Thế Gia Danh Môn 2

Chương 41





8.5
Một lát sau, Thục phi đỡ Từ Uyển Thanh dậy, chậm rãi nói: “Hôm nay muội hãy về trước đi, chuyện này không ai được nhắc tới nữa, hãy để nó qua như một cơn gió thoảng, muội yên tâm, tỷ tỷ sẽ trả hận cho muội!”
***
Sáng sớm hôm sau, Thái phu nhân, Vu Thu Nguyệt, Cận Yên Nhiên cùng Vương thị, Triệu di thái đến Thu Đường viện thăm Tưởng Nhược Nam.
Thái phu nhân không biết chuyện xảy ra ngày hôm qua, bà vẫn tưởng rằng Tưởng Nhược Nam bị cảm trên đường hồi phủ.

Khi Cận Thiệu Khang nói với Tưởng Nhược Nam là phải giấu Thái phu nhân, Tưởng Nhược Nam cũng thấy kỳ lạ.
Khi ấy, Cận Thiệu Khang đã bối rối nói với nàng: “Ta không muốn Yên Nhiên bị trách phạt!”
Tưởng Nhược Nam hiểu tấm lòng yêu thương của hắn dành cho muội muội.

Đương nhiên nàng cũng không muốn Thái phu nhân biết chuyện này, bởi vì nếu Thái phu nhân biết, thì người bị trách phạt chắc chắn không chỉ một mình Cận Yên Nhiên.
Tưởng Nhược Nam thấy Thái phu nhân thì vội vàng ngồi dậy thỉnh an, Thái phu nhân đi tới đỡ nàng nằm xuống, cười nói: “Ta đến là để thăm con, không phải làm ảnh hường tới việc nghỉ ngơi của con.” Tưởng Nhược Nam đành thôi, gọi Ánh Tuyết dâng trà lên.
Vu Thu Nguyệt và Vương thị lần lượt tiến lên thỉnh an nàng.

Vết thương của Vu Thu Nguyệt đã khỏi, làn da lại nhẵn nhụi như trước, không để lại bất kỳ vết sẹo nào.

Cô ta hễ mở miệng là gọi tỷ tỷ, vô cùng thân thiết, giống như những chuyện trước kia chưa từng xảy ra vậy, còn đón cả bát thuốc trong tay Liên Kiều để đút cho Tưởng Nhược Nam, nhưng Tưởng Nhược Nam kiên quyết từ chối.

Nàng sợ nhìn thấy bộ mặt giả dối trơ trẽn ấy mình sẽ nôn ra hết mất.
Vu Thu Nguyệt cúi đầu, vẻ mặt hết sức tủi hổ lui xuống, nhưng điều thú vị là, Cận Yên Nhiên không còn nhảy ra nói đỡ cho cô ta như nữ hiệp chính nghĩa nữa.
Thái phu nhân cười điềm đạm khi chứng kiến cảnh ấy, trong nhà, chỉ cần giữ được sự hòa thuận ngoài mặt là được, còn việc trong lòng họ nghĩ gì, không cần thiết phải tìm hiểu, đương nhiên bà có cách để họ có gan nghĩ mà không có gan làm!
Còn Vương thị thì thay đổi hẳn thái độ, không còn miệng lưỡi chua ngoa như thường ngày nữa, mà sán lại gần Tưởng Nhược Nam, đưa chiếc bình nhỏ bằng gốm màu xanh trong tay cho nàng, tươi cười nói: “Phu nhân, loại Lãnh ngưng đan này dùng khi bị cảm nắng rất tốt.

Đệ muội sai người tìm về, mong phu nhân đừng chê!”
Vu Thu Nguyệt đứng cạnh lạnh lùng nhìn Vương thị tâng công với Tưởng Nhược Nam, khinh bỉ hừ một tiếng.
Tưởng Nhược Nam nhìn chiếc bình sứ trong tay cô ta, thầm nghĩ, muốn dùng một bình thuốc để xóa hết mọi khúc mắc, thật quá lợi hại cho ngươi rồi.

Nhưng nàng vẫn nói: “Thật phiền đệ muội quá!” Rồi bảo Ánh Tuyết nhận lấy.
Trước khi đến, Triệu di thái thái đã nói với Vương thì rằng, nếu như Tưởng Nhược Nam không chịu nhận đồ mà Vương thị tặng, điều đó có nghĩa là nàng không tha thứ cho cô ta, cuộc sống sau này của cô ta phải tự cầu phúc cho mình đi, khiến Vương thị thấp thỏm lo lắng.

Giờ thấy nàng đã chịu nhận bình thuốc, trái tim đang lơ lửng của cô ta mới nhẹ nhõm trở về vị trí cũ.
Tưởng Nhược Nam liếc nhìn Thái phu nhân một cái, thấy bà đang mỉm cười, dường như rất hài lòng về hành động của nàng, nàng biết mình đã làm đúng, Thái phu nhân xưa nay vẫn muốn nhà cửa yên bình, ở trước mặt bà nàng phải làm ra vẻ đại lượng, dù thế nào, nàng cũng sẽ phải ở lại Hầu gia một thời gian dài nữa.

Nàng cần tôn trọng ý muốn của Thái phu nhân, có điều…
Bên này Vương thị chưa kịp đắc ý lâu thì đã nghe Tưởng Nhược Nam nói: “Thuốc ta xin nhận, có điều lúc này mọi người cùng ngồi đông đủ ở đây lại khiến ta nhớ đến một chuyện!”
Vương thị vội vàng nịnh bợ hỏi: “Phu nhân nhớ tới chuyện gì?”
Tưởng Nhược Nam nhìn cô ta, rồi lại nhìn Vu Thu Nguyệt, vỗ tay cười, đáp: “Mọi người còn nhớ đã đánh cược với ta không, hai người thua rồi còn nợ ta một việc đấy?”
Nét mặt Vương thị và Vu Thu Nguyệt cứng đờ lại, ngay cả vẻ mặt Cận Yên Nhiên cũng bối rối mất tự nhiên.

Họ biết Tưởng Nhược Nam muốn nhân cơ hội này để đòi nợ, nhưng đã nói thế lại đang ở trước mặt Thái phu nhân, bọn họ cũng không thể phớt lờ như không biết.
Tưởng Nhược Nam nhìn Thái phu nhân cười, hỏi: “Mẫu thân, người từng nói muốn tính cả người vào?”
Thái phu nhân hiểu ý nàng, thầm nghĩ, để nàng được hả giận cũng chẳng hề hấn gì, dù sao trước mặt bà, nàng sẽ không dám làm điều gì quá đáng, bèn cười đáp: “Đúng thế, mãi không thấy con nhắc đến, ta còn đang tò mò đây.”
“Vì thời gian vừa rồi bận quá nên con quên mất đấy mà.” Tưởng Nhược Nam cười.
Vương thị biết không thể tránh được, bèn hỏi: “Không biết phu nhân muốn bọn muội làm chuyện gì?”
Tưởng Nhược Nam cười, đảo đảo mắt nghĩ khiến trái tim ba người bọn họ phập phồng lên xuống.
“Thế này đi.” Tưởng Nhược Nam nhìn Vu Thu Nguyệt cười nói: “Vu di nương giọng nói dịu dàng, đọc sách chắc chắn hay lắm, trong tháng này, hằng ngày vào giờ Ngọ, Vu di nương tới đây đọc sách cho ta nghe nửa canh giờ đi!”
Vu di nương mặt biến sắc, từ chỗ cô ta tới Thu Đường viện phải đi mất tầm nửa khắc[2], giữa trưa trời nắng chang chang, cứ đi đi về về như thế, làn da vừa mới hồi phục chẳng phải sẽ lại bị cháy đen ư?
[2] Nửa khắc: Tầm mười lăm phút.
Đang định lên tiếng thì nghe Tưởng Nhược Nam nói tiếp: “Mẫu thân, người thấy thế nào?”
Thái phu nhân cười đáp: “Họ thua con, chứ có phải thua ta đâu, đương nhiên do con quyết định!” Rõ ràng là không phản đối.
Vu Thu Nguyệt hận tới tê cả răng.

“Còn đệ muội.” Tưởng Nhược Nam kéo dài giọng, mắt đảo quanh, cười tươi rói nhìn Vương thị khiến cô ta thót tim: “Nghe nói đệ muội thêu thùa may vá rất đẹp, chi bằng may giúp ta một bộ y phục mùa thu, ta muốn thêu trăm hoa đua sắc, cho đệ muội một tháng chắc là làm xong nhỉ?”
Một tháng? Thế chẳng phải ngoài những lúc ăn và ngủ ra, thời gian còn lại đều phải tập trung vào việc may vá và thêu thùa ấy sao? Nhưng có cách nào khác chứ? Vương thị đành cười khổ nhận lời.
“Nghe nói tiểu cô ghét nhất là nghe kinh, tháng này phạt tiểu cô mỗi ngày phải tới chỗ mẫu thân đọc nửa giờ kinh Phật cho mẫu thân nghe!” Tưởng Nhược Nam nhìn Cận Yên Nhiên mỉm cười, nói thật, ngày hôm qua vào lúc quan trọng nhất Cận Yên Nhiên dám lấy hết dũng khí chạy ra ngăn Từ Uyển Thanh lại, hơn nữa còn vì thế mà nhận một cái tát, nàng vừa thấy khâm phục lại vừa thấy có lỗi với cô ta.

Trừng phạt cô ta như thế cũng bằng không, nếu cô ta không muốn đọc, không lẽ Thái phu nhân lại ép con gái mình?
Cận Yên Nhiên đương nhiên hiểu ý tốt của nàng, cũng nhìn nàng mỉm cười.
Mọi người đều hiểu lần trừng phạt này nhất bên trọng nhất bên khinh, nhưng lúc này ai dám lên tiếng phản đối?
Ngồi thêm một lát, Thái phu nhân bèn nói để Tưởng Nhược Nam nghỉ ngơi nên đứng dậy ra về.

Vương thị và Triệu di thái thái cũng về theo.

Khi đi, Vu Thu Nguyệt thấy Cận Yên Nhiên còn đứng đó mãi, bèn dừng lại, quay ngừơi nói với cô ta: “Yên Nhiên, muội không về ư?”
Cận Yên Nhiên lắc đầu đáp: “Tiểu tẩu tử cứ về trước đi, muội ở lại một lát.”
Vu Thu Nguyệt nghi ngờ nhìn Cận Yên Nhiên một cái, chỉ là không tiện ở lại thêm nữa, đành một mình lui ra.

Nhưng khi thấy một người từ trước tới nay vẫn luôn bảo vệ mình, giờ đột nhiên lại thân thiện với kẻ thù của mình như thế, cảm giác ấy không dễ chịu chút nào!
Sau khi mọi người đi cả rồi, Cận Yên Nhiên ngồi xuống bên giường của Tưởng Nhược Nam, cúi đầu, khẽ nói: “Tẩu tẩu, đa tạ tẩu tẩu!”
Tưởng Nhược Nam nhìn cô ta cười, hỏi: “Đa tạ cái gì?”
Cận Yên Nhiên ngẩng đầu, thoáng đỏ mặt, giống như rất ngại ngùng: “Hôm qua, đa tạ tẩu tẩu đã trút giận cho muội, còn cả vừa rồi nữa, đa tạ tẩu tẩu giơ cao đánh khẽ!” Nói xong không nhịn được mỉm cười.
Tưởng Nhược Nam cầm tay cô ta, cười đáp: “Hôm qua ta giúp muội xả giận, ngoài việc vì muội là tiểu cô của ta ra, thì còn vì một nguyên nhân quan trọng khác nữa!”
“Còn nguyên nhân gì nữa?” Cận Yên Nhiên mở to mắt, nhìn gần mới thấy, Cận Yên Nhiên cũng có một đôi mắt màu nâu sẫm như anh trai mình, rất đẹp!
“Bởi vì chúng ta là chiến hữu!” Tưởng Nhược Nam hùng dũng nói, “Hôm qua chúng ta kề vai sát cánh đối phó với kẻ địch! Ai bắt nạt muội, cũng chính là bắt nạt ta! Đương nhiên ta không thể ngồi nhìn không quản! Hơn nữa…” Tưởng Nhược Nam nhìn cô ta cười, “Muội có biết không, bộ dạng của muội khi ngăn Từ Uyển Thanh lại rất khí thế, quả không hổ danh con gái nhà tướng!” Nói xong, lại bật ngón tay cái về phía cô ta tỏ ý khen ngợi.
Cận Yên Nhiên chưa từng được nghe ai khen mình như thế nên vô cùng hào hứng, trong lòng cũng dây lên niềm tự hào, vô tình, cũng bắt đầu có thiện cảm hơn với Tưởng Nhược Nam.
***
Tưởng Nhược Nam nghỉ ngơi trong viện từ hai ngày.

Trong thời gian ấy Thái hậu có cho Diệp cô cô tới thăm nàng một lần, rồi lại ban thưởng cho nàng rất nhiều thuốc và thực phẩm bổ dưỡng.

Sau khi bình phục, Tưởng Nhược Nam vào cung tạ ân.
Khi đến Từ Ninh cung, Thái hậu đã dùng xong bữa sáng.

Phương thuốc thực liệu mà Tưởng Nhược Nam kê trước đó đã được Lưu viện sử chấp nhận, vì vậy đã chính thức áp dụng vào ba bữa ăn chính trong ngày của Thái hậu.
Thái hậu đợi nàng dập đầu thỉnh an xong, bèn vẫy tay gọi nàng tới ngồi cạnh: “Khí sắc rất tốt, chắc con cũng đã khỏe rồi chứ?”
Tưởng Nhược Nam cười đáp, “Khỏe rồi ạ, sức khỏe con rất tốt, chỉ chút bệnh mọn đó sao có thể quật ngã được!” Nói rồi giơ cánh tay lên, “Thái hậu nhìn xem, giờ con đã khỏe như lực sĩ rồi đây này!”
Thái hậu và Diệp cô cô đều không nhịn được cười, Thái hậu vừa cười vừa vỗ vai nàng, nói: “Làm gì có cô gái nào dùng từ ‘khỏe như lực sĩ’ để miêu tả về mình!”
Lần này thì cung nữ trong nội điện cũng không nhịn được cười.
Tưởng Nhược Nam thấy sắc mặt Thái hậu hồng hào, da căng bóng, lại cười nói: “Khí sắc của Thái hậu cũng rất tốt, phương thuốc thực liệu con kê người ăn có quen không?”
Diệp cô cô đứng bên cười đáp: “Thái hậu thích ăn nhất món canh bồ câu hầm kỳ tử, lần nào cũng ăn hết sạch!”
Tưởng Nhược Nam còn chưa kịp nói gì thì bên ngoài điện vang lên tiếng thông báo: “Hoàng thượng giá đáo”, nàng lại đến đúng vào giờ Hoàng thượng tới thỉnh an Thái hậu.
Cảnh Tuyên Đế mặc một chiếc áo lụa màu đỏ thẫm, bên trên thêu hoa thủy tiên bằng chỉ vàng, tinh thần vô cùng sảng khoái bước vào, anh minh thần vũ khí thế bất phàm.
Đầu tiên hắn thỉnh an Thái hậu, sau đó Tưởng Nhược Nam bước lên bái kiến rồi nhường vị trí bên cạnh Thái hậu cho hắn, còn mình thì đứng lui về phía sau.
Diệp cô cô đổi một chiếc ghế chạm hoa lớn khác cho Hoàng đế ngồi, sau khi ngồi xuống, đầu tiên hắn nhìn Tưởng Nhược Nam một cái, nói: “Gần đây sao không thấy ngươi vào cung?” Lời vừa dứt, lại bồi thêm một câu: “Trẫm thấy mỗi lần ngươi vào cung Thái hậu đều rất vui, cũng coi như đấy là công lao của ngươi.”
Tưởng Nhược Nam cúi đầu cười, đáp: “Được ở cùng với Thái hậu thần phụ cũng thấy rất vui!” Nhưng lại thầm lẩm bẩm trong lòng, đồ con rệp, biết rõ ta có công sao không chịu ban thưởng, chưa từng gặp tên Hoàng đế nào keo kiệt như thế…
“Gần đây, Tưởng Nhược Lan không khỏe, nên phải ở nhà nghỉ ngơi một thời gian! Thật làm khó cho con bé, vừa khỏi đã vào cung thăm ta ngay!” Thái hậu nói đỡ cho Tưởng Nhược Nam.
“Không khỏe?” Cảnh Tuyên Đế kinh ngạc nhìn Tưởng Nhược Nam, đột nhiên phì cười, đôi mắt đào hoa lấp lánh tinh nghịch: “Tưởng Nhược Lan, ngươi cũng có bệnh?”
Tên này, sao chẳng nói được câu nào khiến người ta dễ chịu nhỉ?
“Thần phụ không giống Hoàng thượng là chân long thiên tử, thần phụ chỉ là người trần mắt thịt, đương nhiên sẽ có bệnh!” Giọng Tưởng Nhược Nam đều đều.
Cảnh Tuyên Đế nhìn nàng cười ha hả, sau đó quay sang nói với Thái hậu: “Thái hậu, người có thấy không, nha đầu này càng ngày càng thú vị!”
Tưởng Nhược Nam lén trừng mắt lườm hắn một cái, nha đầu này, gọi ai thế?
Thái hậu tán đồng: “Giờ Nhược Lan càng ngày càng chịu nói nhiều hơn xưa, ai cũng bảo con gái lấy chồng rồi sẽ thay đổi, quả nhiên là như thế!”
Nói đến đây, Thái hậu quay người nhìn Tưởng Nhược Nam cười: “Trước kia ai gia còn phản đối mối hôn sự này, giờ xem ra, An Viễn Hầu quả nhiên là người thích hợp với Nhược Lan nhất!”

Tưởng Nhược Nam cười khan hai tiếng, lòng ấm ức oán trách mấy câu, nhưng khi ánh mắt nàng nhìn về phía Cảnh Tuyên Đế, nỗi ấm ức trong lòng nàng bỗng tan biến.
Nói thế nào thì cũng còn tốt hơn là được gả cho tên khốn Hoàng đế kia…
Ai ngờ, đúng lúc này Hoàng đế lại thay đổi đề tài, “Vừa rồi khi trẫm vào thấy hai người cười nói rất vui vẻ, đang nói chuyện gì thế?”
A Diệp đáp: “Đang nói về phương pháp thực liệu của tiểu thư Nhược Lan, trong đó có món canh bồ câu hầm kỳ tử mà Thái hậu rất thích!”
“Canh bồ câu hầm kỳ tử?” Hoàng đế lẩm bẩm nhắc lại rồi quay sang nhìn Tưởng Nhược Nam.

Tưởng Nhược Nam biết, sếp lớn đang chờ nàng giải thích!
Làm Hoàng đế thật tốt, chỉ tùy tiện nói bừa một câu cũng khiến đám người dưới dù muốn hay không muốn cũng đều tranh nhau bán sức vì hắn, tên này, số may thật…
“Hoàng thượng, bồ câu dùng để trị các bệnh như tiêu khát, đi tiểu nhiều, đoản hơi, mệt mỏi… Kỳ tử có thể giúp giảm bớt đường.

Món canh bồ câu hầm kỳ tử rất tốt cho bệnh tiêu khát!”
“Ồ…” Cảnh Tuyên Đế hào hứng lắng nghe, “Nếu đã như vậy thì bảo Ngự thiện phòng ngày nào cũng làm cho Thái hậu ăn!”
Nói thực thì, Tưởng Nhược Nam thấy rất chướng mắt với tên Hoàng đế nên ngấm ngầm muốn mài bớt nhuệ khí của hắn đi!
“Hoàng thượng, món canh này mặc dù tốt, nhưng không thể ngày nào cũng dùng!” Tưởng Nhược Nam nhìn hắn cười, nói.
“Tại sao?” Cảnh Tuyên Đế chau mày, Tưởng Nhược Lan sao lần nào cũng khiến hắn cụt hứng thế nhỉ?
Thái hậu và Diệp cô cô đều mở to mắt nhìn Tưởng Nhược Nam, bộ dạng rất hào hứng, lần nào những lời nàng nói cũng đều rất thú vị, họ thích nghe, hơn nữa… chẳng mấy khi thấy Hoàng đế bị làm cho cụt hứng, càng thú vị hơn!
Tưởng Nhược Nam nhìn hắn cười, đáp: “Hoàng thượng, về quản lý giang sơn, trị vì thiên hạ thì người là nhất…”
Cảnh Tuyên Đế gật gật đầu, sắc mặt dịu lại, đây là một câu nói rất chính xác.
“Nhưng nếu nói về phương diện thực liệu trị bệnh, thì Hoàng thượng không bằng thần phụ được!”
Hoàng đế nhướn mày, câu này nghe rất có vấn đề…
Tưởng Nhược Nam cũng nhướn nhướn mày, đôi mắt đen như hắc ngọc sáng lấp lánh, bộ dạng tràn đầy sức sống của nàng dần dần cũng thu hút sự chú ý của Cảnh Tuyên Đế.
Tưởng Nhược Nam nhìn thẳng vào mắt hắn cười, nói tiếp: “Hoàng thượng, thần phụ biết người không phục, nhưng mỗi người mỗi lĩnh vực, không ai có thể tinh thông mọi chuyện trên thế gian này.

Vì vậy có những lúc Hoàng thượng cũng cần lắng nghe ý kiến của người khác!”
Cảnh Tuyên Đế càng chau mày chặt hơn, câu này không sai, nhưng sao khi được thốt ra từ miệng nàng lại khiến cho người khác cảm thấy khó chịu như vậy nhỉ?
“Ngươi đang giáo huấn trẫm?” Giọng có vẻ rất không vui.
Tưởng Nhược Nam không quỳ dưới đất, bộ dạng sợ sệt như lần trước nữa, mà nàng bình tĩnh đáp: “Hoàng thượng, thần phụ không dám giáo huấn Hoàng thượng.

Có điều thần phụ cho rằng, Hoàng thượng là một vị minh quân hiếm có xưa nay, nhất định sẽ đón nhận kiến nghị của mình!”
Câu này nghe không đúng, “Vậy theo như ngươi nói, nếu trẫm không chấp nhận ý kiến của ngươi thì không phải là minh quân?”
Tưởng Nhược Nam cười rất thản nhiên: “Hoàng thượng, những gì thần phụ nói đều có lợi cho Thái hậu, Hoàng thượng sao có thể không chấp nhận được?”
Cảnh Tuyên Đế bị nàng quay cho chóng mặt, bình thường làm gì có ai dám ăn nói với hắn như thế, họ đều phải nhanh nhẹn đi vào trọng điểm, chỉ sợ hắn không đủ kiên nhẫn lắng nghe.

Nhưng những lời nàng nói lại chẳng có điểm nào sai, chỉ là khiến hắn không thể làm chủ được, cảm giác khó chịu mà khó diễn đạt bằng lời.
Tưởng Nhược Nam nhìn bộ dạng ngẩn ra của hắn, suýt nữa thì không nhịn được cười!
Một lát sau, Hoàng đế đột nhiên xua tay: “Thôi thôi, ngươi hãy nói hẳn vào nguyên nhân đi!”
Thái hậu và Diệp cô cô đều quay đầu sang phía khác nén cười.
“Hoàng thượng, thịt phải được thay đổi liên tục, bởi vì mỗi một loại thịt lại có một hàm lượng dinh dưỡng khác nhau, hằng ngày Thái hậu chỉ được ăn một lượng thịt nhất định, nếu Hoàng thượng để Thái hậu chỉ ăn một loại thịt chim bồ câu, không những sẽ khiến Thái hậu ngán mà còn ảnh hưởng tới việc hấp thụ dinh dưỡng qua thực phẩm của Thái hậu!”
Cảnh Tuyên Đế cười cười, đôi mắt đào hoa nheo lại: “Nói ra thì nghe ngắn gọn như thế…”
“Trong phương pháp điều trị bằng thực liệu, ngoài món canh bồ câu hầm kỳ tử ra còn có nhộng chiên, canh thịt thỏ khoai lang, gà hầm nhân sâm, hẹ nấu ngao, mỗi món ăn này đều có hiệu quả trong việc điều trị bệnh tiêu khát, luân phiên ăn, vừa thay đổi khẩu vị cho Thái hậu lại không ảnh hưởng tới việc Thái hậu hấp thụ dinh dưỡng!”
Thái hậu lúc này mới cười nói: “Những món ăn này ta đã ăn rồi, ngon lắm, chỉ là…” Thái hậu chau mày, “Hằng ngày, vào buổi sáng sớm và chiều tối phải uống nước mướp đắng hơi khó uống chút thôi, đắng còn hơn thuốc!”
Lần này, Cảnh Tuyên Đế vừa được giác ngộ sau khi nghe Tưởng Nhược Nam giải thích, cầm tay Thái hậu làm bộ hiếu thuận: “Thái hậu, thuốc đắng dã tật, dù hơi khó uống, người cũng nên nhẫn nại một chút…”
Vậy chắc không sai gì nữa chứ?
Ai ngờ vừa mới nói xong, giọng Tưởng Nhược Nam lại vang lên: “Hoàng thượng, nước mướp đắng đúng là khó uống, nếu Thái hậu không uống được, thì có thể phơi khô mướp đắng, nghiền thành bột, mỗi ngày uống ba lần, mỗi lần hai hoa.”
Cảnh Tuyên Đế lại nhướn mày, Tưởng Nhược Lan không phải cố ý đấy chứ, sao lần nào cũng chặn họng hắn thế? Hắn liếc xéo nàng, đúng lúc ấy Tưởng Nhược Nam cũng đang len lén quay đầu nhìn hắn một cái, bốn mắt nhìn nhau, Tưởng Nhược Nam quay ngoắt đầu đi.
Cảnh Tuyên Đế ngẩn người, hắn nhìn nhầm ư? Sao hắn có cảm giác trong đôi mắt nhanh nhẹn linh động như con mèo nhỏ ấy có những tia sáng đầy đắc ý nhỉ?
Cảm giác ấy bùng lên nhưng lại cuồng loạn chạy trong tim hắn mấy vòng rồi từ từ dịu xuống.

Cuối cùng hắn không kìm được mà khẽ bật cười thành tiếng.

Thú vị…
Bên này, nỗi ấm ức trong lòng Tưởng Nhược Nam cũng giảm bớt không ít.

Thời gian còn lại nàng không buồn để ý tới Cảnh Tuyên Đế nữa mà chỉ chăm chú nói chuyện với Thái hậu, nhưng thỉnh thoảng nàng luôn cảm thấy có một ánh mắt như đang khóa chặt mình, khiến nàng nổi hết cả da gà.
Tưởng Nhược Nam quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy ánh nắng mặt trời xuyên qua những ô cửa hình hoa hồng chiếu thẳng xuống làn nhà lát ngọc trong nội điện, tạo thành những hình thù rất đẹp đẽ lộng lẫy.
Nàng quay lại nhìn Thái hậu, cười nói: “Thái hậu, giờ không nắng lắm, để Nhược Lan đưa người ra ngoài đi dạo, vận động vừa phải rất tốt cho việc khống chế sự phát triển của bệnh tình.”
Thái hậu ngồi trong nội điện đã lâu nên cũng muốn ra ngoài tản bộ, lời nàng rất hợp ý bà.

Bà đứng dậy nhìn Hoàng đế, cười: “Hoàng thượng, ai gia không tiếp người nữa!”
Cảnh Tuyên Đế cũng đứng dậy, vỗ vỗ tấm áo lụa màu đỏ thẫm thêu hoa thủy tiên của mình, vạt áo khẽ lay động, những sợi chỉ vàng trên áo lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, khiến khuôn mặt anh tuấn của hắn càng thêm nổi bật.
Sau đó, hắn ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Tưởng Nhược Nam, nhìn về phía Thái hậu nói: “Hôm nay nhi thần cũng muốn đi dạo, để nhi thần đi cùng người.” Nói rồi bước tới bên trái Thái hậu.
Thái hậu vừa đi vừa trêu hắn: “Đi dạo với một bà già như ta thì có gì thú vị, con hãy đi tìm Thục phi, Lương phi của con đi.”
“Hôm nay nhi thần chỉ hầu một mình Thái hậu thôi.

Thái hậu sợ nhi thần làm người cụt hứng?” Hoàng thượng cười đáp.
Thái hậu rất vui, cười ha hả: “Con đi cùng ai gia, đương nhiên ai gia cầu còn không được nữa là?”
Cảnh Tuyên Đế cười cười, ánh mắt lại liếc về phía bên phải Thái hậu, nơi Tưởng Nhược Nam đang đứng.
Tưởng Nhược Nam cảm nhận được ánh mắt hắn, lòng lo lắng, cứ nhìn nàng mãi làm gì? Đương nhiên nàng không tới mức cho rằng cái tên khốn Hoàng đế có trong tay tam cung lục viện này đã nhắm trúng mình, huống hồ trước kia hắn đã từng ghét nàng mà.
Lẽ nào chuyện vừa rồi đã khiến hắn ghi hận?
Thái hậu đi trước, Cảnh Tuyên Đế và Tưởng Nhược Nam đi hai bên, theo sau họ là đoàn thái giám, cung nữ, cả hàng người rầm rộ kéo nhau đi về phía Ngự hoa viên.
Trên đường, tán cây che bóng râm mát, giả thạch sừng sững khắp nơi.

Mặc dù đang là mùa hè nhưng vì ánh mặt trời cũng không gay gắt lắm, gió lại thổi hiu hiu, nên không thấy cảm giác nóng bức.
Tưởng Nhược Nam đỡ Thái hậu chầm chậm bước, nàng nhìn Cảnh Tuyên Đế chênh chếch phía trước mình, chỉ thấy hai tay hắn chắp sau lưng, sống lưng rất thẳng, bước đi đều và vững, trong lúc bước đi vạt áo phấp phới, ánh nắng lấp lánh, từ người hắn toát ra một thứ khí thế độc tôn, duy nhất.
Tưởng Nhược Nam vừa đi vừa rì rầm trò chuyện với Thái hậu, chốc chốc lại khiến Thái hậu bật cười vui vẻ.

Cảnh Tuyên Đế thỉnh thoảng cũng nói xen vào một hai câu, trên khuôn mặt anh tuấn còn nở nụ cười dịu dàng ấm áp, trong lúc nói chuyện, ánh mắt như vô tình lại như cố ý lướt về phía Tưởng Nhược Nam, đôi mắt đào hoa sáng một cách khó nắm bắt, khiến Tưởng Nhược Nam thấy sợ.
“Thái hậu người xem, hòn giả sơn kia có giống con voi không?” Tưởng Nhược Nam chỉ về phía trước, hào hứng nói với Thái hậu.
Thái hậu nhìn nhìn, cười hỏi: “Voi là con gì?”
Tưởng Nhược Nam ngẩn người, lẽ nào ở nơi này không có voi? Theo như nàng biết voi là loài động vật của vùng nhiệt đới, xem ra vì Hoàng thành ở phía Bắc, nên những người quanh năm chỉ ở trong thâm cung như Thái hậu không biết voi là con gì.
Tưởng Nhược Nam thấy Thái hậu có hứng, bèn cười giải thích: “Voi là một loài động vật rất lớn…”
Cảnh Tuyên Đế đứng cạnh nói xen vào: “Lớn thế nào? Có lớn bằng hổ, gấu không?”
Tưởng Nhược Nam nhìn hắn đáp: “Hoàng thượng, lớn hơn hổ và gấu, ba con hổ cộng lại cũng chưa chắc đã to bằng một con voi trưởng thành.”
Cảnh Tuyên Đế hừ mũi một tiếng, rõ ràng là không tin, “Trẫm từng đến khu rừng già lớn nhất phía Bắc săn bắn cũng chưa từng gặp loài động vật nào to như thế.

Tưởng Nhược Lan, đừng có ba hoa trước mặt Thái hậu!”
Bài học nhãn tiền, Tưởng Nhược Nam không tranh luận với hắn nữa, có điều nàng vẫn thầm lẩm bẩm một câu, thế giới rộng lớn như vậy, người cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi!
Lúc này, Thái hậu cười, nói: “Hoàng thượng, đừng phá rối, ai gia thích nghe Nhược Lan nói! Dù là ba hoa cũng vẫn thích nghe!”
Lời này của Thái hậu khiến lòng Tưởng Nhược Nam như nở hoa, không kìm được đắc ý nhìn Hoàng đế một cái, lại thấy hắn cũng đang nhìn mình, đôi mắt đào hoa nheo lại, đôi lông mày rậm khẽ nhướng lên, giống như không vui nhưng cũng không thấy có vẻ là giận.

Chỉ có ánh mắt hắn khiến nàng rất mất tự nhiên.
Tưởng Nhược Nam vội quay đầu đi không nhìn hắn nữa mà quay sang nói chuyện với Thái hậu: “Thái hậu, con voi có đôi tai rất to, chiếc mũi dài, chiếc mũi đó giống hệt cánh tay người, có thể cuốn nhiều đồ, còn cuốn luôn được cả người cơ ạ! Ồ, phải rồi, trong Từ Ninh cung chẳng phải có chậu cây cảnh phù điêu bằng ngà voi ư? Chiếc ngà voi đó chính là chiếc răng của con voi.”
Thái hậu kinh ngạc vô cùng: “Ngà voi là răng của con voi ư, răng voi mà dài như vậy thì có thể tưởng tượng ra con voi lớn thế nào?” Sau đó, nhìn Cảnh Tuyên Đế cười: “Hoàng thượng thấy chưa, Nhược Lan đâu có nói sai!”
Cảnh Tuyên Đế bước chân chậm lại, đi song song với Thái hậu, nhưng mắt lại nhìn Tưởng Nhược Nam, “Tưởng Nhược Lan, ngươi biết không ít chuyện nhỉ, không những biết cách dùng thực phẩm để chữa bệnh, ngà voi này là vật phẩm tiến cống từ phương Nam, voi chắc chắn là động vật phương ấy, ngươi chưa từng ra khỏi Hoàng thành, thế mà lại biết chuyện ở phương Nam kia, thật là không đơn giản chút nào?”
Tưởng Nhược Nam cười hi hi hai tiếng: “Thần phụ chẳng phải cũng chỉ là nghe người ta nói thôi sao? Bản thân thần phụ chưa từng thấy bao giờ?”
“Ngươi có muốn nhìn thấy không?” Cảnh Tuyên Đế hỏi nàng.
“Muốn thì muốn, nhưng thần phụ đã xuất giá, hạ quyết tâm an phận thủ thường, giúp chồng dạy con, không dám đi lung tung nữa nên không thể tới phương Nam được!”
Thái hậu cười, nói: “Câu này ai gia thích nghe, ai gia đã tốn bao nhiêu tâm huyết chỉ để mong con hiểu được đạo lý này, không ngờ An Viễn Hầu chỉ mất có hai tháng ngắn ngủi đã khiến con thay đổi nhiều đến thế, ai gia không thể không tặng cho An Viễn Hầu một từ ‘phục’ được.”
Tưởng Nhược Nam cũng cười theo bà, nhưng trong lòng lại thầm nguyền rủa, nàng thèm vào quan tâm tới chuyện của tên khốn ấy!
Cảnh Tuyên Đế lúc này mới lạnh lùng buông một câu: “Ngươi thích hắn tới thế sao?”
Tưởng Nhược Nam cười ngượng nghịu, không biết nên trả lời thế nào.

Thái hậu tưởng nàng xấu hổ, bèn cười nói đỡ nàng: “Hoàng thượng sao có thể hỏi một người con gái câu hỏi tế nhị như thế? Hơn nữa đáp án chẳng phải rất rõ ràng rồi hay sao? Nếu Nhược Lan không thích An Viễn Hầu thì khi ấy sao lại muốn người chỉ hôn?”
Cảnh Tuyên Đế điềm đạm cười, quay đầu lại không nhìn Tưởng Nhược Nam nữa, không lâu sau lại bước lên đi trước.
Đi khoảng tầm một tuần trà thì tới Ngự hoa viên.
Trong vườn hàng trăm loại kỳ hoa dị thảo, rất nhiều ghế đá, kim lân, tượng đồng, chậu hoa cây cảnh, vô số đình đài lầu các hoa lệ, trên đường đi những viên đá cuội nhiều màu sắc xếp thành hình chữ Phúc, Lộc, Thọ… nhìn rất rực rỡ, khiến cho hoa viên trở nên vô cùng sống động.
Tưởng Nhược Nam cùng Thái hậu đi dạo một lúc, trong thời gian ấy Cảnh Tuyên Đế không nói gì khiến không khí có vẻ trầm lắng, do vậy chỉ đi một lát Thái hậu đã mất hứng.

Tưởng Nhược Nam thấy thần sắc bà mệt mỏi, bèn đỡ bà vào đình hóng mát cạnh đó nghỉ ngơi.

Bọn họ vừa vào đình ngồi nghỉ thì thấy cách đó không xa, một đám phi tần xinh đẹp như hoa như ngọc cùng Hoàng hậu mình mặc áo lụa thêu cành trúc xanh cười cười nói nói đi tới, nhìn thấy Cảnh Tuyên Đế, người nào người nấy mặt lộ sắc mừng, bước chân cũng nhanh hơn đi về phía bên này.
Sau một hồi hành lễ, Hoàng hậu ngước khuôn mặt mịn màng đầy đặn lên nhìn Cảnh Tuyên Đế tươi cười hỏi: “Hôm nay sao Hoàng thượng lại có nhã hứng thế này?”
Cảnh Tuyên Đế đáp: “Thấy Thái hậu vui nên ta đi dạo cùng người một lát.”
Thái hậu nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mắt, lòng rất vui vẻ, nghe Cảnh Tuyên Đế nói, bèn cười đáp: “Đi dạo cùng ai gia nhưng lại chẳng chịu nói chuyện, giờ Hoàng hậu, Thục phi đều đến cả đây, con vui rồi chứ?”
Lời vừa dứt, một mỹ nữ mình mặc áo lụa màu hồng phấn thêu phong cảnh bước tới bên Thái hậu, cười ngọt ngào: “Thái hậu, đang yên đang lành sao lại kéo thần thiếp vào, thần thiếp không chịu đâu?”
Hoàng hậu thì Tưởng Nhược Nam biết, người con gái này dám nói như vậy, chắc chắn là Thục phi đắc sủng đương triều, tỷ tỷ của Từ Uyển Thanh rồi.
Tưởng Nhược Nam thầm quan sát cô ta, thấy cô ta lại chính là cung phi diễm lệ quần phương, phong lưu đa tình mà nàng nhìn thấy vào hôm Thái hậu ngất xỉu.

Một giai nhân như thế chẳng trách được Hoàng thượng vô cùng sủng ái.
Hôm ấy Từ Uyển Thanh nổi giận đùng đùng, nhất định đã kể lại sự tình cho Thục phi nghe.

Có điều mấy hôm nay trời yên gió lắng, rõ ràng Thục phi không phải là người đầu óc bã đậu như Từ Uyển Thanh, biết chuyện ồn ào lên thì cô ta cũng chẳng thể được yên.

Nhưng nếu đã trở thành sủng phi thì chắc chắn cô ta không phải người đơn giản, ai biết trong lòng cô ta có ghi thù với nàng không? Vẫn nên đề phòng thì hơn!
Thái hậu nhìn Thục phi cười điềm đạm, bèn kéo tay áo Hoàng hậu, nói: “Ai gia cũng nói cả Hoàng hậu mà có thấy Hoàng hậu oán trách gì đâu?”
Thục phi cười ngượng nghịu, đứng lui về phía sau một bước, vừa hay lui xuống cạnh Cảnh Tuyên Đế.

Ngước đầu liếc tình Cảnh Tuyên Đế một cái, người Cảnh Tuyên Đế nóng rực lên, không kìm được nắm tay cô ta.
Những phi tử còn lại nhìn thấy cảnh này, đều bĩu môi khinh bỉ, nhưng ánh mắt không sao che giấu được sự đố kị và ngưỡng mộ.
Bên này, Hoàng hậu vờ như không nhìn thấy, chỉ quay sang Thái hậu cười dịu dàng.

“Thần thiếp bị Thái hậu chọc ghẹo nhiều nên đã quen rồi, giờ đã không còn cảm giác gì nữa!”
Thái hậu cười cười, vỗ tay Hoàng hậu, nhưng lại len lén thở dài.
Hoàng hậu ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Nhược Nam, cười hỏi: “Hầu phu nhân lại vào cung thăm Thái hậu sao? Thật là có lòng!”
Từ nụ cười đến lời nói đều đầy thiện ý.
Tất cả những gì vừa diễn ra Tưởng Nhược Nam đều nhìn thấy hết.

Rất rõ ràng, Hoàng hậu không đắc sủng bằng Thục phi, nhưng Thái hậu lại quý Hoàng hậu hơn Thục phi rất nhiều.

Thái hậu đương nhiên cũng không thích thấy cảnh phi tần lấn át chính cung bởi vì nếu vậy hậu cung sẽ nổi sóng gió.
Xem ra bất luận là đứng trên cương vị nào, người làm mẹ luôn mong thê thiếp của con hòa thuận, đông con nhiều phúc!
Tưởng Nhược Nam khách khí đáp lại hai câu, Hoàng hậu lại cười nắm tay nàng: “Sau này, cũng đến cung của ta chơi nhé, ta không có tỷ muội, không biết tại sao, vừa nhìn thấy Hầu phu nhân đã thấy thân thiết!”
Tưởng Nhược Nam đắc sủng lại thấy thất kinh, mặc dù nàng biết Hoàng hậu làm vậy cũng là vì nàng được Thái hậu thương yêu, nhưng những lời nói ấy vẫn khiến nàng thấy có chút phiêu diêu.
Thái hậu đứng bên cười, đỡ lời: “Nếu đã nói vậy sau này Nhược Lan hãy thường xuyên tới cung Khôn Ninh, Hoàng hậu là người nhân từ hiền thục, con nên theo người chịu khó học hỏi!”
Thực ra Tưởng Nhược Nam không muốn tiếp cận với các phi tần trong hậu cung, huống hồ giờ Hoàng hậu lại không đắc sủng bằng Thục phi.

Giờ nàng lại thân thiết gần gũi với Hoàng hậu, ai biết sẽ tự mình chuốc lấy rắc rối gì? Những chuyện như phế hậu lập sủng phi trong lịch sử diễn ra không ít, không khéo nàng lại trở thành ngòi châm một cách không rõ ràng ấy chứ…
Nhưng khi nàng cúi đầu nhìn bàn tay Hoàng hậu đang cầm tay mình thì hai mắt nàng đột nhiên sáng rực lên, đầu óc hành động, lập tức thay đổi chủ ý.
Nàng nắm chặt tay Hoàng hậu, cười nói: “Hoàng hậu không chê thần phụ, sau này thần phụ sẽ lui tới làm phiền người.”
Hoàng hậu như rất vui, lập tức rút một chiếc vòng phỉ thúy nạm ngọc trắng từ cổ tay ra, luồn vào tay Tưởng Nhược Nam, cười nói: “Đây coi như quà gặp mặt, phu nhân đừng chê!”
Tưởng Nhược Nam nhìn chiếc vòng có giá trị không nhỏ đó, lòng vui như nở hoa, sao có thể chê được.
Hoàng hậu sau khi trò chuyện với Tưởng Nhược Nam mấy câu, lại quay sang Thái hậu, những phi tần còn lại thấy vị trí bên cạnh Tưởng Nhược Nam bỗng dưng bị bỏ trống bèn kéo cả tới, tìm cách lôi kéo quan hệ với nàng.

Phải hiểu rằng, Tưởng Nhược Nam không chỉ được Thái hậu vô cùng thương yêu, mà còn là phu nhân của An Viễn Hầu đang được Hoàng thượng coi trọng, có quan hệ tốt với nàng tuyệt đối chỉ lợi mà không có hại.

Những phi tần này rất biết đạo lý của sự sinh tồn, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội làm thân với Tưởng Nhược Nam.
Ngoài Thục phi luôn dính chặt lấy Hoàng thượng ra, những phi tần khác đều tươi cười tới chào hỏi, trò chuyện với Tưởng Nhược Nam nàng.
Tưởng Nhược Nam cười tới cứng cả miệng, nhận quà mỏi cả tay.
Đang lúc Tưởng Nhược Nam và các vị phi tần trò chuyện vui vẻ thì đột nhiên nghe thấy tiếng gọi lo lắng bối rối của Cảnh Tuyên Đế: “Uyển Nghi, Uyển Nghi, nàng sao thế?”
Mọi người nghe nói đều nhìn qua, thấy Thục phi đã ngất ngã vào lòng Cảnh Tuyên Đế, sắc mặt trắng nhợt, hai mắt nhắm nghiền.

Cảnh Tuyên Đế ôm chặt cô ta, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Hoàng hậu đi qua đó trước, bộ dạng cũng lo lắng không kém, “Hoàng thượng, Thục phi làm sao vậy?”
Cảnh Tuyên Đế rất bối rối, “Trẫm cũng không biết, đang yên đang lành đột nhiên ngất xỉu đi!” Sau đó ngẩng đầu lên nhìn ra xa cao giọng hét: “Truyền thái y, mau truyền thái y!”
Hoàng hậu nói: “Hoàng thượng ở đây không tiện, hãy đưa Thục phi hồi cung trước đã!”
Cảnh Tuyên Đế gật đầu, “Hoàng hậu suy nghĩ chu đáo! Quả xứng là hiền hậu của trẫm!” Nói xong bèn bế Thục phi lên sải bước đi ra ngoài, không quay đầu nhìn Hoàng hậu lấy một cái.
Hoàng hậu đứng đó ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng hấp tấp của Cảnh Tuyên Đế, vẻ mặt vô cùng lạc lõng, cô đơn.
Tưởng Nhược Nam đứng nhìn chỉ biết lắc đầu, mang danh hiền thục như thế thì cũng chẳng có ý nghĩa gì đâu?.