Nhóm trưởng của đội nữ lên tiếng nói với mọi người khi thấy ba người bọn họ chiến đấu hăng say như thế, dù gì cũng là mọi người đem đến rắc rối cho nhóm người Huyết Thần Hy, đâu thế để bọn họ làm bia đỡ đạn được.
- Đúng vậy, chúng ta cùng lên.
Hàm Hàm đồng tình nói, mọi người nhìn nhau gật đầu, tức thời cả 10 học viên nữ thi triển linh lực tham gia vây giữ một con Ma Thú cấp thấp để mà tấn công, giúp đỡ giết được con nào thì hay con đó, còn hơn khoanh tay đứng nhìn mà không làm gì.
- Chúng ta cũng lên, thân làm nam nhi không thể để mất mặt như vậy.
Đội trưởng nhóm nam cương quyết lên tiếng, hắn cảm thấy có chút nhục nhã khi nhóm nữ đã tham gia chiến đấu và giết được một con Ma Trư 2 giai.
Mấy đồng đội của hắn không nói một lời, chia nhau thi triển chiêu thức cũng vây lấy một con Ma Thú để mà tấn công. Ban đầu phối hợp chưa được tốt nhưng với sự dẫn dắt của đội trưởng rất mau tìm ra điểm ăn ý, phối hợp nhịp nhàng giết được một con Hắc Miêu 3 giai.
Thấy chiến lợi phẩm trong tay, mọi người như được tiếp thêm tinh thần hăng say đánh. Trong khi đó Huyết Thần Hy đã dùng tay không cầm chủy thủ nhẹ nhàng giải quyết được bốn con Ma Thú 5 giai, Âu Dương Giai Tuệ sử dụng Tuyệt Tinh Vũ một cách thuần thục giết được ba con Ma Thú 4 giai, Hàn Tuấn Sảng thấy sự phụ và sư nương chiến quá, hắn cũng dốc sức cùng Hoàng Băng Lang thu hoạch được vài viên Tinh Hạch.
Trận chiến giữa người và Ma Thú diễn ra hỗn loạn vô cùng, con này ngã xuống thì con khác vồ đến, đánh hoài mà chẳng thấy vơi đi, bất quá với thực lực cường mạnh của Huyết Thần Hy cùng Âu Dương Giai Tuệ, đám Ma Thú này không là gì ở trong mắt bọn họ, rất mau đã giải quyết được 20 con, xác chết Ma Thú nằm ngổn ngang, máu chảy lênh láng, dính lên mấy thân cây xung quanh, cảnh tượng giết chóc có hơi kinh hoàng nhưng đối với người tu chân thì đây chẳng là gì.
*
Phía cách đây không xa là nhóm người của Bà La Mặc Ca. Bọn họ đang định tìm chỗ để dừng chân nghỉ mệt thì từ đâu có một nam học viên chạy thục mạng đến.
- Mặc Ca huynh, đồng đội của bọn ta bị bầy Ma Thú tấn công rồi.
Tùng Dương gấp gáp nói, chuyện là lúc nãy hắn tách đội chạy riêng rẽ vào một hướng khác, nhưng lương tâm lại nảy sinh mâu thuẫn sợ đồng đội gặp chuyện nên đã thay đổi chủ ý chạy đi tìm cứu viện, nào ngờ thật may gặp được nhóm người của Bà La Mặc Ca. Và hắn cũng chính là người đã đốt nhiều Dụ Hương, trong thâm tâm hắn thầm hối lỗi với đồng đội, cầu mong mọi người chờ kịp đến lúc hắn dẫn người đến giúp đỡ.
Bà La Mặc Ca nhìn Tùng Dương từ trên xuống dưới, quần áo xộc xệch còn bị rách nữa, đầu tóc rũ rượi bết dính mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, điều đó chứng minh lời hắn nói là sự thật.
Dù không muốn lo chuyện bao đồng làm chậm trễ tiến độ, nhưng ở đây có thật nhiều đồng học đi cùng, Bà La Mặc Ca không thể tỏ ra nhỏ mọn không ra tay giúp đỡ được, vì thế liền hướng đến tên này hỏi han.
- Ngươi nói đồng đội ngươi ở đâu?, mau dẫn ta đến đó.
Tùng Dương mở cờ trong bụng nhanh chân dẫn mọi người chạy đến hướng cũ tìm đồng đội.
- Lúc nãy bọn ta tách nhau ở đây, không biết bây giờ bọn họ ở hướng nào rồi.
Tùng Dương xị mặt nói, trong bụng nghĩ đến trường hợp xấu nhất nhưng rất mau đã bị hắn lắc đầu phủ nhận.
- Chắc là ở hướng kia, mọi người xem dấu chân kìa.
Bà La Mặc Ca tinh ý nhìn dưới mặt đất, thật nhiều dấu chân to có nhỏ có, đoán chắc là của người mang giày và chân Ma Thú để lại nên liền phỏng đoán.
- Ngươi có nghe thấy tiếng gì không?.
Cung Bối Lạc thính lỗ tai, im lặng lặng nghe âm thanh trong tiếng gió. Một lúc sau quay sang hỏi Bà La Mặc Ca.
- Là tiếng Ma Thú gầm.
Bà La Mặc Ca cũng nghe thấy, hắn ngưng trọng trả lời.
- Hình như còn có tiếng binh khí nữa thì phải.
Tôn Vãn Y tiếp lời khi loáng thoáng nghe được tiếng vũ khí va chạm nhau nhưng không chắc có phải không tại vì nó rất là nhỏ.
- Đúng là hướng đó rồi, chúng ta mau đến giúp họ.
Ngô Phong gật đầu xác nhận, hướng mọi người anh khí nói.
Ngay lập tức đội của Bà La Mặc Ca nhanh chân chạy theo dấu chân dưới nền đất. Chỉ phút chốc âm thanh hỗn chiến rõ mồn một, họ chắc rằng họ đã đi đúng hướng. Nhưng cảnh tượng trước mắt thì có lẽ không cần bọn họ phải ra tay tương trợ thì phải. Xác chết Ma Thú nằm la liệt đang bị nhóm người của Huyết Thần Hy moi Tinh Hạch ra.
"Toàn bộ Ma Thú này là do Huyết Thần Hy cùng Âu Dương Giai Tuệ giải quyết hay sao?. Từ khi nào mà hai người họ lại mạnh đến như thế?" Bà La Mặc Ca một bụng ghen ghét nghĩ thầm. Trong khi đó Tôn Vãn Y, Cung Bối Lạc cùng Ngô Phong thầm nuốt nước bọt, xuất mồ hôi trán khi nhìn thấy nhiều Ma Thú chết đến như vậy, nếu đổi lại là bọn họ e là phải chật vật giải quyết một phen cũng không biết là thu phục được bao nhiêu con nữa, chứ đừng nói đến giúp đỡ giết sạch số Ma Thú hung hăng này.
- Ngươi chạy đi đâu vậy hả làm ta cứ tưởng ngươi bị Ma Thú ăn rồi chứ.
Đội trưởng nhóm nam ngó thấy Tùng Dương còn đang hoang mang đứng đó, hắn thở phào một hơi, vui mừng bước đến trách móc.
- Ta đi tìm cứu viện nào ngờ các ngươi đã giải quyết xong.
Tùng Dương chột dạ trong lòng, sượng mặt trả lời.
Đội trưởng nhóm nam thấy Bà La Mặc Ca cùng mọi người đến, hắn liền tin tưởng lời Tùng Dương nói vì thế liền gật đầu chào hỏi một cái cảm ơn.
- Làm mọi người phải nhọc lòng rồi, bọn ta đã giải quyết xong, mọi người ăn gì chưa hay xẻ thịt Ma Thú này làm vài món lót dạ đi.
Dù đến không kịp lúc nhưng mọi người đã có lòng muốn giúp đỡ, trong thâm tâm hắn cảm thấy có một dòng nước ấm chảy qua.
- Vậy bọn ta không khách sáo nhé.
Tiểu Nam sáng mắt nhìn mấy khối thịt tươi nằm chất đống ở kia, miệng nuốt nước bọt nói.
- Ây, đừng câu nệ, nhiều Ma Thú như vậy nên chia sẻ nhau, ăn không hết bỏ uổng lắm a.
Đội trưởng nhóm nam cười thoải mái trả lời, thế là nhóm của Bà La Mặc Ca quyết định ở lại nhập tiệc thịt với nhóm học viên nam này.