Ta cười nói: “Lão cha, cha vì sao lại tỏ ra già nua như vậy. Cha mới có bốn mươi thôi, sao có thể là lão phu được. Nha đầu con còn muốn hiếu thuận với ngài mà!”
Lão cha nói: “Tiểu Tuệ, con thật sự không trách ta chút nào sao? Ta đối với con như vậy, giao con vào tay Tuyên Vương?”
Ta nhàn nhạt nói: “Lão cha, mỗi người đều có lập trường và nỗi khổ của mình. Cái gọi là ai vì chủ nấy, dụng hết thủ đoạn, không có ai đúng ai sai cả, Lại nói, cha cuối cùng không phải đã buông tha cho con đó sao?”
Lão cha dùng ánh mắt thật sâu nhìn ta: “Nha đầu, ta thật sự không biết con đã xảy ra chuyện gì, nhưng bất luận con biến thành thế nào thì con vẫn là nha đầu của ta…”
Ta hỏi: “Rảnh rỗi mới nói, lão cha, chuyện năm đó, con còn có rất nhiều chỗ không rõ. Cha có thể nói cho con biết được không?”
Lão cha nói: “Còn có gì mà hỏi nữa, đều đúng như suy đoán của con cả thôi. Năm Đó, ta cùng đại tướng quân cãi nhau một trận ầm ĩ rồi chạy ra khỏi doanh trại. Đại tướng quân lại tưởng rằng ta sẽ mật báo với triều đình nên đã sai tướng sĩ chặn ta lại. Ta chống trả quyết liệt rồi đoạt lấy con Hãn Huyết Bảo Mã của tướng quân mà chạy. Đến nửa đường thì bị Thanh Loan chặn lại. Ta lừa con, nói rằng ta không biết bọn họ là người của Thanh Phượng Môn. Thật ra ta đã biết từ lâu rồi, còn biết cả chuyện bọn họ chính là thủ hạ của Thụy Vương gia nữa…”
Nói xong, ông liếc mắt qua Lâm Thụy ngồi đối diện. Lâm Thụy nhìn ông mỉm cười, nói: “Nhạc phụ, mời ngài cứ nói…”
Nghe hắn gọi một tiếng ‘Nhạc phụ’, ta tức giận đến mức thiếu chút nữa đã tung quyền đánh qua rồi. Nhưng nghĩ lại, cũng không nên để hắn tiếp được nắm đấm, thuận tay lôi kéo, không được diễn mấy cảnh như trong phim này này nọ nọ nữa…
Cuối cùng, ta chỉ quay qua trừng mắt nhìn hắn, nghĩ rằng. Người cổ đại chắc cũng chỉ có mình hắn mới có thể vô lại như vậy. Hay là, hắn cũng là người xuyên không? Là một tên vô lại đầu đường thời hiện đại cuồn cuộn xuyên không mà đến đây?
Lão cha lại lơ đễnh. Ta nghĩ, trải qua chuyện vừa rồi, Lâm Thụy ở trước mặt công chúng mà thổ lộ thâm tình, ông đã sớm xem Lâm Thụy trở thành đối tượng lo lắng thứ hai của ta rồi.
Lão cha tiếp tục nói: “Vì thế, đúng như con đoán, ta đã tự hạ độc mình rồi chuẩn bị chạy về doanh trại châm ngòi ly gián tướng quân. Vốn định là, với giao tình giữa ta và tướng quân, hắn nhất định sẽ nảy sinh phản cảm với Thanh Phượng Môn, thuận tiện sẽ phản cảm với cả Thụy Vương gia. Về sau, trước sự thuyết phục của ta, hắn sẽ thay đổi ý định phản quốc…”
Ta nghi hoặc nói: “Lão cha, nếu tất cả mọi thứ cha đều đã có kế hoạch hết rồi. Vì sao kết quả lại chuyển biến, thành ra kết cục như thế?”
Lão cha nói: “Nha đầu, con biết không. Chính là do cái gọi là người tính không bằng trời tính. Ta đã uống thuốc giải chất độc của nước bọt ngân tằm vào rồi. Nhưng ai mà ngờ được, không biết thuốc giải không đủ liều lượng hay làm sao đó mà chất độc vẫn không bị ức chế, cuối cùng tràn ra khắp toàn thân…”
Ta ngạc nhiên nói: “Lão cha, hóa ra con đoán đúng rồi sao, độc nước bọt ngân tằm này chính là do cha chế ra. Nhưng còn thuốc giải, đương nhiên không phải là Đại Hoàn Đan của Thiếu Lâm Tự như lời cha nói rồi. Vậy rốt cuộc thì là cái gì, vì sao lại không có công hiệu?”
Lão cha đắc ý nói: “Nha đầu, con nằm mơ cũng sẽ không nghĩ ra được thuốc giải độc nước bọt ngân tằm này là cái gì đâu…”
Ta nhìn nhìn bộ dáng đang thao thao bất tuyệt khoe mẽ của ông, nói: “Có phải cha vẫn chưa nghiên cứu ra, cho nên mới…”
Lão cha vội nói: “Sao lại thế được. Thuốc giải kia, chính là Tiên nhân đảo do ta chế tác đó…”
Ta nói: “Không thể nào, Tiên nhân đảo là một loại kỳ độc, vừa dính vào một chút là chết liền…”
Trong lòng lại loáng thoáng có gì đó từ trong trí nhớ nhảy vọt ra. Ta còn nhớ, năm đó, lão cha đắc ý dào dạt, lấy Tiên nhân đảo ra khoe trước mặt ta. Nói nó là độc như thế nào, như thế nào. Ta còn không cam, nói: “Độc cái gì, dù độc thì cũng chẳng qua chỉ độc chết tất cả hoa cỏ trong vườn, hại chết một đàn kiến thôi chứ gì…” Nhưng trong đầu đã sớm muốn lấy dùng, thử xem có độc chết được mấy con tàng ngao của phủ công chúa nhà hàng xóm hay không. Vì thế, thừa dịp lão cha không có ở trong phòng, ta đã đổ một nửa số thuốc Tiên nhân đảo ra một cái chai khác, sau đó lại đổ thêm nước vào cho đầy chai lại như cũ. Chẳng lẽ, sở dĩ ông biến thành như vậy, là bởi vì ta đã tráo đổi một nửa chai thuốc Tiên Nhân đảo kia, cho nên mới không thể ức chế được độc tính trong người ông…
Trái tim ta bình bịch nhảy dựng, hỏi lão cha: “Trên chai đựng Tiên nhân đảo của cha, có phải là có một đóa hoa mai hay không?”
Lão cha nói: “Đương nhiên, không phải ta đã cho con xem qua rồi sao?”
Ta nói: “Chẳng lẽ cha lại không có bình nào khác nữa sao?”
Lão cha nói: “Giỡn chơi sao, bộ ngươi cho rằng Tiên nhân đảo dễ chế lắm à?”
Ta lẩm bẩm: “Thì ra là như vậy…”
Lão cha ngạc nhiên nói: “Thì ra thế nào?”
Ta thì thào, muốn nói rồi lại thôi. Cuối cùng cũng đem chuyện ta trộm thuốc kia kể cho ông nghe. Ông kinh ngạc, giơ bàn tay lên, làm như muốn đánh ta một cái bạt tai, nhưng cuối cùng lại chỉ vuốt nhẹ lên mặt ta, nói: “Nha đầu, ngươi còn giúp ta nữa đó, bằng không, võ công của ta làm sao có thể tăng cường nhanh được như vậy?”
Ta hoài nghi nói: “Vậy vì sao cha lại gầy như vậy?”
Ông nói: “Gầy thì đã làm sao, hiện giờ ta chính là gầy mới đẹp…”
Ta nhìn thân hình khô gầy như que củi của ông. Trước kia, ông chính là một mỹ nam tử nhanh nhẹn gương mẫu chiếu sáng. Bây giờ lại gầy như quỷ đói vậy, ta so ra còn giống người hùng hơn ông…
Ta hỏi lão cha: “Lão cha, cha nói cho con biết đi. Cha là mật thám đại Tề do Tuyên Vương phái đến nằm vùng ở Tây Sở…”
Lão cha ngắt lời ta: “Nha đầu, ngươi đoán sai rồi. Ta không phải do Tuyên Vương phái đến Tây Sở. Chẳng qua là sau này, ta đứng về phía Tuyên Vương mà thôi…”
Ta gật gật đầu nói: “Cũng đúng, với tuổi tác của cha, lại ở Tây Sở nhiều năm như vậy. Vào thời điểm đó Tuyên Vương vẫn còn là một đứa bé mới hơn mười tuổi đầu. Hắn lại chẳng có quyền lực gì để có thể sai khiến cha. Nếu vậy, cha là do hoàng đế Đại Tề phái đến sao?”
Ông gật gật đầu…
Ta liếc mắt nhìn ông một cái, hỏi tiếp: “Nếu vậy, phu nhân của đại tướng quân vì sao bị phát hiện đang ở Tây Sở, cha nhất định sẽ biết, đúng không?”
Lão cha nói: “Nha đầu, lão cha chẳng qua là thân bất do kỷ (không thể tự mình làm chủ)…”
Ta thở dài: “Đúng vậy, cha là ai vì chủ nấy, cho nên đã truyền tin tức này cho hoàng đế Đại Tề. Hoàng đế Đại Tề, không biết đã dùng phương pháp gì lại để cho thái tử Tây Sở biết được. Thái Tử chẳng phải đã lợi dụng cơ hội này sao? Như thế, năm đó đóng quân gây sức ép tại biên cảnh Tây Sở, nói vậy đã khiến biên phòng của Đại Tề khuếch trương không ít…”
Lão cha gật đầu nói: “Tuy rằng chỉ cùng thái tử Tây Sở giao ước chỉ đóng quân gây sức ép tại biên cảnh trong hai tháng, nhưng nếu đã xuất binh thì làm sao có thể không đánh mà về cho được? Diễn kịch thì cũng phải làm cho thật một chút chứ. Ngay lúc đó, thái tử Tây Sở cũng đã nghĩ như vậy. Vì thế, sau một hồi chiến tranh, Đại Tề đã thu hoạch được gần đến mười thành trì của Tây Sở…”
Ta lạnh lùng nói: “Như vậy là Thái tử Tây Sở, đương kim hoàng thượng, chỉ vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế mà không tiếc đánh đổi cả thành trì quốc gia mình, thê tử của thuộc hạ mình. Quốc gia này, còn có thể cứu được nữa sao?”
Lão cha thở dài: “Nếu như không phải vì Tuyên Vương, ta đã để tướng quân tạo phản từ lâu rồi. Đáng tiếc, nếu ngay lúc ấy mà hắn làm phản thì công lao này lại vào tay Thụy Vương gia…”
Lâm Thụy ngồi ở đàng kia, nửa ngày nay không nói tiếng nào, lại trước hết mở miệng gọi ‘Nhạc phụ’ một tiếng rồi mới nói: “Sớm biết như thế, ta đã đem công lao này tặng cho nhị ca rồi…”
Nói xong, còn quay sang ta mủm mỉm cười, làm như nếu ta không giận tím mặt thì hắn sẽ khó chịu lắm vậy, lúc nào cũng muốn trêu chọc một chút…