Thế Chiến Tu Chân Giới

Chương 109: Khảo hạch tàn khốc (11)



Mạnh Hùng đang bận đối phó với Lan Chi, trong khi đó đồng đội của hắn vây lấy hai nam học viên bận rộn ra chiêu thức, chẳng ai có thời gian quan tâm đến Mai Hương, ả vui mừng định bỏ chạy nào ngờ đụng phải một ác bá, đó chẳng ai khác ngoài Bé Bự.

- Này bạn học nhỏ cho ta xin ít tích phân đi chứ.

Bé Bự kéo cổ áo của Mai Hương, hướng tới người trong tay nở nụ cười đầy thiện cảm, nói.

- Đây... đây ạ.

Mai Hương cà lắp bắp trả lời, tay run run cầm thẻ bài đưa cho Bé Bự.

- Tốt, trả ngươi, đi thong thả.

Bé Bự không khách khí chuyển hết số tích phân trên thẻ bài Mai Hương sang thẻ của mình. Còn tốt bụng vẫy tay chào Mai Hương trong khi ả đang chạy trối chết. Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, xui xẻo hết chỗ nói!.

- Mai Hương đâu?.

Đang đánh hăng say thì bỗng nhiên Lan Chi nhớ tới Mai Hương, Lan Chi quay đầu sang hỏi hai nam đồng đội.

- Ta không biết, chẳng phải lúc nãy còn ở đây sao?.

Một nam đồng đội chật vật né tránh chiêu thức của đối phương, hắn khó khăn xoay chuyển tình thế để quay đầu trả lời Lan Chi.

- Khỏi tìm chi mắc công, con nhỏ đó chạy mất rồi. Đúng là đồng đội tốt.

Bé Bự chấp tay sau đít thong thả đi đến nơi hỗn chiến, tốt bụng cung cấp thông tin cho Lan Chi nghe.

Sự xuất hiện của Bé Bự làm mọi người ngạc nhiên, đánh đấm có hơi phân tâm. Lan Chi và đồng đội của nàng thất vọng ra mặt khi biết Mai Hương hèn hạ đến bậc này, vốn cứ tưởng tính tình Mai Hương nhút nhát thì không nói làm chi, thực sự quá đáng hơn khi bỏ mặt đồng đội chạy lấy người. Một nhân phẩm thối nát!.

"Bịch".

Từ đâu một quả táo bị cạp dang dở ném vào lưng của Mạnh Hùng khiến hắn bị ăn đau, hắn tức giận quay đầu trừng mắt tìm kiếm kẻ đánh lén.

- Đường này ta mở, cây xung quanh đây ta trồng, muốn đánh nhau phải nộp tích phân.

Độc Nhãn Long từ trên cây nói vọng xuống, không coi ai ở trong mắt, tuyên bố một câu chủ quyền đầy ngang ngược.

- Ngươi... ngươi ở đây từ lúc nào?.

Tiếng nói lớn vang vọng làm ngưng trận hỗn chiến, Mạnh Hùng thất kinh ngẩn đầu nhìn lên cây cao, nơi Độc Nhãn Long đang ngồi.

- Từ lúc các ngươi vừa mới đến thì bọn ta đã ở đây rồi.

Độc Nhãn Long nhếch mép cười tà, ngữ khí bình thản đáp lời khiến mặt mọi người chuyển thành bảy sắc cầu vồng.

Mạnh Hùng thực sự không ngờ Độc Nhãn Long che giấu hơi thở đến phút này chỉ để thực hiện âm mưu hốt tay trên. Mạnh Hùng tức giận không nhẹ, bàn tay siết chặt đến kêu răn rắc, hắn trân trân nhìn Độc Nhãn Long nhảy xuống, từng bước tiến lại gần.

Vịt Trời không biết nấp ở đâu, nhanh như chớp chìa tay lấy cái thẻ bài được đeo bên hông của một học viên nam, tự nhiên đứng ở trước mặt mọi người chia sớt số tích phân.

- Trả ngươi, cảm ơn vì số tích phân.

Nam học viên bị mất thẻ bài là đồng đội của Mạnh Hùng, hắn cứng đơ người nhìn con số trống không trên cái thẻ bài được trả lại.

Một màn kinh hách này được mọi người nhìn rõ, thầm kinh hãi trước thế mạnh của nhóm Độc Nhãn Long. Lan Chi cùng hai nam đồng đội đứng một bên thầm quan sát tình hình không mấy thuận lợi trước kẻ không mời mà đến này.

- Ai cũng không được rời đi trừ phi nộp tích phân cho bọn ta.

Độc Nhãn Long âm ngoan nói, Vịt Trời cùng Bé Bự đi đến đứng phía sau Độc Nhãn Long làm động tác cắt cổ hăm doạ.

Trận chiến vừa rồi đã làm tiêu hao thể lực của mọi người tại đây, nếu nhóm Độc Nhãn Long ra tay, tất nhiên phần thắng bọn họ nắm không nổi. Cứ như vậy nhìn số tích phân khó khăn lắm mới cướp được từ những người khác không cánh mà bay, Mạnh Hùng càng căm ghét Độc Nhãn Long hơn.

- Nói nhiều làm gì, chi bằng chúng ta ra tay cướp cho nhanh.

Vịt Trời nảy ra chủ ý hay ho bèn nói với Độc Nhãn Long cùng Bé Bự.

Ngay lập tức mọi người thủ thế, phòng bị ba hung thần trước mắt.

Nhận được cái gật đầu của Độc Nhãn Long, ngay tức thì cả ba vận linh lực hung tàn ra chiêu thức hướng tới tám con mồi đang kiệt sức vùng vẫy trước mặt.

Từ kẻ thù trở thành đồng minh trong phút chốc, Lan Chi cùng hai nam đồng đội hợp lực với nhóm của Mạnh Hùng phản đòn đánh tới của nhóm Độc Nhãn Long.

"Binh bang".

Dù nắm lợi thế về số lượng nhưng thực lực mọi người đã suy yếu ít nhiều, khó mà đối chọi lại nhóm của Độc Nhãn Long, rất mau chỉ vài chiêu thức cả tám người rơi vào thế hạ phong, số tích phân bị ngang nhiên cướp đi một cách trắng trợn.

- 307 tích phân, xem ra nhóm các ngươi làm việc cũng chăm chỉ đó chứ.

Độc Nhãn Long vỗ vỗ cái thẻ bài của Mạnh Hùng, cười cười hài lòng nói.

Bé Bự và Vịt Trời cũng chẳng rảnh rỗi, lục xoát y phục người khác để kiếm bảo bối.

Thực chất, 307 tích phân trên thẻ bài của Mạnh Hùng là do cướp được từ mấy nhóm khác. Độc Nhãn Long biết tỏng nên mới khen hắn làm việc chăm chỉ, chủ yếu là để chọc tức hắn chơi ấy mà.

Mạnh Hùng tức đến ói máu nhưng thân thể vốn thương tích đầy mình chẳng thể động đến cọng lông chân của Độc Nhãn Long chỉ đành căm phẫn nằm đó thoi thóp, trân mắt nhìn hắn lấy đi số tích phân khó khăn lắm mới kiếm được.

Quăng lại mấy cái thẻ bài rỗng số, nhóm của Độc Nhãn Long chạy tiếp lên phía trên bỏ lại bãi tha ma đầy xác sống nằm ngổn ngang, có người còn bị vắc lên cành cây treo lủng lẳng, cảnh tượng hết sức kinh hãi bất quá chẳng có học viên nào tắt thở hết, xem ra Độc Nhãn Long ra tay cũng biết nặng nhẹ, không đến nỗi làm hại đến tính mạng người khác. Nhưng Ma Thú thì lại không như vậy, biết đâu được một hồi đây mấy con Ma Thú ngửi được mùi máu sẽ kéo đến nườm nượp thì sao. Cầu mong cho mấy học viên xấu số này tỉnh lại để bóp nát thẻ tích phân quay trở về an toàn.

*

Ở một khu đất tương đối trống trãi, đằng xa có một tổ đội 10 thành viên đang ngồi nghỉ mệt, có người uống nước, có người dùng lương khô lót dạ giữa cái nắng gắt oi bức.

- Chúng ta đi được đến đâu rồi?.

Một nữ học viên nhỏ nhắn tay quạt lấy không khí mát, quay đầu hỏi mọi người.

- Chắc là 1/3 đoạn đường đi, ta nghĩ đêm nay phải ngủ ở rừng sâu này rồi.

Nữ học viên khác tính toán nói. Xem phong thái có thể đây là trưởng nhóm này chăng?. Một nhóm toàn 10 học viên nữ, chẳng có lấy một nam học viên nào hết.

Nữ học viên nhỏ nhắn định mở miệng nói gì đó nhưng lời còn chưa thốt ra đã bị thứ âm thanh kinh hãi chen ngang.