Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 40: Kết cục của Trương Cường



"Hi hi hi, thằng quỷ, bản lĩnh của mày có vậy thôi à?"

Một giọng đàn ông vang lên từ trong không trung.

Giọng nói chói tai vô cùng khó nghe, như tiếng kim loại mài vào nhau, nghe mà muốn phát hoảng.

Tôi biết con quỷ này chính là nguồn cơn của mọi bi kịch biến căn nhà này thành căn nhà chết chóc!

"Hại chết vợ mình, giờ lại còn muốn giết người vô tội, mày còn định làm việc ác đến bao giờ!", tôi nghiến chặt răng, cố gắng giữ bình tĩnh.

"Quan tài đã được nhấc lên, chúng mày ngửi mùi đất dần đi cho quen!"

Con quỷ nam kia rõ ràng khó chịu vì lời tôi nói, một luồng tà khí lao tới khiến tôi suýt thì lịm đi.

Mồ hôi lạnh chảy đầy trên lưng tôi.

Từ sau khi mười hai tuổi đến giờ, lần đầu tiên tôi cảm thấy mình cách cái chết gần đến vậy.

Như thể có một con quỷ đang ngồi trên vai tôi đòi mạng, thổi vào vai tôi, thổi vào đỉnh đầu tôi.

Con quỷ nam kia trêu tôi, nhưng chỗ vại nước cũng không được yên.

Mặc dù tôi đã dùng giấy vàng chặn khí tức của Trương Cường nhưng đám ác quỷ này cũng không hề ngu.

Nữ quỷ kia dắt theo hai con quỷ con vây lấy vại nước rồi xoay tròn xung quanh nó.

Lúc thì khóc, lúc thì cười.

Mấy lần nữ quỷ kia muốn chọc thủng lớp giấy vàng. Nhờ ánh trăng mờ mờ mà tôi thấy có mấy lần ả ta còn dán mặt vào lớp giấy vàng kia, muốn xem bên dưới có gì.

Không cần nói cũng biết Trương Cường lúc này chắc đã sợ đến nỗi tè ra quần.

Nhưng tôi căn bản không còn sức mà lo cho anh ta.

Chú đuổi quỷ của tôi chẳng có tác dụng gì với đám quỷ này.

Đến cả trận pháp tiền đồng dưới chân tôi cũng bị chúng phá hỏng.

Mắt thấy ba nén nhang kia sắp tắt đến nơi, tôi bắt đầu hoảng loạn, luống cuống tay chân.

Tôi cảm thấy đầu mình nặng trĩu còn chân thì mềm nhũn ra.

Cảm giác hoảng loạn này như thể đưa tôi về năm mười hai tuổi.

"Đệ tử bái thỉnh Tiên gia nhập xác!"

Trong bụng tôi lẩm bẩm phen này không xong rồi, xem ra không thể cứ ngồi yên trông chờ Tiên gia xuất hiện ở đây được.

Tôi cắn nát lưỡi, đau đến nỗi trong nháy mắt đã khôi phục lại ý thức.

Trong miệng tôi đầy máu, tôi phun máu đó lên một tờ giấy đỏ cắt thành hình người.

Sau đó, tôi lôi trong người ra cuộn dây màu tiết gà mà ông cụ Tôn đưa cho, quấn lên hai tay rồi chằng qua con gà trống và con chó đen nhỏ kia.

Một tay tôi giữ con gà, một tay tôi giữ con chó.

Sau đó lôi ra một xấp tiền âm cùng với hình nhân mà tôi vừa phun máu lên, đặt lên giá cắm nến rồi đốt cháy và ném lên không trung.

Sau khi trói mình với hai con vật thuần dương kia xong, tôi ngồi thẳng lưng lên nói lớn.

"Đệ tử Trương Ly thành kính thỉnh Tiên gia quy vị!"

Nói dứt lời, tôi ngồi ngay ngắn, đợi Tiên gia đáp lời tôi.

Chỉ trong mấy giây đó mà tôi cảm giác như đã qua cả năm trời.

Ngoài tiếng huyên náo do ác quỷ tạo ra thì xung quanh rất yên ắng, không hề có động tĩnh gì.

Một luồng khí lạnh xông lên từ dưới gót chân tôi.

Lẽ nào Tiên gia không thèm đếm xỉa đến tôi nữa? Lúc đó tôi vô cùng bối rối, đang không biết làm thế nào mới được thì nhiệt độ xung quanh lại giảm xuống sâu hơn.

Trong không trung đột nhiên vang lên tiếng khóc của một cô bé.

"Bố ơi, bố ơi, là con mà!", tiếng khóc nghe vô cùng thảm thiết, vọng khắp cả màn đêm.

Âm thanh này vừa xuất hiện, bốn con ác quỷ còn lại như thể cũng bị lép vế.

"Bố ơi, sao bố lại bóp cổ con? Con đau lắm!"

Tiếng khóc của đứa trẻ càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại ở chỗ vại nước.

Đêm hôm nghe tiếng khóc này đúng là khiếp người, tôi cảm giác toàn thân nổi hết cả gai ốc.

Giây tiếp theo, Trương Cường hét lên một tiếng, nhảy ra khỏi vại nước.

"Cứu mạng! Cứu mạng! Quỷ tới đòi mạng!"

Lớp giấy vàng mỏng manh kia quỷ chọc thì không rách nhưng người chỉ cần chọc nhẹ một cái là rách ngay.

Tiếng khóc của đứa trẻ cuối cùng chắc hẳn là con gái Trương Cường.

Cô con gái mình tự tay giết chết tìm tới, chẳng trách Trương Cường bị dọa cho nhảy dựng lên, lao ra khỏi cái vại.

Tôi thõng vai xuống, trong lòng thầm nghĩ.

"Thôi xong!"

Như vậy là Trương Cường đã bị lũ quỷ tìm thấy.

Trương Cường vốn là chủ nhà, lũ quỷ khiêng quan tài này chủ yếu là tới tìm anh ta. Vậy nên, Trương Cường vừa lộ mặt, năm con quỷ kia lập tức nhắm vào anh ta.

Trương Cường nhảy ra khỏi vại nước xong thì bất chấp chạy về phía cửa. Nhưng mới chạy được hai bước thì anh ta đột ngột khựng lại.

Như thể bị ai bóp cổ, miệng anh ta phát ra những tiếng "ư ư" kỳ lạ.

Mắt âm dương của tôi nhìn rõ đám quỷ kia đang bò lên người, gặm nhấm da thịt anh ta.

Sợ hãi, tuyệt vọng, đau khổ, tất cả những cảm xúc đó đều xuất hiện trên mặt Trương Cường.

Giây tiếp theo, anh ta đột nhiên quay đầu ba trăm sáu mươi độ về phía sau.

Mà lúc này tôi đang ở ngay phía sau anh ta.

Anh ta xoay đầu lại như một con cú mèo, người bình thường không thể xoay đầu hẳn một vòng một cách kinh dị như vậy.

Trong không gian vang lên tiếng "rắc rắc" vô cùng quỷ dị, hai con mắt của Trương Cường lòi ra khỏi hốc mắt.

Tôi sợ đến nỗi mồ hôi lạnh thi nhau túa ra, hàm răng cắn chặt.

Kết cục của tôi e cũng chẳng khác gì Trương Cường.

Xem ra hết anh ta là tới lượt tôi rồi.

Gió âm gào thét, tôi nghiến răng, hét lên: "Đệ tử Trương Ly cung thỉnh Tiên gia nhập thân!"

Trong lòng tôi không ngừng gào thét, Tiên bảo hộ ơi Tiên bảo hộ, con sắp chết đến nơi rồi, tại sao tiên còn chưa hiện hình? Cũng may là lần này, cuối cùng cũng có chút động tĩnh.

Ban nãy Ngũ quỷ hiện hình khiến con gà trống và chú chó đen bên cạnh tôi cũng sợ muốn vỡ mật, nép chặt vào tôi.

Hiện giờ bọn chúng đột nhiên như nhận được lệnh, đột nhiên dựng lông lên.

Đặc biệt là chú chó đen, lông trên lưng dựng ngược, lao về phía đám ác quỷ sủa inh ỏi.

Còn con gà trống dang rộng cánh, đột nhiên vươn cổ lên trời gáy một tiếng thật to.

Sau khi nó gáy lên một tiếng, đột nhiên đằng Đông hừng sáng.

Tôi kinh ngạc, giờ mới có mấy giờ mà sao trời lại sáng được? Vừa thấy trời sáng, đám quỷ kia vội vã vứt Trương Cường xuống rồi lao về phía tôi.

Trận pháp tiền đồng dưới chân tôi rung lên bần bật, còn chú chó đen như lên cơn điên, thấy quỷ là lao vào cắn xé.

Ba cây nhang sắp cháy hết trên đàn tế đột nhiên gãy đôi.

Gần như cùng một lúc, đằng sau lưng tôi đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy, sau đó thì đau nhói.

Chú gà trống lại gáy tiếp một tiếng dài, mãi không dừng lại.

Chỉ trong khoảng ba mươi giây, chú gà trống kia đột nhiên phun ra máu, cổ ngoẹo sang một bên, cứng đơ người rồi ngã lăn ra đất chết cứng.

Sau khi tiếng gà gáy kết thúc, tà khí trong sân dần ngưng tụ thành một khối màu đen trông như chiếc quan tài.

Còn đám quỷ kia hóa thành năm hư ảnh màu trắng, đỏ, vàng, lục, xanh, nhấc chiếc quan tài lên rồi đi từng bước xa dần... Năm con quỷ khiêng chiếc quan tài chứa Trương Cường và con gà trống kia đi khỏi.

Khi hư ảnh đó biến mất trước mắt tôi, ánh sáng phía Đông kia cũng dần tắt.

Trong sân lại im lặng như tờ.

Lúc này tôi mới phát hiện quần áo tôi đã ướt đẫm mồ hôi, toàn thân không khống chế được mà run lên bần bật.

Tôi nhìn Trương Cường cổ bị bẻ gãy, đã tắt thở từ lâu.

Bị đám quỷ kia đưa đi không những không được vào luân hồi mà còn phải chịu nỗi khổ của Lục đạo luân hồi.

Tôi lại nhìn chú chó nhỏ bên cạnh mình, mặc dù vẫn còn hơi thở nhưng cũng yếu lắm rồi.

Tôi ôm chú chó nhỏ vào lòng. Sau vụ này thì chú ta hẳn sẽ thành một dũng sĩ diệt quỷ đây...