Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 99: Nhận giặc làm bố



Tôi bỗng giật mình khi được Tam Thanh nhắc nhở như vậy.



Chẳng phải sao? Từ tối qua đã không còn thông tin gì của bố tôi. Giờ đây toàn bộ đàn ông trong thôn đã chết cả, bố tôi liệu có còn sống hay không?



“Sư thúc, bố có thể hóa giải được huyết giáng cho tôi thì có lẽ ông ấy cũng có thể hóa giải cho chính mình chứ?”



Tôi hỏi mà thầm ôm hi vọng. Dù có thế nào tôi cũng không thể



chấp nhận kết cục chết thảm như vậy của bố mình.



Thế nhưng Tam Thanh không thể đưa ra một câu trả lời khiến tôi yên tâm mà chỉ nói với tôi bằng vẻ suy tư.



“Quẻ bói có nói, bố cậu vẫn còn sống, vì vậy ông ấy vẫn còn đường sống cũng không biết chừng”.



Ba người chúng tôi đang nói chuyện thì bỗng có tiếng khóc vang lên mỗi lúc một dữ dội ở trong thôn.



Cũng không trách được, trụ



cột trong nhà chết sạch trong một đêm, cả thôn không loạn lên mới lạ.



“Phải nghĩ cách xử lý tình hình của thôn, nếu không nhiều thi thể mục rữa thế này dù không tạo thành sát khí thì cũng sẽ hình thành dịch bệnh. Tới khi đó khéo đến cả phụ nữ trong thôn cũng không thể sống sót và cả thôn sẽ coi như tuyệt diệt”.



Ông Tôn chau mày, phiền muộn khi nghe thấy những tiếng gào khóc kia.



Ông ấy nói không sai. Giờ đây cả thôn đã rơi vào tuyệt cảnh. Còn tôi, trở thành người còn sống duy



nhất của nhà họ Trương, tôi không thể nào trơ mắt ra nhìn cả thôn cứ thể bị hủy hoại được.



Thế nhưng hàng trăm hộ gia đình, với nhiều thi thể như vậy, tôi phải xử lý thế nào đây? Dù có ông Tôn và Tam Thanh giúp đỡ, nếu không tốn nửa tháng thì không thể nào xử lý hết được.



Rõ ràng là ông Tôn và Tam Thanh đều có cùng nỗi phiền muộn như tôi.



Nhưng khi chúng tôi không biết phải bắt đầu từ đâu thì bỗng nghe thấy có tiếng xe ô tô từ xa vọng



tới.



Hơn nữa nghe âm thanh có vẻ như không chỉ có một, hai chiếc xe mà giống như một đoàn xe.



“Có người vào thôn à?”



Tôi nghi ngờ nhìn về hướng cổng thôn. Lúc này còn có ai vào thôn được chứ? Lẽ nào đã có sự thông báo nhanh như vậy với người bên ngoài rồi sao? Đang suy nghĩ thì đoàn xe kia lập tức đập vào mắt tôi.



Đi đầu là một chiếc Rolls Royce, phía sau là một đoàn xe chở hàng cỡ nhỏ.





Tôi nhìn đoàn xe, bỗng cảm thấy kỳ lạ.



Đoàn xe xuất hiện ở đây vào lúc này, sao càng nhìn càng giống tới hốt thi thể vậy?



Đoàn xe hùng hổ xuất hiện trong thôn, khiến những người phụ nữ la khóc om sòm cũng phải trợn tròn mắt.



Đợi khi chiếc xe đi đầu dừng lại thì có vài người từ trên xe bước xuống.



Đồng tử của tôi bỗng co lại và



vô thức siết chặt nắm đấm khi nhìn thấy rõ kẻ đứng giữa đám người kia.



Là Uy Chính Thiên sao? Tên đầu sỏ tàn sát cả thôn mà vẫn còn mặt mũi tới đây một cách quang minh chính đại như vậy à?



Tôi tức tới mức muốn bốc hỏa và không chịu được nữa bèn lao về phía Uy Chính Thiên.



Từ sau cơn bạo bệnh năm mười hai tuổi khiến bản thân suýt mất mạng thì ông nội đã dạy tôi một vài kỹ thuật cơ thể để phòng vệ và tăng cường thể lực.



Tôi lao tới Uy Chính Thiên trong cơn tức giận và ngay lập tức gặp phải chướng ngại.



Tên chó này rõ ràng là đã có sự chuẩn bị khi tới đây. Hắn ta mang theo hơn chục tên vệ sĩ.



Khoảnh khắc tôi bắt đầu lao tới đã khiến những tên vệ sĩ kia chú ý.



Dù tôi hạ gục được ba tên nhưng một không thể chọi được cả đám nên đã bị ngăn lại khi cách Uy Chính Thiên chưa tới ba mét.



“Uy Chính Thiên, tên khốn này,



mày xem những chuyện tốt đẹp mà nhà họ Uy đã làm, giờ mày còn dám vào thôn sao?”



Tôi trừng mắt, nghiến răng chất vấn hắn.



Có vẻ Uy Chính Thiên đã sớm đoán ra là tôi sẽ ở đây nên không hề tỏ ra sợ hãi mà ngược lại còn kiêu ngạo tiến gần lại phía tôi vài bước.



“Tại sao tôi lại tới đây à? Đương nhiên là giúp các người thu dọn thi thể rồi! Nếu không, nhiều thế này, cậu định xử lý kiểu gì?”



Nghe thấy vậy tôi càng tức tới



mức mặt như nặn ra máu.



Trên đời này còn có kẻ mặt dày như vậy sao?



“Mẹ kiếp, người thôn nhà họ Trương bọn tao không cần người nhà họ Uy chúng mày tới thu dọn thi thể!”



Tôi tức giận chửi bới.



Nhưng Uy Chính Thiên chỉ cười với vẻ thích thú.



“Cậu nói không cần thì không cần sao? Cậu tưởng cậu là ai? Trương Ly, cậu tưởng mình giỏi lắm chắc. Dù



ông cụ nhà tôi nhìn trúng cậu nhưng tôi thực sự chẳng thấy cậu có chút giá trị lợi dụng gì cả”.



Sau khi Uy Chính Thiên nói ra câu nói đầy thâm thúy đó thì búng tay với những kẻ bên cạnh.



Rất nhiều người mặc áo blouse trắng từ trên những chiếc xe phía sau bước xuống.



Ai cũng đeo khẩu trang, trước ngực còn có biểu tượng chữ thập.



Đoàn xe tiến vào thôn thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Giờ thấy có nhiều người giống như bác sĩ



bước xuống khiến những người phụ nữ mất người thân, mất chỗ dựa bỗng trở nên kích động.



“Bác sĩ! Bác sĩ mau tới nhà tôi xem giúp!”



“Tới nhà tôi trước đi!”



“…”



Những người phụ nữ mặc kệ tất cả, cứ nhao nhao chạy lên kéo những người mặc áo trắng kia.



Đám ‘bác sĩ’ cũng làm ra vẻ như các thiên thần áo trắng, vừa lên tiếng an ủi vừa cùng những người



phụ nữ đi vào nhà.



Tôi cảm thấy sốt ruột.



Người trong thôn vốn không biết Uy Chính Thiên, cũng không biết những người trong nhà bị chết thảm chính là do người nhà Uy đứng trước mặt đây gây ra.



“Đừng tin bọn họ. Bọn họ chính là hung thủ hại chết người nhà mọi người đấy!”



Tôi nằm sạp xuống, hét lên về phía bọn họ.



Nhưng ai mà tin tôi chứ?





Bọn họ chỉ biết có người tới giúp mình nên vô cùng tin tưởng và tỏ ra biết ơn.



Còn tôi, trong mắt họ vốn chẳng là kẻ ra gì, hoặc có lẽ trong thâm tâm họ, tôi mới chính là kẻ đầu sỏ gây ra cái chết của những người đàn ông trong nhà họ.



“Ha ha, Trương Ly ơi là Trương Ly. Xem ra nhân duyên của cậu cũng tầm thường nhỉ. Cậu xem, chẳng có ai tin cậu cả”.



Thấy việc tôi ngăn cản không có kết quả nên Uy Chính Thiên bật



cười vui mừng.



“Cậu đừng vội, đợi tôi đưa hết thi thể đi thì vẫn còn một niềm vui dành tặng cho cậu đấy!”



Uy Chính Thiên tỏ ra vô cùng ngạo mạn với tôi, khiêu khích lý trí của tôi lên tới cực hạn.



“Uy Chính Thiên, anh mau thả Trương Ly ra!”



Tôi đang tức tới mức khó chịu thì giọng nói của Liễu Nguyệt Như gần đó vang lên.



Nghe thấy giọng nói của Liễu



Nguyệt Như, Uy Chính Thiên lập tức thôi cười, lạnh lùng nhìn cô ấy đứng phía sau tôi.



“Hừ, tôi thật sự không hiểu, đi theo tôi, cô muốn gì được nấy, sau này còn là người trên vạn người, được họ kính trọng, vậy mà cô lại cứ lựa chọn cái thứ xui xẻo này. Nếu không phải vì cậu ta, thì cô có cần phải khổ sở như vậy không?”



Dường như Uy Chính Thiên vẫn còn canh cánh về việc bị Liễu Nguyệt Như từ chối kết hôn. Mặc dù giọng điệu của hắn lạnh lùng nhưng có thể nhận ra hắn cũng có chút không cam tâm.





“Uy Chính Thiên, không phải anh muốn hồn phách của tôi sao? Tôi đi theo anh, cho anh tất, chỉ cần anh buông tha cho bọn họ!”



Liễu Nguyệt Như thỏa hiệp với Uy Chính Thiên.



Điều đó càng khiến tôi không nhịn được nữa.



“Nguyệt Như, cô không được đi theo hắn! Uy Chính Thiên, nếu mày dám động tới một sợi tóc của Nguyệt Như thì hôm nay dù có phải mất mạng sống này tao cũng sẽ khiến mày sống không yên!”





Trong cuốn sổ của ông nội có ghi chép một vài cách dành lại sự sống. Nếu như bị ép tới mức đó thì dù có phải bỏ cái mạng này tôi cũng chắc chắn có thể khiến Uy Chính Thiên bị thương nặng.



Thấy tôi cuống lên, Uy Chính Thiên bèn cười ha ha và quỳ xuống, nhìn tôi lắc đầu…