Thệ Bất Vi Phi

Chương 127: Tự do



Edit: Docke

Qua mấy ngày rồi mà nàng không lúc nào lại không nhớ kỹ chuyện ta đã dùng Sưu Hồn Đại Pháp tự mình hại mình. Chuyện dùng loại thủ pháp châm cứu hung hiểm bị nàng phóng đại đến vô hạn. Ngay cả buổi tối đi ngủ cũng đều phải cùng ta ở chung một phòng. Đang ngủ mà ngẫu nhiên tỉnh giấc, ta thường xuyên trông thấy nàng đang mở to hai mắt lên nhìn ta, vừa thấy ta mở mắt lập tức liền hỏi: “Tuệ Như, thế nào, có khỏe không?” Cứ như vậy, ta bị dọa đến mức từ đó về sau mỗi khi trèo lên giường là ngủ đến sáng, không dám tỉnh giấc nửa chừng nữa.  

Ta mặc dù cảm động, nhưng trong lòng cũng rất lấy làm phiền. Ngươi thử nghĩ mà xem, có một người ngủ chung giường, cứ trừng lớn con mắt mà nhìn ngươi. Vất vả lắm mới có được một lúc đôi mắt trừng lớn kia nhắm lại, đại biểu là nàng ta đang ngủ. Ngươi vừa nghĩ có thể thở phào một hơi, lại đột nhiên ngay lúc đó, có người nằm mộng thét lên chói tai: “Tuệ Như, ngươi cũng không thể có chuyện gì…” Cho nên, mỗi khi ta bị tiếng thét chói tai này giật tỉnh, vỗ về trái tim đang sợ hãi đến mức nhảy dựng ‘bang bang’ là chỉ muốn sút một phát đá bay Tư Đồ đại tiểu thư đang nằm ngủ bên cạnh ta, ra ngoài cho rồi.

Nghĩ rằng, cũng may Tiểu Phúc Tử là nam nhân, không có tố chất thần kinh giống như nàng…

Nhưng mỗi đêm ta tỉnh giấc, tình cảnh trước mắt khiến ta không thể không cải biến ý nghĩ của ta. Bởi vì, ánh trăng hắt qua song cửa sổ. Ta thấy trên cửa sổ có bóng người chợt lóe qua, nhanh như Quỷ Hồn và tia chớp. Đang nghĩ ngợi xem có phải là Tuyên Vương phái người đến giám thị hay không? Hay là có quỷ quái gì thật? Lại chỉ thấy cái đầu thật lớn của bóng người kia chiếu lên trên song cửa sổ. Kiểu tóc búi kim quan kia sao mà giống Tiểu Phúc Tử quá vậy cà. Ta đặc biệt không ưa thích cái kiểu tóc này…

Hai người hiện giờ theo sát bên cạnh, ngay cả trước cửa nhà xí, Tư Đồ cũng muốn cùng ta ra ra vào vào. Hoa mỹ thì có thể nói là sợ ta chưa bị Sưu Hồn Đại Pháp giết chết thì đã bị ngã xuống hầm cầu mà chết đuối rồi. Ta nghĩ, nhà xí của Tuyên Vương phủ dùng tro và rơm rạ cùng mấy thứ đồ dùng vặt vãnh phủ lấp một tầng. Đúng giờ lại có người đến tẩy rửa. Bên trong, ngay cả một con giòi cũng không có, còn thoang thoảng hương thơm… Nếu có khả năng, ta cũng thật sự muốn ngồi lì ở trong đó lâu thêm một chút. Đương nhiên, nếu như không có Tư Đồ cùng vào…

Những ngày tháng không có riêng tư, không có nhân quyền này, trước sự kháng nghị lặp đi lặp lại không hề có hiệu quả của ta, không có được đến một chút cải thiện nào. Rốt cuộc, đợi đến ngày Tuyên Vương nghênh cưới về làm thứ thiếp… cũng chính là ngày mà ta…

Vốn nghĩ, không phải chỉ cưới một thứ thiếp thôi sao, sao phải muốn làm lớn, phô trương đến vậy? Trong khắp Tuyên Vương phủ đều được bố trí bàn mới khăn mới trà mới. Ngay cả hoa trên cây, mỗi cây đều được gắn đầy hoa giả. Ta nhìn toàn cảnh vui mừng, nhìn thấy bọn hạ nhân cung kính lễ phép ân cần thăm hỏi, không khỏi thi hứng nổi lên. Muốn nghĩ ra hai câu thơ chúc mừng tâm tình ta đang sung sướng cực kỳ, nhưng suy nghĩ nửa ngày mà cũng không nặn ra được một câu nửa chữ ý thơ. Nghĩ rằng, xem ra, cái phương pháp dùng thơ của cổ nhân làm thơ của mình, có đôi khi vẫn không thể thực hiện được. Nếu không phải là hoàn cảnh thương đao thật sự thì không thể sử dụng được. Suy nghĩ nửa ngày, đối với toàn cảnh vui mừng, rốt cuộc cũng moi ra được một câu thơ cổ nhân để biểu đạt tâm tình hiện giờ của ta: “Nhân nhân mặt xấu hổ, phác phác trong lòng khiếp…” (nhân: người, phác: từ tượng thanh, giống tiếng xì hơi đánh rắm).Vừa mới đọc được hai câu, bỗng cảm thấy câu thơ này hình như lạc đề rồi. Do dự một lúc lâu sau, lại đọc không nổi nữa…

Hiện giờ bảo hộ bên cạnh ta là Tiểu Phúc Tử. Ta nhìn lại, không thấy bóng dáng Tiểu Phúc Tử đâu nữa. Nghĩ rằng, sao vậy, Tiểu Phúc Tử này thông suốt rồi à, không bảo vệ ta nữa sao. Có phải là ta có thể tự do hành động rồi không…

Chợt nghe được từ nơi nào đó truyền đến tiếng cười như điên bị nén chặt. Ta nghe tiếng nhìn lại. Tiểu Phúc Tử đang xoay người ôm bụng, trốn trong một bụi hoa… Không biết là đang làm cái gì nữa…

Ta nghĩ, Tiểu Phúc Tử thật không nể tình chút nào…

Ngượng ngùng… cũng không dám đọc thơ nữa…

Ta đi đến khách phòng nơi lão cha hờ của ta đang ở. Lúc ta thông báo tin tức này cho ông biết, ông cũng không có phản ứng gì, cũng không chúc mừng, mà lại dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn ta chăm chú, nói: “Tuệ Như, cha hy vọng con sẽ hạnh phúc…”

Ta cười an ủi ông: “Lão cha, cha yên tâm, con sẽ hạnh phúc…”

Lão cha hờ nói: “Đây là quyết định chân chính của ngươi?”

Ta nói: “Mặc kệ là quyết định gì, con vẫn là con gái của cha, lão cha vĩnh viễn sẽ ủng hộ con, đúng không?”

Lão cha gật gật đầu, lại khép hờ ánh mắt, thì thào nói: “Đúng vậy, mặc kệ thế nào, ngươi là con gái của ta. Lão cha vĩnh viễn sẽ đứng về phía ngươi…”

Nói xong, bắt đầu cất tiếng ngáy. Ta nhẹ nhàng đắp chăn cho ông, đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại. Tiểu Phúc Tử đi theo bên cạnh ta. Chúng ta yên lặng đi được một đoạn đường, ta mới hỏi hắn: “Công lực ngươi thế nào rồi?”

Tiểu Phúc Tử nói: “Hoàn tất rồi. Đến ngày nào đó, làm việc sẽ không sai…”

Ta ảm đạm cười, nói: “Ngày nào đó, không biết có bao nhiêu anh hùng nhúng tay vào. Nói không chừng, cũng không cần ngươi phải ra tay…”

Tiểu Phúc Tử nói: “Ta cũng muốn ra tay, nghẹn lâu như vậy rồi. Nào là phải giả bị gãy chân, nào là giả nương tay nương chân nhẹ nhàng, cả ngày không biết khó chịu bao nhiêu…”

Ta quét mắt liếc hắn một cái: “Không phải ngươi vẫn nhân lúc đêm dài thanh vắng, cùng Tư Đồ ở cửa sổ phòng ta, người trong người ngoài khoa tay múa chân một phen sao?”

Đã cho rằng ta đang ngủ, hai người – một người đứng ngoài cửa sổ, một người đứng trong cửa sổ phải đánh cho thông suốt mới chịu ngừng. Ta thật sự bội phục vô cùng.

Tiểu Phúc Tử nghe xong, sắc mặt không hề thay đổi, nói: “Tiểu thí ngưu đao (nghĩa là cho thấy phần nào tài nghệ thật sự của mình) thôi mà, sao có thể so được với chiến đấu thực sự?”

——————– *** ——————-

Ta mặc áo bào tân nương đỏ thẫm, mang mũ phượng. Tư Đồ giúp ta trang điểm. Ta nhìn vào trong gương, cũng không tệ. Khó trách người ta nói, người đẹp nhờ lụa, phật nhờ cà sa. Ta trang điểm diện đồ lên, thoạt nhìn cũng có vài phần xinh đẹp…

Tư Đồ thoáng mang theo sầu ý nhìn ta, nói: “Tuệ Như, rốt cuộc ngươi đang suy nghĩ gì vậy. Vì sao phải đồng ý lời cầu hôn của hắn chứ, lại chỉ là thứ thiếp nữa. Tuệ Như, ngươi không thấy như vậy là thiệt thòi lắm sao?”

Ta nghĩ rằng, chỉ có Tư Đồ, Tiểu Phúc Tử mới cảm thấy ta gả cho người ta làm thứ thiếp là thiệt thòi cho mình. Hai người bọn họ chân chính xem ta là bằng hữu. Còn người trong phủ Tuyên Vương gia lại có cảm giác ta bây giờ đang bay lên làm phượng hoàng. Cứ xem những ánh mắt của bọn hạ nhân nhìn ta cũng biết, vừa khinh vừa ghét, hận không thể đem chính mình, hoặc con gái của mình, thế vào chỗ của ta…