Thế Gia Danh Môn 2

Chương 13





3.3
Đúng lúc này, đột nhiên một giọng nói lanh lảnh vang lênh: “Bọn a hoàn đấm không có tác dụng là bởi vì chúng không biết đấm.

Thái phu nhân, chi bằng để Nhược Lan thử xem, đảm bảo tối nay mẹ sẽ ngủ ngon giấc!”
Nghe thấy giọng nói đó, lúc này họ mới nhận ra trong phòng còn có một người nữa, tất cả đều quay đầu lại nhìn nàng.

Tưởng Nhược Lan đặc biệt để ý tới sắc mặt của Lưu Tử Căng.
Quả nhiên, ngay khi Lưu thái y nhìn thấy nàng bèn cau mày lại, sự phẫn nộ và chán ghét hiện rõ trong ánh mắt.
Có điều cho dù là như thế thì khí chất của Lưu Tử Căng vẫn rất nho nhã thanh cao.
Cận Thiệu Khang đang lo lắng, chẳng tin lời của Tưởng Nhược Nam, còn cho rằng nàng định giở trò gì, lập tức mắng: “Cô định làm loạn gì ở đây? Mau về phòng đi!”
Hiếm lắm mới có cơ hội để lấy lòng Thái phu nhân, sao Tưởng Nhược Nam có thể từ bỏ được? Nàng phớt lờ vẻ mặt lạnh lùng của Cận Thiệu Khang, đi đến cạnh Thái phu nhân, giơ tay ra, muốn massage cho bà, nhưng ngay lập tức có hai bàn tay chắn ngang trước mặt ngăn nàng lại.
Hai bàn tay, một thon dài, trắng tinh như ngọc, một to thô, sắc da ngăm ngăm, mu bàn tay còn có một vết sẹo mờ, vừa nhìn đã biết là tay của võ tướng.
Tưởng Nhược Nam tức giận ngẩng đầu nhìn họ, khốn kiếp, chẳng phải chỉ là massage thôi sao? Có cần phải đề phòng nàng như thế không? Nếu không phải vì muốn lấy lòng Thái phu nhân thì còn lâu nàng mới làm, ai mà không biết massage là một công việc mệt nhọc? Cận Thiệu Khang lạnh lùng nhìn nàng, đôi mắt trầm tĩnh như nước lóe lên ánh nhìn sắc lẹm, trầm giọng nói: “Cô muốn làm gì? Gây chuyện cũng phải có giới hạn!”
Vẻ mặt Lưu Tử Căng không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng giọng điệu cũng chẳng chút thân thiện: “Tưởng… Phu nhân, Thái phu nhân đang rất khó chịu, không chịu được sự giày vò, kích động!”
Thật đúng là đã có lòng tốt còn bị nghi ngờ, Tưởng Nhược Nam nhướn mày, ngực phập phồng, rõ ràng là đang vô cùng phẫn nộ!
Cận Thiệu Khang biết tính khí của nàng còn tưởng nàng sắp phát tác, ngay lập tức tiến thêm một bước về phía Thái phu nhân, ánh mắt trầm hẳn xuống, các đường nét trên khuôn mặt càng thêm kiên quyết, thầm nghĩ, nếu cô ta dám gây chuyện trước giường bệnh của Thái phu nhân, hắn nhất định sẽ cho cô ta biết thế nào là gia pháp!
Tưởng Nhược Nam hít sâu mấy lần, cố gắng đè nén cơn giận trong lồng ngực xuống.

Nàng cũng là người rất có con mắt nhìn người, biết lúc này mà nổi nóng tuyệt đối sẽ chẳng được lợi lộc gì.
Nàng nhìn hai người bọn họ, khẽ nhướn mày, đôi đồng tử đen bóng như hắc ngọc lóe sáng như sao, khiến họ sững lại.
Đầu tiên nàng nhìn Cận Thiệu Khang, khóe miệng giật giật, để lộ nụ cười chế giễu, sau đó giơ đôi bàn tay không được trắng trẻo cho lắm của mình lên, lắc qua lắc lại trước mắt hắn, chầm chậm nói: “Hầu gia, đây là tay của thiếp, không phải hung khí!”
Cận Thiệu Khang đột nhiên hoang mang trước hành động của nàng, ngẩn người hỏi: “Cái gì?”
Tưởng Nhược Nam sầm mặt lại, lạnh lùng hừ một tiếng, đáp: “Mà nếu không phải là hung khí thì thiếp chẳng làm gì cả, sao chàng biết là thiếp định gây chuỵên!” Nói xong bèn lờ hắn đi, quay sang nhìn Lưu Tử Căng, dùng ánh mắt lạnh nhạt pha chút chế giễu nhìn y, khiến y cảm thấy bối rối.
“Lưu thái y, vì đâu mà ngài cho rằng ta sẽ hành hạ mẫu thân?”
Đôi môi Lưu thái y mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại không thốt lên lời, tuy nhiên Cận Thiệu Khang đứng cạnh lại buột ra “tiếng lòng” của mình.
“Có lúc nào cô không gây chuyện, không tìm cách giày vò người khác đâu? Tại sao cô không thử nghĩ xem vì đâu mà bọn ta lại đối xử với cô như thế?”
Tưởng Nhược Nam quay đầu qua, nhìn hắn, vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh, thong dong đáp: “Hầu gia, bất luận trước kia thiếp thế nào, nhưng từ giây phút mà thiếp được gả cho chàng, thiếp đã hạ quyết tâm sẽ thay đổi! Hầu gia, chàng từng là tướng quân trấn giữ một phương trời, chàng sẽ chỉ nhìn sự việc bằng một con mắt thôi sao? Chàng dùng quá khứ để đánh giá thiếp ở hiện tại, đối với thiếp mà nói, có phải hơi thiếu công bằng không? Cho dù trước kia thiếp có những điểm không thể chấp nhận được, nhưng cũng không đến nỗi không có điểm tốt nào, chỉ là chàng không hiểu mà thôi? Giờ thiếp nghiêm túc nói cho chàng biết, thiếp có thể giúp mẫu thân giảm bớt đau đớn, nếu chàng không tin thiếp, thì thiếp cũng chẳng tổn thất gì, mà người chịu tổn thất là mẫu thân! Rốt cuộc có nên tin thiếp hay không, Hầu gia chàng tự quyết định đi!” Nói xong, bèn chắp tay sau lưng, lùi một bước; ngẩng cao đầu ưỡn thẳng ngực đứng đó.


Dù thế nào, luận về khí thế nàng không thể thua!
Cận Thiệu Khang bị những lời của nàng làm cho cứng họng, sững sờ nhìn, nhưng bảo hắn phải hoàn toàn tin tưởng giao mẫu thân vào tay nàng, với những gì hắn hiểu về nàng trước đây, thì đúng là hắn không sao yên tâm được.
Nhất thời hắn chỉ biết đứng nhìn, một lúc lâu sau vẫn không nói lên lời.
Lưu Tử Căng thật sự cảm thấy rất kỳ lạ.

Y sống ở kinh thành nên hiểu về Tương Nhược Lan hơn so với người thường xuyên xuất chinh như Cận Thiệu Khang.

Sở dĩ Tưởng Nhược Lan thích vung roi là vì cô ta không giỏi ăn nói tranh biện với người khác, cãi lý không lại người ta, lúc tức giận lên chỉ biết dùng vũ lực để áp đảo.

Nhưng Tưởng Nhược Lan lúc này, những lời phản kích của cô ta mặc dù không có trích dẫn kinh điển, nhưng cũng rất có lý.

Đột nhiên, Lưu Tử Căng cảm thấy Tưởng Nhược Lan trước mắt mình thật xa lạ, hình như có chỗ nào đó không đúng.
Trong lúc ba người bọn họ mắt lớn nhìn mắt bé thì Thái phu nhân nãy giờ vẫn im lặng bỗng lên tiếng: “Cứ để con bé thử đi!”
Tưởng Nhược Nam vui mừng nhìn Thái phu nhân, nhưng lại thấy Thái phu nhân cũng đang nhìn về phía mình, mặt không cảm xúc, chẳng biết đang vui hay đang giận, thấy Tưởng Nhược Nam nhìn, bà lại nói: “Nếu con đã chắc chắn như thế thì hãy đến thử xem sao, nếu không có hiệu quả, sau này đừng trách chúng ta không tin con nữa!”
“Mẫu thân!” Cận Thiệu Khang buột miệng ngăn cản.
Thái phu nhân xua tay: “Chỉ thử thôi mà, dù sao cũng chẳng còn cách nào khác.”
“Thái phu nhân yên tâm, mặc dù con không thể chữa dứt bệnh cho người, nhưng tối nay sẽ giúp người ngủ ngon giấc!” Tưởng Nhược Nam vui mừng bước tới cạnh Thái phu nhân, nắm tay bà, hành động thân thiết ấy khiến Thái phu nhân bất giác chau mày.
Chỉ sợ không có cơ hội, đã có cơ hội, Tưởng Nhược Nam sẽ cố gắng hết sức để thể hiện.
Tưởng Nhược Nam quay lại trừng mắt lườm Cận Thiệu Khang một cái, rồi ngay sau đó nở nụ cười, quay đầu nhìn Thái phu nhân, hai mắt sáng lấp lánh.
“Mẫu thân, người đau ở đâu nhất?”
“Ở lưng, còn cả các khớp.”
“Vậy mời mẫu thân hãy nằm sấp xuống giường, con sẽ xoa bóp phần lưng trước!”
Thái phu nhân làm theo lời nàng nằm sấp xuống, chỉ một động tác ấy thôi, trên trán bà đã lấm tấm mồ hôi.

Tưởng Nhược Nam bỗng sinh lòng thương xót, đau đớn như thế mà bà phải chịu đựng một mình bao lâu nay, thật quá đáng thương!
Thời tiết này cũng không cần phải mặc nhiều y phục lắm, Tưởng Nhược Nam xắn tay áo lên, để lộ ra cánh tay trắng ngần.


Cận Thiệu Khang đứng cạnh cau mày lại, còn Lưu Tử Căng thì vội vàng quay đầu sang chỗ khác.
Cảm nhận được ánh mắt lạnh buốt đủ khiến người ta đóng băng mà chết của Cận Thiệu Khang, lúc này Tưởng Nhược Nam mới nhận thấy mình vừa làm một việc không hợp lễ nghĩa, vội vàng thả tay áo xuống, len lén bĩu môi.
Tưởng Nhược Nam dùng kỹ năng thuần thục để massage phần lưng cho Thái phu nhân, Cận Thiệu Khang, Lưu Tử Căng và Liễu Nguyệt cùng ba bốn a hoàn trong phòng đều không kìm được tò mò dịch lên phía trước ngó xem.
Làn da của Tưởng Nhược Lan mặc dù nhìn chẳng ra sao, nhưng đôi tay lại hết sức mềm mại, cộng thêm kỹ năng của Tưởng Nhược Nam, khiến Thái phu nhân cảm thấy vô cùng dễ chịu, cơ thể đang căng cứng dần dần thả lòng.

Bà bắt đầu nhắm mắt tận hưởng cảm giác ấy.
Tưởng Nhược Nam nhìn bộ dạng thư giãn của Thái phu nhân lòng thầm đắc ý, nghĩ, đây là kỹ thuật massage đã được lưu truyền mấy nghìn năm nay, đúc kết kinh nghiệm từ cổ chí kim, ở thế giới này, e rằng chiêu của nàng là độc nhất vô nhị.
Cận Thiệu Khang đứng cạnh lại nhìn Tưởng Nhược Nam cảnh giác, chỉ sợ nàng xảy ra sai sót gì.

Còn Lưu Tử Căng càng nhìn lâu, sự kinh ngạc càng thể hiện rõ trên nét mặt, tay nghề của nàng đúng là rất cao!
Ở thế giới này y thuật rất lạc hậu, chỉ cần biết châm cứu thôi là cũng được coi như người có y thuật cao minh rồi, không nhiều đại phu nghiên cứu thuật xoa bóp bấm huyệt, vì vậy khi Tưởng Nhược Nam thể hiện tay nghề của mình, Lưu Tử Căng hết sức kinh ngạc.
Đúng vào lúc mọi người đang bắt đầu nhìn Tưởng Nhược Nam với một con mắt khác, Thái phu nhân đột nhiên chau mày, hét lên “Á” một tiếng!
Cận Thiệu Khang lập tức như con thỏ bị giật mình, không buồn suy nghĩ kéo Tưởng Nhược Nam ra, lớn tiếng mắng mỏ nàng: “Rút cuộc là cô đã làm gì rồi?”
Tưởng Nhược Nam loạng choạng, nếu không phải nàng nhanh tay nhanh mắt túm chặt được một chiếc cột giường thì e rằng đã ngã lăn ra đất, chịu xấu hổ trước mặt bọn a hoàn rồi.
Tưởng Nhược Nam đứng vững, quay đầu nhìn Cận Thiệu Khang với ánh mắt phẫn nộ: “Hầu gia, dùng người thì đứng ngờ, mà ngờ thì đừng dùng, chàng còn chưa hiểu rõ nguyên nhân, tại sao đã vội đưa ra kết luận?”
Cận Thiệu Khang làm gì có thời gian mà quan tâm tới những lời tức giận ấy của nàng, hắn đi đến cạnh Thái phu nhân khom lưng xuống, hỏi bằng giọng lo lắng: “Mẫu thân, mẫu thân cảm thấy thế nào? Có phải cô ta ngấm ngầm làm gì đó với mẫu thân hay tại tay chân vụng về khiến người đau!”
Tưởng Nhược Nam đứng cạnh nghe hết những lời của hắn xong tức tới mức không nói được gì.
Lưu Tử Căng đứng bên chau mày như đang suy nghĩ nhìn Tưởng Nhược Nam mặt phừng phừng vì tức giận.
Trên giường, Thái phu nhân chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn Cận Thiệu Khang một cái, cười đáp: “Lúc mới đầu thì hơi đau, nhưng sau khi hết đau lại cảm thấy toàn thân thư thái, dễ chịu lắm.

Con ấy, thật quá nóng vội!”
Cận Thiệu Khang nghe mẫu thân nói thế, quay đầu lại liếc thấy bộ dạng như cười như không của Tưởng Nhược Nam, trong lòng đúng là có chút ngượng ngùng.

Nhưng hắn là ai chứ, hắn đường đường là một An Viễn Hầu, sao có thể nói lời xin lỗi với một phụ nữ ở hậu viện của mình? Ngay lập tức tỏ vẻ điềm tĩnh rồi lạnh lùng nhìn Tưởng Nhược Nam, lùi về phía sau một bước, nói với nàng: “Tiếp tục đi!”
Tưởng Nhược Nam hận tới mức chỉ muốn cho hắn một cái bạt tai.


Tiếp tục? Hắn coi nàng là a hoàn nhà hắn chắc, thích thì gọi đến không thích thì đuổi đi?
Nàng nhướn nhướn mày, nảy ra một ý, sau đó sờ sờ vào cánh tay bị hắn kéo mạnh vừa rồi, giọng ấm ức: “Cánh tay bị chàng kéo đau quá!”
Cận Thiệu Khang nhướn mày, trừng mắt nhìn nàng, vậy cô muốn thế nào?
Tưởng Nhược Nam nói xong, cúi đầu xuống, vờ đưa tay lên quệt giọt nước mắt không hề tồn tại nơi khóe mắt, khẽ nói: “Thiếp cũng biết thiếp khiến người khác chán ghét nên không thể trách Hầu gia đối xử với thiếp như thế.” Giọng điệu hết sức đáng thương của nàng khiến mọi người có mặt trong phòng đều mềm lòng.
Thái phu nhân lật người lại, hơi nhỏm người ngồi dậy nói với Cận Thiệu Khang: “Hầu gia, lần này là con không đúng, Nhược Lan dù sao cũng là đàn bà con gái, đâu chịu được sức mạnh của con, còn không mau xin lỗi Nhược Lan đi?”
Bộ mặt cứng ngắc như “quân bài” của Cận Thiệu Khang thoáng xao động, bảo hắn phải xin lỗi nàng? Cuộc đời hắn bị nàng làm cho đảo lộn, lại còn bắt hắn phải xin lỗi.

Cận Thiệu Khang đứng đó, trừng mắt nhìn Tưởng Nhược Nam, ánh mắt như muốn tóe lửa.
Tưởng Nhược Nam thấy có chuyển biến tốt thì bèn dừng lại, nàng không cho rằng Thái phu nhân thật lòng muốn đứa con trai mình yêu quý phải xin lỗi nàng trước mặt bao nhiêu người thế này, nàng xoa xoa cánh tay, đi đến bên cạnh Thái phu nhân, dịu giọng nói: “Mẫu thân, người đừng làm khó Hầu gia nữa, sao có thể bảo một đấng nam nhi như chàng xin lỗi phụ nữ chứ? Con nghĩ có lẽ Hầu gia cũng đã biết mình trách lầm con rồi…” Nói xong quay đầu lại, nhìn Cận Thiệu Khang mỉm cười, “Hầu gia, có phải vậy không?”
Thấy nụ cười dịu dàng như mèo của Tưởng Nhược Nam, Cận Thiệu Khang cảm thấy huyệt thái dương của mình giật mạnh.
Tưởng Nhược Nam cũng không định chờ hắn trả lời, khiến Hầu gia khó chịu là nàng đã đạt được mục đích của mình rồi, nàng không muốn tham lam quá.

Sau đó, nàng cười tươi tắn quay đầu lại mời Thái phu nhân nằm sấp xuống, tiếp tục massage cho bà.
Lưu Tử Căng đứng cạnh nhìn bàn tay Tưởng Nhược Nam, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Phu nhân, xin hỏi có phải người đang xoa bóp ở phần huyệt vị Thần Du không?”
Huyệt vị? Chỉ có đại phu và người luyện võ mới biết điều này? Cận Thiệu Khang nhìn Lưu Tử Căng, cảm thấy có chút kinh ngạc.
Tưởng Nhược Nam quay đầu lại nhìn y, mỉm cười đáp: “Lưu thái y nói không sai, vừa rồi mẫu thân cảm thấy đau buột miệng kêu thành tiếng, là bởi vì tôi đã xoa bóp các huyệt vị Thận Du, Mệnh Môn, Chí Thất… Tuy ban đầu có chút đau đớn, nhưng có thể giãn gân cốt, vì vậy sau này mẫu thân sẽ thấy rất dễ chịu.” Nói rồi, lại cười: “Tại tôi không nói rõ, nên mới khiến mọi người hiểu lầm.”
Câu này Cận Thiệu Khang nghe mà vô cùng khó chịu.

Cơn giận trong lòng không biết đổ đi đâu, khiến hắn phải nín nhịn vô cùng khổ sở.
Tưởng Nhược Nam nhìn sắc mặt hắn, lòng vô cùng dễ chịu, bao nhiêu tức giận đều đã được xả cả.
Lưu Tử Căng khẽ gật đầu, trịnh trọng nói: “Kết hợp bấm huyệt trong lúc xoa bóp đúng là sẽ cho kết quả rất kỳ diệu.”
Cận Thiệu Khang lúc này không kìm được tò mò, cất tiếng hỏi: “Sao cô lại học mấy thứ này? Cô học ai?”
Tưởng Nhược Nam vừa xoa bóp cho Thái phu nhân, vừa thản nhiên trả lời hắn: “Hầu gia, thiếp đã nói rồi, Tưởng Nhược Lan thiếp không phải không có chỗ tốt, chỉ là chàng không hiểu mà thôi!” Nói rồi ngẩng đầu lên điềm đạm liếc hắn một cái.
Cận Thiệu Khang còn định hỏi thêm gì nữa, Tưởng Nhược Nam đã cúi đầu xuống, nói nhỏ bên tai Thái phu nhân: “Mẫu thân mời lật người lại, con xoa bóp chân tay cho người.”
Thái phu nhân lúc này đã bắt đầu ở trạng thái mơ mơ màng màng sắp ngủ, nghe thấy giọng Tưởng Nhược Nam, bèn từ từ lật người lại.
Tưởng Nhược Nam vừa xoa bóp cho bà vừa nhấn vào các huyệt vị như Tất Nhãn, Túc Tam Lý, Dương Lăng Tuyền, Thương Dương, Tiểu Hải, Hậu Khê… Các huyệt vị có tác dụng giảm bớt đau đớn toàn thân cho Thái phu nhân, Thái phu nhân có lẽ giờ đã quen với kỹ năng bấm huyệt của nàng, mặc dù hơi đau, nhưng cũng không kêu thành tiếng nữa.
Dần dần, Thái phu nhân chìm vào giấc ngủ với tâm thế thoải mái, còn phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ.
Đám a hoàn, hầu già bên cạnh thấy thế, vẻ mặt lộ rõ sự kinh ngạc, quay sang nháy mắt nhìn nhau.

Họ thay nhau đấm cả đêm mà không giúp Thái phu nhân ngủ được, còn phu nhân chỉ làm vài động tác đã khiến Thái phu nhân ngủ say thế kia, vị phu nhân này mặc dù nhân phẩm không ra sao, nhưng quả thật là cũng có chút tài!
Cận Thiệu Khang và Lưu Tử Căng nhìn Thái phu nhân ngủ say, trong lòng trào lên một thứ cảm giác không thể nói thành lời.
Tưởng Nhược Nam không dừng tay mà vẫn tiếp tục xoa bóp khắp người cho bà, toàn tâm toàn ý làm gần nửa canh giờ mới dừng lại.

Nàng chống eo, đứng dậy, thở hắt ra một hơi dài.

Khốn kiếp thật, massage quả là rất mệt.
Quay đầu bắt gặp ánh mắt kỳ quái của Cận Thiệu Khang và Lưu Tử Căng đang nhìn mình, nhưng giờ Tưởng Nhược Nam rất mệt mỏi, chẳng muốn quan tâm tới bọn họ nữa.
Nàng nói với Cận Thiệu Khang: “Mẫu thân đã ngủ rồi, để người ngủ một giấc thật say, mai thiếp lại đến xoa bóp cho người.

Ngày nào cũng xoa bóp tầm nửa canh giờ, nhất định sẽ giúp mẫu thân giảm bớt được đau đớn.”
Cận Thiệu Khang nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm rịn trên trán nàng, môi mấp máy, dường như định nói gì đó, nhưng lại không nói lên lời.
Sau khi Tưởng Nhược Nam rời đi không lâu, Lưu Tử Căng kê đơn thuốc xong cũng cáo từ ra về.
Khi đi ra lại thấy Tưởng Nhược Nam đang chầm chậm bước đi ngay phía trước, lúc tiến qua nàng, có chút do dự xong vẫn chào hỏi rồi mới bước vượt lên.
Tưởng Nhược Nam cất tiếng gọi y lại: “Lưu thái y!”
Lưu Tử Căng quay đầu, thoáng chau mày, chiếc áo dài màu trắng bay nhẹ trong gió, làm nổi bật khuôn mặt thanh tú, vóc người cao ráo của y, nhìn có phần siêu phàm thoát tục.
Tưởng Nhược Nam bước tới phía y, dừng lại ở vị trí cách tầm ba mét, dù nàng không hiểu phép tắc thế nào đi nữa, cũng biết con gái khi đã xuất giá không được đứng quá gần người đàn ông khác.
Tưởng Nhược Nam nhìn y, do dự hỏi: “Không biết lệnh muội thế nào rồi?”
Nghe Tưởng Nhược Nam nhắc đến muội muội, khuôn mặt vô cùng anh tuấn của Lưu Tử Căng đột nhiên biến sắc, gân xanh trên trán nổi rõ, hai tay nắm chặt, thể hiện sự phẫn nộ cực độ.
Đương nhiên Tưởng Nhược Nam biết vì sao y lại tức giận, trong ký ức, do Tưởng Nhược Lan và muội muội Lưu Tử Căng của y có xảy ra giằng co một lần ở hội hoa viên.

“Nàng” đã đẩy đối phương xuống nước, mặc dù Lưu Tử Đồng giữ được tính mạng, nhưng vì hổ thẹn và căm phẫn, đã ốm nặng một trận, từ đó không bao giờ còn xuất hiện ở bất kỳ một bữa tiệc công khai nào nữa.

Vì chuyện này, Thái hậu đã cấm túc Tưởng Nhược Lan ba tháng, nhưng Tưởng Nhược Lan lại chẳng hối cải, còn công khai chế nhạo nói với mọi người rằng Lưu Tử Đồng thật quá ẻo lả, có chút chuyện nhỏ thôi mà cũng đòi sống đòi chết!
Vì vậy Tưởng Nhược Nam rất hiểu tâm trạng của Lưu Tử Căng lúc này, nếu đổi lại là nàng, sớm đã xông tới cho đối phương mấy cái bạt tai rồi.
Lưu Tử Căng hít sâu mấy lần mới khống chế được lửa giận trong lòng, y thoáng cụp mắt xuống, lạnh nhạt đáp: “Chẳng phải phu nhân rất rõ sao?”
Tưởng Nhược Nam nhìn y, khẽ nói: “Chuyện này là do ta không đúng.” Mặc dù người làm sai không phải là nàng, nhưng bây giờ nàng phải gánh chịu mọi hậu quả, việc nàng xuyên không tới đây đã là sự thực, dù thế nào nàng cũng phải hòa nhập với thế giới này, khiến mọi người phải đón nhận mình, cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn, đấy là điều mà nàng mong muốn.

Con người vốn là động vật quần cư, quá khác biệt sẽ không có hạnh phúc, Tưởng Nhược Lan chính là ví dụ điển hình.
“Cô nói gì?” Lời xin lỗi của Tưởng Nhược Nam khiến Lưu Tử Căng thoáng kinh ngạc, phải biết rằng, năm đó, Thái hậu muốn Tưởng Nhược Lan đến phủ xin lỗi, cô ta còn giả bệnh để thoái thác, sau đó chuyện xin lỗi kia bị chìm vào quên lãng.
Tưởng Nhược Nam cười, đáp: “Ta nói chuyện đó vốn là ta đã sai, trước đây ta không hiểu biết, có cơ hội ta nhất định sẽ tới quý phủ để nói lời xin lỗi lệnh muội.”
Thái độ của Tưởng Nhược Nam khiến Lưu Tử Căng nổi cả da gà, không biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, muốn y phải tin một người có thay đổi lớn trong thời gian ngắn như thế, thì thà y tin rằng bà la sát trước mặt mình đây lại định giở trò gì ra còn hơn.
Y điềm đạm đáp: “Phu nhân thật có lòng.”
Tưởng Nhược Nam cười cười, cúi đầu đi lướt qua y..