Thầy Tôi Có Ý Nghĩ Đó Với Tôi

Chương 107: Đâm vào cột điện.



"Mộng Mộng! Mộng Mộng!"

Âm thanh này quanh quẩn bên tai cô thật gần lại như thật xa.

Thịnh Nhan Tuyền lại không dám mở ra hai mắt đang nhắm chặt. Toàn thân cô căng cứng như sợi dây đàn được kéo hết cỡ. Bản năng sống còn khiến cô ra sức bấu chặt vào vạt áo của người đàn ông đang ôm lấy cô. Thời điểm âm thanh dịu dàng mang theo lo lắng kia không ngừng vang lên bên tai cô, đánh thức cô từ trong khoảng không trắng xóa trở về, trong đầu cô lại không phải nghĩ mình đã chết chưa. Thứ giống như vẫn còn đọng lại nơi đáy mắt cô là hình ảnh chiếc xe kia điên cuồng lao về phía mình, khuôn mặt dữ tợn đầy oán hận và điên dại bất chấp tất cả của Ninh Tố Ngọc. Còn có... Bên tai nghe thấy tiếng thầy kinh hô đầy thất thố cô lần đầu nghe thấy.

Cô cảm nhận được sợ hãi lại lần đầu tiên cảm thấy giận đến khó tả.

Cô giận đến phát run, sợ đến phát run.

Tất cả đều khiến toàn thân cô căng chặt, mãi cũng không thể thả lỏng. Môi bị cô cắn đến bật máu, khoang miệng đầy mùi rỉ sắt khiến cô muốn nôn mửa.

Mãi cho tới khi cô ở dưới sự kêu gọi trấn an của người đàn ông đến khàn cả giọng mới khẽ buông lỏng toàn thân ngã vào lòng thầy.

"Mộng Mộng không sao rồi, đừng sợ."

Khương Tình đôi mắt đỏ ngầu ra sức ôm cô vào lòng. Trái tim vẫn còn đập cuồng loạn chỉ có ôm lấy thân thể ấm áp của cô gái nhỏ mới có thể trấn an được nó.

"Thầy..."

Cô thều thào, giọng nhỏ như muỗi, sau đó nổ lực ôm choàng lấy tấm lưng rộng lớn của hắn.

"Đừng sợ, đừng sợ. Tôi ở đây, em cũng không sao."

Cảm nhận vòng tay phát run của cô hắn vừa nói vừa lạnh như băng quay đầu nhìn chiếc xe hơi đang bốc khói vì đâm vào cột điện bên đường đến mức nó đều ngã lệch qua một bên. Đầu xe vì cú tông kia mà vỡ nát, méo mó. Hệ thống báo động của xe không ngừng kêu ing ỏi. Người bên trong xe dưới cái nhìn rực lửa của hắn không có bị chấn đến nát bét, trên người cũng chẳng thấy máu mà giống như bị chấn đến ngất đi hơn. Hắn lại chỉ mong đối phương tốt nhất nên chết luôn đi mặc dù trên xe vẫn còn người vô tội.

Ngẫm lại tình huống cách đây mấy chục giây thôi mà tim hắn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Phải, họ không bị thương. Không bị xe tông vào nát bét.

Là bởi vì lúc cuối cùng tài xế xe bỗng nhiên giật mạnh tay lái, để cho xe đâm vào cột điện...

Hắn nhắm lại đôi mắt hằn đầy tơ máu, không tưởng tượng nổi kết quả nếu nó còn đâm tới.

Xung quanh dần có người tụ lại, hô hào trái phải nhìn xem tình huống của người trên xe. Giao thông tại đoạn đường trước cổng khu phức hợp xa hoa nhất quận một chẳng mấy chốc đã bị đình trệ vì trận tai nạn "ngoài ý muốn". Còn hắn chỉ biết ôm bảo vật trân quý nhất của mình thật lâu không động đậy.

Người xung quanh hỏi han khiến não hắn ong ong, hắn lại chỉ quan tâm cô gái nhỏ đang run rẩy trong ngực.

"Tổng giám đốc, anh không sao chứ!?"

Mãi cho đến khi trợ lý Trần chạy đến, hắn mới nương theo cái đỡ của cậu ta mà đứng dậy. Trợ lý Trần cũng là tình cờ từ trong công ty đi ra, trận tai nạn lại ở đoạn đường phía trước cổng công ty nên hắn mới chạy tới xem mà vô tình nhìn thấy ông chủ nhà mình. Mặt hắn cắt không còn giọt máu vội vàng chạy tới.

"Cậu... Giúp tôi theo cảnh sát xử lý vụ này, có chuyện gì lập tức báo cho tôi."

Giọng Khương Tình khản đặc, cố gắng đè nén lại lại nhịp tim, việc đầu tiên muốn làm là chỉ thị trợ lý Trần chuyện này.

Trợ lý Trần không phải ngu, vừa nghe thấy liền vâng dạ rồi đi gặp cảnh sát đã nghe tin chạy tới sau khi xác định sếp mình thật sự không sao.



Khương Tình đem theo cô gái nhỏ lùi khỏi đám đông đến bồn hoa bên đường. Hắn để cô ngồi xuống còn bản thân quỳ xổm một chân trước mặt cô kiểm tra từng chút một. Cô gái nhỏ dưới sự bảo vệ của hắn ngay tại thời điểm nhìn chiếc xe kia đâm tới trừ việc trên mắt cá chân có chút vết xước nhỏ vì ma sát với mặt đường thì không có chuyện gì nữa. Mặc dù cô trông vẫn đờ đẫn nhưng ít nhất không có bị thương. Hắn nhẹ nhàng thở ra.

"Mộng Mộng."

Hắn nhẹ giọng gọi, nhìn cô gái nhỏ ngước đôi mắt ửng đỏ lên nhìn mình thì đau lòng: "Đã qua rồi."

"Thầy... Không sao chứ..."

Lúc này Thịnh Nhan Tuyền mới xem như thoát khỏi chấn động kia. Giọng cô khản đặc, nói xong liền vội vã muốn lật xem người hắn nhưng bị Khương Tình chặn lại: "Tôi không sao. Xe không đâm vào chúng ta."

"Xe..."

Thịnh Nhan Tuyền vừa nghe liền theo bản năng đưa mắt tìm đến căn nguyên của mọi chuyện. Đúng lúc Ninh Tố Ngọc bị người đem ra khỏi chiếc xe trong trạng thái ngất đi, Thịnh Nhan Tuyền vô tình xuyên qua khẽ hở giữa đám người nhìn thấy, đôi mắt cô bất giác hằn lên tơ máu.

Cô thều thào, từ lớn đến bé: "Tại sao vậy... Thầy, tại sao vậy!?"

"Nhan Tuyền..."

"Tại sao vậy thầy!!!?" Cho đến lúc âm thanh giống như vỡ vụn. Vỡ theo còn có cảm xúc bị đè nén khó lòng chịu nổi.

"Nhan Tuyền! Không phải lỗi tại em!!"

Khương Tình mạnh mẽ ôm lấy cô, đau lòng quát lên muốn cô tỉnh táo lại.

"Ô ô ô!"

Lúc này Thịnh Nhan Tuyền mới bật lên một tiếng khóc lớn. Tất cả đè nén lúc mới rồi mạnh mẽ tuông trào như vỡ đê.

Khương Tình mím chặt đôi môi mỏng nhưng chỉ im lặng đem cô ôm lấy, nhẹ tay vỗ về cô trấn an. Hắn biết chỉ có để cô khóc hết ra mới là tốt nhất. Nhưng theo từng tiếng khóc của cô hắn lại càng muốn giết Ninh Tố Ngọc hơn.

Lần này bất kể thế nào hắn cũng sẽ không tha cho Ninh Tố Ngọc.

Có những chuyện Thịnh Nhan Tuyền không biết nhưng hắn thì biết. Hắn biết Ninh Tố Ngọc sống cũng không mĩ mãn, trong đó lại khó nói không có bàn tay hắn nhúng vào âm thầm trả thù chuyện trước đó. Hắn không nói chỉ vì cho rằng sự việc đã không còn liên quan đến Thịnh Nhan Tuyền. Mà những thứ Ninh Tố Ngọc trải qua chỉ là mặt trái ở nơi nhà cao cửa rộng, không có hắn tiếp tay cô ta cũng phải chịu, là do cô ta xui xẻo. Hắn lại không ngờ cô ta dám liều mạng như vậy, đem hết oán hận đổ lên đầu Thịnh Nhan Tuyền.

Hiện tại hắn chẳng muốn biết vì cái lý do gì Ninh Tố Ngọc lại như bây giờ nữa. Hắn chỉ muốn tống cô ta đi cho khuất mắt.

Dưới sự tức điên của Khương Tình, hắn liền để luật sư toàn quyền vào cuộc, dùng pháp luật để xử lý chuyện này. Còn hắn thì không chút tiếng động, không thèm gặp ai mà chỉ toàn tâm toàn ý chăm sóc cô gái nhỏ của hắn. Ngày hôm đó sau khi khóc xong thì Thịnh Nhan Tuyền liền bị bệnh. Cô không sốt nhưng cứ mê man không tỉnh táo, uống thuốc vào thì lại ói ra. Đêm đến còn làm ác mộng đến ngủ cũng không an giấc. Bác sĩ nói cô có tâm bệnh, có lẽ một phần là do di chứng từ trận tai nạn, cô chưa thoát khỏi hoảng sợ nên mới vậy.

Bác sĩ không để cô uống thuốc nữa vì cứ thuốc vào cô lại ói ra mà chỉ để cho hắn chăm sóc cẩn thận, từng chút một.

Mãi đến ngày thứ ba Thịnh Nhan Tuyền mới thanh tỉnh lại. Cô nằm đờ ra trên giường, đôi mắt mơ màng nhìn trần nhà màu trắng.

Thời điểm Khương Tình đi vào nhìn thấy như vậy, nhưng hắn còn chưa kịp nói gì đã nghe cô thều thào: "Ninh Tố Ngọc còn sống không?"

Hắn khựng lại, cẩn thận quan sát sắc mặt của cô một lần. Nhìn thấy ánh mắt cô điềm tĩnh như thường, mặc dù hắn biết đây chưa chắc là biểu hiện tốt nhưng vẫn cân nhắc rồi nói: "Chưa chết."

Chưa chết nhưng cũng không dễ chịu. Ninh Tố Ngọc có thai. Trận va chạm kia khiến cô ta bị động thai, phải nằm trong phòng hồi sức đến tận bây giờ. Nhưng khiến người ta bất ngờ nhất là cái thai không có mất. Nó lại thành lá bùa bảo mệnh của Ninh Tố Ngọc vào thời điểm này, khi hắn muốn khởi tố cô ta tội cố ý đâm chết người. Cho dù tội danh có được thành lập thì cô ta tạm thời vẫn có thể nhận án treo hoặc cải tạo không giam giữ. Vì vấn đề này mà gần đây hắn cũng không vui nổi.



"Em muốn gặp cậu ta."

Khương Tình giật mình, nhưng không nói gì hồi lâu.

"Thầy... Em muốn biết tại sao vậy."

Tại sao vậy... Ba chữ này Thịnh Nhan Tuyền đã hỏi rất nhiều lần nhưng hắn chẳng thể giải đáp nổi cho cô. Có lẽ nếu mãi không có lời giải đáp, cô sẽ lấn cấn mãi không buông xuống được chuyện này.

"Được, tôi đưa em đi gặp cô ta."

Khương Tình nhẹ giọng đáp.

Thịnh Nhan Tuyền vươn tay ôm cổ hắn, yếu ớt nói: "Thầy, may quá..."

May mà chúng ta đều không sao.

"Cho em tỉnh ngộ ra, sau này đừng mềm lòng nữa."

Đừng nghĩ thế giới này đơn giản, lòng người cũng chẳng tốt đẹp gì đâu.

"Thầy... Em xin lỗi..."

Nước mắt cô tràn ra lại được người đàn ông lau đi.

"Không được khóc nữa, lúc này em đã tồi tàn lắm rồi."

"..."

Thịnh Nhan Tuyền nửa muốn khóc nửa muốn chửi người, cuối cùng thì hóa thành một nụ cười khó coi: "Thầy thật ác miệng."

"Em còn chưa quen sao?"

Khương Tình mãnh liệt gặm cô một cái, hơi thở quấn quýt không rời.

"Cả đời cũng không quen nổi."

Cô cười mếu máo.

"Vậy thì tốt. Tôi còn có thể chọc em nổi khùng dài dài."

Khương Tình dán trán mình lên trán cô, trầm giọng: "Tôi không muốn nhìn thấy em giống mấy hôm nay nữa."

Thịnh Nhan Tuyền vốn muốn trả đũa hắn câu trên lại bị ngữ khí cùng biểu tình lúc này của hắn chọc cho thinh lặng. Cô đau lòng, lại chỉ biết xin lỗi.

"Sẽ không có lần sau."

"Đợi em làm được rồi nói."