Lúc này ba người đã đến được cửa phòng nghỉ. Hành lang nơi này khá vắng vẻ, chẳng có mấy bóng dáng lấp lóe ở phía xa. Cũng phải, vốn dĩ khu phòng tiệc với khu phòng nghỉ không cùng một chỗ nên như vậy cũng là bình thường. Lại càng dễ dàng cho người có ý xấu cơ hội thực hiện mưu đồ một cách hoàn mỹ mà không bị người phát hiện chen ngang.
Cửa phòng cạch một tiếng đã bật mở, ba người liền dìu dắt nhau đi vào trong.
Vừa bước được vào phòng Thịnh Nhan Tuyền đã cố gắng dùng sức giả bộ lay động cơ thể. Quả nhiên Lưu Vĩnh đã muốn không ổn liền ngã lăn xuống sàn.
Ninh Tố Ngọc vốn không thật lòng với cô nên khi nhìn thấy điều này cô nàng liền thuận thế muốn ném cô đến trên người Lưu Vĩnh. Nhưng Thịnh Nhan Tuyền đã chuẩn bị sẵn từ trước, nào có để cho cô nàng đắc thủ. Cô nương theo bước chân loạng choạng mà khẽ xoay người một vòng, bản thân liền cùng Ninh Tố Ngọc a một tiếng ngã xuống sàn. Mặc dù là người làm nện nhưng cô vẫn cố nén đau, ngược lại cú ngã còn khiến cô thanh tỉnh được một chút mà dùng hết sức đẩy mạnh Ninh Tố Ngọc trên người mình về phía Lưu Vĩnh.
"Nhan Tuyền, em đây rồi ha ha..."
Lưu Vĩnh có vẻ đã không còn tỉnh táo nữa. Vừa chạm được vào người Ninh Tố Ngọc liền cười điên rồ: "Em ngoan ngoãn để tôi chơi đi ha ha... Được chơi người của Khương đại thiếu gia ha ha... Nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi!"
Lòng cô lạnh đi, cũng ghê tởm muốn chết.
Ninh Tố Ngọc thì hoảng loạn giãy giũa muốn thoát ra mặc dù sau đó cô ta đã cái thấy trong người khác thường rồi: "Lưu Vĩnh! Anh buông tôi ra... Tôi không phải Thịnh Nhan Tuyền... Ưm kỳ quái quá, mình sao thế này..."
"Nhan Tuyền, em ngoan ngoãn cho bản thiếu gia..."
Tuy rằng Lưu Vĩnh đã trúng thuốc rất dữ nhưng bản năng cùng sức lực của người đàn ông vẫn để cho hắn dễ dàng đè Ninh Tố Ngọc đã toàn thân mềm nhũn xuống sàn.
"Thịnh Nhan Tuyền! Là cậu làm... A! Buông ra ha..."
Ninh Tố Ngọc thời điểm này quả thật như Thịnh Nhan Tuyền đã nghĩ, vẫn còn rất lý trí mà nhận ra khác thường, còn nghĩ chất vấn Thịnh Nhan Tuyền.
Cô nói xong thì thở ra một ngụm hơi thở nóng rực. Có vẻ thuốc đã dần dần ngấm vào càng nhiều nên khiến cho đầu cô choáng váng, toàn thân cũng nóng đến nhũn ra, trong lòng khát khao khó nhịn. Nhưng cô vẫn là nhịn được. Cô cố gắng vỗ mạnh vào đầu mình rồi ngã nghiêng đi về phía cửa.
"Nhan Tuyền! Cô đứng lại... A không..." Mặc cho Ninh Tố Ngọc có làm thế nào cũng chẳng có sức để thoát khỏi Lưu Vĩnh chỉ còn lại bản năng nguyên thủy nhất. Cô ta trơ mắt nhìn Thịnh Nhan Tuyền con mồi này vốn đã đến tay lại sắp bay mất, bản thân còn phải bồi vào mà hận đến đỏ mắt.
Thịnh Nhan Tuyền rốt cuộc chạm được đến nắm cửa. Cô quay lại nhìn hai người đang tằng tịu với nhau kia, cười nói: "Không phải cậu thích anh ta sao? Tôi tác thành cho hai người đó."
"Nhan Tuyền..."
Cạch.
Đáp lại tiếng nghiến răng nghiến lợi của Ninh Tố Ngọc là tiếng cửa mở ra rồi đóng lại của cô.
Thịnh Nhan Tuyền sau khi chạy ra cũng không có vội rời khỏi mà loạng choạng đi dọc theo hàng lang tìm kiếm. Cô vẫn biết lúc này tốt nhất là cô nên rời đi, nhưng cô không thể bỏ lại Minh Kiều. Cô cảm thấy bất an, sợ Ninh Tố Ngọc thật sự đã tính kế luôn Minh Kiều. Cô không chắc Ninh Tố Ngọc có nói thật hay không nhưng cô vẫn phải thử xem.
Vừa lếch đến trước cửa từng phòng cô liền mở thử, vừa cầm điện thoại gọi cho Minh Kiều. Chỗ nào mở được thì chẳng có ai, chỗ không mở được thì cô cố gắng nghe ngóng xem có tiếng chuông điện thoại không.
Phòng ở đây không có cách âm, cô nghĩ cách này có thể dùng được.
Quả nhiên dưới sự nổ lực của Thịnh Nhan Tuyền, cô rốt cuộc tìm được phòng có tiếng chuông vang lên đầy quen thuộc. Cô chẳng kịp nghĩ ngợi đã đẩy mạnh cửa vào phòng. Cửa phòng vậy mà không khóa, cô bất ngờ không kịp phòng bị nên cả người đều muốn quăng ngã theo.
Nhưng thời điểm nhìn đến một người đàn ông xa lạ cao lớn đang lom khom bên cạnh một người nào đó đang nằm trên giường, tiếng chuông cũng từ đó phát ra, Thịnh Nhan Tuyền không chút nghĩ ngợi liền trừng lớn mắt lao thẳng tới.
"Tránh xa cậu ấy ra!"
Không biết cô lấy đâu ra hơi sức mà đẩy được người đàn ông kia ra. Anh ta vì bất ngờ nên bị cô đẩy đến loạng choạng. Nhưng Thịnh Nhan Tuyền cũng chẳng tốt hơn, trực tiếp đè lên người Minh Kiều khiến cô nàng rên rỉ một tiếng đau đớn.
"Tránh xa bà ra..."
Minh Kiều bị chạm vào liền mở miệng yếu ớt mắng chửi vừa liều mạng cuốn chăn. Chỉ nhìn trạng thái thôi là cô đã biết cô nàng cũng bị trúng thuốc nhưng ý thức bảo vệ bản thân vẫn còn nên cô nàng mới có phản ứng như vậy.
Thịnh Nhan Tuyền trong lòng hận Ninh Tố Ngọc muốn chết, mí mắt đều muốn nứt ra. Nhưng cô vẫn cố gắng loạng choạng bò dậy cảnh giác nhìn người đàn ông duy nhất trong phòng.
"Anh là ai... Cấm anh đụng vào bạn tôi..."
Cô yếu ớt đe dọa, cũng chẳng nhìn xem bản thân có bao nhiêu khốn đốn.
Trần Phong nhìn cảnh này mà im lặng hồi lâu. Vốn cũng không định làm gì, bản thân hắn còn có thể xem là người cứu cô nàng kia, Trần Phong đối mặt với địch ý của Thịnh Nhan Tuyền thì có cảm giác: Cái ngày gì vậy nè trời.
Hắn rõ ràng nhận ra Thịnh Nhan Tuyền đã là nỏ mạnh hết đà dù tình trạng có tốt hơn cô nàng đanh đá kia một chút. Nhưng vẫn là cùng một kiểu như nhau! Trần Phong cảm thấy hết nói nổi. Tại sao cùng một ngày mà hắn lại gặp được tận hai người con gái đều có dáng vẻ như bị ám hại thế này. Đổi lại là người khác thì chắc họ đã xong đời rồi. Hắn còn tốt chán mà bị hai người hết coi là lưu manh lại xem thành biến thái mà cảnh giác nhìn chằm chằm. Hắn quả thật rất muốn nhạo báng Thịnh Nhan Tuyền bản thân còn không lo được mà cố sống cố chết làm gì, nhưng cũng bội phục cô lúc này rồi còn có tâm bảo vệ bạn.
Cho nên hắn liền từ bi mở miệng vàng nói chút lời ngọc với cô: "Tôi không làm gì bạn cô. Hay là cô mau gọi người đến còn hơn là ngồi đây nhìn tôi đấy."
Thịnh Nhan Tuyền bán tính bán nghi nhìn hắn. Cô biết bản thân lúc này mặc dù tỉnh táo nhưng toàn thân đã nhũn ra còn nóng bừng nữa, lại muốn đưa Minh Kiều đã muốn đánh mất lý trí mà xé áo mình thì quả thật là si tâm vọng tưởng. Vốn là không thể mất cảnh giác vào lúc này, nhưng chỉ cần có một phần ngàn khả năng có thể tin thì cô cũng muốn bắt lấy. Cho nên cô không có tốn hơi thừa sức với người đàn ông kia nữa mà cố gắng mở to mắt ra cầm điện thoại muốn gọi người.
Bản năng con người có khi thật mạnh mẽ, cô lúc này ý nghĩ đầu tiên lại là tìm Khương Tình, người cô cho rằng có thể dựa vào.
Cô cũng chẳng còn nhớ thầy ấy nào có ở gần đây mà đến ngay liền được. Lúc đó sợ rằng cái gì cũng đã muộn. Nhưng cô đã chẳng còn đủ khả năng để nghĩ nữa nên cô vẫn gọi. Ánh mắt cô mông lung chỉ có thể mơ hồ lần mò trên màn hình điện thoại nhìn được cái tên đứng đầu danh sách cuộc gọi của mình. Bởi vì họ vẫn luôn gọi cho nhau nên nó vẫn luôn ở hàng đầu tiên, thật dễ tìm thấy.
Trần Phong thấy vậy thì tìm một cái ghế ngồi xuống, không nói không rằng nhìn cô.