Thầy Tôi Có Ý Nghĩ Đó Với Tôi

Chương 103: Đã trả giá đủ.



"Nếu không phải tôi đang trên đường đến tìm em... Tôi nhất định sẽ điên mất."

Xem ra cô vẫn còn may mắn mà. Thịnh Nhan Tuyền thầm nghĩ.

"Thầy... Có vượt đèn đỏ không thế..."

Rốt cuộc cũng có sức nói được một câu hoàn chỉnh. Cô còn muốn nâng tay chạm vào thầy mà không được.

Sau đó tay cô được thầy cầm lên, áp vào mặt mình vừa nói: "Thầy em cũng muốn vượt đèn đỏ. Chỉ sợ không cẩn thận trì hoãn thêm một tá thời gian, ngẫm lại thấy không có lời."

"..."

Thầy a thầy, thầy làm ăn rồi thì lúc nào cũng để lợi ích ở cửa miệng thế hả.

"Minh Kiều..."

"Ở bên cạnh em."

Thịnh Nhan Tuyền theo bản năng giương mắt sang bên cạnh, nhìn thấy Minh Kiều vẫn ngủ thì hơi lo lắng.

"Cô ấy trúng thuốc nhiều hơn em nên có khi một lát nữa mới tỉnh."

Khương Tình biết cô muốn hỏi gì liền nói.

"Lần sau em đi đâu vẫn nên báo cáo với tôi một tiếng đi. Tôi muốn trụy tim với em đấy." Nghĩ lại hắn vẫn còn sợ hãi đây này. Hắn không dám nghĩ mình sẽ thế nào nếu cô có chuyện nữa.

"..."

Cô đâu có nghĩ họ lại dám...

"Lưu Vĩnh... Mời... Còn có thầy cô... Em..."

"Tại sao còn có Ninh Tố Ngọc?"

Hắn vẫn còn nhớ trong điện thoại cô đã nhắc đến Ninh Tố Ngọc.

"Họ thông đồng... Nhau..."

Vẻ mặt của Khương Tình phải dùng từ đáng sợ để hình dung mới đúng được.

Thịnh Nhan Tuyền liền câu được câu mất kể lại quá trình cô thoát thân cho hắn nghe. Kết quả là bị mắng.

"Em có biết mình liều lĩnh lắm không!?"

Thời điểm đó Thịnh Nhan Tuyền vốn có thể tìm một người tin cậy đưa mình về trước nhưng cô vẫn cứ dây dưa với hai người kia là cái liều lĩnh thứ nhất của cô. Sau khi chạy thoát còn muốn đi tìm Minh Kiều... Khương Tình quả thật là muốn tức chết rồi.



Thịnh Nhan Tuyền không nói gì, im lặng cam chịu cơn thịnh nộ của hắn. Nhưng cô quật cường không nói chính là không nhận sai, lại cho cô một lần cô vẫn sẽ làm như vậy. Không phải chỉ vì có thể trả đũa Ninh Tố Ngọc mà còn vì Minh Kiều. Cô đã làm liên lụy cô nàng.

Khương Tình quả thật muốn đánh đòn cô.

"Thầy đừng nhíu... Không đẹp trai..."

Khương Tình tức đến bật cười.

"Em còn nói nữa tôi sẽ đem em trói lại, nhốt em một chỗ cả đời."

Thịnh Nhan Tuyền rụt cổ. Một bộ em rất ngoan nhìn hắn lấy lòng.

Khương Tình không chịu nổi nữa liền ấn môi xuống, dùng sức mà gắm cắn mới giải tỏa được lo lắng cùng tức giận tích tụ trong lòng hắn nãy giờ.

Thịnh Nhan Tuyền không có sức cũng nào dám phản kháng, cô còn phối hợp hé miệng ra cho thầy ấy cướp đoạt hơi thở của mình đến mức tim muốn ngừng đập mới thoát được kiếp này. Ánh mắt trong lúc vô tình nhìn sang một bên lại đối diện với đôi mắt đang mở trừng trừng đầy oán hận của Minh Kiều mà mém chút bị sặc. Cô vội dùng chút sức lực đẩy đẩy người đàn ông còn muốn lấn tới nữa ra: "Minh..."

Nhưng Khương Tình vẫn cố chấp mổ xuống một cái nữa rồi mới buông cô ra. Nhìn mặt cô đỏ lựng mà trong lòng cảm thấy hài lòng một chút.

Lúc này điện thoại của hắn vang lên, hắn liền thẳng người lạnh mặt nhận cuộc gọi.

Bên kia nói gì đó mà mặt hắn càng đen, khiến Thịnh Nhan Tuyền cũng muốn rụt cổ trốn tránh theo.

"Điều tra những người Lưu Vĩnh tiếp xúc gần đây cho tôi. Còn cả những hạng mục đầu tư của Lưu thị."

Giọng nói lạnh thấu xương của người đàn ông buông xuống như thể có thể đóng băng được cả người bên kia điện thoại. Người bên kia vâng vâng dạ dạ rồi cúp máy, dáng vẻ gần như là chạy trốn.

Thịnh Nhan Tuyền liếm môi cẩn thận hỏi: "Thầy... Định làm gì họ..."

Khương Tình nhìn cô một hồi rồi mới nặng nề phun ra một ngụm hơi thở lạnh lẽo: "Đòi cả vốn lẫn lãi. Không thể xử Lưu Vĩnh tôi lại tìm Lưu gia."

Bởi vì tình huống khá hỗn loạn nên muốn tìm được chứng cứ là rất khó. Nhưng chẳng sao, núi vẫn còn có, sợ gì không có chỗ cho hắn đốt. Dám đánh chủ ý lên người của hắn thì phải có gan hứng chịu cơn thịnh nộ của hắn đi.

"Còn Ninh Tố Ngọc..."

Hắn ngừng lại rồi hỏi cô: "Em muốn làm sao?"

Hắn để cho cô xử lý. Cô muốn thế nào hắn làm thế đấy. Cũng khó nói hắn muốn thử cô, thử xem cô có thể quyết đoán hay không. Dù có vẻ hắn phải thất vọng rồi.

Thịnh Nhan Tuyền im lặng nhìn trần nhà hồi lâu rồi mới yếu ớt nói: "Kệ cậu ta đi..."

"Cậu... Bà..."

Minh Kiều muốn nói gì mà không nói được, nhưng biểu tình phẫn nộ của cô nàng đã có thể bày tỏ được rất nhiều thứ rồi.

"Cậu ta... Đã trả giá đủ."



Đúng vậy, đối với Ninh Tố Ngọc chỉ là kẻ giật dây, trộm gà không được còn mất nắm gạo đã là sự trừng phạt lớn nhất mà Thịnh Nhan Tuyền cho rằng. Cho nên lúc đó cô mới mạo hiểm lớn như vậy cùng họ diễn hết vở kịch đó.

"Hừ!"

Minh Kiều tức tối quay đầu đi. Cô biết như vậy là không công bằng cho Minh Kiều. Với hiểu biết của cô Minh Kiều nhất định sẽ trả lại cho Ninh Tố Ngọc gấp mười chứ không chỉ đơn giản là muốn một. Cô nàng nhìn như người biết thương hoa tiếc ngọc nhưng chỉ cần chạm đến điểm mấu chốt thì cô nàng cũng muốn cho đối phương thành tàn hoa bại liễu. Cô biết mình không có quyền thay cô quyết định, nhưng mà...

"Xin lỗi... Minh Kiều..."

Xảy ra chuyện này người cô cần xin lỗi nhất là Minh Kiều. Nếu không phải vì cô, Minh Kiều đã không cần chịu khổ, xém chút là không giữ được mình. Mà cô còn...

Minh Kiều không nói gì, mà có lẽ là do không có sức.

"Chỉ lần này... Nếu cậu ta còn..."

Nếu Ninh Tố Ngọc còn không biết đủ, cô sẽ không nương tay nữa.

Minh Kiều nhắm mắt lại.

Khương Tình nhìn cô gái nhỏ, cũng không vì vậy mà thất vọng với cô. Hắn biết không phải cô thiện lương không tính toán, mà chỉ là lòng mềm hơn người ta mà thôi. Cô nghĩ đối với Ninh Tố Ngọc bị làm nhục là trả giá tốt nhất, lại không muốn trả đũa nữa. Nhưng cô biết Ninh Tố Ngọc có thể vì vậy mà trả thù cô, cô lại nói lần sau sẽ không tha...

Hắn nhắm mắt, không khuyên cũng không nói gì mà thật sự nghe theo an bày của cô. Chỉ là để phòng ngừa, hắn vẫn nên chú ý Ninh Tố Ngọc kia nhiều hơn, tốt nhất là tìm chút việc để cho cô ta ít có thời gian đi suy nghĩ chuyện hại người.

Nói đến Ninh Tố Ngọc, cô nàng quả thật là không hề dễ chịu chút nào. Cô nàng bị Lưu Vĩnh không biết nặng nhẹ c.ưỡng b.ức một trận, tuy rằng dưới tình trạng của họ có cũng chỉ là vui sướng nhưng đến khi xong việc, khuất nhục liền dâng lên khiến cô nàng gần như muốn nổi điên. Bởi vì cô ta trúng thuốc ít hơn Lưu Vĩnh nên tỉnh lại trước Lưu Vĩnh. Nhưng sau đó cô ta lại không rời đi mà chờ hắn tỉnh lại.

Ninh Tố Ngọc ấp ủ ý nghĩ gì đâu?

Quả thật. Trong thời gian cô ta tỉnh lại, cô ta đã nghĩ đến rất nhiều chuyện. Cô ta trộm gà không được còn mất nắm gạo, khả năng làm Khương thị phu nhân đã là vô vọng rồi. Cô ta có khả năng còn bị Khương Tình trả thù vì Thịnh Nhan Tuyền. Con người Khương Tình lạnh lùng tàn nhẫn, hắn có thể làm vậy. Còn có Trịnh Hòa kia... Đối mặt với nhiều nguy cơ như vậy Ninh Tố Ngọc đã nghĩ kết quả này thật ra cũng không phải là xấu. Cô ta không làm Khương phu nhân được thì làm Lưu phu nhân thôi. Lưu gia cũng có tiền, cô ta có thể sống thoải mái, còn có thể lo cho gia đình.

Cô ta nghĩ như vây, lại vì mưu đồ của mình có thể thành công, để tránh cho Lưu Vĩnh không nhận, cô ta còn lấy điện thoại chụp lại tình cảnh này của bọn họ.

Nếu Thịnh Nhan Tuyền biết Ninh Tố Ngọc sẽ thuận nước đẩy thuyền như vậy thì không biết sẽ có cảm tưởng gì. Nhưng mà đợi Ninh Tố Ngọc nhận ra đó cũng không phải tương lai tươi đẹp mà cô ta nghĩ, Thịnh Nhan Tuyền chỉ cười nói nhân quả chẳng chừa ai, quả chỉ đến muộn chứ không có biến mất.

Nhưng đó cũng là chuyện sau này. Sau khi sự việc qua đi Thịnh Nhan Tuyền liền trở lại với cuộc sống bình thường. Sau đó cô không còn gặp lại Lưu Vĩnh nữa, nguyên nhân là gì cô chẳng muốn nghĩ tới. Cô cũng không có tâm sức đâu để nghĩ, bởi vì thứ cô chờ đợi lâu nay đã đến tìm cô rồi.

Thịnh Nhan Tuyền nhìn Khương mẹ ngồi ở đối diện mà rất muốn ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời cảm thán quả của cô cũng đến muộn chứ không có mất.

Mặc dù cô có hơi tò mò muốn biết tại sao đến giờ Khương mẹ mới xuất hiện.

"Dì tìm cháu... Có chuyện gì không?"

Cô ngập ngùng hỏi.

Khương mẹ lại im lặng không nói gì mà chỉ nhìn cô, giống như đang cẩn thận quan sát. Còn vì sao phải vậy thì chỉ có bà mới biết. Có lẽ là muốn xem con "hồ ly tinh" đã quyến rũ con bà có dáng vẻ thế nào đi... Khụ, Thịnh Nhan Tuyền tự nhận mình có hơi bổ não một chút.

Nhưng sắc mặt cô vẫn được xem là bình tĩnh, không kiêu ngạo không khép nép im lặng mặc cho bà đánh giá.