Thế Chiến Tu Chân Giới

Chương 101: Khảo hạch tàn khốc (3)



Trận đấu tiếp theo rất mau diễn ra, bất quá chẳng có gì đặc sắc để kể đến mãi cho đến khi Cung Bối Lạc cùng Nhất Lữ đứng giữa sàn đấu. Một người là tân nhị bảng một người là nhị bảng tiền nhiệm. Kẻ thù của nhau tại sao lại không kịch tính cho được.

Nhất Lữ một nam nhân trạc tuổi Ngưu Tức, đầu của hắn một bên cạo trọc, một bên để tóc mái dài, tỉ lệ gần như bảy ba, một bên lỗ tai xỏ đầy khuyên, trông bụi bặm và khác người nhưng đâu đó để lại trong mắt người khác ấn tượng khó quên. Sau lưng đeo thanh kiếm dài, thoạt nhìn rất giống kiếm Nhật.

- Người đẹp chúng ta lại gặp mặt nhau rồi.

Nhất Lữ nhếch khoé môi, cười cười nói, nhưng sâu trong ánh mắt đen nhánh đó lại đầy tia hung tàn, hiểm ác.

- Đa tạ học huynh đã khen, học muội thừa biết muội đẹp, huynh không cần phải nhìn muội chằm chằm vậy đâu.

Cung Bối Lạc nhìn thấy Nhất Lữ căm hận mình như vậy thì chỉ biết đáp lại hắn bằng nụ cười tự kiêu, không có thực lực thì nhận bản thân không có thực lực đi, mà lại đi khắc tên người khác lên bia mồ như thế, đúng là nam nhi nhỏ mọn.

Cũng chính vì sắc đẹp này cho nên lúc trước hắn không nỡ ra tay, cho nên mới dẫn đến kết cục thảm bại. Thua dưới tay một nữ nhân, đối với Nhất Lữ chính là một sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời của hắn.

Phải nói rằng Ngưu Tức, Nhất Lữ, Độc Nhãn Long, bộ ba danh bảng gây ám ảnh cho học viên ngoại viện lại có suy nghĩ lệch lạc như thế, có thực lực nhưng tâm địa chẳng lương thiện chút nào.

Nhất Lữ cầm thanh kiếm dài trên tay nhưng điều kỳ lạ ở đây là hắn chẳng tuốt vỏ kiếm ra, cứ để như vậy ứng chiến sao?. Suy nghĩ của hắn chẳng thể nào hiểu nổi, bất quá các học viên cũ ít nhiều đều biết một khi Nhất Lữ thật sự tức giận thì lúc đó thanh kiếm mới được cởi bỏ lớp vỏ.

- Họ đánh nhau rồi.

Một trong số các khán giả hào hứng la lên.

Cung Bối Lạc sử dụng tay không đấu với Nhất Lữ, người khác nhìn vào cứ tưởng chừng hắn không biết nương tay với nữ nhân, nhưng theo một khía cạnh khác thì Cung Bối Lạc chính là đang chấp hắn, xem ra tu vi của Cung Bối Lạc thật sự không hề đơn giản, đến cả Huyết Thần Hy cũng nhìn không ra.

*

- Trên người Cung Bối Lạc có pháp bảo che giấu tu vi đúng không Hy Hy?.

Âu Dương Giai Tuệ bất ngờ nhìn ra điểm khác thường bèn hỏi nhỏ Huyết Thần.

- Đúng vậy, chính là cái vòng tay kia.

Huyết Thần Hy gật đầu, nhàn nhạt nói, mắt dõi theo trận đấu phía dưới xem bọ họ đánh nhau như trò tiêu khiển. Xem ra Âu Dương Giai Tuệ cũng tinh mắt đó chứ, quả không hổ là Huyết Thê của Huyết Thần.

*

"Bịch".

Nhất Lữ dùng hai tay cầm lấy cán kiếm chém thẳng một đường xuống đầu Cung Bối Lạc, lực tay nhanh mạnh đến nỗi nghe tiếng rít rào trong không khí, Cung Bối Lạc nhanh chóng chéo tay lên đầu vận linh lực đỡ lấy, may thay hắn không có tuốt vỏ kiếm ra nếu không thì bàn tay xin đẹp của Cung Bối Lạc chắc hẳn đã có một đường dài đầy máu.

Cung Bối Lạc bậc cao dùng đầu gối đá mạnh vào cằm dưới Nhất Lữ, hắn nhất thời chưa định hình kịp chiêu thức bất ngờ của nàng liền dính chưởng, ngã bậc ngửa ra xa, phần cằm đau điếng dường như sưng lên không nhẹ. Bây giờ Nhất Lữ thật sự sinh khí, nữ nhân này ra tay thật là hiểm độc!.

"Xoẹt".

- Nhất Lữ tuốt vỏ kiếm rồi kìa.

Một vài học viên kinh ngạc nhanh miệng nói lớn.

Cứ mỗi lần Nhất Lữ tuốt vỏ kiếm y như là hắn trở thành con người khác vậy, hung tàn và mất kiểm soát, đánh một cách cuồng nộ đến khi đối thủ sống dở chết dở hắn mới buông tha. Bởi vậy hầu hết mọi học viên đều kiêng dè hắn riêng chỉ có Cung Bối Lạc hết lần này đến lần khác chống đối ra mặt.

Cung Bối Lạc nhìn đến lưỡi kiếm sắc bén phản chiếu ánh sáng chói lọi trong tay hắn, tinh thần cảnh giác lên cao độ, đây là lần đầu tiên Cung Bối Lạc thật sự nhìn thấy hình thù của thanh kiếm này ra làm sao. Xung quanh nó như có một luồng tử khí bao phủ, hét lên tiếng gào thét vang vọng từ địa ngục làm người khác phải khiêng kị.

- Học muội là người thứ 3 được diện kiến thanh kiếm này đó. Muội thấy thanh kiếm của học huynh đẹp không?.

Nhất Lữ nở nụ cười man rợ, ngón tay vuốt dọc theo đường lưỡi kiếm, sắc lạnh nói.

"Hắn không sợ đứt tay hay sao chứ?. Đúng là một kẻ điên."

- Thật vinh hạnh cho học muội quá, thanh kiếm này của học huynh quả thật rất bén nha.

Cung Bối Lạc cười nhạt tiếp lời hắn, ánh mắt cảnh giác không hề rời khỏi thanh kiếm kia dù chỉ là một giây như thể bất chợt nó vung đến gần kề nàng vậy.

Hai người thủ thế đi vòng quanh vòng tròn, thầm dõi theo nhất cử nhất động của đối phương. Thời gian như trôi chậm, dây thần kinh căng thẳng cực độ, một giọt mồ hôi tuông ra từ trên trán Cung Bối Lạc.

- Yaa!!!.

Nhất Lữ nhếch khoé môi cười hiểm ác, hắn như một con báo tốc độ lao đến, tay rê thanh kiếm qua một bên người, phi thẳng tới Cung Bối Lạc.

Tốc độ nhanh đến nỗi mọi người chỉ thấy thoắt một cái Nhất Lữ đã chỉa mũi kiếm gần kề Cung Bối Lạc. Không khí trên khán đài như ngưng đọng trước khoảnh khắc kinh người này. Nhóm người Bà La Mặc Ca, Ngô Phong, Tôn Vãn Y sắc mặt khẽ biến, tim ngưng đập, mở banh mắt dõi theo Cung Bối Lạc không rời.

Cung Bối Lạc phản xạ nhanh, vận linh lực vào mũi chân dậm một cái xuống sàn, tay dang ngang lấy lực bay lùi về sau, né đi sát chiêu hiểm ác của Nhất Lữ.

Một người chỉa mũi kiếm hướng tới, một người bay lùi về sau, tưởng chậm nhưng không chậm chút nào. Nhất Lữ dồn Cung Bối Lạc vào đường cùng, phía sau cách Cung Bối Lạc vài bước chân nữa là ranh giới sàn đấu rồi, nếu rớt ra ngoài sẽ thua trận.

Cung Bối Lạc khẽ liếc mắt qua một bên nhìn ra phía sau, canh ngay vị trí rìa sàn đấu Cung Bối Lạc nhanh chân xoay người đổi hướng. Nhất Lữ cười thầm trước kế hoạch của Cung Bối Lạc, hắn đạp lên không trung lộn một vòng đổi hướng vào trong, tránh việc hụt chân ngã khỏi vạch biên.