Thầy Tôi Có Ý Nghĩ Đó Với Tôi

Chương 111: Chưa từng xem là bạn.



"Tôi đã nói đừng rước nó vào! Giờ thì hay rồi! Không sớm thì muộn ai nấy đều biết Lưu gia có một đứa con dâu không ra gì. Mày đúng là cái thứ sao chổi! Cái thứ do mày sinh ra cũng ti tiện như mày! Không thì bỏ! Lưu gia tao không thiếu con dâu!"

Lưu mẹ hết chỉ vào trán Ninh Tố Ngọc trì chiết thì ngắt nhéo, đánh bộp bộp vào người cô ta. Còn Ninh Tố Ngọc thì chỉ có thể cam chịu. Nhưng ai biết trong lòng cô ta nhiều ít oán hận.

Oán hận đó chất đống trong lòng cô ta theo từng cái đay nghiến từ phía nhà chồng, lại bùng nổ vào thời điểm cô ta nhìn thấy Thịnh Nhan Tuyền được người đàn ông bên cạnh bảo vệ cẩn thận thân mật qua đường, trong mắt cô ta chỉ còn có hận.

"Tại sao mày có thể sống tốt! Vì cái gì!!"

Ninh Tố Ngọc la hét như một con điên. Cả căn phòng bệnh chỉ còn có tiếng hét của cô ta.

Thịnh Nhan Tuyền từ trên khuôn mặt của cô ta nhìn thấy một biểu tình quen thuộc. Là hận muốn giết người. Hận không thể để Thịnh Nhan Tuyền cô chết mà cái hôm cô ta đâm cô Thịnh Nhan Tuyền đã nhìn thấy. Cô ta nghĩ cô ta sống khổ thì ai cũng đừng hòng sống tốt. Cùng lắm là tất cả đều chết hết đi.

Tai cô ù lên, giống như lại lần nữa được chứng kiến cái cảnh tượng đó. Cảnh tượng khiến cô suốt ba ngày chìm đắm trong ác mộng. Có lắm lúc cô còn mê man nghĩ rốt cuộc có phải là vì cô thật không. Nếu không tại sao Ninh Tố Ngọc lại trở nên như vậy. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt chứa đầy lo lắng của thầy ấy, cô biết cô chẳng sai cái gì cả. Là Ninh Tố Ngọc tự mình lệch lạc.

Thịnh Nhan Tuyền nhìn cái người đã từng làm bạn với mình mấy năm, tự nhận là đối đãi chân thành sau khi trải qua một trận điên loạn giải phóng hết những cảm xúc tiêu cực trong lòng thì trở nên rũ rượi tàn tạ xấu xí, rốt cuộc cũng muốn hỏi ra thắc mắc của mình: "Nhưng tôi vẫn không hiểu, vì cái gì cậu lại hận tôi như vậy. Cậu không phải đã không ưa tôi từ rất lâu rồi đi."

"Xùy!"

Ninh Tố Ngọc đang cúi đầu khẽ bật thốt ra một tiếng cười khinh khi.

Khương Tình nhìn mà nhíu mày khó chịu, nhưng Thịnh Nhan Tuyền lại rất bình tĩnh. Cô im lặng nhìn Ninh Tố Ngọc, đợi cậu ta nói chuyện. Có vẻ Ninh Tố Ngọc đã bình tĩnh lại từ trong cơn kích động... Như vậy cũng tốt. Chung quy ra cô vẫn muốn biết tiền căn họa quả là từ nơi nào. Ninh Tố Ngọc tỉnh táo mới dễ nói chuyện. Đối với sự khốn khổ của Ninh Tố Ngọc cô không có lấy một chút đồng tình. Quá chăng chỉ có một chút thương cảm đối với quá khứ đã từng, lại càng muốn biết rốt cuộc là tại vì sao.



"Cậu không hiểu? Phải thôi, người như cậu đã từng đặt ai vào mắt đâu."

Ninh Tố Ngọc cười chế nhạo.

Thịnh Nhan Tuyền lại không để trong lòng: "Phải. Tôi mãi vẫn không thể hiểu được. Cho dù sau này vì nguyên nhân gì chúng ta chẳng thể làm bạn nổi thì từ đầu chí cuối tôi đều không hề làm gì có lỗi với cậu. Là tôi đưa cậu hòa nhập với cuộc sống mới..."

"Đừng đùa chứ chị năm. Là không có tôi cậu sẽ chẳng có lấy một người bạn nào, cậu nên cảm ơn tôi mới phải. Kết quả cậu lại lấy oán báo ân, nơi nơi ngáng chân tôi."

Ninh Tố Ngọc dùng lời nói mỉa mai chặn ngang lời cô.

Thịnh Nhan Tuyền im lặng. Sau đó cô nhắm mắt như cam chịu hay như đã không muốn chấp nhặt nữa. Thời điểm lại mở ra cô nhìn Ninh Tố Ngọc nói: "Cậu muốn nghĩ như vậy thì nghĩ đi."

"Nhưng tôi đã làm sai cái gì?"

Ninh Tố Ngọc cười cười, dáng vẻ thật là điên cuồng: "Cậu đúng là chẳng làm cái gì."

Thịnh Nhan Tuyền tĩnh lặng nhìn cô ta, quả thật làm sao cũng không thể nhận ra dáng vẻ trước đây của Ninh Tố Ngọc. Trong lúc vô tình tất cả đã trở thành quá khứ xa xôi...

"Nhưng chính vì cậu chẳng làm gì nên tôi mới càng khó chịu."



Thịnh Nhan Tuyền nhíu mày.

Ninh Tố Ngọc không để ý, chỉ cười gằn trừng trừng nhìn cô: "Cậu chẳng làm gì nhưng cái gì cũng có. Cậu có cha mẹ tốt, có anh chị yêu thương. Cậu chẳng cần phải cố gắng cái gì hết. Còn tôi nổ lực khiến người ta yêu thích nhưng cái gì cũng chẳng có được! Người ta chỉ nhìn cậu, chỉ biết cậu! Vì cái gì chứ!"

"Cậu chưa từng xem tôi là bạn?"

Thịnh Nhan Tuyền rũ mắt, có chút không thể chấp nhận nổi sự thật này. Thì ra oán hận của Ninh Tố Ngọc đã có từ những ngày đầu...

Ninh Tố Ngọc lại im lặng, sau đó duy trì một trạng thái gần như là điềm tĩnh đến điên cuồng: "Nào có, tôi đã từng xem cậu là bạn."

"Nhưng dần dần cái sự đố kỵ kia đã lấn áp con người tôi. Từ lúc nào nhỉ... A, từ lúc tôi được theo chúng bạn đi huyện thành học nghề, còn cậu thì không. Nhan Tuyền a, cậu đúng là đứa con hiếu thảo. Nếu cậu như mọi người, cũng bon chen một chút, bình thường như bao người một chút thì tôi cũng không đến mức một chút cảm giác hơn người cũng không có."

"Cậu vẫn là cậu, mặc cho gió táp cậu vẫn đứng được ngay thẳng. Còn tôi thì càng ngày càng cong... Người so với người chỉ càng khiến người căm hận. Nhưng ít ra nếu cậu cứ mãi tiếp tục như vậy, làm cái cây ngay của cậu đến cuối đời rồi chết ở cái xó xỉn đó thì tốt biết mấy. Thịnh Nhan Tuyền, cuộc đời cậu quả thật là sống quá tốt. Cậu là con út nhận hết tình thương, còn tôi lúc nào cũng phải nhường nhịn em trai em gái. Cha mẹ cậu thật tốt, còn cha tôi hở tí là oán trách tụi tôi làm khổ ông, hở tí mà mắng chửi. May mà ông ta chết sớm..."

Thịnh Nhan Tuyền vốn có chút thương cảm hiện tại lại chỉ lạnh lùng nhìn Ninh Tố Ngọc. Nhìn một con người đã biến chất đến mức này... À không, có lẽ ngay từ đầu cậu ta đã là một người như vậy. Chỉ là cậu ta diễn quá tốt nên chẳng ai nhận ra.

Ninh Tố Ngọc lại giống như đã chìm vào nội tâm ác liệt của mình mà tiếp tục nói: "Cậu còn có một thanh mai trúc mã... Ha, thật là một tình cảm đẹp. Tôi thì không. Cậu ở thời điểm lầm đường lạc lối gặp được một người nhiệt tình đưa cậu đến con đường đúng đắn. Tôi thì không!"

Khuôn mặt của Khương Tình đã trầm như nước hồ sâu, một chút cảm xúc cũng không có nhìn Ninh Tố Ngọc. Nhưng Ninh Tố Ngọc lại không nhìn hắn mà chỉ nhìn Thịnh Nhan Tuyền, giống như tất cả nguyên nhân đều là do cô.

"Tại sao lại không phải tôi! Tại sao lại tìm cậu!?"