Thầy Trả Nổi Không

Chương 24: C24



Một tiếng gọi ba vang vọng khắp hàng lang, đáp lại anh chỉ có bước chân dồn dập. Ba Tiêu không nói gì, mặt ông đỏ gay bước nhanh về phía hai người.

Bản năng sợ hãi khiến Tiêu Chiến lùi về sau một bước nhưng không hề tránh ra, anh biết được điều gì sắp đến, anh cần phải để Vương Nhất Bác nhanh chóng lánh đi đâu đó nhưng cơn đau đến rất nhanh. Anh lãnh một cú tát đầu lệch sang một bên, vị máu tanh sộc lên. Tiêu Chiến lòng lạnh đi, ba đúng là ra tay cực kì vô tình.

Vương Nhất Bác không ngờ rằng ba Tiêu không nói lời nào đã đánh Tiêu Chiến như vậy, cậu vội chắn giữa hai người, sợ anh lại bị đánh nữa, thanh âm run rẩy: "Cháu xin lỗi, bác đừng đánh anh ấy, bác đánh cháu đi, là cháu mặt dày đeo bám..."

Ba Tiêu cũng không để Vương Nhất Bác có cơ hội nói hết câu, vung tay đấm cậu một đấm. Vương Nhất Bác không có ý định phản kháng lập tức ngã xuống. Ba Tiêu bộc phát đánh người, đánh xong liền chửi mắng:

- Mày cứ bám theo con tao có mục đích gì? Ba năm trước tao nói một lần, nhà tao không có tiền, cũng không chơi được với loại rác rưởi như nhà mày. Thứ rác rưởi vô liêm sỉ!!

Tiêu Chiến không nghe nổi nữa, mặc kệ ba có điên tiết cỡ nào anh vẫn lại gần kéo Vương Nhất Bác lên, ngón tay run rẩy chạm nhẹ lên má cậu: "Em tạm lánh đi, anh gọi cho em sau."

Vương Nhất Bác không muốn đi, nắm chặt vào vạt áo Tiêu Chiến. Nhưng Tiêu Đại không có để cho cậu kịp nói thêm lời nào, ông bắt lấy cánh tay Tiêu Chiến lôi kéo anh:

- Tao đã cấm mày dây dưa với cái loại đấy, mày lại không nghe tao! Quân khốn nạn, đi về nhà, đi về tao cho mày một trận, khốn nạn.

Đến lúc này, trong lòng Tiêu Chiến không còn sợ hãi, chỉ có đau cùng hận:

- Ba đừng mắng nữa, con theo ba về.

Tiêu Chiến có thể nghe tất cả những lời mắng chửi mình nhưng không chịu được một câu nói động đến Vương Nhất Bác. Anh liếc nhìn cậu đang đứng dựa vào tường cúi đầu lau môi, đột nhiên lại thấy nhẹ nhõm, may mà đã đưa cho cậu chìa khóa dự phòng rồi, không sợ cậu không vào được nhà không có chỗ ngủ, ở nhà cũng có thuốc rồi, mong là cậu biết thuốc nào là thuốc giảm đau mà uống.

Cả quá trình, Ninh Dương chỉ đứng xem, thấy hai người họ Tiêu đi rồi hắn ta mới liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác một cái rồi cũng bỏ đi. Vương Nhất Bác đứng dựa vào đó một lúc cảm thấy đứng bên ngoài cũng không có ý nghĩa, vịn tay vào tường đi về căn hộ của anh. Phí tâm Tiêu Chiến lo lắng, cậu vào được nhà rồi vẫn không ngủ được, càng không có ý định đi tìm thuốc giảm đau.

Tiêu Chiến chắc chắn sẽ bị ba anh ấy đánh.

Tiêu Chiến chắc chắn sẽ bị đau.

Cơ thể cậu cứ run rẩy mãi, không bật điện cậu cứ thế leo lên giường đắp chăn lên. Chăn cũng phủ kín rồi, lại không ngăn được lạnh lẽo trong lòng đến phát run, Vương Nhất Bác nắm chặt điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình, tin nhắn đã gửi đi rồi nhưng không đợi được hồi âm.

Tiêu Chiến thấy điện thoại rung cũng không có ý định lấy ra trả lời. Ba Tiêu đang ngồi ở cạnh anh, chỉ cần anh có một cử động ông liền phát điên ngay tại chỗ, điện thoại của anh sẽ bay ra ngoài cửa sổ xe hơi ngay lập tức. Tiêu Chiến nhìn vào kính chiếu hậu, nhếch mép một cái rồi nhắm mắt lại. Nghỉ ngơi được lúc nào hay lúc đó, đợi về nhà rồi thời thời khắc khắc đều phải đối mặt với cực hình.

Vậy là Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn đến trời sáng, không còn sức lực co ro nằm trên giường.

Có mặt Ninh Dương ở đó, Tiêu Đại kiềm chế, đợi người đi rồi tất cả phẫn nộ mới cùng lúc bộc phát. Tiêu Doanh và Tiêu Vũ đi ngủ từ sớm cũng bị giật mình tỉnh giấc. Tiêu Đại không nói gì chỉ sục sạo khắp nhà, va phải đồ vật gây ra những tiếng động ghê người. Ông ấy tìm roi. Tìm thấy rồi thì giống như là thú dữ lao nhanh về phía Tiêu Chiến đang quỳ, không ngừng quật mạnh lên người anh.

Tiêu Chiến cắn chặt môi không phát ra tiếng khóc, nhưng đau đớn vẫn làm nước mắt anh chảy không ngừng. Quật mệt rồi, Tiêu Đại dùng roi chỉ vào mặt Tiêu Chiến, gằn giọng tức giận:

- Tao chấp nhận mày thích đàn ông, tại sao lại cứ phải đâm đầu vào thằng đó. Nó cho mày tiền à? Mày cần tiền, thứ tiền bẩn thỉu ấy cũng thèm à?

Tiêu Chiến cúi đầu, cố gắng nuốt nước mắt vào trong.

- Ba nó là một thằng cặn bã, thằng đó nghiện hút, dây dưa với gái mại dâm ba nó cũng chẳng thèm bận tâm, có thể nó còn nhiễm bệnh..

Tiêu Chiến ngẩng phắt đầu lên, tơ máu trong mắt vằn đỏ, cuối cùng vẫn không nói tiếng nào. Tiêu Đại nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến nhưng không nhận ra được cảm xúc trong mắt của con trai, giọng nói gần như là nhục mạ tiếp tục hỏi:

- Mày với nó đã làm đến mức nào rồi!?

Một giọt nước mắt lăn dài trượt xuống đôi môi bị cắn nát, vốn nghĩ trải qua một lần quen rồi nhưng tại sao tâm can vẫn đau như bị vặn nát. Không phải là không nhận ra được mà vốn không thèm xem vào mắt. Từ ngày đứa con này thích một người con trai, đối với ba Tiêu đứa con chính là một nỗi nhục, ông cũng đau, ông đau vì đó là con ông nhưng mỗi lần nhìn thấy nó lại không thể ngừng ghê tởm. Ghê tởm một thằng đàn ông lại cùng một thằng đàn ông có cái gọi là tình yêu!!

Tiêu Đại đánh xong, sỉ nhục cũng xong liền bỏ vào phòng ngủ. Mẹ Tiêu thấy cơn thịnh nộ của chồng dừng lại rồi mới đi từ phòng Tiêu Vũ ra, nhìn Tiêu Chiến đang đứng lên, bà dừng lại một chút, hỏi:

- Đã làm gì rồi? Nhỡ nó có bệnh..


- Em ấy không có!!!

- Sao mày biết được là có hay không?

Tiêu Chiến quả thật không có kiên nhẫn nói thêm về vấn đề này một giây nào nữa: "Là con bám theo em ấy, em ấy không làm gì cả, lỗi ở con."

Mẹ Tiêu vung tay tát anh một cái, cũng đã rất lâu rồi mới lại đánh con, tát xong liền ôm mặt đi vào phòng ngủ. Tiêu Chiến không có ý định quỳ hay đứng đây cả đêm, thất thểu đi vào phòng của mình, đứng trước gương trong phòng tắm nhìn khuôn mặt sưng tím cười nhẹ một cái. Mẹ khóc gì chứ? Người bị đánh là con, con còn chưa khóc.

Tiêu Chiến ngồi dưới vòi hoa sen rất lâu, là nước chảy xuống từ trên hay là nước mắt, chính anh cũng không biết.

Bất hiếu là tội của con nên con không có quyền khóc.

Tiêu Chiến vì đau đớn mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. 3h chiều ngày hôm sau, Tiêu Đại mở cửa đi vào phòng, nhìn Tiêu Chiến nằm co ro trên giường mất mấy phút mới lật chăn ra:

- Ngồi dậy, kí đơn xin nghỉ việc. Tao không cho mày đi làm ở đó nữa.

Nằm từ đêm qua đến chiều, mơ màng lúc ngủ lúc tỉnh, nhưng Tiêu Chiến không có ý muốn động đậy, bình thường đều cật lực làm việc, lâu lắm rồi cũng chẳng được nằm lười trên giường nhân cơ hội này nghỉ được lúc nào hay lúc đấy. Cả nhà cũng không có ai gọi người dậy ăn cơm.

Sáng sớm Tiêu Chiến nhắn tin báo cho các lớp gia sư tìm gia sư mới, bên dịch thuật cũng xin một kì nghỉ dài. Sáng hôm nay Vương Nhất Bác đi thi, nên anh nhắn một tin nhắc nhở muốn cậu yên tâm làm bài, cấm cậu không được lảng vảng đến nhà anh. Trường học thì không cần anh lo, ba anh lo cho này.

Tiêu Chiến cười trong lòng, ngồi dậy nhận lấy đơn xin nghỉ việc đã được viết sẵn, bình tĩnh kí tên lên rồi nằm xuống giường nhắm mắt. Không một tia phản kháng.

Tiêu Đại không có một chút lưỡng lự cầm đơn đã kí đi ra ngoài. Qua nửa tiếng Tiêu Chiến đang cảm thấy rất nặng đầu mà thiu thiu ngủ thì mẹ Tiêu đi vào phòng, vỗ nhẹ gọi con trai dậy:

- Dậy ăn chút mì đi.

Tiêu Chiến nhận lấy bát mì, chậm chạm gắp mì nhét vào miệng. Bình thường mẹ Tiêu nấu ăn rất đậm vị, không cay thì mặn, vậy mà hôm nay lại nhạt tới lờ lợ. Tiêu Chiến vẫn ăn hết, dù sao thì cũng không thể để bị chết đói trước khi bị đánh chết.

- Ba con cả đêm qua không ngủ được, tính ổng có chuyện gì là lại suy nghĩ rất nhiều. Lúc mới biết con với một thằng nhóc hồi cấp ba, ổng đã nói là nhục nhã muốn lao đầu xuống sông chết đi, sau này chấp nhận con rồi, chỉ sợ con gặp người không ra gì, gia đình bại hoại. Ba con là lo cho con, thương con. Con thương ba mẹ, đừng qua lại với thằng nhóc đó nữa.

Tiêu Chiến ngẩn người nhìn chằm chằm bát mì đã trống không, trong đầu có những giọng nói thì thầm không ngừng. Tiêu Chiến nhắm chặt mắt lại, mệt nhọc cười nói với mẹ Tiêu:

- Con đi rửa bát.

Mẹ Tiêu thấy hai mắt Tiêu Chiến sưng to, không lỡ nặng lời với con trai nữa, giành lấy bát:

- Thôi, để mẹ rửa cho. Con cứ suy nghĩ kĩ những lời mẹ nói đi.

Mẹ Tiêu đi ra ngoài, Tiêu Chiến lại nằm xuống trùm chăn nhắm mắt ngủ, muốn xua đi những giọng nói không ngừng xuất hiện trong đầu, ồn ào đến mức làm người ta muốn phát điên.

Mấy ngày sau, Tiêu Chiến chủ yếu là nằm trong phòng, việc làm nhiều nhất là ngẩn người, rồi trả lời tin nhắn của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác bên này sốt ruột cũng chẳng làm được gì, chỉ mang sách vở và ôm mèo về phòng trọ của cậu để ở. Cậu sợ ba anh mà đến thấy cậu sẽ tức giận rồi trút giận lên anh.

Càng ngày, Tiêu Chiến càng ít trả lời tin nhắn của cậu, cậu không biết lý do, anh thì nói rằng anh vẫn ổn, mấy ngày này không bị đánh nữa. Cậu không ngừng nhắc nhở bản thân rằng không sao đâu, anh bị ba nhìn chằm chằm cả ngày mới không thể nghe điện thoại. Không sao hết.

Nhưng mà, Vương Nhất Bác không nhịn được, không nghe lời Tiêu Chiến, đêm khuya lái xe đến đứng trước cửa nhà anh rất lâu, nhìn căn nhà tối om bất động.

Tiêu Chiến không biết Vương Nhất Bác ban đêm chạy đến nhà anh, gần đây anh không phân biệt được ngày đêm, ăn xong liền đi vào phòng leo lên giường. Trong phòng treo rèm tối om, không mở đèn, không nhìn điện thoại, cứ như vậy ngẩn người suy nghĩ.

Sáng ngày thứ năm về nhà, Tiêu Chiến bình thường như chưa xảy ra chuyện gì đi ra ngoài tự nấu bữa sáng. Trạng thái của Tiêu Chiến mấy ngày này, ngoan ngoãn nghe lời, một câu không nói, cũng làm ba mẹ Tiêu bình tĩnh hơn hay nói cách khác là bất an mà không gây thêm sức ép.


Vứt bỏ một đoạn tình cảm sẽ đau khổ. Cần phải có thời gian để quen với nó.

Mẹ Tiêu đi vào bếp giúp Tiêu Chiến trần một quả trứng, ngồi xuống trước mặt nói với con trai:

- Suy nghĩ kĩ chưa?

Tiêu Chiến gắp mì vào miệng, không chú tâm nghe vẫn gật đầu. Mẹ Tiêu không tiếp tục đề tài này nữa, nói sang chuyện khác:

- Chiều đi đón hai đứa em con về, gửi bên nhà bà ngoại từ hôm con về đấy.

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn mẹ một lúc, như cố gắng hiểu nội dung vừa nghe, mãi sau mới gật đầu nhỏ giọng đồng ý:

- Vâng.

Tiêu Doanh và Tiêu Vũ thấy anh trai đến đón về thì rất vui mừng. Tiêu Vũ vui vì lâu rồi mới lại nhìn thấy anh, cô bé còn quá nhỏ, cũng ngủ rất say không biết gì cả, nhưng Tiêu Doanh lại vui vì anh trai không bị ba đánh nặng quá. Đêm đó cậu nhóc tưởng là đồ đạc trong nhà bị đập hết, đang muốn ra xem thì mẹ đã đi vào bắt lên giường đeo tai nghe lại, sau đó liền bị đưa đến nhà bà ngoại.

Tiêu Doanh băn khoăn một lúc mới thỏ thẻ:

- Anh ơi, anh!

Tiêu Chiến mất tập trung, Tiêu Doanh gọi thêm mấy lần anh mới nhìn em trai, hơi ngơ ngác:

- Sao thế?

- Anh bị ba đánh có đau lắm không?

- Hết đau rồi.

Tiêu Doanh lại nói nhỏ: "Em ghét ba."

Tiêu Chiến không gọi xe một tay bế Tiêu Vũ đang mải nghịch búp bê, một tay nắm tay Tiêu Doanh đi bộ về nhà. Nghe thấy em trai nói lời đó, Tiêu Chiến cười khổ trong lòng, nghiêm khắc nhắc nhở:

- Không được hỗn như thế. Không được nói ghét ba. Ba hàng ngày thương em, chiều em như thế mà em lại nói ghét ba, ba mà nghe thấy sẽ buồn đến mức nào chứ!!!

Tiêu Doanh bị mắng cúi đầu đá viên sỏi trên đường: "Nhưng mà ba đánh anh, ba hung dữ lắm."

Tiêu Chiến nhìn thẳng về phía trước, đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp không có tiêu cự: "Vì anh không ngoan nên mới bị đánh, bị ba đánh vài cái cũng có làm sao đâu!? Ba nuôi anh lớn tới từng này, ba muốn đánh vài cái đã oán hận ba thì còn là con người không?"

Tiêu Doanh cẩn thận suy nghĩ một lúc lại nói: "Em không hiểu vì sao ba lại thấy anh không ngoan, em thấy anh là người tốt nhất! So với mẹ còn tốt hơn!"

- Được rồi, coi như là em an ủi anh đi.

Tiêu Doanh bĩu môi không nói nữa, Tiêu Vũ mải chơi cũng đột nhiên nói chen vào: "Với em anh hai tốt thứ hai á, tốt gần bằng mẹ, he he he."

Tiêu Chiến mỉm cười, đầu óc lại bắt đầu suy nghĩ sang chuyện khác.

Buổi tối hôm ấy, Vương Nhất Bác nhắn tin cho Tiêu Chiến thấy anh trả lời liền muốn gọi điện, anh nhận. Vương Nhất Bác bên kia trong lòng kích động cực kì nhưng vẫn kìm được, nhỏ giọng như muỗi kêu:

- Anh ổn thật hả? Đến hôm nay gọi điện được rồi?


- Ừ, ba cũng không bắt anh ngủ cạnh ông ấy để canh chừng.

Vương Nhất Bác bất giác thở phào một hơi, lại hỏi:

- Ba anh ông ấy vẫn giận lắm hả? Có hay mắng anh không? Có đánh anh không?

Tiêu Chiến cười nhẹ: "Em hỏi bao nhiêu lần rồi? Anh nói em không tin hả? Mấy ngày nay không đánh nữa rồi. Em có ăn cơm cẩn thận không đó?"

- Em có ăn mà, em còn nuôi Hạt Dẻ béo lên mấy lạng đây này.

Tiêu Chiến cười cười, không trả lời, đầu óc lại bay bay. Vương Nhất Bác nghe tiếng hít thở bên kia cảm thấy hình như đã qua cả một đời người rồi, rất lâu mới:

- Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vô thức ơi một tiếng, âm thanh nghẹn ngào bên kia truyền tới nói một câu rất nhẹ. Một cơn đau buốt đột nhiên kéo giật anh ra khỏi những âm thanh hỗn loạn, anh giật nảy mình, ngơ ngác một giây, nước mắt không tiếng động trượt trên gò má uốn lượn một đường rồi nhỏ xuống chăn.

Tiêu Chiến mệt mỏi trượt nằm xuống giường, nhắm mắt trả lời:

- Ừm.

Cậu bé bên kia lại nhẹ giọng dỗ dành: "Anh cẩn thận đừng làm chú lại nổi giận mà đánh anh nhé, cứ đổ hết là tại em, nếu ba anh muốn đánh thì gọi em biết, em đến cho chú đánh hả giận rồi không đánh anh nữa."


Đầu anh nặng trịch, nghe cậu loạn ngôn lại thấy nhẹ nhõm kì lạ, nước mắt cứ không ngừng chảy ra:

- Ngốc.

- Anh muốn ngủ hả? Vậy ngủ đi nhé, ngày mai lại gọi điện nha?

- Ừm, ngủ ngon.

Tiêu Chiến nói xong liền ngủ mất, điện thoại cũng không tắt, Vương Nhất thấy vẫn còn kết nối lại ghé vào nghe, thì thào:

- Anh ơi.

Trả lời cậu chỉ có tiếng hít thở đều đều, cậu lại nói: "Anh ơi, ngủ ngon nhé. Nhất Bác yêu anh lắm."

Nói xong rồi, Vương Nhất Bác cúp máy, nhung nhớ hơi thở của anh, nhưng sóng điện thoại sẽ không tốt cho sức khỏe. Cậu không dám nói là hôm nay đến gần nhà anh, nhìn thấy anh cùng em trai em gái về nhà. Anh mà biết chắc chắn sẽ giận vì cậu không nghe lời.

Nhưng mà anh gầy rồi, hôm nọ anh còn kêu anh béo. Về nhà vài ngày anh giống như là cái cây gậy, gầy ơi là gầy.

Buổi sáng Tiêu Chiến tỉnh dậy, nghe thấy tiếng chim hót ngoài cửa sổ, chậm chạm đi lại gần kéo rèm ra, ánh sáng mặt trời rất lâu không chiếu vào căn phòng lập tức vọt vào. Anh hé cửa sổ ra một chút, đưa mu bàn tay hứng lấy giọt nắng ấm áp, anh nhìn sắc vàng dịu nhẹ ấy đến thất thần.

Từ hôm về nhà, mãi đến đêm hôm qua anh mới thật sự ngủ được một giấc tử tế. Tiêu Chiến không muốn ngồi ngẩn người trên giường nữa, laptop không mang về thì cũng không thể dịch bài kiếm tiền được, vậy là anh đi dọn dẹp lại phòng của anh, sắp xếp lại sách trên giá, cuối cùng tìm được một quyển sách cũ đã ngả màu vàng The silence of the lambs".

Tiêu Doanh gõ cửa phòng anh hai, mở cửa bước vào thấy Tiêu Chiến đang ngồi trên bàn học của anh đọc gì đó.

- Anh ơi, mẹ bảo ra ăn cơm.

Tiêu Chiến giật mình nhìn, khẽ trách:

- Sao em vào không có tiếng động thế?

- Em có gõ cửa mà, anh không trả lời nên em mới đi vào.

Tiêu Chiến nhìn lướt qua cuối sách ghi nhớ số trang rồi gập sách lại, đứng dậy xoa đầu Tiêu Doanh: "Đi ăn cơm."

Bữa cơm xuất hiện thêm một người. Nhưng bây giờ đừng nói một người, có thêm mười người thì Tiêu Chiến cũng không quan tâm. Mẹ Tiêu nhìn con trai lớn mấy lần muốn nói chuyện, cuối cùng vẫn bỏ cuộc không cất được lời.

Tiêu Chiến ăn cơm rất chậm, bình thường vốn đã ăn không nhanh, bây giờ mọi người ăn xong hết rồi, Tiêu Chiến mới chậm chạp lấy bát cơm thứ hai. Không khí trên bàn ăn rất kì lạ, ăn xong rồi mà không ai có ý định ra ngoài. Tiêu Vũ ngơ ngác nhìn ba mẹ đều nhìn anh lớn, anh bé cũng nhìn anh lớn, anh Ninh Dương cũng nhìn, bé không hiểu gì cả! Tiêu Chiến vươn đũa gắp thức ăn, bất giác ngẩng đầu thấy mọi người đều nhìn mình, khó hiểu quay sang hỏi mẹ:


- Sao mọi người không ăn nữa ạ? Bị gì vậy? Hết cơm rồi? Vừa con lấy vẫn còn cơm mà?

Mẹ Tiêu nghẹn một chút mới nói: "Mọi người đều ăn xong rồi."

Tiêu Chiến hiểu ra gật đầu, nhìn lướt qua ba, rồi nhìn sang mẹ, nói:

- Mọi người cứ ra phòng khách xem tivi đi, con ăn xong con sẽ dọn rồi rửa bát luôn.

Nói xong lại tiếp tục ăn, vừa ăn vừa nghĩ đến tình tiết trong cuốn sách đang đọc dở. Mẹ Tiêu dắt hai đứa trẻ rồi bảo Ninh Dương đi ra ngoài phòng khách uống nước, ăn hoa quả.

Tiêu Đại không nhúc nhích hồi lâu, nhìn Tiêu Chiến bình thản như vậy không hiểu sao lại dâng lên tức giận, đập bàn nói:

- Mày tỏ thái độ gì đấy? Mày bất mãn với tao vì tao không cho mày quen thằng đấy à?

Tiêu Chiến không hiểu anh đã tỏ ra thái độ như thế nào: "Con ăn cơm cũng chọc giận ba? Hay là ba thấy một thằng đồng tính ăn cơm tốn gạo quá nên muốn con tuyệt thực? Vậy con không ăn nữa nhé?"

- Mày!!!!

Mẹ Tiêu nghe thấy ba Tiêu to tiếng liền chạy vào, giữ chặt lấy tay chồng: "Ông làm gì thế, để con nó ăn xong cơm yên ổn đi, nhà có hai đứa nhỏ còn có khách."

Tiêu Đại hừ một tiếng rồi bỏ ra ngoài, mẹ Tiêu ngồi xuống cạnh Tiêu Chiến, vuốt tóc con: "Thức ăn có đủ không? Đừng chọc giận ba con nữa!"

Tiêu Chiến mở to mắt: "Con chọc giận ba lúc nào chứ? A! Con hiểu rồi, là con ăn chậm quá làm ba ngứa mắt, con dọn ngay đây." – Tiêu Chiến nở nụ cười, tỏ vẻ con đây cực thông minh.

Mẹ Tiêu nói gần như là khóc: "Mẹ biết con đau khổ, mẹ biết con khó chịu, con giận ba, nhưng con đừng như thế này nữa."

Tiêu Chiến nghiêng đầu, đôi mắt vừa trong sáng lại vừa chân thành:

- Con nghe lời như thế này chưa đủ sao? Ba bảo gì con làm đấy còn gì mẹ? Mẹ muốn con đừng như thế này nữa là như thế nào?

Mẹ Tiêu không chịu được nữa, đứng dậy: "Thôi, ăn cơm nốt đi. Ba không phải không muốn cho con ăn cơm."

Mẹ Tiêu nói rồi đi nhanh vào nhà vệ sinh. Tiêu Chiến tiếp tục ăn, ăn thêm hai miếng liền không nuốt nổi mà buông đũa.

Ninh Dương nghe tiếng Tiêu Chiến lạch cạnh dọn bàn thì đứng dậy đi. Thấy Tiêu Chiến không để ý mình, Ninh Dương nói:

- Anh dọn cùng em nhé.

Tiêu Chiến bọc lại bát cơm ăn dở để cho vào tủ lạnh, không trả lời.

Ninh Dương cũng không chịu yên lặng, càng không để ý hắn thì hắn càng phải gây chú ý:

- Em không thích anh vì thích cậu bạn kia đúng không? Ba em đã không đồng ý tội gì em chống lại ông chứ. Cậu bạn kia trông còn trẻ con chắc chưa có công việc ổn định, nghe ba em nói thì cậu ta là công tử nhà giàu toàn dựa vào tiền của ba mẹ, cậu ấy tốt với em thế nào tôi có thể tốt với em gấp năm, gấp mười. Cái gì cậu ta mua được cho em thì tôi cũng mua được, tôi cũng không phải xin tiền mẹ để mua đồ cho em.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm Ninh Dương ăn nói loạn xạ, nghẹn thật lâu mới phun ra một chữ: "Cút".

- Em thử hẹn hò với anh đi, chắc chắn em sẽ thấy anh rất tốt. Anh thực sự thích em, cho anh cơ hội, anh sẽ tốt với em, em thích gì anh cũng có thể cho em.

Tiêu Chiến quay đi trong lòng âm thầm suy nghĩ, ba anh thì anh phải nhịn, còn tên đầu óc có bệnh này cũng phải nhịn là cái đạo lý gì?

Tiếng bát rơi vỡ truyền ra ngoài một tiếng thật đanh, Ba Tiêu đứng dậy đi vào xem, Tiêu Doanh Tiêu Vũ cũng hóng hớt, thấy Tiêu Chiến đang cười:

- Anh ra ngoài đi, chật chội không tránh được va chạm gây đổ vỡ. Nhà tôi không có tiền mua bát mới đâu. Trước khi ra ngoài dọn mảnh vỡ dưới chân anh bỏ vào thùng rác đi.

Ba Tiêu trừng mắt kéo người ra ngoài: "Mày làm vỡ thì tự mình dọn."

Anh nhún vai không để ý, lấy hốt rác gom mảnh vỡ lại, lại liếc nhìn đôi đũa Ninh Dương vừa ăn qua, mỉm cười, mà ý cười không lan tới mắt.

 Miệng bẩn như vậy, thứ hắn dùng qua không muốn rửa. Nếu đã không muốn cứ đập đi, vất đi là được.