Huyết Thần Hy tinh mắt phản ứng nhanh tiến đến đỡ lấy Chu Nhược Vũ, không đợi nàng phản ứng liền nhấc bổng nàng bồng đi về phía phòng của nàng.
- Đồ nhi thả sư phụ xuống, ta tự đi được.
Chu Nhược Vũ xấu hổ vùng vẫy muốn thoát khỏi cái ôm của Huyết Thần Hy, sống đến từng tuổi này lại bị đồ đệ bồng như thế, là một người cổ hũ trong chuyện tình cảm Chu Nhược Vũ tức thì không chấp nhận được hành động đi quá giới hạn này của Huyết Thần Hy.
- Sư phụ ngoan đi, nhìn người yếu ớt như vậy có thể đi nổi sao, chưa kịp bước đã bị gió thổi bay rồi.
Huyết Thần Hy một bên nói, một bên bồng Chu Nhược Vũ đi nhanh, do lợi thế về đôi chân dài cho nên chỉ mới mấy bước chân liền đến trước phòng của nàng.
Tới nơi luôn rồi nói cái gì để ngăn cản nữa bây giờ, cho nên Chu Nhược Vũ chọn im lặng để cho Huyết Thần Hy bồng nàng vào.
"Cạch".
Huyết Thần Hy dùng chân đạp mạnh vào cửa, không ngần ngại mà bồng Chu Nhược Vũ vào trong, đặt nàng nằm ngay ngắn trên giường.
- Sư phụ đợi một lát, nước đường đỏ sẽ có ngay.
Huyết Thần Hy nói xong liền đi mất, trước khi đi còn không quên đóng cửa giúp Chu Nhược Vũ.
Nằm trên giường cơn đau dữ dội lại ập đến, Chu Nhược Vũ nào còn tâm trí đâu quan tâm đến sự nhiệt tình thái hoá của Huyết Thần Hy.
*
Trong bếp.
Huyết Thần Hy đứng canh nồi nước đường, vừa nhíu mày trầm tư suy nghĩ "công dụng của nước đường đỏ là trị đau bụng kinh nguyệt, như vậy có nghĩa là sư phụ tới ngày rụng dâu à? Cho nên mới đau bụng dữ dội như thế". Cũng không trách Huyết Thần tới lúc này mới phát hiện ra nguyên nhân Chu Nhược Vũ đau bụng quằn quại được, một con Ma Cà Rồng sống đến 5000 năm chắc còn rụng trứng, vả lại Huyết Thần vốn thuộc thể chất Huyết Tộc cho nên chuyện tới kì kinh nguyệt là điều không bao giờ sảy ra.
"Bốp".
Đập tay chắc ăn với suy luận của bản thân, Huyết Thần Hy ngó thấy nồi nước đường đã sôi liền múc ra cái bát. Gọi là nước đường đỏ những thật ra còn kết hợp thêm nhãn nhục khô, kỷ tử và táo đỏ để nấu nữa, như thế công dụng sẽ hiệu quả hơn.
*
"Chi nha".
Cửa lần này được mở một cách nhẹ nhàng hơn, Huyết Thần Hy bưng bát nước đường đỏ đi vào, tiến đến bên giường ngó thấy bộ dạng tóc tai rũ rượi của Chu Nhược Vũ mà lòng có chút thương xót. Một nữ nhân xinh đẹp như ngọc lại bị cơn đau bụng hành hạ đến mất sức, tuy nhiên lúc này lại thấy nàng càng thêm câu nhân.
- Sư phụ ngồi dậy uống nước đường này.
Huyết Thần Hy đặt cái bát qua một bên, đỡ người Chu Nhược Vũ ngồi dậy, thổi nguội rồi uy nước đường cho nàng uống.
Nhìn cái muỗng kề ngay môi mình, Chu Nhược Vũ muốn mở miệng nói "sư phụ có thể tự uống được" nhưng khi thấy sự ân cần chăm sóc của Huyết Thần Hy, không hiểu sao Chu Nhược Vũ lại ngoan ngoãn há miệng cho Huyết Thần đút.
"Ực".
Cặp mắt hai màu ẩn sâu ý vị khó dò của Huyết Thần khi nhìn đến thanh quản chạy lên chạy xuống của Chu Nhược Vũ lúc nàng uống nước, Huyết Thần Hy không nhịn được thầm liếm khoé môi, rất nhanh dời tầm mắt đi.
Mùi thơm thoang thoảng cộng với vị ngọt thanh ở trong khoang miệng trôi xuống cổ họng làm dịu đi cơn khát, chẳng mấy chốc bát nước đường đỏ hết sạch. Cả người thấy đỡ hơn phần nào, cơn đau bụng thuyên giảm được đôi chút nhưng không có hết hẳn mà lại lâm râm đau.
- Cảm ơn đồ nhi, sư phụ thấy trong người đỡ hơn rồi, đồ nhi có thể đi.
Bớt đau cũng là lúc tính khí lạnh lùng xa cách quay trở về, Chu Nhược Vũ nhàn nhạt nói.
- Đồ nhi ở lại chăm sóc sư phụ, bỏ người một mình đồ nhi không yên tâm, sư phụ cứ thoải mái ngủ đi sẽ không thấy đau nữa.
Huyết Thần Hy từ chối song đó đè vai Chu Nhược Vũ bắt ép nàng nằm xuống giường ngủ.
Nhìn thấy trên tay Huyết Thần Hy đã cầm sẵn một cây quạt từ lúc nào, Chu Nhược Vũ biết rằng không thể thay đổi chủ ý của Huyết Thần Hy nên không cản, nàng yên lặng nhắm mắt, nằm đó hưởng thụ những luồng gió mát thổi đến bên người.
Huyết Thần âm thầm quan sát Chu Nhược Vũ, thấy rằng mày nàng hơi câu nhẹ, chắc là lại đau nữa đi, thế cho nên Huyết Thần Hy áp lòng bàn tay lên bụng dưới của Chu Nhược Vũ.
Chu Nhược Vũ vẫn chưa có ngủ, hành động đường đột này của Huyết Thần Hy, nàng tất nhiên biết chứ, đôi mắt hẹp dài lạnh lẽo mở ra, tay còn giơ ở trên không trung chưa kịp ngăn cản thì Huyết Thần Hy đã truyền một ít linh khí ấm vào bụng dưới đồng thời bắt đầu xoa nhẹ.
- Đồ nhi xoa giúp người, cách này giảm đau rất tốt.
Huyết Thần Hy nhanh miệng giải thích cho Chu Nhược Vũ hiểu, trách lại để nàng nghĩ cô có ý xấu sàm sỡ nàng thì khổ.
Quả thật như lời Huyết Thần Hy nói, cảm giác ấm áp từ bụng dưới khiến cơn đau dịu hẳn đi, cộng với gió mát không ngừng thổi đến như thế nào đã ru ngủ Chu Nhược Vũ rồi. Trông nàng ngủ thật thuận mắt, không còn vẻ băng sơn mỹ nhân thường ngày nữa mà đổi lại mà một mỹ nữ nhu thuận động lòng người.
Huyết Thần cứ ngồi đó quạt mát, đồng thời không ngừng xoa bụng dưới của Chu Nhược Vũ, màn đêm đã buông thế nhưng mắt Huyết Thần vẫn sáng lạ thường, nào có một tia không minh mẫn. Ngắm nhìn mỹ nhân ngủ cũng là một loại đặc quyền hưởng thụ a, rửa mắt rất tốt.
- Um~... Đồ nhi vẫn còn thức sao? Mỏi lưng không, lên đây nằm cùng sư phụ đi.
Chu Nhược Vũ thức giấc, đầu óc vẫn chưa thanh tỉnh lắm, mông lung nhìn Huyết Thần, nói. Đồng thời xích người vào trong giường chừa một chỗ cho Huyết Thần Hy.
Nghe Chu Nhược Vũ nói lại nhìn đến hành động của nàng, Huyết Thần Hy bị khinh hỉ đến ngốc lăng trong chốc lát.
- Sư phụ cho đồ nhi nằm chung sao?.
Huyết Thần thôi không quạt nữa, ngờ vực hỏi lại.
- Ừm, làm sao?, sư phụ với đồ nhi đều là nữ mà.
Chu Nhược Vũ không hiểu lắm, đơn thuần đáp. Chưa hề yêu lấy một ai, Chu Nhược Vũ nào có kinh nghiệm về phương diện tình cảm, nàng chỉ nghĩ đơn giản mối quan hệ giữa hai người là sư đồ nên mới trả lời tỉnh bơ như vậy.