Thầy Trả Nổi Không

Chương 20: C20



Vương Nhất Bác thức dậy trước Tiêu Chiến, ôm ôm sờ sờ anh một lúc lâu mới xuống giường đi đánh răng. Anh dường như ngủ rất say nhưng thiếu hơi người một lát liền tỉnh giấc, mơ mơ màng màng như zombie lắc qua lắc lại đi tìm người. Vương Nhất Bác đánh răng không khóa cửa nhà vệ sinh đột nhiên sau lưng bị đụng một cái, làm cậu hết hồn.

- Anh làm gì đấy?

Anh ôm eo cậu, vùi đầu vào lưng cậu không ậm ờ gì nhắm mắt ngủ tiếp. Vương Nhất Bác lưng đeo một em bé cao hơn mét tám, lết ra khỏi nhà vệ sinh. Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác lăn lên giường, cậu xoay người niết má anh:

- Anh muốn ngủ nữa hả?

- Ừm ừm. Em nằm đây.

Người đàn ông này gần ba mươi tuổi này làm nũng giỏi ghê cơ, cậu Vương không chống cự được, càng không có lý do để chống cự, thơm lên đôi môi mềm mại của anh, sung sướng cười. May mà trong phòng không có người khác, cậu Vương muốn thân mật thế nào thì thân mật. Tiêu Chiến mở mắt, nhìn cậu một lúc, không thể nhịn được nữa, hỏi:

- Chúng ta bỏ qua quy tắc ba lần hẹn hò được không?

- Sao thế, cũng đâu có trở ngại gì a. Mà chính anh ngày xưa đặt ra, là muốn làm khó em, thử thách a~ giờ lại không muốn nữa!?

Tiêu Chiến phụng phịu vùi mặt vào lồng ngực Vương Nhất Bác, ngày xưa là anh đùa dai, nói ba lần hẹn hò gì đó là chọc cậu, muốn chơi vui. Giờ không thích thế nữa:

- Cứ thế này anh thấy bất an.

Vương Nhất Bác giật mình, kéo anh ra để nhìn mặt anh, dịu dàng dỗ dành hỏi:

- Bất an gì a? Chỉ là chưa chính thức, không phải trong lòng chúng ta đều rõ ràng sao?

- Vẫn là không thể danh chính ngôn thuận còn gì, anh không thích thế.

- Haha, anh đây là tự lấy đá đập chân mình. – Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến hôn lên tóc anh, hôn xuống gò má, dịu dàng: -"Anh đừng sợ, rất nhanh sẽ qua ba lần thôi."

Tiêu Chiến không nói gì. Vương Nhất Bác lay mấy lần anh cũng không thèm phản ứng, cậu đành gọi:

- Thầy Tiêu, không để ý em a?

- Hừ, là em nhất quyết muốn qua ba lần đúng không? Được, đến lúc em đừng có mà khóc!!!!

Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác ra, đi vào nhà vệ sinh. Cậu buồn cười, ngốc chưa kìa.

Vương Nhất Bác dắt Tiêu Chiến xuống căng tin, trên đường đi muốn lén lút nắm tay anh nhưng anh không cho, liếc cậu một cái:

- Đàng hoàng vào, người ta không phải dễ dãi, muốn cầm tay là cầm được đâu nhá.

Vương Nhất Bác bất lực thật sự, không cưỡng ép cầm tay anh nữa, nghĩ là ở trong trường của cậu nên anh cũng không muốn quá lộ liễu. Hai người vào căng tin, Tiêu Chiến mặt lạnh vào chỗ ngồi trước, Vương Nhất Bác đi gọi đồ ăn cho anh, lúc quay lại dẫn theo một cậu trai nhìn thật thà. Cậu trai ngồi xuống cạnh Vương Nhất Bác đợi cậu giới thiệu anh đẹp trai trước mặt này.

Vương Nhất Bác đặt đồ xuống trước mặt anh, săn sóc lau thìa cho anh, vừa lau vừa nói:

- Đây là Tiêu Chiến, là....

Tiêu Chiến liền cướp lời: " Thầy giáo thể dục cấp ba của tên nhóc này, em tên là gì?"

- Em là Mộc Trịnh ạ, là đàn em của anh Nhất Bác.

Tiêu Chiến cười thân thiện, cả bữa ăn không thèm nói chuyện với Vương Nhất Bác, líu ríu suốt với Mộc Trịnh:

- Anh Nhất Bác ở trường em đã trở thành một huyền thoại rồi đó anh, học giỏi nhé, đẹp trai nhưng lại rất lạnh lùng, hàng năm trên diễn đàn trường còn có cá cược, cá xem năm nay cô gái nào có thể làm xiêu lòng nam thần này. Cứ đến lễ tình nhân là các cô lại đua nhau tỏ tình, vậy mà ai anh Nhất Bác cũng không thèm liếc một cái.

Vương Nhất Bác vì ghen tuông mà không ăn được miếng nào, nghe đến đây thì phản bác: "Vớ vẩn, làm gì có ai tỏ tình với tôi. Cậu đừng nói nữa, ăn đi."

Mộc Trịnh nhìn Vương Nhất Bác với ánh mắt kinh ngạc tột độ: "Anh đùa à? Chuyện này có gì mà anh phải giấu. Em đi cùng anh chứng kiến người ta tỏ tình tặng quà cho anh mà, chẳng lẽ anh thật sự không thấy?"

Tiêu Chiến rất thích nghe chuyện ở trường của Vương Nhất Bác, cùng Mộc Trịnh nói chuyện vui vẻ đến mức thêm wechat. Đến đây thì cậu không nhìn nổi nữa, xô ghế kéo Tiêu Chiến vào trong nhà vệ sinh. Anh nhìn tóc sau gáy cậu cười tít cả mắt.

Vương Nhất Bác lôi Tiêu Chiến vào một buồng, buổi sáng không có nhiều người, hai người cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ trong nhà vệ sinh. Mãi sau Tiêu Chiến mới bảo:

- Em làm gì vậy, nhóc Trịnh sẽ thấy kì lạ lắm đó!

- Quản cậu ta có thấy kì lạ hay không!!

Tiêu Chiến tủm tỉm cười: "Em ghen!" – Không phải hỏi, là trần thuật.


- Anh thân thiết với người khác trước mặt em.

- Ồ, chúng ta hiện tại mới hẹn hò, còn chưa chính thức là người yêu, anh thân thiết với ai cũng đâu phải là ngoại tình a?

- Cũng được, nếu anh muốn thân thiết với người khác thì đi ra chỗ khác mà thân thiết.

Vương Nhất Bác giận, bỏ đi. Tiêu Chiến chọc người quá đà, hối lỗi đuổi theo nhưng không tìm thấy người nữa.

Tiêu Chiến đi về căng tin hỏi Mộc Trịnh thì cậu ta bảo rằng anh Nhất Bác không quay trở lại. Vương Nhất Bác nhắn tin cho anh, bảo cậu bận rồi, nói anh tự gọi xe đi làm. Tiêu Chiến gọi điện cậu không nghe, nhắn tin cũng không trả lời, buồn bực lẩm bẩm:

- Anh đã bảo bỏ qua ba lần hẹn hò, chính em không muốn giờ còn giận anh.

Tiêu Chiến ngồi trên xe buýt nhắn tin kêu ca với cậu bạn trí cốt Mai Học Chu, là một trai thẳng độc thân Mai Học Chu bày tỏ từ chối ăn cơm chó:

- Mày sai rõ ràng còn gì nữa, tự đặt ra quy tắc thì cắn răng mà tuân thủ đi. Yêu vào lú hết cả đầu. Còn bày trò con bò chọc người ta giận, tự làm tự chịu!!

- Tao cũng có làm gì quá đáng đâu, thêm wechat bạn bè của người yêu tương lai cũng sai à? Cùng trường đại học, tao cũng dễ nhờ vả người ta giúp đỡ mà.

- Vấn đề là mày cũng có ý ghẹo cậu lạnh lùng đó còn gì nữa. Thôi biến đi, lũ có người yêu đáng ghét chết đi được!

Tiêu Chiến xuống bến xe buýt vẫn mải nhắn tin chửi nhau với Mai Học Chu, không để ý bị người ta chạy va vào, té trầy cả đầu gối và khuỷu tay. Anh khóc không ra nước mắt, cái ngày gì thế không biết, quần cũng bị rách rồi. Tiêu Chiến ngồi trên bồn hoa kéo quần áo xem vết thương, ngân ngấn nước mắt chụp ảnh cho gửi cho Vương Nhất Bác:

- Nhất Bác à, anh bị ngã rồi T.T. Đau quá đi mất...

Những lúc cậu Vương giận mà anh không biết dỗ thế nào thì làm nũng là hữu hiệu nhất. Nhưng mà cậu không đọc tin nhắn, đến tận khi anh dạy kèm xong khập khiễng đi từ nhà học sinh ra, từ chối phụ huynh đề nghị trở anh về, tự gọi xe về đến nhà thì Vương Nhất Bác vẫn chưa xem. Tự dưng muốn thu hồi mấy cái hình ghê, mất mặt chết đi được, người ta cũng có thèm xem đâu mà bán thảm chứ. Tiêu Chiến tủi thân nhét điện thoại vào cặp không thèm nhìn nữa.

Anh không muốn tự làm cơm trưa, vậy đi vào một quán cơm, cố hết sức để quần áo không cọ vào vết thương. Mệt nhọc ăn xong tự mình xách đồ đi bộ lên cầu thang. Anh về đến trước cửa mới nhận ra là không tìm thấy chìa khóa đâu, có lẽ là để quên ở kí túc xá của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác ở phòng thí nghiệm, tâm trạng cực kì không tốt, mặt mũi đen sì. Quân Nhất thấy điện thoại reo mấy lần mà Vương Nhất Bác không bắt máy, tinh ý hỏi:

- Sao không nghe? Gọi nhiều lần như thế chắc là có việc gấp đấy?

Vương Nhất Bác trong lòng vẫn giận, anh ấy thì có việc gấp gì chứ, lúc nào cũng kiêu ngạo thế mà! Nhưng cuối cùng không lỡ để anh gọi mãi, lấy điện thoại nghe, Tiêu Chiến bên kia giọng nói hơi mệt:

- Nhất Bác à, anh để quên chìa khóa ở phòng em, anh không vào được nhà rồi. Giờ em có việc gì không? Mang đến cho anh với.

- Bận một chút.

- Ừm ừm. Vậy em làm việc đi, xong rồi mang đến giúp anh nhé.

- Ừ. Cúp đây.

Vương Nhất Bác cúp máy, còn hừ một tiếng, anh còn giả bộ đáng thương với em, nói chuyện câu nệ như vậy. Hừ hừ, cho anh đợi. Cúp máy rồi tiện thể nhìn mấy tin nhắn của anh xem anh dỗ cậu thế nào, lúc này mới thấy mấy tấm ảnh anh gửi từ hồi sáng. Ý định bắt anh đợi ngay lập tức tan biến, cởi áo blouse chạy đi, nói với Quân Nhất:

- Anh trông phòng đi, em đi một chút.

Tiêu Chiến ngồi ở chân cầu thang buồn buồn thổi viết thương ở khuỷu tay lại nhận được điện thoại của cậu Vương, anh bắt máy:

- Sao á?

- Em tìm thấy chìa khóa rồi, anh tìm chỗ nào dễ chịu ngồi đợi một chút, em qua ngay.

- Em xong việc rồi à? Nhanh thế? Em cứ đi cẩn thận, đừng vội.

Tiêu Chiến nghe thấy giọng quan tâm của cậu từ bên kia, vết thương cũng đỡ đau đi một chút. Nghĩ chắc là em thấy ảnh mình gửi rồi, nếu không sẽ không hết giận đâu. Có nên lợi dụng nó thêm không nhỉ? Làm nũng thêm chút nữa.

Thôi, thành thật thì hơn.

Vương Nhất Bác chạy lên đến tầng thấy Tiêu Chiến đang ngồi đợi ở cầu thang, mặt buồn thiu nhìn vết thương ở khuỷu tay, cậu cảm thấy tim mình bị vặn một cái. Nhìn thấy cậu đến anh đứng dậy. Vương Nhất Bác mở cửa, xách đồ đi vào, anh lẽo đẽo theo sau. Vương Nhất Bác từ giận anh thân thiết với Mộc Trịnh chuyển sang giận anh hấp ta hấp tấp để bị ngã, muốn mắng thì nghe thấy anh thỏ thẻ ở đằng sau:

- Làm phiền em rồi.

Vương Nhất Bác cáu lên: "Anh đừng nói vớ vẩn nữa được không, phiền cái gì mà phiền? Anh không bị thương là em đánh anh rồi á!" Đánh mông!!!

Tiêu Chiến hoảng sợ nhìn cậu, đánh anh..á!? Vương Nhất Bác ấn anh ngồi xuống giường, muốn vén quần anh lên để nhìn vết thương, anh liền ngăn lại:

- Vén thế đau, vết thương cũng xấu nữa, em đừng xem.


- Anh cứ giả bộ đáng thương đi!

Tiêu Chiến bĩu môi: "Đau thật mà, chảy máu nè."

Vương Nhất Bác bị nghẹn một lúc, cuối cùng hạ giọng dịu dàng với anh:

- Em xin lỗi, nếu em đưa anh đi chắc anh đã không bị ngã rồi.

Tiêu Chiến gật đầu, cố tình ngang ngược tố tội: "Đúng á, tại em, tại em hết, nên giờ anh mới bị đau. Đã vậy em còn "Ừ, Cúp đây", lạnh lùng với anh nữa."

- Vậy anh thay quần đi em giúp anh bôi thuốc.

Tiêu Chiến ngoan ngoãn nghe lời. Trong lúc Vương Nhất Bác quay đi lấy thuốc thì anh cẩn thận cởi quần dài, mặc quần ngắn cậu vừa lấy trong tủ. Vết thương quả thật nhìn không nổi, cậu Vương đau lòng tự giận mình vì giận dỗi trẻ con mà không đưa anh đi làm. Tiêu Chiến xoa đầu người đang vừa thổi vừa bôi thuốc sát trùng cho anh, nhẹ nhàng nói:

- Xin lỗi em, lúc sáng anh nói bậy bạ. Nhất Bác tha thứ cho anh nha. Sau này anh không dám nữa.

Vương Nhất Bác trầm mặc bôi thuốc cho anh, xong xuôi rồi mới nói:

- Em không tha đâu. Đợi vết thương của anh lành em sẽ phạt anh.

- Gì dợ. Đừng mà ~~~.

- Làm nũng vô ích.

- Vậy em có thể tiết lộ hình phạt không? Để anh chuẩn bị tâm lý.

- Xem xét biểu hiện hối lỗi của anh.

Tiêu Chiến biết là Vương Nhất Bác hết giận rồi, hình phạt gì đó sẽ không làm anh đau, nên anh cũng không để ý lắm. Nhìn Vương Nhất Bác thu dọn đồ đạc hình như chuẩn bị đi, anh hỏi:

- Em đi bây giờ à?

- Em bỏ Quân Nhất ở phòng thí nghiệm, công việc chưa xong.

- Vậy tối nay có hẹn hò nữa không?

- Không.

Tiêu Chiến đang buồn buồn vì bị từ chối, lại bị cậu Vương thơm má một cái: "Chiều tối em qua, anh bị thương còn hẹn hò gì nữa."

- Um, um. Nhất Bác đi học ngoan. Nhớ ăn cơm trưa. Đi đường cẩn thận.

Tiêu Chiến ngoan như mèo con "bye bye" Vương Nhất Bác. Anh ngủ trưa một lúc, tỉnh dậy đi siêu thị gần chung cư mua ít nguyên liệu nấu ăn. Không đi hẹn hò, nhưng mà Vương Nhất Bác nói buổi chiều sẽ đến nhà anh, anh giữ lời nấu cơm cho cậu. Súp lơ luộc nè, thịt gà xào nấm hương, nấm kim châm nấu canh cà chua, cá rán sốt cà chua, và chuối để tráng miệng, đều là món Vương Nhất Bác thích ăn.

Lúc Vương Nhất Bác đến, Tiêu Chiến đeo tạp dề cầm chảo chiên ra mở cửa, cậu nhìn thấy anh liền phì cười.

- Anh mặc tạp dề gấu Pooh này, đáng yêu quá.

Tiêu Chiến không có thời gian phản bác lại, nhanh chóng chạy vào bếp rán cá. Vương Nhất Bác đứng đằng sau anh, nhòm nhòm:

- Món tủ của Chiến Chiến này. Mà anh bị đau sao còn nấu cơm?

- Bôi thuốc rồi mà. Không ảnh hưởng lắm.

- Anh cẩn thận đừng để nước vào vết thương ở tay. – Vương Nhất Bác kéo cao tay áo phông của anh lên một chút để kiểm tra vết thương. Làn da mịn màng ở bắp tay anh có một vệt đỏ chướng mắt làm cậu nhíu mày một cái, nhìn thêm một lúc mới buông tay áo xuống.

- Em ra ngoài, ở trong đây ám mùi.

Vương Nhất Bác nghe lời đi ra, lát sau lại ôm Hạt Dẻ lượn vào, đứng sau lưng anh, nhìn anh, không gây tiếng động.

Phòng bếp không đủ rộng rãi cho hai người đàn ông thân cao mét tám. Tiêu Chiến thấy thật vướng, lại đuổi:

- Em lại vào đây làm gì? Bế con gái anh ra ngoài.


- Nhà có hai người, em không muốn để anh ở đây một mình.

Bị lãng mạn đánh úp, anh chẳng nói lại được, thi thoảng Vương Nhất Bác nghiêm túc nói một câu chân thật không phải tán tỉnh, nhưng lại làm anh rung động mãi không thôi. Lúc đó bao nhiêu lời đường mật biến đi đâu hết, hơn mười năm chuyên văn của anh không giúp anh nói được câu nào để đỡ ngượng ngùng.

Hạt Dẻ được anh đẹp trai ôm một lúc thì ngủ mất, anh đẹp trai đặt bé mèo vào ổ, quay trở lại ôm ba ba của bé mèo. Anh bị ôm eo rất ngượng, cố tình không phản ứng với cậu nhưng hai tai đã lặng lẽ đỏ lên rồi. Vương Nhất Bác nhìn tai anh thích ơi là thích, lại hôn hôn mấy cái.

Thời tiết đã trở lên ấm hơn, trong bếp lại ôm ấp làm Tiêu Chiến ra một thân mồ hôi, cuối cùng nóng không chịu được phải đẩy người ra, mắng:

- Em không nóng à? Bưng thức ăn ra bàn ăn đi, không được dựa vào người anh.

Cậu Vương nghe lời bưng thức ăn đặt lên bàn, ngồi đợi Tiêu Chiến mang món canh cuối cùng ra, cùng nhau ăn cơm.

- Toàn là những món đặc biệt vì em mà làm đấy. Ăn nhiều vào nà.

- Anh Chiến nấu gì em cũng thích mà, cho em ăn gì em cũng thấy rất ngon.

- Dẻo miệng.

Vương Nhất Bác ngồi dịch sát vào Tiêu Chiến, ngồi ăn cơm cũng muốn dựa dựa, đụng chạm vào anh. Ăn giữa bữa liền muốn nghịch ngợm, gắp một miếng thịt gà đưa lại gần miệng anh:

- Chiến Chiến, a a a.

Anh nhìn cậu nghịch ngợm cười tít mắt hùa theo, há miệng ăn miếng thịt gà vừa thơm vừa mềm:

- Oa, ai nấu mà ngon thế nhỉ?

- Là người trong lòng em nấu đó!!!

- Cậu Vương thích thế. Sau này ngày nào cũng được ăn ngon rồi.

Vương Nhất Bác cười hihi, ngậm đầu đũa anh vừa ngậm qua tiếp tục vui vẻ ăn. Hạt Dẻ tỉnh giấc nhìn hai người ngọt ngọt ngào ngào, ăn cơm cũng phóng điện, quyết định quay mông vùi đầu vào nệm ngủ tiếp, không muốn xem.

Ăn cơm xong hai người lại kéo nhau đi rửa bát, vừa đùa giỡn vừa tán tỉnh rửa mất nửa tiếng đồng hồ. Tiêu Chiến thở không ra hơi nằm ngửa ra giường, Vương Nhất Bác đi nhòm Hạt Dẻ một cái, trở lại ngồi cạnh anh:

- Hạt Dẻ lại ngủ rồi.

Anh nghiêng đầu nhìn cậu:

- Buổi chiều anh đã cho con gái anh ăn no rồi. Cứ ăn no lại ngủ ấy mà. Càng ngày càng lười.

Vương Nhất Bác trong đầu nảy ra ý định đen tối, chống hai tay bên đầu anh, cúi xuống:

- Con gái ngủ, tới giờ ba ba có thể làm chuyện xấu.

Tiêu Chiến phì cười, chống một tay trước ngực cậu:

- Mới có mấy giờ chứ hả?

Vương Nhất Bác sáp lại hôn anh một cái, ngậm đầu lưỡi anh chơi đùa một lúc rồi rời ra, ánh mắt trêu chọc:

- Hôn một cái. Anh nghĩ đi đâu đấy?

Tiêu Chiến bị chọc ghẹo ngượng quá hóa giận, đẩy cậu Vương ra ngồi dậy, không cho cậu ở trong tư thế đè anh xuống muốn làm gì thì làm nữa. Vương Nhất Bác lại chụp lấy anh, ôm vào lòng. Anh mặc kệ, lấy điện thoại ra xem, vừa lướt vừa nói:

- Vết thương của anh không nghiêm trọng quá đâu. Mới bảy rưỡi, đi hẹn hò đi? Đi xem phim?

Cậu gục trên đầu vai anh, sờ sờ bụng mềm của anh, càng ngày càng có xu hướng sờ lên trên, thỏa mãn không muốn nhúc nhích:

- Giờ em lười quá, chỉ muốn ở trên giường ôm ôm thầy Tiêu thôi, không muốn ra khỏi nhà.

- Mãi mới có cơ hội hẹn hò, em lại lười không muốn đi! Ba lần đến bao giờ mới xong?

Thầy Tiêu nôn nóng muốn có danh phận hơn cả cậu Vương nữa.

Vương Nhất Bác hôn lên cổ anh, cố tình tạo ra dấu vết mờ mờ, nhỏ giọng dỗ dành thầy Tiêu đang chuẩn bị dỗi:

- Vậy không cần ra ngoài. Mua gà rán, khoai tây chiên, bỏng ngô, cô ca, snack về. Hai mình xem phim trên giường, hẹn hò ở nhà có được không?

Tiêu Chiến cau mày:

- Vừa ăn cơm xong em lại đòi ăn gà rán khoai tây chiên, khó chịu bụng lại kêu!

- Thầy Tiêu thương em thì em mới kêu với thầy Tiêu chứ!!! Thầy có đồng ý không? Hẹn hò đi, ở nhà hẹn hò!!

Thầy Tiêu quay lại hôn má cậu nhóc nhà anh:

- Được!!!


Vương Nhất Bác được chiều, ôm người hôn đủ mười phút mới buông ra. Thầy Tiêu hai mắt đỏ như thỏ con, môi mềm còn vương chút nước ẩm ướt, vẻ mặt ngượng ngùng ngon miệng hết sức. Cậu Vương lại hôn lên khóe mắt của anh, đùa:

- Hồi trước xem phim người ta hôn môi xong nói thật ngọt, em lúc đó không tin. Giờ thì em tin rồi, rất ngọt.

Tiêu Chiến chớp chớp mắt: "Vừa ăn cơm xong, là vị của tinh bột với enzim đấy, em đừng có hâm."

- Anh mới hâm ấy. – Vì Tiêu Chiến không hiểu phong tình mà Vương Nhất Bác nổi giận lại hôn coi như trừng phạt, luồn tay vào trong vạt áo của anh vuốt ve làn da nhẵn nhụi. Cảm nhận người trong lòng run lên nhè nhẹ càng ra sức bắt nạt, tay hư sờ xuống mông lớn của thầy Tiêu còn nhéo một cái.

Thầy Tiêu giật mình đánh đánh vào lưng cậu Vương : "Lưu manh!"

- Anh câu dẫn em. Đoan chính lại, đi mua đồ nào!!

Thầy Tiêu tức nghiến răng, lại đánh yêu cậu Vương:

- Em!!Em!!! Câu dẫn cái đầu em!!!.

Tiêu Chiến đi tắm để cho Vương Nhất Bác ở trên mạng đặt hàng, và mở laptop tìm phim xem. Vương Nhất Bác giúp anh dùng màng bọc thực phẩm bọc hết vết thương lại rồi mới cho vào nhà tắm, vậy mà lúc đi ra vết thương vẫn bị ẩm, hơi mưng mủ lên. Vương Nhất Bác bị đuổi đi tắm mà cứ càu nhàu mãi.

Trong lúc cậu Vương xả nước lầm rầm thì đồ ăn đến, thầy Tiêu ra cửa nhận mà mặt đen sì. Vương Nhất Bác cởi trần đội khăn ra ngoài, ngồi lên giường nói:

- Thầy Tiêu ơi, lau tóc cho em.

Tiêu Chiến xách đồ vào đặt lên bàn, lại gần vừa nhéo vừa hỏi:

- Áo đâu? Ai bảo em đặt nhiều thế hả? Muốn bội thực hả?

Miệng mắng nhưng mà tay vẫn tự động đưa lên lau tóc cho cậu Vương rồi. Cậu kéo anh ngồi lên đùi cậu, hôn xương quai xanh lộ ra vì cổ áo phông rộng:

- Em không thích mặc.

Chẳng biết là phim hay không, Tiêu Chiến dựa trong lòng Vương Nhất Bác, vì quá dễ chịu mà ngủ quên lúc nào không biết. Cơ thể được bao bọc trong hơi thở ấm áp, cậu ở rất gần anh, chân tay tương liên vẫn cẩn thận tránh vết thương sợ nó bị nứt.

Chẳng biết phim có hay không cậu Vương chốc một lại cúi xuống thơm má anh, hôn cổ anh, nhẹ nhàng không để người tỉnh giấc. Áp má mình vào má anh, vần vò xoa nắn đủ mới chịu dọn dẹp ôm thầy Tiêu đi ngủ.

Buổi sáng Tiêu Chiến tỉnh dậy, nhớ đến trong lúc mơ màng Vương Nhất Bác nói mua đồ ăn sáng cho anh. Cậu đến trường sớm nghiệm thu kết quả thí nghiệm, còn đi học tiết đầu, chẳng biết đã ngoan ngoãn ăn sáng chưa nữa. Anh còn giả vờ không để ý đưa cho Vương Nhất Bác chìa khóa dự phòng nhà anh rồi. Đến ba mẹ anh còn không có, ư ư, ngại quá đi. Tiêu Chiến ngồi trên giường tự xấu hổ một lúc rồi đi đánh răng, lúc sau nhìn đến thức đồ ăn sáng trên bàn còn có một quyển sách dày ơi là dày, nhìn điện thoại thấy tin nhắn của Vương Nhất Bác:

- Buổi hẹn hò thứ hai, tặng anh cuốn sách chắc chắn anh thích, bản tiếng Anh giới hạn. Em nhờ Quân Nhất, anh ấy nhờ ba mẹ anh ấy mua đấy. Mau khen em đi.

Tiêu Chiến cười tít mắt, ngọt ngào tràn trong lồng ngực, nhắn lại:

- Cún con ngoan lắm. Yêu em~~.

Buổi sáng thứ hai, weibo Tiêu Chiến lại có bài đăng mới "Anh shipper đáng yêu để lại trái tim nhỏ xinh." Đính kèm ảnh chụp hộp xốp đựng đồ ăn sáng có vẽ một trái tim đỏ tươi, còn chụp dính vào một góc cuốn sách và một cốc sữa nhỏ. Bài vừa đăng lên anh shipper nào đó đã vào yêu thích rồi bình luận: "Shipper gửi đồ ăn hay là gửi tim thế?"

Bình luận của Vương Nhất Bác nhanh chóng bị mấy dòng gào thét của bạn bè Tiêu Chiến đẩy lên.

"Đậu má, tao cũng muốn, tao đói quá."

"Lại khoe, làm như người ta không biết là ai mang đến!!!"

"Anh shipper mã số là gì? Tao cũng muốn đặt hàng!!"

"Đánh giá năm sao cho người ta chưa?"

"Tôi không tinnnn, sao tôi toàn gặp shipper cục súc như vậy chớ."

"Đệt, mỗi mình tôi ngửi thấy mùi thức ăn cho chó à?"

"Đáng ghét, bà đây bụng rỗng đi làm."

Tiêu Chiến thấy wechat tinh tinh vang lên, Vương Nhất Bác lại đến oán giận rồi:

- Anh chưa trả lời em!

- Đang ở lớp học mà lại nghịch điện thoại thế à?

- Em đang nghỉ giữa giờ! Anh mau nói!

- Shipper gửi tim, cũng lấy luôn tim của anh mang đi rồi. Được chưa~~.



_______________________________________________

Tui đang thi nên ra chương chậm :3.

Gửi mọi người ít kẹo nạ. :3