Thầy Trừ Ma Là Con Gái Cưng Của Diêm La Vương

Chương 15: Huyệt mộ bên bờ biển (5)



Khích Sảnh xoay người qua liền thấy cả người Ngăn Diện đang run rẩy, ôm thật chặt An An không có một mảnh vải nào trên người chạy thục mạng đến.

 

Khi Ngăn Diện nhìn thấy Khích Sảnh và Y Y đang ở phía trước thì liền hét to: "Cứu, cứu tôi với."

 

Y Y lạnh nhạt nhìn Ngăn Diện: "Nhìn lại phía sau đi."

 

Sau khi nghe lời Y Y nói, Ngăn Diện cũng cảm giác được có chuyện kỳ lạ, nếu con ác ma đó vẫn còn đuổi theo ông thì tại sao ông lại không còn cảm nhận được chút tử khí nào cả?

 

Ngăn Diện lấy hết can đảm nhìn về phía sau, trống không, không có bất cứ thứ gì.

 

Thực ra từ lúc Ngăn Diện chạy ra khỏi thông đạo thì ông ta đã được an toàn, nhưng vì quá sợ hãi, ngay cả việc xác định bản thân có còn nguy hiểm hay đã an toàn cũng đều quên mất.

 

Khích Sảnh thờ ơ nhìn gương mặt đỏ ngầu của Ngăn Diện vì bị mất mặt, chỉ là từ xưa đến nay, Khích Sảnh không phải là loại người có thói quen cười nhạo trên hoàn cảnh trớ trêu của người khác mà tính tình của Y Y cũng rất lạnh nhạt, nên bầu không khí xấu hổ do Ngăn Diện tự mình tạo ra liền nhanh chóng tiêu tan.

 

Khích Sảnh ngậm một viên kẹo bạc hà, quay sang hỏi Y Y: "Hưng Hùng đâu rồi?"

 

Lúc này, hiếm khi Khích Sảnh nghe được giọng nói lạnh nhạt của Y Y không kiềm chế được hơi run rẩy: "Lúc nãy chúng tôi gặp một con ác ma, vì không đấu lại được nó nên chúng tôi đã bỏ chạy, tôi bị trượt chân té nhào xuống hố, đã làm lỡ không ít thời gian. Sau khi Hưng Hùng cứu được tôi lên khỏi cái hố thì ác ma cũng đuổi tới nơi, Hưng Hùng đã liều mạng với con ác ma đó để tôi có thể chạy thoát."

 

Khích Sảnh hơi bất ngờ, cô thấy gương mặt đang đầm đìa nước mắt của Y Y.

 

Y Y đưa tay ôm lấy mặt, bộ dạng bấn loạn: "Tôi có một đứa con nhỏ, tôi tự biết thực lực của mình không cao, nhưng vì cuộc sống của hai mẹ con chúng tôi rất thiếu thốn nên tôi đành liều một phen, nguyên nhân tôi tham gia chuyến thám hiểm này chỉ là vì số tiền thưởng sẽ được lãnh. Tôi không muốn chết, tôi không nỡ lòng nào bỏ lại đứa bé. Do tôi, là do tôi ích kỷ. Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, xin lỗi Hưng Hùng, tôi xin lỗi."

 

Nói đến những lời cuối cùng, Y Y như muốn hét lên.

 

Khích Sảnh lẳng lặng nhìn gương mặt đau khổ của Y Y, cô nhận ra được bà ấy đang thật sự hối hận, thần kinh cũng đang có chút không được ổn định.

 

Khích Sảnh lấy ra một con d.a.o nhỏ sắc bén rồi cắt lên đầu ngón tay của Y Y trong ánh mắt ngạc nhiên của Ngăn Diện và sự giật mình của bà.

 

Khích Sảnh dùng m.á.u vừa chảy ra của Y Y chấm lên mi tâm bà, sau đó rì rầm niệm một đoạn chú ngắn, cô chuyển bàn tay vài cái, đưa ngón trỏ ấn thẳng vào trán của Y Y.

 

Một lúc sau, khi Y Y mở mắt lần nữa thì liền ngồi dậy, đứng thẳng người, nghiêm trang làm một cái lễ với Khích Sảnh: "Cám ơn thầy rất nhiều."

 

Khích Sảnh lắc đầu, cười nhẹ: "Được rồi. Nếu đã thông suốt thì tiếp tục hành trình thôi. Người c.h.ế.t rồi cũng không thể nào sống lại được, hãy cứ nhìn vào thực tại mà sống."

 



Y Y nghiêm túc gật đầu, âm thầm đi đến đứng ở phía sau của Khích Sảnh.

 

Đây là một người có bản lĩnh thật sự, khi nãy cô ấy đã cho bà nhìn thấy được hình ảnh đứa con chưa đầy hai tuổi của bà, cũng cho bà nhìn thấy được rất rõ ràng gương mặt tràn đầy mãn nguyện của Hưng Hùng khi hi sinh bản thân mình.

 

Lúc này, Ngăn Diện đang đứng ở một bên chờ mọi người hỏi thăm kèm theo vài câu đề nghị giúp đỡ nhưng đợi đến khi Khích Sảnh và Y Y chuẩn bị đi tiếp, ông vẫn chưa nghe thấy một câu hỏi han nào dành cho ông cả.

 

Ngăn Diện không nhịn được sự khó chịu trong lòng: "Này, hai người không thấy tôi ở đây à? Tại sao không hỏi thăm tôi một tiếng nào vậy?"

 

Y Y lạnh nhạt, bà im lặng đứng phía sau Khích Sảnh, không hề quan tâm đến những lời Ngăn Diện vừa nói.

 

Ngược lại Khích Sảnh lại có chút buồn cười: "Vậy ông nói xem, tại sao chúng tôi lại phải hỏi thăm ông?"

 

Ngăn Diện bị hỏi ngược lại có chút nghẹn, đúng vậy, tại sao họ phải hỏi thăm ông?

 

"Cô không nhớ tôi đã từng nói gì à, tôi là người của phái Trung Quyền đấy. Người muốn tâng bốc, nịnh bợ tôi nhiều vô số kể, còn cô thì bất quá chỉ là một con nhóc hỉ mũi chưa sạch mà thôi."

 

Chân mày của Y Y hơi nhíu lại, bà không hề nghĩ cô gái này đơn thuần là một cô nhóc hỉ mũi chưa sạch, vì qua sự việc lúc nãy bà cũng đã phần nào biết được thực lực của cô ấy.

 

Cô ấy lấy m.á.u của bà, cho bà nhìn lại được kí ức của bản thân và hơn hết còn có thể điều khiển được cách nó diễn ra.

 

Đó chính là thực lực không tầm thường hoặc có thể nói rằng linh lực của cô vô cùng mạnh mẽ.

 

"Thế à? Thế ông có biết phái Chính Nghĩa không?"

 

Câu nói nhẹ nhàng mà Khích Sảnh vừa thốt ra lại giống như là đang ném một viên đá to xuống một hồ nước phẳng lặng, nó khiến cả Ngăn Diện lẫn Y Y đều giật mình.

 

Y Y không nhịn được quan sát Khích Sảnh kỹ càng hơn bao giờ hết, hóa ra đó là lý do bà cảm thấy cô gái này quen thuộc. Phái Hòa Bình chính là một môn phái nhỏ được tách ra từ một môn phái lớn là phái Chính Nghĩa, thì ra là vì lẽ đó.

 

Ngăn Diện trợn to mắt, phái Chính Nghĩa ư? Đó không phải là kẻ thù truyền kiếp của phái Trung Quyền ông sao? Trước khi được nhận vào phái Trung Quyền, ông cũng đã đọc rõ ràng hết thảy điều luật của môn phái, trong đó, điều luật quan trọng nhất là: "Phái Chính Nghĩa chính là kẻ thù, gặp một g.i.ế.c một, gặp mười g.i.ế.c mười, tuyệt đối không thể buông tha."

 

Sau đó Ngăn Diện cũng đã tìm hiểu kỹ hơn về phái Chính Nghĩa từ các anh em cùng môn phái, ông biết được một số chuyện xưa cũng như tình hình hiện tại của phái Chính Nghĩa, gần như đã bị thất truyền, trong phái chỉ còn lại mỗi một ông già.

 

Nhưng khi Ngăn Diện học đạo thuật được vài năm, môn phái ở trên núi truyền tin tức đến tất cả các đệ tử của phái Trung Quyền rằng phái Chính Nghĩa đã có người kế nhiệm, đó là một cô gái.

 



Ngăn Diện không khỏi sững sờ, hóa ra thế giới này nhỏ như vậy, cách đây mấy năm ông còn cầu gặp được người đó để lập công, mong muốn có cơ hội nhận bảo vật như lời chưởng môn đã căn dặn xuống.

 

Nào ngờ bây giờ thật sự đã gặp được cô ta.

 

Không muốn nói thêm bất cứ lời nào thừa thãi, kẻ thù gặp nhau liền đỏ mắt, Ngăn Diện sau khi biết rõ chân tướng thì lập tức ném An An cả người không một mảnh vải xuống mặt đất, xông đến tấn công Khích Sảnh, ngay cả cởi chiếc áo khoác ngoài ra để che chắn cho An An mà Ngăn Diện cũng chẳng buồn để ý.

 

Khích Sảnh cười nhạt, tên đàn ông thối tha này, thật đúng là vật hợp theo loài, kẻ như Ngăn Diện mà không gia nhập vào phái Trung Quyền thì thật sự là đáng tiếc đấy.

 

Khích Sảnh và Ngăn Diện đánh giáp lá cà gần trăm chiêu mới chịu tách nhau ra, hai người cùng lui về phía sau một khoảng.

 

Ngăn Diện lấy tay che lồng n.g.ự.c đang nhói lên từng cơn của mình nhìn chằm chằm vào Khích Sảnh đang đứng thảnh thơi phía đối diện, cả người ông tức đến muốn nổ tung phổi, ông không ngờ là thực lực của cô ta lại mạnh mẽ đến vậy, chỉ dùng võ thuật đơn thuần và đánh tay không với nhau nhưng lại có thể tổn thương đến ông, phải biết rằng trước khi gia nhập phái Trung Quyền để học đạo thuật thì ông đường đường chính chính là một võ sư* lâu năm đấy.

 

*Võ sư: Chỉ những người đứng đầu các võ đường dạy võ. Là những người có trình độ võ thuật cao. Trước đây các võ sư là do các môn phái chứng nhận khả năng. Ngày nay, tước vị võ sư có được khi qua được sự kiểm tra ngặt nghèo của các liên đoàn võ thuật, bởi ban giám khảo là các võ sư lão làng, hoặc các Sở VHTT, Tổng cục TDTT (Nguồn: Wikipedia).

 

Thua keo này bày keo khác.

 

Ngăn Diện cũng vậy, ông ta lui về phía sau thêm vài bước, đưa tay nắm chặt sợi dây đỏ đang đeo trên cổ, lớn tiếng niệm một đoạn chú ngắn.

 

Lập tức có một con Ma vương xuất hiện trước mặt Ngăn Diện, ồm ồm hỏi: "Gọi ta dậy là có chuyện gì?"

 

Ngăn Diện đắc ý nhìn qua Khích Sảnh: "Ma vương, tôi vừa tìm được thức ăn vô cùng bổ dưỡng cho ngài, nó ở ngay đây."

 

Ma vương lập tức quay sang nhìn Khích Sảnh: "Linh lực của cô ta có cao không? Tại sao trông ra chẳng giống một người có linh lực chút nào cả vậy?"

 

Ngay lúc Ma vương và Ngăn Diện bàn bạc về vấn đề ăn tươi nuốt sống cô thì Khích Sảnh xoay người sang gật đầu với Y Y một cái để trấn an bà, đoán chừng bà cũng chưa từng nhìn thấy Ma vương bao giờ, có lẽ đang rất sợ hãi.

 

Khích Sảnh đoán cũng không sai, đúng là Y Y đang rất sợ, nhưng nhiều hơn là bà đang rất lo lắng cho cô, tuy biết thực lực cô không thấp, có điều đây là Ma vương, bà không biết Khích Sảnh có đối phó được hay không.

 

Chỉ là thấy cái gật đầu đầy bình thản của Khích Sảnh thì Y Y liền yên lòng trở lại, cô ấy còn không sợ thì bà lo bò trắng răng* làm gì chứ.

 

*Lo bò trắng răng: Là một thành ngữ nói về việc nếu ai đó hay lo lắng vu vơ, lo những chuyện không đâu, những chuyện không đáng phải lo.

 

Khích Sảnh không chút khách khí cắt ngang cuộc bàn luận của Ma vương và Ngăn Diện: "Hãy tạ ơn trời Phật vì trong huyệt mộ này có bố trí kết giới ngăn cản sức mạnh thiên địa, nếu không ta sẽ mở cửa âm giao nhà ngươi cho quỷ sai. Còn bây giờ thì ta cũng không muốn nhiều lời với nhà ngươi, cho nhà ngươi một cơ hội, ta hỏi ngươi một câu. Bây giờ nhà ngươi có định ra tay với ta nữa hay không?"