Rốt cuộc sau khi đối mặt với nhau chừng nửa phút, cuối cùng đôi môi mỏng bạc tình kia đã chịu mở ra, nói lên lời mà cô muốn nghe: "Em nói xem."
Thịnh Nhan Tuyền phải nói là cười đến là nham nhở, cực kỳ đáng đánh nhưng cũng cực kỳ chói mù mắt tự tin đứng lên. Bởi vì quá hưng phấn mà cô phải hít sâu ba hơi liền mới bình phục lại xao động trong lòng rồi mở miệng: "Tam giác ABC \= tam giác ABD theo định luật pi-ta-go, tam giác AHO \= tam giác ABC theo định luật hai đường chéo đi qua tâm của đường tròn, suy ra..."
Cô bình tĩnh tự tin đọc ra từng bước trong cách giải của mình. Âm thanh dõng dạc đến mức Lê Phong cũng phải buông tay theo dõi hình vẽ trên bảng theo cách giải của cô.
Rốt cuộc chẳng cần tới một phút cô đã nói xong cách giải của mình. Cũng chẳng có mấy câu nhưng cô lại có cảm giác cổ họng của mình khát khô, chỉ là đôi mắt cô lượng lượng, sáng đến chói mù. Cô nhìn chằm chằm người đàn ông vẫn còn đang dán mắt lên hình vẽ trên bảng, dáng vẻ giống như đang ngẫm lại cách giải của cô. Cho đến lúc cô nhìn thấy khóe môi của hắn không kiềm được nhếch lên thật cao, cũng thật đắc ý, cô biết mình thành công cá chép vượt long môn rồi.
Mặc dù không hiểu cô giải được đề thì hắn có cái gì để đắc ý, nhưng cũng không tránh được cô vui vẻ khi nghe hắn gọi cô lên viết lại cách giải đó ra.
Thịnh Nhan Tuyền cũng không nhớ rõ bước chân của cô lúc đó giống như đang bay hay không, nhưng cảm xúc lúc đó cô suốt đời cũng không quên được. Nói sao thì năm đó cô vẫn chỉ là một cô bé mười lăm tuổi, cũng sẽ có đắc ý của mình chứ chưa nói cô vẫn luôn thật tự tin với cuộc sống này.
Hôm đó cũng là một lần đánh dấu sự bùng nổ của cô trong quá trình trở thành học bá. Mặc dù cô chỉ là học bá của riêng môn học này thôi, nhưng nó đại biểu cô đã có tư cách mơ tưởng đến cánh cổng trường chuyên.
Đợi người đàn ông kia đi rồi cô không kịp chờ đã chạy lên nhìn xem sổ đầu bài. Ở phần dạy học hôm nay cô không hề thấy tên mình đâu, nhưng cô cũng không hoang mang mà lật đến ngày đầu tuần hôm đó, quả nhiên nhìn thấy phía trước quả trứng của cô nằm trình ình một cây gậy. Cô không khống chế được khóe môi nhếch lên thật cao, trong lòng lại nói người đàn ông kia quả thật là khẩu xà tâm phật. Rốt cuộc thì cô cảm thấy so với cô người đàn ông kia càng gai mắt con số tròn trịa đó nằm trong sổ học tập của mình còn hơn cả cô nữa.
Cô có thể chấp nhận nó là vết mực trên con đường lật người của mình, còn hắn thì không.
Khương đại giáo chủ chính là bá đạo cố chấp như vậy đấy.
Còn đối với Ninh Tố Ngọc mà nói, hôm nay là một ngày tồi tệ. Trước là Thịnh Nhan Tuyền bỗng nhiên bùng nổ sự nổi bật trước mặt người khác, sự thay đổi trong cái nhìn của bạn học với cô chính là sự minh chứng tốt nhất. Từ kinh ngạc, bất ngờ đến kính nể, khó tin, sau đó là ghen ghét, lo sợ... Tất cả đều đang phản ánh sự chú ý của họ đối với Thịnh Nhan Tuyền mà không phải cô ta. Sau là... Ninh Tố Ngọc hồi tưởng lại ánh mắt của người đàn ông lúc nhìn Thịnh Nhan Tuyền tỏa sáng chói mắt trên bảng. So với chỉ nghe, được nhìn thấy tận mắt ánh mắt kia, cử chỉ và biểu hiện của thầy Ninh Tố Ngọc chưa bao giờ có chắc chắn hơn về ý nghĩ trong lòng mình như lúc đó. Nếu đó không phải là thích thì còn là cái gì nữa.
Hơn thế nữa, Ninh Tố Ngọc nhìn con số đẹp đẽ trọn vẹn trên giấy kia, đầu óc ong ong toàn là đố kỵ và ghen ghét.
Tại sao!? Đều là học trò như nhau, tại sao lại đối xử thiên vị như vậy!!
"Thầy Tình đúng là yêu thích Nhan Tuyền nhỉ."
"Thì cũng phải xem người ta tiến bộ thế nào. Thật ra tôi hiểu cảm giác của thầy. Đổi lại là tôi có thể đào tạo được một học bá từ một học tra thì tôi cũng thấy tự hào."
"Công nhận, cô nàng có thể mò được cách giải thứ tư là tôi đã thấy nổi da gà rồi."
Không phải!!!
Không chỉ có như vậy!!!
Đêm đến, Ninh Tố Ngọc mang theo nổi ghen hận vật lộn trong giấc mơ. Ánh mắt của người đàn ông kia như ánh sao mặc cho cô ta đuổi theo hoài cũng không đuổi kịp càng khiến nổi ghen tuông của cô ta bùng nổ. Cô ta ảo tưởng đôi mắt kia nhìn đến là mình, lần đầu tiên... Không, có lẽ không phải lần đầu tiên cô ta nghĩ muốn chiếm lấy nó làm của riêng. Thầy tốt nhất chỉ nên nhìn một mình cô ta thôi.
Cô ta mới là tốt nhất! Thịnh Nhan Tuyền kia đã có rất nhiều thứ tốt rồi, không cần cho cô ta nữa!
Không cần cho cô ta!
"Tố Ngọc, cậu sao thế?"
Ninh Tố Ngọc giật mình hồi tỉnh từ trong cảm xúc của bản thân trước tiên giấu đi ý tưởng đã đọng lại trong đáy mắt bởi vì cảm xúc quá khắc sâu rồi mới quay qua nhìn Thịnh Nhan Tuyền cười lả giả: "Dạo này học hơi căng nên có chút mệt thôi."