Thế Chiến Tu Chân Giới

Chương 138: Hoả Kì Lân



Bình minh ló dạng, lại một ngày mới bắt đầu ở học viện A Tích Xa.

Hôm nay, 100 tân học viên nội viện sẽ có một bữa học đầy thú vị và hơn hết người giảng chính không ai khác ngoài Chu lão sư- hội trưởng của Tinh Trận Hội.

- Các học viên ở đây có ai biết cách bày Triệu Hồi Trận lên bày cho lão sư xem.

Chu Nhược Vũ ngữ khí nhàn nhạt nói. Thoáng nhìn qua rất giống lão sư không có tâm với nghề. Nhưng thực ra tính tình của nàng đã như vậy rồi, muốn nhiệt tình hơn cũng không thể.

Một hồi im lặng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chẳng có ai bước lên thể hiện. Bất chợt các đồng học nhớ ra Bà La Mặc Ca chính là Triệu Hồi Sư cho nên không hẹn mà cùng bắn ánh mắt rõ ý tứ "ngươi lên đi chứ" về phía hắn.

Không còn cách nào a!, hắn đâu muốn thể hiện đâu, hoàn cảnh ép buộc thôi.

Bà La Mặc Ca đành bước lên khoảng sân rộng phía trước, bắt đầu đặt vị trí Linh Thạch theo hệ Kim Mộc Thủy Hoả Thổ sắp thành ngôi sao năm cánh, sau đó đan mười ngón tay vào nhau tạo ra một thuật pháp đẹp mắt dẫn ý niệm vẽ lên trận pháp. Ngay lập tức một luồng sáng trắng loé lên, Triệu Hồi Trận bày thành công.

- Tốt, đây chính là Triệu Hồi Trận để triệu hoán ra Triệu Hoán Thú. Trong số các học viên, ai là Triệu Hoán Sư bước lên đây gọi ra Triệu Hoán Thú của chính mình cho lão sư cùng các đồng học chiêm ngưỡng một tí.

Chu Nhược Vũ gật đầu, nhìn Bà La Mặc Ca bằng một cái ánh mắt hài lòng sau đó nhìn xem các học viên đang đứng phía dưới mà ra lệnh.

Đồng loạt gần mười học viên đi ra khỏi hàng, mỗi người giành một chỗ rộng gọi ra Triệu Hoán Thú của chính mình.

Tức thời, các đồng học đứng phía dưới trố mắt ngưỡng mộ nhìn mấy con Triệu Hoán Thú to lớn đầy uy phong đang đứng kế bên mỗi chủ nhân mà ra oai. Họ cũng muốn có một con a! Ganh tỵ thật!.

Bà La Mặc Ca gọi ra Hoả Diễm Báo.

Hàn Tuấn Sảng gọi ra Hoàng Băng Lang.

Âu Dương Giai Tuệ gọi ra Linh Hoàng Miêu Sư.

Cùng với một số con Triệu Hoán Thú của mấy đồng học khác thí như Đường Lang có hình dáng như một con bọ ngựa, Thiềm Thừ chẳng khác con cóc là bao, Bàng Giải thực chất là cua biển...

Bà La Mặc Ca thoáng ganh đua với Triệu Hoán Thú hiếm có của Âu Dương Giai Tuệ, bất quá hắn rất mau đắc ý khi Huyết Thần Hy chẳng phải là Triệu Hồi Sư.

Bất quá hắn đã lầm, lầm lớn khi khinh thường người khác, rồi một ngày nào đó hắn sẽ phải đỏ mắt khi chứng khiến bốn con Triệu Hoán Thú của Huyết Thần hùng dũng ra sao.

- Chu lão sư có thể gọi ra Triệu Hoán Thú của người cho chúng ta xem không?.

Tôn Vãn Y đứng phía dưới to gan đưa ra yêu cầu nhỏ nhoi mong Chu Nhược Vũ đáp ứng.

Nhìn thấy các học viên đều gật đầu đồng tình với Tôn Vãn Y, Chu Nhược Vũ dễ tính chiều theo. Ngón tay đẹp giơ lên không, dùng linh lực nơi đầu ngón tay vẽ một hoa văn tinh gọn, thoáng có thể thấy được đường sáng nho nhỏ phát ra, là một hình ngôi sao năm cánh có vòng tròn tiếp giáp bên ngoài.

Tức thì vòng tròn ngôi sao tinh gọn đó dần dần biến lớn thành Triệu Hồi Trận lơ lửng theo phương nghiêng giữa không, từ trong không gian bước ra một con Triệu Hoán Thú to lớn, đầy hơi thở thêu đốt vạn vật.

Hình dạng Triệu Hoán Thú của Chu Nhược Vũ chân thực hiện diện trước mặt mọi người. Một giây Huyết Thần nhìn thấy liền sáng mắt kinh ngạc, giương nhẹ khoé môi.

Huyết mạch chính thống Thượng Cổ Thần Thú!.

- Đây là Hoả Kì Lân.

Chu Nhược Vũ nhẹ giọng giới thiệu cho các học viên biết.

Lúc này mọi người đang ngắm nhìn vẻ đẹp của nó đến mê mẩn.

Hình dáng của Hoả Kì Lân rất giống một con vật nửa Rồng nửa ngựa. Toàn thân phủ một màu vàng rực của lửa, nhìn cứ như đang bị lửa thêu đốt vậy, bất quá lửa này là từ trong thân Hoả Kì Lân phát ra nên chẳng ảnh hưởng gì đến nó cả, trang bị một kiện giáp vàng như chiến thú. Quanh thân là vảy Rồng, trên đầu có cặp sừng Rồng nhọn, bờm dài và đuôi ngựa rất rất dài đung đưa trong không khí, đẹp đến cuốn hút!. Tư thế đứng quá mức khí thế bức bách!. Một từ thôi "ngầu".

Vì Triệu Hoán Thú của các học viên đã được thu hồi từ sớm nếu không bọn chúng mà được diện kiến Hoả Kì Lân thế nào cũng đồng quỳ rạp xuống phục tùng cho xem.

Khoe mẽ như thế đủ rồi, buổi học bắt đầu.

- Học viên đó lên đây triệu hồi thử lão sư xem.

Chu Nhược Vũ chỉ đại một học viên trong số đông mà yêu cầu.

Nam học viên đó đổ mồ hôi hột, cả người hơi run rẩy khi đứng giữa Triệu Hồi Trận, hắn đây là đang hồi hộp, hắn hít sâu một hơi và nhắm mắt, bắt đầu làm theo cách mà trong sách đã ghi.

Ánh sáng từ Triệu Hồi Trận vụt lên rồi lại tắt ngấm cho đến lần thứ tám thì mới thành công. Một con Triệu Hoán Thú kích cỡ tương đối được triệu hồi ra. Bất quá nhìn hình hài có hơi xấu xí một chút thì phải, quanh thân một màu đen thui còn dính dính, nhớt nhớt nữa. Thật kinh tởm!.

- Ha ha ha, ngươi có tố chất làm Triệu Hoán Sư lắm nha, hết chuyện lại đi triệu hồi ra con Mã Điệt thế này.

Một đồng học không nhịn được phụt ra tiếng cười, chê nhạo rõ ra mặt.

Lúc này nam học viên đó mới hé mở mắt nhìn thử Triệu Hoán Thú mà hắn đã triệu hồi ra, hắn muốn té ngửa tại chỗ. Sao lại như thế này, thiếu gì con hầm hố mà không ra, tại sao lại quay trúng con đỉa trâu cơ chứ. Thật khóc không ra nước mắt!.

Nam học viên đó hết nhìn Mã Điệt rồi nhìn mấy đồng học đang che miệng cười nhạo hắn, hắn xấu hổ đến đỏ mặt.

Chu Nhược Vũ mắc cười cũng không kém, bất quá chỉ là khoé môi hơi nhếch lên thôi, lần đầu tiên nàng dạy cho một học viên có tố chất tệ đến như thế. Ấn tượng khó phai a!.

- Người tiếp theo Huyết Thần Hy.

Đang cười thầm trên niềm đau của người khác, Huyết Thần tự nhiên được gọi tên lên.

Môi Huyết Thần tắt hẳn nụ cười, nhìn đến gương mặt lạnh băng của Chu Nhược Vũ mà vô thức nuốt nước miếng, không còn cách nào đành bước ra khỏi hàng đi lên phía trước.

- Sư phụ, đồ nhi có thể không...

Huyết Thần Hy kì kèo với Chu Nhược Vũ, bất quá vừa nhìn đến gương mặt không cảm xúc của nàng, mày đẹp của nàng đang câu nhẹ mà nhìn cô. Huyết Thần Hy bỗng nhiên lại thấy có chút sợ, thật khó hiểu.