Thầy Trừ Ma Là Con Gái Cưng Của Diêm La Vương

Chương 29: Lời thỏa thuận với quỷ ký sinh (1)



Thần sắc trên mặt Võ Hậu phức tạp vô cùng, hiện tại ông đang vừa mừng vừa lo. Mừng vì đã biết được tin tức bí mật này, lo là vì không ngờ nước Cao Ly lại có âm mưu to lớn như vậy, hơn nữa còn âm thầm dàn xếp bấy lâu nay.

 

Xem ra mấy chục năm độc lập đã khiến mọi người có sự sơ xuất nhất định, không còn thắt chặt công tác đề phòng các nước lân cận nữa. Tuy bây giờ các quốc gia trên thế giới đều đã được thống nhất nên bên ngoài thì trông có vẻ rất hòa bình.

 

Nhưng bên trong, cũng không thiếu những quốc gia chưa bao giờ ngơi ngớt sự tham vọng của mình, bất chấp đến việc là nếu chiến tranh có xảy ra sẽ khiến nhân dân kham khổ đến nhường nào. Đối với họ, quyền lực và tham vọng vẫn là trên hết.

 

Võ Hậu cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, ông phải báo cáo chuyện này lại với ngài Thủ tướng càng nhanh càng tốt mới được: "Cảm ơn con rất nhiều, mọi việc đều ổn thỏa rồi. Bây giờ con có thể giúp bọn họ đi đầu thai."

 

Võ Hậu xoay người, khẽ cúi đầu với đám ma: "Tôi xin thay mặt Tổ Quốc, gửi đến mọi người lời cảm ơn chân thành vì những gì mọi người đã cống hiến. Trên hết là lòng yêu nước nồng nàn của mọi người, tôi thật sự vô cùng kính trọng."

 

Đám ma nhanh chóng đứng lên, cúi đầu thật sâu để đáp lại Võ Hậu, bọn họ vô cùng xúc động và biết ơn đối với sự tử tế, cũng như sự trân trọng mà ngài Trung tướng đã dành cho họ. Mặc dù họ chỉ là những hồn ma vất vưởng.

 

Khích Sảnh xoa xoa mắt, cô có bệnh về thần kinh và m.á.u lên não nên việc thức khuya thế này thật sự rất tra tấn tinh thần của cô. Khích Sảnh mím môi, cô nhanh chóng niệm chú rồi lấy m.á.u tế để vẽ bùa lên không trung.

 

Từng đường m.á.u như đang hòa lẫn với âm thanh đọc chú đều đặn của Khích Sảnh, ngay khi Khích Sảnh dừng động tác thì trên không trung nhanh chóng hiện ra một lá bùa hoàn chỉnh với những đường nét vẽ phức tạp, Khích Sảnh mím môi, hét: "Thiên linh linh, địa linh linh, cửa âm, mở!"

 

Khích Sảnh lập tức bàn giao đám ma với hai quỷ sai, ngay lúc nói lời tạm biệt, Trong Trắng bỗng quay sang nói với Khích Sảnh: "Ngài cần nghỉ ngơi nhiều hơn, trông ngài rất mệt mỏi. Linh lực của ngài đang bị thiếu hụt trầm trọng luôn đó."

 

Khích Sảnh gật đầu, xua tay. Hai quỷ sai thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa, dẫn đám ma nhanh chóng rời đi. Khích Sảnh khẽ mỉm cười khi nhìn thấy đám ma đang tranh thủ quỳ xuống khấu đầu với cô, họ nói cảm ơn rôm rả trước khi cửa âm đóng lại và biến mất.

 

Võ Hậu không khỏi ngây người với sự việc đang diễn ra. Bấy giờ, ánh mắt ông nhìn Khích Sảnh càng trịnh trọng hơn vài phần. Đây thật sự là một người trẻ nhưng có thực lực rất cao cường.

 

Bỗng nhiên, Võ Hậu cảm thấy thật may mắn vì Khích Sảnh là người Đại Việt, hơn nữa cô còn là một công dân vô cùng yêu nước cũng như có tinh thần trách nhiệm rất cao.

 

Võ Hậu nhìn Khích Sảnh liên tục xoa xoa hai bên thái dương thì cũng biết cô đang rất mệt mỏi. Thấy vậy, ông không nói thêm lời thừa thãi mà đề cập ngay đến vấn đề chính: “Sảnh ơi, con đã hoàn thành nhiệm vụ một cách rất xuất sắc. Ngoại trừ số tiền đã thỏa thuận ban đầu thì bác sẽ gửi cho con thêm một ít, coi như tiền bồi dưỡng.”

 

Khích Sảnh đang ra sức uống vài ngụm sữa tươi hương trái cây, cô chớp chớp mắt: "Không cần đâu ạ, coi như lần này con góp chút sức lực cho đất nước. Nếu lần sau bác kiếm con thì con sẽ thu tiền.”



 

Thực ra thì chuyện này không liên quan tới nhân quả, nó không phải là nghiệp báo riêng của bất cứ ai mà là một âm mưu hòng chống phá đất nước. Nên không bắt buộc cô phải thu tiền, không sợ phạm vào nhân quả.

 

Ban đầu Võ Hậu không đồng ý, nhưng thấy cô đã kiên quyết như vậy nên không tiếp tục nói nữa. Ông liên tục nói cảm ơn cô, dù sao thì ngân sách của công cũng có hạn, nếu cô đã nói muốn góp một phần sức cho đất nước thì số tiền này sẽ dùng vào những chuyện khác, coi như cô đang tích phước cho mình.

 

Trước khi tạm biệt, Võ Hậu hỏi Khích Sảnh có muốn làm người đại diện cho phía cảnh sát để tuyên truyền cho người dân hay không. Hai người bàn bạc một lúc đã đưa ra được quyết định, Khích Sảnh không từ chối làm gì, vì thứ cô đang cần bây giờ là danh tiếng. Phái Trung Quyền đang nổi bần bật, cô phải từ từ nâng cao danh tiếng của bản thân.

 

Võ Hậu tạm biệt Khích Sảnh và cho xe đưa cô về tận nhà. Bình thường, nếu người dân hợp tác với Chính phủ, biết được những việc cơ mật về chính trị, kinh tế của quốc gia hay đại loại như vậy đều phải ký tên vào một bản cam kết để giữ bí mật.

 

Nếu tiết lộ bất cứ điều gì với một ai, người đó phải chịu trách nhiệm hoàn toàn về hậu quả của lời nói mà mình đã nói, cũng như chấp nhận tất cả mọi hình thức xử lý.

 

Nhưng với Khích Sảnh thì Võ Hậu đã tự đứng ra bảo lãnh và chịu trách nhiệm cho cô. Ông tin tưởng cô và ông có linh cảm, nếu bắt cô ký vào bản cam kết đó thì có khi cô sẽ trở mặt ngay, e rằng làn sau cô sẽ không hợp tác với bọn họ nữa cũng không chừng.

 

Tuy tiếp xúc không nhiều nhưng với con mắt tinh tường của mình, Võ Hậu nhận định Khích Sảnh là người rõ ràng và quyết đoán, không phải tuýp người nhu nhược. Một khi đã khiến cô phật lòng, cô không đạp đối phương xuống bùn thì thôi chứ đừng mong cô sẽ giúp đỡ.

 

Rõ ràng là suy nghĩ của Võ Hậu không hề sai, nếu phải ký vào bản cam kết đó, chắc chắn thái độ của Khích Sảnh sẽ khác ngay. Cô hiểu đó là quy định, nhưng cô đã dốc lòng dốc sức mà sự tin tưởng tối thiểu cũng không nhận được thì cô chẳng thèm tận tâm làm gì.

 

Về tới nhà, Khích Sảnh ngủ trọn một giấc đến gần hết ngày hôm sau thì cô mới dậy. Khích Sảnh ngồi ngơ ngác hồi lâu, cô chớp mắt vài cái để bản thân tỉnh táo đôi chút, sau đó cô lại nằm dài xuống nệm một lúc. Cô uốn éo cơ thể mấy lượt, vươn tay cầm điện thoại lên để gọi cho dì Vân.

 

Vì hôm nay cô không còn bận rộn việc gì nữa nên Khích Sảnh định sẽ về thăm dì, dù sao thì dì Vân cũng đã mở cửa hàng riêng để kinh doanh. Khích Sảnh gọi trước để hỏi xem dì Vân có rảnh hay không, nếu không thì cô không muốn phiền hà đến dì làm chi.

 

Lúc nhận được điện thoại của Khích Sảnh dì Vân rất mừng rỡ, nghe được Khích Sảnh nói sẽ về thăm nhà thì dì Vân càng hớn hở hơn: "Không cần mua gì cả, con về là tốt rồi, về là tốt lắm rồi. Bây giờ dì về nhà ngay, con đến đi nhé rồi chúng ta ăn cơm tối luôn. Dì sẽ nấu mấy món con thích."

 

Nghe dì Vân vui vẻ như vậy, Khích Sảnh cũng khó nói lời từ chối, chỉ đành cười trừ: "Dạ rồi, vậy dì về cẩn thận nhé. Lát gặp ạ."

 

Khích Sảnh bắt taxi đến nhà dì Vân, vừa bước chân xuống xe thì Khích Sảnh đã cảm giác được trong nhà đang có âm khí d.a.o động mãnh liệt, ngay cả ấn chuông Khích Sảnh cũng không làm mà bước thẳng vào nhà.

 

Lúc này dì Vân đang nấu ăn dưới bếp, bà thấy Khích Sảnh bước vào thì hơi bất ngờ vì bà không nghe thấy tiếng chuông cửa. Nhưng dì Vân không để ý quá nhiều, Khích Sảnh không khách sáo với bà nữa là rất tốt.



 

Khích Sảnh chau mày thật chặt: "Thưa dì con mới đến. Nhưng dì cho con hỏi trên tầng hai là phòng của ai vậy ạ? Con nhớ hồi trước là phòng của dì thì phải."

 

Mặc dù dì Vân không hiểu tại sao Khích Sảnh lại quan tâm đến vấn đề này, nhưng bà vẫn trả lời cặn kẽ: "Dì với thằng Bảo đổi phòng từ hồi năm trước lận, tại có đợt dì bị đau lưng, đi đứng cũng không tiện rồi nó kêu hai mẹ con đổi phòng cho dì đỡ mệt. Bây giờ dì ở dưới đây, còn trên tầng hai là phòng của nó với phòng dành khách đến chơi ngủ lại. Phòng của con ở lầu một thì dì vẫn tự quét dọn mỗi tuần, không cho ai vào cả."

 

"Em Bảo có ở nhà không dì?"

 

"Có chứ, hồi nãy nó chở dì đi siêu thị rồi về nhà với dì luôn mà. Nó nghe nói con về nên nó đâu có đi chơi, nó nói nhớ chị Sảnh nên phải ở nhà ăn cơm với chỉ. Cái thằng đó, dì nói con nghe chứ, suốt ngày nó cứ loi choi như con khỉ vậy."

 

“Vâng, lúc trước con có đưa cho dì hai sợi dây, dì với em Bảo có mang theo bên người không ạ?"

 

Lúc này, dì Vân chạy đi tắt bếp rồi vừa bày cơm vào mâm vừa nói vọng ra để trả lời Khích Sảnh: "À, dì cũng định nói với con chuyện đó. Sợi dây của dì thì vẫn còn, nhưng sợi dây của thằng Bảo thì bị bạn nó làm lạc đâu mất tiêu rồi. Vì con nói sợi dây đó rất quan trọng nên dì cũng định nói với con đó chứ, mà tại chưa có dịp."

 

Khích Sảnh không nhịn được thở dài, tuy dì Vân tin lời cô nói, nhớ rõ là nó quan trọng. Nhưng có lẽ dì Vân chưa tận mắt nhìn thấy ma quỷ, cũng như biết được mức độ nguy hiểm của nó, nên việc chủ quan là điều không thể tránh khỏi.

 

Đúng lúc Khích Sảnh định đi lên lầu tìm Gia Bảo thì thấy dì Vân bước ra cười tươi, đưa tay chỉ lên lầu: "Kìa, con nhìn đi, nó xuống rồi đó. Ròng rã mấy năm trời rồi hai chị em không gặp nhau, con xem nó lớn tới vậy rồi."

 

Nói đoạn, dì Vân ngước lên lầu: "Bảo, xuống đây nhanh lên. Chị Sảnh về rồi đấy, giờ con nhìn chị coi có còn nhận ra chị nữa không?"

 

Khích Sảnh ngước mắt lên lầu thì thấy Gia Bảo đang chầm chậm bước xuống, có điều cả người của cậu gầy gò, hốc hác. Mà trên đỉnh đầu của cậu có một xương khô đang bám chặt, Khích Sảnh thấy vậy thì an tâm hơn một chút, may mà vẫn chưa tới giai đoạn gây ảnh hưởng đến tính mạng.

 

Đây là một loài quỷ không hề hiếm hoi, ngược lại thì chúng khá là phổ biến, được gọi là quỷ ký sinh. Lúc còn sống, những người đó thường xuyên phải chịu cảnh đói khát và có tâm địa xấu xa, mang tâm lý oán hận thế giới, ganh ghét với những người được ăn no mặc ấm, nên khi c.h.ế.t đi sẽ trở thành quỷ ký sinh.

 

Quỷ ký sinh ám con người dưới hai hình thức, tự nguyện và ép buộc. Tự nguyện nghĩa là con người sẽ đồng ý cho quỷ ký sinh bám vào người họ, ký sinh lên thân thể của họ để tồn tại. Còn ép buộc là con người không đồng ý, nhưng quỷ ký sinh vẫn lặng lẽ đi theo bên cạnh để ám.

 

Đối tượng mà quỷ ký sinh nhắm đến là những người có tâm lý sợ mập và háu ăn, luôn muốn có thân hình đẹp nhưng lại không chịu bỏ thời gian dù chỉ là một vài phút ra để tập thể dục thể thao, rèn luyện sức khỏe, mang suy nghĩ không làm mà muốn hưởng.