Thế Gia Tử

Chương 30: Thử



Chương 30: Thử

Cố Hoài Chi còn vì thế chạy tới gặp đại biểu ca xui xẻo- Vương Ôn, hai nhà cách nhau cũng không xa, Cố Hoài Chi cũng không ngồi xe bò, mang theo hai cái bộ khúc đi vương phủ.

Vương gia hiện tại đang vội vàng thu thập hành lý cho Vương Ôn, Cố Hoài Chi đến, mợ cả còn lôi kéo tay hắn khóc một hồi, trong lời nói đều là luyến tiếc đại nhi tử.

Cố Hoài Chi cũng rất đồng tình biểu ca, chạy đi tìm hắn nói chuyện phiếm mới phát hiện, chính mình thật đúng là lo lắng nhiều, người ta đối với việc đi huyện An Bình tiếp thu tốt đẹp, thậm chí còn có chờ mong. Thấy Cố Hoài Chi, Vương Ôn còn nhiệt tình tiếp đón hắn, "Hoài Nhi tiễn ta sao? Vậy ngươi tới sớm rồi, phải ngày mai ta mới xuất phát. Nghe nói huyện An Bình nhiều cam quýt, vị rất thơm ngọt, đến lúc đó ta sai ngươi mang chút lại đây!"

Hóa ra gia hỏa này xem việc đi nhậm chức ở huyện An Bình thành đi du lịch! Cố Hoài Chi nhịn không được lau toát mồ hôi giùm các bá tánh huyện An Bình, dựa vào chút lương tâm cuối cùng khuyên nhủ Vương Ôn một câu: "Đại biểu ca, ta nghe a công ta nói, làm một huyện lệnh tốt không dễ dàng, sự tình vừa nhiều lại tạp, còn thường xuyên phải xử lý mấy tranh cãi vụn vặt, ngươi nhất định phải để bụng a."

Ngàn vạn đừng hố toàn bộ bá tánh trong huyện.

Trên chuyện đại sự, Vương Ôn vẫn rất thanh tỉnh, nghe vậy lập tức gật đầu nói: "Yên tâm đi, ta từ chỗ cha ta muốn hai cái phụ tá, đều quen xử lý công việc vặt. Có hai người bọn họ ở, bình thường chuyện cũng không làm khó được ta. Chẳng sợ thuộc hạ muốn chơi thủ đoạn nhỏ gì, cũng đừng nghĩ lừa gạt ta."

Tài nguyên của con cháu thế gia quả nhiên làm người hâm mộ, Cố Hoài Chi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cứ như vậy nghĩ, chẳng sợ Vương Ôn học tập Lâm quận thủ ở Ngu Xuyên kia chạy lung tung khắp nơi mặc kệ sự vụ, thì huyện An Bình cũng không loạn được. Thế gia đại tộc có thể vẫn luôn có nhân tài không ngừng, vẫn là có đạo lý. Rốt cuộc không phải ai cũng có năng lực tùy tùy tiện tiện cho con cháu trong nhà một chức huyện lệnh làm hắn luyện tập.

Nếu truyền ra ngoài không biết sẽ làm người tài xuất thân hàn môn thứ tộc hâm mộ thành cái dạng gì.

Vương Ôn thấy cảm xúc Cố Hoài Chi khác thường, không khỏi nghi hoặc nói: "Vì sao ngươi đối với chuyện ta đi huyện An Bình nhậm chức huyện lệnh nghi hoặc như thế?"

Nếu đều bị đã nhìn ra, Cố Hoài Chi cũng không che giấu Vương Ôn, nhỏ giọng hỏi hắn: "Ngươi không cảm thấy mình tuổi còn quá nhỏ sao? Quan phụ mẫu của một huyện, toàn bộ huyện đều từ mình phụ trách, ngẫm lại còn rất có áp lực."

"Vậy mấy năm nay phải cẩn thận xem mấy quyển sách liên quan." Vương Ôn cười nhìn Cố Hoài Chi, "Phương pháp rèn luyện hậu bối của mấy nhà chúng ta đều không sai biệt lắm, ta phỏng chừng ngươi cũng nhẹ nhàng không được mấy năm. Năm đó cha ngươi cùng nhị thúc ngươi cũng cũng tầm tuổi ta đã bị Cố lão Thừa Tướng an bài đến xuynh quanh Kinh Thành nhậm huyện lệnh, ngươi ấy à, cũng tránh không khỏi."

Như vậy dọa người sao? Cố Hoài Chi tức khắc vẻ mặt mộng bức, vuốt đầu nói: "Cũng không có ai nói cho ta cha cùng nhị thúc mười sáu, mười bảy tuổi đã xuất sĩ a, tiểu thúc nhà ta không phải vẫn luôn ở nhà chưa đi đâu sao?"

Vương Ôn biểu tình nhất thời trở nên một lời khó nói hết, chần chờ một lát mới mở miệng nói: "Khụ...... Tính tình của tiểu thúc ngươi...... Thật thả ra ngoài, người lo lắng đều phòng còn chưa biết là ai nữa!"

Lời này không tật xấu. Cố Hoài Chi nghĩ đến cảnh tượng Cố Quyết bị thả ra ngoài, thoát ly Cố Huyền áp chế, trong đầu theo bản năng mà hiện ra một con Husky tránh thoát chủ nhân lôi kéo chạy vui vẻ khắp nơi, làm Cố Hoài Chi sợ tới mức lắc lắc đầu, lắc hình cảnh cay mắt này ra khỏi đầu óc.

Vương Ôn thấy sắc mặt Cố Hoài Chi không được tốt, cho rằng hắn còn có sợ hãi, nghĩ nghĩ, đè thấp thanh âm chia sẻ vui sướng của hắn với Cố Hoài Chi, "Ngươi nghĩ xem, sau khi tới huyện, lập tức ngươi có thể tự mình làm chủ, không ai có thể quản ngươi, quá vui sướng!"

Nói xong, Vương Ôn nhìn khắp nơi, nói nhỏ với Cố Hoài Chi: "Nói cho ngươi, ngày thường ta luôn bị nương ta nhìn chằm chằm, còn có tổ phụ, cái này không cho làm, cái kia không hợp quy củ, ta sắp nghẹn choáng váng. Hiện tại có thể đi huyện An Bình, lòng ta cao hứng, mấy huynh đệ khác còn đang hâm mộ ta kìa!"

Cố Hoài Chi hiểu rõ, đây là một cái chuyện xưa về một thiếu niên bị trong nhà quản quá nghiêm nên muốn ra ngoài lãng.

Vì toàn bộ bá tánh huyện An Bình suy nghĩ, Cố Hoài Chi lại kịch bản Vương Ôn một đợt: "Thông khí thì thông khí, nhưng ngươi cũng phải dùng nhiều tâm tư một chút trên sự vụ. Nếu cả ngày không làm chính sự, theo tính tình của ông ngoại, trừ phi ngươi vẫn luôn không trở về nhà, nếu không cẩn thận bị đánh."

Vương Ôn gật đầu thở dài: "Yên tâm đi, ta biết. Dù sao mấy năm nay ta cũng đi theo bên người tổ phụ học không ít đồ vật, quản lý một cái huyện, đủ dùng. Tổ phụ để ta đi huyện An Bình, cũng là muốn mài giũa tính tình của ta, nói ta đích trưởng tôn, thông tuệ có thừa trầm ổn không đủ, còn bảo ta học tập ngươi, ta không cần mặt mũi sao!"

Sau khi chơi thân với Vương Ôn, Cố Hoài Chi phát hiện Vương Ôn thuộc tính lảm nhảm. Nói thật, tính tình này, nếu trên người con thứ hoặc con út, vậy thì hoàn toàn không thành vấn đề. Ở trên người trưởng tử, thì có chút làm đau đầu, trách không được Vương thái úy ra đại chiêu, trực tiếp đá Vương Ôn đến huyện An Bình. Phải biết rằng, Vân Châu đã xem như nơi nghèo khó, huyện An Bình lại là huyện nghèo khó nhất của Vân Châu, Vương Ôn là đại thiếu gia sống trong nhung lụa, đi đến đó hoàn toàn là đi chịu tội. Nếu không, mợ cả cũng không khóc thảm như vậy.

Mệt Vương thái úy có thể nhẫn tâm làm thế.

Cố Hoài Chi cảm thấy, theo trình độ phúc hắc của Cố Huyền, nói không chừng về sau sẽ ném hắn đến một nơi thâm sơn cùng cốc để khảo nghiệm hắn cũng rất có khả năng. Tưởng tượng như vậy, Cố Hoài Chi lập tức có cảm giác nguy cơ, chạy nhanh nói với Vương Ôn: "Biểu ca, nếu ngươi ở huyện An Bình gặp phải chuyện thú vị hoặc khó chơi gì viết thư nói cho ta các ngươi xử lý như thế nào, được không?"

Vương Ôn cũng là người thông minh, một đoán liền biết Cố Hoài Chi đánh chủ ý gì, lập tức sang sảng đáp ứng: "Được, chờ ta dàn xếp tốt, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều nói cho ngươi làm thế nào để làm huyện lệnh!"

Hai anh em cứ như vậy quyết định việc thư từ lui tới ngày sau. Tới ngày Vương Ôn rời đi, Cố Hoài Chi hữu nghị đưa tặng hắn một bao thuốc bột đuổi côn trùng thật lớn mà Tống Cảnh vừa mới nghiên cứu chế tạo ra, Cố Hoài Chi thử dùng qua vài lần, tuy rằng hương vị không tốt, nhưng hiệu quả đuổi muỗi thật sự không kém. Huyện An Bình vị trí hẻo lánh, ở nơi thâm sơn cùng cốc, chuẩn bị bao nhiêu thuốc bột đuổi côn trùng cũng không ngại nhiều.

Kế tiếp phát triển quả nhiên không ra khỏi Cố Hoài Chi đoán trước, phòng thư đầu tiên của Vương Ôn, trừ bỏ giới thiệu cho Cố Hoài Chi đường đi có bao nhiêu xóc nảy, dư lại chính là thao thao bất tuyệt khen Cố Hoài Chi đưa thuốc bột cỡ nào hữu hiệu, nghe nói ngày đầu tiên đại thiếu gia đi huyện An Bình, trên người mọc đầy mẩn đỏ, uống mấy lần thuốc mới khôi phục. Hiện tại mỗi ngày rải thuốc bột huân hương trong phòng, tốt xấu xem như dàn xếp xuống.

Cố Hoài Chi thấy hắn nói chua xót, cùng Tống Cảnh thương lượng, lại sai người mang cho hắn một bao thuốc bột lớn qua đó.

Nghĩ đến tao ngộ bi thôi của Vương Ôn, Cố Hoài Chi trong lòng giật mình, sợ ngày sau mình cũng gặp phải tình hướng xui xẻo như vậy, mau chóng nhặt lên chuyện rèn luyện thân thể đã bị hắn lơi lòng rất lâu, còn mỗi ngày chạy tới dò hỏi Cố Lưu kinh nghiệm xử lý sự vụ.

Hai cha con một cái dạy tốt, một cái học máu, không bao lâu, Cố Hoài Chi đã từ quan trường tay mơ thăng cấp lên thuần thục, còn có thể thảo luận với Vương Ôn phương pháp xử lý vấn đề sao cho tối ưu.

Mấy ngày này còn tính bình tĩnh.

Chờ đến Cố Hoài Chi thu được thư Từ Đạo Hoành sai người từ trong kinh đưa tới tin, đã sắp cuối năm.

Lúc này, triều đình vừa lúc thuận lợi tiêu trừ được phản quân tự xưng hậu duệ hoàng thất Lương triều, cũng bắt đầu nghiêm hình tra tấn, muốn hỏi ra nơi cất giấu bảo tàng Lương triều.

Giống như suy đoán lúc trước của Cố Huyền, triều đình một chữ cũng chưa hỏi ra. Đám người này dùng đại kỳ hậu duệ hoàng thất Lương triều làm nguy trang, trên thực tế một nửa điểm quan hệ với Lương triều cũng không có.

Cố Huyền thu được tin tức là như thế.

Bất quá, trong thư Từ Đạo Hoành gửi tới, dùng tiếng lóng nhắc nhở Cố Huyền, trong đám người kia xác thật có người biết chuyện bảo tàng, bị triều đình giấu đến kín mít, người biết đến không vượt qua hai bàn tay. Hắn cũng chỉ trùng hợp nghe được lời đòn, lại có tâm thử một phen, rốt cuộc mới biết được đại khái tin tức.

Một là bảo tàng xác thật tồn tại, hai là năm đó hoàng tộc Lương triều không ai may mắn sống sót, bảo tàng rơi xuống trong tay nhà mẹ đẻ Thái Tử Phi Phong thị năm đó.

Cố Hoài Chi nhịn không được líu lưỡi, "Thật có bảo tàng a? Nếu để chúng ta tìm được thì không cần lại phát sầu chuyện quân lương."

Đánh giặc là chuyện hao tốn tiền của, của cải dù dày cũng có thể bị người đánh thành không có, làm bên nghèo nhất trong mấy thế lực lớn, Cố Hoài Chi còn rất vì Triệu Ký sốt ruột.

Cố Huyền mỉm cười nhìn Cố Hoài Chi, thuận miệng nói: " Chuyện này cũng không tới phiên ngươi nhọc lòng, của cải của sứ quân cũng không ai đoán ra, ít nhất cho đến trước mắt, hắn cũng không thiếu lương, nghĩ đến có lẽ đã mưu hoa việc này từ rất lâu, cũng bớt nhiều chuyện phiền lòng."

Cố Hoài Chi nhướng mày nói: "Cho dù mưu hoa nhiều năm, dù tích góp như thế nào thì tiền bạc cũng có hạn. Một bút tiền bạc lớn như vậy treo trước mắt, ai có thể không động tâm? Chúng ta muốn nói cho sứ quân tin tức này sao?"

Cố Huyền trầm tư một lúc lâu, hai mắt sâu thẳm không thấy đáy, khóe miệng bỗng nhiên lộ ra một một nụ cười mang theo tính kế, gật đầu nói: "Đương nhiên muốn nói cho hắn."

Nhìn đến biểu tình này của Cố Huyền, Cố Hoài Chi trực giác hắn muốn làm gi, troì đó, lòng ngứa như bị mèo cào, vô cùng tò mò kẻ xui xẻo bị Cố Huyền tính kế lần này sẽ là ai.

Đương nhiên, Cố Hoài Chi càng thêm nghi hoặc là, đây chỉ là một cái tin tức về bảo tàng mà thôi, Cố Huyền vì sao phải lấy nó làm cục? Chẳng lẽ hoài nghi bên người Triệu Ký có nội gián những người khác xếp vào, muốn nhân cơ hội này bắt những kẻ này?

Tuy rằng đi theo Cố Lưu học không ít tri thức quan trường, nhưng một khi đụng tới cao thủ chân chính ra chiêu, Cố Hoài Chi cũng chỉ có thể vây xem, thuận tiện lại thỉnh đại lão giảng giải một phen.

Kết quả lần này, Cố Huyền thế nhưng đối Cố Hoài Chi thần thần bí bí, không nói tính toán của chính mình.

Cố Hoài Chi cũng chỉ có thể trông mong chờ phủ Thứ Sử truyền đến một it tin tức không bình thường, kết quả đợi thật lâu, Cố Hoài Chi vẫn không chờ đến tin tức mình muốn. Đi phủ Thứ Sử bộ Triệu Mãnh cùng Phùng Thích mấy người nói, cũng không được bất luận tin tức hữu hiệu gì.

Cuối cùng, Cố Hoài Chi vẫn là buồn rầu chạy tới hỏi Cố Huyền, "A công, trong hồ lô của ngài rốt cuộc đựng cái gì?"

Cố Huyền biểu tình suиɠ sướиɠ mở miệng nói: "Bất quá là thử một phen, muốn chứng thực trong lòng suy đoán thôi."