Cây linh quả này cực kì khó trồng, chỉ được tưới nước sạch, nếu ai không biết mà hất một thau nước bẩn vô, nó liền bậc gốc bay lên trời. Đặc biệt quả Nhân Sâm Hình Nhân này, mười năm mới kết một quả khi cây đạt tuổi trưởng thành, có công dụng bồi bổ linh lực, tăng tiến tu vi và chữa trị thương thế nặng cực kì tốt. Bởi vậy cây nhân sâm hình nhân này là cục vàng của Chu Nhược Vũ, thà rằng để quả chín rồi rụng xuống đất chứ nàng chẳng nỡ hái để dùng. Quả nhân sâm này kì lạ ở chỗ, nếu để quả nhân sâm chạm đất, nó liền chui xuống đất biến mất, khiến cho chỗ đất đó trở nên cứng như đá, xẻng cuốc đào chẳng nổi, dùng vũ khí chém chẳng đứt, vô lực đào bới.
- Vâng.
Thấy Huyết Thần Hy và Âu Dương Giai Tuệ đồng thanh đã hiểu. Chu Nhược Vũ lần này mới thực sự đi mất.
Huyết Thần Hy và Âu Dương Giai Tuệ tách ra, mỗi người một phòng.
Màn đêm dần buông xuống, không gian cô tịch, bầu trời đầy sao ở ngay trước mắt nếu ngước nhìn lên. Huỳnh Hoả Trùng phủ khắp một vùng, thắp sáng lên vùng cỏ cây tịch mịch, nhiều loài côn trùng hoà tấu vang lên một bảng giao hưởng thư thái. Thực phiêu lãng!.
*
Bình minh rất mau chào đón ngày mới. Cao cao trên khoảng trời, mấy con chim đang dang cánh bay, một khung cảnh tu chân hữu tình.
Cách thức di chuyển ở nội viện chính là Ngự Kiếm Phi Hành. Tại đây các học viên sẽ được phát cho mỗi thanh kiếm chạm khắc huy hiệu mặt trăng tinh xảo đại diện cho học viện A Tích Xa để sử dụng, đồng thời đây cũng là vật phẩm không thể thiếu cho việc ngự kiếm.
Nếu học viên nào muốn tự chế tác vũ khí riêng, phù hợp với bản thân thì có thể đến Luyện Khí Hội, tại đây các học viên sẽ được học tập để trở thành Khí Sư, và sau đó có thể tự thu thập nguyên liệu để tự chế tác vũ khí theo ý muốn của chính mình.
Và tất nhiên, việc ngự kiếm không bắc buộc chân phải đạp kiếm mà có thể tùy ý biến hoá theo từng loại vũ khí khác nhau, kể cả một nhánh cây cũng có thể đem đi ngự kiếm, bất quá hãy tưởng tượng mà xem, một tu tiên giả chân đạp trên nhánh cây để phi hành thì sẽ không được đẹp mắt cho lắm, nên hầu hết ai cũng chọn kiếm để phi hành cả. Bất quá cũng có những cá nhân sáng tạo hơn, họ không đi theo khuông hổ, hai chân đứng thẳng trên kiếm để ngự, mà có thể ngồi với các tư thế khác nhau, phù hợp với từng loại vũ khí, tạo ra sự khác biệt, hút mắt.
Một ví dụ điển hình, 100 tân học viên nội viện đã có mặt đông đủ ở một góc sân trống để chờ đợi lão sư chỉ dạy môn học Ngự Kiếm Phi Hành ngày hôm nay đến.
Từ trên trời, cùng lúc, một học huynh và một học tỷ phi hành đến.
Thiếu niên soái khí miệng ngậm cọng cỏ, ngồi quay ngang, mắt nhìn hướng phía trước, gác một chân lên lưỡi rìu, chân còn lại thả đung đưa phía dưới, một cánh tay gác hờ hững trên đầu gối, một tay vịnh cán cầm. Phong thái thực ngầu, lượn vài vòng trước mặt các học đệ, trình diễn kỹ thuật ngự kiếm.
Trong khi đó vị học tỷ kia sở hữu nhan sắc có phần khả ái nhưng lục lăng chẳng kém cạnh. Gì đây? Ngự Kiếm Phi Hành bằng cái thớt giặt đồ à?!. Còn bày ra tư thế đứng lướt sóng, lượn vòng quanh chỗ các học đệ đồng môn đang đứng.
Các học đệ đưa mắt dõi theo, ngưỡng mộ ra mặt trước phong thái ung dung tự tại, đầy soái khí của hai người họ.
"Hai người này là tay lái lụa à?." Bà La Mặc Ca đưa mắt nhìn theo rồi hài hước nghĩ thầm.
"Bịch... Bịch".
Không biết từ đâu hai hạt đậu bắn tới hai cái vật phẩm dùng để phi hành đó.
Cùng một lượt, hai người té chổng vó xuống đất, trước mặt các đồng học đệ. Thật mất mặt!.
Ngay tại lúc này, nữ lão sư cuối cùng cũng Ngự Kiếm Phi Hành đến nơi, khác với dáng vẻ không mấy nghiêm chỉnh của hai học viên đó, nữ lão sư tất thanh nhã phi kiếm tới.
- Ui, cái mông của ta... Đau chết ta rồi.
Cả hai chống tay đứng dậy, xoa xoa cái mông, đồng thời tức giận trừng mắt, liếc ngang liếc dọc tìm ra thủ phạm chơi khâm mình.
- Là kẻ nào... Là lão sư à... Hì hì...
Phát hiện ra lão sư Cố Dạ đáp xuống, thu kiếm đứng kế bên, hai người họ liền lật mặt, một bộ dáng tươi cười.
- Lão sư mượn hai ngươi đến đây để làm thí dụ chứ... Kiếm đâu?, tại sao lại đem theo cái thớt giặt đồ?.
Lão sư Cố Dạ chưa trách móc xong, lúc đảo mắt qua liền bất ngờ phát hiện ra cái thớt giặt đồ nằm kế bên Hạ Nhu, lão sư Cố Dạ đen mặt hỏi.
- Cái này à... khụ khụ... vì để minh chứng cho các học đệ biết rằng Ngự Kiếm Phi Hành biến hoá ảo diệu ra sao, dù không có kiếm chúng ta vẫn có thể sử dụng thứ khác để mà phi hành, cho nên học tỷ đây mới ngự trên cái thớt giặt đồ này để cho các học đệ dễ hình dung hơn mà thôi.
Hạ Nhu như đã chuẩn bị câu trả lời từ trước mà rất nhanh ho mấy tiếng lấy giọng, hướng các học đệ đứng ở phía dưới làm ra bộ dáng nghiêm chỉnh chỉ dạy.
- Lí do chính là như vậy?.
Lão sư Cố Dạ như không tin vào cái lí do củ chuối của Hạ Nhu mà nheo mắt nhìn Hạ Nhu, rằng giọng hỏi lại lần nữa.
- Đúng vậy lão sư, người phải tin tưởng muội muội của ta. Tính muội ấy rất nhiệt tình, lão sư biết mà.
Hạ Sang đứng kế bên Hạ Nhu, nói đỡ một câu cho muội muội của hắn.
Cả cái nội viện này ai mà không biết đến hai huynh muội siêu quậy nhà này, còn bày đặt tìm lí do chính đáng để biện minh.
Lão sư Cố Dạ nói không lại với mấy cái biện luận đầy lấp liếm của Hạ Sang và Hạ Nhu, thế nên mắt nhắm mắt mở cho qua, không thèm truy cứu.
- Chúng ta bắt đầu bài học ngày hôm nay. Có ai biết Ngự Kiếm Phi Hành là gì?.
Lão sư Cố Dạ hỏi, rồi đảo mắt nhìn từng gương mặt mới mẻ phía dưới, thầm ghi nhớ tên một số trò ưu tú.
- Thưa lão sư, học viên biết.
Một bàn tay tại hàng thứ hai giơ cao, chất giọng này chẳng phải ai khác mà chính là của Bà La Mặc Ca.
Lão sư Cố Dạ đưa tay mời Bà La Mặc Ca trả lời.
- Ngự Kiếm Phi Hành là kỹ năng dẫm lên kiếm mà bay trên bầu trời. Dùng Ngự Kiếm Phi Hành thay cho đôi cánh linh lực khi chưa đạt đến cấp Linh Hoàng.
Bà La Mặc Ca dõng dạc trả lời, tuy là người ở thế giới hiện đại, nhưng hắn đã rất siêng năng thu nạp kiến thức ở thế giới Tu Chân nên mới am hiểu đến thế.