Thầy Trừ Ma Là Con Gái Cưng Của Diêm La Vương

Chương 34: Vụ án hồn ma bị biến mất (2)



Kha Tiêu cho đội viên đi kiểm tra thì quả là như vậy, hồn ma đã ngất xỉu, đây là lần đầu tiên anh ta gặp trường hợp thế này. Kha Tiêu lại ngước nhìn Khích Sảnh bằng ánh mắt lấp lánh, cô không khỏi liếc Kha Tiêu một cái.

"Thứ hai là tại sao hồn ma nam lại không thấy đâu? Anh thử nghĩ xem, tại sao hồn ma nữ lại không biết mình bị g.i.ế.c và hồn ma nam thì lại biến mất?"

Kha Tiêu nhăn mày, bỗng anh ta mở to mắt: "Có kẻ khác nhúng tay vào."

Khích Sảnh lại liếc Kha Tiêu một cái, dù sao đây cũng là phỏng đoán theo hướng gần nhất, điều này không hề khó để có thể suy luận ra. Kha Tiêu bị Khích Sảnh liếc thì có chút oan ức, do cảm giác bức bách của Khích Sảnh mang lại quá lớn khiến cho suy nghĩ của anh ta bị chậm trong chốc lát thôi mà.

"Đúng vậy. Đó là hướng tôi đang suy đoán, tuy nhiên nếu muốn biết kẻ đó ra sao thì trước tiên hãy kiểm tra CCTV đã. Các anh đã kiểm tra CCTV chưa?"

Dù sao thì Kha Tiêu cũng là một cảnh sát có kinh nghiệm, những việc cơ bản đó anh ta đều làm xong xuôi, không cần đợi ai nhắc nhở cả: "Chúng tôi đã kiểm tra rồi, nhưng không thấy có kẻ nào khả nghi hết."

Khích Sảnh nở nụ cười bí hiểm, có lẽ suy đoán của cô thật sự không sai đấy: "Hoặc giả, kẻ đó không phải là người thì sao?"

Hai mắt Kha Tiêu mở to, điều này anh ta chưa kịp nghĩ đến. Tuy rằng anh ở đội điều tra đặc biệt, có khả năng nhìn thấy hồn ma và giao tiếp với họ để trợ giúp cho việc phá án.

Nhưng thực tế thì Kha Tiêu vẫn là một người cảnh sát, được huấn luyện theo trường phái hữu hình. Vì vậy, anh chưa từng nghĩ hung thủ sẽ là một con ma.

Kha Tiêu dẫn Khích Sảnh lên xem CCTV, trùng hợp là căn hộ xảy ra án mạng nằm trong góc khuất, CCTV không thể quay lại cửa phòng một cách trực diện được.

Khích Sảnh chăm chú xem xét, bỗng cô ấn dừng lại, Khích Sảnh đưa tay lên, chỉ vào một góc nhỏ của màn hình của CCTV: "Anh nhìn đi, anh thấy cạnh của cánh cửa được mở ra chứ? Nhưng lúc đó không hề có người."

Kha Tiêu nhìn chằm chằm vào góc nhỏ mà Khích Sảnh chỉ, quả thật thấy được một cạnh của cánh cửa đang mở ra. Vì căn hộ nằm ngay góc khuất nên không thể quan sát được một cách chính diện.

Nhưng nếu cách cửa mở toang thì khi đó, góc nhỏ của CCTV sẽ quay lại được một cạnh nhỏ của cánh cửa, nếu không quan sát tỉ mỉ thì không thể nào nhìn thấy được, Kha Tiêu không khỏi giơ ngón tay cái lên với Khích Sảnh.

Khích Sảnh híp mắt, hỏi Kha Tiêu: "Có báo cáo khám nghiệm tử thi chưa?"

Kha Tiêu gật đầu: "Có rồi, bây giờ chúng ta qua hiện trường luôn chứ?"

Khích Sảnh chớp chớp mắt: "Hử? Anh chắc chứ? Tôi không phải là người thi hành công vụ hay ăn cơm nhà nước giống anh đâu."



Kha Tiêu cười giả lả, dẫn đường cho Khích Sảnh: "Ăn cơm nhà nước thì không có, nhưng thi hành công vụ thì có mà. Cô Sảnh với tinh thần trượng nghĩa cao cả, đang nỗ lực hết mình để giúp cảnh sát chúng tôi tìm ra hung thủ thật sự."

Khích Sảnh bĩu môi, đây cũng là lần đầu tiên cô gặp được một người cảnh sát mồm mép tép nhảy như vậy đấy, cái gì cũng nói được hết. Không những nói mà còn có thể phóng đại sự thật lên gấp nghìn lần, cô cũng lười phản ứng với anh ta.

Không nghe Khích Sảnh trả lời, Kha Tiêu cười khan hai tiếng, vị cao nhân này cũng không dễ chiều chuộng chút nào. Không khen ngợi thì lạnh nhạt mà khen rồi lại khinh bỉ anh. Kha Tiêu lặng lẽ mặc niệm, con gái thật sự là một giống loài khó hiểu mà, ngay cả cao thủ cũng không hề ngoại lệ.

*

Hiện trường vụ án.

Nơi xảy ra án mạng là phòng khách, Khích Sảnh mới bước chân vào đã thấy vài ba đồng chí cảnh sát đang làm việc bên trong, Kha Tiêu dẫn cô đi đến gần với đồng chí pháp y mặc đồ bảo hộ kín mít đang đứng trầm ngâm bên cạnh hai thi thể.

Khích Sảnh và Kha Tiêu không mặc đồ bảo hộ nên không thể đến gần hiện trường, chỉ có thể đứng gần cửa nói chuyện với đồng chí pháp y: "Hưởng à, nghe anh Định thông báo ông có kết quả khám nghiệm sơ bộ rồi hả? Báo cáo tôi nghe xem nào."

Bảo Hưởng vừa định cằn nhằn vài tiếng nhưng ngẩng đầu lên nhìn thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp. Thế là anh ta ho khan vài tiếng, làm mặt lạnh, gật đầu chào Khích Sảnh một cái, Khích Sảnh cũng chào lại.

Làm nghề này, thời gian Bảo Hưởng tiếp xúc với tử thi còn nhiều hơn là với cha mẹ, nói chi là đến gái đẹp. Quanh năm đều là tử thi và đực rựa, nay nhìn thấy một bông hoa xinh đẹp như vậy, lại còn được cô cúi đầu chào khiến trong lòng Bảo Hưởng không khỏi lâng lâng.

Hắng giọng một cái, Bảo Hưởng quay sang nhướng mày với Kha Tiêu, đứng thẳng người, ngước mắt về phía t.h.i t.h.ể nữ đang nằm sấp dưới sàn: "Giới tính nữ, từ hai mươi đến hai mươi lăm tuổi, thời gian tử vong là hơn một tiếng trước. Nguyên nhân tử vong là do bị đ.â.m nhiều nhát vào phần bụng và ngực, tổng cộng có mười nhát đ.â.m lớn nhỏ không đều. Ngoài ra còn có một cái tát ở trên mặt, tạm thời chưa tìm thấy thêm vết thương nào khác."

Bảo Hưởng xoay người, nhìn vào t.h.i t.h.ể nam đang ngồi ngửa trên ghế: "Giới tính nam, từ hai mươi lăm đến ba mươi tuổi, thời gian tử vong cũng là hơn một tiếng trước. Nguyên nhân tử vong là do bị d.a.o đ.â.m một nhát, cụ thể hơn là nhát d.a.o chí mạng ở tim. Ngoài ra thì chưa tìm thấy vết thương nào khác."

"Bên trên là kết quả báo cáo sơ bộ của tôi, còn lại thì sẽ phải đợi đến khi đưa về đồn mới có thể khám nghiệm thêm. Báo cáo hết."

Kha Tiêu trầm ngâm không nói, anh ta thoáng nhìn về phía Khích Sảnh. Lúc này, cô đang nhìn chằm chằm vào gò má của t.h.i t.h.ể nữ. Bảo Hưởng thấy Kha Tiêu như vậy thì không khỏi có chút giật mình. Từ xưa tới nay, Kha Tiêu luôn là người rất có chủ kiến, hơn nữa không hề dễ dàng để tin tưởng vào bất kỳ ai trong khi phá án.

Thế nhưng bây giờ, Kha Tiêu lại không đưa ra nhận xét ngay mà lại im lặng chờ đợi Khích Sảnh lên tiếng trước ư? Bảo Hưởng thoáng rùng mình, thu lại tâm tư vừa mới rục rịch ban nãy.

Một người con gái vừa xinh đẹp, lại vừa có bản lĩnh khiến Đội trưởng Tiêu nể mặt như vậy chứng tỏ không phải dạng vừa đâu. Cao như vậy anh ta khó lòng với tới, vì vậy không cần nghĩ nhiều nữa làm gì.



Khích Sảnh xoa xoa hoa tai, chớp chớp mắt nhìn Kha Tiêu: "Tôi sẽ không đưa ra bất cứ phán đoán nào hết, cho tới khi có kết quả khám nghiệm tử thi đầy đủ. Nhưng nếu anh tin tôi thì anh phải làm theo những gì tôi nói."

Bảo Hưởng trợn tròn mắt nhìn Kha Tiêu gật đầu một cách vô cùng dứt khoát, chuyện này thật sự rất khó tin đó. Ngay cả Trung đoàn trưởng, Kha Tiêu cũng không nghe lời răm rắp thế này nữa là một cô gái.

Đương nhiên là Bảo Hưởng không biết những gì Kha Tiêu đã từng chứng kiến; nếu không, có lẽ Bảo Hưởng cũng sẽ không khó hiểu thế này. Từ khi Kha Tiêu có thể tận mắt chứng kiến được khả năng của Khích Sảnh thì anh ta đã vô cùng tin tưởng cô, gần như là tin tưởng vô điều kiện, hóa thân thành Thiên lôi sai đâu đánh đó.

Lúc Khích Sảnh cúng đồ ăn vặt cho đám ma và cả khi cô mở cửa âm, Kha Tiêu đều không hề bỏ lỡ. Sự tin tưởng, kính phục mà Kha Tiêu dành cho Khích Sảnh cũng trỗi dậy từ dạo ấy.

Khích Sảnh gật đầu, nói ra yêu cầu: "Bây giờ tôi cần một nhúm tóc của hai t.h.i t.h.ể này, nhớ là phải được nhổ từ chân tóc, không được cắt ngang. Hơn nữa, vạch mắt t.h.i t.h.ể nam ra, chụp một tấm ảnh cận đồng tử giúp tôi."

Khích Sảnh lấy viên kẹo bạc hà trong ví ra, ngậm vào miệng: "Và phải làm ngay tại đây, trước khi di chuyển t.h.i t.h.ể ra khỏi căn phòng này. Khi nào thì bên các anh mới có kết quả chi tiết?"

"Trễ lắm là ba tiếng sau sẽ có kết quả đầy đủ."

Khích Sảnh nhăn mày, thế thì cũng gần đến nửa đêm, cô lại phải thức khuya ư? Khích Sảnh thở dài. Đành vậy, dù sao cũng liên quan đến mạng người, đã giúp thì giúp cho trót, một khi tiễn Phật thì tiễn đến Tây Thiên thôi.

Khích Sảnh chớp chớp mắt, khóe miệng giương lên một nụ cười tươi tắn, ngón tay thon dài của cô nhẹ nhàng điểm một cái lên lồng n.g.ự.c của Kha Tiêu: "Dù sao thì tôi cũng không có tiền tăng ca, anh - phải mua cho tôi vài hộp kem vani đấy."

Trên mặt của Kha Tiêu bất giác nổi lên hai vệt đỏ khả nghi, cô gái này thật sự vô cùng quá đáng. Nếu không phải anh đã từng chứng kiến khả năng của Khích Sảnh, nhất định Kha Tiêu sẽ cho rằng cô đang lừa anh, chỉ để có được ăn vài hộp kem này mà thôi. Vì biểu cảm của cô gian manh hệt như hồ ly đang câu dẫn người khác.

Ho khan hai tiếng, Kha Tiêu gật đầu lia lịa: "Được, được chứ. Chỉ là vài hộp kem thôi mà, tôi lo được."

Thế là dưới ánh mắt trợn to như muốn rớt ra ngoài của Bảo Hướng và vài đồng nghiệp khác, Kha Tiêu hộ tống Khích Sảnh lên xe, đưa cô về sở cảnh sát. Khích Sảnh xoa xoa hai mắt: "Dừng ở siêu thị một lát dùm tôi!"

Kha Tiêu mở cửa giúp Khích Sảnh, anh định bước vào với cô thì bị Khích Sảnh cản lại, cô biết Kha Tiêu muốn vào thanh toán giúp cô, cho dù cô có mua thêm thứ gì khác ngoài vài hộp kem như cô đã nói thì Kha Tiêu vẫn sẽ không hé răng nửa lời.

Ban nãy Khích Sảnh chỉ nói đùa, muốn trêu ghẹo Kha Tiêu vì cô lại phải thức khuya. Sẵn tiện, Khích Sảnh cũng muốn xem xét con người của Kha Tiêu một chút.

Quả thật là không tệ, không phải người keo kiệt. Nhưng xưa nay, Khích Sảnh không muốn nợ nần ai bao giờ, cô chỉ thích cảm giác người khác nợ mình thôi. Còn việc giúp đỡ là do cô tự tình nguyện, nên cô không cần công cáng hay trả ơn gì ở đây cả.