Huyện Lệnh huyện An Thuận thình lình biết được tin Cố Hoài Chi tới, nhất thời căng thẳng thần kinh, ở trong đầu điểm qua một lần sự tình trong huyện gần đây xong, Huyện Lệnh huyện An Thuận lại nhẹ nhàng thở ra, thân chính không sợ bóng tà, mặc kệ vị Phủ Quân này rốt cuộc tới làm gì, dù sao hắn cũng không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ tra!
Cố Hoài Chi cũng không tính toán tìm tra, ngược lại cười chúc mừng Huyện Lệnh huyện An Thuận, "Nghe nói lệnh lang chuyện tốt gần, chỉ tiếc ta tới vội vàng, chưa chuẩn bị lễ, nhưng thật ra mất lễ nghĩa, chờ ta trở về phủ thành lại bổ cho Trần đại nhân một phần hậu lễ."
Trần Huyện Lệnh trong lòng lo sợ, vị này thật đúng là tới hỏi thăm thanh danh các Huyện Lệnh? Lúc này mới tới bao lâu, ngay cả chuyện nhi tử nhà mình muốn đính hôn cũng đã biết?
Trong lòng đã xoay vài đạo cong, trên mặt Trần Huyện Lệnh như cũ ý cười doanh doanh, trong mắt gãi đúng chỗ ngứa mà lộ ra một tia kinh ngạc, lại mang theo vài phần vui mừng, vẻ mặt vinh hạnh nói: "Việc hôn nhân của tiểu tử trong nhà, nơi nào đáng giá Phủ Quân lo lắng. Có thể được Phủ Quân một câu hỏi đến, đó là thiên đại phúc phận."
Lời này thật không khoa trương, mặc dù lúc này đã khai khoa cử, thế gia ngàn năm tích lũy nội tình ở trong lòng những người khác vẫn như cũ là tồn tại cao không thể phàn. Lấy thân phận của Cố Hoài Chi, nếu hắn là khen ai thì người nọ lập tức có thể thanh danh thước khởi, giá trị con người lập tức tăng lên vài lần. Cho nên Trần Huyện Lệnh nghe Cố Hoài Chi nói mới cao hứng như vậy. Chẳng sợ trên quan trường lực ảnh hưởng của danh sĩ mỏng hơn một chút nhưng trong lòng ai không có cảm giác hư vinh chứ? Cơ hội trang bức đều tới trước mắt, ai có thể cự tuyệt được?
Cố Hoài Chi ở Trần Huyện Lệnh nơi này được đến cấp bậc đãi ngộ cao nhất.
Nhưng Cố Hoài Chi cũng không thập phần cảm động, ngược lại hướng Trần Huyện Lệnh đưa ra, "Nghe nói trong huyện An Thuận có không ít danh thắng cổ tích, nếu Trần đại nhân có rảnh, không bằng bồi ta cùng đi xem?"
Làm trạch nam không quá thích ra cửa, trong lòng Trần Huyện Lệnh kỳ thật là cự tuyệt, mấy cái địa phương kia có cái gì mà đi, ở nhà đợi bồi thê tử hài tử không tốt sao? Nhưng mà Cố Hoài Chi tự mình tới, Trần Huyện Lệnh cũng không thể thật sự làm Cố Hoài Chi một mình xuất phát, chỉ có thể cao hứng mà ứng.
Dọc theo đường đi trải qua vài cái thôn trang, Cố Hoài Chi vẫn cứ theo lẽ thường xuống xe cùng lão nông địa phương tâm sự. Trong lòng Trần Huyện Lệnh đều nhịn không được phạm nói thầm, diễn xuất này không khỏi cũng quá bình dị gần gũi, nơi nào có Phủ Quân bộ tịch? Đừng nói Phủ Quân, ngay cả hắn là Huyện Lệnh cũng không bình dân như vậy.
Cố Hoài Chi đương nhiên biết Trần Huyện Lệnh không trải qua như vậy, sợ là cũng chưa hạ hương qua, nếu không, các bá tánh cũng không đến mức không quen biết quan phụ mẫu bản địa.
Cố Hoài Chi nhàn nhạt liếc nhìn Trần Huyện Lệnh, tiếp tục cùng lão nhân gia nói chuyện, hỏi thu hoạch của năm gần đây, lại hỏi việc khai hoang.
Nói đến khai hoang, lão nhân gia tức khắc kích động lên, trên mặt tràn đầy nếp uốn lần đầu xuất hiện tươi cười giãn ra, vui tươi hớn hở nói: "Nhà ta có tám nam đinh, ấn một nam đinh hai mẫu đất mà tính, chúng ta có thể được mười sáu mẫu đất đâu! Bệ hạ quả nhiên là chân long thiên tử, sang năm chúng ta có thể còn không ít lương thực. Đến lúc đó, lại đem nhà ở mở rộng, tìm tức phụ cho tôn tử!"
Cố Hoài Chi theo sau nói không ít lời hay, khiến mọi người xung quanh đều mặt mày hớn hở, lúc gần đi còn hái một ít rau xanh mới mẻ muốn tặng cho hắn. Cố Hoài Chi sao có thể muốn đồ vật của bọn họ, nhưng mà già trẻ già trẻ, lão nhân gia lớn tuổi tính tình dễ dàng cố chấp, Cố Hoài Chi ở trước mặt bọn họ cũng không cái giá, thân phận quý nhân mang đến cảm giác áp bách cơ hồ bằng không. Cố Hoài Chi khuyên can mãi, mới làm cho bọn họ đánh mất ý niệm này.
Trần Huyện Lệnh ở một bên xem đến tấm tắc bảo lạ, hắn làm Huyện Lệnh nhiều năm như vậy, gặp được quan viên cũng không ít, các loại con đường đều có, nhưng loại này diễn xuất của Cố Hoài Chi, thật đúng là lần đầu tiên thấy.
Trần Huyện Lệnh ban đầu đi theo Cố Hoài Chi ra khỏi thành xuống nông thôn, cũng chỉ là tâm thái xã súc bồi lãnh đạo, trên mặt cười hì hì trong lòng khóc chít chít. Nhưng một đường đi tới, Trần Huyện Lệnh từ đáy lòng mà sinh ra kính nể đối với Cố Hoài Chi. Làm quan có thể làm được một bước như Cố Hoài Chi thật sự quá ít, chẳng sợ Cố Hoài Chi là trang đi chăng nữa, có thể trang đến phần thượng này thì cũng đáng kính nể.
Trần Huyện Lệnh chưa bao giờ so với hiện tại càng xác định, Cố Hoài Chi - vị tuổi trẻ Phủ Quân này là thật sự đặt bá tánh ở trong lòng, muốn vì bá tánh làm một chút sự tình.
Lúc trước việc làm đường mà hắn nói, tuyệt đối là thật sự tu, mà không phải vì chiến tích đẹp, tùy làm để lừa gạt quan trên.
Như vậy đi xuống, Trần Huyện Lệnh bỗng nhiên đối với Cố Hoài Chi sinh ra vô hạn tin tưởng. Cái này lãnh đạo, hắn có thể!
Cố Hoài Chi một chút cũng không kỳ quái vì sao Trần Huyện Lệnh thái độ biến hóa, vẫn là câu nói kia, nói cái gì không quan trọng, làm cái gì mới quan trọng, hành động vĩnh viễn có sức thuyết phục hơn lời nói suông. Chẳng sợ hiện tại Cố Hoài Chi còn chưa chính thức khởi động dự án làm đường nhưng độ tín nhiệm của Trần Huyện Lệnh đối với hắn đều đã bạo trướng không ít.
Cố Hoài Chi một đường đi đi dừng dừng, dùng non nửa tháng mới đi xong các địa phương có điểm xem ở huyện An Thuận. Những cảnh điểm này đều có điểm chung, đều là thiên nhiên điêu luyện sắc sảo. Đặc biệt là Tiên Nữ Phong, liếc mắt một cái nhìn lại thật đúng là giống tiên nữ đang ngủ. Tiên nữ đầu, cổ, thân mình mọi thứ không thiếu, mặc cho ai thấy đều phải cảm thán một tiếng thần kỳ. Đến nỗi những cảnh điểm như miếu Nguyệt Lão, Cố Hoài Chi cảm thấy điểm tuyên truyền còn chưa đủ, còn phải làm người viết mấy câu chuyện tình yêu cảm động đất trời tuyên dương một đợt. Càng trùng hợp chính là chỗ ở cũ của vị quan viên họ Từ kia, Cố Hoài Chi hỏi Trần Huyện Lệnh mới biết được, vị kia đại quan họ Từ kia đúng là Từ Quý Lăng, năm đó tiếp nhận vị trí Thừa Tướng của Cố Huyền, cuối cùng hi sinh khi Lương Túc phá kinh thành - vị nhà nghèo thừa tướng kia - Từ Quý Lăng.
Lại nói tiếp khi còn nhỏ Cố Hoài Chi còn từng gặp mặt vị này một lần, không nghĩ đến hắn thế nhưng là người huyện An Thuận. Đây cũng là một điểm tuyên truyền cực tốt, sự cao thượng của Từ Quý Lăng thiên hạ đều biết. Mặc kệ là nhà nghèo vẫn là sĩ tộc đều đối với hắn tôn sùng, năm đó hắn hi sinh cho tổ quốc, không biết khiến bao người vì hắn cảm thấy tiếc nuối. Nếu là có người biết chỗ ở cũ của hắn tại đây, chắc chắn phần lớn người đọc sách đều sẽ lại đây chiêm ngưỡng một phen, yên lặng thượng nén hương.
Cố Hoài Chi tâm niệm thay đổi thật nhanh, trong đầu đã có vài bộ phương án tuyên truyền. Sau khi trở về huyện nha để Trần Huyện Lệnh bắt đầu chuẩn bị dự nhiệt, mấy cái chuyện xưa triền miên lâm li còn chưa viết ra tới đâu, chuyện xưa tài tử giai nhân phong hoa tuyết nguyệt bực này là nhất được bá tánh yêu tha thiết, người đọc sách cũng thích, dù sao cũng phải để bá tánh bản địa huyện An Thuận biết được những chuyện xưa này trước khi bọn họ đến.
Trần Huyện Lệnh đều phục, không có chuyện xưa thì tự mình làm người động bút viết mấy cái còn hành? Thao tác này cũng thật tú, tú đến hắn da đầu tê dại không dám có bất luận ý kiến gì.
Biên chuyện xưa đều không thể xem như đại sự, trong lòng Cố Hoài Chi kỳ thật còn có một cái ý tưởng lớn mật nhưng không biết có thể thực hiện hay không, còn phải để các thợ mộc lại đây hỗ trợ. Nếu có thể thành, vậy điểm du lịch huyện An Thuận sẽ có trung tâm cạnh tranh lực. Cái gì là trung tâm cạnh tranh lực, người khác không có ngươi có, vậy ngươi liền thắng. Danh thắng, cổ tích, tự nhiên cảnh quan, mấy thứ này địa phương khác muốn làm cũng có thể làm ra tới. Chỉ có tạo ra đồ vật đặc thù mới có thể lưu lại du khách, tiếp tục phát triển khách du lịch kích thích kinh tế mới được.
Bàn tính trong lòng Cố Hoài Chi đánh đến bạch bạch vang, bản thân triều đình cũng dưỡng không ít người giỏi tay nghề, kia đều là tài phú, là lúc để cho bọn họ làm việc.
Trần Huyện Lệnh không biết Cố Hoài Chi đã nhắm vào thợ mộc, nghĩ nghĩ, vẫn là muốn từ Cố Hoài Chi nơi này có được đáp án chuẩn xác, cung thanh hỏi: "Phủ Quân lúc trước nói việc làm đường......"
Cố Hoài Chi cũng không bán cái nút, trực tiếp cho tin chính xác, "Lập tức sắp tới mùa thu hoạch vụ thu, lúc này không để bá tánh làm đường. Chờ vội xong thu hoạch vụ thu, các bá tánh nhàn rỗi, ngươi lại truyền tin tức đi xuống, nói là huyện nha tính toán làm đường, người tới làm đường đều phát tiền công."
"Còn phát tiền công?" Trần Huyện Lệnh tức khắc sợ ngây người, "Muốn tu nhiều con đường như vậy, tiền công cũng không ít. Bá tánh vốn là muốn phục lao dịch, không bằng tính là bọn họ lao dịch, cũng có thể tiết kiệm một bút bạc."
Cố Hoài Chi lập tức lắc đầu, "Không thể. Nếu tính là phục dịch, bá tánh chỉ biết kêu khổ, trong lòng có oán khí cũng làm việc không tốt. Phát tiền công, bọn họ khẳng định cướp làm. Bá tánh cao hứng, huyện nha phái người đi trông coi cũng cao hứng."
Điều này cũng đúng, Trần Huyện Lệnh không nói chuyện nữa, dù sao cuối cùng người được lợi chính là hắn, lại không cần hắn ra bạc, huyện nha làm việc cũng nhẹ nhàng, không tật xấu.
Kết quả liền nghe thấy Cố Hoài Chi bồi thêm một câu, "Đúng rồi, người miền núi bên kia ngươi cũng phái người đi hỏi một câu, đều là bá tánh chúng ta trị hạ, đường núi bọn họ xuống núi kia, nếu là bọn họ đồng ý, chúng ta cũng thuận tiện giúp bọn họ tu sửa. Đồng dạng, bọn họ ra người, chúng ta phát tiền công."
Trần Huyện Lệnh lúc này là thật sự sợ ngây người, sau một lúc lâu mới tìm về chính mình thanh âm, lời nói đều nói không nhanh nhẹn, "Phủ...... Phủ Quân tam tư! Người miền núi bưu hãn, không mừng cùng chúng ta tiếp xúc. Làm đường chuyện này, nếu là nói không tốt, chỉ sợ sẽ dẫn phát hai bên phân tranh."
Phủ Quân ngươi tỉnh tỉnh, tuy rằng người miền núi người ta sinh hoạt ở trong Khang quận xem như "Dân" ngươi trị hạ, nhưng người ta thật sự sẽ không nghe ngươi!
"Cho nên muốn làm phiền Trần đại nhân lo lắng nhiều hơn, bạc làm đường đều từ chúng ta ra, vì tị hiềm, người của chúng ta sẽ không tham dự việc làm đường, chỉ ra bạc. Chuyện tốt như vậy, nghĩ đến người miền núi cũng sẽ không cự tuyệt đi?"
Trần Huyện Lệnh đang muốn mở miệng, Cố Hoài Chi lại cười tủm tỉm mà bổ sung nói: "Hơn nữa, năm đó Hồ vương tấn công vào Thanh Châu, huyện An Thuận cũng tao ương. Ta nhớ rõ năm đó Trần đại nhân cùng người miền núi cùng phản kích người Hồ. Có phân giao tình này ở, người miền núi cũng không đến mức không lãnh Trần đại nhân tình?"
Trần Huyện Lệnh còn có thể nói cái gì đâu? Chỉ có thể cười khổ tiếp phân sai sự này, yên lặng ở trong lòng an ủi chính mình một phen, cũng may Phủ Quân đây là thuần túy đưa chỗ tốt cho người miền núi, không có nơi nào làm người miền núi căm thù. Lại nói tiếp chuyện làm đường này cũng hơi chút mẫn cảm, nếu người ta hiểu lầm bọn họ muốn mượn chuyện làm đường thăm dò địa thế để động binh thì cũng là một cọc chuyện phiền toái.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Bảo Bảo Phúc Hắc: Baba Mau Theo Đuổi Mẹ! 2. Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa" 3. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé! 4. Trọng Sinh Chi Sủng, Tra Nam Hóa Thê Nô =====================================
Cố Hoài Chi vỗ vỗ tay, đem chuyện này giao cho Trần Huyện Lệnh xong mang theo hộ vệ hồi phủ thành. Hắn đã thăm dò rõ ràng tính cách của Trần Huyện Lệnh, vị này không phải không có năng lực, mà là quá lười nhác, làm người chọc mới có thể động. Giống chuyện người Hồ công thành, hắn xử lý đến không tồi, nhanh chóng quyết định thuyết phục người miền núi, làm bá tánh đi vào trong núi trốn một hồi, tránh cho càng nhiều thương vong.
Trần Huyện Lệnh còn đang rầu rĩ làm sao cùng người miền núi câu thông chuyện làm đường, Cố Hoài Chi trở lại phủ thành cũng không nghỉ ngơi, sai người kêu thợ mộc nổi danh trong phủ thành lại đây, đưa cho bọn họ một trương bản vẽ, mặt trên họa đồ án rất giống quỹ đạo xe lửa đời sau, hỏi bọn hắn, "Quỹ đạo như vậy, các ngươi có thể dùng đầu gỗ làm ra không? Đừng vội trả lời, đường này làm tốt, có thể làm xe ngựa chạy ở phía trên. Các ngươi suy nghĩ xem, bánh xe ngựa muốn làm sao mới có chạy trên quỹ đạo này lại có thể chạy trên đường, đây chính là vấn đề lớn. Chọn loại gỗ nào cũng rất quan trọng, nếu làm xong cũng phải chạy vài thập niên, nếu đầu gỗ một hai năm đã mục mất thì không được."
Cố Hoài Chi không sợ bọn họ làm không được, Cố Hoài Chi nhớ mang máng đời trước giống như từng đọc qua tin tức nói là Tần Trì Đạo chính là dùng đầu gỗ làm quỹ đạo, rất giống với quỹ đạo xe lửa đời sau, khoảng cách giữa các chẩm mộc đúng bằng khoảng cách giữa các bước của ngựa, như vậy, nếu ngựa là muốn lười biếng sẽ dẫm lên chẩm mộc, thực không thoải mái, bởi vậy mà khiến cho ngựa hành tẩu đều tốc, cũng chính là cái gọi là "Mã kéo xe lửa". Đương nhiên là không thể so sánh với xe lửa đời sau, nhưng đồng dạng là xe ngựa chạy trên quỹ đạo có thể kéo hàng nhiều hơn so với chạy trên đường nhiều, tốc độ còn sẽ càng nhanh. Cố Hoài Chi muốn dùng quỹ đạo như vậy làm một cái lộ tuyến ngắm cảnh, chỉ riêng cái mộc quỹ này đã đủ khiến người cảm thấy mới mẻ, tuyệt đối có thể bảo trì lực cạnh tranh du lịch cho huyện An Thuận.
Nếu phương án này có thể, tài liệu cùng kỹ thuật cũng sẽ không chịu thời đại hạn chế, chủ yếu vẫn là vấn đề thời gian. Người giỏi tay nghề, kỹ thuật của thợ thủ công cổ đại từng kinh diễm vô số hậu nhân, làm hậu nhân hô to thần kỳ.