Thịnh Nhan Tuyền lật người đập bộp bộp vào lưng ghế cười như điên như dại. Giống như vừa mới thắng được một trận cãi tay đôi với người đàn ông kia vậy.
Khương Tình ở trên lầu đều bị cô chọc cho giật mình vội vàng chạy xuống xem. Nhìn cô cười như lên cơn mà khó hiểu: "Em bị làm sao thế?"
"..."
Thịnh Nhan Tuyền khựng lại một chút rồi tiếp tục cười như vỡ đê nữa.
Khương Tình đầy mặt khó hiểu, nhưng thấy cô vui vẻ như vậy cũng không có gì không tốt nên chỉ nhắc cô cẩn thận xốc hông rồi tiếp tục làm việc của mình. Bình thường chỉ có cuối tuần hắn mới dọn vệ sinh tổng thể một lần. Chuyện nhỏ như dọn rác, thay chăn nệm đều do hắn tự làm. Giặt đồ thì chỉ cần ném vào máy là được, hắn không đến nổi không xử lý được mấy chuyện này.
Sau khi đổi một vòng vệ sinh trong phòng, lại ngẫm xem có nên thay đổi một chút nội thất trong phòng cho phù hợp với thai phụ hay không hắn mới đi xuống tìm cô gái nhỏ. Thế mà lại phát hiện cô ngủ mất rồi.
Dáng vẻ cô gái nhỏ co người ôm bụng nằm trên ghế, khuôn mặt nhỏ vẫn còn hơi tiều tụy vì trận bệnh nặng kia khiến ánh mắt hắn không khỏi nhiều thêm thương tiếc. Giờ hắn nghĩ lại mấy hôm trước cô cứ uống thuốc vào là lại ói ra, có lẽ là phản ứng do mang thai chứ không hẳn do bệnh. Mà hắn nhớ không nhầm thì phụ nữ có thai không thể uống thuốc linh tinh, tự nhiên cảm thấy sợ hãi muộn màng. May mà cô không uống vào... Còn có... May mà tài xế mạnh mẽ lật tay lái... Hắn nghĩ mà sợ không chịu được, lại càng muốn tống Ninh Tố Ngọc vào tù cả đời.
Vì chuyện này hắn quyết định trợ cấp cho người tài xế đó nhiều thêm một chút, xem như cảm ơn thay cho đứa nhỏ còn chưa ra đời của hắn.
Hắn vừa nghĩ vừa nhẹ tay nhẹ chân bế cô gái nhỏ lên phòng. Ngủ vậy sẽ dễ bị cảm lạnh.
Cô gái nhỏ bị bệnh mấy ngày cả người như không có trọng lượng, nhẹ thấy thương.
Bác sĩ nói không biết phản ứng thai nghén của cô có phải đã có rồi chưa hay trước đó chỉ là do biểu hiện tâm lý. Cho nên hắn cần phải cẩn thận chăm sóc cho cô mới không khiến cô và đứa nhỏ thiếu dinh dưỡng.
Chưa gì mà Khương Tình đã thấy não mình to ra rồi.
Nhưng hắn lại rất vui vẻ mà làm. Ai biểu chuyện là do hắn cố tình tạo ra chi, còn mém chút tạo thành hậu quả không thể tưởng tượng.
Giờ chuyện hắn phải đối mặt là hắn có nên nói chuyện này với người nhà hắn hay không. Hắn cảm thấy nghi ngại việc bản thân có thể không thể chu đáo nổi cho hai đứa nhỏ kia. Nhưng hắn lại không tin tưởng họ cho lắm.
Nếu cha mẹ Khương mà biết hắn thiếu tin tưởng mình như vậy thì kiểu gì cũng dạy dỗ hắn cho xem. Đúng là thằng con trời đánh mà.
Lại qua mấy ngày, rốt cuộc dưới sự chăm sóc của Khương đại tổng tài Thịnh Nhan Tuyền xem như đã có da có thịt lại được một chút. Điều hắn mừng nhất là cô không có phản ứng thai nghén. Sau khi hắn nôm nớp lo sợ chăm sóc cô hai ngày, xác định được chuyện này rồi thì hắn càng mạnh dạn chuẩn bị thức ăn bổ dưỡng cho cô. Đương nhiên là vẫn phải tránh thức ăn dầu mỡ ra, ăn nhiều thanh đạm một chút.
Có điều trong thời gian mấy ngày này hắn cũng xác định được hắn quả thật cần một người đến chăm sóc cô. Hắn không thể không đi làm mà ở nhà chăm sóc cô mãi được.
Cho nên đến ngày thứ năm, sau khi trợ lý Trần ngầm tỏ vẻ hắn đã bỏ mặc công ty gần mười ngày rồi, ý bảo hắn quay lại làm việc nếu không công việc sẽ chất đống ở đó, rồi Khương thị sẽ phá sản mất, hắn quyết định gọi cho Khương mẹ.
"Alo. Hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây hay sao mà con lại có thể chủ động gọi cho mẹ thế."
"..."
Khương đại tổng tài suy nghĩ mình nó nên dập máy luôn không. Nhưng một giây sau hắn đã ném ý nghĩ đó qua một bên ngay khi nhìn thấy hình dáng cô gái nhỏ của hắn đang cầm tập tài liệu ôn thi nghiền ngẫm ở trên ghế sofa trong nhà. Hắn hít sâu một hơi rồi nói: "Mẹ, con có chuyện cần mẹ giúp. Nhưng mà con nói trước, sau khi con nói xong thì tất cả mọi chuyện mẹ phải nghe con, không được tự ý làm bậy, nếu không con không chắc hậu quả đâu."
"..."
Khương mẹ phải nói là ngứa tay lắm rồi, muốn đánh người lắm rồi mà phải kiềm nén lại. Bà sinh ra cái đứa con trời đánh gì mà mỗi lần nó đều uy hiếp ông bà trước thế này, quả là tạo nghiệt mà.
"Có chuyện gì con lại cần mẹ giúp?"
Còn có chuyện gì con bà làm không được à.
"Con cần mẹ đến nhà con chăm sóc em ấy trong lúc con đi làm."
"..."
Cái thằng trời đánh. Bà thật muốn một phát tát chết nó.
"Con bảo mẹ đi chăm sóc một người còn chưa phải con dâu mẹ hả? Còn cái giọng điệu như đang mướn người giúp việc của con là sao hả??"
Khương mẹ muốn nổi bão. Bà đẻ lộn một đứa con rồi. Sinh nó ra để nó chọc tức bà mà.
"Mẹ không muốn thì con đi tìm người giúp việc."
"..."
Là ý nó thật sự xem bà là người giúp việc, thằng trời đánh!
"Khoan đã, con nói lý do đi. Mẹ không tin con sẽ tìm mẹ mà không tìm giúp việc nếu không có lý do."
May mà Khương mẹ vẫn còn đầu óc, không bị thằng con chọc đến ngu luôn.
"Em ấy có thai rồi."
"..."
Bên kia im ắng như tờ.
Nhưng Khương Tình không có ngừng lại nói, vì hắn chắc chắn bà sẽ tới: "Con nói trước, mẹ chỉ cần chăm sóc dinh dưỡng cho em ấy thôi. Không được nói linh tinh bất cứ cái gì với em ấy. Không được xen vào việc học của em ấy, con tự có tính toán. Không được nhắc đến gia đình hoàn cảnh của em ấy. Tóm lại mẹ chỉ cần nói cái gì khiến em ấy vui vẻ là được."
"..."
Giờ bà đem thằng con này nhét vào bụng lại còn kịp không?
Sao ông bà đâu có cái nết này mà sinh ra nó lại như vậy chứ?
"Con nói mẹ biết, em ấy mới bị hoảng sợ do vụ tai nạn kia, khó khăn lắm con mới dưỡng lại được. Nếu em ấy có gì không vui thì dù mẹ có làm gì con cũng đem em ấy giấu đi, cháu mẹ cũng đừng mong bế nữa."
"..."
Đậu má uy hiếp trần trụi luôn kìa.
"Mẹ giống bà mẹ chồng ác độc trong phim giờ vàng lắm sao?"
Khương Tình im lặng một chút rồi bỗng nhiên nói: "Tự nhiên con muốn đổi ý rồi. Mẹ xem cái loại phim đó rồi tư tưởng bị ảnh hưởng theo..."
"Con cái thằng bất hiếu!"
Khương mẹ không chịu nổi nữa chửi ầm lên.
"Mẹ chửi con cũng chịu thôi. Con đợi xem biểu hiện của mẹ trước, sau đó mới quyết định có cho mẹ làm lâu dài không?"
"..."
Nói xong hắn mặc cho bên kia nghĩ cái gì cũng không đợi nữa mà cúp máy, sau đó đi đến ngồi bên cạnh cô gái nhỏ, nghĩ xem nên nói với cô thế nào mới không làm cô kinh hách.
Nhưng mà Khương Tình hắn bình thường có giỏi cân nhắc đâu, hắn làm gì cũng sát phạt quyết đoán cả. Cho nên hắn nghĩ mãi mà vẫn không tìm được cách giải quyết, hắn nghĩ thôi thì cứ nói đại vậy, cẩn thận chút là được.
"Mẹ bé này."
Từ hôm Thịnh Nhan Tuyền có thai thì xưng hô này đã đi theo cô được năm ngày rồi. Thay vì gọi tên cô thì thầy ấy sẽ gọi cô như vậy.
Thịnh Nhan Tuyền đang ôn thi liền đáp lại một tiếng: "Em nghe."