Báo chí chính là công cụ tuyên truyền, cần thiết nắm trong tay người thích hợp. Tuy Phúc Vương là võ tướng, tính cách lại khờ, phong cách không hợp với hai từ báo chí chút nào. Nhưng là, Phúc Vương họ Triệu! Người trong hoàng thất tới quản chuyện tuyên truyền, không phải thích hợp nhất sao? Càng diệu chính là Phúc Vương không chỉ được Nguyên Hi Đế tín nhiệm mà cảm tình với Thái Tử cũng rất tốt, có hắn tọa trấn, những người khác cũng không dám khoa chân múa tay với nội dung báo chí.
Đến nỗi cụ thể biên soạn nội dung... Triều đình có rất nhiều nhân tài, Hàn Lâm Viện còn có đám tiến sĩ biên chế sách, tùy tiện xách một người ra đều có một tay viết văn chương rất tốt, hoàn toàn không cần lo lắng không có người dùng.
Cố Hoài Chi càng nghĩ càng cảm thấy việc này có thể, ánh mắt nhìn Phúc Vương cũng càng thêm sáng ngời. Phúc Vương không khỏi run run, nhỏ giọng hỏi Cố Hoài Chi, "Như thế nào, không thích hợp sao?"
"Không, phi thường thích hợp." Cố Hoài Chi gật đầu thật mạnh một cái, cho Phúc Vương nguyên vẹn khẳng định.
Phúc Vương tức khắc viên mãn, ngốc hề hề cười rộ lên, "Ta liền cảm thấy thứ này rất thú vị, không nghĩ tới thật đúng là thích hợp."
"Đương nhiên thích hợp." Cố Hoài Chi trong lòng nói không ai so ngươi càng thích hợp làm chủ biên báo chí, nghĩ đến Nguyên Hi Đế cũng sẽ không không đồng ý.
Phúc Vương cũng không cảm thấy hắn sẽ chịu lực cản từ Nguyên Hi Đế, cũng là hắn người ngốc có ngốc phúc, Nguyên Hi Đế đặc biệt chiều hắn. Nếu không, chỉ bằng vào số lần hắn hố cha mấy năm nay, Nguyên Hi Đế đều có thể nhét cái nhi tử xui xẻo này trở lại bụng Hoàng Hậu.
Xuất bản báo chí cũng không yêu cầu trình độ in ấn quá cao, bởi vì văn chương trên báo chí đều có tính thời hiệu, mỗi một ngày đều không trùng lặp, in ấn bản khắc hiện hành khẳng định không thể đạt tới nhu cầu ấn báo chí.
Cố Hoài Chi suy nghĩ hồi lâu cuối cùng vẫn quyết định đề ra khái niệm in chữ rời với Nguyên Hi Đế.
Nguyên Hi Đế vừa nghe xong hai mắt sáng ngời lại bỗng nhiên ủ rũ, "Tuy rằng in chữ rời rất tốt, nhưng biện pháp này yêu cầu thợ thủ công in ấn cũng phải biết chữ, yêu cầu này quá cao."
Tuy in ấn bản khắc không linh hoạt, nhưng nó chỉ cần khắc cái bản, thợ thủ công chỉ cần phụ trách ấn là được, có biết chữ hay không cũng không quan trọng, thao tác dựa theo lưu trình là được. In chữ rời lại không được, mặc dù tính linh hoạt rất mạnh nhưng lại có yêu cầu rất cao đối với thợ thủ công, mỗi lần in đều phải tìm khuôn chữ khác, cũng ý nghĩa thợ thủ công cần biết chữ mới được, không chỉ khiến lượng công việc tăng lên, mà còn cất cao ngạch cửa. Càng quan trọng là, hiện tại không giống đời sau thi hành giáo dục bắt buộc chống mù chữ, biết chữ đều là người đọc sách, người ta còn muốn thi khoa cử, nếu để bọn họ làm công việc của thợ thủ công, không chừng bọn họ còn cảm thấy bị kỳ thị.
Cố Hoài Chi cũng vò đầu, đây là tệ đoan của việc có quá nhiều người thất học, muốn làm chút chuyện có hàm lượng kỹ thuật đều gặp lực cản thật mạnh.
Có điều đầu óc Cố Hoài Chi rất linh hoạt, hơi suy tư liền nghĩ ra đối sách, "Trong triều ấn sách còn dùng bản khắc in ấn, chỉ có báo chí bên này dùng thuật in chữ rời. Chiêu mấy cái tú tài tuổi lớn thi không đậu tiến vào để bọn họ phụ trách việc in ấn, cho bọn họ một vị trí viên chức chính thức, không vào thợ tịch, nghĩ đến bọn họ sẽ không không muốn."
Tú tài tuổi lớn cơ bản vô vọng với khoa khảo, lại không thể làm quan. Trước mắt triều đình trực tiếp cho bọn họ một vị trí viên chức, chẳng lẽ còn sẽ bưng cái giá, sợ là đều sẽ tranh cướp nhau tới báo xã làm việc.
Cố Hoài Chi đánh giá, chờ sau khi báo xã chiêu đủ nhân viên, mọi người biết báo xã từ Phúc Vương tọa trấn, sợ là ngay cả cử nhân cùng đồng tiến sĩ đều sẽ tước tiêm đầu tiến vào gánh lấy một quan nửa chức.
Không có biện pháp, Nguyên Hi Đế mục tiêu minh xác, địa vị của Thái Tử vững như Thái sơn, các hoàng tử khác cho dù có tâm muốn tranh, nhưng vô luận là thánh sủng vẫn là thực quyền, tất cả gộp vào đều không bằng một đầu ngón tay của Thái Tử.
Dưới loại tình huống này, Phúc Vương liền có vẻ đặc biệt quan trọng. Là tâm phúc của hoàng đế đương nhiệm cùng nhiệm tiếp theo, mắt thường là có thể thấy được Phúc Vương còn có thể hưng thịnh ba đời, hiện tại không nhanh lại đây ôm đùi thì khi nào mới tới ôNgaNgay cả chút ánh mắt này cũng không có, còn lăn lộn quan trường làm gì? Nói một câu thế tục, chẳng sợ bọn họ vượt năm ải, chém sáu tướng, trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn cuối cùng đoạt được vị trí Trạng Nguyên, đều không nhất định có thể đánh đồng với vị trí bên người Vương gia thực quyền như Phúc Vương.
Nhìn vị Trạng Nguyên sau Cố Hoài Chi một kỳ, hiện tại còn ngồi xổm ở Hàn Lâm Viện biên thư kìa, đến nỗi Bảng Nhãn, chịu không nổi bầu không khí tại quan trường đã từ quan về nhà làm danh sĩ. Thám Hoa tốt hơn một chút, hiện giờ cũng mới vào cung giảng kinh cho Nguyên Hi Đế một lần.
Này đó mới là thái độ bình thường ở quan trường, Cố Hoài Chi... Đó chính là cái biến thái, tốc độ thăng quan quá dọa người, mấy trăm năm đều không nhất định có thể ra một người như thế.
Vẫn là câu nói kia, lăn lộn ở quan trường, có đôi khi EQ quan trọng hơn chỉ số thông minh nhiều. Ví dụ đơn giản nhất là Cố Quyết – tiểu thúc của Cố Hoài Chi, học thức nhất lưu, nếu đứng đắn so học vấn mà nói, không thua đại nho, thanh danh vang dội thật sự. Nhưng tính tình kia... Cho dù Cố Huyền làm Lại Bộ thượng thư, tại lúc thánh quyến chính nùng cũng chưa dám để cho hắn làm quan. Chính là sợ hắn một trương miệng bá bá đắc tội người khác, cuối cùng bị người bộ bao tải cũng không biết là ai hạ tay.
Thanh cao chính trực có bản lĩnh, tự nhiên có thể đi ra một con đường khí khái, nhưng đa số người đều là người thường, xu lợi tị hại là bản năng, không đạo lý bỏ qua đùi vàng như Phúc Vương, không đi con đường bình thản, một hai phải lao đầu đi đường nhỏ gập ghềnh.
Nguyên Hi Đế cũng nghĩ đến chuyện này, sắc mặt hòa hoãn không ít, trầm ngâm một lát, cuối cùng gật gật đầu, "Được, vậy làm theo lời khanh nói đi!"
Mấy vị trí viên chức mà thôi, ngay cả phẩm giai đều không có, chuyện nhỏ.
Nhưng thật ra thuật in chữ rời làm Nguyên Hi Đế cảm thấy rất là mới lạ, còn tính toán sau khi chuẩn bị xong khuôn chữ sẽ tự mình đi nhìn xem.
Sau khi báo xã định ra đại dàn giáo, hình thức vận chuyển chủ yếu cùng với nội dung chủ yếu xong, nhà báo xã đầu tiên ở Đại Tấn cũng oanh oanh liệt liệt khai trương.
Nguyên Hi Đế đối xử với Phúc Vương thật sự không lời gì để nói, ngay cả bảng hiệu của báo xã đều là ngự bút thân thư, bốn chữ "Đại Tấn báo xã" đặc biệt khiến người để ý, chỉ cần từng nhìn thấy chữ viết của Nguyên Hi Đế đều biết bảng hiệu này lai lịch bất phàm, không dám lỗ mãng.
Lại nói tiếp, vì thiết lập báo xã, Nguyên Hi Đế còn từng đánh giằng co với các lão đại thần. Phàm là có thứ mới xuất hiện sẽ không thiếu người phản đối. Lúc này đây, người phản đối có lý do rất đầy đủ, nói làm báo giấy là lãng phí tiền bạc, triều đình vốn có công báo đưa đến quan phủ các nơi, vì sao phải làm điều thừa, vừa lập báo xã, làm báo giấy còn làm bá tánh đều biết việc lớn nước nhà, nghe thật không đáng tin cậy, dân chúng thì biết cái gì là quốc gia đại sự, chuyện này thật sự thích hợp sao?
Lúc này đây, ngay cả cữu cữu Nguyên Hi Đế - Phùng Khắc Kỷ đều đứng ở bên đối lập hắn. Chủ yếu vẫn là phạm vi quyền lực của báo xã quá lớn. Nếu muốn làm báo giấy, thì phải biết được động thái của các bộ môn trong triều, đồng thời tuyển ra tinh hoa trong đó để sáng tác văn chương in báo, điều này cũng có nghĩa tư liệu các bộ môn trong triều đình đều phải đưa đến báo xã, sau khi nhân viên ở báo xã thẩm duyệt lại tiến hành chọn nhân tài soạn bản thảo. Quyền lợi lớn như vậy, ngày nào đó không phải lại là một cái chính sự đường khác hay sao? Trọng điểm là, một nơi quan trọng như vậy, ngươi còn giao cho Phúc Vương vốn đã có rất cao uy vọng trong quân đội, đây là chê cảm tình của mấy đứa con trai ngươi quá tốt sao?
Chuyện này cũng chỉ có thân là cữu cữu của Hoàng đế mới có thể mắng ra tới, Phùng Khắc Kỷ uy nghiêm mười phần, mặc dù Nguyên Hi Đế đã làm Hoàng đế gần mười năm, đều bị Phùng Khắc Kỷ mắng đầy đầu bao.
Cuối cùng, Nguyên Hi Đế khuyên can mãi, lại nói nội dung báo xã đều từ chính sự đường tuyển ra, thẩm duyệt xong mới in ấn ra, tuyệt đối sẽ không khiến quyền lực phân lưu, làm ra một chính sự đường nhỏ khác dẫn tới triều đình không xong, lúc này mới làm Phùng Khắc Kỷ buông khẩu, đồng ý làm báo xã.
Cho dù nhả ra đáp ứng làm báo xã, sắc mặt Phùng Khắc Kỷ cũng không dễ nhìn. Báo chí thứ này, Cố Hoài Chi định giá cũng không cao, rốt cuộc phải đi chiêu số ít lãi tiêu thụ mạnh, giai đoạn trước còn đáp vào nhiều bạc như vậy, rõ ràng là mua bán lỗ vốn, sao Phùng Khắc Kỷ - người quản túi tiền có thể vui vẻ lên được.
Cho nên ngày báo xã chính thức khai trương, tuy Phùng Khắc Kỷ trình diện, nhưng sắc mặt kia... Nháy mắt khiến Phúc Vương nhớ tới khi còn nhỏ không nhớ được văn chương bị hắn trừng phạt.
Đối mặt một vị đại lão dám mắng Nguyên Hi Đế máu chó phun đầu, Phúc Vương túng rất nhanh, nơm nớp lo sợ mời người tiến vào, nói vài câu khách sáo liền muốn rời đi, lại bị Phùng Khắc Kỷ nhéo cổ áo, nghiêm túc dặn dò: "Nếu muốn làm báo chí, bình định chuyện bất công nơi thế gian, trả thiên địa một mảnh hạo nhiên chính khí, thì không thể chậm trễ như những năm vừa rồi. Hành quân đánh giặc cùng viết văn chương là hai chuyện khác nhau, ngươi phải cẩn thận chút, mọi việc nghĩ nhiều xem nhiều, nếu thật sự lưỡng lự, liền tới hỏi ta, hoặc là tiến cung hỏi bệ hạ cũng có thể. Có miệng là dùng để ngươi hỏi chuyện, đừng nghẹn trong lòng!"
Phúc Vương lúng ta lúng túng xưng vâng, lại vò đầu cười ngây ngô, "Cữu công ngài còn nguyện ý chỉ điểm ta sao? Ta còn tưởng rằng ngài bị ta tức giận đến không bao giờ muốn dạy dỗ ta nữa chứ."
Phùng Khắc Kỷ suýt nữa bị tên ngốc này tức chết, âm thầm mắt trợn trắng, gian nan duy trì tươi cười trên mặt, từ kẽ răng bài trừ một câu, "Nếu ngươi lại ngốc, ta sẽ sai người lấy thước lại đây!"
Phúc Vương cả người run lên, sáng suốt ngậm miệng.
Cố Hoài Chi xem thấy thú vị, không khỏi trêu chọc Phùng Khắc Kỷ, "Nếu đại nhân quan tâm Phúc Vương, sao phải tỏ ra không kiên nhẫn như vậy? Vừa tốn sức lại mất lòng, chuyện này không giống tác phong của đại nhân."
Cố Hoài Chi vừa mở miệng đã đem lửa giận từ Phùng Khắc Kỷ tập trung đến trên người mình. Đối với Phúc Vương, Phùng Khắc Kỷ đã hoàn toàn từ bỏ dạy hắn đọc sách, hoàn toàn dán nhãn gỗ mục cho Phúc Vương. Nhưng Cố Hoài Chi không giống nhau, hắn là người mà trong lòng Phùng Khắc Kỷ cho rằng là bất xuất thế chi đại tài, chẳng những có thể làm cẩm tú văn chương, thống trị tốt một phương, còn có thể nhẹ nhàng mà kiếm bạc, có thể nói là nhân tài toàn năng, là loại mà dù tùy tiện ném hắn chỗ nào cũng có thể sáng lên.
Kết quả, một nhân tài như vậy thế nhưng cũng bắt đầu làm buôn bán lỗ vốn! Phùng Khắc Kỷ thật là vô cùng đau đớn, nhịn không được hỏi Cố Hoài Chi, "Sao ngươi cũng bắt đầu hồ nháo, ở Hộ Bộ không đủ việc cho ngươi bận tâm sao? Làm ngươi còn có tinh lực nghĩ những chuyện khác."
Cố Hoài Chi vừa nghe đã cảm thấy không ổn, lại không cứu lại một chút, lượng công việc của mình khả năng sẽ phải phiên bội. Vì thế, Cố Hoài Chi vội giải thích nói: "Đại nhân hiểu lầm, chuyện báo chí tuy rằng giai đoạn trước tiền thu sẽ không lớn, nhưng tóm lại có thể làm càng nhiều người biết được đức chính từ triều đình, có lợi cho việc giáo hóa bá tánh. So sánh với những việc này, tiêu phí chút bạc cũng không tính cái gì."
"Ngươi nói đúng là nhẹ nhàng!" Phùng Khắc Kỷ hừ lạnh một tiếng, "Thật là không đương gia không biết củi gạo quý!"
Cố Hoài Chi bất đắc dĩ, sớm chút năm ngài cũng là vị đại lão thanh cao cao ngạo coi tiền tài như cặn bã, sao đến hiện tại lại một lòng một dạ liều mạng với tiền bạc như thế chứ? Quả nhiên năm tháng là con dao giết heo, đều đã biến đại lão thành thần giữ của.
Thấy Phùng Khắc Kỷ vẫn vẻ mặt khó chịu, Cố Hoài Chi không khỏi sờ mũi, nhỏ giọng nói: "Cái kia...... Dùng báo chí kiếm tiền, cũng không phải không thể. Dùng tốt, vẫn có thể thu được một tuyệt bút tiền, đếm bạc đều cần vài người đếm cả ngày."
Phùng Khắc Kỷ hoài nghi, Cố Hoài Chi lại cười mà không nói: Quảng cáo hiểu biết một chút, tùy tiện nhận một cái quảng cáo là được, phí dụng quảng cáo chính là một số tiền khổng lồ, hiểu?