mò kim đáy biển vậy.   
Nhìn người đi qua đi lại, trong đầu tôi bỗng hiện lên cảnh tượng thường thấy trong phim truyền hình.   
Không biết chừng Tĩnh Đàn pháp sư kia đang ngồi ở nơi nào đó và nhìn thấy nhất cử nhất động của chúng tôi như xem tivi vậy.   
“Đừng có đoán già đoán non.

Mặc dù người ta có thể biết được chuyện tương lai, nhưng chúng ta cũng chỉ là một hạt dẻ trong thế giới phàm trần này.

Người ta phải rảnh lắm thì mới đi theo dõi cậu”.   
“Có điều tôi cảm thấy có lẽ chúng ta gần tới ông ấy lắm rồi.

Cậu không cảm thấy càng đi về phía trước thì càng yên lặng sao? Giống như phía trước có thứ gì đó mang lại cảm giác cực kỳ an toàn cho người khác.

Tôi nghĩ đó chính là ánh sáng Phật soi chiếu như trong truyền thuyết đó”.  
Ông Tôn nói xong bèn nhắm mắt lại cảm nhận.   
Mặc dù tôi chưa từng gặp nhân vật chỉ có trong truyền thuyết nhưng tôi cảm thấy những gì ông Tôn nói có phần hơi khoa trương.   
“Sư phụ, nếu đúng là ánh sáng Phật chiếu rọi vậy thì đúng ra tôi phải nhìn thấy từ xa rồi.

Vậy mà tới giờ tôi vẫn chưa thấy gì, thế mà ông đã cảm nhận được? Có lẽ đó là tâm lý thôi?”  
Nói xong, tôi không nhịn được bật cười.   
Ai mà ngờ ông Tôn mặc kệ tôi cứ thế nhắm mắt ngẩng đầu và đứng bất động tại chỗ tận hưởng.   
Cả người ông ấy cứ như bị ma nhập, miệng lầm bầm không ngừng.   
“Tới gần rồi…gần rồi…gần rồi…”  
Tôi bị ông ấy lầm bầm tới mức cảm thấy càng lúc càng căng thẳng.

Đang định phát ti3t thì đột nhiên một bóng hình xuất hiện trước mặt chúng tôi.   
Đồng thời, ông Tôn bỗng run mạnh, và đột nhiên kích động mở mắt.   
“Hai vị thí chủ đang tìm tôi sao?”  
Một giọng nói trong như nước suối vang lên khiến người ta có cảm giác như bừng tỉnh khỏi cơn mê.   
Tôi quay đầu về hướng phát ra âm thanh.   
Chỉ thấy một người đàn ông mặc tăng y đơn giản, giày đã khâu vài vết với một sợi vòng Phật bên tay trái, tay phải bưng một cái bát bạc.   
Nếu không phải đôi mắt kia mang lại cảm giác vô cùng thoát tục thì tôi căn bản không thể liên tưởng được Tĩnh Đàn pháp sư mà ông Tôn nói tới với người này.   
Đừng nói là ánh sáng Phật soi chiếu mà đến cả một tia linh khí tôi cũng chẳng nhìn thấy.

Chẳng khác gì người bình thường, thậm chí còn không bằng cả Hóa Duyên hòa thượng.

.