Thẻ Bài Mật Thất

Chương 24: Lá phong nhuốm máu (5)



Người phát ra tiếng thét chói tai là cô bạn Dịch Như ngồi cùng bàn.

Ứng Tiểu Nhã rơi từ trên mái nhà xuống lại rơi thẳng vào chân cô nàng.

Khi bảo vệ đuổi tới thì Dịch Như đang run lẩy bẩy, sự hoảng sợ bao trùm trong mắt cô, nước mắt không khống chế nổi, tuôn trào không ngừng như vòi nước.

Bảo vệ đờ ra một lát, rốt cuộc tổ trưởng tổ bảo vệ cũng phản ứng được, lập tức nói: "Hai người bảo vệ hiện trường, đừng để ai đến gần, tôi sẽ đi tìm hiệu trưởng. Tiểu Lưu, cậu mau đi báo cảnh sát!"

Cậu bảo vệ tên "Tiểu Lưu" lập tức đi gọi điện báo cảnh sát.

Ngu Hàn Giang: "..."

Vậy mà có cả "báo cảnh sát" luôn? Nếu như đang là thế giới thật, Ngu Hàn Giang sẽ trực tiếp cầm thẻ cảnh sát của mình tới hiện trường điều tra, đáng tiếc giờ đang ở trong thế giới mật thất, hắn không thể lộ diện, thậm chí còn phải tránh né bảo vệ.


Tiêu Lâu nghe vậy cũng rất nghi hoặc, anh nhìn về phía Ngu Hàn Giang, nhẹ giọng hỏi: "Báo cảnh sát? Thế giới trong mật thất cũng có cảnh sát sao?"

Ngu Hàn Giang nghiêm túc nói: "Khi trường học có người chết thì cách xử lý thông thường đầu tiên sẽ là báo cảnh sát, tình tiết câu chuyện coi như cũng hợp lý. Có điều, rốt cuộc cảnh sát ở thế giới thẻ bài sẽ giúp chúng ta tìm lời giải hay là cố tình tạo khó khăn thì vẫn chưa biết được."

Tiêu Lâu phỏng đoán: "Chắc hẳn là sẽ trợ giúp chúng ta chứ? Dù sao đây mới là mật thất cấp C, nếu ngay đến cả cảnh sát cũng nói dối chúng ta thì nếu gặp những người khiêu chiến không biết điều tra thì sẽ không thể thoát khỏi đây."

"Cũng có lý." Ngu Hàn Giang trầm mặc vài giây, ngẩng đầu nhìn lên sân thượng, ghé vào bên tai Tiêu Lâu thấp giọng nói: "Trước khi cảnh sát tới nơi tôi sẽ lên sân thượng kiểm tra một chút xem có manh mối gì không. Thầy Tiêu ở nguyên đây, lát nữa mặc Áo choàng tàng hình tới kiểm tra nguyên nhân tử vong của Ứng Tiểu Nhã một chút, anh là chuyên gia trong lĩnh vực này rồi."


Tiêu Lâu gật đầu: "Được."

Ngu Hàn Giang dặn dò: "Áo choàng tàng hình chỉ có tác dụng trong 30 phút, chú ý thời gian, cẩn thận đừng để bảo vệ bên ngoài phát hiện."

Tiêu Lâu: "Tôi hiểu, anh cũng cẩn thận."

Hai người liếc nhìn nhau, rất ăn ý chia ra hành động.

Ngu Hàn Giang nhanh nhẹn lắc mình tiến vào tòa nhà dạy học khối 12, tránh camera rồi lên thẳng tầng bốn, đi qua hành lang nối giữa các tòa để đến Hành tri lâu, sau đó mới leo thang lên sân thượng tầng bảy.

Vị trí mà Ứng Tiểu Nhã nhảy lầu là dưới Hành tri lâu, bởi vì mặt đất ở đây toàn dùng xi-măng cứng, hơn nữa còn cao tận bảy tầng nên chỉ cần đầu đập xuống đất thì chắc chắn sẽ tử vong tại chỗ.

Ngu Hàn Giang leo lên đến tầng bảy – quả nhiên thấy cửa sân thượng đang mở.

Hắn nhớ rõ hôm qua khi đi thăm dò bố cục Hành tri lâu với Tiêu Lâu thì cánh cửa này đã bị khóa. Vì ngăn không cho học sinh và giáo viên lên sân thượng rồi xảy ra những tai nạn ngoài ý muốn nên bình thường trường luôn khóa cửa sân thượng – nhưng hiện tại cửa đang không hề khóa, rõ ràng có người đã cố tình mở ra.


Ứng Tiểu Nhã là một học sinh, không thể có được chìa khóa mở cửa sân thượng.

Người mở cánh cửa này chắc chắn có liên quan tới vụ án.

Ngu Hàn Giang bước nhanh ra ngoài sân thượng.

Ngày hôm qua có mưa, mặt đất trên sân vẫn còn chút ẩm ướt, cũng chính vì vậy mà ở những nơi ướt sẽ để lại rõ dấu chân. Lúc này vừa đúng có một chuỗi dấu chân trên sân thượng, size khoảng 37, cùng cỡ chân với Ứng Tiểu Nhã, bước chân có vẻ hỗn loạn như thể lảo đảo chạy tới.

Dấu chân biến mất ở rào chắn, nhảy từ đây xuống sẽ rơi đúng vào vị trí của thi thể Ứng Tiểu Nhã.

Nhìn ngoài mặt thì dấu chân này chỉ thuộc về mình Ứng Tiểu Nhã, tại hiện trường không có dấu vết tồn tại của người thứ hai.

Nhưng dấu chân không phải tiêu chuẩn phán đoán duy nhất – Ngu Hàn Giang thường xuyên điều tra phá án, dấu chân là thứ rất dễ ngụy tạo. Ví dụ như có người đi đôi giày cùng size với Ứng Tiểu Nhã hoặc trực tiếp kiễng đầu ngón chân để giẫm lên những dấu vết Ứng Tiểu Nhã để lại, tạo thành vết chân trùng lên nhau – hai loại tình huống này đều chứng tỏ việc "hiện trường chỉ có dấu chân của Ứng Tiểu Nhã" là giả mạo.
Sân thượng ẩm ướt không giống khi trời tuyết, không thể phán đoán được dấu chân giẫm xuống nông sâu thế nào, vì vậy tạm coi như hiện trường chỉ có dấu chân của một người, nhưng cũng không thể loại bỏ hoàn toàn khả năng có người thứ hai tồn tại.

Ngu Hàn Giang nhìn kỹ vị trí mà Ứng Tiểu Nhã nhảy lầu – có một mảnh quần áo kẹt lại, giống y hệt với chiếc khăn quàng trên cổ Ứng Tiểu Nhã.

Đúng lúc này, tiếng đập cửa dồn dập bỗng truyền từ tầng dưới lên, theo đó là giọng nói hơi hoảng hốt của đội trưởng đội bảo vệ: "Hiệu, hiệu trưởng, lớp 3 khối 12 có học sinh nhảy lầu!"

"Cái gì?!" Hiệu trưởng và hai vị hiệu phó đang nói chuyện, nghe đến đó lập tức xoay người đi xuống tầng theo bảo vệ. Hiệu trưởng vừa đi vừa nói: "Trần Hiệp, lập tức thông báo cho toàn bộ giáo viên chủ nhiệm, hết tiết yêu cầu tất cả học sinh ngồi trong phòng học không được ra ngoài! Lưu Hiệu, gọi hết toàn bộ học sinh, giáo viên chủ nhiệm và cả giáo viên bộ môn của lớp 3 khối 12 đó tới hiện trường!"
Hiệu phó hỏi: "Đã báo cảnh sát chưa?"

Bảo vệ nói: "Đã báo ạ, cảnh sát sẽ tới nhanh thôi."

Tiếng bước chân dồn dập của đoàn người xa dần.

Ngu Hàn Giang nhanh chóng điều tra xong sân thượng, đi vào tầng bốn từ góc chết, sau đó đi tới hành lang nối giữa hai nhà để quay về Sùng văn lâu khối 12 nhìn từ trên xuống.

Hành lang này có tầm nhìn rất tốt, nhìn về phía sau có thể thấy sân bóng rổ, đằng trước lại thấy rõ được tình hình dưới tầng.

Lúc này học sinh lớp 3 khối 12 vẫn còn đang bị phạt đứng ở sân bóng rổ, bọn họ đều nghe thấy tiếng thét chói tai nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, ai cũng tò mò dáo dác nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Thầy thể dục nhận ra có chuyện gì không đúng nên để Du Huy ổn định lớp còn mình thì đi tới góc rẽ xem xét tình hình, nhìn thấy một cô bé nằm giữa vũng máu trong vòng vây của bảo vệ, sắc mặt thầy thể dục bỗng trở nên cực kỳ khó coi.
Ứng Tiểu Nhã, anh ta nhớ rất rõ cô bé này.

Một học sinh chết ngay trong tiết của anh ta, sẽ không tránh khỏi dính líu!

Thầy thể dục căng thẳng siết chặt tay, hỏi bảo vệ có chuyện gì đã xảy ra, lúc này ban lãnh đạo trường cũng đi tới, còn có chủ nhiệm lớp 3 khối 12 và giáo viên bộ môn nhận thông báo xong cũng đi đến hiện trường.

Thấy cảnh tượng máu me trước mắt, lãnh đạo trường bỗng sa sầm mặt mày.

Thầy chủ nhiệm vốn hay cười híp mắt giờ cũng lặng cả đi, ông ta quay lại trừng mắt với thầy thể dục, hạ giọng hỏi: "Sao lại thế này? Chẳng phải tiết này là tiết của cô Tần sao?"

Thầy thể dục bồn chồn bất an, lẩm bẩm: "Sáng nay cô Tần gọi điện cho tôi, bảo là cha cô ấy phải đến bệnh viện khám, cô phải xin phép nghỉ để đưa cha đi bệnh viện nên không tới trường được. Vì vậy tiết Hóa sẽ đổi cho tiết Thể dục đầu giờ chiều, tôi đổi tiết với cô ấy."
Hiệu phó phụ trách chấm công bên cạnh nói: "Hôm nay đúng là cô Tần có xin nghỉ."

Hiệu trưởng cau mày: "Đổi tiết với người khác cũng không có vấn đề gì, nhưng cậu hẳn phải làm tròn trách nhiệm chứ! Tại sao lại có học sinh nhảy lầu đúng tiết Thể dục của cậu? Cậu lên lớp cái kiểu gì đấy?!"

Sắc mặt thầy thể dục tái nhợt, anh ta nhỏ giọng giải thích: "Tôi muốn tổ chức một trận bóng rổ cho các em học sinh nam... không ngờ bắt điện thoại giữa giờ lại xảy ra chuyện này."

Hiệu trưởng giận dữ hét lên: "Nghe điện thoại trong giờ giảng, không trông nom học sinh tử tế, đây là do cậu không làm tròn bổn phận!! Xảy ra chuyện nghiêm trọng như thế này tôi cũng chẳng bảo vệ được cậu đâu, chờ mà chịu xử phạt đi!"

Tuy hiệu trưởng đã hạ giọng hết mức có thể nhưng Tiêu Lâu nấp gần đó vẫn nghe thấy rõ ràng.
Thầy thể dục bị mắng té tát một trận nhưng không thể phản bác, chán nản gục đầu.

Đúng lúc này, chuông báo tan tiết bốn cũng vang lên.

Đám học sinh bụng réo vì đói bình thường vẫn hay ùa ra khỏi tòa nhà dạy học khi hết tiết này để đi ăn, nhưng hôm nay trường học có án mạng, một cái xác còn đang nằm ngay dưới lầu, mà vị trí đó ai đi ra khỏi tòa dạy học cũng đều sẽ nhìn thấy.

Cũng may hiệu trưởng phản ứng rất nhanh, thông báo cho các giáo viên chủ nhiệm yêu cầu học sinh phải chờ trong phòng học, không được phép ra ngoài.

Học sinh các lớp khác chẳng hiểu tại sao, lén lút chuyền giấy cho nhau: "Giữa trưa bắt chúng ta làm bài tập, thầy chủ nhiệm điên rồi hả?" "Hình như các lớp khác cũng đều phải ở lại, hành lang im phăng phắc luôn!" "À mà vừa nãy có tiếng hét chói tai dưới lầu, mấy cậu có nghe được không?" "Nghe thấy chứ, hét to vậy cơ mà!" "Có chuyện gì nhỉ?"
Tất cả các lớp đều không được phép ra ngoài, học sinh bị nhốt bên trong ai nấy đều lo sợ.

Ngu Hàn Giang đứng ở hành lang tầng bốn quan sát toàn cục, Tiêu Lâu thì nấp ở góc rẽ nghe lén động tĩnh tại hiện trường.

Nhân chứng Dịch Như hiện tại mặt mũi đã trắng bệch, vẫn ngồi run rẩy một bên, thầy chủ nhiệm đang thấp giọng an ủi cô.

Chẳng mấy chốc cảnh sát đã tới.

Để tránh ảnh hưởng đến an ninh trong trường, xe cảnh sát đi vào trường không hề bật còi.

Có sáu người đến – bốn cảnh sát, một pháp y và một trợ lý.

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự đi đầu áng chừng khoảng 40, nhìn qua có vẻ là một người dày dạn kinh nghiệm, yêu cầu cảnh sát quây hiện trường lại bằng dây bảo vệ, sau đó đi tới gặp hiệu trưởng, thầy chủ nhiệm và người chứng kiến để biết được tình huống của người chết.
Những người khác bắt đầu nhanh chóng thăm dò hiện trường, đội pháp y cũng đeo găng tay để kiểm tra thi thể.

Tiêu Lâu bắt đầu hành động.

Anh mặc Áo choàng tàng hình, đi theo pháp y tiến vào hiện trường.

Hiệu quả của Áo choàng tàng hình là "biến thành người vô hình", không những người ở thế giới thẻ bài không thấy Tiêu Lâu mà Ngu Hàn Giang cũng không thấy anh – nhưng hắn biết chắc chắn Tiêu Lâu sẽ đưa ra phán đoán chuyên nghiệp nhất về cái chết của Ứng Tiểu Nhã, hơn nữa anh còn nghe thấy được toàn bộ quá trình hỏi cung của cảnh sát với những người có mặt tại hiện trường.

Ngu Hàn Giang yên tâm giao lại hiện trường cho Tiêu Lâu, bản thân hắn thì xoay người trở lại phòng học của lớp 3 khối 12, hắn muốn tìm xem liệu trong lớp có xuất hiện bằng chứng mới hay không.
Ngu Hàn Giang đi tới bàn của Ứng Tiểu Nhã, hai mắt bỗng nheo lại.

"Thư tuyệt mệnh"

Ba mẹ thân mến, thầy giáo và các bạn học sinh thân mến, rất xin lỗi vì đã phụ sự chờ mong của mọi người, tôi phải đi thôi, đã chẳng còn lưu luyến gì với thế giới này nữa, hãy để cuộc sống của tôi chấm dứt ở tuổi 18 này – Ứng Tiểu Nhã.

Ngu Hàn Giang: "..."

Chữ viết trên di chúc đồng nhất với chữ viết trên vở bài tập của Ứng Tiểu Nhã.

Nét chữ của cô bé đoan chính xinh đẹp, gọn gàng nắn nót, dường như phải suy nghĩ rất lâu mới viết ra.

Ngu Hàn Giang cau chặt mày, cảm giác hai hàng chữ đơn giản này có gì đó không ổn.

Đúng lúc này tiếng bước chân vội vàng truyền đến từ sau lưng, nhìn ra ngoài cửa sổ thủy tinh thì thấy có hai cảnh sát đang lên tầng tìm chứng cứ. Ngu Hàn Giang lập tức lách người vào WC đối diện phòng học, chờ cảnh sát vào trong phòng mới bình tĩnh đi ra từ WC, mắt nhìn thẳng rời khỏi nơi này, trở lại hành lang nối giữa các tòa nhà.
Dưới lầu, pháp y và trợ lý đang kiểm tra thi thể, sau đó báo cáo đơn giản với đội trưởng đội cảnh sát: "Phán đoán sơ bộ, người chết do vỡ sọ, bên trong hộp sọ có nhiều nơi xuất huyết, nguyên nhân tử vong cụ thể thì phải đưa về kiểm tra thêm."

Cảnh sát gật đầu, đi tới hỏi Dịch Như: "Em là người nhìn thấy sao?"

Dưới sự an ủi của thầy chủ nhiệm, Dịch Như có vẻ đã bình tĩnh lại, gượng gạo gật đầu: "Vâng."

Cảnh sát nói: "Kể lại chi tiết xem, em và nạn nhân có quan hệ như thế nào, lúc đó em đang làm gì?"

Hai mắt Dịch Như dại ra, môi vẫn run rẩy không ngừng, cô lắp bắp nói: "Tiểu Nhã, Tiểu Nhã là bạn thân nhất của cháu... Khi ấy mấy bạn nam chơi bóng rổ, bạn ấy không thích xem nên hai bọn cháu nhân lúc hỗn loạn thì quay về lớp..."

"Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của bạn ấy, cháu có chuẩn bị quà, vốn định đưa tận tay cho bạn ấy... Sau khi vào lớp thì Tiểu Nhã đột nhiên nói mình chưa ăn sáng, giờ đang đói lắm, nhờ cháu đi mua đồ ăn, lúc đó cháu cũng đói nên xuống căn-tin dưới lầu mua hai gói khoai chiên... Trên đường trở về, cháu, cháu thấy cô ấy... rơi xuống từ mái nhà..."
Nói đến đây, dường như Dịch Như lại nhớ về cảnh tượng máu me kia, cô bé bưng hai tay che mặt rồi lại khóc nức nở.

Vị cảnh sát ra dấu bằng ánh mắt với người đồng nghiệp bên cạnh, hạ giọng nói: "Đi tới căn-tin hỏi xem vừa rồi cô bé có đi mua khoai chiên thật không." Sau đó đảo mắt một vòng, hỏi: "Thầy chủ nhiệm lớp 3 là vị nào? Mấy ngày nay Ứng Tiểu Nhã có biểu hiện khác thường nào hay không?"

Thầy chủ nhiệm đi tới nói: "Trong khoảng thời gian này Tiểu Nhã đi học luôn thất thần, tuần trước có bài kiểm tra mỗi tháng, thành tích đứng cuối của cả khối."

Cảnh sát nói: "Giáo viên bộ môn của lớp 3 đều ở đây cả chứ?"

Thầy chủ nhiệm: "Giáo viên dạy Hóa xin phép nghỉ hôm nay không đến trường, còn lại đều có mặt."

Cảnh sát hỏi: "Các vị có từng dùng lời nói mạt sát, sỉ nhục hoặc trừng phạt về thể xác với nạn nhân hay không?"
Cô giáo tiếng Anh cứng ngắc nói: "Tôi có nói con bé mấy câu, phạt đứng hết một tiết."

Cô giáo môn Vật lý cũng trắng bệch cả mặt, nói: "Tôi cũng mắng em ấy, em ấy thi quá kém, sai hết toàn bộ câu hỏi... Nhưng tôi cam đoan không đánh đập, cũng không nói gì quá nghiêm trọng, chỉ nói... sau này phải cố gắng hơn. Em học sinh này bình thường rất nghiêm túc, tôi cảm thấy điểm thấp chỉ là do phát huy thất thường mà thôi."

Hai cô giáo liếc nhau, sự hối hận hiện ra trên mặt.

Thầy chủ nhiệm nói tiếp: "Vào giờ nghỉ tôi có gọi em ấy lên văn phòng, hỏi về chuyện yêu đương của em ấy và Du Huy, đừng bảo em ấy vì quá xấu hổ, hơn nữa thành tích lại bết bát, chịu không nổi thương tổn nên mới nhảy lầu chứ?"

Giáo viên đưa mắt nhìn nhau, cảnh sát vẫn bình tĩnh nói: "Có phải tự sát hay không còn chưa biết." Sau đó ông ta quay đầu nhìn về phía hiệu trưởng, nói: "Hiệu trưởng, có thể cho chúng tôi một văn phòng trống không, tôi cần thẩm vấn từng học sinh của lớp 3, hãy gọi hết các em học sinh đến. Ngoài ra, cho tôi xem camera giám sát trong trường nữa."
Hiệu trưởng lập tức phối hợp nói: "Được thôi thưa đồng chí cảnh sát! Vậy anh hãy tới văn phòng bộ môn Toán ở Hành tri lâu đi, ở đó gần trung tâm giám sát. Thầy thể dục gọi hết học sinh lớp 3 lên luôn."

Cảnh sát nhắc nhở: "Trước mắt đừng thông báo với học sinh rằng Ứng Tiểu Nhã đã chết."

Thầy thể dục gật đầu, xoay người đi gọi học sinh tập hợp tại văn phòng bộ môn Toán tại Hành tri lâu.

Tiêu Lâu đi theo pháp y kiểm tra thi thể bên cạnh, vừa lúc nghe được hết toàn bộ cuộc đối thoại giữa cảnh sát và giáo viên.

Những thông tin này dù cảnh sát không hỏi thì anh cũng đã biết.

Nhìn từ bên ngoài, có vẻ như Ứng Tiểu Nhã thật sự chịu không nổi tổn thương nên mới nhảy lầu – yêu đương bị thầy chủ nhiệm phát hiện, thành tích xếp cuối cả khóa, bị phạt đứng hết tiết Anh văn, đến tiết Lý lại bị giáo viên mắng một trận. Cô gái yếu ớt nản lòng thoái chí, nhân lúc hỗn loạn trong tiết Thể dục thì quay lại lớp, dùng lý do "đói bụng" để tránh bạn cùng bàn, sau đó leo lên nóc nhà nhảy xuống, kết thúc một sinh mệnh đang tuổi xuân thì.
Nghe rất là logic.

Nhưng bọn họ đã bỏ qua mất chiếc khăn trên cổ Ứng Tiểu Nhã.

Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của Ứng Tiểu Nhã, Du Huy tặng cô một chiếc khăn quàng, Tiêu Lâu vẫn còn nhớ rõ nụ cười của cô bé lúc đó, cô bé thật sự vui vẻ khi nhận chiếc khăn này. Hơn nữa Du Huy còn nói với cô: "Kiểm tra mỗi tháng thôi mà, lần tới làm tốt là được", lúc ấy Ứng Tiểu Nhã còn gật đầu, rõ ràng tâm trạng cô bé đã khá hơn nhiều khi được Du Huy an ủi.

Dịch Như ngồi cùng bàn còn chuẩn bị quà sinh nhật cho cô, chứng tỏ suy luận trước đó của Tiêu Lâu là sai lầm – hạc giấy mà Dịch Như gấp không để tặng cho con trai mà là tặng cho Ứng Tiểu Nhã, xem ra quan hệ giữa hai cô bé rất tốt.

Có bạn cùng bàn quan tâm, Du Huy an ủi, cô bé không thể tự nhiên nhảy lầu tự sát như vậy được.
Đúng lúc này pháp y lật đầu Ứng Tiểu Nhã lại, Tiêu Lâu vội tiến lên một bước để quan sát kỹ hơn.

Rơi từ trên nóc nhà xuống, đầu tiếp xúc với nền xi-măng, mặt cô bé giờ đã be bét máu, nhìn cực kỳ thê thảm.

Nhưng đồng tử của cô lại co lại rất bất thường.

Tiếng cảnh báo lạnh lùng bỗng vang lên bên tai: "Áo choàng tàng hình còn lại 60 giây..."

Xung quanh toàn là cảnh sát và bảo vệ, một khi áo choàng mất hiệu quả thì Tiêu Lâu sẽ lập tức bị bắt quả tang và bị loại ra khỏi trò chơi.

Tiêu Lâu nhanh chóng xoay người, lặng lẽ bình tĩnh rời khỏi hiện trường.

Kiểm tra sơ bộ thi thể tại hiện trường kết thúc, xác của Ứng Tiểu Nhã bị phủ vải trắng, đặt lên xe chở xác, hai cảnh sát lên nóc nhà điều tra hiện trường nhảy lầu của Ứng Tiểu Nhã, đội trưởng cùng một nữ cảnh sát khác thì gọi học sinh lớp 3 lên văn phòng thẩm vấn.
Tiêu Lâu đứng nấp sau thân cây rất muốn chuồn đi nhân lúc hỗn loạn, anh còn đang xoắn xuýt việc liệu bảo vệ có phát hiện ra mình không thì một giọng nói trầm thấp bỗng vang lên bên tai anh: "Anh qua bên rừng phong chờ tôi, để tôi đi vào cho."

Là Ngu Hàn Giang.

Không nhìn thấy đối phương, nhưng giọng nói bên tai báo cho Tiêu Lâu biết – Ngu đội đang sử dụng Áo choàng tàng hình, hắn sẽ đi theo cảnh sát thẩm vấn học sinh lớp 3.

Có cảnh sát hình sự xịn ở đây, tất nhiên Tiêu Lâu không cần phải ở lại hiện trường nữa, anh yên tâm xoay người đi về phía rừng phong.