Thầy Tôi Có Ý Nghĩ Đó Với Tôi

Chương 113: Lấy đạo của người trả lại cho người.



"Cậu nghĩ tôi không có bạn sao? Là tôi khinh thường chơi với họ. Họ biết, cũng ghen ghét với tôi nhưng là vì họ phục tôi. Tôi sống cho tôi, còn họ chẳng được như thế."

"Để tôi đoán xem cậu còn làm cái gì nữa."

Thịnh Nhan Tuyền cảm thấy mình điên thật rồi, cô cay nghiệt nhìn Ninh Tố Ngọc đang hận không muốn ăn tươi nuốt sống mình: "Cậu cho rằng thầy ấy thích tôi đúng không?"

"Cậu đắc ý cái gì!! Tôi cũng có!"

Thịnh Nhan Tuyền lắc đầu: "Tôi thật bội phục cậu đấy, Tố Ngọc. Cậu làm sao nhận ra được thầy ấy thích tôi vậy? Từ lúc nào vậy?"

Khương Tình im lặng nhìn cô gái nhỏ bị bức đến giương nanh múa vuốt, ánh mắt vừa dịu dàng lại dung túng. Hắn nhìn ra được cô đang muốn chọc điên Ninh Tố Ngọc nên mới đắc ý quên mình như vậy. Nhưng thế thì sao, cô thích thì cứ để cho cô nói, như vậy mới không đè nén trong lòng. Ninh Tố Ninh thế nào hắn cần gì quan tâm, hắn chỉ hận cô ta không triệt để điên luôn.

"Cậu ôm nổi ganh ghét trong lòng lâu như vậy quả thật là khổ sở. Cho nên cậu giật dây đám bạn học để họ cổ vũ Lâm Thiệu tỏ tình với tôi, cậu lại cố ý nói tôi thích Thanh Hoài trước mặt thầy, cậu muốn thầy không thích tôi nữa đúng không?"

Biểu tình trên mặt Ninh Tố Ngọc vặn vẹo nhưng không có nói gì. Cô ta có thể nói gì? Nói để cho Thịnh Nhan Tuyền càng thêm đắc ý sao? Đừng có hòng!

Nhưng Thịnh Nhan Tuyền chẳng cần. Nhiêu đó đã đủ chứng minh được những gì cô nói đều là thật rồi.

"Tôi bội phục cậu lắm, Tố Ngọc. Chuyện như vậy mà cậu cũng nghĩ ra được. Vậy cậu có nghĩ đến tôi sẽ vì chuyện này mà tuyệt giao với cậu không? Mà chắc cậu không quan tâm đâu nhỉ. Cậu đâu có muốn làm bạn với tôi. Cậu giả bộ làm bạn bè thâm tình với tôi chỉ vì muốn quang minh chính đại hãm hại tôi, dùng cái vỏ bộc vô tội kia để che mắt mọi người thôi đúng không?"

"Là do cậu ngu dốt! Cứ tỏ ra như trên đời chẳng có chuyện gì đáng cho cậu để tâm. Chính vì cái thói đó nên tất cả những gì cậu nhận được là cậu đáng thôi!"

Ninh Tố Ngọc hét toáng lên như một con điên.

Thịnh Nhan Tuyền lại giống như nỏ mạnh hết đà mà buông lỏng toàn thân. Bởi vì cô cảm thấy cô đã hiểu hết rồi. Khuất mắc được giải, bệnh cũng tự lành. Cô ngược lại trở nên thật trầm tĩnh, giống như không còn điều gì có thể chọc giận cô nữa.

"Aaaaa!!!"



Nhưng biểu tình của cô tựa như bọc thuốc nổ, nổ cho Ninh Tố Ngọc nổi điên ôm đầu hét rầm lên.

Thịnh Nhan Tuyền lắc đầu, kéo tay người đàn ông tỏ vẻ mình muốn đi. Khương Tình đã muốn làm từ lâu nên không chút ngần ngại liền ôm ngang cô lên hướng cửa phòng đi tới.

"Thịnh Nhan Tuyền cậu đứng lại!!"

Nhưng Ninh Tố Ngọc lại không chịu, hét lên ầm ĩ: "Cậu đứng lại cho tôi! Cậu nói cho tôi biết, tốt cuộc cậu đã làm gì!? Rõ ràng cậu không hề thích thầy, tại sao hai người vừa gặp lại nhau đã tiến triển đến mức đó! Rốt cuộc cậu cũng chẳng tốt đẹp gì! Cậu thấy thầy ấy giàu mới mặt dày đeo bám! Cậu có quyền gì nói tôi!!"

Thịnh Nhan Tuyền tỏ vẻ mình đã chết lặng rồi không muốn phản ứng Ninh Tố Ngọc nữa. Hai tay cô ôm cổ người đàn ông, mệt mỏi dựa vào hõm cổ của hắn. Cô nhắm mắt, nhưng lại ra hiệu cho thầy ngừng lại. Dù sao Ninh Tố Ngọc cũng đã giải đáp hết thắc mắc cô mơ hồ rồi, vậy cô có qua có lại đi. Cô là người như vậy. Người ta cho cô một thước cô có thể cho lại người ta một trượng. Đổi lại là mặt nào, là tốt là xấu cô vẫn sẽ giữ vững đạo lý này. Có qua có lại mới toại lòng nhau mà.

"Không phải cậu nói thầy thích tôi sao. Nhờ ơn cậu mà từ năm năm trước thầy đã nhận ra thầy thích tôi rồi đấy."

"Nhưng cậu không có! Cậu thích Đặng Thanh Hoài! Cậu chỉ là nhìn trúng địa vị của thầy nên mới thay lòng đổi dạ! Cậu tỏ ra thanh cao cái gì!!?"

Ninh Tố Ngọc hét rầm lên. Hai mắt trừng đến muốn nứt ra. Cô ta ghét nhất là nhìn thấy Thịnh Nhan Tuyền đắc ý, lúc này lại càng muốn ăn tươi nuốt sống cô.

"Cậu thích nghĩ như vậy thì cứ nghĩ thế đi. Miễn thầy ấy thích tôi là được. Miễn thầy ấy cố chấp với tôi là được."

Thịnh Nhan Tuyền kiêu ngạo không chịu nổi. Sau đó cô mới nhìn Ninh Tố Ngọc không cảm xúc nói: "Không phải cậu muốn biết tại sao chúng tôi lại tiến triển nhanh vậy sao?"

"Tại sao!?"

Ninh Tố Ngọc hằn học gặn lại. Móng tay đã muốn cắm vào da thịt đến tóe máu nhưng cô ta lại không có cảm giác gì. Bởi vì nổi uất hận trong lòng còn lớn hơn nổi đau xác thịt. Ninh Tố Ngọc đã muốn hết thuốc chữa rồi.

Nhưng Thịnh Nhan Tuyền lại xem như không thấy, cười đắc ý: "Vì thầy ấy cố chấp, bá đạo không cho tôi có cơ hội lựa chọn chứ sao. Khổ cho cậu ở bên cạnh thầy ấy bao nhiêu lâu nhưng chẳng hề biết gì hết. Cậu nghĩ thầy kiên nhẫn với cậu là vì cậu cố gắng sao? Thầy chỉ muốn lợi dụng cậu để tìm tôi thôi. Thầy ấy mạnh mẽ giữ lấy tôi thì tôi chạy đằng trời nào được. Nếu tôi muốn, có lẽ giờ chúng tôi đã kết hôn, có thể có con luôn rồi, còn cần cậu ở đó bày mưu tính kế hủy hoại tôi sao?"

Thịnh Nhan Tuyền đầy mặt khinh bỉ nhìn Ninh Tố Ngọc thở hồn hộc như trâu trên giường, một chút thương tiếc cũng không có. Trước đó cô có thể vì hoàn cảnh nhà Ninh Tố Ngọc mà buông tha cho cậu ta. Nhưng cậu ta đã muốn giết cô rồi, cô còn từ bi được sao.

Thịnh Nhan Tuyền cô, người ta kính cô một thước cô có thể kính lại người ta mười cây số. Nhưng người ta cho cô một ly rượu độc cho có thể trả lại cho họ một thùng để họ có thể ngâm mình trong đó được luôn.



"Cậu nên mừng thời đại này còn có pháp luật. Hi vọng không còn gặp lại cậu nữa."

...

Sau đó họ rời đi dưới tiếng hét điên loạn của Ninh Tố Ngọc. Bởi vì động tĩnh của cô ta quá lớn nên kinh động cả bác sĩ Nhưng đó đã không còn là chuyện cô nên để ý nữa.

"Thầy, cậu ta sẽ ra sao?"

Thịnh Nhan Tuyền dựa đầu vào cổ người đàn ông yếu ớt hỏi, làm gì còn cái dáng vẻ lúc mới rồi.

"Bởi vì cô ta đang có thai nên một là nhận án treo, đợi cô ta sinh con ra thì mới nhận tội; Hai là cải tạo không giam giữ theo quy định của pháp luật."

Khương Tình nói tới đây thì nhìn cô như đang nhắc nhở: "Em đừng nghĩ nói đỡ cho cô ta. Cải tạo không giam giữ quá hời cho cô ta, tôi sẽ không đồng ý. Dù có cho cô ta an ổn sinh con ra cô ta cũng chẳng thoải mái gì được đâu. Sau đó tôi sẽ tống cô ta vào tù, cho cô ta biết những điều cô ta đang có là phúc của cô ta. Là cô ta không biết hưởng thì đừng có trách tôi."

Thịnh Nhan Tuyền không nói gì. Có lẽ cô cũng không có ý định muốn xin tha cho Ninh Tố Ngọc, cô chỉ là muốn hỏi thôi. Tựa như cô đã nói trước đó, nếu Ninh Tố Ngọc còn làm ra chuyện gì nữa cô sẽ không tha cho cậu ta.

Nhưng họ lại không ngờ người tính không bằng trời tính. Vào năm thứ hai sau khi Ninh Tố Ngọc sinh đứa nhỏ ra cô ta bị trầm cảm nghiêm trọng đến mức phát điên. Cả quãng đời sau đó của cô ta đều ở trong nhà thương điên. Tuy rằng vẫn được xem là đổi một nhà tù nhưng Khương Tình vẫn mãi vì chuyện này mà mỗi khi nhắc đến liền không có sắc mặt tốt.

Nhưng đó vẫn là chuyện sau này.

Hiện tại vốn dĩ họ tính về nhà, bởi vì sắc mặt của Thịnh Nhan Tuyền vẫn rất trắng dù nội tâm đã thả lỏng ra. Nhưng Khương Tình vừa đưa cô đến bên ngoài bệnh viện, còn chưa kịp rời khỏi thì Thịnh Nhan Tuyền lại có chuyện. Dưới cái áp lực của Sài thành đất chật người đông cùng với sự thay đổi nhiệt độ đột ngột từ lạnh đến nóng, Thịnh Nhan Tuyền như bị một tảng đá đè nặng, trước là khó thở, choáng váng, sau là buồn nôn, mắc ói. Cô không chịu nổi mà nghiêng người nôn mửa ngay tại chỗ. Nôn đến ngất đi, hại người đàn ông sợ đến hoảng hồn một trận vội vàng đưa cô vào ngược lại bệnh viện.

Sau đó thế nào Thịnh Nhan Tuyền không rõ, cô chỉ biết lúc cô tỉnh lại bản thân đang nằm trong phòng bệnh, trên tay còn đang truyền nước. Trong phòng không có người nào, nhưng mà cô thông qua cửa phòng có một nửa là bằng kính có thể nhìn thấy người đàn ông đang nói chuyện với ai đó bên ngoài.

Cô không gọi mà im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng than thở. Đúng là có quá nhiều chuyện khiến cô không ngờ tới, nhưng lại không nghĩ phản ứng của mình lại mạnh mẽ như vậy. Cô kinh ngạc có, không thể tin có, nhưng cô nghĩ mình rất cứng, có thể chịu nổi sóng gió. Đối với chuyện của Ninh Tố Ngọc cô biết rồi thôi, thật ra không có quá nhiều cảm xúc nữa. Có lẽ cô quả thật rất lãnh đạm, vô tình. Nhưng vậy thì sao, đây là cách cô bảo vệ chính mình. Khiến cô mệt mỏi suy sụp nhất có lẽ là vì nhận ra mình đã chơi nhầm một người bạn tâm địa thâm trầm xấu xa lâu như vậy. Không chỉ cô bị lừa mà gia đình cô... Những người thật sự cho rằng Ninh Tố Ngọc tốt. Họ sẽ cảm thấy thế nào khi biết được...

Mà trong lúc cô đang tràn ngập cảm thán về cuộc đời, Khương đại tổng tài lại đang rất hối hận vì hôm nay đã đưa cô đến đây.