Thầy Trừ Ma Là Con Gái Cưng Của Diêm La Vương

Chương 6: Kẻ phụ tình độc ác (2)



Lời ma nữ vừa dứt, Khích Sảnh nhướn mày, không khỏi xoa hoa tai một cái, ý bảo ma nữ cứ tiếp tục.

 

Nhìn vào gương mặt nhầy nhụa, không rõ hình dáng của ma nữ, không hiểu sao Khích Sảnh lại có thể nhìn thấy rõ ràng được sự đau khổ, không cam tâm và ngập tràn oán hận.

 

"Chuyện xưa rằng, có một cô gái xuất thân từ gia đình danh giá, nhưng với sự thổ lộ và tán tỉnh, cô ấy đã phải lòng một người giúp việc trong nhà. Bất chấp mọi can ngăn quyết liệt của gia đình, cô gái quyết định cùng người giúp việc đó bỏ trốn vì trong bụng sớm đã hoài thai đứa con của người giúp việc đó. Những tưởng sau khi cao bay xa chạy cùng nhau thì cả hai sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, nào ngờ..."

 

Sau khi Trịnh Quyên gom góp xong của cải, đồ đạc liền đợi đến nửa hôm gà gáy, đến cửa nhỏ phía sau gặp mặt Quốc Cường, hai người đã hẹn nhau ở đây.

 

Nhìn thấy Trịnh Quyên lén lút đi đến, Quốc Cường đưa tay nâng gương mặt xinh xắn của Trịnh Quyên lên: "Quyên ơi, suốt đời này anh sẽ mãi mãi không bao giờ phụ em. Mặc dù chúng ta trốn chạy thế này sẽ khiến em cực nhọc, có thể cuộc sống sẽ không bằng trước đây. Nhưng anh hứa, vì em và con, anh nhất định sẽ cố gắng, dù lao lực đến mấy anh cũng chấp nhận."

 

Khóe mắt Trịnh Quyên ướt đẫm, cô chỉ cần Quốc Cường thương yêu, trân trọng cô và con. Nếu như sợ khổ cực, cô đã không bỏ nhà đi theo Quốc Cường làm gì.

 

Hai người bốn mắt nhìn nhau, nghẹn ngào thâm tình dưới ánh trăng.

 

Ánh trăng sáng vành vạnh trên cao, phản chiếu long lanh, nhưng dường như có chút mơ hồ trong mặt nước.

 

Có lẽ vốn chẳng qua chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước.

 

Có trách, chỉ trách bản thân đã mong đợi quá nhiều.

 

Hai người trốn đi, Quốc Cường tìm được một phòng trọ nhỏ, hàng ngày Quốc Cường đi làm thuê vác mướn, Trịnh Quyên ở nhà lo việc bếp núc, dưỡng thai.

 

Bàn tay mềm mịn của một cô gái đã quen sống trong lụa là gấm vóc ở tuổi đôi mươi cũng vì vậy mà trở nên vô cùng chai sạn, Trịnh Quyên không nói nhưng Quốc Cường cũng thấy. Vì vậy mà có rất nhiều đêm cả hai không thể nào ngon giấc, họ ôm nhau thủ thỉ, đôi khi rơi cả nước mắt khi cùng nhau mơ về một tương lai tốt đẹp hơn, những lời thề non hẹn biển cũng vì vậy mà khắc sâu vào lòng Trịnh Quyên như một dấu ấn, tạo cho cô sự hi vọng mãnh liệt về tình yêu, về tương lai.

 

Vì thấy Quốc Cường làm việc quá cực khổ, Trịnh Quyên không nhịn được mang số của cải đã gói ghém theo đưa cho Quốc Cường góp vốn làm ăn, vì xúc động trong vòng tay của Quốc Cường mà Trịnh Quyên đã bỏ lỡ nụ cười gian xảo trên gương mặt của người đàn ông.

 

Thế là, bỏ lỡ một nụ cười.

 



Lại bỏ lỡ cả một đời.

 

Thời ấy, kinh tế vẫn chưa phát triển như hiện tại, có một số vốn không nhỏ cộng thêm khả năng luồng lách, miệng lưỡi trơn tru của Quốc Cường thì liền thành, Quốc Cường gây dựng được một sản nghiệp nhỏ, trở thành ông chủ.

 

Trịnh Quyên theo chân Quốc Cường dọn đến một căn nhà lớn hơn, phong thủy rất tốt, Trịnh Quyên cũng vì vậy mà trở thành bà chủ.

 

Kinh tế ổn định, tình cảm mặn nồng, Trịnh Quyên nhanh chóng bị cuốn vào mật ngọt của ái tình mà không hề để ý đến sự thay đổi của Quốc Cường.

 

Cho đến khi.

 

Đến khi Trịnh Quyên mang bầu được tám tháng, bụng dạ nặng nề, khó chịu thì vào một buổi chiều đầy mưa gió.

 

Một nhóm đàn ông gồm ba người xông vào phòng Trịnh Quyên, mặt mũi chất chứa đầy sự bỉ ổi dâm tà, kháo nhau rằng: "Cuối cùng cũng có cơ hội chơi bà chủ, huống chi còn là phụ nữ đang mang bầu, cảm giác thật mới lạ."

 

Trịnh Quyên hoảng sợ tột cùng, từ phản kháng, đe dọa chuyển sang khóc lóc, van xin nhưng chẳng được ít gì, hơn nữa còn bị ăn tát rất nhiều, nếu không phải Trịnh Quyên đang mang thai, có lẽ không chỉ ăn vài cái tát như vậy.

 

Trịnh Quyên bị kéo lê đến bên hồ nước cạn ngoài vườn, từ khi mua nhà đến nay, Trịnh Quyên luôn rất thích hồ nước cạn này, cách đây một ngày cô còn ra đây hóng mắt, không ngờ giờ đây nơi đây lại trở thành nơi tán thân của cô.

 

Trịnh Quyên bị vùi trong nước mà chà đạp, thê lương tuyệt vọng kêu tên Quốc Cường nhưng chỉ có thể kêu la trong vô vọng.

 

Sau khi chà đạp Trịnh Quyên xong, ba người đàn ông liền dứt khoát dìm đầu Trịnh Quyên xuống dưới hồ nước, tuy là hồ nước cạn nhưng để dìm c.h.ế.t một người thì không có vấn đề gì.

 

Trịnh Quyên c.h.ế.t ngay giờ thiêng, còn mặc váy đỏ cộng thêm nỗi oán hận vô tận nên không ngoài ý muốn liền trở thành ác ma, khi ấy Trịnh Quyên cũng trách móc Quốc Cường không xuất hiện để cứu cô.

 

Đến khi Trịnh Quyên tình cờ nghe được Quốc Cường nói chuyện với một trong ba kẻ khốn đã hại c.h.ế.t cô, Trịnh Quyên mới biết, kẻ thật sự muốn hại c.h.ế.t mình là ai.

 

Oán khí dâng lên, trong một đêm Trịnh Quyên g.i.ế.c sạch ba kẻ khốn đã trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t mình. Sau đó chờ đợi.

 



Trịnh Quyên chờ đợi Quốc Cường lấy vợ, vì hắn ta nói muốn g.i.ế.c cô để cưới một người vợ khác có chức có quyền. Cô sẽ chờ cả nhà họ đầy đủ rồi thanh toán một thể, nợ m.á.u phải trả bằng máu.

 

Kết quả cuối cùng, Trịnh Quyên lại không thể xuống tay được với đứa con trai nhỏ nhất của Quốc Cường, vì nhìn nó rất giống con trai cô, dù sao cũng là cùng một người cha. Còn về Quốc Cường, hắn ta lên chùa thỉnh một lá bùa phòng thân về mang trong người, trừ khi cô liều mạng, nếu không thì căn bản là không thể đến gần hắn ta được.

 

Chủ thuê, cũng chính là Quốc Cường lúc này mặt mày đã tái mét.

 

Khích Sảnh như có như không thở dài, cô đã đi trừ ma cùng ông ngoại không ít, gặp rất nhiều tình cảnh ngang trái, nhưng thế gian này vốn dĩ không có oan trái nhất, chỉ có oan trái hơn.

 

Khích Sảnh liếc mắt qua Quốc Cường, hắn ta thấy ánh mắt khinh miệt của cô thì cắn răng hét lớn: "Thầy, tôi mời cô đến để cô trừ ma giúp tôi, cô cũng không thể g.i.ế.c người được."

 

Ma nữ, cũng chính là Trịnh Quyên nghe vậy thì oán hận trong lòng bộc phát, quanh người dày đặc một mảnh hắc ám.

 

Khích Sảnh xoa hoa tai, lạnh lùng nói: "Đương nhiên, tôi là thầy trừ ma. Tôi cũng đâu nói sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t ông, ông khẩn trương cái gì? Kẻ ác độc như ông mà cũng biết sợ hãi cơ đấy?"

 

Khích Sảnh liếc Quốc Cường đang ngậm chặt miệng, quay sang nhìn Trịnh Quyên: "Trịnh Quyên, cô c.h.ế.t rồi, lại còn là ác ma, cũng đã gánh trên lưng bảy mạng người, căn bản là không thể đi đầu thai chuyển kiếp được nữa. Nhưng nếu cô chịu thu lại oán hận, mỗi ngày lắng nghe kinh kệ, thành tâm sám hối, đến một thời gian nhất định nào đó, sẽ có thể siêu thoát, tuy không thể đầu thai nhưng có thể biến thành tro bụi trong hư không, xem như được giải thoát, không còn phải vất vưởng trên dương gian nữa. Nếu không, đợi bị quỷ sai bắt được, cô phải chịu cảnh đọa địa ngục, khổ ải vô biên, không ngày chấm dứt."

 

Trịnh Quyên thu lại oán hận, cả người bỗng trở nên xinh xắn, ngoại trừ làn da trắng bệch không giống người thường, gương mặt hiện lên vẻ do dự.

 

Cười một tiếng, Khích Sảnh như có như không liếc mắt qua Quốc Cường: "Trịnh Quyên à, nhân quả báo ứng sớm đã định sẵn trên đầu mỗi người, gieo nhân nào ắt gặp quả đó, nhất là những kẻ không biết hai chữ sám hối là gì, đến khi c.h.ế.t đi xuống Địa ngục rồi thì đều sẽ phải trả giá tất thảy cho những việc mình đã làm. Cô không phải ông trời, cũng chẳng phải Diêm vương, thay trời hành đạo có chăng chỉ là cái lý để có thể sảng khoái ra tay g.i.ế.c người mà thôi. Ắt gì phải tự chuốc nghiệt vào thân?"

 

"Hơn nữa, con của cô, tôi sẽ giúp thằng bé đầu thai chuyển kiếp."

 

Khích Sảnh dừng một chút, đưa tay chỉ vào người Quốc Cường: "Chi phí tính cho ông."

 

Quốc Cường mấp máy môi định phản đối, Khích Sảnh nở nụ cười ác liệt nói: "Nếu bây giờ tôi không giúp đứa nhỏ này đi đầu thai, Trịnh Quyên sẽ không thể quay đầu sám hối, khi ấy nhất định Trịnh Quyên sẽ liều c.h.ế.t với ông, đến khi đó mạng của ông còn giữ được nữa hay không, ai da, cũng khó nói lắm."

 

Mồ hôi lạnh chảy khắp người, Quốc Cường đè xuống câu cãi lý định thốt ra, Khích Sảnh nói vậy tức là sẽ không cho ông đường khác để đi, Quốc Cường nuốt một ngụm nước bọt: "Tôi đồng ý, đồng ý, cô mau làm đi."